Chương 101: Ngoại truyện - Kinh Trập đến rồi... Mình cưới nhau thôi!
Edit + Beta: Hiron
Sáng mùng một Tết Nguyên Đán, Lục Tố còn chưa kịp mở lời thì Từ Hồi Chu đã chủ động đề nghị đến viện điều dưỡng Sâm Dương thăm Lục Dực Khiêm.
Thời tiết không mấy đẹp, bầu trời xám xịt một màu buồn bã. Phòng của Lục Dực Khiêm đã được trang hoàng lại hoàn toàn mới, không chỉ có những tiện nghi hiện đại mà còn có một bình hoa hướng dương tươi.
Đó là bình hoa Lục Thần Quốc đã mang đến tối qua, ở lại cùng anh đón giao thừa rồi mới về.
Từ Hồi Chu đặt xuống một miếng bánh kem Black Forest thơm ngậy, rồi khéo léo để lại không gian riêng cho hai anh em, lặng lẽ đi ra ngoài chờ Lục Tố.
Cánh cửa khép lại không một tiếng động, Lục Tố lúc này mới dời mắt, nhìn về phía người đàn ông đang nằm bất động trên giường bệnh, "Anh ba, cổ phần của anh đã có anh Hồi Chu giúp anh quản lý. Cha anh cũng sẽ vì số cổ phần này mà sau này sẽ thường xuyên đến thăm anh."
Lục Tố vừa nói vừa khẽ cười, "Anh ấy thông minh và tốt bụng như vậy, em nghĩ bọn em phải sớm đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn thôi anh nhỉ? Không muốn lỡ mất ngày trọng đại của bọn em thì anh mau tỉnh lại đi nhé."
Y lại cẩn thận kéo chăn đắp ngay ngắn cho Lục Dực Khiêm rồi mới nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Bên ngoài hành lang kính, Từ Hồi Chu đứng lặng lẽ, ánh mắt hướng về khung cảnh tĩnh mịch ngoài cửa sổ.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng những mảng trắng xóa vẫn chưa tan hết, lấm tấm trên những cành cây khẳng khiu trơ trụi.
"Về nhà hay là muốn đi đâu đó chơi?" Lục Tố bước tới, tự nhiên nắm lấy tay anh rồi đút vào túi áo khoác ấm áp của mình.
Từ Hồi Chu dời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài, quay đầu nhìn y, "Về nhà thôi."
Từ Hồi Chu luôn thích ở nhà.
Chỉ cần có y và anh, thêm Daylight tinh nghịch, lò sưởi cháy tí tách những khúc củi khô, một ấm trà nóng và một cuốn sách hay, là anh có thể ở nhà cả ngày, mặc kệ thời gian trôi.
Khi anh đọc xong cuốn sách thứ mười lăm, Lục Tố bắt đầu quay cuồng với công việc ở công ty, bận rộn bù đầu. Thỉnh thoảng lúc anh thức dậy thì Lục Tố đã ra ngoài từ sớm, lúc anh đi nghỉ thì Lục Tố vẫn chưa trở về.
Lục Tố vừa mới tiếp quản tập đoàn Lục Thị, cả cơ nghiệp khổng lồ với vô số vấn đề đang chờ y giải quyết. Từ Hồi Chu hiểu điều đó, hơn nữa, anh cũng có những dự định riêng cần phải hoàn thành.
Ngày mười sáu tháng Giêng, Từ Hồi Chu đến văn phòng luật sư Khang Hâm để gặp bà.
"Tôi đã đợi cậu sáu tháng rồi, kết quả này thật sự khiến tôi vô cùng thất vọng. Cậu ra đi là một tổn thất lớn cho văn phòng, nhưng tôi vẫn tôn trọng quyết định của cậu. Chỉ là cho tôi mạn phép hỏi một câu," bà cười nhẹ, "sau này cậu định ở lại đây phát triển hay là sẽ trở về nước M?"
Từ Hồi Chu lịch sự mỉm cười, "Vài ngày nữa tôi sẽ chính thức có hộ khẩu thủ đô. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, văn phòng luật sư tư nhân của tôi sẽ khai trương vào tháng sáu."
Khang Hâm ngạc nhiên, "Cậu muốn tự mình mở văn phòng sao..." Lời vừa thốt ra, bà chợt cảm thấy điều đó hoàn toàn hợp lý. Với năng lực của Từ Hồi Chu, việc tự mình gây dựng một văn phòng riêng là điều hoàn toàn nằm trong khả năng. Bà thổn thức, "Thôi xong rồi, sau này lại có thêm một đối thủ đáng gờm nữa rồi. Ông chủ Từ, đến lúc đó nếu bận quá không xoay sở hết thì nhớ giới thiệu cho chúng tôi nhé! Ha ha ha."
