16
Lê Quang Hùng chán nản nằm xuống, không còn gì luyến tiếc, "Đi chuyến này công toi rồi!"
Nói xong lại không nhịn được hỏi: "Chọn được minh chủ võ lâm rồi à? Là ai thế?"
Trần Đăng Dương lắc đầu, "Vẫn là Kiếm Thánh Từ."
"Không phải chứ." Lê Quang Hùng cau mày, "Không phải Từ Kiếm Chủ đã nói năm nay sẽ không tham gia tranh tài và truyền lại cho người chiến thắng hay sao?"
"Là Đăng nhi thắng."
"À, là ngươi thắng..." Nói xong, Lê Quang Hùng ngồi bật dậy, vô cùng kinh ngạc: "Ngươi nói gì? Ngươi thắng?"
Trần Đăng Dương ngơ ngác gật đầu, "Thanh Tuyết tỷ tỷ nói muốn giải độc cho đại ca phải có Đông Hải Xích Ảnh Thảo, chính là phần thưởng trong đại hội võ lâm lần này. Đăng nhi muốn lấy Xích Ảnh Thảo nên buộc phải tham gia tỉ thí, trận cuối gặp Vô Ảnh Kiếm Thôi Bằng, Thôi đại ca nhưng thân thể của huynh ấy không khỏe nên thua Đăng nhi, Đăng nhi không muốn làm minh chủ, chỉ muốn Xích Ảnh Thảo nên trả chức minh chủ lại cho Kiếm Thánh Từ."
"..."
Hiếm khi thấy tên ngốc này nói được một đoạn dài mà câu cú rõ ràng, rành mạch như thế. Lê Quang Hùng cứ lặp đi lặp lại trong vẻ hoài nghi: "Thế mà đệ đệ ngốc nhà ta lại là minh chủ võ lâm..."
"Đăng nhi không làm minh chủ..."
Lê Quang Hùng vống lên: "May là ngươi không làm, đồ ngốc thì làm minh chủ kiểu gì?"
Trần Đăng Dương chẳng hề có cảm giác bị xúc phạm, "Phải đó, sư phụ cũng nói như vậy nên Kiếm Thánh Từ chấp thuận, tiếp tục làm minh chủ võ lâm thêm một năm nữa. Tầm này sang năm lại tổ chức đại hội võ lâm, đến lúc đó đại ca cũng tham gia được không? Đăng nhi đứng dưới đài cổ vũ cho đại ca, đại ca lợi hại như vậy, nhất định có thể làm minh chủ."
Lê Quang Hùng lại rống lên: "Ai thèm cái chức minh chủ võ lâm ý? Đại hiệp ta không thích bị gò bó, tự do tự tại vẫn tốt hơn."
"Đúng vậy, đúng vậy." Trần Đăng Dương đồng tình: "Đăng nhi cũng muốn hành tẩu giang hồ với đại ca, trừ gian diệt ác, làm đại hiệp!"
Lê Quang Hùng liếc xéo, xem thường, "Lúc trước không phải phải nói muốn làm đại tướng quân sao?"
Nhắc đến chuyện này, Trần Đăng Dương lại bĩu môi, "Bà nội với hoàng đế đều bảo Đăng nhi không thể làm tướng quân được. Nếu không thể làm tướng quân thì chi bằng Đăng nhi theo đại ca hành tẩu giang hồ."
Nghĩ đến chuyện tên ngốc này theo mình hành tẩu giang hồ thì lòng y rất muốn cự tuyệt, quá ồn ào, ngây ngây ngốc ngốc, hở tí là khóc nhưng căn bản y đánh không lại, chạy không thoát, chẳng thể lay chuyển được. Bực thật đấy.
Lúc này, có hai nhóm khách tới khách điếm, là người của núi Thánh Hiền và Bích Vân Môn, không chào hỏi bước thẳng lên lầu, nơi Trần Đăng Dương đang đút cháo cho Lê Quang Hùng.
"Sư phụ!" Thấy Nhàn Vân chân nhân tới, Trần Đăng Dương buông bát tiến lên đã hành lễ rồi chào hỏi các trưởng lão và sư huynh, cuối cùng mới chào hỏi nhóm Thích Tiểu Tiểu.
