#2
Vị thanh tra Lý Khiêm chống hai tay lên bàn, toàn thân tỏa ra thứ hàn khí đầy bức người, ông dí sát mặt mình vào gương mặt thất thần của cô, nói giọng đầy uy hiếp:
_ "Cô Diệp, cô mau khai rõ đi!" _ Vị thanh tra họ Lý gõ tay xuống bàn. _ "Cô đã giết mẹ mình đúng không?"
Toàn thân cô khẽ run rẩy khi nghe đến chữ "giết". Những ngón tay vô thức bấu chặt vào da thịt, khiến những giọt máu mới lại ứa ra trên đôi tay còn vương máu khô. Cô nhìn chằm chằm vào những giọt máu đỏ đến nhức mắt, đáy mắt lung lay một chút, cơ miệng cũng nặng nề cử động:
_ "Tôi...không biết..." _ Diệp Tố Nhiên trả lời câu hỏi của vị thanh tra một cách máy móc, một từ "không biết" đầy mơ hồ.
Lý Khiêm đã sớm không giữ được bình tĩnh, bàn tay ông ta đấm xuống bàn đến mức nổi gân, nhưng ông ta cố nén cơn giận, bình tĩnh hỏi:
_ "Không biết? Cũng được thôi." _ Ông ta ngồi phịch xuống ghế, trầm giọng. "Vậy chắc hẳn cô cũng nhớ tối hôm đó mình đã làm gì chứ?"
Ý thức của Tố Nhiên bây giờ vốn đã không được điềm đạm như lúc trước, đầu óc cứ rối tung giống hệt mái tóc đã không chải ba ngày của cô bây giờ. Tối hôm đó, cô ăn cơm, rồi cắt hoa quả cùng mẹ xem phim, mẹ mắng cô lớn già đầu còn cắt thua một đứa con nít, cô giả vờ giận dỗi mẹ, sau đó hai mẹ con ngồi xem phim tỉnh bơ.
Nhưng cổ họng cô nghẹn ứ, không thể nói thành lời, thế là cô cứ một mực lắc đầu "không biết".
Đến mức này, Lý Khiêm đã không giữ được vẻ nghiêm túc thường ngày. Từ trước đến nay, nhờ vào sự hung tợn đầy bức ép của ông, bọn nghi phạm chỉ có nước khai trót lọt hoặc chối tội (sở dĩ là họ bị oan) chứ không phải cứ khăng khăng "không biết" như cái cô gái này, thành ra tinh thần ông có chút bị lung lay, ông tức giận quẳng tất cả bằng chứng lên bàn, quát nạt:
_"Cô làm ơn đừng tỏ vẻ vô tội, quanh nhà chỉ có dấu đôi dép thỏ bông của cô, con dao hung khí cũng chỉ có dấu vân tay của một mình cô, hiện trường đều có sợi tóc của cô, đang có quá nhiều bằng chứng chống lại cô, cô nên khai nhận, ít ra sẽ được khoan hồng!" _ Lý Khiêm đi xung quanh cô một lượt, nở nụ cười đắc thắng. _ "Sở dĩ cô giết mẹ, là để lấy món tiền bảo hiểm đúng không, trả số nợ ngập đầu của cô!"
Tố Nhiên mở to hai mắt, cả người run lên, từ bao giờ trong mắt của người khác, cô đã trở thành một người bị coi thường, hám tiền như vậy. Hốc mắt cô bỗng chốc đã đỏ hoe, từng giọt rơi xuống khóe môi lạnh ngắt.
Cô cắn chặt đôi môi trắng bệch, nhất quyết vẫn không trả lời.
Lần này, sự tức giận của Lý Khiêm đã lên tới đỉnh điểm, ông tức giận đá văng cái ghế vào góc tường, quát nạt:
_ "Cô hay lắm, giết người như cô cũng có ngày gặp quả báo!" _ Ông ta bỏ đi một mạch, đóng sầm cửa.
Tố Nhiên vẫn ngồi trên chiếc ghế của phòng tra hỏi, cô quệt nước mắt vào ống tay áo dơ bẩn.
Cô muốn về nhà, căn nhà đầy ấm áp ấy, nơi đây thực sự lạnh lẽo và tăm tối đến mức đáng sợ.
Chỉ trong một đêm, mọi việc đã thành ra như thế, cô không thể thích ứng được, hô hấp cũng trở nên khó khăn, dạ dày cô đang quặn thắt, nhưng cô không thấy đau, vì chính trong lòng còn có nỗi đau nặng nề hơn thế.
_ "Cô Diệp..." _ Tiếng kêu khàn khàn của một người đàn ông vang vọng trong căn phòng kín tối đen.
Tố Nhiên vẫn không ngẩng đầu, cô co chân, mặt thụp sâu vào đầu gối.
_ "Diệp Tố Nhiên, cô nên ăn một chút. Đã ba ngày rồi cô không ăn uống gì cả." _ Giọng nói của người đó mang ý tứ săn sóc, quan tâm.
Lúc này, mùi thức ăn xộc vào mũi cô, cô mới để ý rằng bụng cô đang kêu ầm ĩ, Tố Nhiên ngẩng đầu, nhìn bát mì hoành thánh đang nóng hổi trước mặt, nhưng đến đũa cô còn chẳng muốn đụng.
