Chương 47
Ghi chú điện thoại của Đăng Dương - Trích đoạn
Bất ngờ, thật sự quá bất ngờ, tất cả mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, tình tiết này quả thực hại não quá sức.
Phải gõ liền một lúc hơn ba nghìn dấu chấm than mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được.
Bản lĩnh của một diễn viên đã cứu mạng mình... Còn cả văn hóa rượu chè và môn Ngữ văn cấp hai nữa.
Tay gõ chữ cũng đang hơi run, chắc vì ngấm hơi men rồi.
Đánh xong trận này, diễn xuất và khả năng ứng biến của mình nhất định sẽ có bước nhảy vọt cho mà xem.
Ngàn vạn lần không ngờ được, người thân nhất sắp tới lại chính là kẻ thù đáng hận nhất hôm qua.
Từ đây mình rút ra được một chân lý: Làm người phải chừa đường lui, sau này còn nhìn mặt nhau.
May mà vì không muốn để mất phong độ trước mặt Phone, nên mới không làm ra chuyện gì quá trớn, bằng không thì, mình thật sự không biết phải làm thế nào, có khi phải lấy cái chết đền tội mất.
May quá! Chú Hoàng khoan dung nhân hậu, tấm lòng hào hiệp trượng nghĩa, chẳng hề so đo với mình, thậm chí... hình như ấn tượng đối với mình còn không tệ?
Không hổ là ba ruột của Phone, quả nhiên là có gen ngây thơ đơn thuần, giản dị dễ gần.
Phải tiếp tục phát huy, giữ vững trạng thái này, nhất định phải tạo quan hệ tốt với chú Hoàng, xóa đi lỗi lầm to lớn trước kia.
Áy náy, cực kỳ áy náy, đầu óc mình quá đen tối, lại đi đoán mò về Phone bằng lối tư duy quá quắt như vậy, hiểu lầm em ấy bao lâu nay.
...Phone vẫn thường nói mình đối xử tốt với em, thì ra... đó là bởi vì em thật lòng cảm thấy mình tốt với em.
Phải tốt là đúng rồi.
Dù sao thích một ai đó, suy cho cùng vẫn là bởi cảm thấy người ấy "tốt", mặt nào cũng tốt, một người tốt đến thế, nên được đối xử một cách trân trọng nhất.
Ngoại trừ những thứ mà vật chất có thể mang lại, "tốt với một ai đó" có lẽ chính là cách biểu đạt cơ bản nhất của cảm giác "thích" nhỉ.
Lạc đề rồi, tiếp tục kiểm điểm, mình không nên hiểu lầm Phone, trông mặt mà bắt hình dong, tự đưa ra phán đoán, quả thực không thể chấp nhận được.
Có điều, nếu không phải do hiểu lầm, thì mình cũng không vì thế mà... muốn gần gũi với em hơn, đồng thời nhận ra càng tiếp xúc lại càng yêu thích, cũng coi trong như họa có phúc nhỉ.
... Không, không được tự bào chữa cho mình một cách trí trá như vậy, sai chính là sai.
Phone chắc chắn phải giận lắm.
[Haizz]
Vốn dĩ mấy hôm nay tính xem phải tỏ tình như thế nào, đã tham khảo rất nhiều tài liệu, đủ loại kế hoạch soạn ra hẳn mấy trang giấy, sắp xếp một đống địa điểm, chuẩn bị đầy đủ kỹ lưỡng, mà vẫn cảm thấy chưa đủ, chần chừ mãi không biết phải mở miệng thế nào, giờ thì...
!
Sự việc xảy ra đột ngột, tâm trạng quá mức bấp bênh, quên sạch kế hoạch tối nay chuẩn bị để thăm dò rồi!
Lần thứ hai rồi, chắc mình sắp bị nhà hàng đó cho vào danh sách đen, có khi còn bị nghệ sĩ kéo violon liệt vào danh sách đen nữa.
Lần sau mời nghệ sĩ piano vậy.
Ừm, vẫn chưa muộn lắm, kể cả có ăn thêm nửa tiếng nữa mới xong thì chắc vẫn kịp kế hoạch B - bắn pháo hoa trong công viên trò chơi.
Vẫn may vẫn may, vẫn nằm trong kế hoạch, ổn, kiểu gì cũng ổn ^ ^
Mặc dù hình như có hơi nặng về hình thức, nhưng... có thể làm sao cho thật hoàn hảo thì vẫn hơn mà.
Nhất định phải thật hoàn hảo.
Lát nữa quay lại không biết phải đối mặt thế nào với Phone đây.
[Haizz]
Có khi nào em sẽ vì chuyện này mà... không thích mình nữa không.
Chắc là không đâu.
Hoặc là nghi ngờ chỉ số IQ của mình?
Chắc là có đấy.
Thôi vậy, dù thế nào thì cũng phải quay lại trước đã, không thể rời chỗ quá lâu, pháo hoa chóng tàn, cũng không đợi người.
