Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà sang trọng ngay ngã tư thành phố, ánh đèn bên trong rọi ra ngoài khiến cho căn nhà lộng lẫy hơn bao giờ hết, cổng nhà mở to, nhạc xập xình phát ra ồn ào náo nhiệt, những ánh đèn màu treo trước cổng làm căn nhà nổi bật vô cùng.

Hắn đậu xe lại, bước xuống rồi vòng sang mở cửa cho em, thấy em cầm túi quà, hắn liền đưa tay ra

"Đưa tôi cầm"

Em đưa túi quà cho hắn, khi quay vào trong có vài chục ánh mắt nhìn hai chúng em, hắn vòng tay qua chiếc eo nhỏ xíu của em xiếc chặt rồi quay qua cười với em một cái. Dương đưa em vào trong, lúc gặp ba mẹ, em liền cúi đầu rồi lấy quà đưa cho mẹ

"Con chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, nhiều sức khoẻ và thật hạnh phúc ạ"

Em đưa quà ra, rồi cúi đầu với mẹ một cái nữa. Mẹ chỉ trề môi một cái rồi nhận lấy quà

"Cảm ơn"

Một câu nhỏ, nhưng có phần khó chịu trong đó. Em cười gượng rồi đi vào kế bên chào ba. Ba Dương cười với em, rồi nhẹ nhàng ôm em một cái.

"Con đừng buồn mẹ nhé, tính bà ấy xưa giờ vậy rồi"

Ba nói với em, cười cười rồi em cũng đáp lại

"Dạ, con không sao ạ, con xin phép ba vào trong ạ"

"Ừm, vào đi, tụi nhỏ nó chơi ở trong"

Đăng Dương đi sau em, hắn đưa quà cho mẹ rồi cũng chúc mừng, em nghe thoang thoảng ba hắn hỏi chuyện vợ chồng em thế nào, nhưng hắn chỉ trả lời qua loa. Đúng rồi, em làm gì có tư cách chứ.

Em vào khu bếp, em muốn làm bánh sinh nhật cho mẹ chồng, vì em không thấy bánh kem, sinh nhật mà không có bánh thì sao mà vui chứ. Em lọ mọ ở trong, cũng không biết hắn ở đâu. Chắc là đi tiếp rượu họ hàng và khách rồi.

Em đang đánh kem thì có một bàn tay che lên mắt em, một bàn tay của một người con gái

"A-ai vậy?"

"Anh đoán xem?"

Cô gái này trên người có một mùi hương rất quen với em, em cố gắng nhớ ra nhưng không thể nhớ được

"Ừm... ai vậy ta?"

Cô gái buông tay xuống, em quay sang rồi hai đứa nhìn nhau.

Tường Vy

Em gái họ của Đăng Dương, em ấy là người thân nhất với Hùng ở nhà Dương luôn, chơi từ nhỏ cơ, nhưng em ấy phải đi du học ở Úc, lâu lâu mới được về những dịp quan trọng trong gia đình, họ có thể là thân đến mức, biết được một bí mật động trời mà chỉ có hai đứa biết

"Ôi trời ơi, Vy!"

"Anh Hùng"

Hai đứa em ôm chầm lấy nhau, xiếc lấy nhau như thể sợ mất nhau vậy.

"Trời ơi, một năm rồi đó anh Hùng, một năm rồi mới gặp lại anh"

"Làm như bây nhớ anh lắm ý, có người yêu rồi mà"

Vy cười cười, rồi đánh nhẹ lên tay em

"Thì người yêu, nhưng mà anh vẫn là số một trong lòng em, hihi"

"Xạo" em kí đầu Vy một cái, rồi quay lại với làm bánh.

"Anh đang làm gì dợ?" Vy hỏi khi  tay em đánh kem, miệng cười cười

"Anh làm bánh cho mẹ" Vy nghe thế thì bật cười thành tiếng, ôm bụng tựa vào bếp.

"Cười cái gì?"

"Trời ơi anh tôi, nhà này có ai ăn bánh kem đâu, sinh nhật là cái cớ để gặp nhau thôi, mợ không mua bánh trong sinh nhật là anh biết rồi, làm chi cho cực"

Em hơi hụt hẫng nhẹ, mặt xụ xuống rồi dừng việc đánh kem. Vy hốt hoảng không trêu nữa, rồi nắm lấy tay em lay lay

"Ơ em xin lỗi... để em giúp anh nha"

Em cười phá lên, thành công trêu con nhỏ em phá phách này

"Anh có sao đâu haha, dù mẹ không thích... nhưng vẫn phải thổi nến và ăn bánh chứ"

"Rồi rồi"

Em cùng Vy làm bánh thật nhanh để còn ra chào hỏi mọi người. Khi chiếc bánh đã hoàn thành, em cất bánh vào tủ, nó nhỏ thôi, nhưng em mong mẹ sẽ vui.

