Đối thoại giữa Đức Phật và gã chăn cừu
Một trong những quyển sách đã có ảnh hưởng sâu đậm đối với cách nhìn của tôi về
cuộc đời có lẽ là quyển Alexis Zorba của Nikos Kazantzakis, một văn hào Hy Lạp.
Hồi đó tôi còn là sinh viên, và cũng như nhà trí thức vai chính trong truyện, tôi đọc
đi đọc lại bài "Ðối thoại giữa Đức Phật và gã chăn cừu":
"Gã chăn cừu: – Bữa ăn ta đã sẵn, ta đã vắt xong sữa cừu. Cửa chòi ta đã khóa, lửa ta
đã nhóm. Hỡi trời, muốn mưa xuống bao nhiêu cũng được!
Ðức Phật: – Ta không cần thức ăn và sữa uống. Gió là căn chòi của ta, lửa ta đã tắt.
Hỡi trời, muốn mưa xuống bao nhiêu cũng được!
Gã chăn cừu: – Ta có cừu, có bò cái, ta có những cánh đồng ông cha ta để lại, và một
con bò đực ấp ủ những con bò cái. Hỡi trời, muốn mưa xuống bao nhiêu cũng được!
Ðức Phật: – Ta không có bò đực, bò cái. Ta không có cánh đồng. Ta không có gì. Ta
không sợ gì. Hỡi trời, muốn mưa xuống bao nhiêu cũng được!
Gã chăn cừu: – Ta có một nàng chăn cừu dễ bảo và trung thành. Từ nhiều năm nay,
nàng là vợ của ta, và ta sung sướng chơi đùa buổi tối với nàng. Hỡi trời, muốn mưa
xuống bao nhiêu cũng được!
Ðức Phật: – Ta có một tâm hồn dễ bảo và tự do. Từ nhiều năm nay ta rèn luyện nó và
tập cho nó chơi đùa với ta. Hỡi trời, muốn mưa xuống bao nhiêu cũng được!"
Ðọc bài này, tôi không tránh khỏi phân vân trong một thời gian khá dài. Tuy ba chục
năm đã qua, nhưng câu chuyện vẫn còn lẩn quẩn trong đầu óc tôi và không ngừng trở lại.
Tôi tự hỏi giữa gã chăn cừu và Đức Phật, ai là người có lý, ai là người đáng noi gương
theo? Ai là người sống thực, ai đã không lãng phí đời mình? Giữa cuộc sống hồn nhiên và
con đường hướng thượng, giữa đạo và đời, làm thế nào để lựa chọn?
Và cũng như nhà trí thức trong truyện, tôi đã không tránh khỏi bị giằng co giữa hai
nhân vật, hai khuynh hướng có mặt trong chính bản thân mình.
Thoạt tiên, tôi cảm thấy gần gũi với gã chăn cừu hơn, bởi vì cũng như lão già Hy Lạp
Zorba, cách sống của gã hết sức tự nhiên, tràn đầy nhựa sống, và mang một tính chất rất
"người". Trong khi đó, tuy rằng tôi rất thán phục Đức Phật, coi Đức Phật như hình ảnh lý
tưởng của một con người hoàn mỹ, nhưng tôi cũng cảm thấy mình không thể nào – hay
không đủ can đảm – noi theo gương Đức Phật. Ở đây Phật xuất hiện trong tầm thước tuyệt
đối, vượt lên khỏi loài người, vượt ra ngoài cuộc đời. Và như vậy vượt khỏi tầm tay của con
người.
Nhưng rồi tôi lại cảm thấy có một cái gì rất "Thiền" ở trong cách sống của gã chăn cừu.
Bởi vì nhởn nhơ với đàn cừu, nghêu ngao trên đồng nội, đâu có khác gì lối sống của vị thiền
sư giữa thiên nhiên:
"Rảnh, ném trái rừng kêu vượn tiếp.
Lười, câu cá suối gọi cò tranh".
Ðói thì ăn trái cây, khát thì uống nước suối, mệt thì nằm ngủ trên rêu xanh. Không có
vấn đề gì. Hạnh phúc sớm chiều một cách thanh thản, tự tại.
Biết đâu cả hai con đường chỉ là một, dù là sống hồn nhiên, theo bản năng tự tính, hay
rèn luyện tâm linh tới độ "sắc không"?
Xét cho cùng, có lẽ tất cả bắt đầu từ một ngộ nhận, một ngộ nhận rất thông thường.
