Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Yêu?

Chiều muộn.
Trời âm u, gió lùa nhẹ qua cửa sổ.
Trong lớp học vắng, chỉ còn Hùng ngồi lại, ghim mắt vào bài tập Toán chưa giải xong.

Cậu mặc đồng phục chỉnh tề – áo sơ mi dài tay, cà vạt lỏng, tay áo xắn lên tới khuỷu.
Mắt hơi thâm, giọng khàn.

Đang cắm cúi thì…
Có người kéo ghế ngồi phía sau.

Không cần quay lại cũng biết – Dương.

– Sao không về?

– Bài chưa làm xong.

– Tao ngồi đây được không?

– Tuỳ.

Một lúc sau, Dương chẳng nói gì.
Chỉ ngồi im. Rồi… vươn tay ra, ôm Hùng từ phía sau.

Hùng giật mình, xoay đầu lại.

– Mày điên à?!

– Không. Tao tỉnh.
– Tao chỉ muốn ôm mày một lúc.

Không giống như mọi lần.
Lần này… không có cợt nhả.
Không có “vợ ơi”.
Không có mấy câu kiểu: “Cho tao ôm tí rồi làm bài tiếp.”

Chỉ có vòng tay siết nhẹ. Ấm. Dịu. Mà run.

Hùng định gỡ tay ra thì Dương rì rầm ngay bên tai, rất nhỏ:

“Tao yêu mày.”

Một nhịp tim lỡ đập.
Hùng đứng sững. Không quay lại.

Câu nói ấy – nếu là 2 tháng trước – chắc Hùng sẽ bật cười.
Nếu là hôm qua – có khi cậu sẽ đỏ mặt, nạt: “Thôi đi, đừng giỡn nữa.”
Nhưng ngay lúc này…
Nó đau.

Hùng cắn môi.
Một thoáng sau, cậu cười nhạt, gỡ tay Dương khỏi người.

– Giỡn gì kỳ vậy.

– Không. Tao nói thật.

– Vậy mày định yêu tao bằng kiểu trêu chọc như mọi khi?
– Mỗi ngày nói một câu khác, sờ một chỗ khác, rồi cười toe như không có gì?

– Tao từng tin. Nhưng mày đùa quá nhiều.
– Bây giờ, kể cả khi mày nói thật… tao không dám tin nữa.

Dương lặng.
Không phản ứng.

Hùng quay đi, gom sách vở.
Giọng nhỏ, mỏi mệt:

– Tao không biết là do mày đùa quá giỏi, hay do tao quá dễ bị tổn thương.
– Nhưng hôm nay, tao không muốn nghe mày nói câu đó thêm lần nữa.

Dương vẫn ngồi im, nhìn bóng lưng Hùng bước khỏi lớp.
Không giữ lại. Không cản.

Chỉ ngồi đó – tay rơi xuống thành ghế, mắt đỏ hoe mà không một giọt nước rơi.

Định viết seg mà thấy bộ này chưa có Ngược , nên vt:)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com