Ngoại truyện 1
Tôi diện nguyên một thân mũ nón khẩu trang áo khoác dài, trông đáng nghi hơn cả tụi cướp ngân hàng, cẩn thận từng li từng tí bò ra từ trong phòng Trần Đăng Dương, dán người lên tường chầm chậm di chuyển về phía thang máy.
Tinh thần quả thực là căng thẳng, chặng đường ngắn ngủi có mười mấy mét, tôi cũng phải nằm ngửa mà đi, đi được ba bước lại còn phải ngoái lại hai lần.
Hỏi tôi sao lại phải hành động như thế này á.
Nguyên nhân không gì khác, scandal của nam chính cuối cùng vẫn bị tung ra.
Nam chính là ai, sao hạng A đang hot, lưu lượng cuồn cuộn như thác Lư Sơn, hình tượng ưu tú thiết lập sạch bóc, quan hệ xã hội rộng bằng cả cái showbiz, một ngôi sao sáng như thế tham gia cờ bạc phạm pháp, thế là bây giờ cả cái khách sạn này - nếu nói vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài thì không đến nỗi - cơ mà mỗi góc mỗi xó đều có ít nhất hai, ba tên paparazzi đang chầu chực để bắt sống nam chính, lúc nào cũng trong trạng thái rình rập chờ thời cơ.
Nói thật, giờ tôi đi trên hành lang cũng chẳng dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy trên trần cũng có người đang cầm máy ảnh.
Nam chính không biết đã trốn đi đâu tiêu dao lánh nạn, chỉ khổ những thành viên còn lại trong đoàn.
Trước giờ những vụ như này đều là một người phạm lỗi cả làng chịu tội, vậy nên kẻ đứng mũi sào dĩ nhiên sẽ là hai kẻ dạo gần đây đang nổi lên như một hiện tượng - chính là tôi và Trần Đăng Dương.
Người có hình tượng xuất sắc như Trần Đăng Dương, sẽ không tiện ra mặt, bằng không lỡ bị phóng viên bắt được, thì anh có nói thế nào cũng sai, nói đỡ cho nam chính là gần mực thì đen, không nói đỡ thì lại là lạnh lùng vô tình thêm dầu vào lửa, từ chối trả lời cũng khó tránh bị liên lụy; còn kẻ scandal đầy mình như tôi đây lại càng không dám xuất hiện, chưa nói đến chuyện chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị đào bới chuyện riêng......
Mà cũng khó giải thích vì sao tôi lại mặc quần áo của Trần Đăng Dương, đi ra từ trong phòng anh.
Không sai, tròn ba ngày rồi, đã ba ngày kể từ khi hai đứa hiểu rõ tâm ý của nhau, tôi và Trần Đăng Dương không ai ra khỏi phòng dù chỉ một bước.
Rèm cửa dày cộm kéo kín mít chẳng phân biệt ngày đêm, một tia sáng cũng không lọt, cửa chính lẫn cửa sổ đều đóng chặt, nếu không phải còn có trợ lý ngày ba bữa đem đồ ăn tới trước cửa, tụi tôi hé cửa mang vào bên trong, thì không khí cả phòng chắc cũng chẳng lưu thông nổi.
Đoàn phim tạm dừng hoạt động, lịch trình đang trống, đóng cửa không ra ngoài, ý nghĩa đằng sau hơi bị sâu xa.
Lăn giường, chắc chắn là đang bế quan lăn giường!
Lúc đầu tui cũng nghĩ như vậy đấy.
Cơ mà.
Tụi tôi. Chẳng. Làm. Gì. Hết.
Nghe khó tin lắm đúng không.
Tôi hỏi nhé, dưới cái áp lực vô hình đáng sợ thấy má này, thì còn làm ăn được gì chứ?!
