Chương 33
Sau khi xuống lầu hôm đó, Cao Tình đã nhiều lần cố gắng tự mình đi ra ngoài mua sắm đồ dùng hàng ngày, nhưng vì đã quá lâu không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cô dễ bị nói lắp khi giao tiếp, dẫn đến việc mang về toàn là sản phẩm quảng cáo, không có mấy tác dụng thực tế.
Thỉnh thoảng vào buổi chiều, cô đi cùng Cao Đồ đến tiệm bánh giúp đỡ sau giờ nghỉ trưa, sau khi ăn tối lại tự mình đi bộ về nhà. Chiếc ô mà Thẩm Văn Lang đã mang đi vẫn chưa được trả lại, thỉnh thoảng cô lại lẩm bẩm vài câu với Cao Đồ, Cao Đồ chỉ cười hiền lành và búng trán cô, nói chỉ là một chiếc ô thôi, đừng keo kiệt như vậy.
Anh không nói với Cao Tình rằng Thẩm Văn Lang đã lấy chiếc ô làm cái cớ, ghé thăm tiệm bánh mỗi tối khi Cao Tình về nhà. Lần nào Thẩm Văn Lang cũng nói lần sau nhất định sẽ mang đến, sau đó mua một đống bánh mì, bánh ngọt rồi nán lại quầy thu ngân nói chuyện với Cao Đồ.
Cao Đồ trả lời mọi câu hỏi, không xua đuổi, nhưng cũng không nhiệt tình, lần đầu tiên cậu cảm thấy bối rối trong việc xử lý các mối quan hệ xã hội.
Thẩm Văn Lang sẽ ở lại đến khi đóng cửa, ban đầu chỉ đứng đợi bên ngoài, gặp vài lần nhân viên về trước, hắn liền đi vào giúp Cao Đồ dọn dẹp cuối ngày, nhưng vì vụng về nên chẳng giúp ích được gì. Hắn cũng tích cực tìm mọi lý do để đưa Cao Đồ về nhà, nhưng lần nào cũng kết thúc bằng việc nhìn Cao Đồ bước lên xe buýt, cánh cửa vô tình đóng lại trước mặt hắn.
Một đêm nọ, Mã Hằng hăm hở đến tiệm, bị Thẩm Văn Lang đang nhìn chằm chằm một cách u ám ở cửa làm cho giật mình, nhưng vẫn vội vàng nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Bạn học Thẩm à."
Thẩm Văn Lang "hừ" một tiếng, không nói gì. Hắn nhìn Mã Hằng bước vào, Cao Đồ và nhân viên đều nhiệt tình chào hỏi cậu ta, Thẩm Văn Lang ngây người vài giây rồi chui vào chiếc xe bên đường. Cảnh đêm phố xá đèn hoa rực rỡ, phản chiếu sự u ám trong mắt hắn, hoàn toàn lạc lõng.
"Tôi chỉ đến để chào cậu một tiếng, việc đi bệnh viện lấy tin tức tố có lẽ phải hoãn lại hai ba ngày, dạo này quả thực hơi quá bận rộn." Mã Hằng chống tay lên quầy thu ngân nói chuyện với Cao Đồ, liếc nhìn chỗ Thẩm Văn Lang vừa đứng "Hai cậu sao thế, cậu ta ngày nào cũng đến à?"
Cao Đồ cũng nhìn ra cửa một cái, "Ừm. Không sao đâu, cậu cứ bận việc của cậu đi, dạo này tôi ổn."
Cậu cũng không thể giải thích được tình trạng ốm nghén của mình đã giảm đi đáng kể kể từ khi Thẩm Văn Lang nán lại tiệm bánh.
Mã Hằng tiếp tục cười toe toét nói rằng khi cậu về nhà sẽ có một bất ngờ.
Cao Đồ không hiểu, ném cho anh một ánh mắt nghi hoặc, nhưng đối phương lại bí hiểm ngậm miệng, nói rằng cậu về nhà liền sẽ biết.