"Hùng ca ca!" Thích Tiểu Tiểu chạy tới chỗ Lê Quang Hùng, hốc mắt đỏ hoe, "Cha không cho muội tới nhưng Tiểu Tiểu rất lo lắng cho huynh."
Nhàn Vân chân nhân hỏi: "Vị này là đại ca kết nghĩa của con?"
Trần Đăng Dương liên tục gật đầu, cậu kéo sư phụ của mình lại và giới thiệu: "Sư phụ, đây là đại ca kết nghĩa của đồ nhi, Lê Quang Hùng, đại ca, đây là sư phụ của Đăng nhi, Nhàn Vân chân nhân."
Tạm thời, Lê Quang Hùng không thể rời khỏi giường nên chắp tay chào hỏi: "Vãn bối bái kiến Nhàn Vân chân nhân."
"Thân thể của Hùng thiếu hiệp không tiện nên nghỉ ngơi cho tốt, làm phiền Hùng thiếu hiệp phải chăm sóc cho đồ nhi của ta suốt dọc đường."
Lê Quang Hùng mơ hồ đoán được mục đích họ đến thăm, "Tiền bối quá lời, chính vãn bối mới là người được Đăng Dương chăm nom nhiều hơn."
"Hả?" Nhàn Vân chân nhân nhìn về phía đồ nhi ngốc nghếch của mình.
Trần Đăng Dương ngượng ngùng gãi đầu, "Đúng là đồ nhi đã chăm sóc đại ca nhưng đại ca đã dạy đồ nhi rất nhiều đạo lý khi hành tẩu trong giang hồ."
"Con trốn ra ngoài cũng lâu rồi. Trước mắt, độc của Hùng thiếu hiệp đã giải xong, con mau theo sư phụ về sư môn nhận phạt đi."
Tim của Trần Đăng Dương giật thót lại, vội vàng quỳ xuống nói: "Sư phụ, đại ca của con còn chưa bình phục hoàn toàn, đồ nhi phải ở lại chăm sóc huynh ấy."
Không ngờ Thích Tiểu Tiểu lại nói: "Dương ca ca, huynh cứ trở về đi. Hùng ca ca còn có ta mà, ta sẽ chăm sóc tốt cho huynh ấy."
Thật sự, Trần Đăng Dương không nỡ rời xa Lê Quang Hùng, nhất thời hai mắt đỏ hoe, cậu kéo vạt áo của sư phụ nài nỉ: "Sư phụ, xin người cho đồ nhi ở lại, khó lắm đồ nhi mới được xuống núi, còn chưa về kinh thăm bà nội, xin sư phụ cho đồ nhi thêm một tháng nữa. Con về nhà thăm bà nội xong sẽ quay về sơn môn nhận phạt được không ạ?"
Vốn dĩ, núi Tu Di cách kinh thành không xa mà đồ đệ nhỏ của ông cũng nhắc tới bà nội suốt, ông than nhẹ một tiếng rồi kéo Trần Đăng Dương lên, "Được rồi, Đăng Dương, con về nhà thay ta thăm hỏi lão phu nhân một tiếng, sư phụ cho con một tháng, sau một tháng nếu không trở lại sơn môn thì đừng nhận ta là sư phụ."
Trần Đăng Dương nín khóc ngay lập tức rồi mỉm cười, cậu ôm lấy cánh tay của Nhàn Vân chân nhân rồi lắc lư, "Con cám ơn sư phụ, sư phụ tốt nhất!"
Nhàn Vân chân nhân mỉm cười bất đắc dĩ, ông khẽ gật đầu với Lê Quang Hùng đang nằm trên giường rồi đưa những người khác rời khỏi quán trọ.
Bích Vân Môn chỉ có hai anh em Thích Tiểu Tiểu và Thích Hiểu Dương tới.
"Lén chạy tới đây à?" Lê Quang Hùng hỏi.
Thích Tiểu Tiểu bĩu môi: "Đều tại cha muội. Nói cái gì mà không cho đi tìm Hùng ca ca. Cha muội keo kiệt chết đi được, qua bao lâu rồi còn giận..."