Lòng sợ hãi, ánh nến lay lắt, nửa đêm trăng tàn vỡ mộng xuân, chỉ cần nghe tiếng quần áo loạt soạt là đã như có mấy trăm cặp mắt nhìn vào, chưa nói đến bé Hùng, mà ngay cả tinh thần của tôi cũng sắp héo đến nơi rồi ấy.
Cơ mà cũng không phải chưa từng nghĩ tới sẽ làm một chiến binh dũng cảm, cắn răng hạ quyết tâm, liều mình xông trận, chỉ là......
Pháo đã lên nòng, mà sờ túi áo túi quần, tìm khắp phòng, lục tung ngăn kéo... đều không có trang bị!
Chẳng cần mấy lời thừa thãi như tầm quan trọng của quan hệ an toàn, tại hạ bất tài, cũng thực sự chưa tiến hóa đến độ có thể tự động làm sạch, đầu bếp có giỏi đến mấy mà không có gạo thì cũng bó tay đúng không?
Thế là cuối cùng cũng chỉ có thể ôm ôm ấp ấp hôn hôn, lại luyện cơ tay một tí, trái phải tương trợ, hai tay hai súng, cùng ngắm pháo hoa màu trắng rồi thôi.
Nhiều nhất là dùng đến cơ miệng... Người ta nói ăn gì bổ nấy, tôi nghĩ bụng, tôi bây giờ chắc cũng ngọt lắm đấy.
Từ lúc bắt đầu có tiếp xúc thân mật với Trần Đăng Dương cho đến hiện tại, tôi có cảm giác cơ hàm của mình dẻo dai hẳn lên.
Còn vì sao không phải là cơ hàm của Trần Đăng Dương dẻo dai á?
Trần Đăng Dương, hàm đồng răng sắt, thứ mà hai cánh môi đó ăn vào chính là tính mạng của bé Hùng.
Tôi, Lê - khổ không tả - Quang Hùng.
Vậy tại sao tụi tôi lại ra ngoài nhỉ.
Nguyên nhân không gì khác, một tiếng rưỡi trước, hai đứa đang đua nhau hăng hái điều khiển máy kéo bằng tay với tốc độ 40 dặm/h, bảo trì khoảng cách bằng 0 trên đường cao tốc, đôi bạn cùng tiến bất phân cao thấp, tốc độ càng lúc càng nhanh càng nhanh càng nhanh...
Ánh mắt hai đứa va vào nhau, mắt thấy động cơ xe chuẩn bị bốc cháy, thì bỗng dưng bị tiếng quát paparazzi của trợ lý nữ chính từ ngoài vọng vào dội cho một gáo nước lạnh ướt sũng từ đầu đến chân.
......
Tim tôi rất mệt, cõi lòng của bé Hùng cũng rất mệt.
Trần Đăng Dương nắm lấy cổ tay tôi, im lặng hồi lâu, rũ mắt, ấp úng hỏi tôi có muốn đến nhà anh thăm MasterD không.
An toàn đặt chân vào thang máy, tôi nhìn chằm chằm bảng số điện tử đang nhảy lùi, vừa nghĩ tới câu hỏi đầy ẩn ý của Trần Đăng Dương "... có muốn đến nhà anh thăm MasterD không", là lại không nhịn được mỉm cười, hormone tuyến thượng thận trào dâng cuồn cuộn, tuôn ra biển khơi một đi không trở lại.
Ẩn ý trong câu này quá sâu xa, đúng là ngẫm lại lần nào rụng tim lần đó, cứ như có hàng trăm đốm lửa màu đỏ cam đang nhảy nhót bay lượn trong lục phủ ngũ tạng.
... Kể cả khi nghĩ tới chuyện "trang bị" ở nhà anh là mua cùng pizza đông lạnh, cũng chẳng thể dập tắt sự kích động này.
Trần Đăng Dương đi trước, giờ đang đợi tôi dưới hầm để xe.
Tôi xoa xoa hai má, cố gắng làm dịu bớt biểu cảm mong chờ quá mức trên mặt, bình tĩnh nhìn cửa thang máy từ từ mở ra.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, đùng một cái, một chú Trần Đăng Dương ập thẳng vào mặt.
