c39: Thời kỳ nguy hiểm
Sau khi thuốc tê mất đi hiệu lực, vô tận đau đớn dần dần lan tràn khắp toàn thân, lúc nãy cảm giác toàn thân không thể nhúc nhích, hiện tại lại giống như có hàng ngàn hàng vạn con sâu trên người cô cắn, vô cùng khó chịu. Tử Nghiên chỉ còn có thể cắn môi, không để cho thanh âm đau đớn thoát ra ngoài, không muốn lại để Ji Hoo lo lắng, cô cảm thấy sinh mệnh bản thân dần dần trôi đi, rời khỏi nơi cô đã sống mười mấy năm nay.
Ji Hoo không phải đã nói cô sẽ không có việc gì sao? Vì sao cô cảm thấy bản thân phải đi đâu? Ánh mắt Tử Nghiên mê mang nhìn trần nhà, cô không cam lòng cứ như vậy mà rời đi nơi này, cô thật vất vả mới có thể cùng Ji Hoo ở bên nhau, nếu cô đi rồi, vậy Ji Hoo sẽ ra sao?
Lúc này, So Yi Jung lơ đãng quay đầu, nhìn thấy sắc mặt Tử Nghiên vô cùng thống khổ, liền vội vàng hô lên: "Ji Hoo, nhanh nhanh đi gọi ông cậu, Tử Nghiên giống như rất khó chịu, mau!" Vừa nói, vừa lấy tay đẩy Yoon Ji Hoo đang giằng co cùng Goo Jun Pyo ra.
Yoon Ji Hoo cả kinh quay đầu, Song Woo Bin bình tĩnh nói: "Ji Hoo, cậu ở lại đây, tớ đi kêu!" Nói xong, vội vàng chạy ra ngoài, trong lòng cũng vô cùng sốt ruột, vốn tưởng rằng cô ấy tỉnh lại nghĩa là cũng đã vượt qua kì nguy hiểm rồi, nào biết, biểu hiện vừa rồi cũng chỉ là giả thôi.
"Nghiên Nhi, em sẽ không có việc gì!" Yoon Ji Hoo nắm chặt tay Tử Nghiên, vội vàng nói, trong lòng hắn lúc này vô cùng khó hiểu, vì sao lại như thế này, không phải đã tốt lên rồi sao? Rốt cuộc sai ở chỗ nào, "Nghiên Nhi, em cố chịu đựng, trước kia không phải em đã nói, sẽ vĩnh viễn ở bên anh sao? Em nếu rời đi, anh nhất định sẽ đuổi theo, nhớ kỹ, đây là lời hứa danh dự của anh!."
Tử Nghiên chịu đựng đau đớn trên người, vươn tay ra muốn nắm lấy tay hắn, nhưng không đủ sức lực. Yoon Ji Hoo thấy vậy, vội vàng nắm lấy tay cô. Tử Nghiên nói: "Đừng... Đây có lẽ là ý trời, gặp được anh là chuyện hạnh phúc nhất của em, tuy rằng thời gian ở bên nhau thật ngắn ngủi, nhưng là, em đã cảm thấy thật thỏa mãn , em nếu là... anh nhất định phải sống tốt!" Tử Nghiên nói xong, nước mắt liền chảy ra.
So Yi Jung ở một bên nghe được cũng rất không thoải mái, cảm giác bản thân sắp rơi lệ, vì thế liền xoay đầu sang một bên. Ai cũng thật không ngờ, Ji Hoo và Tử Nghiên lại xảy ra chuyện này, vốn là chuyện của Jun Pyo và Geum Jan Di, nhưng lại đem Tử Nghiên cũng liên lụy vào, thật sự quá đáng!
"Tử Nghiên, cô ngàn vạn lần không thể có chuyện gì! Nếu cô có chuyện gì, chắc chắn Geum Jan Di sẽ rất đau khổ. Nếu cô nhanh chóng tốt lên, tôi Goo Jun Pyo thề, tuyệt đối sẽ không bao che người tổn thương cô, còn giúp cô trả thù!" Goo Jun Pyo thấy tình cảnh như vậy, liền bật dậy, chạy tới bên giường bệnh, vội vàng nói.
