Chương 33
Ảnh chụp trộm ở bệnh viện đã lọt ra, vậy thì việc ôm thân thể "bệnh tật" đi quay phim ắt hẳn có thể tạo ấn tượng "mặc dù diễn xuất kém nhưng tôi vô cùng nỗ lực đồng thời mỗi ngày đều đang phấn đấu và tiến bộ".
Vả lại, tôi còn phải giành giật cảm tình của Trần Đăng Dương từng giây từng phút, từng li từng tí, bắt đầu từ những điều nhỏ bé nhất.
Nhất định phải tranh thủ thời gian, không được lơ là dù chỉ một khắc!
Thế là đến đầu giờ chiều, dưới ánh mắt đong đầy cảm xúc phong phú phức tạp của Trần Đăng Dương, tôi tỉ mỉ chải lông cho MasterD hẳn mấy lần, lại rửa tay thêm chục lần, chuẩn bị đồ ăn cho nó, sau đó cẩn thận kiểm tra hết cửa sổ cửa chính, xếp đồ vào túi thay hắn, rồi mới cùng hắn đi ra ngoài.
Đi tới trước xe, tôi nhanh chân chạy trước hai bước, giúp hắn mở cửa xe.
Hắn nhìn tôi một cái, khẽ mím môi, rồi ngồi vào ghế lái.
Tôi lại lon ton chạy vòng về, ngồi vào ghế lái phụ, đang định thắt dây an toàn thì hắn đã nghiêng người sang thắt hộ tôi.
Cái người này có cần phải hiếu chiến đến thế không!
Tôi không phục!
Tôi kéo tấm chắn trên xe giúp hắn che nắng, hắn hạ khe quạt điều hòa tránh cho gió thổi vào tôi.
Tôi vươn tay giúp hắn chỉnh gương chiếu hậu để hắn nhìn rõ hơn, hắn chỉnh lưng ghế của tôi ngả ra một chút, để tôi ngồi thoải mái hơn.
Phục rồi, tôi phục rồi!
Một giây trước khi hai đứa đánh nhau trong xe, tôi quyết định nhượng bộ: "Đi thôi, còn lề mề nữa là phim đóng máy luôn đấy."
Hắn trầm giọng cười, mở máy khởi động xe.
Lúc lái xe Trần Đăng Dương thường không thích nói chuyện, tôi cũng chẳng dám nhấn nút mở loa bật mode ám muội, bèn lướt điện thoại nhắn Zalo với lão Hoàng, phê bình tác phong làm việc khoa trương của ổng.
Lão Hoàng nhà hàng xóm: Ta làm sai chỗ nào?
MasterD:... Ném tiền vào cửa sổ nhà người ta?
Lão Hoàng nhà hàng xóm: Chuyển khoản hạn mức lớn, nửa đêm nửa hôm có ngân hàng nào mở cửa đâu.
MasterD:...
MasterD:... Vậy đề tên người gửi là "ba mày"?
Lão Hoàng nhà hàng xóm: Số tiền này có phải là ta chi không?
MasterD: Vâng...
Lão Hoàng nhà hàng xóm: Tiền này có phải chi vì con không?
MasterD: Dạ...
Lão Hoàng nhà hàng xóm: Ta có phải ba ruột con không?
MasterD:...
Lão Hoàng nhà hàng xóm: Tên người gửi viết như thế có vấn đề gì không?
MasterD:... Không ạ.
Lão Hoàng nhà hàng xóm: Nhớ đấy, ba con mãi mãi là ba con.
Tôi nghiến răng nghiến lợi khóa màn hình.
Tôi ngẩn ngơ nhìn thẳng về phía trước, Trần Đăng Dương nghiêng đầu sang nhìn tôi, mở miệng một cách hiếm thấy: "... Ban nãy cậu nhắn tin với sếp Hoàng à?"
Tôi sững người, ủa, sao hắn lại biết chuyện của lão Hoàng nhỉ?
Chẳng lẽ hôm đó hắn nghe thấy tôi với lão Hoàng nói chuyện điện thoại?
Vậy chẳng phải hắn đã nghe hết mấy lời tâng bốc không biết ngượng mồm của tôi rồi sao?!
Ngại chết đi được, tôi hơi mất tự nhiên đáp: "À, hôm đó anh nghe thấy tôi nói chuyện điện thoại hả?"
Hắn siết chặt bàn tay đang đặt trên vô lăng: "... Ừ."
Úi, hắn cũng xấu hổ kìa!
Tôi cười thầm trong bụng, quả nhiên sau này phải siêng nói lời hay ý đẹp cho hắn nghe!
Nhưng dù sao lần này cũng là tôi tự tiện nhúng tay vào chuyện nhà hắn, nói ra thì không hay lắm, tôi sợ hắn hỏi tôi và lão Hoàng trao đổi với nhau những gì, bèn cướp lời trước: "Chỉ là nhắn Zalo hỏi thăm bình thường thôi, chẳng có gì đâu."