Anh giơ tay kéo sụp mũ tôi xuống, tay còn lại ôm tôi vào lòng, không nói một lời cứ thế lôi tôi ra ngoài.
Tôi: ?
Trong lòng tôi hoảng hốt, lại sợ có camera ẩn trong góc khuất, cũng chẳng dám nắm vạt áo anh, chỉ có thể vội vã đuổi theo bước chân như gió của anh, cúi đầu sốt ruột thì thầm: "Sao thế sao thế có fan cuồng lọt vào à hay là paparazzi vây kín khách sạn rồi?"
Trần Đăng Dương toàn thân lạnh lùng nghiêm nghị nhét tôi vào trong xe, trịnh trọng nghiêm túc nhìn tôi đang lo lắng sợ hãi... sau đó phì cười ra tiếng: "Thế nào, kích thích không?"
Tôi: "..."
Sao anh nghịch thế hả? Để dành cái kích thích đó đến tối dùng không được sao?!
Tôi: "Em già rồi, không chịu nổi mấy trò như này đâu."
Trần Đăng Dương nhướng mày, ánh mắt đáng ngờ quét qua thân dưới của tôi.
Đốm lửa trong lòng còn đang nổ lách tách đây này, suy nghĩ lập tức bị cái nhìn đầy ám chỉ của anh kéo đi tận đẩu tận đâu, vài con siêu xe khí thế mạnh mẽ ào ào chạy qua.
Tôi nhảy phốc lên người anh, anh vừa cười vừa ôm lấy tôi, hai đứa dính lấy nhau trong xe.
Anh bỏ mũ của tôi xuống, vuốt gọn mái tóc rối tung của tôi, một giây sau tôi lại làm rối tóc, điên cuồng lắc lư cái đầu dụi vô cổ anh như đang nhảy disco.
"Thôi mà." Anh buồn cười vỗ vỗ tôi: "Lên đường nào."
Đúng rồi, không được để MasterD đợi lâu!
Tôi lập tức nghiêm túc hẳn, đội lại mũ lên đầu, ra hiệu bảo anh đổi vị trí: "Để em lái cho, hôm qua anh ngủ không ngon, nằm trên xe ngủ một lát đi."
Anh có vẻ rất hưởng thụ, cười tươi roi rói như đang quay quảng cáo kem đánh răng, nhìn mà chói hết cả mắt.
Trần Đăng Dương lúc lái xe không thích nói chuyện, nhưng lúc ngồi xe người khác lái thì lại nói khá nhiều, bảo anh ngủ bù anh cũng không ngủ, chỉ ngồi nói chuyện phiếm với tôi, kể hết chuyện nhà cửa đến chuyện lạ đó đây rồi cả bí mật showbiz vân vân.
Trời bắt đầu mưa lâm râm, tôi mở cần gạt nước, lái chậm hơn một chút.
Thành sự nhờ trí nhớ của tôi, bại sự cũng tại trí nhớ của tôi.
Tôi vừa lái vừa tám chuyện với anh, không để ý đã lặp lại y chang con đường lần trước anh đưa tôi về nhà - lượn hết ba vòng tiệm tạp hóa.
Cũng chỉ trong thời gian ba vòng này, mưa to bắt đầu giáng xuống, ông sấm bà sét cứ như đang đón Tết té nước vậy, ra sức tung lời chúc phúc cho thế gian.
Ơ kìa kìa, ông trời sao lại không chiều lòng người thế nhỉ, thời tiết sao mà giống hệt tính hướng của Trần Đăng Dương, nói đổi là đổi thế?
Ngón tay tôi sốt ruột đặt trên vô lăng, hằm hằm nhìn màn mưa giăng kín trước mặt.
Ngón tay tôi bám chặt lấy vô lăng, mắt chữ A mồm chữ O nhìn màn mưa giăng kín trước mặt.
