Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Yukiru lắc thử còng sắc ở hai bên tay, hoàn toàn bị khóa, anh đã thầm mong Ryoushi sơ sẩy chút để anh có cơ hội thoát ra. Xem ra mọi chuyện không được như ý nguyện rồi. Không sao, vẫn còn cách, chỉ cần cẩn thận một chút là được. 

Yukiru chú ý đến cái camera ở phía góc của trần nhà, muốn yên ổn thoát khỏi đây thì cần phải làm gì đó với cái camera này. Anh rối rắm suy nghĩ cách nhưng bản thân bị trói buộc trên giường như vầy thì có thể làm gì được. Lúc này, anh chợt nghĩ đến người con gái anh gặp trong mơ, nếu có thể gọi được người đó thì sẽ giúp ích rất nhiều. 

"Thiếu gia tìm tôi sao?" 

Anh ngơ ngác nhìn sang, nàng đứng đó từ lúc nào.

"Cô....sao xuất hiện được vậy?"

"Tôi cảm nhận được ngài cần tôi nên tôi xuất hiện. Thiếu gia, cần tôi giúp gì phải không?"

Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, như đang trông chờ anh đưa ra mệnh lệnh. Điều này còn khiến anh ngại hơn, cảm giác như anh vô dụng lắm luôn á.

"Không có gì. Thật ra tôi muốn nhờ cô khiến cho cái camera kia...."

"Thiếu gia yên tâm, tôi đóng băng nó ngay lập tức!"

Còn chưa nói hết câu thì nàng đã nhanh nhảu nói trước, anh hoảng loạng khi thấy nàng bay đến gần cái camera.

"Ý tôi không phải vậy!!!"

Cũng may là còn ngăn lại kịp, không thì hỏng hết.

"Thiếu gia, tôi làm gì sai phải không?"

"Không...không phải. Ý tôi là chưa phải lúc, khi nào tôi ra hiệu thì cô hãy đóng băng nó."

"Tôi hiểu rôi. Ngài yên tâm, không có lệnh của ngài tôi sẽ không phá hủy nó."

Nàng chắc nịch nói, sau đó thì quay sang chơi trò trừng mắt với cái camera. Yukiru thở ra một hơi, sau đó nhìn lên cái còng tay. Chỉ có duy nhất một cách để thoát khỏi nó, đó là bẻ gãy ngón cái. Thật ra có thể lột da tay rồi lợi dụng độ trơn của máu để thoát ra nhưng mà với tình trạng của anh bây giờ thì bẻ ngón cái là phương pháp hiệu quả nhất. Yukiru hít một hơi lấy tinh thần sau đó thì dồn toàn lực ấn mạnh vào.

Rắc!

Cơn đau xông thẳng lên tận não khiến anh phải nhăn mặt, muốn hét lên nhưng vì sự nghiệp bỏ trốn mà cắn răng chịu đựng. Anh nhanh chóng rút tay ra, rồi nói với người kia.

"Ngay bây giờ."

Làn hơi lạnh lẽo thổi ra từ miệng nhanh chóng biến thứ vật dụng điện tử kia thành một bức tượng băng được treo trên trần nhà. Cùng lúc đó, Yukiru cũng nhanh chóng làm luôn bên còn lại. Nàng quay sang vui mừng mong nhận được sự khen ngợi thì thấy anh đang nhăn mặt mà chỉnh lại khớp ngón tay cái. 

"Thiếu gia, ngài..."

"Tôi ổn."

Anh trấn an cô, bởi anh cảm nhận rõ ràng nhiệt độ căn phòng đang tuột xuống một cách nhanh chóng. Thật sự không thể phủ nhận cô nàng này đáng sợ theo nhiều cách. Chỉnh xong ngón cái của hai bên tay, anh quay xuống cái còng chân phía dưới. Có lẽ nào phải bẻ cổ chân để thoát.

"Ngài đừng có đến chuyện bẻ cổ chân, tôi sẽ đóng băng luôn căn phòng này nếu ngài dám làm vậy!"

Anh chỉ mới nghĩ thôi mà! Có cần nghiêm trọng vậy không?

Không cho anh bẻ cổ chân thì anh nghĩ cách khác. À đúng rồi, cái sức mạnh....nhưng anh không dám sử dụng bừa bãi. Cái hình ảnh Takao bị biến thành tượng tuyết vẫn còn khá là ám ảnh anh. Vốn dĩ anh nên sợ hãi với thứ sức mạnh đó, nhưng thật kì lạ khi trong anh chẳng tồn tại một chút cảm xúc gì. Không có sợ hãi, không có ghê tởm, không có nuối tiếc, lại càng không có hối hận. Nó giống như đây là một điều hiển nhiên, như anh đã quá quen với việc tước đoạt sinh mạng của người khác. Tất cả những suy nghĩ hiện lên trong đầu anh, như thể nói rằng anh là một kẻ máu lạnh, không xót thương cho những sinh mệnh nhỏ nhoi kia.

