c44:
Trong khi xử lý công văn, Yoon Ji Hoo luôn luôn ngẫng đầu nhìn về phía Tử Nghiên nằm ở trên giường bệnh, tuy rằng bệnh tình của cô đã dần dần ổn định rồi. Nhưng là, nhìn khuôn mặt cô tái nhợt, hắn vẫn thật lo lắng, rất sợ chỉ ở trong nháy mắt, Nghiên Nhi của hắn cũng sẽ không tỉnh lại, tựa như lần đó ngủ sâu qua, làm cho lòng hắn hình thành bóng ma.
Vì để có thể xem chừng tốt cô, hắn chỉ có thể đem văn kiện công ty đến nơi này giải quyết, nhưng có một ít văn kiện quan trọng, hắn cũng đã xử lý xong ở công ty rồi mới có thể lấy một ít văn kiện yếu đến đây xem. Dù sao một ít cơ mật, vẫn không thể thật yên tâm đem ra, hơn nữa, bây giờ còn là thời khắc vô cùng quan trọng, làm sao có thể khinh thường được.
Lại nói, mấy ngày nữa là đến hôn lễ của Jun Pyo, Nghiên Nhi vì có thể xem diễn mà phối hợp uống thuốc thật tốt, nghĩ đến việc bắt cô uống thuốc, hắn liền đau đầu, mỗi ngày đều là lời hay tuôn ra, ngàn dỗ vạn dỗ, cô mới bằng lòng uống xong, chưa bao giờ biết Nghiên Nhi lại là người sợ thuốc đến vậy. Xem thân thể của cô như vậy, bản thân chính là ấm sắc thuốc, mà sợ thuốc, thật sự là đáng ngạc nhiên.
Có khi, bức khuẩn cấp, chỉ có thể lấy miệng đến uy cô, may ra mới có thể giải quyết được. Bất quá, đây là điều hắn nguyện ý làm, ngẫu nhiên ăn chút đậu hủ, cũng rất tốt. Yoon Ji Hoo vừa nghĩ vừa nhìn Tử Nghiên đang ngủ say, không tiếng động cười cười, hơn nữa, chờ cô tốt lên rồi, sẽ mang cô đi mua nhẫn, hắn muốn đem cô kẹp bên người, không để cho cô rời xa bản thân mình.
Lúc này, cửa "Bang" một tiếng bị đẩy ra, đang ngủ Tử Nghiên sợ tới mức xém chút nữa là lăn xuống giường, mà người xông tới - Ha Jae Kyung xấu hổ đứng ở cửa, ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi, Tử Nghiên, chị nhất thời quên ."
Yoon Ji Hoo không vui cau mày, lạnh giọng nói: "Dù có quên, cũng nên nhớ gõ cửa trước, đây chính là lễ phép cơ bản." Yoon Ji Hoo vừa nói vừa buông văn kiện trong tay, đứng lên đi đến bên giường, ôn nhu cùng lo lắng hỏi: "Nghiên Nhi, không có việc gì đi!"
"Không! Chỉ là hoảng chút thôi, bất quá, hiện tại tim còn đập thình thịch." Tử Nghiên còn chưa từ trong kinh hách phục hồi tinh thần lại, lúc này cô, tinh thần có chút hoảng hốt, còn nhiều lần như vậy nữa, chắc cô sẽ sớm bọ dọa cho mất mạng.
Ha Jae Kyung tự biết mình đuối lý, cũng không dám đáp lời, chỉ mang theo ánh mắt xin lỗi nhìn bọn họ, cuối cùng gian nan nuốt nuốt nước miếng, nói: "Hôm nay chị đến là muốn nhìn một chút xem Tử Nghiên đã tốt hơn nhiều chưa, nếu tốt, liền đi giúp chị chọn áo cưới, tuy rằng đây là hôn lễ giả , nhưng chị vẫn hy vọng lúc chọn áo cưới phải thật cẩn thận, không phải sao?"