Lê Quang Hùng ôm mặt, việc này liên quan đến chuyện Thích Đại Đức muốn y tham dự đại hội võ lâm, giành chức minh chủ sau đó cưới Thích Tiểu Tiểu, y chẳng hề do dự mà thẳng thừng cự tuyệt khiến Thích Đại Đức nổi trận lôi đình, còn nói sau này muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với y.
Cứ tưởng ông bạn già chỉ nóng máu nên Lê Quang Hùng cuốn gói luôn trong đêm ai ngờ nửa năm sau vẫn còn giận.
"Muội đừng nghĩ nhiều, giờ ta đã không sao rồi, muội mau về đi, nếu còn không về thì cha muội sẽ đuổi tới chém chết ta, trách ta bắt cóc con gái bảo bối của ông ấy."
Thích Tiểu Tiểu lại càng trề môi, nhào vào trong ngực làm nũng: "Không muốn đâu, muội ở cùng Hùng ca ca còn chưa đủ."
Thấy Thích Tiểu Tiểu nhào vào lòng Lê Quang Hùng, ngực Trần Đăng Dương lại bắt đầu ê ẩm, thấy vậy, Tề Hiểu Dương bước tới hỏi: "Dương ca lại ghen à?"
"Ừ." Cậu xoa ngực, "Khó chịu thật, không thể thở được."
Tề Tiểu Dương nghĩ thầm, Dương ca thích thích muội muội của mình như vậy nên ghé sát vào tai cậu thì thầm: "Thật ra đại bá cũng rất thích huynh, suýt nữa còn tới cầu thân với sư phụ huynh."
"Cầu thân?" Trần Đăng Dương không hiểu, "Tại sao lại cầu thân? Ta không muốn kết hôn."
Thích Hiểu Dương tỏ vẻ kinh ngạc: "Huynh không muốn cưới Tiểu Tiểu ư?"
Thích Tiểu Tiểu nghe vậy thì vội vàng kháng nghị nói: "Thích Hiểu Dương, huynh nói bậy cái gì vậy?"
Tề Hiểu Dương che miệng cười đáp: "Đừng giả bộ không biết, Dươngca thích muội, muội còn sấn lại chỗ Hùng đại ca, Dương ca ghen chết mất thôi."
Trần Đăng Dương không thể bắt nhịp kịp, đúng là cậu cũng thích Thích Tiểu Tiểu và ghen với hai người họ nhưng sao cậu lại thấy có cái gì sai sai ở đây nhỉ?
"Hiểu Dương, ta chỉ thích Tiểu Tiểu chứ đâu muốn cưới muội ấy."
Những lời này khiến Thích Tiểu Tiểu tức giận, "Dương ca! Anh xem thường ta ư?"
Trần Đăng Dương xua tay liên tục, "Không có, không có, Tiểu Tiểu gọi ta là ca ca, ta gọi Tiểu Tiểu là muội muội, Sao ta có thể cưới muội muội của mình được chứ?"
Những lời này lại khiến Thích Hiểu Dương và Lê Quang Hùng bối rối, Thích Hiểu Dương nghĩ đi nghĩ lại, hẳn là vì đầu óc của Dương ca ca không nhanh nhẹn nên nhất thời chưa hiểu được, đợi thêm một thời gian nữa, không được gặp sẽ từ từ thấu hiểu nỗi khổ tương tư.
Thích Hiểu Dương kéo Thích Tiểu Tiểu đi rồi nói: "Được rồi được rồi, trong nhất thời Dương ca chưa thể thông suốt. Chúng ta thực sự phải về rồi. Chẳng mấy chốc, cha muội sẽ xông tới đánh người thật đấy."
Thích Tiểu Tiểu lưu luyến nhìn Lê Quang Hùng, rối rắm một hồi vẫn phải nói lời từ biệt.
"Vậy muội đi trước. Hùng ca ca, huynh nhớ phải đến tìm muội nhé. Tiểu Tiểu sẽ luôn đợi huynh."
Nói xong thì bị Thích Hiểu Dương kéo đi.
Trần Đăng Dương còn chưa thông não được chuyện ban nãy, da đầu sắp bị cào ra rồi, cậu ngồi bên mép giường hỏi: "Đại ca, sao Hiểu Dương lại bảo Đăng nhi muốn cưới Tiểu Tiểu? Đăng nhi có muốn cưới muội ấy đâu nhỉ?"
