c60:
Ban đêm, khi tấm màn đen tối phủ xuống đất trời, Woo Bin theo thói quen nghĩ muốn bước chân ra khỏi nhà, còn chưa đi được hai bước, giọng Song phu nhân âm dương quái khí* cất lên: "Con à, con lại muốn đi lêu lổng ở đâu sao, nghĩ muốn đem khách nhà ném qua một bên mà biến ra ngoài sao?"
*âm dương quái khí: quái gở, không giống bình thường
Song Woo Bin đột nhiên mới nhớ lại, Jun Pyo bọn họ đều còn ở đây, vì thế ngượng ngùng quay đầu, xấu hổ nói: "Mẹ, con chỉ là theo quán tính thôi!" Dĩ vãng (lúc trước) hắn đều như thế này, mẹ cũng không nói cái gì, hôm nay tại sao lại lạ thường như thế, thật là quái dị, về sau ra khỏi nhà phải xin cái bùa may mắn, miễn cho tai nạn liên tục ập đến.
"Dì à, hành vi của Woo Bin tiền bối như vậy có phần không thích hợp, còn nói là quán tính, làm như trong nhà thật khủng bố không bằng." Geum Jan Di khóe miệng khẽ nhếch, không phải là cô thích tranh cãi với Woo Bin tiền bối, nếu mà hắn luôn không ở nhà, chị Jae Kyung làm sao có thể cùng hắn bồi dưỡng tình cảm, ước nguyện ban đầu của bọn họ chính là muốn tác hợp hai người này, làm sao có thể để hắn thoát được.
Tử Nghiên che miệng cười trộm, cô phát giác ra gần đây chị càng ngày càng đáng yêu lên, nói câu nào câu đấy, vô cùng hợp tâm ý cô, giảm cho cô đỡ phải mở miệng, bất quá, khi cần phối hợp, cô nhất định sẽ phối hợp. Vì thế, cô liền giả bộ ngây thơ nhìn Song Woo Bin hỏi: "Woo Bin tiền bối, buổi tối đi quán bar hả? Chơi vui hay không vui vậy? Một lần ta cũng chưa thử đâu. Bằng không tiền bối dẫn ta đi kiến thức một chút đi." Nói xong, mang theo vẻ mặt khẩn cầu, điềm đạm đáng yêu nhìn Song Woo Bin.
Bộ dạng này, kém chút nữa làm Song Woo Bin đáp ứng, nhưng mà, nhìn đến người ngồi bên cạnh Tử Nghiên -Ji Hoo thì hắn liền tỉnh táo lại , Ji Hoo ánh mắt cũng thật lạnh mà, hắn hình như mỗi lần đều là như vậy, này có thể nói đạo hạnh của Tử Nghiên, quả thật rất cao.
Vì thế, Song Woo Bin quán buông tay, bất đắc dĩ nói: "Muốn đi sao? Bất quá, ta mặc dù rất muốn mang cô đi, nhưng mà phải để vị kia nhà cô cho phép cái đã, ta mới dám mang cô đi, bằng không, tôi khẳng định chết không toàn thây ." Song Woo Bin tựa tiếu phi tiếu nhìn Ji Hoo, cái tên này thật đúng là bá đạo.
Yoon Ji Hoo nghe vậy, nhíu mày từ chối cho ý kiến, trầm mặc nhìn Song Woo Bin, không phủ nhận lời nói của hắn, mấy người nhìn thấy vậy, đều cảm thấy thật buồn cười, hiện tại, vẻ mặt Ji Hoo ngày càng phong phú, nhưng cũng chỉ có chuyện liên quan đến Tử Nghiên mới có khả năng nhường hắn biểu hiện ra ngoài.
"Cái loại địa phương ồn ào như thế, em vẫn là không nên đi." Yoon Ji Hoo quay đầu ngồi đối diện Tử Nghiên nói, loại nơi như quán bar, rất rối loạn, tuy thuộc phạm vi Woo Bin quản chế, nhưng hắn cũng không dám cam đoan sẽ không có ai đến quấy rối.