--------------------------------
Trần Đăng Dương mặt mày ngơ ngác cầm nắm cửa, mất tự nhiên đưa tay gãi mũi: "... Hình như đâu có lâu lắm?"
Lão Hoàng quả không hổ là cựu chiến binh đã từng kinh qua sóng to gió lớn, bị bắt quả tang hai ba con đang high như rồ, mà vẫn có thể mặt không biến sắc gọi Trần Đăng Dương đến ngồi bên cạnh, vừa cười vừa đưa cho anh một chén trà giải rượu, ân cần hỏi han: "Thấy hơi say rồi đúng không?"
Trần Đăng Dương nhìn lão Hoàng, rồi nhìn sang tôi đang mặt mũi hồn nhiên, lại nghiêng đầu nhìn sang cánh cửa, dường như đang tự nghi ngờ con mắt của chính mình: "... Chắc, chắc vậy ạ?"
Chưa đợi lão Hoàng mở miệng, anh đã nhanh chóng lắc đầu, thần sắc kiên định: "Không, con vẫn uống tiếp được!"
Lão Hoàng giật mình, ánh mắt toát ra vẻ tán thưởng: "Tốt, tốt, tốt lắm!"
Tôi: "..."
Dù sao thì chỉ cần hai người đó bắt được nhịp uống được rượu, là sẽ hoàn toàn không còn đất cho tôi mở miệng, chỉ có thể câm như hến ngồi bên cạnh làm bức tường hoa, nhìn bọn họ giao bôi trao cốc, nghe họ chuyện trò vui vẻ.
Trần Đăng Dương thật sự đã dốc hết bản lĩnh ra tâng bốc lão Hoàng, chẳng giống Trần Ung Chính nữa mà giống Trần Ngọc Ngà hơn, bao nhiêu lời ngọc ý ngà cứ tuôn ra ào ào như suối, nịnh cho lão Hoàng vừa mở miệng cười là không khép lại được, chưa nói được đôi câu đã lại bắt đầu lải nhải nếu tên tự của Trần Đăng Dương không phải là Ung Chính, trong tên có mang thứ bậc, thì ông thật sự muốn nhận anh làm con nuôi.
Trần Đăng Dương cắn miệng chén, trong mắt viết rõ hai chữ "thất sách", vẻ mặt hối hận khôn xiết.
Giờ đã biết mình ngu chưa? Tôi cười khà khà, lại thấy anh tủi thân rũ mắt, lập tức vứt luôn lập trường.
Anh yêu à đôi tim ta cùng chung nhịp đập!
Có rượu vào tiếp thêm can đảm, tôi hậm hực kéo tay lão Hoàng, nhỏ giọng nói kháy: "... Muốn nhận thì cứ nhận đi, cứ để bụng chuyện tên tuổi thế làm gì, hay là ba nhận anh ấy làm ba nuôi cho xong."
"Hầy, ăn nói cái kiểu gì thế." Lão Hoàng bất mãn ngoảnh lại đập tôi một phát: "Không thì bảo nó gọi ba là ba nuôi, con gọi nó là ông nuôi, hai đứa mi mỗi đứa gọi một kiểu?"
Tôi: "..."
Tôi: "Mọi người cứ tiếp tục đi ạ."
Thấy hai người họ lại tiếp tục xàm xí, tôi uống từng ngụm nhỏ trà giải rượu, uể oải chán nản tiện tay bật vài ứng dụng mạng xã hội rồi lại rồi lại tắt đi.
Vừa mở app lên, đã thấy DomicMasterDDH đang gọi, hỏi tôi có đó không.
Mặc dù vụ fanfic vẫn chưa lấp liếm được, nhưng dù gì cũng vừa mới chính thức come out và nhận được sự đồng ý của phụ huynh, cộng thêm tác động của cồn, cảm xúc trong tôi bây giờ đang ở trong trạng thái cực kỳ hưng phấn, lúc nhìn thấy cô bé cũng chẳng còn run tay đau đầu nữa, bình tĩnh trả lời một câu "có đây".
DomicMasterDDH: Bé Nội Nội ơi, tui nghĩ kỹ rồi, vụ fanfic ấy, lúc đó tui sửa tận mấy bản gửi cho chương trình, có khả năng nhân viên ekip lúc in kịch bản đã nhầm lẫn, in thành bản chưa chỉnh sửa, nên cũng chưa chắc là Phone đã đọc... Cậu đừng đi hỏi Phone nhé, kẻo lại phiền anh ấy.
Cô bé này sao mà tốt thế! Tự phủ nhận hàng real chính mình bóc được, chẳng cần tôi phải tốn công nghĩ lý do nữa!
Tôi cảm động vô cùng, cũng yên tâm hẳn, đáp lại một chữ "ừ".