"Hùng ơi, ra đây xem nào"

Tiếng mẹ gọi em ra đại sảnh của bữa tiệc, khi em bước ra, đứng đó là ba mẹ chồng và hắn đang đứng ở ngay đó. Kế bên còn có...

Chú Hoàng

Em hơi sượng lại khi thấy chú ấy, chú là một người chú trong gia đình khá thân thiết với ba mẹ chồng em, nhưng có vẻ không hợp tính với Dương lắm, và em cũng có một ác cảm nhẹ với người chú này

"Ra chào chú Hoàng này, làm gì mãi trong bếp thế con?" Ba nói với em, một câu nhẹ tênh rồi lại dắt em đứng kế bên hắn

"Dạ... con chào chú ạ" em gập người thật lễ phép, thật sự em không hề muốn làm như thế đâu, nhưng vì có ba mẹ và chồng em ở đó thôi, chứ ông ấy thật sự không có tư cách.

"Vợ chồng con xin phép vào trong"
Đăng Dương nói một câu, rồi nhẹ nhàng nắm tay em đi vào bên trong.

Khi vào trong khu vực vắng vẻ, Dương buông tay em ra rồi nhìn em thật lâu, thật lâu.

"Coi chừng tôi!"

Một câu ngắn gọn, hắn văng cho em một câu duy nhất khi đứng ở đó khoảng năm phút nhìn em. Em ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn bước ra ngoài, em lại làm gì sai à? Hay hắn lại ghen vớ vẩn chuyện gì nữa rồi?.

//

Bữa tiệc sinh nhật kết thúc thật mãn nhãn và thành công, mẹ em đang tiễn khách ra về, do xe chủ yếu đậu bên kia đường nên mẹ tiễn từng người một đi qua ra về.

Khi đang tiễn một người bạn thân của bà, do quá say mê nói chuyện nên một chiếc xe con lao tới nhanh như gió mà không ai để ý. Tiếng xe ma sát với mặt đường do thắnh gấp tạo nên một âm thanh vô cùng chói tai. Lê Quang Hùng văng xa ra bên đường, mẹ Dương thì được đẩy vào bên trong lề đường nên an toàn. Mọi thứ như dừng lại.

Em đã dùng thân mình để đẩy mẹ ra khỏi nguy hiểm, mà mặc kệ bản thân em đang vô cùng nguy hiểm.

Mọi người ùa ra đỡ lấy em, Dương đỡ đầu em lên lay nhẹ

"Hùng! Hùng!"

Em dường như không nhận thức được điều gì nữa, mắt em mờ đi hẳn và rồi em ngất lúc nào không hay.

Cả nhà đưa em vào bên trong, Minh Hiếu là bác sĩ nên đã xem xét cho em, cả nhà đều ở đó. Nhưng không thấy chồng em đâu cả.

Máu ở vùng đầu loang ra ngày một nhiều khiến mọi người ai cũng lo lắng. Sau khoảng ba mươi phút trong phòng, Hiếu bước ra, cơ thể anh có phần nhẹ nhõm

"Hiếu, sao rồi con?" Mẹ hắn gấp gáp tiến đến cầm tay anh  giọng bà hoảng loạn kèm chút lo âu.

"May mắn là Hùng được sơ cứu kịp thời, chủ yếu là vết thương ngoài da nên không có gì nguy hiểm, vùng đầu bị trầy xước khá nặng nên phải băng bó kĩ càng. Nhưng cũng không cần nhập viện đâu dì, Hùng sẽ ổn thôi, nhưng Hùng phải ở đây để con xem vết thương, mai hẳn cho em ấy về"

Mẹ Dương thở phào nhẹ nhõm, gục xuống ngay nền đất

"Trời ơi, cảm ơn con nhiều lắm"

Quay về phía Đăng Dương.

Hắn đang ngồi trong xe, cùng với Ngọc Yến, lúc nãy thấy em bị như vậy thật ra là cũng lo, nhưng hắn có vẻ thấy "đỡ phiền" hơn khi không có sự xuất hiện của em. Hắn đưa Ngọc Yến về nhà, là ngôi nhà mà em và hắn đang sống chung.

Quá đáng thật.

"Hùng, con có sao không?" Quang Hùng mở mắt, nheo nheo vài lần mới nhận ra là mẹ chồng mình

"Mẹ..." Em cựa quậy muốn ngồi dậy, nhưng mẹ đã kịp cản em lại.

"Sao cậu ngốc quá vậy? Lỡ có chuyện gì nghiêm trọng thì làm sao?"