Tử Nghiên nghe vậy, cũng không có sức để cười, chỉ là vô lực nói: "Jun Pyo tiền bối, tôi... Khụ, không muốn anh trả thù gì cả, tôi muốn... Khụ, muốn anh đối đãi với chị thật tốt. Không để chị phải tiếp tục thương tâm, chuyện chủ tịch Kang chèn ép nhà chúng tôi, chúng tôi căn bản cũng không để trong lòng, chỉ là, lần này, bà ta thật sự rất quá đáng. Nhưng cũng không cần trả thù, danh dự tập đoàn cũng vì vậy mà tự hao tổn nặng nề rồi. "
"Bác sĩ tới, các cậu mau nhường đường!" Song Woo Bin kéo ông nội Yoon Ji Hoo chạy vào, sau đó đem ông đẩy đến trước giường, để ông mau mau một chút chẩn trị cho Tử Nghiên.
Ông nội đem tay Tử Nghiên từ trong tay cháu trai rút ra, đặt lại trên giường, bắt đầu khám bệnh, vừa chẩn bệnh vừa cau mày, biểu tình của ông như vậy, làm cho F4 một bên run sợ, Yoon Ji Hoo lại càng hoảng hốt, kinh hoảng nhìn Tử Nghiên, lại nhìn ông nội, rất sợ ông sẽ nói ra lời xấu.
Một lát sau, ông nội buông tay Tử Nghiên ra, lắc đầu, nói: "Thân thể của cô bé này, vốn đã rất yếu, lần này bị xe đâm vào, về sau cuộc sống cũng giống như ấm sắc thuốc, đi đường cũng không được quá lâu, muốn tốt hơn, phải cần thời gian." Ông nội thở dài, lần này chủ tịch Kang thật sự quá mức, thế nhưng lại làm thân thể người khác càng tiến vào quan tài nhanh hơn.
*ấm sắc thuốc: cái này mọi người chắc cũng biết nhỉ, như là người phải dùng thuốc để bảo đảm tính mạng, hình như z
"Chỉ cần cô ấy không có việc gì thì tốt rồi, ấm sắc thuốc thì ấm sắc thuốc, con không để ý. Tử Nghiên, em nghe được đúng không, em sẽ không có việc gì, hiện tại em không cần nghĩ gì hết, chỉ cần nghỉ ngời thật tốt là được rồi." Yoon Ji Hoo sau khi nghe được chẩn đoán của ông nội, liền vô cùng cao hứng nhìn Tử Nghiên nói, "Về sau anh sẽ làm bác sĩ, bệnh của em đều sẽ do anh trị! " Yoon Ji Hoo đưa ra quyết định, kiên định nhìn Tử Nghiên nói.
Tử Nghiên mỉm cười, nhưng cho dù khuôn mặt mang theo tươi cười, cũng quá mức tái nhợt, nói ra một lời, cũng là cố sức: "Em tin tưởng anh có thể làm được, bởi vì anh là Yoon Ji Hoo, trong mắt em, Ji Hoo là tuyệt nhất ." Trước kia, trong phim, hắn vì chị mà trở thành bác sĩ, hiện tại, hắn là vì cô, mà muốn làm bác sĩ, như vậy thay đổi thật sự rất lớn, mà trong lòng cô cũng vô cùng cao hứng.
Ông nội Yoon Ji Hoo vốn không muốn đả kích cháu trai ông, nhưng là chuyện này dù sao cũng phải nói, vì thế ho nhẹ, nói: "Ji Hoo, ba ngày này là giai đoạn cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần cô bé vượt qua, sẽ không có việc gì, vì vậy, ba ngày này, phải chăm coi cho thật tốt, có việc gì phải kịp thời kêu ông, biết không?" Nói xong, lắc lắc đầu thở dài, sau đó đi ra ngoài, tình cảnh này, lại làm ông nhớ về chuyện con dâu và con trai năm xưa, xem ra tại nạn xe cộ chính là bóng ma, vĩnh viễn lưu lại ở nhà này, xua đuổi cũng không được.