Không phải chứ, mưa gì mà to dữ vậy? Này là đang gom hết cơn mưa bị bỏ lỡ của những năm tháng ấy để trả lại một lượt hả?
Con đường trước mắt sắp không nhìn rõ nữa, đằng trước có mấy chiếc xe con đã bắt đầu bị thổi bay, lại còn có mấy tia sét quật đùng đùng, cứ như này mà lái tiếp thì e là phải lái thẳng xuống suối vàng luôn.
Đừng nói là đến nhà Trần Đăng Dương, mưa thế này, có muốn quay đầu về khách sạn đoàn phim thuê cũng khó.
Tôi không biết phải làm sao nữa, ánh mắt tang thương chờ đèn đỏ, trong lòng thở dài liên tục, sầu không kể xiết.
Bình thường đã không được tự do hành động, đâu đâu cũng bị hạn chế, có công ty quản lý có người đại diện giám sát có fan nhìn vào có paparazzi dán mắt theo dõi, muốn đi đâu cũng không tiện, trước là nam chính gây chuyện sau là mưa to giăng lối, đằng trước hình như còn đang chặn đường nữa......
Ông trời ơi! Tôi chỉ muốn kiếm một chiếc giường hai người vũ trang đầy đủ đi thăm MasterD thôi mà! Sao lại khó thế chứ! Khó hơn cả lên trời vậy!
Trần Đăng Dương từ lúc mưa bắt đầu nặng hạt là đã ngừng nói chuyện, cứ cúi đầu lướt điện thoại suốt.
Tôi liếc anh một cái, cũng không muốn càu nhàu khiến anh thêm phiền, đánh vô lăng một cái, chuẩn bị tìm chỗ nào dừng xe chờ tạnh mưa.
Xe vừa quẹo, Trần Đăng Dương liền cất điện thoại đi, điềm tĩnh mở miệng: "Không sao đâu. Lái thẳng thêm hai trăm mét rồi rẽ trái, sau đó..."
Này là, có ý tưởng gì hay ho à?
... Thời khắc quan trọng vẫn là Trần Đăng Dương đáng tin cậy nhỉ.
Tôi cảm khái trong lòng, đi theo chỉ dẫn của anh, vô cùng cẩn thận lái xe tới đằng sau một tòa nhà rồi dừng lại.
Xe vừa đỗ, chẳng đợi tôi nhìn rõ cảnh vật bên ngoài phía sau màn mưa, một bóng người từ ghế lái phụ đột ngột nhào qua đè lên tôi, trên mặt còn treo một nụ cười không rõ hàm ý.
Vượt mức, vượt pickleball rồi nhé! Ban ngày ban mặt mà lại!
Ý tưởng hay của anh là xe chấn đấy à?! Trong ngành có không biết bao nhiêu người thân bại danh liệt ngay trên xe đấy!
"Đừng nghịch đừng nghịch..." Tôi đẩy cái đầu của Trần Đăng Dương đang vùi vào cổ mình: "Lỡ bị chụp thì..."
Trần Đăng Dương ngồi thẳng người, vành tai đỏ lên một cách khó hiểu, lại cầm điện thoại liếc qua một cái, nghiêm nghị nói: "Xuống xe thôi, ghế sau có ô đấy."
Tôi: "? Xuống xe làm gì?"
Trần Đăng Dương: "Trời mưa thế này, ngồi trong xe bí lắm, vào khách sạn nghỉ tạm chút."
Tôi: "? Khách sạn?"
Trần Đăng Dương: "Ừ, anh vừa đặt xong."
Tôi: "? Hả? Anh không sợ đụng phải mấy tay paparazzi vẫn thường xuyên bám trụ ở khách sạn à?"
Trần Đăng Dương: "Chỗ anh đặt là khách sạn tình yêu."
Tôi: "?"
Trần Đăng Dương: "Đảm bảo riêng tư, tính bảo mật cũng cao."
