c59: nhà Song Woo Bin
Trên đường lớn, hai chiếc xe sang trọng rít gào băng qua, cùng một hướng mà tiến, nửa giờ sau liền dừng lại ở trước cửa một biệt thự xa hoa lộng lẫy. Hai người Goo Jun Pyo và Yoon Ji Hoo bước xuống xe, bởi vì người gác cửa nhận ra F4 nên bọn họ rất nhanh được mời vào.
Đi đến phòng khách, một vị phu nhân bộ dáng vô cùng 'dễ thương' đang ngồi trên ghế sofa uống trà, nhìn thấy Goo Jun Pyo cùng Yoon Ji Hoo tiến đến, liền đặt ly trà xuống, nhiệt tình nói: "Các cháu hôm nay sao lại đến đây, Woo Bin nó không có ở nhà a."
"Thật ngại quá, quấy rầy dì rồi!" Hai chị em Geum Jan Di và Ha Jae Kyung có chút thận trọng nhìn vị phu nhân nói, tuy bộ dáng phu nhân này nhìn rất đáng yêu, nhưng có thể làm được phu nhân của xã hộ đen, thì không thể kinh thường, hơn nữa bề ngoài càng đáng yêu thì càng là nguy hiểm, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Song phu nhân nhìn thấy ba người các cô liền kinh hô: "Oa, các cháu thật là xinh đẹp nha! Nói đi, có phải Woo Bin đã làm ra chuyện gì thật có lỗi với các cháu không, cứ nói ra đi, dì đây nhất định sẽ dạy dỗ tên nhóc hỗn láo kia." Trực giác của Song phu nhân cho rằng nhất định là đứa con của bà đã làm nên chuyện gì có lỗi với mấy đứa trẻ này rồi, vì thế người ta mới tìm đến tận cửa như thế này.
Song Woo Bin đáng thương, một câu giải thích cũng chưa nói đã bị người ta hiểu lầm thành như vậy, chứng minh ngày thường hắn ở trong nhà nhân phẩm cũng không được tốt lắm, bằng không, cũng sẽ không thể liền đến mẹ ruột của mình cũng hiểu lầm thành như vậy.
"Không! Không phải, dì hiểu lầm rồi ạ !" Ba nữ sinh kinh ngạc, lời nói của vị phu nhân này, quả thực là nhường các cô mở rộng tầm mắt, chẳng lẽ các cô rất giống người tới đòi nợ sao? Cũng rất giống người bị hại sao?
"Song phu nhân, chúng cháu đến tìm Woo Bin, là vì vị Ha Jae Kyung tiểu thư này, cô ấy muốn mượn nơi này ở một thời gian, cho nên làm phiền cậu ấy chiếu cố một chút. Chúng cháu cũng không còn biện pháp nào, Nghiên Nhi thân thể không tốt, lúc chăm sóc cô ấy còn phải quan tâm đến chuyện của công ty, vì thế mới để Ha Jae Kyung ở lại nhà Woo Bin. Còn Jun Pyo cậu ấy... Song phu nhân, người cũng biết ." Yoon Ji Hoo buồn cười lên tiếng thay các cô giải thích hiểu lầm, vị phu nhân này sức tưởng tượng cũng thực quá mạnh mẽ.
Song phu nhân thế này mới bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn về phía Ha Jae Kyung gần như là tia X quang đem cô quét qua một lượt, càng xem càng cảm thấy tiểu thư này rất hợp làm vợ Woo Bin, vì thế vừa lòng gật gật đầu, cười nói: "Yên tâm, cháu ở lại đây đi, cứ đem nhà này thành nhà của chính mình, nếu Woo Bin dám khi dễ cháu, cháu cứ việc báo với dì, dì sẽ dạy dỗ nó."
Năm người nghe xong lời của bà, liền cảm thấy Woo Bin thật sự rất là đáng thương, có một người mẹ cường thế như vậy, xem ra ngày thường Woo Bin thật đúng là không dễ chịu a, trong lòng không khỏi dậy lên một nỗi đồng tình với Woo Bin. Ha Jae Kyung cười nói: "Dì qua khoa trương rồi! Woo Bin hắn không có khi dễ cháu." Bất quá, về sau ra làm sao, cô cũng không dám cam đoan, dù sao từ khi gặp mặt đến bây giờ, bọn họ vốn thủy hỏa bất dung a.
Bốn người còn lại mồ hôi lạnh liên tục chảy xuôi, có thể nghĩ, Woo Bin vì sao không thường xuyên ở lại nhà mình, mà lại đến nhà riêng, bọn họ cảm thấy có phải đưa Ha Jae Kyung đến đây là sai rồi hay không, hẳn nên đưa cô ấy đến nhà riêng của Woo Bin mới đúng. Bất quá, nhà riêng của Woo Bin thường xuyên có phụ nữ, bọn họ sợ là hoàn toàn ngược lại, cho nên mới đưa đến nhà chính, dù sao những phụ nữ đó cũng không có tư cách đến nhà chính.