Tử Nghiên nhún nhún vai, không sao cả nói: "Em đối với nơi như thế cũng không có hứng thú, chỉ là đùa một chút mà thôi, làm sao mà đi chứ." Kiếp trước cô nhưng là một cô gái ngoan, sẽ không đi nhưng nơi rối loạn như vậy, chẳng qua là muốn đùa một chút thôi, nào biết bọn họ nghĩ là thật.
"Em chỉ là rất khỏ hiểu, Woo Bin tiền bối vì sao lại nhiệt tình với quán bar như vậy, có phải có chỗ nào hấp dẫn hắn không? Em thật rất muốn biết." Tử Nghiên nghiêng đầu, nghịch ngợm cười nói. Đây có thể nói, hôm nay chính là ngày xui của Woo Bin tiền bối, chọc chị Jae Kyung, đừng mong có ngày lành mà sống.
Song Woo Bin nghe xong, bật cười ha hả, cuối cùng, hé miệng nói: "Quán bar Sanyan, chỉ có ở nơi này, mới có phụ nữ thành thục xuất hiện." Nói xong, thảnh thơi tiêu sái đến sofa ngồi xuống, xem ra, đêm nay hắn đừng nghĩ có thể đi ra ngoài.
"Vậy có thể có soái ca (trai đẹp) hay không a! Nếu có, chị, chị cũng đi xem đi, nói không chừng có thể tìm được một anh chàng nào còn tốt hơn cả Jun Pyo tiền bối đó." Tử Nghiên giảo hoạt nháy mắt mấy cái, lúc cô vừa nói xong câu đó, Jun Pyo liền giật nảy lên .
Goo Jun Pyo khẩn trương nhìn Geum Jan Di nói: "Geum Jan Di, anh nói cho em hay, em ngàn vạn lần không nên đi quán bar, nơi đó làm sao có đàn ông tốt được, em đừng nghe lời em gái em nói, một lát mà gặp được người hoa tâm giống như Woo Bin, liền xong đời." Nói xong, còn không quên trừng mắt nhìn Tử Nghiên cùng Woo Bin liếc mắt một cái, đều là do bọn họ khởi đầu, bây giờ còn nghĩ muốn phá hoại tình cảm của họ sao.
Song Woo Bin sờ sờ cái mũi của mình, bị nói thành như vậy cũng có chút bất đắc dĩ, hắn hoa tâm sao? Có chút khó hiểu nâng mặt lên nhìn trần nhà, nghĩ nghĩ, đến cuối cùng, chính là buồn cười lắc lắc đầu.
"Anh cũng không biết rồi, người càng hoa tâm, đến cuối cùng khi kết hôn, sẽ thu liễm lại, hơn nữa, Song Woo Bin lấy vợ kế, dường như là một chuyện tốt, đúng không (không hiểu@@)." Ha Jae Kyung tựa tiếu phi tiếu nhìn Song Woo Bin nói, thật không hổ là súng bắn đạn.
Ji Hoo nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch, xem ra Ha Jae Kyung đối Woo Bin cũng không phải là không có cảm giác gì, chuyện này, nói vậy sẽ là một kết thúc hoàn mỹ đi. Tử Nghiên vừa nhìn thấy hắn(Ji Hoo) cười, liền biết hắn đã chú ý đến chuyện gì rồi, thật đúng là thận trọng mà, Tử Nghiên cũng không có hỏi, dù sao là chuyện tốt là được rồi.
Song Woo Bin vừa bất đắc dĩ lại vô lực nhìn Ha Jae Kyung, hắn hoài nghi có phải bản thân đã đụng chạm gì với cô ta rồi hay không, từ lúc nhìn thấy cô ta, vận hắn liền xấu, đến giờ vẫn có tăng chứ không hề giảm, thật là không hay ho. Song Woo Bin tức giận trừng Ha Jae Kyung một cái, nói: "Cô làm sao mà biết, tương lai tôi sẽ là cái dạng như thế này. Có nói vẫn không nói được hoàn chỉnh, không có chuyện gì, nhất nhất sau này vẫn như thế ."