Tôi: "?"
Trần Đăng Dương: "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."
Tôi: "?"
Lời này quả là thuyết phục! Hoàn toàn không có kẽ hở!
Tôi tin.
Mới giây trước tôi còn không cả dám hôn môi trên xe, sợ bóng sợ gió, giây sau đã chuẩn bị dắt nhau vào khách sạn tình yêu rồi?
Thế nào là đường lên đỉnh núi quanh co khúc khuỷu, thế nào là liễu rủ hoa cười, thế nào là nhìn vào sơn động như thấy ánh sáng!
Tôi ngẩn ngơ để Trần Đăng Dương kéo mình vào xe, không cả che ô, ba bước gộp làm hai chạy từ cửa hông vị trí tương đối khuất vào tới đại sảnh.
... Chỗ này, đúng là... không có ai thật nhỉ?
Đừng nói là paparazzi, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không thấy một người, nhìn qua thì chỉ thấy một bức tường trang trí với sắc thái mờ ám, còn có một cái máy được ghép từ mấy chục hộp đèn nhỏ, dùng để... chọn phòng?
Khác với vẻ mặt ngu ngốc khó đỡ của tôi, biểu cảm của Trần Đăng Dương vẫn khá bình thản, cẩn thận tỉ mỉ cầm điện thoại đối chiếu hướng dẫn chọn phòng trên mạng, chỉ có màu da sau tai là đỏ lựng như thể vừa bị gí thanh sắt nung vậy.
Thực hiện đầy đủ trình tự xong, anh lưỡng lự nhìn vào mấy hộp đèn đang hiển thị số phòng trống, quay sang hỏi tui: "Ừm, em xem em muốn chọn..."
Não tôi "phừng" một cái, hơi nóng bốc lên như ấm nước vừa sôi, trong lòng thét lên mấy tiếng cao vút chạm quãng tám, thuận tay chỉ bừa một hộp đèn: "Chọn đại đi chọn đại đi mau..."
Anh: "Sốt ruột thế cơ à?"
Tôi: "."
Tôi: "Không không, không sốt ruột... Anh cứ chọn từ từ, em ra ngoài đi dạo uống trà, rồi lát về..."
Trần Đăng Dương trầm giọng cười, giơ tay chọn luôn căn phòng tôi vừa chỉ, kéo tôi đi về phía thang máy.
Từ thang máy tới hành lang rồi đến cửa phòng, dọc đường không có lấy một bóng người, rõ ràng phòng trống cũng chẳng còn bao nhiêu, vậy mà toàn bộ không gian đều vô cùng im ắng tĩnh mịch, hiệu quả cách âm phải nói là tuyệt vời.
Sắc thái nội thất trang trí bên trong dần dần chuyển từ mờ ám sang kích tình, ánh đèn cũng tối tăm mờ ảo, từ bốn phương tám hướng đều tạo cho con người ta một cảm giác xao động trong tim.
Cảm giác này, nói sao đây nhỉ.
... Là tôi đã trách nhầm ông trời! Ông trời đang se duyên cho tụi tôi đấy!
Ngọn lửa kìm nén suốt hai ngày cuối cùng cũng tìm được lối thoát! Đã đến lúc hoàn thành sự nghiệp vĩ đại còn dang dở!
Toàn bộ tế bào trong cơ thể đều đang sục sôi gào thét, đồng thanh cất cao tiếng hát tạm biệt mẹ yêu đêm nay con phải đi xa!
Tôi ôm tâm tình có chút thấp thỏm bất an, nín thở nhìn Trần Đăng Dương thong thả mở cửa phòng...
Trông mong hoài, trông mong mãi, mùa xuân đã đến!
Núi đã bắt đầu phủ xanh, nước đã bắt đầu dâng cao, ông mặt trời đã bắt đầu đỏ mặt!
... Tôi âm thầm đọc thuộc lòng bài khóa một lượt.