Lê Quang Hùng cười đáp: "Ngươi thích Tiểu Tiểu mà, sao lại không muốn cưới người ta?"
Trần Đăng Dương vội vàng lắc đầu, "Thích thì phải cưới ạ? Đăng nhi cũng thích đại ca a, Đăng nhi cưới đại ca được không?"
Lê Quang Hùng đang nuốt nước bọt thì bị mấy lời của Trần Đăng Dương làm sặc nên ho dữ dội.
Trần Đăng Dương bị dọa theo, cậu vỗ lưng y, "Đại ca làm sao vậy? Có phải chưa giải hết toàn bộ độc tố hay không?"
Lê Quang Hùng ho ra nước mắt, y ngước mắt lên nhìn Trần Đăng Dương, "Ngươi vừa mới nói gì?"
"Nói Đăng nhi muốn cưới đại ca ạ?"
Lê Quang Hùng vỗ mạnh vào trán cậu, "Đầu ngươi hỏng rồi ư, lại muốn cưới đàn ông!"
"Vốn dĩ đầu óc của Đăng nhi cũng không tốt mà..."
Lê Quang Hùng tức đến nỗi quên luôn cả chuyện Trần Đăng Dương là đồ ngốc, ây, y so đo với cái đồ ngốc này làm gì cơ chứ!
"Nam cưới nữ gả, nhất thiết phải có một nam một nữ, nam với nam, cho dù có thích cũng không thể thành thân, rõ chưa?"
"Hình như là thế." Trần Đăng Dương suy nghĩ một lúc, "Đúng là chưa thấy nghe ai lấy cưới ông."
Xem như Lê Quang Hùng đã thở phào nhẹ nhõm, "Hiểu thì tốt. Sau này, tới khi gặp được người mình thực sự thích thì ngươi sẽ muốn lấy cô ấy. Nếu ngươi không muốn lấy Tiểu Tiểu thì chứng tỏ tình cảm ngươi dành dành cho muội ấy vẫn chưa sâu đậm đến mức đó."
Đêm đó, Trần Đăng Dương có một giấc mơ, cậu mơ thấy mình đang bái đường với ai đó, lúc vén khăn trùm đầu của cô dâu lên mới phát hiện, cô dâu chính là đại ca thì vui mừng khôn xiết, vội ôm lấy đại ca rồi hôn một cái.
Thật tuyệt, đại ca đã gả cho mình, về sau chính là nương tử của mình, đại ca mặc hỉ phục thật đẹp mắt, miệng đại ca cũng thật mềm...
Lúc tỉnh dậy, Trần Đăng Dương không dám nhìn thẳng vào mặt Lê Quang Hùng, hễ cứ nhìn mặt y thì cậu sẽ liên tưởng đến hình ảnh y mặc hỉ phục màu đỏ, nếu đại ca thật sự trở thành nương tử của cậu thì tốt quá.
Nếu đại ca trở thành tân nương của mình thì sau này họ chính là người một nhà, người một nhà sẽ bên nhau cả đời, bà nội nói rồi, sau khi thành thân, hai phu thê sẽ bên nhau đến đầu bạc.
Cậu muốn ở bên đại ca đến khi đầu bạc.
Trái tim nhỏ đập bình bịch, mặt cũng nóng bừng.
"Trần Đăng Dương, nằm thế này khó chịu chết đi được, ngươi đưa ta ra ngoài phơi phơi nắng đi."
Lê Quang Hùng vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, cả người đều uể oải, không còn chút sức lực nào.
"Dạ!"
Trần Đăng Dương lập tức bế hắn chạy xuống tầng dưới, Lê Quang Hùng hét lên một tiếng, vội vàng ôm chặt cổ cậu.
"Ngươi bế ta làm gì? Sao không cõng?"
"A..." Trần Đăng Dương nghĩ bế sẽ hay hơn, có thể nhìn mặt đại ca, "Phải bế mới được, nhìn thấy đại ca mới yên tâm."
Khi chạm phải ánh mắt nghiêm túc của cậu, dường như trái tim của y đã bị thứ gì đó chọc vào, khiến y cảm thấy ê ẩm và ngứa ngáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com