Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu】 Chương 12

12. Dắt tơ hồng


Trong Tàng Thư Các, Bùi Tư Tịnh đang cầm một quyển hồ sơ lật xem, Văn Tiêu đi tới ngồi cạnh nàng.

Hai người nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng. Đột nhiên có hai giọng nói vang lên, "Trái, phải. Trái, phải..."

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Bạch Cửu và Anh Lỗi mỗi người đang cầm đĩa đi tới. Bạch Cửu đặt đĩa xuống và gọi một tiếng: "Tỷ!"

Văn Tiêu lập tức ngăn hai người lại, đè thấp âm lượng nhắc nhở: "Suỵt. Đừng nói từ đó nữa."

Bạch Cửu trừng lớn hai mắt, khó hiểu mà nhìn Văn Tiêu, "Hả? Từ nào? Ta chỉ nói mỗi một từ...... Nga, tỷ?!"

Anh Lỗi nghi hoặc ừ một tiếng và không nói nên lời.

Anh Lỗi kéo Bạch Cửu sang một bên, Văn Tiêu tách đổi chủ đề, " Trên thông báo tình tiết vụ án có nói ba tháng trước......"

Bùi Tư Tịnh tiếp lời và nói: "Ba tháng trước, đã xảy ra một vụ án tương tự. Thủ pháp tương tự, ký hiệu sừng hươu tương tự, mà hung thủ chính là đệ đệ Bùi Tư Hằng của ta."

"Lúc tỷ chấp hành nhiệm vụ bắt yêu đã bắn chết Bùi Tư Hằng ngay tại chỗ. Sau đó, tỷ bèn từ chức thống lĩnh Sùng Võ Doanh." Văn Tiêu nói.

"Vì sao ngươi lại giết đệ đệ ngươi?" Anh Lỗi cau mày tỏ vẻ khó hiểu.

Bạch Cửu cũng khó hiểu không kém: "Bắt về quy án, cân nhắc mức hình phạt định tội là được mà?"

Bùi Tư Tịnh trầm ngâm một lát, thở dài nói: "Bởi vì có đã biến thành yêu quái."

Bạch Cửu vẫn là không hiểu, "Biến thành yêu? Con người sao lại biến thành yêu quái được?"

"Cho dù biến thành yêu quái thì sao? Cũng không phải yêu quái nào cũng đáng chết? Đây là đạo lý gì vậy?" Anh Lỗi nói.

Bùi Tư Tịnh trầm mặc không nói, nhưng hốc mắt lại đã đỏ lên.

Ngày hôm đó, Bùi Tư Tịnh và các thành viên khác của Sùng Võ Doanh phụng mệnh đuổi giết hung thủ đã gây ra nhiều tội ác, mà khi nhìn thấy hung thủ kia, họ có một cảm giác quen thuộc khó tả.

Bùi Tư Tịnh kéo cung và bắn một mũi tên, hất tung mũ của người nọ, để lộ khuôn mặt, đúng là Bùi Tư Hằng.

Bùi Tư Hằng trước mặt không phải là người mà nàng quen biết. Lúc này, Bùi Tư Hằng có một đôi mắt màu lam, trên tay hắn và cả người tràn đầy máu tươi.

Tất nhiên nàng không phải tới để giết đệ đệ mình, nàng muốn giết là ác yêu liên tục giết cả nhà người khác.

Nhưng hôm nay, ác yêu này lại là đệ đệ nàng.

Bùi Tư Tịnh lại nâng cung tiễn lên, làm tỷ tỷ nàng luôn có thể tha thứ cho đệ đệ mình, nhưng những sinh mạng vô tội đó thì sao?

Những người đó cũng muốn sống, ai có thể cứu bọn họ đây?

Bùi Tư Tịnh buông lỏng tay kéo cung ra, mà đệ đệ nàng, cũng chết vào ngày mưa đó.

Nước mắt của Bùi Tư Tịnh từ khóe mắt rơi xuống, dừng ở trên hồ sơ, suy nghĩ bị kéo về.