Trần Đăng Dương có vẻ hơi mất tự nhiên, đầu ngón tay sắp gãi tróc da mũi rồi, nghiêng đầu sang nhìn tôi: "Ừm... này là em chọn..."
Tôi ngơ ngác tại chỗ thật lâu, tay run lẩy bẩy đỡ trán: "Em..."
Cả căn phòng một màu đỏ hường, cột sắt lạnh lẽo, đèn neon màu hồng đào khiêu gợi...
Sao trên trần nhà lại có gương?! Chiếu thẳng xuống giường không sợ xui xẻo à?! Lại còn cái món trông như dụng cụ tra tấn kia là cái gì?! Trại tập trung của Phát xít Đức à?! Cái món trông như con ngựa kia lại là gì nữa?! Thuê phòng tặng thú cưỡi à?! Sao lại có cả xích đu thế kia?! Tôi không muốn bị treo ngược lên giàn nho như Phan Kim Liên đâu đó?!
Chủ đề của căn phòng này là gì vậy?!
Không không, kể cả phong cách nông thôn điền viên hay là biển Địa Trung Hải sến súa cũng đỡ hơn cái này nhiều đó biết không?
Cõi lòng sụp đổ tan tành, tôi mặt cắt không còn giọt máu kéo tay áo Trần Đăng Dương: "Hay là tụi mình đổi..."
Trần Đăng Dương kéo tôi vào lòng, đẩy vô phòng: "Thôi bỏ đi, đằng nào cũng tới rồi."
Tôi: ? Đây là lúc nên áp dụng câu này ư?
Ôm ôm ấp ấp lôi nhau vào phòng, hai đứa đứng chính giữa căn phòng mắt to trừng mắt to, hồi lâu cũng không động đậy, cứ như hai con robot đứt mạch chết máy vậy.
Không đúng, mặc dù thời gian này tụi tôi cũng tiếp xúc thân mật không ít, cũng chơi đủ trò trên trời dưới bể, nhưng mà!
Cái cảm giác trực tiếp làm một cú home run như này ít nhiều cũng khiến người ta... bối rối chứ bộ.
Nhất là lại còn trong tình huống như này!
Tôi cảm thấy rất nguy hiểm đó!
Cứ đứng hình mãi như này cũng không ổn, vẫn là Trần Đăng Dương khởi động máy trước, chẳng nói chẳng rằng kéo tôi về phía phòng tắm.
Gần tới trước cửa phòng tắm, tôi dừng bước, giật mạnh tay về.
Trần Đăng Dương ngẩn người, ngập ngừng hỏi: "Tụi mình... tắm chung nhé?"
"Không không không." Chẳng cần soi gương tôi cũng đoán được mặt mình bây giờ đỏ đến mức nào, rút vội một chiếc áo khoác tắm ném vào lòng anh, rồi lại gồng mình đẩy anh ra ngoài: "Trước lúc ra ngoài anh đã tắm rồi, để em tự tắm..."
Anh mang vẻ nghi hoặc vừa mở miệng rồi lại lập tức im lặng, đưa tay gãi mũi, thấp giọng cười: "... Ừ."
Tôi đóng cửa phòng tắm cái rầm.
Hai mắt trống rỗng thất thần nhìn quanh phòng tắm mấy vòng, tôi khảo sát qua trang thiết bị mà khách sạn chuẩn bị, lục ra được, ừm, dụng cụ hỗ trợ làm sạch và dụng cụ hỗ trợ bôi trơn, loại dùng một lần, rồi lại nhìn gương tự động viên mình ba phút, sau đó bắt đầu hành động.
Mặc dù lý thuyết đã nắm vững, nhưng mà áp dụng vào thực tiễn vẫn là lần đầu...
Vạn sự khởi đầu nan mà!
Xả nước nóng để át đi tiếng nước đáng xấu hổ, cả người tôi đỏ như con tôm luộc, túc tắc tắm rửa sạch sẽ.