Em cười nhẹ, nắm lấy cánh tay của mẹ xoa xoa

"Mẹ à, con không sao đâu mà, mẹ là mẹ của con mà, nên con muốn mẹ được an toàn thôi"

Mẹ im lặng một lúc lâu, nhìn tay em bị trầy xước, đầu em được quấn bởi một miếng quấn trắng và loang một ít máu.

Em không mong mẹ ghi nhận hay phải nhớ khoảnh khắc này, vì đó là điều hiển nhiên một người con phải làm, dù là con ruột hay con dâu thì tiếng mẹ thốt ra đã là người nhà của nhau rồi.

"A..." Em bỗng nhớ ra chuyện gì đó, nhìn mẹ một cái rồi hụt hẫng nhẹ.

"Bánh kem..."

"Sao?"

Em nhìn mẹ, mắt rưng rưng vì đau

"Bánh kem gì? Mẹ đâu có đặt bánh trong tiệc?"

"Kh-không... con đã làm bánh cho mẹ, con để ở tủ lạnh..."

Mẹ nhìn em, ánh mắt bà ấy đầy sự yêu thương, đây là lần đầu tiên em cảm nhận được sự yêu thương này từ mẹ chồng.

Bà vuốt lấy tấm lưng em, rồi nhẹ nhàng kéo em vào một cái ôm.

"Mẹ cảm ơn"

"Dạ?"

Em hơi bất ngờ, sinh nhật có bánh kem là chuyện đương nhiên mà, sao lại phải cảm ơn? Em cảm nhận được bà ấy đang run lên trên vai em, bà đang khóc.

"Mẹ cảm ơn và xin lỗi con... Hùng"

Em đứng hình lần nữa khi câu nói ấy thốt lên, em đáp lại cái ôm của mẹ và nhắm nghiền mắt lại.

Em vuốt lấy lưng bà xoa xoa nhẹ để dịu đi cơn khóc, em và bà ấy cứ thế ôm nhau, em cảm nhận được một khoảng cách nào đó của mẹ dành cho em đã dần được thu hẹp lại rất lớn rồi

Em bước xuống giường một cách nhẹ nhàng khi thấy mẹ bước vào cầm theo ly nước, em khựng lại như thể bị bắt gặp làm chuyện xấu

"Con định đi đâu vậy?"

"Dạ... con muốn đi lấy bánh kem cho mẹ"

Mẹ đỡ em xuống nhà, khi xuống tới sảnh phòng khách, mọi người hầu như đã về hết, chỉ còn Minh Hiếu và Tường Vy cùng ba đang ngồi nói chuyện gì đó.

Thấy em bước xuống, Vy liền ra đỡ em, rồi mẹ cũng ra ghế ngồi. Em cùng Vy vào bếp lấy bánh, đốt nến và Vy thì ra tắt đèn trước.

Căn nhà tối om, em đi ra với anh sáng duy nhất trên chiếc bánh kem nhỏ trên tay

"Happy birthday to you... Happy birthday to you... Happy birthday happy birthday to you... Cả nhà chúc mừng sinh nhật mẹ ạ"

Mẹ em rưng rưng đi lại gần, bà nhắm mắt cầu nguyện, rồi thổi nến một cái, đèn trong nhà bật sáng. Những tiếng cười đồng thanh vang lên đầy ấm áp, và đây là lần đầu tiên em tiếp xúc thân thiết với mẹ chồng đến thế.

"Mẹ thật sự... cảm ơn con"

.

Sáng hôm sau em dậy sớm, đêm qua mẹ em ruột em đã đến chăm sóc em cả đêm ở nhà Trần gia

Mẹ dìu em ra đợi xe taxi, mẹ em muốn kêu hắn lại đón em nhưng em ngăn lại, cả đêm qua hắn đã không đến, bây giờ đến chỉ làm phiền hắn hơn thôi

"Con có hạnh phúc không Hùng?"

Mẹ quay sang hỏi em một cách đường đột khi đang đợi xe, em dừng lại một chút rồi cười nhẹ nắm lấy tay của bà ấy.

"Con ổn mà, hạnh phúc lắm mẹ, không cần lo cho con đâu"

"Nhưng trông con ốm quá, xanh xao hơn trước, cưới chồng xong không về thăm ba mẹ luôn"

Mẹ nói, giọng có phần trách mắng nhưng vẫn đầy yêu thương

"Con không sao đâu mà mẹ, chồng con bận quá nên không về được, hôm nào rảnh con sẽ kêu anh về thăm gia đình ngoại, mẹ yên tâm nhé"

Mẹ cười nhẹ một cái, ôm em vào lòng, nhưng em biết mẹ đã khóc từ giây phút ôm lấy cơ thể em.