Bạch Cửu và Anh Lỗi không biết nên nói thế nào, Văn Tiêu hỏi: "Việc này kỳ quái như vậy, tỷ chưa bao giờ nghi ngờ sao?"

Bùi Tư Tịnh đáp: "Tất nhiên ta từng nghi ngờ. Nhưng khám nghiệm tử thi ba lần, xác nhận là yêu quái. Điều tra không có kết quả."

"Vậy thi thể đó xử lý như thế nào?"

"Theo quy định, thiêu rồi."

Văn Tiêu nhăn lại mày, thế gian này vạn sự vạn vật, sinh lão bệnh tử, sẽ không có đạo lý chết rồi sống lại.

"Vậy đệ đệ mà chúng ta gặp hôm nay là sao? Là chết rồi sống lại?" Văn Tiêu nói.

"Chết rồi sống lại?" Anh Lỗi lắc đầu, "Ta không tin trên đời này còn có kỳ thuật như vậy"

Bùi Tư Tịnh nhìn hồ sơ tư liệu trên mặt bàn, lại bổ sung: "Không phải nó đột nhiên sống lại hôm nay, lúc trước người đưa hồ sơ hung án này tới, chính là đệ đệ ta."

Bạch Cửu vội vàng truy vấn: "Tại sao hắn lại đưa hồ sơ này cho tỷ?"

Anh Lỗi cũng lập tức nghi ngờ nói: "Nhất định là hắn có oan tình, hắn muốn nhờ ngươi rửa sạch oan khuất cho hắn?"

Bùi Tư Tịnh lắc lắc đầu, "Không, ánh mắt của nó nói cho ta biết, nó hận ta, muốn giết ta. Nó muốn khiến ta phải đau khổ."

"Đều không phải, ta ngửi được, là mùi âm mưu."

Giọng nói của Triệu Viễn Chu truyền đến, Trác Dực Thần đứng bên cạnh y.

Trác Dực Thần nhìn về phía Triệu Viễn Chu, đôi mắt nheo lại, "Hắn và Thừa Hoàng có mối quan hệ mật thiết, tìm được Thừa Hoàng, liền sẽ có manh mối."

Triệu Viễn Chu mặt không đổi sắc, nhưng vẫn lộ ra cảm giác chột dạ, "Nhìn ta làm gì? Sao ta có thể biết Thừa Hoàng ở đâu chứ."

Trác Dực Thần ánh mắt tựa muốn nhìn thấu Triệu Viễn Chu, khóe miệng một câu lạnh lùng nói: "Lúc trước khi tìm Nhiễm Di, ngươi cũng nói như vậy."

Triệu Viễn Chu bĩu môi, thở dài nói: "Bây giờ muốn lừa Tiểu Trác đại nhân cũng khó ghê."

Triệu Viễn Chu lấy ra một tấm bản đồ mở ra: " Trận pháp của Thừa Hoàng, lấy người sống làm vật dẫn, hấp thu năng lượng sinh mạng, mà nơi hội tụ năng lương cuối cùng, chính là mắt trận."

Triệu Viễn Chu chỉ vào đường nối dài thành hình sừng hươu được hình thành bằng cách nối liền ba địa điểm giết người trước đó, "Thừa Hoàng ở chỗ này."

"Đài quan sát thiên tượng?" Văn Tiêu nói.

Triệu Viễn Chu vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm nặng nề, "Bạch Trạch lệnh biến mất, đầu sỏ gây tội nhân lúc vị trí thần nữ còn trống, cưỡng chế mở cửa Côn Luân ra, khiến cho chúng yêu chạy tới nhân gian, chính là Thừa Hoàng."

"Năm xưa Thừa Hoàng phạm phải tội lớn tày trời, giết hại vô số yêu quái Đại Hoang, nhưng không biết vì sao hắn lại thoát khỏi hình phạt của Bạch Trạch lệnh, trốn đến nhân gian. Ai cũng không biết đằng sau hắn rốt cuộc ở âm mưu gì." Triệu Viễn Chu nói.

