Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1: DUYÊN KHỞI LIÊN TÂM TỰ

Gió xuân đã ngấp nghé cuối mùa, cây cỏ bắt đầu nhú nụ xanh, nhưng sương sớm trên núi Thanh Hoa vẫn đọng dày trên rêu đá. Con đường dẫn lên Liên Tâm Tự quanh co, mờ ảo trong làn mây trắng, như đưa lối người trần về gần hơn với cõi Phật.

Một đoàn xe ngựa dừng lại nơi sân trước chùa. Trên chiếc xe sơn son, mành gấm vừa vén lên, một bàn tay trắng như tuyết khẽ vươn ra. A hoàn bên cạnh mau mắn đỡ lấy.

Người vừa bước xuống, thân vận y sam màu khói sương, váy áo thêu vân nguyệt lấp lánh. Gương mặt nàng thanh tú, đôi mắt đen như hồ thu tĩnh lặng. Dáng đi nhẹ nhàng, từng bước như không chạm đất.

Nàng là Dao Nguyệt Thiên, trưởng nữ của chính thất Dao phủ – một trong tứ đại thế tộc của Đại Việt. Từ nhỏ nàng đã sống trong thư hương lễ giáo, lễ nghi tròn đầy, lời ăn tiếng nói đâu ra đó, được xưng tụng là “Thanh Liên tiểu thư”.

“Tiểu thư, sương sớm còn nặng, người mau khoác áo choàng kẻo lạnh.”Tiểu Hương, a hoàn theo hầu từ nhỏ, lên tiếng nhắc.

Nguyệt Thiên đón lấy áo choàng, khẽ mỉm cười. “Nơi cửa Phật, lòng người tĩnh, lạnh chút chẳng sao.”

A hoàn cười: “Tiểu thư lần nào đến cũng nói như vậy. Nếu để lão gia biết, thế nào người cũng trách nô tỳ không biết giữ thân cho người.”

“Phụ thân không trách đâu.” – nàng đáp nhẹ, mắt hướng về chính điện, “Người chỉ mong ta được bình an.”

---

Từ bao năm nay, Liên Tâm Tự là nơi Dao Nguyệt Thiên thường lui tới mỗi rằm và mồng một. Tuy nàng là tiểu thư khuê các, nhưng lại sớm thấu rõ vô thường, luôn hướng thiện, ưa thanh tịnh hơn phồn hoa.

Nhưng dạo gần đây, mỗi lần nàng đến chùa, trái tim lại khẽ run, chẳng phải vì kinh kệ hay chuông mõ, mà bởi một người.

Minh Tịnh.

Một vị hòa thượng trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, ánh mắt sáng như trăng đầu thu, giọng nói trầm ổn như gió núi. Gặp lần đầu, nàng cứ ngỡ là một bức tượng Phật sống. Nhưng càng tiếp xúc, càng cảm thấy nơi chàng ẩn chứa một điều gì đó không tĩnh như bề ngoài.

Hôm nay, như thường lệ, sau khi dâng hương lễ Phật, nàng dặn Tiểu Hương chờ ở điện sau rồi một mình rẽ về phía tịnh viện – nơi Minh Tịnh thường tụng kinh bên gốc bồ đề già.

---

Dưới gốc bồ đề, Minh Tịnh đang ngồi thiền. Áo tăng mỏng, tóc đã cạo nhẵn, mặt nghiêng nghiêng dưới nắng sớm. Gió nhẹ làm tà áo lay động, mấy chiếc lá rụng xuống vai áo chàng như cũng sợ kinh động cõi tịnh.

Nguyệt Thiên đứng lặng một lúc rồi nhẹ nhàng bước tới ba bước, chắp tay thi lễ:

“Minh Tịnh hòa thượng, hôm nay người vẫn an lành chứ?”

Chàng mở mắt. Ánh mắt trong vắt như mặt hồ không gợn.

“A di đà Phật. Dao thí chủ đến rồi. Tâm khí thí chủ hôm nay... không yên tĩnh như mọi khi.”

Nàng ngẩn người, rồi khẽ cười: “Hòa thượng nhìn ra được sao?”

Chàng không cười, chỉ nói: “Gió lòng tuy vô hình, nhưng mắt người tu lâu ngày cũng cảm được đôi phần.”

Nguyệt Thiên chậm rãi ngồi xuống phiến đá bên cạnh, giữ lễ, cách chàng ba thước. Nàng im lặng giây lát rồi nhẹ giọng:

“Gần đây tiểu nữ liên tục nằm mộng. Thấy máu... thấy chiến y, thấy một cung điện đỏ rực giữa biển lửa. Có khi là... điềm báo chăng?”

Minh Tịnh nghe vậy, nét mặt trầm xuống. Một lúc lâu mới cất lời:

“Cảnh trong mộng là phản chiếu tâm. Nếu tâm loạn, mộng ắt chẳng an. Máu chảy là nghiệp báo, lửa cháy là tham sân. Dao thí chủ có đang lạc giữa hai bờ ấy không?”

Nguyệt Thiên mím môi. Nàng không trả lời, chỉ nhìn về hồ sen cạn nước.

“Hòa thượng nói đúng. Tâm tiểu nữ... quả thật đang loạn. Có những điều không nên nghĩ, lại không ngừng hiện về. Có những người không nên nhớ, lại không thể quên.”

Lần đầu tiên, Minh Tịnh khẽ lay ánh nhìn. Trong một thoáng, đôi mắt của chàng – người đã đoạn tuyệt hồng trần – ánh lên một tia dao động. Nhưng chàng vẫn giữ giọng ôn hòa:

“Duyên phàm là khổ. Đã vào cửa Phật, phải học buông.”

Nguyệt Thiên khẽ nghiêng đầu: “Nếu không buông được thì sao?”

Lần này, chàng không đáp. Gió nổi lên, lá bồ đề rơi lả tả. Trong cái tĩnh lặng ấy, chỉ còn lại tiếng chuông gió leng keng bên hiên.

---

Đúng lúc đó, một tiểu tăng hấp tấp chạy đến, khẽ cúi đầu thì thầm vào tai Minh Tịnh. Sắc mặt chàng biến đổi nhẹ, rồi lại trở về điềm tĩnh.

“Dao thí chủ, hôm nay chùa có sự vụ. Bần tăng thất lễ, xin cáo lui trước.”

Nguyệt Thiên đứng dậy, thi lễ:

“Tiểu nữ quấy rầy rồi. Mong hòa thượng mọi sự bình an.”

Minh Tịnh chắp tay, ánh nhìn vẫn sâu không đáy.

“A di đà Phật. Tâm an, thì cảnh cũng an.”

Nàng xoay người rời đi, tà áo vương nhẹ bụi lá. Nhưng chàng vẫn nhìn theo bóng lưng ấy mãi, cho đến khi dáng nàng khuất sau lối rêu phong.

---

Cùng lúc đó, tại Đông Cung.

“Điện hạ, người muốn tìm… hôm nay lại lên núi.”

Người vừa nói là Thượng Vân, thân tín theo hầu Thái tử Phúc Dận từ nhỏ.

Thái tử đang đọc tấu chương, nghe vậy khẽ cong môi cười lạnh.

“Dao Nguyệt Thiên... Nàng trốn ta trên núi mãi, tưởng ta không dám động vào sao?”

“Có cần thuộc hạ...”

Phúc Dận phẩy tay: “Không cần. Chuẩn bị xe. Bổn cung sẽ tự mình đến Liên Tâm Tự.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #cổtrang