DomicMasterDDH: À đúng rồi, chuyện là, tôi có thể tò mò hỏi thăm chút không... Quan hệ giữa hai người họ tiến triển đến bước nào rồi? Có ổn định không?
DomicMasterDDH: Đông người phức tạp, tui không up lên nhóm chat đâu! Tui chỉ hỏi riêng xíu thôi!
DomicMasterDDH: Bởi vì dạo trước được tận mắt nhìn thấy các anh ấy hiuhiu, thật sự ngọt chết đi được, mấy hôm nay lại không thấy Phone up ảnh hậu trường lên insta nữa, nên thấy hơi lo hiuhiu.
DomicMasterDDH: Không tiện trả lời cũng không sao đâu! Xin hãy tha thứ cho bà mẹ già lo hão này!
Tôi ngẫm nghĩ một chút, ban nãy vừa ngầm phủ nhận một chiếc hint real của cô nàng, chi bằng bù cho cô ấy chiếc khác đi!
Tuyệt đối không phải là tôi muốn khoe đâu nhé.
Không Thể Nói Ra: Hai người họ tiến triển tốt lắm, đang ngồi ăn cơm với phụ huynh của Phone này.
Mãi không thấy ai trả lời, tôi mới sực nhận ra.
À không đúng...
Theo luật thì tung hint phải có bằng chứng chứ nhỉ!
Tôi đập chiếc trán nóng bừng vì rượu, lén lút lui người ra đằng sau, chụp một tấm Trần Đăng Dương và lão Hoàng đang giơ tay cụng chén, cắt ngang cằm, không lộ mặt, tiện tay thêm cả filter tự động của app có tên "chén rượu nhân sinh", rồi gửi cho cô nàng.
Không Thể Nói Ra: [hình ảnh]
Không Thể Nói Ra: Ta da, hàng về.
DomicMasterDDH chẳng hiểu sao lại bắt đầu điên cuồng gõ ba chấm, tôi khó hiểu nhìn dãy dấu chấm giăng kín màn hình, giờ đã là thế kỷ 21 rồi, chỉ gặp phụ huynh thôi mà, có cần phải kích động thế không?
DomicMasterDDH: ... Phone?
Tôi: ?
Không Thể Nói Ra: Ai cơ?
DomicMasterDDH: Tui bây giờ tay run không gõ nổi chữ điện thoại tui sắp bị bóp nát rồi tui còn chẳng dám viết thế vào fic chẳng dám tưởng tượng đến mức này luôn tui sắp cùng lúc lên cơn động kinh hen suyễn cao huyết áp trúng gió mất rồi
DomicMasterDDH: Phone à...........
DomicMasterDDH: Phone ơi! Anh phải cẩn thận chút chứ! Anh không gửi cho người khác đấy chứ?!
Không Thể Nói Ra: Ai cơ?
DomicMasterDDH: Em sẽ không nói với ai đâu.
Không Thể Nói Ra: Ai cơ?
DomicMasterDDH: ........... Góc độ, bát đũa, filter, mấy thứ này thì thôi, quan trọng nhất là.
DomicMasterDDH: Hai người họ gặp phụ huynh tại sao anh cũng ở đó????
Tôi đập điện thoại xuống bàn cái rầm.
Lão Hoàng và Trần Đăng Dương đều giật mình, đều tăm tắp nhìn về phía tôi: "Sao thế?"
Cồn hại chết người rồi!!!
Cái trà giải rượu này sao chẳng có tí tác dụng nào vậy! Người ta uống rượu giả, tôi đây uống phải trà giả à?!
Người tí hon trong lòng vừa gào rú như điên vừa lấy roi mây tự quất vào tay mình, ty cười gượng hết sức, cắn răng rít ra mấy chữ: "Không sao, trượt tay thôi."
Trần Đăng Dương lo lắng nhìn lão Hoàng, rồi lại dè dặt hỏi tôi: "... Không được sao?"
Tôi: ?
Không không, cõi lòng tôi đang nghiêng trời lệch đất vỡ đê lở núi, tan nát như giấy vụn ngoài đường, vốn dĩ có thể nghe thấy hai người đang nói gì đâu!
Tôi miễn cưỡng gượng cười, giọng điệu cứng như máy móc, lại còn là loại vừa bị gỉ sét sau khi dính nước: "Anh, nói lại lần nữa đi?"
Trần Đăng Dương chớp mắt, nét mặt có vẻ hơi bị tổn thương: "... Anh nói, bởi vì trong tên đã mang thứ bậc, nên muốn hỏi liệu anh có thể gọi, ừm, ngài Hoàng là, chú Hoàng được không?"
Rồi lại nhỏ giọng bổ sung: "Nếu không được thì anh sẽ không gọi như thế nữa..."
Lão Hoàng nhìn tôi với vẻ không đồng tình: "Hôm nay con làm sao thế hả, Chính gọi thế nào con cũng không vui là sao, cứ để Chính gọi thế thì có vấn đề gì? Nghe rõ là thân mật, rõ là giống hoàng thân quốc thích còn gì."