Hỏi tôi sao lại không đấu tranh vụ ai trên ai dưới nữa á.
Thôi thì cái chuyện xấu hổ như này cứ để tôi chịu đi, đằng nào thì cuộc đời tôi cũng đủ xấu hổ lắm rồi, thêm vụ này cũng chẳng đáng là bao.
Vả lại, ai bảo tại tôi gián tiếp bẻ cong anh cơ... Hễ nghĩ tới ba điếu thuốc đó của anh, tôi lại thấy áy náy muốn chết luôn ấy.
Hơn nữa.
Nghe nói sẽ rất đau.
Cuối cùng cũng rửa sạch bóc cả ngoài lẫn trong, tôi bây giờ, sạch sẽ không tì vết, trắng trẻo thơm tho như Bạch Tuyết.
Tôi nhảy ùm một phát vào chiếc bồn tắm mát xa cỡ đại, vỗ nước bôm bốp, khó lòng nhịn nổi mà nghĩ tới những chuyện sắp xảy ra.
Cũng nhân lúc không ai nhìn thấy, tôi lúc thì nhăn mày lúc thì cười sung sướng, trong đầu lúc thì xẹt qua một chú Bumblebee*, lúc thì nhảy ra một chú Optimus Prime**, vừa kêu "kukukukiki" vừa biến hình, cảnh tượng bùng nổ vĩ đại không gì sánh bằng.
(*Bumblebee là con ong nghệ)
(**Optimus Prime , được biết đến ở Nhật Bản với cái tên Convoy (コ ン ボ イ, Konboi ) , là một nhân vật hư cấu được tạo ra bởi loạt phim Transformers)
Đúng lúc hai chiếc xe hơi biến hình đang đánh nhau bất phân thắng bại, thì Trần Đăng Dương gõ cửa phòng tắm, hắng giọng: "Ừm, ở đây có cả nến đấy, anh thắp mấy cái nhé?... Em thích không?"
Tôi: ?
Tôi: ?!
Mới lần đầu mà chơi lớn vậy hả?! Bộ muốn lái tàu lượn siêu tốc à?!
Trông anh có vẻ đạo mạo tử tế, ai dè lại có sở thích này?!
Tôi chỉ muốn lái xe như những người bình thường, đừng chơi thành án mạng trên tàu siêu tốc nhé?!
... Cơ mà, nếu anh thích thì...
Mấy trăm mb ảnh đồi trụy lướt qua trong đầu như một cơn gió, tôi run rẩy gật đầu: "... Vâng."
Sau đó nhanh chóng đứng dậy ra khỏi bồn tắm, cầm lấy lọ sữa dưỡng thể trên kệ, bôi bất chấp lên người, hòng ngăn bớt tiếp xúc với đau đớn đang chờ phía trước.
Trần Đăng Dương mặc áo khoác tắm ngồi trên giường, cúi đầu chẳng biết đang mân mê cái gì.
Tôi quấn áo choàng tắm, bên dưới áo là một lớp sữa dưỡng thể siêu dày, lắc lư đi ra khỏi phòng tắm, rụt rè bò lên... một góc nhỏ trên giường.
Tấm đệm mềm mại lún xuống, Trần Đăng Dương ngoảnh sang cười với tôi, xáp qua hôn tôi một cái, lại chỉ tay về phía đầu giường: "Không biết em thích mùi gì nên anh chưa thắp, em chọn một cái đi."
Tôi: ?
Tôi nhìn sang đầu giường.
Nến thơm thì phải bảo là nến thơm chứ?! Nói thêm một chữ thì chết à?!
Có cần phải kiệm lời như vàng thế không?! Vẫn chưa rút ra được bài học từ sự cố bao nuôi à?!
Anh đền cho tôi niềm háo hức, à nhầm, đền tui nỗi sợ hãi đây!
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt không thiết sống, anh nghi hoặc nhìn tôi: "Sao em ngồi xa thế?"