Có một đồng hồ mặt trời ở giữa đài quan sát, đó là nơi mà Triệu Viễn Chu theo như lời Thừa Hoàng đang ở.

Giờ này khắc này, bóng dáng của Bùi Tư Hằng đứng trước đồng hồ mặt trời trong đêm bóng đêm, hắn đang dùng máu tươi vẽ ký hiệu sừng hưu ở trên đồng hồ mặt trời.

Với một luồng ánh sáng vàng bùng lên, Bùi Tư Hằng trên đài quan sát biến mất trong hư không, bốn phía không có một bóng người.

Một nhóm sáu người của Tập Yêu Tư lập tức chạy đến đài quan sát, Triệu Viễn Chu nhìn đồng hồ mặt trời, sắc mặt hơi thay đổi.

Chiếc đồng hồ mặt trời này trông quen quen.

Văn Tiêu cẩn thận đánh giá đồng hồ mặt trời, sau đó nhìn xung quanh, phát hiện chỗ không thích hợp.

"Cái đồng hồ mặt trời này có vấn đề, không phải dùng để tính giờ. Đồng hồ mặt trời có thể dùng để tính thời gian, nhưng nó chỉ có thể sử dụng vào ban ngày khi có ánh nắng chiếu vào. Nếu muốn tính giờ ban đêm, cần phối hợp với đồng hồ nước. Nhưng nơi này chỉ có đồng hồ mặt trời, không có đồng hồ nước."

"Vậy đồng hồ mặt trời này là......?" Bạch Cửu nói.

Triệu Viễn Chu giải thích: "Đây là lối vào. Thừa Hoàng cố thủ trong mắt trận, đồng hồ mặt trời này là dùng để nối liền với mắt trận."

Trác Dực Thần nhìn về phía vầng sáng kia, vì là lối vào nên hắn vươn tay muốn chạm đến vầng sáng nhưng lại bị Triệu Viễn Chu bắt lại.

Trác Dực Thần khiếp sợ nhìn về phía y, trừng mắt liếc mắt một cái, Triệu Viễn Chu lập tức buông tay hắn ra.

Triệu Viễn Chu ' khụ ' một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không thể tùy tiện xông vào. Lão già Thừa Hoàng này sống quá lâu, tính tình cổ quái, toàn thân đều là lệ khí. Chúng ta ở trong địa bàn của hắn rất khó lòng phòng bị."

Văn Tiêu chịu không nổi, liền ngắt lời Triệu Viễn Chu, nói: "Được rồi, đừng khoe khoang nữa, mau nói sẽ phải làm đi?"

Triệu Viễn Chu quay sang nhìn Văn Tiêu nói: "Văn Tiêu tiểu thư thích buộc dây tơ hồng nhất cơ mà? Phiền ngươi buộc cho chúng ta một cái."

Văn Tiêu cả kinh, chỉ chỉ Trác Dực Thần lại chỉ chỉ Triệu Viễn Chu, xác nhận nói: "Cho ngươi và hắn á?"

Trác Dực Thần thấy thế, kinh ngạc nhìn về phía Triệu Viễn Chu, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Triệu Viễn Chu nhắm mắt: "Hoang đường! Ý ta là dùng dây trói yêu chia chúng ta thành hai nhóm, buộc với nhau, đề phòng phân tán và đi lạc. Đặc biệt là những người bạn nhỏ tuổi."

Anh Lỗi và Bạch Cửu một chút đều không tự biết, chỉ vào đối phương, đồng thanh nói: "Nói ngươi đấy."

Văn Tiêu nhìn vẻ mặt vô tội của Triệu Viễn Chu, tựa hồ không phải y cố ý khơi dậy trí tưởng tượng của người ta.

Văn Tiêu vô ngữ mà lấy dây trói yêu từ bên hông ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta thật sự muốn siết cổ ngươi."

Triệu Viễn Chu không để ý chút nào, cười hì hì trả lời nàng: "Xin lỗi nhé, ta không phải là cẩu yêu."