Kẻ máu lạnh.....

Yukiru tự dưng cảm thấy sợ hãi chính mình. Nhưng rồi cái cảm giác đó cũng nhanh chóng qua đi. Nó tồn tại còn được hơn năm giây.

"Thiếu gia, ngài suy tư điều gì vậy?"

Giọng nói của nàng kéo anh về thực tại. Phải rồi, vào thời khắc này mà còn suy nghĩ viễn vông làm gì?! Quan trọng nhất là rời khỏi đây, trước khi Ryoushi quay lại. 

"Ừm....cái đó...."

"À quên mất, ngài gọi tôi là Hyouka đi."

"Hyouka, cảm ơn. Cô chỉ tôi cách dùng sức mạnh được không?"

Yukiru ngạc nhiên khi Hyouka lại lần nữa thể hiện đôi mắt sáng lấp lánh. 

"Thiếu gia, ngài muốn dùng sức mạnh sao?"

"P-Phải. Mà sao cô vui mừng quá vậy?"

"Không có gì đâu. Để tôi chỉ ngài!"

Không mừng sao được. Thiếu gia của nàng thông minh từ nhỏ, lại có tính tự lập cực cao. Trước giờ là ngài ấy chỉ người khác chứ có nhờ ai chỉ bao giờ đâu. Bây giờ thì ngài ấy đang nhờ nàng giúp đỡ, nói không sướng thì nàng cảm thấy bản thân thật giả dối.

"Thiếu gia, ngài cố gắng tập trung sức mạnh ở bàn tay trước. Sau đó chạm tay vào cái còng chân, nó sẽ tự khắc biến thành tuyết."

Yukiru làm theo lời nàng, hướng sự tập trung về phía bàn tay. Cảm giác lạnh lẽo ngày một rõ rệt đâm thẳng vào xương anh. Như thế này thì đúng với câu lạnh thấu xương rồi! Một lớp tuyết mỏng bắt đầu xuất hiện trên tay, anh nghĩ đây có lẽ là lúc này. Yukiru vươn tay chạm vào còng chân, ngay lập tức nó hoá thành một màu tuyết trắng. Anh nhẹ nhấc chân lên thì chúng  lập tức rã ra. 

Thật sự biến thành tuyết.

Anh chóng bước xuống giường, muốn dùng phương pháp tương tự để mở cửa, bởi anh biết chắc Ryoushi sẽ khóa cửa lại trước khi đi. Nhưng trước khi có thể chạm tay vào cửa thì anh đã nghe thấy tiếng động từ bên ngoài.

Cạch!

"Ở trong này sao?"

"Nguồn tin tuyệt đối chính xác. Tên Tuyết Yêu tộc đó thật sự là đang ở đây."

"Hừ! Tên Ryoushi đó cũng thật ích kỉ! Đồ tốt thì nên chia sẻ mới đúng!"

"Chúng ta nên nhanh lẹ chút. Tên đó đang bị làm phiền, nhanh chóng đem người đi."

Hai kẻ ngông nghênh bước vào trong, chúng không để ý bóng dáng ở phía sau. Có lẽ bọn chúng quá để tâm tới phần thưởng mà chúng có được sau khi đem anh đi và cũng đánh giá thấp năng lực của anh.

Yukiru cầm trên tay cái đèn ngủ mà anh đã nhanh tay lấy được, sau đó mạnh mẽ đạp thẳng vào đầu một tên. Tên còn lại bất ngờ quay lại thì bị anh bồi cho một đấm ngay mặt rồi thêm một cú ở bụng với một lực thật mạnh. Nhìn cả hai tên ngã xuống, anh lập tức vác cả hai ném lên giường rồi dùng chăn trùm lại, sau đó thì đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, làm như không có chuyện gì xảy ra. Yukiru khá bất ngờ khi chỉ có duy nhất một lối đi, anh đã nghĩ rằng mình sẽ cần thời gian để tìm đường thoát khỏi đây.

Một lối đi duy nhất, vậy thì căn phòng này nằm ở nơi cao nhất hoặc vị trí của nó là dưới lòng đất.

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu trong đi anh bước đi. mất khoảng năm phút để có thể thấy điểm kết của nơi này. Một cái thang máy ở ngay trước mặt anh, nút bấm bên ngoài là mũi tên hướng lên, vậy ra anh đang ở dưới lòng đất.

"Thiếu gia, chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi đây."

Tán đồng với ý kiến của Hyouka, anh nhìn vào nút bấm, lúc này mới nhận ra nó đang sáng đèn. Trong đầu Yukiru vang lên hai tiếng không ổn, trong thang máy nhất định có người. Hẳn là sắp đến nơi rồi, giờ có chạy về lại căn phòng kia cũng không kịp. Anh rối rắm suy nghĩ, lưng dựa vào tường rồi ngẩng mặt nhìn lên. Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, anh quay sang nói với Hyouka.

"Hyouka, giúp tôi một chuyện."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com