C6
Quang Hùng không khỏi nghĩ lại, y cũng là nam nhân, thế mà vóc người lẫn thể lực đều thua xa Đăng Dương.
Sướng thật, từ dung mạo đến thể trạng của Đăng Dương chính là hết thảy mộng tưởng của y. Y cũng muốn trở nên khôi vĩ như Đăng Dương vậy.
Mặt khác, Đăng Dương cũng đang ảo não vì sao lại nói ra những lời nghe như nịnh nọt đó, chỉ là khi nhìn Hùng nhi cực khổ dịch chuyển cái bàn sắp đổ kia, hắn liền không nhịn được mà xuất thủ.
"Huynh khỏe thật đấy, có phải nam nhân phương Bắc đều như vậy?"
"Chắc thế!" Đăng Dương châm chọc nói, "Chúng ta không thể như những văn nhược thư sinh ở Thanh Đô, cả ngày phong hoa tuyết nguyệt."
Quang Hùng bỗng cười khúc khích.
"Ta cũng không thể tưởng tượng được cảnh huynh cầm quạt rồi đứng ngâm thơ đối từ bên hồ, tranh luận với một đám công tử về chuyện hợp hay không hợp cỏn con."
Đăng Dương cũng tự tưởng tượng cảnh đó, không nhịn được mà phì cười.
Từ khi họ bắt đầu ở chung, đây là lần đầu tiên có không khí hòa hợp như vậy.
"Đói không?" Đăng Dương thu hồi luôn giọng ác ma, bình thản hỏi.
Hùng nhi xem ra không giống thiên kim tiểu thư yểu điệu, có thể hắn nên cho nàng một cơ hội, để nàng có dịp chứng minh bản thân mình có thể sinh tồn ở vùng đất mỹ lệ mà cũng vô cùng tàn khốc này.
"Dạ." Quang Hùng xấu hổ cười, "Nhưng mà... ta đổ nhiều mồ hôi quá, rất muốn tắm trước đã."
"Muốn tắm sẽ phải ra bờ sông, nàng dám không?"
Không phải hắn cố ý đe dọa, chỉ là căn nhà này vốn không dành cho người ở mà chỉ để nghỉ ngơi thôi, tất nhiên sẽ không có bồn tắm. Với lại có một khe nước cách đó không xa, hà cớ chi lại không dùng chứ.
"Bờ sông?" Quang Hùng suy ngẫm một hồi, lại đấu tranh tư tưởng.
Bình thường y không phải người yêu cầu gì nhiều, dù sao y cũng là hạ nhân của người ta, ngủ ở giường chung, không có cơ hội để mỗi ngày tắm lần. Nếu như hôm nay không phải chảy nhiều mồ hôi như thế, thì y cũng không đưa ra yêu cầu như vậy. Y cũng sợ bại lộ thân phận thực trước mặt Đăng Dương mà!
"Không sao, giờ là đầu hạ, cũng không lạnh lắm." Quang Hùng nghĩ xong liền nói. Dù sao trên trời chỉ có một ông trăng, chắc không bị lộ đâu.
"Nhưng gần đó có dã thú thường lui tới, nàng không sợ sao?"
"Cái đó..." Quang Hùng ngẩng đầu lên. Vốn định năn nỉ Đăng Dương đi cùng, nhưng lòng lại lo lắng không yên.
Đang muốn nói y không tắm nữa thì Đăng Dương lại mở miệng, "Chuẩn bị đi rồi ta đi cùng nàng."
"Không... Không cần đâu." Quang Hùng đỏ mặt nói. Làm sao y cởi đồ trước mặt hắn được?
"Đừng lo, nếu đã đồng ý không động vào nàng thì ta sẽ tuân thủ, cũng không nhìn lén đâu. Chút phong độ quân tử đó thì ta vẫn có mà." Đăng Dương tức giận nói.
"Thật sao?" Quang Hùng mừng rỡ, nhưng nhìn nét mặt không vui của Đăng Dương liền lập tức đổi giọng, "Cảm ơn nha, huynh thực là người tốt mà."
Như vậy đã được coi là tốt sao? Hùng nhi thực dễ thỏa mãn.
Khi Quang Hùng trốn ở sau rừng cây cởi đồ vẫn còn thỉnh thoảng nhìn về chỗ Đăng Dương, thấy hắn đứng quay lưng về phía mình không đổi, mới bất giác thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, dây cột tóc cũng thả xuống, thử nhiệt độ của nước rồi, y liền thả mình vào dòng suối, thoải mái thở ra.
Sợ Đăng Dương không kiên nhẫn chờ, dù muốn tắm thêm lúc nữa nhưng Quang Hùng vẫn vội vàng kỳ cọ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mặc y phục rồi đi về phía Đăng Dương.