Khang Hâm cười lớn một tràng sảng khoái, rồi nói tiếp, "Chúc mừng cậu đã khôi phục quốc tịch!"
Từ Hồi Chu mỉm cười đáp lại, cùng Khang Hâm trò chuyện thêm một lát, sau đó anh đứng dậy, chậm rãi đi thu dọn những đồ đạc cá nhân còn sót lại trong văn phòng.
Đồ đạc của anh không nhiều, chỉ vỏn vẹn một chiếc túi đựng bút và ba quyển sách.
Cậu luật sư trẻ tuổi trong văn phòng tỏ vẻ quyến luyến không rời, tiễn Từ Hồi Chu xuống tận sảnh dưới mới lấy hết can đảm nói, "Luật sư Từ, cảm ơn anh rất nhiều. Trong khoảng thời gian làm việc cùng anh, tôi đã học được rất nhiều điều! Tôi sẽ luôn cố gắng để trở nên xuất sắc như anh!"
Từ Hồi Chu khựng lại một chút, anh mở chiếc túi đựng bút lấy ra một chiếc bút máy màu đỏ sẫm đưa cho cậu luật sư trẻ, "Đây là chiếc bút máy tôi đã tự thưởng cho mình sau khi thắng vụ kiện đầu tiên. Tặng cậu."
Đôi mắt cậu luật sư trẻ sáng lên, cẩn thận đón lấy chiếc bút trân trọng áp nó vào ngực.
Từ Hồi Chu nhẹ nhàng vỗ vai cậu, rồi cầm cuốn sách và chiếc túi đựng bút bước lên xe.
Hôm nay, vận may đi đường của anh không tốt lắm, vẫn luôn đụng phải đèn đỏ, đến khi dừng ở lần đèn đỏ thứ tư, ánh mắt anh lại lần nữa lướt qua tấm áp phích rực rỡ của một bộ phim Tết, anh bèn đổi hướng đến rạp chiếu phim gần nhất.
Ngày làm việc đầu tiên sau rằm tháng Giêng, rạp chiếu trừ những cô cậu học trò nhỏ còn chưa đi học lại thì chẳng có ai, vô cùng vắng vẻ.
Kinh nghiệm xem phim của Từ Hồi Chu chỉ dừng lại ở việc thu thập chứng cứ cho thân chủ là một ngôi sao điện ảnh, xem cả trăm bộ phim chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Đây vẫn là lần đầu tiên anh đến rạp chiếu phim chỉ để thưởng thức một bộ phim.
Anh đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, nửa giờ nữa là đến giờ Lục Tố tan làm, anh gửi một tin nhắn, "Hôm nay ăn tối bên ngoài, sau đó đi xem phim nhé?"
Sau khi gửi tin nhắn, Từ Hồi Chu lại mải mê tìm kiếm những món ngon quanh đây. Tiết trời se lạnh thế này, còn gì tuyệt hơn một nồi lẩu ấm nóng hay những xiên thịt nướng thơm lừng, nhớ lại lần trước lỡ dịp ăn thịt nướng, anh chọn hai nhà hàng có đánh giá khá tốt.
Vừa chọn xong địa điểm ăn tối thì cũng vừa lúc Lục Tố tan làm. Từ Hồi Chu mở ứng dụng WeChat, tin nhắn của Lục Tố hiện ra, "Em vẫn còn bận lắm, tối nay không về nhà được. Ngoan, anh cứ ăn tối rồi xem phim một mình nhé." Kèm theo đó là một thông báo chuyển khoản với số tiền 88.888.
Từ Hồi Chu sửng sốt vài giây, cũng không nhận tiền. Tất nhiên anh cũng không ăn nướng nữa mà ghé qua quầy bán đồ ăn vặt, gọi một phần khoai tây chiên cỡ nhỏ và một cốc Coca, rồi mua vé cho suất chiếu gần nhất.
Khi bộ phim đã chiếu được một nửa, gói khoai tây chiên và cốc Coca vẫn còn nguyên. Từ Hồi Chu ngắm nhìn những gam màu tươi sáng rực rỡ trên màn ảnh rộng, lúc này mới nhận ra mình đã chọn nhầm một bộ phim hoạt hình. Một chút bực bội thoáng qua trong lòng, anh lại cầm điện thoại lên, chấp nhận khoản tiền vừa được chuyển đến.
Những ngày sau đó, Lục Tố liên tục báo bận, không thể về nhà. Mỗi ngày, điện thoại anh chỉ nhận được ba dòng tin nhắn quen thuộc.