"Xe đến rồi, con về nhé"

Chiếc taxi dừng lại kế bên hai mẹ con, em dứt ra, rồi vội vả lên xe. Em sợ ở đó mãi sẽ không nỡ rời xa mẹ, em nhớ mẹ lắm, nhớ những cái ôm, những lời động viên, những bữa cơm của mẹ.

Em bất hiếu quá, từ khi cưới chồng xong em chưa bao giờ về thăm mẹ, có những hôm em tủi thân, em khóc nhiều lắm, em muốn gọi điện cho mẹ để tâm sự nhưng không thể. Em phải cho mẹ thấy cuộc sống hôn nhân của em và hắn hạnh phúc để mẹ có thể yên tâm.

Chiếc taxi dừng lại trước cổng nhà, em thở hắc một hơi rồi nhẹ nhàng bước vào trong, thật sự không biết đối diện với hắn thế nào nữa, tại sao lại không đi thăm em xem em như thế nào chứ?

Cửa nhà mở toang, mùi đồ ăn thoang thoảng từ trong bếp phản ra trong không khí. Giờ này hắn mới ăn sao? Hôm nay cô Năm làm đồ ăn trễ vậy nhỉ.

Bước vào phòng khách em chết lặng tại đó, trên ghế sofa hắn đang ngồi ôm một cô gái và xem tivi. Cô ấy, Ngọc Yến. Đăng Dương vòng qua vai cô ấy, còn cô ấy thì dựa vào vai anh. Ngay tại căn nhà này, căn nhà của vợ chồng em.

Dương ngước lên nhìn em một cái, rồi quay lại ăn snack tỉnh bơ, còn cô ấy thì cười lên rất mãn nguyện, em cứng đơ không thể làm gì khác ngoài đứng đó, em không di chuyển được nữa rồi.

Em bị tai nạn, rất nguy hiểm, liên quan đến tính mạng. Phải đau rát kìm vết thương, phải đau đớn khi không có chồng em bên cạnh, em còn nói dối với mẹ rằng em và hắn hạnh phúc để mẹ không nghi ngờ, từ đầu những việc em làm đều nghỉ cho hắn. Nghĩ là về nhà hắn sẽ hỏi han, chăm sóc em vì em mong rằng hắn quan tâm đến em, một chút thôi cũng được.

Nhưng cái cảnh chết tiệt gì đang xảy ra trong nhà em thế này? Đây là thứ em nhận được khi về nhà đây sao?

Quang Hùng bấu chặt đến trắng bệt cái đầu ngón tay, môi em run run từ từ tiến lại hai con người đang ngoại tình trước mặt em, ngay trong căn nhà của em.

Hắn nhìn theo, cho đến khi em đã kế bên hai người họ, em cất tiếng nhỏ nhẹ nhìn hắn

"Anh đang... đang làm gì vậy?" Giọng em lạc hẳn đi, nghẹn đến mức không nói thành một câu nguyên vẹn

Hắn đứng lên, cô ta cũng đứng theo. Dương bỏ tay vào túi quần, ánh mắt chuyển đổi hẳn khi nhìn sang em.

"Làm gì? Cậu không thấy sao?"

"Anh ơi... em mệt quá à, em lên phòng nghỉ ngơi trước nhé" Ngọc Yến quay sang Dương, nắm lấy cánh tay hắn lay lay nũng nịu.

Dương gật đầu một cái, hôn cô ấy ngay trước mặt em, rồi cô ấy cũng bỏ lên lầu.

Giọt nước mắt rơi xuống ngay khoảnh khắc đôi môi anh chạm vào da cô ấy trước mắt em, nó đau đến mức... em không biết phải nói như thế nào.

"Dương..."

"Tưởng cậu chết rồi chứ?" Đăng Dương nhìn em từ trên xuống dưới, dừng lại trên cánh tay em rồi nhíu mày

"Không nặng lắm nhỉ? Làm vậy cho người ta thương hại à?"

Em im lặng, thật sự em không phải biết đáp lại như thế nào nữa, ừm hắn thành công rồi, thành công làm đau em một lần nữa, không đếm xuể bao nhiêu lần nữa ha?

Em bật cười một cái, nụ cười chứa đầy sự đau đớn, đầy sự chịu đựng

"Không thể hỏi thăm em một câu sao Dương? Sao anh lại đưa cô ấy về đây?"

Dương nhìn em rồi chỉ nhẹ nhàng lên tiếng "Cô ấy vốn thuộc về nơi đây mà, từ đầu, tôi mua căn nhà này không phải để cậu ở!"

Nói xong hắn quay phắt người đi, nhưng lại bị câu nói của em làm dừng lại

"Nếu em nói... lúc cô ấy rời đi không phải vì em cảnh cáo cô ấy, mà là vì cô ấy đã làm sai với anh một chuyện rất lớn... thì anh có tin em không?"

End chương 6
______________

mắ:( ghéc tđd quá à😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com