Tôi: ? Ơ hay rốt cuộc Chính là thằng nào?!
Trần Đăng Dương cũng nhìn tôi, ánh mắt thất vọng buồn bã hết sức, như thể giây tiếp theo sẽ sụp đổ rơi lệ tâm tình tan nát không bằng.
Mặc dù biết là có tới 99% khả năng là anh đang đóng kịch, nhưng tôi vẫn vội vã hít sâu vài cái trong lòng, cố gắng mềm giọng: "Tất nhiên là được rồi! Chỉ là gọi vậy vẫn hơi kỳ kỳ, dù sao tụi mình..."
Mấy chữ "bên này vẫn hay gọi là bác trai" còn chưa kịp nói ra, biểu cảm thất vọng của Trần Đăng Dương phút chốc chuyển hết thành vẻ mừng rỡ như được ban ơn, hai mắt lấp lánh nghiêng đầu một cái: "Ba ơi."
Lão Hoàng: "Úi!..."
Tôi: ? Ủa ủa sao ai gọi ba cũng "úi" thế?
Mà Trần Đăng Dương kia, thật ra anh cố tình đúng không?
Tôi nhéo một cái thật mạnh lên đùi lão Hoàng dưới bàn, lão Hoàng lập tức trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, cẩn trọng "ừ" một tiếng, rồi lại lấy điện thoại ra lắc lắc: "Khụ, hai đứa cứ nói chuyện nhé, ba ra ngoài gọi điện tí."
Vừa nói vừa đứng dậy một cách cool ngầu, không buồn liếc mắt liền bước ra ngoài.
Tôi nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng cười như điên như khùng vọng lại, tay run run đỡ trán.
Đây là lần đầu tôi và Trần Đăng Dương ở riêng với nhau sau khi hóa giải hiểu lầm, bầu không khí có chút ngại ngùng.
Tôi lặng im không nói, Trần Đăng Dương muốn nói lại thôi.
Không không, chủ yếu là, tôi lộ tẩy rồi kìa?!! Biết làm sao giờ?!
... Nói rằng tôi là Tiểu Trần à? Ảnh kia là Phone gửi cho tôi?
... Ai lại đi gửi ảnh mình và người yêu đồng tính gặp phụ huynh cho trợ lý chứ!
Hay là, nói rằng ảnh kia là ảnh selfie, thật ra tôi là Trần Đăng Dương?!
Mạch tư duy bị hơi men đập cho nát bét, tui ngẩn nga ngẩn ngơ ngồi nghĩ cớ, hết cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, một chuỗi âm thanh vang lên bôm bốp.
Trần Đăng Dương ngồi cũng không yên, lúc thì nghiêng đầu nhìn tôi, lúc lại nhìn ra ngoài cửa, rồi lại im lặng một lúc, nhích từng tí một, xáp lại gần tôi, ngập ngừng: "Phone này, anh tự ý gọi chú Hoàng là... có phải chú ấy không vui không? Dù sao chuyện của chúng mình..."
Không phải, không đúng, ông già ấy chỉ là nhất thời không kiềm chế nổi tâm trạng, ra ngoài để phát cuồng vì yêu thôi.
Trần Đăng Dương mặt mày ủ dột: "Là anh đã không suy nghĩ chu đáo."
Thấy dọa thằng nhỏ ghê chưa này, mặc dù nội tâm vẫn đang sụp đổ, nhưng vẫn phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ, tôi tạm thời gạt chuyện của DomicMasterDDH sang một bên, nhéo mặt anh: "Bây giờ biết sợ rồi chứ? Ban nãy là ai không sợ trời không sợ đất cà khịa lão Hoàng như điên hả? Hả? Tư Đồ Cà Khịa?"
Anh: "..."
Anh: "Tư Đồ Cà Khịa?"
Tôi: "Anh chẳng thích tự đặt tên cho mình lắm còn gì, họ hai chữ nghe có phải ngầu không, hay là em đổi cho anh sang Gia Cát nhé? Hay là Âu Dương? Muôn Kỳ? Mộ Dung?"
Anh: "..."
Anh: "Trần Lê Quang Hùng?"
Tôi: "..."
Cao thủ! Gia Cát Thánh Thính!
Tôi cười ha hả như thằng ngốc trong bụng, cũng chẳng muốn so đo vụ hiểm lầm nữa, dù gì anh đã tưởng tôi bị bao nuôi, mà vẫn không những không "ghét bỏ" tôi, còn bảo vệ tôi mọi lúc mọi nơi, ngay cả lần gặp chú Tề có khi cũng thế, ban nãy tự dưng đụng mặt lão Hoàng, chắc trong lòng anh cũng khó chịu lắm...
Haizz, cái anh này, sao lại tốt đến thế cơ chứ.