Tôi vừa dứt lời thì hắn đột nhiên đổi phắt tư thế lái xe, một tay nắm vô lăng, một tay tựa lên cửa sổ xe chống cằm, trông y chang Takumi Fujiwara trong Initial D phiên bản idol, cách nói chuyện cũng thoải mái nhẹ nhõm hẳn: "Ồ, thế à."
Tôi suýt chút nữa bị vẻ đẹp trai của hắn làm chói mù mắt, lại nghe thấy hắn hỏi: "Thật ra cậu cũng không cần giải thích với tôi đâu... Sếp Hoàng đó, bây giờ đang làm gì vậy?"
Lão Hoàng á? Ông còn phải làm gì nữa, ngày ngày bắt chước vịt Scrooge bơi trong đống tiền chứ sao.
Ai bảo nhà họ Hoàng chẳng những giàu trên ba đời, lại còn rất có chiều hướng giàu tiếp thêm bảy chục năm nữa làm chi.
So sánh chỉ tổ chuốc bực vào người, nếu tôi mà là con trai cả trong giá thú của ông thì có phải tốt không.
Mặc dù ông chưa từng khắt khe hay để mẹ con tôi phải thiếu thốn gì, thậm chí còn có thể xứng danh người chồng người cha mẫu mực, nhưng rốt cuộc vẫn không danh chính ngôn thuận, trong lòng tôi vẫn còn khúc mắc, ở nhà tôi gọi ông là lão Hoàng, ra đường tui gọi ông là sếp Hoàng, trong giới giải trí ông lại chăm chăm che chở giúp đỡ tôi, làm tất cả mọi người đều tưởng tôi bị bao nuôi, đúng là khổ mà không nói được với ai.
Tôi nhìn giờ trên điện thoại: "Ông ấy cũng chẳng bận bịu gì đâu, tầm này chắc đang dắt chim đi dạo đấy."
Động tác làm màu của Trần Đăng Dương khựng lại, ngữ điệu chần chừ: "... Sếp Hoàng, sở thích cũng đặc biệt nhỉ?"
Tôi: "...?"
Tôi: "..."
Tôi: "Con lạy bố trong đầu bố toàn thứ gì thế hả, lậm JAV à??? Chim! Cái con chim có cánh biết bay không ăn được ấy! Không phải cái loại chim lúc to lúc nhỏ có thể ăn được đâu!!"
Hắn: "..."
Hắn: "Hiểu lầm, hiểu lầm."
Hắn: "..."
Hắn: "Có thể ăn được?"
Tôi: "..."
Tôi: "Nói lộn, nói lộn."
Tôi bị câu nói của hắn làm nghẹn họng tới tận lúc đến trường quay, mới miễn cưỡng trở về trạng thái bình thường, hắm hở muốn đọ tiếp xem tôi với hắn ai tốt hơn.
Trường quay là nơi dễ xảy ra sự cố, từ lúc quay tạo hình xong tôi đã tiến vào trạng thái cảnh giác cao nhất, hai mắt là kính chiếu yêu hai chân là vó ngựa truy phong, cảnh giác đề phòng bất cứ khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn tới hắn, hắn đi đâu tôi chạy theo tới đó, cun cút bám sát, không rời một ly.
Thế mà hắn lại đối xử y chang như vậy với tôi, khiến mọi thứ trở nên hơi bị sai trái.
Quay xong một cảnh tay đôi, tôi nhanh tay mở ô che nắng cho hắn, hắn mau chóng đưa nước cho tôi, tôi lấy giấy thấm dầu dặm lên lớp trang điểm của hắn, hắn lấy khăn giấy tỉ mỉ lau mồ hôi cho tôi, tôi dặn hắn lát nữa quay cảnh đánh nhau nhất định phải kiểm tra đạo cụ đảm bảo an toàn, hắn dặn tui cảnh quay tiếp theo có mấy đoạn cảm xúc đặc biệt cần lưu ý, tôi nói vậy chúng mình khớp thoại thêm một lượt nhé anh quên chỗ nào tôi sẽ nhắc, hắn nói được thôi có cậu thật tốt.
Một màn giao tranh hai người xuất chiêu liên tục, chiến tích hòa nhau, tôi đột nhiên ngoảnh đầu, thấy một nửa người trong trường quay đều nhìn tụi tôi bằng ánh mắt kinh ngạc khó nói nên lời, hai trợ lý ôm ô che nắng nước lọc khăn giấy giấy thấm dầu kịch bản không biết để đâu, lạc lõng như thể một trái tim đang bất an đập loạn.
Trần Đăng Dương: "Ừm..."
Tôi: "À..."
Tôi: "Thời tiết đẹp thật, hôm nay ngày lành tháng tốt, chi bằng mọi người làm chứng, hai đứa mình kết nghĩa kim lang đi!"