"Nhanh vậy sao?" Đăng Dương thoáng giật mình. Hắn còn tưởng phải chờ thêm một khắc nữa chứ!
"Ta ngại để huynh phải đợi lâu." Quang Hùng dịu dàng cười, "Chờ ta quen cuộc sống ở đây rồi thì có thể tự đi được, đến lúc đó sẽ không làm phiền huynh nữa."
"Được rồi." Đăng Dương tùy tiện đáp, "Nàng... Sao lại mặc... những y phục... không trang trọng này chứ?"
Người ta không phải đều bảo "Nữ nhân chưng diện vì người trong lòng" đó sao? Tuy là hắn đã nói sẽ không chạm vào nàng, nhưng nàng cũng không thể cam chịu vậy được! Thấy Hùng nhi chà đạp dung nhan xinh đẹp bằng xiêm y thô ráp kia, chẳng hiểu sao hắn lại bực bội.
"Mặc thế này... sẽ thuận tiện hơn..."
"Nàng đúng là hời hợt bên ngoài." Đăng Dương thành thật nói. "Nhưng mà, nàng chỉ có mấy bộ xấu xí này thôi sao?"
"Xin lỗi đã làm đau mắt huynh!" Quang Hùng tổn thương nói. Y vốn keo kiệt vậy đó, không được sao?
"Quên đi!" Đăng Dương xoay người trở về. "Đi lau khô tóc đi, nhiễm phong hàn sẽ không hay đâu!" Hắn vừa đi vừa thì thầm, "Thật không hiểu những ngày làm thiên kim của nàng ra sao nữa, không ngờ lại mang theo toàn xiêm y thô ráp. Ta nghĩ của hồi môn của nàng cũng chẳng mấy món đáng giá đâu!"
Thực ra, nếu Đăng Dương khôn khéo hơn sẽ thấy sự tình khác lạ, chỉ là giờ hắn cứ đụng phải chuyện, thần kinh cũng cù lần hơn bình thường. Hơn nữa lòng hắn chỉ chăm chăm nghĩ cách làm sao đuổi Quang Hùng đi mà thôi, không bao giờ tính tới việc Quang Hùng sẽ là giả. Bằng không, chỉ dựa vào chút công phu mèo quào của y, làm sao lừa được người ta chứ.
"Ăn đi!" Đăng Dương cầm lương khô từ trên xe xuống vứt cho Quang Hùng, hai người cùng ngồi trước đống lửa.
Quang Hùng luống cuống tiếp nhận, đặt ở một bên, còn đang chải lại sợi tóc ướt rối. Gương mặt còn mang hơi nước dưới ánh lửa cháy, cả người được bao phủ trong một vùng ánh sáng mờ nhạt, hiện lên nét dịu dàng không gì sánh được. Đăng Dương cứ thể nhìn ngây ngốc.
Luôn biết Hùng nhi lớn lên không kém, có thể giờ còn nhỏ, nhưng cũng mang một vẻ mỹ cảm không thể tưởng tượng được. Hùng nhi trước mắt hắn, gần như khiến người ta nín thở say mê. Đăng Dương rõ ràng cảm thấy hạ thân gây rối, không khỏi bất an giật giật.
"Đăng Dương, huynh sao vậy?" Quang Hùng chớp động hàng mi thật dài, khó hiểu hỏi.
Sao lại nhìn y như vậy? Y không làm gì sai chứ? Quang Hùng bị nhãn thần đó nhìn khiến tim đập nhanh hơn, không khỏi nhìn lại mình. Ngón tay vô thức cứ chải bừa tóc rối, chỉ lát sau, tóc đã bị y kết thành một túm, kéo đau cả đầu.
"Không sao!" Đăng Dương trầm giọng nói. Không đợi tự mình phản ứng thì hắn đã cầm khăn sạch ngồi bên cạnh Quang Hùng rồi, "Ta giúp cho."
"Dạ?" Quang Hùng ngơ ngác nhìn hắn làm, mặc hắn dùng khăn phủ lên rồi lau khô, ngón tay thô ráp đang gỡ ra mái tóc rối.
Khi ngón tay Đăng Dương không biết là vô tình hay cố ý chạm qua cái cổ trắng nõn của y thì Quang Hùng không nhịn được mà thở hắt ra, co cổ lại. Lạ thật đấy, y có ngồi quá gần đống lửa đâu, sao lại nóng vậy chứ?
"Sao lại đổ mồ hôi rồi?" Thanh âm Đăng Dương vang lên bên tai khiến hơi thở của Quang Hùng như đông cứng lại.
