Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu 】 Chương 2

2. Ký kết khế ước


Trong địa lao, Triệu Viễn Chu ngồi ở chính giữa nhà tù nhắm mắt đả tọa, một tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào y.

Trong lao, Triệu Viễn Chu có một mái tóc dài rối tung ở sau lưng, mặt mày tú khí lịch sự tao nhã. Nếu xem nhẹ yêu khí tà ác quanh thân, thì diện mạo không phân nam nữ của y trông không giống như một con cực ác chi yêu.

Trác Dực Thần hừ nhẹ một tiếng, "Làm bộ làm tịch."

Triệu Viễn Chu đang đả tọa: ? Y đã làm gì?

Giống như cảm nhận được tiếng bước chân, Triệu Viễn Chu mở mắt ra, nói: "Ta đợi ngươi đến suýt thì muốn ngủ quên."

"Ngươi biết ta sẽ đến sao?" Trác Dực Thần lạnh lùng nói.

"Ta biết ngươi không buông bỏ được ta."

Trác Dực Thần hừ lạnh một tiếng: "A, ta không buông bỏ được cái mạng của ngươi. Trên người của ngươi gánh vô số mạng người, ngươi chết cũng không đáng tiếc."

Triệu Viễn Chu đứng lên, "Cho nên ngươi nhất định sẽ đến. Bởi vì ngươi muốn biết cách dùng chân chính của Vân Quang kiếm. Chỉ có như vậy mới có thể giết chết ta."

Trác Dực Thần trầm mặc.

"Ta có thể nói cho ngươi biết."

"Nhưng ngươi có điều kiện."

"Đúng vậy." Triệu Viễn Chu đáp đến dứt khoát.

"Ngươi muốn cái gì?" Trác Dực Thần tin tưởng rằng lần này Triệu Viễn Chu chủ động đến Tập Yêu Tư nhất định có động cơ khác, hơn nữa chuyện cũng không có đơn giản như vậy.

Nhưng Trác Dực Thần nhìn không thấu Triệu Viễn Chu đang mưu tính cái gì, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng làm bất cứ chuyện gì liên quan đến thương thiên hại lí.

Đang suy đoán, Triệu Viễn Chu trước một bước đã mở miệng, nói: "Ta muốn một lời thề của ngươi. Lập lời thề độc, không bao giờ đổi ý."

"Ngươi muốn ta làm cái gì?" Trác Dực Thần nói.

Triệu Viễn Chu dừng một chút, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Trác Dực Thần, "Ta muốn ngươi giết ta. Ta sẽ dạy ngươi cách sử dụng chính xác của Vân Quang kiếm. Sau đó, ngươi giết ta đi."

Tức khắc tim Trác Dực Thần đập như sấm, điều kiện mà Triệu Viễn Chu đưa ra, thế nhưng là dùng Vân Quang kiếm giết y?

Trác Dực Thần hồ nghi mà nhìn về phía Triệu Viễn Chu, hỏi: "Ngươi muốn chết lắm sao?"

"Muốn. Hơn nữa ta phải chết trong tay ngươi."

Trác Dực Thần không thể tin tưởng, hắn biết Triệu Viễn Chu nếu một lòng muốn chết, có ngàn vạn cách, vì sao nhất định phải tìm hắn?

"Ta không hiểu. Nếu ngươi muốn chết, có ngàn vạn cách, vì sao phải để ta giết ngươi?"

Tổng không có khả năng sẽ là vì chuộc tội đi? Ý tưởng này khiến Trác Dực Thần cảm thấy buồn cười.

"Thế nhân gọi ta là cực ác chi yêu, ngươi biết vì sao không?" Triệu Viễn Chu nói.

Trác Dực Thần hừ lạnh một tiếng, "Đương nhiên là bởi vì ngươi làm nhiều việc ác, tàn bạo đến cực điểm."

"Trác đại nhân không cần nghe mấy lời đồn thổi đó."

Trác Dực Thần nhướng mày nói: "Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi còn là một yêu tốt nữa sao?"

"Không phải. Ta càng hung tợn hơn, ác độc hơn so với mấy lời đồn đó. Ta không chỉ có hấp thụ lệ khí của thiên địa, càng là nơi chứa đựng lệ khí. Ngươi có biết lệ khí không?"