Lúc ghi hình gameshow còn nói sẽ không chuốc say anh, không để anh rơi lệ, thế mà vì lão Hoàng, anh phải uống bao nhiêu là rượu, lúc nãy còn chạy ra ngoài lâu ơi là lâu, nói không chừng là vì sốc quá, trốn trong nhà vệ sinh khóc thầm cũng nên.
Tự nghĩ đến xót hết cả ruột, trong lòng tôi cứ nhói lên từng cơn, ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, nắm lấy tay anh, lựa đúng thời điểm trưng ra vẻ chững chạc đáng tin cậy: "Đừng sợ, mọi chuyện đã có em."
Trần Đăng Dương vỗ vỗ mu bàn tay tôi: "Tình huống cấp bách, tụi mình hãy cứ thực tế một chút nhé."
Tôi: "..."
Anh: "Hay là anh tặng quà cho chú ấy được không? Đồ gỗ chạm khắc? Hay là ngọc thạch? Khắc cho chú ấy một bức tượng chân dung, đặt trong sân vườn nhà em? Anh thấy trên wikipedia có nói..."
Anh khựng lại, tôi nheo mắt.
Hóa ra lúc nãy anh chạy ra ngoài lâu như thế là để lén lút tra cứu làm thế nào để nịnh hót người ta hả?! Trả lại đau lòng cho em đây!
Tôi nghiến răng, lật tay một cái liền... kéo anh lại gần thêm một chút, hôn lên đôi môi ngấm mùi rượu của anh: "Em đã bảo không sợ là không sợ."
Anh bị tôi hôn đến ngẩn ngơ, đại để hình như cũng ngẫm ra được điều gì, toét miệng cười đến không thấy mặt trời, một tay ghì chặt eo tôi, được voi đòi tiên đè nửa người tôi xuống, thấp giọng thì thầm giữa hai cánh môi tôi: "Lát nữa tụi mình cùng đi..."
Lão Hoàng giữ điện thoại cạnh tai, bất ngờ mở tung cửa: "Lão Lục gọi hai đứa..."
Lão Hoàng: "Khụ."
Tôi: "Khụ."
Trần Đăng Dương: "Khụ."
Hai đứa chầm chậm tách nhau ra, về chỗ cũ ngồi im, thành khẩn nhìn lão Hoàng: "Ba nói đi ạ."
Lão Hoàng: "Cẩn thận, cẩn thận chút chứ. Đạo diễn Lục gọi hai đứa về đoàn gấp đấy, nói là phải mở cuộc họp khẩn."
Áp suất xung quanh Trần Đăng Dương tự dưng ngưng trệ, tôi khó hiểu nhìn anh, rồi quay sang hỏi lão Hoàng: "Nửa đêm nửa hôm, họp gì thế ạ?"
Lão Hoàng: "Lão Lục nói nhận được tin tức nội bộ, có người đang chuẩn bị tung tin nam chính của các con năm ngoái đi cùng một đám con ông cháu cha ra ngoài hải phận quốc tế để đánh bạc, gây ảnh hưởng không tốt, nếu không ghìm xuống được thì có khả năng đoàn phim phải tạm dừng một thời gian, bảo các con về ký cam kết."
Tôi: .................
Lão Hoàng xua tay: "Cái cậu nam chính đó của mấy đứa nhìn cũng ra người ra ngợm, chắc là scandal vô căn cứ thôi, các con cũng đừng lo lắng quá."
Không không, cá nhân tôi cảm thấy chuyện này cũng phải đúng đến tám, chín phần...... Nam chính à, anh giấu giỏi lắm, cao thủ ở nhân gian, quả là một nghệ sĩ tệ nạn, ma túy mại dâm cờ bạc đều dính đủ!
"Vâng." Tôi gật đầu, kéo Trần Đăng Dương vẫn đang im lặng đứng dậy: "Vậy chúng mình mau về thôi."
Một bàn tiệc rượu vốn để thết đãi đạo diễn Lục cùng những người khác, bị ba người tụi tôi lãng phí một cách triệt để, Trần Đăng Dương chẳng hiểu sao cả người cứ như đang uất nghẹn, dọc đường cứ cúi đầu bấm điện thoại mãi, cũng chẳng nói năng gì, tôi nhỏ giọng hỏi anh mấy lần anh đều ậm ừ cho qua, làm tôi hoang mang hết biết.
Tình trạng này kéo dài bao lâu nhỉ? Về tới đoàn phim, chào tạm biệt lão Hoàng, dự một cuộc họp dài dằng dặc, ký cam kết, về tới khách sạn... Giữa chừng tui lại còn sụp đổ thêm một lần vì nhìn thấy thông báo tin nhắn mới từ DomicMasterDDH, vậy mà tâm trạng của anh vẫn chưa hồi phục, ngược lại còn càng ngày càng đi xuống, cũng không nói chuyện với tôi, dáng vẻ như thể tâm hồn vừa phải chịu tổn thương sâu sắc lắm.