"Tôi cho đến bây giờ đều luôn tin tưởng như vậy, chẳng lẽ với chính mình anh cũng không có tin tưởng sao? Hóa ra, lòng tin của anh vẫn không được mạnh lắm." Ha Jae Kyung khinh bỉ nhìn hắn, trong lòng thì buồn bực, từ lúc xuống máy bay đến nay, luôn ở tranh cãi với hắn, thật khó hiểu.
Song phu nhân còn lại ngồi xem kịch, bà cảm thấy con mình cùng cô bé này nhất định có hy vọng, thật là tốt, con mình cuối cùng cũng có người muốn, như thế nó cũng sẽ không đi tìm mấy cái phụ nữ thượng vàng hạ cám* kia nữa, tuy rằng con mình hoa tâm, nhưng chẳng qua là thiếu niên chơi đùa thôi, chỉ cần nó kết hôn, là có thể hồi tâm lại, điểm ấy bà vẫn luôn tin tưởng, cô bé này cũng thật tinh mắt, nói trúng phóc a.
*thượng vàng hạ cám: tạm nham, hỗn tạp
"Dì à, đã trễ thế này, chúng cháu cũng không quấy rầy nữa, chúng cháu xin phép về. Woo Bin tiền bối, chị Jae Kyung làm phiền anh vậy, nếu mà anh dám khi dễ chị ấy, tôi sẽ cho anh biết cảm giác cú đá kim chỉ thị hồi là tư vị như thế nào." Geum Jan Di vừa nói vừa thực hiện động tác.
Song Woo Bin nhìn, trong lòng cảm thấy nhột, liên tục xua tay nói: "Yên tâm yên tâm, tôi cam đoan sẽ dưỡng cô ta thành trắng trẻo mập mạp cho cô vừa lòng, thế này là được rồi chứ!" Hắn rốt cuộc là đã nhận thức loại người nào a, một lố bạo lực, Song Woo Bin cái này thật dục khóc vô lệ, quả thực còn một chặng đường dài để tiếp tục đây.
Mấy người nữ còn lại chỉ ngượng ngùng cười nhìn hắn, cộng thêm biểu tình vui sướng khi người gặp họa, trêu cợt Woo Bin, thật sự là chuyện tốt để đùa, nếu còn muốn sau này có thể nhìn tiếp náo nhiệt, chỉ có thể hy vọng Ha Jae Kyung có thể phát huy đầy đủ tài năng của mình, nhất định phải có kết thúc hoàn mỹ.
Mấy người cáo biệt xong, liền ra khỏi biệt thự. Song Woo Bin thở dài, trực tiếp lướt qua người Ha Jae Kyung và mẹ đi lên lầu, dù sao cũng nhàm chán, vậy thì đi ngủ thôi, đỡ phải ở trong này bị người suy xét.
Vừa đi chưa được mấy bước, đã bị Song phu nhân gọi lại, "Con này, con mang Jae Kyung đi đến cửa phòng của nó đi, nhớ kỹ, không được khi dễ nó, biết chưa?" Nói xong, ngay lập tức trốn, không cho con một cơ hội phản đối.
Song Woo Bin bất đắc dĩ xoay người, cầm lấy hành lý của Ha Jae Kyung, tức giận nói: "Đi thôi, tôi mang cô đi đến phòng. Thật là, hôm nay thật xúi quẩy!" Song Woo Bin vừa nói vừa đi.
Ha Jae Kyung chỉ mỉm cười, áp dụng cách thức không thèm nhìn với hắn, người như thế càng để ý hắn, thì hắn lại càng đắc ý, chính như tục ngữ có nói: cho ngươi ba màu sắc, ngươi liền định mở phường nhuộm.