Trác Dực Thần lạnh lùng nói: "Ta tất nhiên là biết. Có thể hủy thiên diệt địa, khiến cho cả thế gian không thấy ánh mặt trời, thi thể la liệt khắp nơi."

"Thế nên, ta tuy có ngàn vạn cách chết, nhưng không có cách nào trong ngàn vạn cách này là giải pháp tối ưu. Ta chết rồi, trong thiên địa liền sẽ lập tức sinh ra vật chứa mới, thay thế ta, chịu tải và hấp thu lệ khí bất diệt không dứt này. Mà vật chứa mới đó là thiện hay ác, là chính hay tà, không ai có thể đoán trước được."

Triệu Viễn Chu nhìn Vân Quang kiếm trong tay Trác Dực Thần, "Mà Vân Quang kiếm của ngươi có thể dập tan mọi tà ác hung thần. Chết dưới kiếm của ngươi, liền có thể chấm dứt hoàn toàn sự luân hồi của vật chứa."

Trác Dực Thần suy nghĩ về lời nói của y, sử dụng Vân Quang kiếm giết chết Chu Yếm, yêu thân là vật chứa của lệ khí, tránh lại có vật chứa mới được sinh ra.

Nó loại bỏ khả năng những yêu quái có bản tính xấu xa, lợi dụng lệ khí để làm điều ác, đồng thời cũng chấm dứt số mệnh yêu quái có bản chất là thiện bị lệ khí lôi cuốn.

Đây quả thực là một ý tưởng hay. Nhưng, Chu Yếm là thiện hay ác? Sao y có thể có lòng tốt đến như vậy?

Trong mắt Trác Dực Thần tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, hắn nhìn Triệu Viễn Chu, chậm rãi giơ tay lên.

"Ta, Trác Dực Thần thề với trời, chỉ cần Chu Yếm dạy cho ta cách sử dùng chính xác của Vân Quang kiếm, ta nhất định sẽ dùng kiếm giết chết hắn. Nếu có vi phạm, trời tru đất diệt, hồn phi phách tán."

Dù thế nào đi nữa, lời thề nay sẽ không có bất cứ vấn đề gì, hắn nhất định sẽ tự tay giết Chu Yếm.

Triệu Viễn Chu lộ ra tươi cười nói, "Tốt, rất tốt."

Trác Dực Thần thề xong, đột nhiên từ trong lòng ngực móc ra một quyển trục, ném cho Triệu Viễn Chu, "Ta đã thề, vì để bảo đảm cho tương lai, ngươi nhất định phải ký kết khế ước."

Triệu Viễn Chu mở quyển trục ra, tức khắc trợn tròn mắt, "Ta nói a Trác đại nhân, chín mươi chín yêu cầu này của ngài không phải có chút quá nhiều sao?"

"Nhiều sao? Đối phó với ngươi cái loại ác yêu này, nếu như không có nhiều điểm bảo đảm như thế nào có thể được? Huống chi ngươi còn muốn lưu tại ở Tập Yêu Tư, thì ngươi phải ký kết khế ước."

Trác Dực Thần nhìn chữ viết tràn đầy trên quyển trục, nếu không phải viết không đủ hắn còn có thể viết thêm nữa. Sớm biết liền viết một quyển.

"Xem ra Trác đại nhân đã quyết định để ta ở lại. Một khi đã như vậy, ta cũng phải thức thời a."

Triệu Viễn Chu nhìn chữ viết dày đặc kia, nói: "Ai, nhưng mà Trác đại nhân viết cái này cũng quá phiền toái, vẫn là để ta tự mình làm đi."

Khi nói đặt ngón tay lên môi, yêu khí màu đỏ lan tràn đến phía trên quyển trục, "Không."

Theo yêu khí biến mất, chữ viết trên quyển trục bị xóa sạch. Trác Dực Thần nhìn chữ mình cực cực khổ khổ viết mấy cái canh giờ đã không còn, tức khắc liền tức giận.

"Triệu Viễn Chu!"

"Ai ai ai, ta không có điếc, không cần thiết kêu lớn tiếng như vậy." Triệu Viễn Chu bịt lỗ tai lại, "Trên này ngươi nói đến nói đi đơn giản liền kia vài giờ."