"Ta nóng quá!" Quang Hùng thành thật đáp.
"Nóng mà sao còn kéo cổ áo cao thế, sợ ta vậy ư?" Đăng Dương hứng thú nói, "Với lại, tóc ướt đừng chải, dễ rối."
"Ta biết rồi. Huynh... huynh đừng tới gần ta như thế." Quang Hùng ấp úng nói.
"Căng thẳng gì chứ? Lát nữa đi ngủ, không phải sẽ còn gần hơn ư?"
Quang Hùng ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Nhưng huynh đã nói..."
"Ta biết ta nói gì, yên tâm chưa?" Không biết nàng đã nhắc chuyện này bao nhiêu lần rồi.
Tiểu tân nương của hắn thực không cho hắn chút mặt mũi, lúc nào cũng bảo hắn đừng động vào nàng.
"Ta tin huynh!" Quang Hùng cười rạng rỡ, thật lòng nói.
Đăng Dương kinh ngạc tròn mắt. Nàng ta đang nói chuyện quái gì thế? Ngay cả hắn cũng không chịu nổi mà hạ thân rục rịch, vậy mà nàng còn nói tin hắn sao?
Chết tiệt thật!
Nếu không phải tin chắc rằng Hùng nhi không chịu được lâu, hắn khẳng định sẽ liều lĩnh ăn sạch nàng. Nhưng nếu chỉ vì tham hoan trước mắt mà phải ở cả đời cùng một thê tử không hợp, thực sự không đáng. Hắn tự nhẫn được rồi.
Vì lao động cả ngày nên hai người đều mệt mỏi, dù có căng thẳng cỡ nào cũng không chạm được tới Quang Hùng, y hầu như vừa đặt lưng xuống liền ngủ. Mà Đăng Dương cũng chẳng nói năng gì, chỉ quay lưng về phía Quang Hùng, gục đầu liền ngủ.
Sáng sớm gà gáy, Quang Hùng theo tính chăm chỉ thường ngày tỉnh lại. Tuy rằng bên người có cái lò sưởi khiến y lưu luyến muốn cọ thêm lúc nữa, nhưng rồi chính y lại giãy dụa rời giường.
A! Lò sưởi phương Bắc dùng thật tốt. Tuy là đầu hạ nhưng đêm xuống vẫn rét hơn, khiến người sợ lạnh như y không dễ chịu chút nào. Được cái là có lò sưởi, giúp y ngủ thật thoải mái! Không ngờ Đăng Dương còn tỉ mỉ như thế a!
Cái lò sưởi này... Quang Hùng yêu thích quay sang xem là loại nào dùng tốt thế. Nhưng vừa nhìn qua thì mặt mũi y đã đỏ bừng vì phát hiện ra, hóa ra y đã coi Đăng Dương như lò sưởi, còn cuộn cả người vào lòng hắn. Hai người lại ngủ khi mặt đối mặt nữa chứ. Y ngồi dậy, đồng thời đẩy tay Đăng Dương đang ôm quanh eo mình ra.
Thôi rồi! - Quang Hùng đổ mồ hôi lạnh. - Chẳng biết mình có đánh thức Đăng Dương không?Len lén nhòm gương mặt đang ngủ kia, thấy hắn không biểu hiện gì, y mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
May mà Đăng Dương chưa tỉnh, nếu không chẳng phải là sẽ vô cùng xấu hổ sao? Dù cho hai người đều là nam nhân, nhưng lại ôm nhau chặt như thế, đúng thật không ra gì mà!
Chỉ là, nếu nghĩ từ góc độ khác, cũng vì hai người đều là nam, nên hình như ngủ gần vậy cũng không có gì.
Nhân cơ hội này, Quang Hùng cẩn thận nhìn kỹ Đăng Dương. Y biết Đăng Dương rất tuấn tú, nhưng cũng chưa dám nhìn hắn tỉ mỉ.
"Lông mi thật dài..." Vừa nói, Quang Hùng lại không nhịn được muốn vươn tay lén chạm vào xem, nhưng y cũng thông minh, nhịn xuống.
"Chà, mũi thật thẳng nha! Nhưng, môi hơi mỏng, lông mi cũng thật dày! Sướng thật đấy, lớn lên đầy tính nam nhi như thế." Không giống y, gương mặt thì dịu dàng ngọt ngào, thoạt nhìn như nữ nhân ý, đáng ghét vô cùng.
Nếu có thể, y cũng muốn có ngũ quan sâu sắc như được đao khắc của Đăng Dương, còn cả thân thủ linh hoạt, vóc người cao ngất nữa. Nhưng mà những điều đó với y mà nói, đời này đừng mơ tưởng.