Thẩm Văn Lang ngồi trong xe nhìn Mã Hằng cười hì hì rời đi, một cơn giận vô cớ từ lồng ngực bốc lên đỉnh đầu, hắn bực bội bấm còi vài lần, thấy Mã Hằng đang mở cửa xe bị dọa cho run bắn người, hắn cũng không thấy vui, cứ thế bực bội ngồi trong xe đợi đến khi Cao Đồ tan làm.
Chiếc xe buýt đến sớm hơn thường lệ vài phút, Cao Đồ không kịp bắt, Thẩm Văn Lang hăm hở chạy đến nói tôi đưa em về, Cao Đồ nhìn vẻ mặt vui mừng của hắn lại cảm thấy một nỗi buồn khó tả trong lòng, nhưng cũng không chiều theo ý Thẩm Văn Lang.
Cao Đồ nói: "Không cần đâu, tối nay tôi muốn đi bộ."
Thẩm Văn Lang sững sờ, đứng chết trân tại chỗ, nhìn Cao Đồ đi xa dần mới hoàn hồn đuổi theo, nhưng khi chỉ còn cách Cao Đồ vài bước thì đột nhiên dừng lại, người đàn ông kiêu ngạo chưa bao giờ có khoảnh khắc bất lực như vậy.
Hắn không biết phải làm gì để thay đổi tình cảnh hiện tại của hắn và Cao Đồ, nếu Cao Đồ muốn tiền, hắn có thể dốc hết gia tài cho cậu, nhưng Cao Đồ không muốn. Rõ ràng là hắn đã xin lỗi về những chuyện cũ, cũng nói rằng mình không bận tâm đến thân phận omega của Cao Đồ, nhưng tình cảnh của họ vẫn không hề thay đổi chút nào. Hắn giống như hoàn toàn bị đẩy ra ngoài lề thế giới của Cao Đồ, cuộc sống của Cao Đồ không cần có hắn vẫn có thể rất hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, Thẩm Văn Lang không còn dũng khí trực tiếp bước tới kéo Cao Đồ lại như trước nữa. Hắn đi phía sau người đang được bao bọc kín mít, bóng dáng đó không còn còng lưng nữa, nhưng vì mang thai nên buộc phải đi chậm, thời gian trôi qua, Thẩm Văn Lang trở thành cái bóng dõi theo ánh sáng phía trước.
Cao Đồ dừng chân nghỉ trên chiếc ghế dài ven đường cách khu chung cư không xa, khi cậu vịn vào cái eo đau mỏi ngồi xuống, tim Thẩm Văn Lang đập thót lên cổ họng vì căng thẳng, thấy người kia an toàn ngồi xuống, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Văn Lang lúng túng ngồi xuống đầu kia của chiếc ghế dài, bên tai truyền đến tiếng thở dốc của Cao Đồ.
Hắn vẫn có chút lo lắng: "Mệt lắm sao?"
"Một chút." Cao Đồ đặt hai tay lên bụng đang lớn hơn một chút.
"Đã bảo tôi đưa em về, sao em lại cố chấp như vậy?" Thẩm Văn Lang vì căng thẳng mà cảm thấy bồn chồn, thấy Cao Đồ không trả lời, hắn lại tự biện hộ: "Ý tôi là, tiện thể tôi giúp một tay thôi, em cũng không phải đi bộ xa như vậy."
Hắn nói xong liếc nhìn Cao Đồ, đối phương cong môi cười bất lực, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó Cao Đồ lại có động tác muốn đứng dậy, Thẩm Văn Lang lập tức ngồi thẳng người "Chỉ nghỉ có chút xíu vậy thôi sao?"
Cao Đồ dừng lại, Thẩm Văn Lang lại vội nói: "Em đừng đứng dậy, tôi đứng sang một bên là được rồi."
Cao Đồ khó hiểu nhìn hắn một cái, chỉ kéo chiếc áo khoác lông vũ đang lót dưới mông lên cao hơn một chút rồi lại ngồi xuống.
"Anh cứ ngồi đi, tôi không sao."
Lời nói của Cao Đồ vẫn kèm theo tiếng thở dốc không thể bỏ qua, có lẽ là cậu thực sự mệt rồi, nhưng Cao Đồ cũng có chút thắc mắc, đoạn đường này cậu đi qua không ít, chưa bao giờ mệt như hôm nay. Cậu hơi cúi đầu, ngửi thấy mùi hương nhạt của hoa diên vĩ.