Triệu Viễn Chu từng bước tới gần, cúi người xuống, đan xen lẫn nhau, khoảng cách càng gần, Trác Dực Thần khựng lại, Vân Quang kiếm trong tay đã rút ra khỏi vỏ một nửa.

"Trác đại nhân không cần khẩn trương đến vậy, ta chỉ là muốn mượn Vân Quang Kiếm của ngươi dùng một chút." Vừa nói, hắn vừa đặt lòng bàn tay lên Vân Quang Kiếm cắt qua, máu tươi liền trào ra.

"Ta không có khẩn trương, chỉ là mùi của ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm thôi."

"Ngạch......" Triệu Viễn Chu xấu hổ cười hai tiếng, ngón tay ở trên không trung múa may, trên quyển trục xuất hiện chữ viết.

Triệu Viễn Chu tự nguyện cùng Trác Dực Thần ký kết khế ước. Không được làm chuyện tà ác, không được mưu đồ bất chính, rắp tâm hại người, gây hại nhân gian, tổn hại sinh linh, chỉ một lòng muốn chết, không được vi phạm, nếu như vi phạm ắt gặp phản phệ.

"Lần này có được không?"

Triệu Viễn Chu đem quyển trục đưa cho Trác Dực Thần, thuận tiện đem bàn tay đã bị cắt vỡ lau trên tay áo của Trác Dực Thần một phen.

"Ngươi!" Trác Dực Thần ghét bỏ muốn xóa đi, nhưng lại không biết phải làm thế nào, "Để ngừa ngươi lật lọng, ngươi phải ký thêm tên Chu Yếm nữa."

Triệu Viễn Chu gật đầu cười, kỳ thật nghiến răng nghiến lợi, "Được. Trác đại nhân nói cái gì cũng đúng."

Triệu Viễn Chu lại ở trên khế ước ký tên Chu Yếm, Trác Dực Thần cất quyển trục đi, bước ra khỏi phòng giam.

Nhớ lại những gì Phạm Anh đã từng nói với hắn, "Tổ tiên Băng Di của ngươi đã từng tru sát Ứng Long, mà Ứng Long có thần lực nhìn thấy tương lai. Ứng Long đã tiên đoán rằng mỗi đời hậu duệ của tộc Băng Di kế thừa Vân Quang kiếm, đều sẽ tru sát cực ác chi yêu nhất vào thời đó."

Mà Phạm Anh nói cho hắn, đây không phải là lời tiên đoán mà là một lời nguyền rủa.

Tru sát Chu Yếm, là sứ mệnh của hắn. Nếu này cũng coi như là nguyền rủa, vậy hắn mong còn chẳng được.

Trác Dực Thần hơi hơi nghiêng đầu, dừng lại một chút rồi sải bước rời đi.

Triệu Viễn Chu nhìn bóng dáng rời đi, khóe môi hơi hơi nhếch lên. ' Ngươi cần phải giữ lời a, Tiểu Trác đại nhân.'

////

Ngày hôm sau, Văn Tiêu vì xác định một sự kiện mà đi vào địa lao. Mới vừa đi đến cửa phòng nơi Triệu Viễn Chu bị giam giữ, liền phát hiện Triệu Viễn Chu vẫn nằm nghiêng bất động ở giữa địa lao, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt, khóe miệng tàn lưu vết máu.

Văn Tiêu lập tức dò hỏi thị vệ: "Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?"

Thị vệ cửa trước nhìn vào trong phòng và giật mình, "Cái này... cái này... . Tiểu nhân cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Tối hôm qua lúc Trác đại nhân tới, hắn vẫn rất ổn..."

"Tiểu Trác?...... Trác thống lĩnh đã tới sao?" Văn Tiêu cúi đầu suy nghĩ một chút nói: "Mở cửa."

Văn Tiêu đi vào nhà tù, cúi đầu nhìn Triệu Viễn Chu nằm trên trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, ngồi xổm xuống phía sau y.

"Tỉnh dậy đi. Đừng giả vờ nữa."

Triệu Viễn Chu vẫn không nhúc nhích.

Văn Tiêu hừ nhẹ một tiếng, rút chủy thủ ra, giơ tay lên liền định đâm vào đùi Triệu Viễn Chu.

Khi đao rơi xuống một nửa, Triệu Viễn Chu liền dứt khoát lưu loát mà ngồi dậy thân mình. Y kịp thời mở miệng ngăn lại mũi đao chuẩn bị chọc vào đùi mình.