"Chào buổi sáng, đừng quên ăn sáng đúng giờ."
"Nhớ ăn trưa đầy đủ."
"Ngủ ngon, nhớ uống thuốc trước khi đi ngủ."
Mãi đến tận ngày 4 tháng 3, Lục Tố thức khuya dậy sớm mới trở về.
Lúc ấy, Từ Hồi Chu đã say giấc. Ngày mai, mùng 5 tháng 3, là tiết Kinh Trập, cũng là ngày sinh nhật thực sự của anh.
Những ký ức về ngày sinh nhật đã nhạt nhòa từ lâu. Kể từ khi anh trở thành Từ Hồi Chu, ngày sinh của anh cũng đã được thay thế bằng ngày anh bước ra khỏi cánh rừng nguyên sinh hoang dã, ngày 22 tháng 12.
Ngày mùng 5 tháng 3, tiết Kinh Trập, Từ Hồi Chu không hề nhắc đến với Lục Tố. Thậm chí, anh cũng đã lãng quên ngày này từ bao giờ.
Trong giấc ngủ chập chờn, Từ Hồi Chu cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm lấy từ phía sau. Hơi thở quen thuộc thoang thoảng mùi sữa tắm anh vẫn dùng phả nhẹ vào gáy. Anh khẽ rụt người lại, rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Một đêm yên bình không mộng mị cho đến bình minh, Từ Hồi Chu tỉnh giấc khẽ mở mắt, và điều đầu tiên anh nhìn thấy là một bàn tay to đang đặt ngang trên ngực mình.
Mí mắt anh khẽ rung, quay đầu lại thì thấy một vòng râu lún phún trên cằm, Lục Tố vẫn còn say giấc nồng.
Gần nửa tháng xa cách, Từ Hồi Chu lặng lẽ ngắm nhìn Lục Tố. Trên gương mặt trẻ trung, tuấn tú đang say ngủ vẫn còn hằn rõ những dấu vết của sự mệt mỏi. Lục Tố nói y bận, quả thực là rất bận rộn.
Không muốn đánh thức giấc ngủ hiếm hoi của Lục Tố, Từ Hồi Chu khép hờ mắt, định chìm vào giấc ngủ trở lại. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, một vệt màu xanh lam bất chợt lọt vào tầm mắt. Anh giật mình mở to mắt, nhìn chăm chú vào đầu ngón trỏ tay trái của Lục Tố, ở đó có một chấm nhỏ màu xanh lam. Có phải mực bút dính vào không? Từ Hồi Chu nghĩ thầm, nhưng đó chẳng phải là chuyện gì to tát. Anh nhìn thêm một lần nữa, rồi lại khép mi chìm vào giấc ngủ.
Lần tỉnh giấc tiếp theo, đồng hồ đã điểm gần chín giờ, Lục Tố đã thức dậy. Nghe thấy tiếng động khe khẽ từ phòng ngủ, Lục Tố dụi nhẹ đôi mắt, bước ra từ phòng tắm. Vẻ mệt mỏi trên gương mặt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi rói, "Dậy thôi nào, hôm nay chúng ta sẽ đi đến một nơi chơi vui lắm."
Nửa giờ sau, cả hai dùng xong bữa sáng, rồi cùng mang Daylight ra khỏi nhà.
Lục Tố không hề hé lộ điểm đến cho Từ Hồi Chu. Chiếc xe cứ thế lao đi về hướng nam, suốt bốn tiếng đồng hồ, vượt qua một tỉnh, cuối cùng đặt bánh đến vùng duyên hải phương Nam. Nơi này là một thung lũng nhỏ được bao bọc bởi những ngọn núi trùng điệp. Khác hẳn với sự náo nhiệt của thủ đô, cảnh vật nơi đây đã sớm khoác lên mình chiếc áo xuân tươi thắm, vạn vật như bừng tỉnh sau giấc ngủ đông. Đêm qua, một cơn mưa xuân dịu dàng vừa ghé qua, những cánh hoa đào phớt hồng bên đường vẫn còn lấp lánh giọt nước. Theo con đường quốc lộ uốn lượn giữa những ngọn núi tựa như một bức tranh sơn dầu sống động, Lục Tố nhẹ nhàng lái xe lên núi.
Xung quanh chẳng thấy bóng dáng một người, khi xe gần chạm đỉnh núi, một khung cảnh trắng xóa hiện ra trước mắt, tưởng chừng như cả bầu trời đang phủ đầy tuyết.