Đi đến lầu hai, ngay cách vách phòng Woo Bin, hắn ngừng lại, nói: "Đây, là phòng của cô,ngay sát vách tôi, có việc thì tìm tôi, không có việc gì cũng đừng tới tìm tôi." Nói xong, đem hành lý của cô đến cửa phòng, liền ly khai.
"Thế nào, không có phụ nữ, anh liền phát bực lên người tôi sao? Giống như tôi là vi-rút không bằng." Ha Jae Kyung tức giận đứng phía sau hắn, nhìn hành động của hắn, quả thật khiến người ta tức chết.
Song Woo Bin xoay người, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô nói: "Xem ra cô cũng tự mình hiểu được, biết bản thân là vi-rút a! Từ khi cô tới, vận khí của tôi giảm hẳn. Ha Jae Kyung tiểu thư, cô nói, cô phải bồi thường tôi thế nào đây?" Nói xong cũng chầm chậm bước tới bên cô.
Ha Jae Kyung nhìn hắn càng ngày dựa lại càng gần, không khỏi lùi về phía sau, trong lòng có chút giật giật, không biết hắn lại phát điên cái gì, vì thế, liền nói: "Anh dưa gần như vậy làm gì? Nói chuyện thì nói chuyện đi." Nói xong, đẩy hắn ra một chút, nhưng là hắn vẫn đứng bất động, không hổ là đã luyện võ .
"Cô cảm thấy, cô nam quả nữ ở chung một phòng, sẽ phát sinh ra chuyện gì?" Song Woo Bin đột nhiên cảm thấy trêu đùa cô rất tốt, trong lòng vừa nghĩ vậy, liền bất giác trêu chọc cô một chút. Bất quá, nhìn gần, dung mạo cô cũng rất đẹp mắt, hơn nữa, hình như giống với loại hình hắn thích.
Ha Jae Kyung nghe xong, không nói gì hướng hắn xem thường, việc này, cô thật bất đắc dĩ, cuối cùng, hít một hơi thật sâu, nói: "Xem ra não anh chứa toàn là bã đậu, một chút dinh dưỡng cũng không có." Muốn đánh nhau với hắn, nhưng mà, hắn lại là lão đại xã hội đen, cô khẳng định đánh không lại .
"Có đôi khi, đây cũng là một loại tình! Rất thú vị." Song Woo Bin giở trò vô lễ nói, hắn không biết là cùng nữ nhân quần nhau là chuyện ngu xuẩn nhất, hắn chỉ cho rằng làm cái này rất vui vẻ.
Ha Jae Kyung thật sự bất đắc dĩ, nói chuyện với hắn thật giống như đàn gảy tai trâu, rất là buồn bực, vì thế, hừ lạnh nói: "Cái này thì tôi không biết, bất quá, tôi chỉ biết là, hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi, mời anh rời đi." Nếu mà còn nói tiếp, không biết cô có phát bạo luôn không.
Song Woo Bin cười cười, sau đó lui lại mấy bước, nói: "OK! Bất quá, nếu cảm thấy tịch mịch (cô đơn) có thể tới tìm tôi, ai đến tôi cũng không cự tuyệt." Nói xong, ngay lập tức đi ra ngoài, cũng đóng cửa lại luôn.
Ha Jae Kyung nện cho hắn một cái vào đầu gối, sau đó ra sức đóng sầm cửa lại, ngoài cửa chỉ nghe một tiếng 'phịch', tâm tình cô liền vô cùng tốt nở nụ cười, vào phòng mình. Hắn chắc chắn đêm nay sẽ thấy mộng đẹp đây.
Tiếp theo Ha Jae Kyung vừa nguyền rủa vừa đi tới phòng tắm, rửa mặt chải đầu thật tốt, lên giường nằm, nhưng một lát lại cảm giác có điểm mất ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com