Văn Tiêu nắm lấy tay Triệu Viễn Chu, dùng dây trói yêu quấn lên, "Nhưng ta thích dắt khỉ."

Triệu Viễn Chu vừa định phản bác thì đã bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ kéo lại.

Quay đầu vừa thấy, phát hiện Trác Dực Thần bắt lấy tay y, cầm dây trói yêu và buộc chặt quanh cổ tay y.

Trác Dực Thần nhấc đầu kia của sợi dây lên, khẽ mỉm cười, "Ta cũng thích dắt khỉ."

Triệu Viễn Chu ' sách ' một tiếng, giận mà không dám nói gì, "Ta đã nói không phải là khỉ! Là vượn! Cao quý vượn trắng!"

Trác Dực Thần nhướng mày liếc mắt một cái, như là đang nói, không ai quan tâm.

Mọi người đều cột chắc tơ hồng, Văn Tiêu, Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần cột vào cùng nhau, Bạch Cửu và Bùi Tư Tịnh cột vào cùng nhau.

Anh Lỗi bị mệnh lệnh ở lại tại chỗ này canh giữ đồng hồ mặt trời.

Sau đó Triệu Viễn Chu sống không còn gì luyến tiếc, bị Trác Dực Thần và Văn Tiêu một trái một phải bị kéo vào trước đồng hồ mặt trời.

Triệu Viễn Chu vươn tay, tay Trác Dực Thần cũng bị tơ hồng kéo qua, chỉ thấy tay Triệu Viễn Chu đáp ở trên cây kim của đồng hồ mặt trời.

Trong nháy mắt, một trận bạch quang chói mắt hiện lên, chỉ để lại Anh Lỗi đang ngơ ngác.

Bạch quang mạnh mẽ đâm vào khiến đôi mắt không mở ra được, chờ đến khi Bùi Tư Tịnh dần dần thích ứng cường quang, phát hiện chính mình đứng ở trong Diễn Võ Trường của Sùng Võ Doanh.

Bùi Tư Tịnh phát hiện Bạch Cửu bên cạnh nàng đã không thấy thân ảnh.

Nàng nhìn quanh bốn phía, nhìn đến một mạt hình bóng quen thuộc, đệ đệ nàng Bùi Tư Hằng, và ngay lập tức chìm vào ký ức.

Bạch Cửu nhìn Bùi Tư Tịnh ở đầu kia của sợi tơ hồng, từ vừa rồi, nàng tựa như không thể nghe hay nhìn thấy chính mình, liền phảng phất đã tiến vào một không gian khác.

Chung quanh lại chỉ có hắn và Bùi Tư Tịnh, không biết khi nào đôi mắt của Bùi Tư Tịnh đỏ hoe, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.

Bạch Cửu thử kéo tay Bùi Tư Tịnh, kêu hai tiếng, "Tỷ tỷ...... Tỷ tỷ...... Bùi tỷ tỷ!"

Cổ tay vừa động, như bị ai kéo, Bùi Tư Tịnh cúi đầu vừa thấy, tơ hồng quấn quanh tay mình, phù chú lưu quang.

Trong phút chốc, lộ ra một chiếc đồng hồ mặt trời đứng ở trung tâm Diễn Võ Trường.

Sương mù trắng trong đầu Bùi Tư Tịnh tan biến, thần chí khôi phục. Nàng quay đầu lại nhìn Bạch Cửu đang có vẻ mặt lo lắng.

"Bùi tỷ tỷ?"

"Ừm."

Bạch Cửu vốn muốn hỏi vừa rồi phát sinh cái gì, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên mặt đất, nơi một con rối cỡ lòng bàn tay từ trong không khí xuất hiện.

"Hả? Sao ở đó lại có con rối! Di, con rối này trông đáng sợ quá."

Bạch Cửu khom lưng nhặt nó lên, đưa cho Bùi Tư Tịnh xem, con rối được làm giống như đúc Bùi Tư Hằng.