"Văn Tiêu tiểu thư tới xem ta, chẳng lẽ là quan tâm ta?"

Văn Tiêu vô ngữ, chủy thủ trong tay đột nhiên lại tiếp tục đâm xuống đùi Triệu Viễn Chu, sau đó lập tức rút ra, dứt khoát lưu loát không có bất cứ động tác thừa nào.

Triệu Viễn Chu kêu rên một tiếng: "Ta đã dậy rồi mà ngươi còn đâm?!"

"Đề phòng bất trắc, cứ đâm ngươi một nhát nhẹ trước đã. Trên đao có Hoán Linh Tán, có thể khắc chế yêu lực của ngươi. Nếu không ta sợ ngươi sẽ làm ta bị thương."

Văn Tiêu đáp đến đúng lý hợp tình, Triệu Viễn Chu đều tức giận đến cười nói, "Là ngươi vẫn luôn làm ta bị thương! Người và yêu quái thụ thụ bất thân. Ngươi tới tìm ta làm gì?"

Văn Tiêu đem một khối lệnh bài đưa cho Triệu Viễn Chu, "Ta tới đưa lệnh bài cho ngươi."

Triệu Viễn Chu nhướng mày, mới vừa vươn tay chuẩn bị nhận lấy, Văn Tiêu lại lấy lệnh bài đi.

"Ta có thể cho ngươi, nhưng mà ta muốn ngươi trả lời hai câu hỏi của ta." Văn Tiêu nói.

"Văn Tiêu tiểu thư thật đúng là không làm mua bán lỗ vốn a. Ngươi hỏi đi."

Văn Tiêu cười: "Tiểu Trác đến tìm ngươi làm gì?"

Triệu Viễn Chu nói: "Đây là thỏa thuận giữa ta và Trác thống lĩnh, là bí mật, làm sao có thể nói cho người khác một cách dễ dàng như vậy được."

"Nga? Có thể, vậy câu hỏi tiếp theo." Văn Tiêu rút chủy thủ ra chém vài nhát vào không trung, "Trước đây chúng ta có phải đã gặp qua rồi hay không?"

"Vấn đề này ngươi đã hỏi ta một lần rồi." Triệu Viễn Chu buông tay, "Không bằng chính ngươi tự mình xác nhận một chút?"

Văn Tiêu lạnh lùng nhìn y, không muốn nhiều lời, xoay người rời đi, lại bị Triệu Viễn Chu gọi lại.

"Ngươi là đồ đệ của Bạch Trạch thần nữ."

Văn Tiêu nghe vậy dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Triệu Viễn Chu, "Điều này thì có gì mà hiếm lạ. Tất cả yêu thú trong Đại Hoang đều biết ta là thần nữ Bạch Trạch mới nhậm chức. Ở Đại Hoang này, nếu muốn so về tiếng tăm, ta không kém cạnh gì so với Chu Yếm ngươi."

Triệu Viễn Chu cười cười, nói: "Một thần nữ đã không có Bạch Trạch lệnh và thần lực Bạch Trạch, đúng là tiếng tăm vang xa thật. Một trò cười mà ai nấy đều hiểu biết."

Văn Tiêu nắm chặt ống tay áo, hốc mắt đỏ lên.

Triệu Viễn Chu thu hồi nụ cười, thần sắc nghiêm túc nói: "Ngươi có biết vì sao thân thể của ngươi lại yếu ớt đến vậy không? Bởi vì bị mất Bạch Trạch lệnh đấy."

Văn Tiêu vẫn đang cố gắng ổn định hô hấp: "Ta biết. Không cần ngươi nói."

"Vậy ngươi có biết, nếu lại không tìm được nữa thì mạng ngươi chẳng con bao lâu không?"

Văn Tiêu khiếp sợ một cái chớp mắt, trầm mặc.

"Xem ra sư phụ của ngươi không nói với người rồi... Sau khi thần nữ Bạch Trạch đời trước, Triệu Uyển Nhi chết, Bạch Trạch lệnh vốn nên chọn một chủ nhân khác mà chuyển dời và truyền thừa với đời thần nữ kế tiếp. Nhưng mà Bạch Trạch lệnh lại không cánh mà bay, đến nay vẫn chưa biết tung tích. Hiện giờ, thần lực trên người của ngươi đã hoàn toàn biến mất. Trừ phi tìm lại được Bạch Trạch lệnh, nếu không ngươi sẽ suy yếu dần rồi chết rất nhanh, nhưng ta có thể giúp ngươi. Ta từ Đại Hoang đi tới nơi này, chính là để giúp ngươi tìm lại Bạch Trạch lệnh."