F3 hai mặt nhìn nhau, thời kỳ nguy hiểm còn chưa qua, hơn nữa còn là ba ngày, này nói rõ, tại đây trong vòng 3 ngày vẫn sẽ có chuyện, nếu khống chế không tốt, Tử Nghiên cô ấy thật sự... Ba người nghĩ vậy, sắc mặt không khỏi đen đi. Mà trong lòng Jun Pyo lại càng phẫn nộ, một bên bởi vì ma nữ bức hôn, một bên lại xảy ra chuyện Tử Nghiên, hiện tại Jan Di còn không biết, nếu mà biết, không biết sẽ còn nháo loạn như thế nào.
Trong lòng Ji Hoo vạn lần khẩn trương, nắm lấy tay Tử Nghiên càng nhanh, sợ ngay lúc này cô sẽ rời bỏ hắn, Ji Hoo khàn khàn nói: "Nghiên Nhi, mặc kệ như thế nào, em hãy vì anh mà cố gắng chống đỡ, biết không? Anh không cho em bỏ lại anh!" Cho tới bây giờ đều chưa từng có chuyện gì làm hắn hoảng sợ như vậy, sau khi ba mẹ qua đời, hắn có đau lòng, nhưng lúc này, tâm hắn càng đau, ông trời tại sao luôn muốn cướp đi người quan trọng nhất của hắn chứ!
Tử Nghiên nghe xong lời hắn nói, không khỏi chảy nước mắt, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng bởi vì thân thể suy yếu quá mức, nói cũng không nói được, chỉ có thể không tiếng động chảy nước mắt nhìn hắn. Trong vòng một ngày này, Ji Hoo đối cô nói ra rất nhiều hứa hẹn, những câu đó đều đánh sâu vào nội tâm của cô, để cô biết, hắn yêu cô sâu đến nhường nào. Tử Nghiên cảm thấy, như thế này cũng tốt, nếu cứ như vậy mà đi, cô sống cũng sẽ không uổng .
Vì hiện tại thuốc tê đã có hiệu lực, cô không còn cách nào tiếp tục đáp lời, ánh mắt từ từ nhắm lại, nặng nề mà ngủ. Mà bởi vì bộ dạng cô thế này, làm Yoon Ji Hoo sợ tới mức xém chút nữa là ngã xuống đất, cũng may Song Woo Bin không mất đi lí trí, đưa tay dò hơi thở của Tử Nghiên, sau đó cười nói: "Cô ấy không có việc gì, chỉ là ngủ thôi, thật sự là dọa chết người!"
F3 nghe thế, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi thấy Tử Nghiên nhắm mắt lại, thật sự đem bọn họ hù chết. Ji Hoo sợ tới mức mất hồn mất vía, cũng may không có việc gì, hắn đứng lên, kéo ghế dựa lại, ngồi xuống, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm Tử Nghiên, không để lỡ mất biểu tình gì trên mặt cô.
"Goo Jun Pyo, lời cậu nói vừa rồi, là nghiêm túc?" Yoon Ji Hoo ngẩng đầu, đối diện Goo Jun Pyo, biểu tình nghiêm túc mà lại cẩn thận nói, nhất định hắn phải trả thù chủ tịch Kang .
Goo Jun Pyo nghe vậy, nhìn Yoon Ji Hoo, cẩn thận gật đầu, nói: "Hiện tại bà ma nữ còn ép buộc tớ kết hôn cùng monkey, như vậy ngày thành hôn không lâu nữa sẽ đến, tớ mà không làm chút chuyện, vậy thì tớ cùng Jan Di thật sự xong rồi, hiện tại Tử Nghiên như thế này, cậu bảo tớ làm sao bây giờ. Chỉ có cùng bà ta đối kháng, tớ mới có khả năng cùng cùng Jan Di ở bên nhau."