Hắn phì cười, kéo tay áo tôi một cái, giọng cười nhẹ tênh: "Đừng nghịch."
Hai chữ nhẹ tênh mềm mại hết sức chiều chuộng ấy như thể một mũi Xuyên Vân Tiễn, "piu" một cái, ghim chặt tôi xuống đất.
Đã bảo hôm nay không gặm hint mà!
Tôi khó chịu quá đi! Ngứa ngáy hết cả ruột gan rồi đây này!
Lẽ nào đây chính là phản ứng cai nghiện trong truyền thuyết sao!
Tim tôi đập thình thịch thình thịch, bỏ lại hắn chạy như bay về phòng nghỉ, lật tìm điện thoại như Khả Vân tìm con trong Tân dòng sông ly biệt, trong lòng giằng co do dự không biết có nên vào super topic cắn miếng hint để dằn lại nội tâm xao động hay không.
Ấy.
Bắt đầu từ bao giờ, mà việc gặm hint lại khiến tôi bình tĩnh hơn so với ở cùng Trần Đăng Dương vậy?
Tôi ngẩn người nhìn màn hình điện thoại đã tối thui.
Màn hình bỗng dưng vụt sáng, hiển thị có người tìm tôi trên app.
DomicMasterDDH: !!! Cậu là nhân viên nội bộ từ đâu ra vậy?! Là thiên thần ông trời phái xuống ban phúc cho hàng triệu con dân Dương Hùng ư?!
Không Thể Nói Ra:...?
DomicMasterDDH: Hàng real!! Hàng real đó!! Real đến độ thần trí tui tan nát cả rồi, real đến nỗi tui thịt nát xương tan (nghĩa mặt chữ)! Ngọt quá hu hu hu tui chết mất!!!
Không Thể Nói Ra:... Làm sao thế?
DomicMasterDDH: Là mấy cô nàng trong hội có mắt không tròng! Tâm mù mắt điếc! Mới đi kick vị thánh sống như cậu! Cậu có bằng lòng quay lại không!!!
Sao lại thế này, tôi thật sự chẳng hiểu gì cả, chấp nhận lời mời vào nhóm của cô nàng.
Tôi vừa vào đến nơi, nhóm chat liền trực tiếp spam nổ màn hình mấy trăm tin nhắn, rặt một tư thế quỳ rạp xuống đất cung nghênh vương giả trở về, miệng thì hô to thần tiên hạ phàm.
Tôi: ???
Tôi thoát ra ngoài khung chat, inbox DomicMasterD hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Cô nàng nói bên hội Dopamine có một fan master có chút quan hệ với Trần Đăng Dương vừa rời fandom chuyển sang anti hắn, tung ra rất nhiều tin đồn nửa thật nửa giả.
Tôi vẫn chưa hiểu chuyện này thì liên quan gì tới việc kéo tôi về nhóm, cô ấy liền gửi cho tôi một tấm ảnh lịch sử trò chuyện đã làm mờ avatar của chủ nhân, trong đó là một đoạn hội thoại vẻn vẹn hai câu:
: Bống, có thể hỏi quan hệ bây giờ của anh và đối thủ rốt cuộc là gì không? Là công ty tạo drama hay tự hắn bám lấy anh? Để hội Dopamine biết đường hành xử được không?
Domic: Lương của trợ lý cậu ấy là tôi trả.
Tôi:...
Trái tim tôi như bị Saitama đấm cho một cú nặng tựa ngàn cân.
Một chiếc Trần Đăng Dương chibi đang hát ông ổng trong đầu tôi: Lang quân à, có phải chàng đói lắm không, nếu chàng đói lắm rồi, thì hãy nói với Đăng Dương ta đây, Đăng Dương ta đây ném cho chàng quả hint siêu bự.
Ngọt, siêu ngọt, ngọt như một xô nước đường đổ ụp lên đầu, cả người tôi như bị ngâm trong mật, lượn một vòng công viên là có thể dính chết toàn bộ ong mật ruồi muỗi của cả cái công viên đấy.
Trần Đăng Dương hắn thật sự, chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc tôi.
Tôi lúc này, về công về tư đều cực kỳ muốn xông ra ngoài lôi cổ Trần Đăng Dương lên xe thẳng tiến Cục Dân chính, cơ mà tôi sợ giữa đường hắn lại bẻ lái một phát đưa tôi đến quán net cày rank xuyên màn đêm thì làm thế nào!
Rốt cuộc tôi phải làm gì với hắn bây giờ!
Tôi đang ngu nga ngu ngơ lần mò tứ phía tìm viên insulin cứu mạng, thì cửa phòng nghỉ bị gõ nhẹ ba tiếng.
Trần Đăng Dương thò đầu vào, cong mắt cười với tôi: "Đừng làm biếng nữa, ra quay cho xong đi, tối nay cả đoàn ra ngoài liên hoan đấy."
Tôi mất hồn mất vía gật đầu, đi theo hắn ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com