Mà lúc này, Song Woo Bin đột nhiên đã trở lại, nhìn thấy người trong phòng khách, rất là kinh ngạc, sau đó liền trấn định tiến vào, nhìn Ha Jae Kyung nói: "Cô tới đây làm gì?" Không biết vì sao, vừa nhìn thấy cô hắn liền nổi lên cơn tức không khỏi liền hướng cô mà phát hỏa .
"Bốp" một tiếng, Song phu nhân sau khi nghe xong lời hắn nói, rất là tức giận đi về phía hắn, cho hắn một cái ngay đầu, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Con à, vị tiểu thư này, từ hôm nay trở đi sẽ ở nơi này, con phải biết khách khí với khách đó, biết không?"
"Cái gì? Ở nơi này? Không được!" Song Woo Bin ôm đầu bị đánh đau, không chút nghĩ ngợi liền từ chối, đùa sao, để cô ta ở đây, hắn chẳng phải là điên rồi.
Song phu nhân tựa tiếu phi tiếu tới gần con trai của bà, trên mặt cười đến thật xán lạn, nói: "Ồ! Phải không? Vì sao không được? Chẳng lẽ khách của mẹ con mà con cũng dám đuổi sao?" Nói xong, một khắc trước khuôn mặt tươi cười, một khắc sau lệ rơi đầy mặt.
Song Woo Bin thấy thế liền hoảng, hắn không phải sự mẹ mình khóc, mà là sợ bị lão cha đau vợ như mạng đuổi giết, kia nhưng là chuyện không muốn sống nữa mới có thể làm ra, Song Woo Bin sửa lại trầm ổn dĩ vãng, lời ngon tiếng ngọt nói: "Mẹ xinh đẹp, con làm sao có thể đuổi khách của người đâu, cô ta muốn ở đây, vậy thì cứ ở đi." Song Woo Bin trong lòng nôn nóng muốn chết, lại không thể tức giận với mẹ mình, vì thế đem hết bụng khí đổ trên người Ha Jae Kyung.
Năm người ngồi trên sofa nhìn Song Woo Bin luống cuống tay chân thật rất khôi hài. Trong lòng yên lặng thay Woo Bin cảm thấy đồng tình, thế nhưng lại bị Song phu nhân ăn triệt để.
Tử Nghiên che miệng cười trộm, cảm khái hôm nay mà không đến thì không thấy vở diễn phấn khích như vậy rồi. Đối với chuyện Woo Bin tiền bối lời nói trái lương tâm cảm thấy thật buồn cười, xem ra thủ đoạn của Song phu nhân, thật sự không thể khinh thường. Tử Nghiên nhỏ giọng ở bên tai Ji Hoo nói: "Woo Bin tiền bối lời ngon tiếng ngọt như vậy, khẳng định là từ nơi này mà rèn ra, nói cũng thật lưu loát quá đi."
Ji Hoo nghe vậy, nhếch miệng nở nụ cười, sủng nịch điểm mũi cô nói: "Đều bị em nhìn ra. Bất quá, em xem thử một mặt khác, Woo Bin vì sao lại đi tìm phụ nữ thành thục mà không phải là phụ nữ thanh thuần, hoặc là phụ nữ có bề ngoài đáng yêu, lý do chính là nằm trên người Song phu nhân này, bởi vì cái dạng này của Song phu nhân, cậu ấy mới có quan điểm thẩm mỹ không giống với người thường."
Tuy thanh âm bọn họ nói chuyện rất nhỏ, nhưng mà Song Woo Bin vẫn nghe được, hắn thật sự là dục khóc vô lệ, đem Ha Jae Kyung đưa đến đây khẳng định là chủ ý của của hai chị em nhà kia, nghĩ vậy, hắn liền giận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không dám nói thêm câu nào nữa, miễn cho lão mẹ hắn lại diễn một màn Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành*. Xem không khí vừa rồi của bọn họ, liền hiểu mẹ rất thích ba nữ sinh này, nếu mà châm ngòi thổi gió, khẳng định lỗ tai hắn sẽ chịu tội không ít.
*Truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn. Ngày nay, tại quận Sơn Hải Quan thuộc địa cấp thị Tần Hoàng Đảo của tỉnh Hà Bắc có miếu thờ Mạnh Khương Nữ.
"À, thì ra là quan điểm thẩm mỹ của Woo Bin tiền bối là từ dì Song mà bồi dưỡng ra, thật đúng là lợi hại!" Geum Jan Di nghe thấy bọn họ thì thầm, liền cười nói, thanh âm cực lớn, cũng khiến Song phu nhân đang giả khóc nghe xong rất sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn Geum Jan Di.
Song phu nhân nhìn con mình, hình như cho tới bây giờ con mình thật sự đều tìm phụ nữ thành thục mà không phải là nữ sinh thanh thuần ở bên cạnh hắn, chẳng lẽ bởi vì diện mạo của mình mà làm cho con sinh ra chứng sợ hãi sao? Ánh mắt của Song phu nhân rất sắc bén, nhìn đến mức Song Woo Bin đổ một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm chửi mắng Geum Jan Di, nói nhiều như vậy, không phải là đưa hắn vào chỗ chết sa0?