"Tỷ tỷ, tỷ muốn biết vì sao ta lại biến thành yêu quái không?"

Con rối phát ra âm thanh.

"Không biết...... Đệ chưa bao giờ nói cho ta......"

Bạch Cửu vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Bùi tỷ tỷ, tỷ đang nói chuyện với ta sao?"

Bùi Tư Tịnh lắc lắc đầu nói: "Con rối này nói nó biết vì sao A Hằng lại biến thành yêu quái."

"A? Nó biết nói sao? Sao ta nghe không thấy gì?"

Bạch Cửu vừa định đụng vào con rối một chút, con rối đột nhiên bay khỏi tay của Bùi Tư Tịnh, dọa Bạch Cửu nhảy dựng.

Tiếp theo, con rối liền bay về đồng hồ mặt trời, biến mất sau khi chạm vào đồng hồ mặt trời.

Bùi Tư Tịnh và Bạch Cửu vội bước nhanh tới. Bùi Tư Tịnh đưa tay ra và đột nhiên biến mất ngay lúc nàng chạm vào đồng hồ mặt trời.

Bạch Cửu vỗ vỗ đồng hồ mặt trời, "Bùi tỷ tỷ! Bùi tỷ tỷ, tỷ đâu rồi? Không phải bảo buộc sợi tơ hồng sẽ không lạc nhau nữa sao?"

Nhìn quanh trong không gian yên tĩnh chết chóc, Bạch Cửu sợ hãi hô to, "Tiểu Trác đại nhân!...... Tiểu Trác đại nhân! Cứu ta với!"

Sau khi Bùi Tư Tịnh tiến vào vào đồng hồ mặt trời, nàng phát hiện mình đang đứng ở trên đường phố vắng tanh không một bóng người.

Phía trước chỉ có một cái tiểu quán, trên đó có rất nhiều con rối bằng gỗ sống động như thật, tất cả đều có kiểu dáng giống với con rối Bùi Tư Hằng.

Tiếp theo nàng đụng phải một người, nam tử tóc vàng ngũ quan tuấn mỹ, mà nàng có thể xác định, người kia chính là Thừa Hoàng.

Bên kia Trác Dực Thần kia đang bịt tai lại, cau mày cảm thấy có người chạm vào mặt mình, đột nhiên mở mắt ra.

Liền phát hiện Triệu Viễn Chu cười hì hì nhìn hắn, Trác Dực Thần phản ứng lại đây, "Ngươi sờ mặt ta làm gì!?"

"Ha?" Triệu Viễn Chu vẻ mặt nghi hoặc nhún nhún vai, "Ai sờ mặt ngươi? Vừa rồi có một cô nương đi ngang qua, phỏng chừng là nàng sờ."

Trác Dực Thần nheo lại mắt hoài nghi nói: "Thật sự?"

"Ngươi một cái đại lão gia, nơi này nhiều cô nương như vậy, ta sờ ngươi làm gì?"

Triệu Viễn Chu nói, tầm mắt đảo qua bốn phía, Trác Dực Thần lúc này mới phát hiện, bọn họ không thể hiểu được đi tới Thiên Hương Các.

Nhưng vẻ mặt của Triệu Viễn Chu rõ ràng là chột dạ sau khi trêu đùa người khác.

Trác Dực Thần vung cánh tay, mắng Triệu Viễn Chu, "Hoang đường! Không biết xấu hổ!"

Triệu Viễn Chu trêu ghẹo nói: "Không phải đâu Tiểu Trác đại nhân? Này ngươi liền tức giận?"

"Ngươi!"

Trác Dực Thần thật mạnh thở ra một hơi. Con khỉ già vô liêm sỉ này, không có giới hạn, thế nhưng chiếm tiện nghi của hắn!

Lúc này, mấy cái cô nương vây quanh ba người, không ngừng vẫy chiếc khăn tay trên tay, mỉm cười như hoa, thể hiện sự quyến rũ của mình.