Cao Đồ giật mình, quay đầu nhìn Thẩm Văn Lang, đối phương nặn ra một nụ cười nhưng cũng không giấu được vẻ mệt mỏi dưới khóe mắt, Thẩm Văn Lang hỏi cậu: "Như vậy có khá hơn không?"
Cao Đồ nhìn vào giữa hai lông mày của hắn nhưng không thể cười nổi, cậu nói: "Thẩm Văn Lang, đừng làm vậy."
Sự xâm lấn của pheromone alpha cấp S vượt xa tin tức tố thông thường, lần trước tiếp nhận xong cơ thể Cao Đồ đã tốt hơn thấy rõ, nhưng cậu không thể để cơ thể và đứa bé trong bụng mình phụ thuộc vào tin tức tố của Thẩm Văn Lang. Cậu không còn đơn độc nữa, không thể vì bất kỳ tư lợi cá nhân nào mà hành động liều lĩnh.
Nhưng Thẩm Văn Lang không hiểu được nỗi lo lắng đằng sau lời nói của cậu, hắn cảm thấy kinh ngạc và đau lòng "Emghét tôi đến vậy sao?"
"Tôi không muốn làm tổn thương em, Cao Đồ. Kết hôn với tôi, em có hối hận lắm không?" Thẩm Văn Lang cúi đầu, còn hắn thì rất hối hận "Tôi không biết mình phải làm gì cho em mới có thể bù đắp cho những hành vi tồi tệ trước đây của tôi."
Cao Đồ cũng không ngờ Thẩm Văn Lang lại đột nhiên nói những lời này, cậu vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, ánh mắt thêm phần ngấn nước, một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng với Thẩm Văn Lang.
"Anh không tồi tệ, tôi cũng không hối hận."
Cao Đồ quay đi khi Thẩm Văn Lang quay đầu lại, cậu nhìn dòng xe cộ tấp nập trước mắt, đèn đóm sáng trưng như ban ngày, giọng bình thản: "Tôi không hối hận khi tốt nghiệp đã gọi điện cho anh, nói cho anh biết thân phận của tôi, lúc đó tôi thực sự nghĩ đó sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau."
"Tôi đã sống theo quy tắc mười một năm, chỉ để tồn tại và chữa bệnh cho Tiểu Tình. Ngay cả khi có thể quay về quá khứ, tôi vẫn sẽ đồng ý với Cao Minh và kết hôn với anh." Cao Đồ nói "Tôi quá muốn gặp anh, dù thỉnh thoảng tôi có thấy bóng dáng anh trên tin tức nhưng dù sao cũng là cách một màn hình lạnh lẽo. Tôi muốn tận mắt nhìn xem anh đã cao hơn không, khỏe hơn bao nhiêu chưa, và liệu anh có còn thích dùng những lời mắng mỏ thay cho sự quan tâm hay không."
Cậu dừng lại một chút: "Dù là ba năm trung học hay một năm kết hôn với anh, vì có sự tồn tại của anh, tôi đều thấy rất vui."
"Em nói dối." Thẩm Văn Lang cắt lời cậu "Nếu em thực sự vui thì khi tôi tìm thấy em, em đã không từ chối tôi rồi. Bây giờ cũng vậy, em kháng cự tin tức tố của tôi, kháng cự sự tồn tại của tôi."
Cao Đồ ngây người hai giây, sau đó nói: "Thẩm Văn Lang, bây giờ tôi chỉ muốn em bé có thể lớn lên vui vẻ, khỏe mạnh. Ít nhất, nó nên được sống trong tình yêu."
Thẩm Văn Lang run lên.
Cao Đồ nhìn ánh đèn đêm mờ ảo trước mắt hít sâu một hơi, những lời cậu muốn nói đã nói hết, hiếm khi cảm thấy nhẹ nhõm thế này nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu hơi ngẩng đầu nhìn trời, nhếch mép, tự giễu nói một mình: "Nói về hối hận, tôi thực sự có một chuyện rất hối hận."
Tim Thẩm Văn Lang thắt lại, hắn nuốt nước bọt, cúi đầu lắng nghe giọng nói của Cao Đồ.