"Con--thật sự thích phụ nữ thành thục?" Song phu nhân lấy ngữ khí cực kì nguy hiểm nhìn hắn nói, nếu mà hắn dám xác nhận, bà nhất định sẽ lấy cái khuôn mặt như nước lũ để ba hắn đến thu thập hắn.
Song Woo Bin vội vàng lui ra phía sau vài bước, cảm thấy an toàn rồi mới ngừng lại nói: "Phụ nữ thành thục rất có ý nhị, mẹ, người không phải đến chuyện con thích phụ nữ như thế nào mà cũng quản chứ." Song Woo Bin không biết làm sao, đối với lão cha yêu thương mẹ nhà mình thật không còn cách nào.
"Tốt lắm, vậy vị tiểu thư này hãy ở đây, con cũng không có quyền được hỏi đến! Không được khi dễ người ta, biết chưa?" Song phu nhân vung bàn tay lên, việc con mình thích phụ nữ như thế nào, nếu một mực ép quá cũng không tốt, liền đổi đề tài. Vừa nói, vừa kéo Ha Jae Kyung qua, thật sự là càng xem càng thuận mắt, cũng đủ thành thục, là loại hình con mình thích, bất quá, không biết vì sao giữa hai người nó lại nặng mùi thuốc súng như vậy.
Song Woo Bin muốn mở miệng phản đối, nhưng bị mẹ bắn một ánh mắt sắc bén lại, cũng biết điều mà ngậm miệng, ủy khuất ngồi trên sofa, không nói thêm một câu nào nữa. Ánh mắt oán giận nhìn bọn Goo Jun Pyo, biết rõ hắn cùng với Ha Jae Kyung không hợp, còn đem cô ta đưa đến nhà hắn, rốt cuộc là chứa cái tâm tư gì đây.
"Woo Bin tiền bối, chị Jae Kyung muốn ngốc ở đây mấy ngày, cũng không thể để chị ấy luôn ở khách sạn chứ, không phải là rất lãng phí tiền sao?" Tử Nghiên cười ha hả nhìn suy sút Song Woo Bin nói, trên mặt vui sướng khi người gặp họa biểu lộ hoàn toàn, chứng minh cô lúc này đang ôm thái độ mà xem kịch vui.
Geum Jan Di cũng phụ họa nói: "Woo Bin tiền bối, chị Jae Kyung phải nhờ anh rồi." Ha ha, cuối cùng cũng thành công, Dì Song cũng thực dũng mãnh, một câu đầu liền có thể thu phục, thật là bội phục mà.
"Ê, anh sao lại nhỏ mọn như vậy, đã qua mấy canh giờ còn tức giận gì chứ! Thật không có phong độ." Ha Jae Kyung bất mãn đẩy hắn một chút, oán giận nói, nếu không phải có dì Song ở trong này, cô thật sự muốn cho hắn một cú qua vai.
Song Woo Bin trừng mắt nhìn cô một cái, trong mắt có ý tứ cảnh cáo, thực sợ cô ta không mở bình không biết trong bình có gì, đem cái chuyện này tiếp tục nêu ra, vậy hắn thật sự là không có mặt mũi gặp người. Hơn nữa nếu để mẹ biết, kia địa vị vốn không có của hắn, lại càng thêm không có.
"Nếu chuyện này đã xong, chúng cháu cũng nên đi, dì Song, làm phiền người ." Yoon Ji Hoo thấy chuyện đã giải quyết thỏa đáng, cũng không lưu lại nữa, vì thế đứng lên, lễ phép cúi người nói.
Song phu nhân giữ lại nói: "Lưu lại ăn bữa cơm đã, một tháng còn không đến một lần, hơn nữa hôm nay là lần đầu tiên Jae Kyung đến đây, các cháu cũng ở lại bồi nó thích ứng một chút, rồi mới đi" Trong nhà đã lâu chưa từng náo nhiệt như vậy, bà vui mừng còn không kịp, con mình một tháng mới trở về hai ba lần.
Bốn người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng, Yoon Ji Hoo liền nói: "Vậy phiền toái dì, chúng cháu liền dùng một chút cơm." Kỳ thực trong long chính là muốn nhìn Woo Bin chê cười, tin tưởng sẽ rất đáng xem .
Song phu nhân thấy bọn họ đáp ứng, liền cao hứng phấn chấn nói: "Vậy các cháu cứ nói chuyện, dì đi sai đầu bếp chuẩn bị nhiều đồ ăn ngoan chút, cho các cháu nếm thử." Nói xong, vui mừng đi về phía phòng bếp, đem không gian lưu lại cho mấy người trẻ tuổi.
Song Woo Bin thấy mẹ đã đi khuất, tức giận nhìn về phía Jun Pyo cùng Ji Hoo, nói: "Các cậu là đang muốn nhìn tớ chê cười sao? Thật sự là anh em tốt a!" Nói xong lời cuối cùng đã là nghiến răng nghiến lợi .
Mấy người nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. Ji Hoo thanh âm nhẹ bổng lên tiếng: "Biết là tốt rồi, còn có tự mình hiểu lấy." Làm Woo Bin tức giận nói không nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com