"Chọn áo cưới?" Tử Nghiên nghi hoặc nhìn Ha Jae Kyung, sau đó mới lấy lại tinh thần, mới nhớ tới ba ngày tới chính là hôn lễ của Ha Jae Kyung, "Ách... Em cũng đi? Vì sao?"
Ha Jae Kyung ho nhẹ, nói: "Cùng đi thử một chút đi, dù sao sớm hay muộn gì thì em cũng mặc." Ha Jae Kyung tiến lên vài bước, cầm lấy tay cô khẩn cầu nói.
"Không, em không muốn đi, em hiện tại đứng dậy cũng thât khó khăn, như thế nào mà mặc được. Nếu không, chị đi tìm chị em và Ga Eul cùng đi với chị đi, chỉ cần có người là được rồi." Tử Nghiên nhẹ lay động phía dưới, cự tuyệt nói. Ha Jae Kyung này, thật sự là lộn xộn, cũng không nghĩ lại thân thể của cô lúc này sao?
Áo cưới! Tuy rằng cô cũng rất muốn thử, nhưng là cô ngay cả đứng đều là vấn đề, đi cũng chỉ có thể nhìn xem, chỉ có thể mắt nhìn đánh giá, kia không phải là muốn giết cô sao?
Tử Nghiên trong lúc vô ý lộ ra ánh mắt hâm mộ hướng lên, Yoon Ji Hoo nhìn thấy, cúi đầu suy tư, liền nói: "Anh mang em đi! Nhưng chỉ được trong chốc lát, biết không?" Mấy ngày nay, quả thật là đem Nghiên Nhi buồn chết, đi ra ngoài trong chốc lát, hẳn cũng không thành vấn đề đi, huống chi, có hắn ở bên người bảo hộ mà.
"Thật sự!" Tử Nghiên nghe xong, kinh hỉ nhìn Ji Hoo hỏi, chờ mong trong mắt càng biểu lộ ra vui mừng. Cô thật không ngờ Ji Hoo lại chấp nhận, lúc trước muốn đi dạo trong phòng khám hắn cũng không chịu, hôm nay thế nhưng lại đồng ý, thật làm người ta khó có thể tin.
Ha Jae Kyung nhìn Tử Nghiên hưng phấn, cười trêu chọc Ji Hoo nói: "Anh có phải ngược đãi Tử Nghiên hay không, chuyện nhỏ như vậy, cũng hưng phấn thành thế này, thật đúng là làm cho người ta hoài nghi anh đang ngược đãi cô ấy." Ha Jae Kyung vừa nói vừa vui cười, nào biết, Ji Hoo một cái cũng không liếc mắt nhìn cô, làm cô cảm thấy rất tức giận.
"Này, thái độ của anh kiểu gì vậy! Đừng cho là tôi sẽ sợ anh." Ha Jae Kyung thật sự phi thường tức giận, vì thế liền đối với hắn quát, "Anh thực sự quá phân biệt đối xử, tôi tốt xấu gì cũng là một cô gái, một điểm cũng không thèm săn sóc là sao."
Yoon Ji Hoo nghe vậy, quay đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn Ha Jae Kyung, đánh giá từ trên xuống dưới một lần, liền nói: "Ngươi xác định ngươi là nữ , tôi cảm thấy, thế nào cũng chỉ là một người trung tính đâu." Hắn trong lời nói nói cố ý lộ ra Ha Jae Kyung là đồng bóng, có đầu óc hẳn hẳn là nghe được. Đương nhiên, trừ bỏ Goo Jun Pyo đơn thuần, bởi vì không thể ôm quá nhiều hy vọng ở hắn.
Tử Nghiên ha một tiếng, bật cười, Ji Hoo cũng quá tổn thương tâm người ta đi, thế nhưng lại nói Ha Jae Kyung là người đồng bóng. Bất quá, quả thật cũng có điểm giống, ai kêu tính cách của cô ấy lớn như vậy chi, nam cũng chỉ biết cùng cô ấy làm bạn bè.