Nhưng không phải tuyết, đó là một cánh rừng hoa lê bạt ngàn, trắng muốt như những đám mây xốp. Thỉnh thoảng, vài cánh én chao liệng trên nền trời xanh thẳm, tiếng chim hót líu lo trong rừng lê vang vọng như một bản hòa tấu mùa xuân bất tận, mang theo hơi thở căng tràn nhựa sống. Chiếc xe việt dã băng qua cánh rừng hoa lê mất gần mười phút, cuối cùng cũng dừng lại trước một căn biệt thự ẩn mình sâu trong núi.
Cánh cửa xe vừa mở ra, Daylight đã vội vã nhảy xuống, phấn khích chạy quanh nô đùa như đang trình diễn parkour.
Từ Hồi Chu bước xuống xe ngay sau đó. Khuôn viên biệt thự rộng lớn được chăm chút vô cùng tỉ mỉ, chỉ có làn gió núi thỉnh thoảng mang theo vài cánh hoa lê trắng muốt rơi nhẹ xuống mặt đất.
Khung cảnh tuyệt đẹp là thế, nhưng Từ Hồi Chu biết, Lục Tố không đời nào vượt cả ngàn dặm xa xôi chỉ để đưa anh đến đây nghỉ dưỡng ngắm hoa.
"Nơi này em mua cách đây ba năm," Lục Tố xuống xe, vòng qua đứng cạnh Từ Hồi Chu, mỉm cười giải thích, "Phía sau có một sườn núi rất thích hợp để chơi dù lượn."
Từ Hồi Chu chợt hiểu ra. Lục Tố vốn là người đam mê những môn thể thao mạo hiểm, dù lượn cũng là một trong số đó. Anh gật đầu, "Ăn cơm trước đã, anh đói bụng rồi."
Cả hai vừa trò chuyện vừa bước vào trong căn biệt thự.
Ngày thường, biệt thự có ba người giúp việc và hai người làm vườn, lần này Từ Hồi Chu đến, Lục Tố còn đặc biệt mời thêm một đầu bếp.
Đầu bếp đã kỳ công ninh món súp bò hầm xương suốt đêm, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp căn biệt thự. Trên bàn còn bày biện những lát lưỡi bò, thăn cổ bò, thăn ngoại, thăn nội, bắp bò ba chỉ, bắp bò năm chỉ, dẻ sườn bò, và cả phần ức bò...
Mỗi loại thịt đều được chuẩn bị hai đĩa đầy ắp, tất cả đều là thịt bò tơ giống địa phương được vận chuyển bằng máy bay từ hôm qua.
Cơm trắng được nấu từ loại gạo ngon nhất của vùng đất đen phương Bắc, hạt nào hạt nấy tròn mẩy thơm lừng, thêm vào đó là rau xanh và dưa chuột do chính tay người làm vườn trồng. Bữa cơm trưa hôm đó, Từ Hồi Chu hiếm thấy mà ăn đến chén thứ ba.
Sau bữa trưa, hai người cùng nhau đến phòng chiếu phim để xem lại bộ phim hoạt hình mà lần trước Từ Hồi Chu đã xem một mình. Khi cái nóng ban trưa dịu bớt, khoảng hơn bốn giờ chiều, họ ra khu vườn phía sau để chuẩn bị chơi dù lượn.
Chiếc dù lượn sọc đỏ lam rực rỡ dưới ánh nắng vàng như mật. Lục Tố thuần thục bơm căng dù, cẩn thận giúp Từ Hồi Chu thắt chặt dây an toàn, rồi mới tự mình khóa dây. Y nói, "Đây là lần đầu tiên em mang theo người khác bay đấy."
Từ Hồi Chu đứng trước mặt y, khóe miệng khẽ cong lên, "Vậy anh thật vinh hạnh trở thành người đầu tiên."
"Vậy em có vinh hạnh được là người đầu tiên đưa anh cất cánh không?" Lục Tố thắt chặt dây an toàn, tiến sát lại nhanh chóng trao cho Từ Hồi Chu một nụ hôn nhẹ lên má, rồi cười hỏi.
Gương mặt Từ Hồi Chu chợt trở nên nghiêm nghị, "Không phải."
Lục Tố khựng lại ngạc nhiên, y hơi rướn cổ, vẻ mặt có chút hờn dỗi, "Ai đã giành trước rồi?!"
Từ Hồi Chu nhìn y vài giây, nụ cười trên môi càng lúc càng rạng rỡ, "Cha anh. Khi còn bé, anh thường ngồi trên vai cha, cha nắm lấy những ngón tay anh chỉ hướng bay lên trời cao."
Anh dừng lại một chút rồi khẽ nói, "Vậy có lẽ đó cũng được xem là bay rồi nhỉ?"