Chẳng qua ba người một cái thanh lãnh dịu dàng, một cái cười như xuân phong, một cái lạnh như băng sương, đều là trạng thái người sống chớ gần.

Trác Dực Thần lạnh mặt hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tại sao chúng ta lại đột nhiên tới Thiên Hương Các?"

Triệu Viễn Chu động tác khoa trương mà chỉ vào Trác Dực Thần, cố ý kéo dài ngữ điệu, "Thì ra Tiểu Trác đại nhân xưa nay nghiêm túc mà cũng tới mấy nơi này à?"

Trác Dực Thần mặt đỏ tai hồng, "Ngươi! Ta đến lúc tra án! Chỉ một lần."

Triệu Viễn Chu ý vị thâm trường ' ồ ' một tiếng.

Trác Dực Thần không thể nhịn được nữa, cũng không cần lại nhẫn, dưới sự giận dữ nổi giận một chút, "Ngươi!"

Triệu Viễn Chu rất hài lòng với phản ứng của hắn, thực hiện được mà cười cười, "Nơi này không phải Thiên Hương Các thật sự, mà là ảo cảnh do Thừa Hoàng dùng pháp thuật dựng lên."

"Ta hiểu rồi. Giống như giấc mơ của Nhiễm Di?" Văn Tiêu nói.

"Nguy hiểm hơn giấc mơ của Nhiễm Di nhiều. Đây là ký ức của ai đó."

"Ai?" Trác Dực Thần hỏi.

Triệu Viễn Chu nhìn về phía nữ tử đang khiêu vũ trên đài, "Ta đoán là nàng ta."

Văn Tiêu và Trác Dực Thần theo tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy trên đài, một nữ tử phong tư lay động, đầu gắn hoa mai tươi đẹp ướt át, tay cầm chiếc ô giấy màu đỏ tươi, đang nhẹ nhàng nhảy múa.

"Chia ra hành động." Triệu Viễn Chu nói.

Dứt lời Văn Tiêu và Trác Dực Thần đáp lại rồi đi về hướng của mình, hoàn toàn đã quên quên mất trên tay vẫn còn tơ hồng. Hai cánh tay của Triệu Viễn Chu đang đứng ở giữa bị ' xoát ' một chút bị san bằng.

Hai người này... sức thật mạnh.

Trác Dực Thần và Văn Tiêu lại đi rồi trở về, chỉ thấy Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ thở dài.

"Ta là nói các ngươi phân công nhau hành động, không phải nói các ngươi phanh thây ta hành động, cảm ơn."

Trác Dực Thần hừ lạnh một tiếng giơ tay bị trói bằng tơ hồng lên, theo động tác của hắn thì tay Triệu Viễn Chu cũng bị nhấc lên, "Ý tưởng tồi tệ của ai đây?"

"Nàng ấy/ hắn."

Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu liếc nhau, Triệu Viễn Chu dẫn đầu mở miệng, "Này, ngươi trưng cái mặt khinh bỉ ra làm gì chứ? Một trói hai, cả hai nam tử tuấn mỹ lỗi lạc ở bên ngươi, ngươi còn không vui à?"

Văn Tiêu vô ngữ, Văn Tiêu cười lạnh.

"Thứ nhất, ngươi không phải là con người, ngươi là con khỉ." Văn Tiêu lại chỉ Trác Dực Thần một chút, "Thứ hai, rõ ràng là hai bọn ta ở bên ngươi đó chứ."

"Ta không phải là khỉ!" Triệu Viễn Chu vô lực phản bác.

Trác Dực Thần nhìn hai người đang cãi nhau, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, duỗi tay cởi bỏ tơ hồng đang trói buộc hắn và hắn cùng Triệu Viễn Chu.

"Hai người chơi đi." Nói xong quay đầu liền đi.

Triệu Viễn Chu cười hì hì nói: "U? Tiểu Trác đại nhân đây là ghen tị?"

Trác Dực Thần bước chân một đốn, ai đang ghen tị? Văn Tiêu là tiểu cô cô của hắn, vậy chỉ còn...... Triệu Viễn Chu.