Mất công tôi tưởng tượng đống tàu lượn siêu tốc, tôi cười ha ha, lắc đầu rồi xáp lại gần anh, liếc mắt một cái liền thấy trước mặt anh đang bày mấy thứ... lộn xộn... nhiều kiểu dáng...
Là "đồ chơi".
Tôi: ?
OK, dự là tôi sẽ phải bỏ xác tại đây rồi.
Chắc vì thấy biểu cảm của tôi kinh hoàng quá, Trần Đăng Dương nhìn tôi ra chiều khó hiểu, rồi lại nhìn đống đồ trước mặt mình, như chợt bừng tỉnh quay sang chớp mắt với tôi: "Đừng sợ đừng sợ, chỉ là anh thấy máy bán hàng tự động trong phòng có mấy món này nên tò mò mua thử thôi."
Tính tò mò của anh dồi dào quá rồi đấy?! Nhìn số lượng này đừng nói là anh khoắng sạch cả cái máy bán hàng đấy nhé?!
Trần Đăng Dương buồn cười đè lên người tôi: "...... Em muốn dùng à?"
Tôi: "... Thôi ạ thôi ạ."
Anh: "Trong máy bán hàng còn có cả 'quần áo' đấy."
Tôi: "... Thôi ạ thôi ạ."
Anh: "Hình như còn có cả thuốc."
Tôi: "... Thôi ạ thôi ạ."
Anh: "Sao người em trơn thế, cứ dính dính."
Tôi: "... Thôi......"
Tôi: "..."
Tôi: "Sữa dưỡng thể của khách sạn này dùng thích phết, của Shiseido hẳn hoi, không cẩn thận bóp ra hơi nhiều."
Tôi: "Rồi lại không cẩn thận bôi hơi quá."
Tôi: "Tốt phết đấy, mềm mại, trơn láng, anh xem, như con cá nhỏ trong hồ sen của anh này."
Tôi: "..."
Cho tôi chết vì xấu hổ luôn đi, ít nhất còn được chết yên lành.
Trần Đăng Dương nhướng mày, nhìn lại đống nến thơm ở đầu giường, lần thứ hai bừng tỉnh, vẫn cười không ngừng được.
? Ơ hay sao những lúc như này anh lại thông minh đột xuất thế?
Tôi hậm hực đẩy anh một cái, nhào người lên giường, chọn mấy cái đồ chơi cầm trong tay nghiên cứu mày mò, để mặc anh vừa cười vừa xoa tới xoa lui trên người mình, bảo rằng giúp tôi thoa đều sữa dưỡng, mát xa để thấm cho nhanh.
...Thật ra cứ như này mà tiến triển từ từ cũng được, còn hơn là trực tiếp vác súng ra trận mà?
Nhiệt độ cơ thể anh cao hơn người bình thường một chút, lòng bàn tay cũng ấm, thoa đến đâu là như có đốm lửa đốt đến đó, còn xoay tròn mãi trên eo tôi, tôi ngoảnh đầu nhìn anh một cái, anh liền cúi xuống hôn tôi một cái, còn dùng lưỡi liếm môi tôi nữa.
Chẳng đợi tôi ôm lấy anh, anh đã lại trưng ra bộ dạng chính nhân quân tử ngồi về chỗ cũ tiếp tục mát xa cho tôi.
Gì đấy, bản tính ghẹo xong là chạy vẫn chưa sửa được à!
Món đồ chơi trên tay rung rung như một vật thể sống... Tôi nghĩ ra một kế, lén lút cúi đầu xuống.
“Này...” Anh vừa cười vừa đấy đầu tôi ra.
Tôi cười hi hi, cách lớp áo khoác tắm dùng đồ chơi chào hỏi thằng nhỏ của anh, nghe thấy một tiếng rên trầm thấp.
Ahihi, được đấy, mất tiền cũng đáng lắm!
Này thì ghẹo xong là chạy! Chạy đi! Anh chạy nữa đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com