Ô? Trên mặt Đăng Dương có nếp nhăn vì cười nhiều sao? Nhưng lúc nào huynh ấy cũng không cười mà! - Quang Hùng tiếc nuối nghĩ.
Nếu như Đăng Dương không phải luôn lộ ra bản mặt cau có thì cười lên chắc chắn sẽ đẹp lắm, giống nụ cười thi thoảng hiện lên đêm qua vậy.
Y thích Đăng Dương cười với y, chứ không phải thô lỗ lớn giọng gọi y lại. Đáng tiếc là Đăng Dương rất keo cười.
Đánh bạo, Quang Hùng vươn hai ngón tay kéo khóe miệng của Đăng Dương lên, sau đó tạo thành một mặt cười quỷ dị. Y khẽ cười ra tiếng. Quyết định rồi! Sau này mỗi ngày chắc chắn y phải dậy sớm hơn Đăng Dương để trêu đùa hắn mới được.
Chơi đủ rồi, Quang Hùng vượt qua thân hình khôi vĩ của hắn mà xuống giường, cẩn thận để không đánh thức Đăng Dương. Không khí sáng sớm rất tươi mát, nhưng y muốn chuẩn bị một bữa sáng được được chút nên chẳng có thời gian mà ngẩn ngơ nữa. Nếu y đoán không sai, Đăng Dương hẳn không phải người lại giường, chắc sẽ nhanh dậy thôi.
Quả nhiên khi y bận rộn chuẩn bị hoàn tất bữa ăn thì Đăng Dương bước ra khỏi nhà. Trong lúc đó y đang loay hoay không biết nên đặt ở đâu, vì hôm qua, cái bàn cũ mèm duy nhất trong nhà bị Đăng Dương thiêu hủy rồi.
Trừ lần đầu gặp mặt thì sợi tóc Hùng nhi còn nghe lời, còn lại đa phần chúng luôn tán loạn, cho nên khi Hùng nhi lại mặc cho tóc bay chơi thì Đăng Dương cũng không quá ngạc nhiên nữa.
"Nàng nấu cơm sáng sao?" Trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.
Nếu không phải biết chắc rằng xung quanh đây không có người khác, Đăng Dương tuyệt không tin cháo loãng và hai đĩa rau dại kia là do Hùng nhi chuẩn bị.
"Vâng." Quang Hùng có chút thất vọng nói, "Ta không tìm được bàn, cả bát đũa cũng là lôi từ đám phế vật hôm qua ra. Đăng Dương, hôm nay huynh làm bát đĩa cho ta được không?"
"Nàng chịu dùng bộ đồ ăn làm từ gỗ sao?" Đăng Dương không nói cho Quang Hùng biết trong xe ngựa có vật dụng hàng ngày, bởi vì hắn luôn nghĩ sẽ không ở lại đây quá một hôm. Nhưng hắn thật không ngờ tới... Hùng nhi lại có thể thích nghi với hoàn cảnh đến vậy.
"Dùng được là được mà, có gì phải oán giận đâu!" Quang Hùng vừa nói vừa lau đi mồ hôi lăn trên trán. Vừa quệt một cái thì trên gương mặt trắng ngần lại hiện lên một vệt đen.
"Ta... Ta không biết nàng có thể xuống bếp..." Đăng Dương lắp bắp nói.
"Cũng ăn được mà!"
Sau khi cha mẹ không còn, Quang Hùng thành cô nhi sống cuộc đời cô độc, nếu không tự nấu nướng thì sẽ khiến mình chết đói mất. Khi y vào Lăng gia rồi thì cũng giúp việc ở trù phòng, mãi đến khi Lăng Sương điều tới biệt viện.
"Xem ra cũng không tồi."
Chí ít màu sắc xanh tươi, cháo cũng được nấu chín, không thấy như bị khê cháy gì cả.
"Huynh định ngồi đâu ăn?"
Đăng Dương lấy ra một tấm khăn to phủ trên bãi cỏ, "Ở đây được không?"
"Vâng!" Quang Hùng cười cười. Rất thú vị nha!
Đánh chết Đăng Dương cũng không thể tin được có ngày mình lại chật vật như thế. Ở ngay mục trường nhà mình mà còn phải ngồi bệt ăn cơm. Nếu như bị những người làm thuê ở xung quanh nhìn thấy, thì không biết chừng còn bảo hắn ngược đãi nương tử nữa cơ!
Nhưng Hùng nhi vẫn nói cười vô tư lự, không hề thấy chút hờn giận nào. Trong nhất thời, Đăng Dương lại càng thêm mê hoặc.
Nhìn Hùng nhi đầy người bụi đất, hắn lại... nhìn đến ngây người!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com