Năm Cao Đồ tốt nghiệp đại học, cậu bị mọc răng khôn, sưng nửa mặt, nhìn bên ngoài không rõ lắm nhưng chạm vào là rất đau. Khoảng thời gian đó Tiểu Tình đang chuẩn bị thi đại học, tiểu alpha vốn đã bị bệnh, lại thêm áp lực học tập nên Cao Đồ không nói cho em gái biết.
Cậu uống rất nhiều thuốc kháng sinh nhưng không thấy đỡ, định dùng tiền làm thêm để đến bệnh viện nhổ. Nhưng kỳ thi của Tiểu Tình sắp đến, cậu lại nghĩ nên tập trung chăm sóc cuộc sống của Tiểu Tình là chính, cứ thế trì hoãn, người bạn cùng phòng sắp chia tay còn khuyên cậu nhổ sớm giải thoát sớm, cậu cũng không nghe.
Sau này khi kỳ thi kết thúc, Cao Tình tự tin nói với cậu là chắc chắn đỗ, Cao Đồ vui mừng, cầm tiền làm thêm đưa em gái đi ăn một bữa ngon, không biết có phải do tâm lý hay không, sau hôm đó răng khôn liền tự lành.
Cao Đồ bận rộn làm việc, kiếm được tiền cũng không nhớ đến chuyện này nữa, răng khôn thỉnh thoảng cũng đau một hai ngày, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn nên cũng không ảnh hưởng gì. Cho đến giai đoạn hồi phục sau phẫu thuật của Cao Tình, răng khôn mới như một tên trùm đã ẩn mình nhiều năm tìm đến cậu trong thời kỳ mang thai không thể nhổ răng đó, cùng cậu trải qua vài đêm khó khăn.
Cơn đau đó khiến cậu nhớ lại ký ức về cơn đau sinh lý do lạm dụng thuốc ức chế trong thời gian hôn nhân với Thẩm Văn Lang, nhưng cậu chưa bao giờ hối hận về sự khó chịu do việc ức chế bản năng sinh lý của mình vì Thẩm Văn Langcả.
"Đó là chuyện tôi không thể chọn nhưng có thể thay đổi nên mới hối hận." Cao Đồ bình tĩnh kể lại như đang nói về một câu chuyện không liên quan đến mình "Thẩm Văn Lang, tôi chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh."
Cậu yêu Thẩm Văn Lang là làm theo tiếng lòng của mình, cậu có thể dấn thân vào mọi hiểm nguy vì người mình yêu, và chấp nhận mọi hậu quả mà tình yêu này mang lại. Nhưng răng khôn không phải là lựa chọn của cậu, cũng không nằm dưới sự kiểm soát của cậu, giống như việc Thẩm Văn Lang có thể yêu cậu và đứa con của cậu hay không, cái hậu quả không thể lường trước đó, cậu cũng không thể gánh chịu.
Cao Đồ quay đầu lại lần nữa, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Thẩm Văn Lang thì lồng ngực cậu thắt lại. Alpha tự cao tự đại không biết từ lúc nào đã đỏ hoe mắt, sau khi nhận ra ánh mắt của cậu, hắn gượng gạo cong khóe môi, nụ cười muốn an ủi đối phương còn chưa kịp nở rộ, nước mắt đã nhòe cả mắt.
Thẩm Văn Lang bật khóc nức nở, người đàn ông nước mắt lưng tròng cứng đầu quay đầu về phía bầu trời vẫy tay "Đi đi."
Hắn ngồi ở cuối ghế dài ôm mặt, vai run lên bần bật.
Khi Cao Đồ về đến dưới lầu khu chung cư, Cao Tình đang đi vòng quanh khu chung cư trên một chiếc xe điện mới toanh, nhìn thấy anh trai về liền dồn hết sức vẫy tay, cậu mới bàng hoàng hiểu ra bất ngờ mà Mã Hằng nói là anh trúng thưởng một chiếc xe điện, bản thân không cần nên tặng cho Cao Tình dùng để đi lại.