Ha Jae Kyung oanh một chút, xoát một cái mặt đỏ lự, cô không phải là thẹn thùng, mà là tức giận , vốn cho rằng trong F4, So Yi Jung là độc miệng nhất, không nghĩ tới, Yoon Ji Hoo này lại càng càng sâu hơn, so với So Yi Jung còn độc hơn. Ha Jae Kyung đem lực chú ý chuyển qua người Tử Nghiên, nói: "Tử Nghiên, loại đàn ông lòng dạ hẹp hòi vậy mà em cũng muốn sao. Nghe lời chị, đem hắn ta đá đi, chị sẽ giới thiệu cho em một người khác còn tốt hơn, đảm bảo giúp em vừa lòng." Cô cũng không tin Ji Hoo sẽ không khẩn trương, phải biết rằng, cô hâm mộ nhất chính là đôi này, nam ôn nhu săn sóc, nữ dịu ngoan dễ thương, thật sự là trời sinh một đôi.
"A! Cái này em không có lo lắng. Bởi vì Ji Hoo đối với em tốt lắm, tuyệt không lòng dạ hẹp hòi." Tử Nghiên buồn cười nhìn Ji Hoo trong mắt đầy phẫn nộ, vươn tay cầm lấy tay hắn, bày tỏ trấn an, nhưng mà nói thêm một câu dễ dàng làm cho người ta tức giận nói."Bất quá, nếu anh thật sự không tốt với em, em khẳng định sẽ đá anh." Nói xong, thè lưỡi, ngượng ngùng đối Ji Hoo cười cười.
Yoon Ji Hoo ung dung nhìn cô, không nói một câu, không khí trong phòng bệnh nháy mắt trở nên cứng ngắc, Ha Jae Kyung ở trong lòng hô lên, ngàn vạn lần không nên kéo kíp ngòi nổ Ji Hoo ra nha, đừng nhìn hắn một bộ vân đạm phong khinh, hắn mà chấp nhất lên, so với ai khác đều ngoan cố hơn.
Tử Nghiên thì càng buồn bực, ở trong lòng thề, về sau ngàn vạn không thể lấy loại chuyện này ra mà trêu chọc hắn, hắn mà bùng nổ, vẫn rất là khủng bố, cũng may hắn không hung dữ với cô, bằng không khẳng định cô sẽ tiêu. Tử Nghiên cẩn thận nhìn hắn một cái, thấy hắn vẫn không nói một lời nào, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cô, nhìn đến mức da đầu Tử Nghiên tê rần, tâm căng thẳng.
Cuối cùng, Tử Nghiên thật sự không thể chịu đựng được loại không khí này nữa, liền trước phá loại không khí trầm mặt này nói: "Được rồi, Ji Hoo, em sai rồi, về sau sẽ không bao giờ nói ra những lời này nữa, đừng tức giận nữa, được không?" Tử Nghiên buồn bực nhìn hắn, trong lòng nghĩ vì sao cô lại phải thỏa hiệp trước đây.
"Còn có về sau?" Yoon Ji Hoo trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, trong lòng lại luyến tiếc cô khổ sở, cũng không dám đối với cô nặng lời, Nghiên Nhi đúng là ăn định hắn rồi, "Được rồi, chúng ta đi xem áo cưới một chút đi, coi như là việc chúng ta làm trước hôn nhân đi." Yoon Ji Hoo cũng thật muốn nhìn một chút Nghiên Nhi khi mặc vào áo cưới sẽ như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, chắc hẳn sẽ rất là đẹp.
Ha Jae Kyung gật gật đầu, tán thưởng nói: "Yoon Ji Hoo, như vậy mới chính là đàn ông. Không nên luôn luôn để Tử Nghiên ở bệnh viện, chỉ làm cho cô ấy buồn chết thôi, ra ngoài hít thở không khí mới tốt. Hơn nữa, không phải là còn có anh đi theo sao? Còn sợ sẽ xảy ra chuyện gì, còn có So Yi Jung bọn họ mà, Woo Bin đã một lòng thành tâm đi đến cửa hàng áo cưới, khẳng định an toàn không có vấn đề gì ."