......

"Triệu Viễn Chu ngươi thật là không thể nói lý!" Hắn vừa nói vừa sải bước rời đi.

Chỉ dư lại Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu hai mặt nhìn nhau, "Hài tử còn nhỏ, da mặt mỏng, thẹn thùng." Triệu Viễn Chu nói.

Văn Tiêu hơi hơi mỉm cười cởi tơ hồng ra, mắng một câu, "Không biết xấu hổ."

Mắng xong cũng quay đầu liền đi, Triệu Viễn Chu không thể tin tưởng nhìn bóng lưng của Văn Tiêu.

Không phải y nói câu ghen thôi sao? Kia có thể trách y sao?

Bộ dáng vừa rồi của Trác Dực Thần, không phải như là, bạn của mình chơi cùng người khác, chính mình trộm ghen giận dỗi, sau đó nói các ngươi chơi tiểu hài nhi sao?

Nhưng Triệu Viễn Chu nghĩ như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, Trác Dực Thần và Văn Tiêu lý giải sai ý của y.

Ở tầng hai, ba người 'thật sự' phân công nhau hành động lại tề tụ trên khán đài. Triệu Viễn Chu dẫn đầu mở miệng, "U, Tiểu Trác đại nhân, trùng hợp thế."

Trác Dực Thần mắt trợn trắng, không để ý đến.

Lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng cổ nhạc, ba người bước tới, một mỹ nhân đang khiêu vũ ở giữa sân khấu, dáng người yểu điệu như say phương hưu, khách nhân dưới đài ăn uống linh đình, không ngừng trầm trồ khen ngợi.

"Cô nương múa ban nãy biến mất rồi." Trác Dực Thần nói.

Triệu Viễn Chu giơ tay chỉ vào góc cầu thang, "Ở đó."

Văn Tiêu nhìn qua, "Sao thoáng chốc đã già nhanh như vậy?"

Ở góc cầu thang, cô nương ngồi một mình ở kia, hai mắt đỏ bừng, uống hết ly này đến ly khác.

Tầm mắt dừng ở trên người nữ tử đang khiêu vũ khiêu vũ, trong mắt mang theo hận ý.

Lúc này phía sau ba người có hai người đi ngang qua: "Chỉ Mai a, đã lỡ tuổi xuân rồi. Chìm đắm trên sân khấu, say mê vũ đạo, không tìm được thời cơ tốt gả chồng. Giờ thì hay rồi, không ai hỏi tới luôn......"

"Bây giờ Mẫu Đơn đang nở rộ hút mắt. Đâu còn có chỗ cho hoa mai lụn bại."

"Hoa xuân không hiểu tuyết rét lạnh, mai vàng không rõ ngày hè nóng. Mỗi người mỗi sở thích, mỗi hoa một vẻ. Cần gì phải thế chứ" Triệu Viễn Chu nói.

Văn Tiêu nhìn về phía Chỉ Mai thở dài nói: "Chỉ Mai, Chỉ Mai. Hẳn là nàng ấy chấp niệm với sự kiêu ngạo lạnh lùng, tự cho mình là thanh cao của hoa mai, mà không bị trói buộc trong tuổi xuân mà người khác định nghĩa."

Theo cảnh vật xung quanh biến đổi, người chung quanh toàn bộ biến mất, chỉ còn lại có một cái bình phong thật lớn.

Phía sau bình phong, có một người đang đứng, thông qua dáng người phỏng đoán là một nam tử, mà một người đang quỳ trước mặt hắn.

"Cầu xin trời cao rủ lòng thương, làm dung nhan của ta trường tồn, còn hơn xưa, đoạt lại vị trí hoa khôi."

Giọng nói là của Chỉ Mai.

Trác Dực Thần nhìn bóng người trên bình phong, "Hắn chính là Thừa Hoàng."