Cao Đồ cười lau mồ hôi cho em gái, nghe Cao Tình kể lại cách cô bé thuần phục chiếc xe này, nhưng khi lên lầu thì bước chân cậu khựng lại, Cao Tình không nghe thấy tiếng đáp lại bên cạnh, nghi hoặc chớp mắt, quay đầu lại liền thấy môi Cao Đồ trắng bệch, cắn răng ôm bụng, vô cùng đau đớn.
"Anh!"
Cao Đồ muốn trấn an em gái rằng mình không sao, nhưng khi mở miệng chỉ là một tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra khỏi cổ họng, tiểu alpha sợ hãi mất hồn, run rẩy toàn thân khi đỡ Cao Đồ bắt taxi bên đường, cuối cùng cũng đến được bệnh viện gần nhất nhưng lại được thông báo đây là phân viện, khoa cấp cứu không có khoa sản.
Cao Tình lo lắng đến mức sắp khóc, cơn đau của Cao Đồ dịu đi một chút, cậu liền xoa đầu Cao Tình nói ra câu không sao.
Tiểu alpha chớp chớp đôi mắt đẫm lệ gọi taxi lại, đến bệnh viện thì đi hỏi han, đóng tiền cho Cao Đồ, đưa đi kiểm tra. Ban đêm ít người, kết quả cũng có rất nhanh, báo cáo kết quả không có vấn đề gì, bác sĩ nói có thể là co thắt tử cung, đề nghị nhập viện theo dõi.
Lúc làm thủ tục nhập viện, Cao Tình quay lại rất nhanh, Cao Đồ đã được truyền dịch, bảo cô bé ngồi xuống nghỉ một lát, Cao Tình do dự một hồi ở cửa mới đi đến ôm cánh tay anh trai xoa xoa.
"Làm em sợ rồi." Cao Đồ nắm tay em gái xin lỗi.
Tiểu alpha lắc đầu lia lịa, nói anh không sao là được rồi.
Không biết có phải do truyền dịch hay không mà Cao Đồ nhanh chóng buồn ngủ, trước khi nhắm mắt Cao Tình nói cô bé về nhà sắp xếp một số đồ dùng hàng ngày mang đến, Cao Đồ muốn đáp lại nhưng không nói ra lời, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, mùi hương hoa diên vĩ xộc vào mũi, là Thẩm Văn Lang đang ngồi bên giường, Cao Đồ giật mình, chống tay định ngồi dậy.
"Đừng cử động bừa bãi!" Thẩm Văn Lang đỡ cánh tay cậu, nói thêm một câu "Theo lời dặn của bác sĩ."
Cao Đồ nghi ngờ nhìn hắn rồi nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Cao Tình nhưng trên tủ đầu giường có đặt một nắm gạo và ớt khô.
"Cao Tình mang đến, nói sách bảo phải làm vậy, bây giờ em ấy đang ở phòng bác sĩ." Thẩm Văn Lang ngồi nghiêm chỉnh bên giường, hai tay xoa đầu gối "Tối qua chúng tôi gặp nhau lúc em ấy về nhà lấy đồ."
Cao Đồ thấy quầng thâm dưới mắt hắn, đoán là cả đêm không ngủ được bao nhiêu. Cậu muốn nói gì đó nhưng cổ họng khô khốc, đến cả nuốt nước bọt cũng khó khăn.
Thẩm Văn Lang kéo chăn bên giường vào trong, tin tức tố trong phòng đậm đặc đến mức lời hắn nói cũng mang theo hơi thở trấn an: "Bác sĩ khuyên tình trạng của em bây giờ tốt nhất là không nên tách khỏi tin tức tố của alpha. Tôi biết em không muốn gặp tôi, nhưng vì sức khỏe của chính em..."
Hắn dừng lại một chút: "Và đứa bé trong bụng, tôi hy vọng em đừng từ chối tin tức tố của tôi nữa. Cao Đồ, vì em không hối hận, vậy có thể cho tôi một cơ hội nữa không, để tôi bù đắp những sai lầm trước đây."
Cao Đồ ngây người nhìn đối phương, cậu không thể bỏ qua trái tim đang rung động vì những lời nói này của Thẩm Văn Lang.
Một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng: "Vậy thì...Thẩm Văn Lang, em muốn uống nước."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com