Đến nỗi tôi còn bắt đầu nghi ngờ có khi nào anh và nam chính có vấn đề.
Mãi tới khi ngồi vào phòng khách nhỏ trong gian phòng khách sạn của Trần Đăng Dương, anh vẫn giữ nguyên bộ dạng không muốn nói chuyện, tôi vốn định cà khịa mấy câu, nhưng thấy anh mất hồn mất vía như thế lại không đành lòng, ậm ừ nói: "Anh cũng đừng lo cho nam chính quá, chuyện này tụi mình cứ để pháp luật..."
Trần Đăng Dương như thể bừng tỉnh sau cơn mê: "Hả?"
Tôi: "..."
Tôi:"... Không phải anh đang ảm đạm thương tâm vì anh ta sao?"
Anh: "... Đâu có."
Anh im lặng một lát, rồi như thể vừa lấy xong dũng khí, nét mặt vô cùng trịnh trọng: "Anh..."
Trái tim nhỏ bé của tôi nhảy dựng lên, nghi hoặc nhìn anh, anh... lại cúi đầu lướt điện thoại.
Tôi: "?"
Bị sự xuất hiện của lão Hoàng cắt ngang, lại còn phát hiện ra một sự hiểu lầm to lớn, ôi suýt nữa đã quên mất vụ mấy hôm nay anh lạnh nhạt với mình, bây giờ tự dưng nhớ lại, cộng thêm chuyện bị ăn quả bơ cả tối, nỗi uất ức và men rượu chưa tan đồng thời nghẹn ứ nơi đầu tim.
Thần thánh cũng có lúc tận giận nhé, huống chi tôi nào phải thánh thần, lập tức kéo tay anh một cái: "Anh, rốt cuộc anh làm sao thế hả?"
Vốn dĩ đang định chất vấn anh một cách thật bá đạo, kết quả lời vừa thốt ra, sao nghe lại hơi tủi thân là thế nào?
Tôi bị chính mình làm cho phát ớn, cõi lòng rét lạnh.
Tôi điều chỉnh ngữ điệu và biểu cảm, hỏi lại: "Sao anh cứ phớt lờ em thế?"
Không phải, sao lại vẫn tủi thân thế này?! Đàn ông! Đàn ông lên một tí!
Tôi bỗng chốc nhoài người sang, nửa ngồi trên người anh, lấy tay giữ chặt cằm anh: "Đàn ông, sao anh lại phớt lờ em?"
Không phải, này là cái quái gì thế?! Có thể thể hiện cảm xúc bất mãn của tôi một cách đàng hoàng được không?!
Trần Đăng Dương bị tôi dọa cho ngơ ngác, cánh tay lập tức vòng qua eo tôi, đỡ tôi ngồi vững hơn một chút, môi khẽ hé rồi lại khép, dường như đang sắp xếp ngôn từ.
Được thôi, muốn sắp xếp thì cứ sắp xếp đi, sự thật lòng thể hiện những điều nhỏ nhất, tôi đã cảm thấy được an ủi bởi hành động bảo vệ tôi theo bản năng của anh, cúi đầu nhìn anh, ngoan ngoãn chờ anh mở miệng.
Anh khẽ rũ mắt, biểu cảm có hơi xoắn xuýt, hai hàng mi run run.
Những khi mà đỉnh núi không còn góc cạnh nữa, khi sông đã ngừng chảy từa lưa, còn thời gian ngừng trôi ngày bất phân, vạn vật chìm vào trong hư vô hư vô, anh vẫn đang ngập ngừng muốn nói lại thôi, mãi không mở nổi miệng.
... May mà lần này tôi đã rút ra bài học, không nín thở ngưng thần nữa, bằng không đợi được đến lúc anh mở miệng thì chắc tôi cũng tèo, hỏa táng thành tro, gửi về nông thôn làm phân bón, chẳng nhận ra ai với ai nữa rồi.
Ơ hay, anh là con hến thành tinh hay như nào, bảo anh mở miệng khó thế cơ à, có phải tôi đem anh đi ngâm nước muối thì anh mới nhả cát ra được không?
Nói thật, thời gian suy nghĩ lâu như thế, kể cả Đường Tăng có sai tôi đi thỉnh kinh thì tôi cũng đã về đến nơi rồi.
Tôi còn tự dỗ mình xong rồi, cũng không buồn so đo lạnh với chẳng nhạt nữa, con người mà, ai chẳng có lúc tâm trạng đi xuống không muốn nói chuyện, đúng không, phải thông cảm cho nhau...
Chỉ là không biết rốt cuộc anh muốn nói cái gì thôi? Xin anh đấy, cho em câu trả lời đi! Xin hãy mở cái miệng vàng miệng ngọc của anh đi!