"Jun Pyo, cậu phải nghĩ cho rõ ràng, vị kia nhà cậu tác phong làm việc rất độc ác. Chúng tớ thì không có chuyện gì, ba tập đoàn cùng chống lại một tập đoàn, chủ tịch Kang cũng sẽ không được ăn trái ngon gì. " So Yi Jung cảm thấy việc Jun Pyo cũng nhúng tay, tốt hay không, cũng không thể biết được.
Song Woo Bin cũng đồng ý gật đầu, khuyên nhủ: "Jun Pyo, cậu thực sự cần phải suy nghĩ cho cẩn thận, thời điểm cậu nhúng tay vào, cậu sẽ không có cách nào đổi ý, chỉ còn kiên trì." Không ngờ, F4 bọn họ lại đi đến bước đường này, mà quyết tâm của Ji Hoo, nhìn từ trong mắt phẫn nộ của cậu ấy, khẳng định không thể thay đổi được, cậu ấy đối với chủ tịch Kang thật sự rất hận, vì vậy cũng thấy được Tử Nghiên trong lòng cậu ấy quan trọng như thế nào.
"Các cậu không cần lo lắng, tớ cũng không phải là lần đầu tiên cùng bà ta đối nghịch." Goo Jun Pyo khinh thường nói, đối với việc bà ta vô lý quyết định hôn sự của hắn và chị, hắn đã không còn ôm hy vọng bà ta sẽ thay đổi, bà ta luôn cho rằng quyết định của bà ta là chính xác, không cho bọn họ có thể tự quyết định.
"Được, hi vọng cậu không lùi bước! Tớ nhất định phải trả thù, ai bảo bà ta làm bị thương đến Nghiên Nhi, động đến người quan trọng nhất của tớ, ngày mai báo chí sẽ phát hành, mong bà ta chuẩn bị tâm lý thật tốt!" Yoon Ji Hoo mặt không chút thay đổi nói.
So Yi Jung nghe vậy, đột nhiên nhớ tới thôn cô cùng Geum Jan Di, liền nói: "Nếu như vậy, vẫn nên thông báo cho Geum Jan Di đi, đã đăng báo, cô ấy khẳng định sẽ biết, hơn nữa từ việc Ga Eul cùng Geum Jan Di quan tâm đến Tử Nghiên như vậy, cũng sẽ thuận tiện chăm sóc Tử Nghiên một chút, không phải sao?"
"Tùy!" Yoon Ji Hoo nhún nhún vai, mặc kệ là ai tới chăm sóc cho Nghiên Nhi, hắn cũng sẽ ở một bên, sẽ không rời cô nửa bước, như vậy, lúc cô tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên sẽ nhìn thấy hắn.
Song Woo Bin rất là bất đắc dĩ, vì thế vỗ vỗ bả vai Ji Hoo, nói: "Ji Hoo, cậu cần phải nâng cao tinh thần một chút, tớ nghĩ khi Tử Nghiên tỉnh lại, cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng này của cậu." Nếu đổi lại là Min Seo Hyun, Ji Hoo chắc sẽ không coi trọng như vậy, này Tử Nghiên ở trong lòng Ji Hoo, chiếm vị trí thật lớn.
"Ji Hoo, tớ sẽ không, cậu yên tâm đi! Nói kế hoạch của các cậu một chút đi, nên làm như thế nào, cho tớ biết." Lúc này Goo Jun Pyo rất chán nản, phảng phất như cái gì cũng không quan trọng nữa, việc bà ma nữ hành động tùy tiện, làm hắn thật thương tâm. Goo Jun Pyo nói xong, liền đi ra ngoài, hắn muốn phát tiết phẫn nộ trong lòng một chút, so với đau lòng của Ji Hoo, hắn càng sâu hơn, bởi vì đó là mẹ ruột của hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com