Văn Tiêu hiểu rõ: "Ta hiểu rồi. Thừa Hoàng tìm người có chấp niệm tại nhân gian, đồng ý thực hiện nguyện vọng cho người đó, chỉ cần đối phương nói đồng ý......"

Triệu Viễn Chu nói: "Ừ, thì sẽ biến thành một con rối."

Trên sân khấu, khi Chỉ Mai ngẩng đầu lên muốn hỏi thêm điều gì, nàng quay đầu lại và kinh hoàng nhận ra người đứng trước mặt chính là một người có hình dáng giống hệt nàng.

Trác Dực Thần lẩm bẩm nói: "Chỉ Mai, hình như gần đây Thiên Hương Các tuyển chọn hoa khôi, Chỉ Mai là ứng cử viên đoạt giải nhất."

Triệu Viễn Chu đổi chủ đề nói: "Trác đại nhân tin tức nhanh nhạy quá, chỉ là không ngờ thường ngày Trác đại nhân nghiêm chỉnh đoan chính, mà lại có nhã hứng thế này."

Trác Dực Thần cười lạnh một tiếng: "Nhã hứng của ta là giết yêu quái lắm mồm."

Triệu Viễn Chu bị nghẹn, không chiếm được chỗ tốt, ngoan ngoãn ngậm miệng lạ..

Văn Tiêu giải thích: "Mùa tuyển chọn hoa khôi tổ chức mỗi năm một lần của Thiên Hương Các đã gây chấn động ở Thiên Đô vào thời điểm đó. Muốn không biết cũng khó."

Trác Dực Thần nâng cằm về phía Triệu Viễn Chu.

Nhìn xem, còn nói không phải ghen tiểu hài nhi, này còn không phải là bạn tốt lại lần nữa trở về chơi với hắn, bộ dáng vui vẻ sao?

Văn Tiêu dừng một chút lại nói: "Trước đây chỗ Chỉ Mai vắng vẻ, bây giờ lại lần nữa xinh đẹp lấn át mọi người. Chứng tở Thừa Hoàng quả thực đã thực hiện nguyện vọng của nàng ấy."

"Thừa Hoàng thao túng con rối Chỉ Mai giết người, bố trí trận pháp Thừa Hoàng, hấp thu sức sống. Còn Chỉ Mai và con rối vốn chính là một thể, con rối hút sinh lực của người sống, Chỉ Mai hiển nhiên cũng khôi phục dung mạo tuổi trẻ." Triệu Viễn Chu nói.

Trác Dực Thần nhíu mày nói: "Nếu là con rối Chỉ mai giết người, thì tại sao kẻ xuất hiện ở hiện trường vụ án lại là Bùi Tư Hằng? Lại hoặc là nói, Bùi Tư Hằng xuất hiện ở đây cũng là một con rối."

"Ta từng nhìn thấy cánh hoa mai ở hiện trường vụ án, mọi ngươi nhìn sân khấu này đi, cánh hoa mai phủ khắc mặt đất. Chứng tỏ kẻ giết người ở hiện trường quả thật là con rối Chỉ Mai." Văn Tiêu nói

"Có lẽ Bùi Tư Hằng chỉ là do Thừa Hoàng phái tới cứu con rối Chỉ Mai." Triệu Viễn Chu nói.

Văn Tiêu hớ lại chuyện xảy ra lúc đó, tất cả những nơi không hợp lý đều có liên hệ với nhau, "Vì sao Bùi Tư Hằng lại biến thành yêu quái, và tại sao hắn đã chết rồi lại sống lại. Bây giờ đã hiểu hết rồi. Bùi Tư Hằng chắc chắn cũng đã ước nguyện với Thừa Hoàng."

Đột nhiên, cánh cửa phía sau bọn bị đẩy ra, Triệu Viễn Chu phất tay, đoản đao đâm trúng người tới.

"Quả nhiên là làm từ gỗ." Văn Tiêu nói.

Chỉ thấy Bùi Tư Hằng thần sắc nôn nóng, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ đang gặp nguy hiểm, các ngươi mau đi cứu tỷ tỷ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com