Tôi nhìn anh chăm chú, sắp hóa thành hòn đá vọng phu đến nơi, thì cuối cùng, anh cũng mở lời.
Dưới ánh mắt ngập tràn hi vọng và cổ vũ của tôi, anh chậm chạp nói: "... Hay là, tụi mình, để mai hẵng nói...?"
Tôi phải giết hắn!
Tôi lắc vai Trần Đăng Dương như điên, sụp đổ gào lên: "Nói! Có chuyện gì anh cứ nói đi! Chỉ cần là chuyện anh em có thể giúp! Anh cứ nói thoải mái!"
Trần Đăng Dương vươn tay đỡ lấy eo tôi: "Đừng lắc đừng lắc, coi chừng ngã đấy!"
Tôi ngửa người ra sau, cõi lòng chết lặng nhìn anh: “Anh không nói em sẽ tự ngã chết, anh liệu mà xử lý."
Trần Đăng Dương nhìn tôi, lại như lấy xong dũng khí một lần nữa, vẻ mặt trịnh trọng: "Anh..."
Tôi cũng chẳng buồn thót tim nữa, nhìn đi, phải đến tám, chín phần là anh lại không nói được gì cho mà xem.
Quả nhiên, anh mím môi, lại không thốt nên lời.
Tôi nản đến không muốn chửi nữa, quyết định tắm rửa nghỉ ngơi cho sớm thôi, vừa định đứng dậy thì cánh tay đang ôm lấy tôi chợt siết lại, thả tôi từ trên đùi anh ngồi sang một bên, chạy lạch bạch vào phòng.
Tôi: ? Sao lại chạy mất dép thế này?
Không lâu sau, anh lại lạch bạch chạy về, đưa cho tôi một cuốn gì đó bằng cả hai tay.
Tôi: ?
Tôi nhận lấy.
Trong tay là một cuốn sổ bìa da, rất nặng, giống như là số tay. Này chắc là đồ riêng tư nhỉ? Tôi ngập ngừng hỏi: ".. Cho em đọc à?"
Trần Đăng Dương khẽ cắn môi, “ừ” một tiếng.
Tôi xác nhận thêm một lần: “Em có thể đọc sao?"
Trần Đăng Dương gật đầu.
Thế là tôi mở cuốn sổ ra.
Tôi im lặng.
Cái này... nói sao nhỉ, thay vì nói là một quyển nhật ký, thì càng giống một trái tim đã bóc đi tất cả ngụy trang và che giấu bộc lộ mọi cảm xúc một cách thuần túy và trần trụi, từng chút từng chút, lắt nhắt vụn vặt, hoàn thiện nên một Trần Đăng Dương đầy chân thực.
Trần Đăng Dương cực kỳ căng thẳng đứng cạnh tôi, tôi không ngẩng đầu, nghiêm túc đọc kỹ cuốn sổ trong tay.
Nửa đầu cuốn số đều là những ghi chép qua loa về công việc thường ngày, có niềm vui khi nhận được công việc, có phân nàn khi làm việc quá sức, có bối rối khi bị người ta gây khó dễ, có cảm kích khi được người khác giúp đỡ, chèn thêm một ít chuyện phiền toái vặt vãnh trong nhà... Cứ như vậy đến nứa năm sau, trong nhật ký của anh xuất hiện tên tôi.
Không dài, thời gian tôi và anh quen nhau thật sự không dài, mỗi ngày một trang cũng chỉ cùng lắm được khoảng hơn hai mươi trang, nhưng những đoạn có tôi lại phong phú một cách bất ngờ, trong đó còn kẹp thêm không ít giấy ngoài, giống như xé ra từ quyến số khác rồi dán vào, còn có mấy trang giấy in góc cạnh sắc nhọn... giống như là, ghi chú của điện thoại? Nhét tới nỗi cuốn số vốn bình thường giờ cộm hết cả lên, trông hơi lộn xộn.
Gặp gỡ ban đầu, hiểu lầm khúc giữa, những quyết định của anh, anh ghi lại hết tâm tư của mình, ghi lại những thay đổi cảm xúc, ghi lại những băn khoăn, ghi lại nỗi bất an thấp thỏm trong lòng, ghi lại sở thích của tôi, ghi lại tất cả những điều nhỏ nhặt khi hai đứa ở bên nhau, có ngọt ngào cũng có ngại ngùng, chuyện thú vị cũng như chuyện nhạt nhẽo...
Tôi đang đọc câu chuyện của hai đứa dưới một góc nhìn hoàn toàn khác, một phiên bán hoàn toàn khác... Nói sao nhỉ, như thể lỡ tay đánh đổ một hộp màu mang tên "Trần Đăng Dương" vào hồ nước trong tim, chỉ một tích tắc đã khiến toàn bộ nước
trong hồ nhuộm thành sắc màu của anh.