Người ta thường nhìn đạo Phật như một con đường "khổ hạnh", một con đường "xuất
thế". Tu theo đạo Phật, đối với nhiều người, là thoát ly hết, là noi theo gương thái tử Tất
Ðạt Ða đã từ bỏ ngai vàng và vợ con, để một mình tĩnh tâm tu luyện cho tới khi đạt được
Niết Bàn. Ðạo Phật thường được coi là đạo "diệt dục", đạo đòi hỏi ở con người đầy đủ sức
mạnh ý chí, để từ bỏ những tình cảm hay kiềm chế những thú tính của mình. Do đó, nhiều
Phật tử nhìn đạo Phật như một con đường cao xa không thể với tới được, bởi vì tự biết mình
không đủ khả năng – hay không muốn – từ bỏ những sợi giây ràng buộc với thế gian. Họ
lên chùa cũng một phần là để sám hối và mua chuộc lại sự kém cỏi của họ, và đồng thời để
chiêm ngưỡng các siêu nhân mà họ thán phục nhưng không bao giờ trở thành được, tức là
các nhà tu hành...
Nhưng hiểu như vậy là đã quên những lời dạy đầu tiên của Đức Phật Thích Ca tại vườn
Lộc Uyển:
"Này các tỳ kheo, có hai con đường cực đoan mà con người phải tránh nếu muốn đi
tìm giải thoát: Đó là con đường chấp chặt vào lạc thú giác quan, và con đường khổ
hạnh, ép xác. Như Lai đã tìm được con đường ở giữa, đó là con đường trung đạo đưa
tới trí tuệ và giác ngộ."
Ðức Phật là người đã trải qua cả hai giai đoạn giàu sang và khổ hạnh, nên biết rõ hơn ai
hết rằng cả hai con đường cực đoan đó đều là ngõ cụt, chỉ có con đường trung đạo mới có
khả năng đưa tới giải thoát. Do đó, chúng ta phải bác bỏ hẳn quan điểm sai lầm "đạo Phật
là khổ hạnh". Có lý nào đạo Phật chủ trương diệt khổ lại đi tìm cái khổ thân xác, để trầm
mình trong đó và quên đi mục đích ban đầu?
Với những phát triển của giáo lý Ðại thừa, đạo Phật càng ngày càng đi sâu vào cuộc sống,
cũng như hoa sen mọc sát bùn lầy, và bài học của Đức Phật chính là một bài học phổ quát,
hướng về tất cả các chúng sinh, để cho tất cả đều áp dụng được trong cuộc sống "bây giờ và
tại đây".
Bài học chính yếu của Đức Phật là con người phải ý thức được rằng mình phải tự trách
nhiệm lấy mình, và hạnh phúc hay khổ đau chính là tự cái tâm của mình chứ không đâu xa
lạ. Khi đã luyện tập tới mức làm chủ được cái tâm của mình rồi thì khung cảnh sống không
thành vấn đề. Ở đâu lúc bấy giờ cũng là hạnh phúc.
Trong câu chuyện trên, giả sử gã chăn cừu cứ tiếp tục sống hạnh phúc trong căn chòi
đơn sơ, bên bếp lửa ấm cúng, với người vợ dễ thương, với đàn cừu, đàn bò dễ bảo, rồi sinh
ra một đứa bé kháu khỉnh, thì có gì để nói?
Chỉ có điều cuộc đời thường không đơn giản như vậy. Rồi có thể một ngày kia, căn chòi
sẽ cháy, đàn cừu và đàn bò sẽ ốm lăn ra chết, và nàng chăn cừu sẽ bỏ gã ra đi. Gã chăn cừu
cũng có thể sẽ bê bết rượu chè, rồi tranh giành cướp giật. Hay đâm ra hoảng hốt, thẫn thờ,
phẫn chí.
Cái khổ có thể làm chìm đắm con người bất cứ lúc nào.
Và trong sự cùng cực của khổ đau, gã chăn cừu bỗng nhớ tới lời Đức Phật: "Tất cả chỉ là
ảo tưởng. Phải nhìn thấy sự hư ảo của cuộc đời, mới thấu được lẽ chân Không và đạt được
chân hạnh phúc"...
Nghĩ cho cùng, cuộc "đối thoại giữa Đức Phật và gã chăn cừu" phải chăng chỉ là một
cuộc đối thoại giữa hai khuynh hướng, hai khía cạnh, chung sống trong chính nội tâm mỗi
người? Có thể gã chăn cừu tượng trưng cho phần xung động bản năng (cái ça của Freud),
trong khi Đức Phật tượng trưng cho phần siêu ngã tâm linh (cái surmoi). Trong mỗi người
đều có hai khía cạnh đó, vừa chống đối nhau nhưng cũng vừa bổ túc cho nhau, gây phong
phú cho nhau.
Rồi có thể một ngày nào đó, trên con đường đời và đạo, cũng như nhà trí thức trong
truyện Alexis Zorba, hành giả sẽ tìm thấy sự thanh thản, sự hài hòa giữa tâm hồn và thể
xác, giữa siêu ngã và bản năng. Không còn những tranh chấp nhị nguyên nữa.
Chỉ còn lại cái ta đồng nhất, một cái ta tan biến trong cái không ta.
Tháng 2/1996
Nguyên Si__
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com