Tử Nghiên mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Ji Hoo, thấy hắn khẳng định gật đầu, Tử Nghiên thế này mới vui vẻ nở nụ cười, vốn khuôn mặt cô đã thật xinh đẹp, còn cười như vậy, làm cho Yoon Ji Hoo cùng Ha Jae Kyung hai người kinh diễm nhìn cô.
Ha Jae Kyung phục hồi lại tinh thần, lắc đầu nhìn Tử Nghiên nói: "Tử Nghiên a, em ngàn vạn lần không thể cười, liền đến chị cũng bị mê hoặc, càng không cần nói con trai, em mà cười như vậy, đảm bảo Yoon Ji Hoo sẽ mệt đến chết ." Ha Jae Kyung vui sướng khi người gặp họa nhìn Yoon Ji Hoo, có bạn gái xinh đẹp như vậy ở bên người, cũng là một chuyện hết sức mệt mỏi.
"Ách... Ha Jae Kyung, chị đừng có trêu em." Tử Nghiên rất là bất đắc dĩ nói, cô cũng biết dung mạo của mình rất tốt, nhưng cũng không khoa trương như vậy đi, "Hai người còn có đi hay không, không phải muốn thử áo cưới sao?" Tử Nghiên đẩy đẩy Ji Hoo còn đang sững sờ, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn một cái.
Yoon Ji Hoo phục hồi tinh thần lại, vuốt cằm, như là suy xét, hoặc như là quyết định cái gì , nói: "Xem ra, anh phải nghĩ biện pháp, bằng không lúc anh với em đi ra ngoài hẹn hò, anh còn phải vội vàng đánh ruồi bọ đến chùn tay, thời gian một ngày, không phải như vậy sẽ coi như xong sao. Về sau, em chỉ có thể cười với anh, không thể cười với đàn ông khác, dù là ba em cũng không được, biết không?"
Tử Nghiên nghe vậy, vừa thẹn vừa giận nhìn Ji Hoo, đều là tại Ha Jae Kyung trêu đùa, làm hại cô không còn dám ngẫng đầu, mị thái nhìn Ji Hoo nói: "Anh còn nói, cười với ba cũng không được, quá keo kiệt đi." Tử Nghiên không thể không nhìn trời, lúc này cô cảm thấy, trong đời cô lần đầu tiên cảm thấy vô lực như thế này, bởi vì người này đúng là người trong lòng của cô a, thật sự là dục khóc vô lệ.
Yoon Ji Hoo nhìn khuôn mặt cô có chuyển sắc, trong lòng rất là an ủi, chỉ cần thân thể của cô có chuyển biến tốt đẹp, cái gì hắn cũng đều nguyện ý làm. Nghĩ xong, hắn vỗ vỗ đầu cô nói: "Được rồi, đi đổi quần áo mới đi, không thể mặc áo ngủ đến cửa hàng áo cưới được."
"Ừ! Nhưng là, làm thế nào em mặc đây." Tử Nghiên nhìn hai tay của bản thân, có thể động, nhưng là phía dưới cô căn bản không thể đứng dậy nổi, không thể để Ji Hoo giúp cô mặc được, ngàn vạn lần không thể.
Ha Jae Kyung buồn cười đi lên phía trước, cười nói: "Chị không phải là người sao? Tốt lắm, quần áo ở đâu, chị giúp em mặc, còn nam có thể đi ra ngoài." Ha Jae Kyung vừa nói, vừa làm thủ thế với Ji Hoo, sau đó từ trong tủ cầm lấy bộ quần áo, chuẩn bị giúp Tử Nghiên mặc quần áo.
Ji Hoo cười cười, bước đi ra ngoài, cũng đóng cửa lại, tựa vào cạnh cửa. Vẻ mặt bình yên, nhìn sàn không tiếng động cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com