Văn Tiêu xem kỹ Triệu Viễn Chu: "Quả thực là ta cần Bạch Trạch lệnh. Vậy thứ ngươi muốn là gì?"

Triệu Viễn Chu đáp: "Ta cũng muốn có Bạch Trạch lệnh."

Văn Tiêu cảnh giác nhìn Triệu Viễn Chu, tràn đầy phòng bị, "Ngươi muốn Bạch Trạch lệnh để làm cái gì?"

Triệu Viễn Chu khẽ cười một tiếng, nói: "Đừng khẩn trương, ta muốn Bạch Trạch lệnh là bởi vì thần nữ chậm chạp không trở về, cứ tiếp tục thế này, Đại Hoang sẽ tiêu đời."

"Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?"

"Tin hay không tùy ngươi, nhưng ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm được Bạch Trạch lệnh."

Văn Tiêu đặt lệnh bài xuống, "Nếu Tiểu Trác lựa chọn để ngươi ở lại, nói vậy hắn đã có phương pháp không cho ngươi làm xằng làm bậy. Ta cũng không có gì để nói, hy vọng ngươi có thể nói được làm được."

Triệu Viễn Chu xoay người lại, một tia nắng chiếu xuyên qua cửa sổ nhỏ đến trên người y, độ ấm quen thuộc rồi lại đã lâu, nhưng thật ra đã lâu rồi y không có cảm thụ qua.

Đình viện phong nhã, thảm cỏ xanh đan xen, Trác Dực Thần đang ngồi ở phía trước cửa sổ, cầm chiếc khăn trắng trong tay cẩn thận lau thanh Vân Quang kiếm, thần sắc hắn chuyên chú mà bình tĩnh.

Một thị vệ của Tập Yêu Tư bưng chiếc khay đặt ba tấm lệnh bài trong đó, đi đến bên cạnh Trác Dực Thần: "Đại nhân, Phạm đại nhân đưa ba khối lệnh bài tới."

Trác Dực Thần buông kiếm xuống, cầm lấy lệnh bài ở trong khay lên xem xét.

Sau đó hắn cầm lấy hai khối lệnh bài còn lại lên, mới phát hiện dưới hai tấm lệnh bài có một mảnh giấy nhỏ, trên đó viết hai cái tên: Bùi Tư Tịnh, Bạch Cửu.

"Đi xuống đi." Trác Dực Thần một mình vuốt ve lệnh bài Tập Yêu Tư trong tay, suy nghĩ về hành động của Triệu Viễn Chu vào đêm qua.

Bỗng nhiên, trong phòng truyền đến tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy là Văn Tiêu, trong tay còn xách theo một hộp đồ ăn, "Ta đặc biệt mang bánh ngọc lộ của Thanh Phong Lâu, món ăn ưa thích của Tiểu Trác."

Văn Tiêu ngồi xuống, bên hông treo lệnh bài của Tập Yêu Tư, Trác Dực Thần nhịn không được mở miệng nói: "Người nhất định cứ phải gia nhập đội tiên phong của Tập Yêu Tư sao?"

"Không tốt sao?" Văn Tiêu hỏi.

Trác Dực Thần vội vàng nói: "Đương nhiên là không tốt rồi. Yêu thú hung tàn, quá mức nguy hiểm."

Văn Tiêu đem hộp đồ ăn mở ra, lấy điểm tâm ra đặt lên bàn, hương thơm tràn ngập bốn phía.

"Có Tiểu Trác ở đây, ta còn sợ gì nữa? Con sẽ bảo vệ ta mà."

"Ta đương nhiên sẽ bảo vệ người. Chỉ là......" Hắn nói không nên lời, hắn không thể ích kỷ mà yêu cầu Văn Tiêu không cần tham dự hành động lần này.