Từng trang giấy bị lật qua, cho tới tận hai ngày gần đây nhất, tôi mới biết hai ngày này anh đang nghĩ những gì, và cuối cùng cũng giải đáp được vì sao anh cứ ngập ngừng không thế nói ra.
Tôi thở hắt một hơi, gập cuốn số lại, trả cho Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương nhìn tôi bằng sắc mặt trầm tĩnh, chỉ có ngón tay đang miết cuốn số là hơi trắng lên: “... Em..."
Tôi: “Đợi đã, đợi đã, từ từ, anh đứng nguyên ở đây, em đi chút rồi về."
Tôi: “Đừng suy nghĩ lung tung, em chỉ đi một lúc, sẽ quay lại nhanh thôi."
Tôi: “Nhanh lắm."
Tôi nhanh như điện xẹt lui vào phòng trong của anh, đóng cửa lại, khóa kỹ, rồi cách một cánh cửa lớn tiếng gọi tên anh, nghe ngóng động tĩnh, xác nhận khả năng cách âm của gian phòng.
Được đấy, tính bảo mật không tệ.
Tôi xoay người một cái, ánh mắt như dao sắc quét qua quét lại trong phòng anh, nhắm chuẩn một chai nước khoáng vô tội.
Được lắm, chính là mày.
Tôi chạy qua cầm chai nước lên, tìm một chỗ trông vừa mắt đặt xuống, sau đó...
Chém nó một nhát tan thành tro bụi!
Bộ tên là Đăng Dương nên thực sự coi mình là Y Bình à cả ngày dầm dùi viết nhật ký sau lưng tôi?! Hay anh tưởng mình là Lôi Phong làm việc tốt không để lại tên rồi ghi hết vô nhật ký!?
Thích tôi không nói thẳng ra lại còn phải viết vào nhật ký! Lỡ đâu tôi không nhận ra thì sao?! Muốn đợi sau khi hai đứa bỏ lỡ nhau con cháu mỗi người ôm số vật vã khóc lóc nhận nhau thành toàn cho một chuyện tình có một không hai lưu truyền ngàn đời rồi chờ người đời sau chuyến thế thành tiếu thuyết phim ảnh hả?!
Bộ anh đang diễn “Nếu như tình yêu là ý trời" à?!
Mất công tôi mấy hôm đó cứ trằn trọc suy đoán xem anh thẳng hay cong kết quá là anh chỉ dùng có ba điếu thuốc đã hút cho mình cong veo luôn à?!
Lại còn đọc fic! Lại còn đem mấy mô típ trong fic kim chủ chọn lọc ra được tình yêu chân thành?! Anh là thần thánh phương nào vậy?! Văn vở tinh hạ phàm à?!
Lại còn bao nuôi! Có ai bao nuôi người ta như anh không bao kiểu gì mà chấn động lòng người thế?! Top 10 kim chủ rúng động Việt Nam à?!
Lại còn bảo muốn theo đuổi tôi?! Theo đuổi cái kiểu như anh thì làm sao mà yêu đương?! Còn đâu ra chỗ mà thăng hoa?! Chỉ bằng hai đứa mình cùng hóa bướm mọe nó luôn cho rồi?!
Ủa mà, cái gì gọi là sợ tôi không thích con người thật sự của anh?! Không cần biết anh là Garurumon Siêu Cứng hay Gia Cát Thánh Thính hay Tư Đồ Cà Khịa hay là Âu Dương Đơn Bào tôi đều thích muốn chết hiểu không?!
Lại còn đòi tỏ tình! Tỏ tình thì nói thẳng ra không được à một câu anh thích em khó khăn đến thế sao?! Cứ phải chơi lớn xem cả làng có trầm trồ lại còn ậm ừ nửa ngày không chịu nói?! Hử?! Khó lắm sao?! Gặp thần chết cũng chẳng ai chùn chân như anh đâu?! Nhất quyết không mở nối miệng nói cho tôi biết có mấy câu đơn giản như thế mà cũng không làm được?!
Mà tỏ tình thì tỏ tình đi! Lại còn mang hắn nhật ký ra làm gì?! Ngón đòn sát thủ kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu khai thiên lập địa Thượng đế cứu thế gì thế này?!
Tôi đọc mà suýt nữa chỉ muốn nằm thẳng cẳng ra đấy hướng thụ khoái lạc nửa thân dưới thôi biết không?!
Tôi nửa quỳ dưới đất, nghiến răng nghiến lợi bạo hành chai nước khoáng trước mặt.
Tôi ung dung bình tĩnh mở cửa ra.
Trần Đăng Dương vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn tôi bằng ánh mắt hoang mang căng thẳng không biết phải làm thế nào.
Tôi vọt một phát lao vào lòng anh, lại nháy lên một chút, được anh kịp thời ôm lấy, cả cơ thế treo lủng lẳng trên người anh.
“Em cũng thích anh.” Tôi nói: “Thích anh nhất thế giới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com