Lục Tố chợt nhận ra mình vừa bị Từ Hồi Chu trêu chọc, y giận dỗi cúi đầu, nghiến răng mút mạnh mấy cái vào đôi môi Từ Hồi Chu, đến khi cảm nhận được luồng gió thổi tới, y mới miễn cưỡng buông ra. Ánh mắt y ghim chặt vào đôi môi sưng mọng của Từ Hồi Chu, giọng điệu hung hăng, "Lần sau tái phạm sẽ bị phạt gấp đôi!"
Chẳng để Từ Hồi Chu kịp phản ứng, Lục Tố một tay ôm lấy eo anh, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm túc, ghé sát tai thì thầm, "Tin em, đừng sợ, dốc hết sức chạy về phía trước!"
Lục Tố hét lên, "Chạy!"
Từ Hồi Chu nhìn con dốc dựng đứng phía trước, vội vã rút chân, dồn hết sức lực lao đi. Gió núi thổi mạnh, những sợi tóc đen nhánh bay tán loạn. Trong khoảnh khắc hai chân rời khỏi mặt đất, trái tim Từ Hồi Chu đã lâu lắm rồi mới lại thảng thốt đến vậy.
Anh dang rộng hai tay, cảm nhận hơi thở của gió núi ngày xuân, đúng lúc này, ánh mắt anh bất chợt khựng lại.
Anh nhìn xuống khoảng đất bằng phẳng nằm giữa dãy núi, một thảm cỏ xanh mướt rộng lớn hiện ra. Giữa thảm cỏ trải một bức tranh khổng lồ, kích thước y hệt mặt cỏ, vẽ phác họa hình ảnh một thiếu niên tóc đen mặc áo trắng.
Thiếu niên trong tranh quay mặt về phía cây hoa tiêu dại, ở vị trí gần vai phải, sau vạt áo sơ mi trắng ẩn hiện một hình trái tim màu xanh lam.
Đó là...
Vết bớt của Lê Trạm!
Từ Hồi Chu chợt hiểu ra, đầu ngón trỏ trái của Lục Tố dính màu lam không phải mực mà là màu vẽ.
Thì ra, khoảng thời gian này Lục Tố bận rộn là để vẽ anh!
Vậy thì đêm đó...
"Đồ lừa đảo, rõ ràng là đau đến vậy mà..."
Lục Tố không phải hỏi về việc ân ái dữ dội, mà là... biết chính tay anh đã xóa bỏ vết bớt.
Cách một khoảng thời gian rất dài, Lục Tố như đang nói với anh, "Xóa bỏ vết bớt, anh đã đau đến thế mà."
Hốc mắt Từ Hồi Chu chợt nóng lên, anh nghiêng đầu, Lục Tố liền mỉm cười ghé sát tai anh. Dù gió thổi rất mạnh, tiếng Lục Tố vẫn rõ ràng vọng vào tai anh.
"Sinh nhật vui vẻ, cục cưng của em."
Từ Hồi Chu không hỏi Lục Tố làm sao biết anh có vết bớt, điều đó không còn quan trọng nữa, anh gật đầu, "Cảm ơn em, đây là món quà tuyệt vời nhất mà anh từng nhận được."
"Vậy cái này thì sao?"
Thêm một chiếc nhẫn được đưa đến trước mắt Từ Hồi Chu. Giọng Lục Tố bị gió thổi ngắt quãng, y nói, "Từ Hồi Chu, chúng ta kết hôn nhé."
Gió mỗi lúc một mạnh, hai người giữa không trung bị thổi chao đảo, duy chỉ có chiếc nhẫn vẫn kiên định dừng lại trước mắt Từ Hồi Chu. Ánh nắng màu vàng nhạt chiếu xuống chiếc nhẫn trơn, không thiết kế cầu kỳ, chỉ khắc hai chữ cái bên trong.
X – L*.
Ghi chú: *Phiên âm tên Từ Hồi Chu là Xú Huízhōu, Lục Tố là Lù Sù
Ở giữa là một viên ngọc bích hình trái tim.
Viên ngọc bích này trong veo như pha lê, tỏa ra ánh sáng xanh thẳm, mịn màng như nhung tuyết.
Từ Hồi Chu còn chưa kịp trả lời, Lục Tố đã nói tiếp, "Nếu chúng ta đáp xuống đất mà anh vẫn không phản đối thì coi như anh đồng ý."
Khóe miệng Từ Hồi Chu từ từ cong lên thành nụ cười, anh nghiêng đầu hôn lên má Lục Tố.
"Được, mình cưới nhau thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com