Khói của tô mì bốc lên che cả gương mặt của người đàn ông đó, chỉ loáng thoáng thấy đôi mắt sáng và nụ cười dễ mến, anh ta ngồi đối diện cô, đặt lên bàn là một chai nước suối.
Hơi nóng của tô mì cũng dần tan vào không khí, dung mạo của người đàn ông mới hiện ra rõ ràng. Vị nam nhân vóc dáng cao ráo, làn da màu đồng nổi bật, nhan sắc ưa nhìn với cặp mắt sáng quắc và nụ cười rất duyên và đặc trưng.
_ "Tôi là thanh tra Trịnh Bách Thiên, là người sẽ thụ lí vụ án của cô." _ Huy hiệu cảnh sát trên áo anh ta sáng lên. _ "Tôi nghĩ trước khi nói chuyện, cô nên được nghỉ ngơi."
Tố Nhiên không mảy may đến lời anh ta nói, nhìn tô mì hoành thánh hấp dẫn rồi nhàn nhạt nói:
_ "Cảm ơn..." _ Cô lười biếng động đũa, tô mì vốn dĩ chỉ cần ăn trong vòng 15 phút, nhưng mỗi lần cúi xuống, hương vị hoành thánh quen thuộc của mẹ khiến hốc mắt của cô đỏ ửng, cổ họng nghẹn ứ, phải rất lâu sâu mới ăn xong.
Cô lấy chai nước đã được mở sẵn rồi uống một hơi hết sạch. Thanh tra Bách Thiên cười hài lòng, anh ta dọn dẹp trên bàn rồi vòng sau lưng cô, nhẹ nhàng tra tay cô vào còng số 8
Tố Nhiên ngạc nhiên nhìn hành động của anh, giọng khản đục hỏi:
_ "Tại sao... anh lại không hỏi tôi?" _ Đáng lẽ anh ta phải uy hiếp ép cô phải nói ra sự thật như tên Lý Khiêm kia chứ.
Bách Thiên đưa mặt lại gần cô, cô theo bản năng né tránh, giọng anh ta êm êm nghe rất dễ chịu:
_ "Tôi tin cô không phải thủ phạm." _ Hai mắt anh cười híp lại. _ "Vì cô chính là thiên sứ."
_ "Tôi ư?" _ Cô cao giọng, mắt nheo lại.
Trịnh Bách Thiên không trả lời cô, hai tay màu đồng nâng cô dậy rồi giao lại cho người cai ngục, rốt cuộc lại trở về phòng tạm giam u tối.
Tố Nhiên nhìn bàn tay đầy nhớp bẩn của mình, giọt nước mắt không tự chủ lăn xuống má lạnh ngắt, cô nhớ mẹ quá! Cô muốn được lao vào lòng mẹ ủ ấm, mẹ và bố đoàn tụ ở nơi đấy, nhưng lại để cô ở nơi lạnh lẽo tối tăm này!
Cô khóc không thành tiếng, gục mặt sâu vào đầu gối, bàn chân trần co rúm lại.
Phải chi cô cũng là thiên sứ giống như Bách Thiên nói, ít ra cô còn có thể thấy được mẹ, bố và cả Tôn Vĩ Bằng...
Nhưng người bị nhốt sau cái song sắt, thì vốn chỉ là một ác quỷ đội lốt người.
Tôn Vĩ Bằng, hãy mau trở lại với em đi.
...
Tiếng ti vi vang vọng khắp căn phòng rộng lớn sang trọng, giọng của nữ phát thanh viên đều đều nhưng lại rất thu hút người nghe, vẻ mặt đầy nghiêm nghị, ánh mắt không chút cảm xúc hướng thẳng vào ống kính:
_ "Ngày x tháng y, ở tiểu khu z thành phố Thượng Hải, vừa xảy ra một vụ án mạng. Nạn nhân là Diệp Mĩ Huệ, 49 tuổi, nghề nội trợ, hung khí là một con dao gọt trái cây. Nghi phạm cũng nhanh chóng được tổ phá án bắt giữ, Diệp Tố Nhiên, 24 tuổi, nhân viên văn phòng, đồng thời cũng là con gái nạn nhân. Chúng tôi hiện tại đang có mặt tại đồn cảnh sát. Thông tin sẽ tiếp tục được cập nhật"
Trong màn hình, là hình ảnh cô phóng viên và bao người khác tất bật vây quanh cảnh sát đang áp giải một thiếu nữ, khung cảnh đầy hỗn loạn, những câu hỏi ầm ĩ của phóng viên vang lên khắp nơi, hỗn độn trong bầu không khí.
Thiếu nữ thần sắc không được tươi tỉnh, vô hồn nhưng gương mặt vẫn lộ vẻ đẹp trong trẻo, thanh thoát, cô cắn chặt đôi môi trắng bệch, không chút biểu cảm.
Người đàn ông dựa vào ghế sofa đơn bằng da thật, tắt ti vi. Cả thân người thẳng tắp đứng dậy, tiến về phía ban công tựa vào, khẽ nâng li rượu kề môi, gió lạnh hất mái tóc đen để lộ một vết sẹo trên trán, đôi môi mân lên đầy quyến rũ.
_ "Cuối cùng cô cũng đã xuất hiện..."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com