Văn Tiêu than nhẹ một tiếng: "Nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm Bạch Trạch lệnh, cố gắng lâu vậy rồi mà không hề có manh mối. Hiện giờ Chu Yếm xuất hiện, tình nguyện hỗ trợ, cơ hội tốt đến nhường nào chứ. Hơn nữa...... Ta thân là  thần nữ Bạch Trạch, này cũng là cơ hội để ta rèn luyện, càng là trách nhiệm của ta."

Trác Dực Thần cúi đầu. Đúng vậy, là trách nhiệm, mà trách nhiệm của hắn chính là giết Chu Yếm.

"Ta hiểu rồi."

Văn Tiêu tay chống mặt, hỏi: "Vậy con nói cho ta biết, tối hôm qua con và Triệu Viễn Chu đã nói cái gì?"

"Ta......" Trác Dực Thần muốn nói lại thôi.

Văn Tiêu nhìn thấy Trác Dực Thần khó xử, liền trêu ghẹo nói: "Úc, ta đã biết, con và Triệu Viễn Chu... có vấn đề."

Trác Dực Thần ngẩng đầu, nhìn thấy Văn Tiêu vẻ mặt cười xấu xa, "Ta và hắn có bí mật."

Hắn chỉ vào đầu mình, nói: "Người, mới là người có vấn đề ấy."

Văn Tiêu chớp chớp mắt vẻ mặt vô tội, "Ta lại chưa nói cái gì."

Trác Dực Thần quay người đi, Văn Tiêu liền kéo Trác Dực Thần, "Đi, chúng ta đi tìm hai đội viên còn lại trong đội."

Hai người đi trên hành lang, đi ngang qua một chỗ sân, lại đi vòng vèo trở về. Trong hoa viên, trên tán cây cành lá tốt tươi, Triệu Viễn Chu đang thong thả ngồi trên cây ăn quả đào.

Văn Tiêu trêu chọc nói: "Quả nhiên là một con khỉ."

Triệu Viễn Chu lập tức ném quả đào trong tay đi, "Tuy Tập Yêu Tư này của các ngươi trông có vẻ nghèo nàn, nhưng chỗ cũng khác rộng đấy. Đằng trước để làm việc, phía sau là chỗ ở, bao ăn bao ở, nhưng thật ra đỡ mất công ta lại tìm chỗ ở tạm."

"Sao hắn ta lại được thả ra rồi?"

Trác Dực Thần cau mày, tuy rằng hắn biết với năng lực của Chu Yếm, nhà tù nho nhỏ kia tất nhiên không thể giam được y, nhưng lại để y tùy ý chạy lung tung trong Tập Yêu Tư, tựa hồ bọn họ thực vô năng.

Triệu Viễn Chu xoay người từ trên cây nhảy xuống, tiến lên chen vào giữa hai người, nói: "Không phải là thành lập tiểu đội bắt yêu à? Ta sợ các ngươi bỏ rơi ta nên ta theo tới đây."

Văn Tiêu rút cánh tay ra, hơi hơi mỉm cười, "Người và yêu quái thụ thụ bất thân, không biết xấu hổ."

"Văn Tiêu tiểu thư thật đúng là mang thù a."

Triệu Viễn Chu thở dài, thuận thế dùng hai tay ôm chặt cánh tay Trác Dực Thần: "Trác đại nhân đang vội giải quyết vụ án còn gì, ta giúp mọi người tiết kiệm thời gian, như vậy không tốt à? Còn thiếu bao nhiêu?"

Trác Dực Thần hít sâu vài lần, nỗ lực khắc chế xúc động muốn rút kiếm, hắn dùng sức đẩy Triệu Viễn Chu ra, "Ta đã nói rồi, ta không thích mùi của ngươi."

"Vậy được thôi." Triệu Viễn Chu lùi lại mấy bước, tránh xa Trác Dực Thần, "Lúc này ngươi có thể trả lời vấn đề sao?"

"Còn thiếu hai người... Vừa hay là loại người mà ta không giỏi đối phó nhất..."

"Hai loại nào cơ?" Triệu Viễn Chu hỏi.

"Một nữ nhân, một cái tiểu hài nhi."

Triệu Viễn Chu hỏi: "Tiểu hài nhi? Bao nhiêu tuổi?"

"Mười ba tuổi." Văn Tiêu đáp.

Triệu Viễn Chu sửng sốt một chút "Mười ba tuổi, chắc hắn còn chưa cao tới đầu gối của ta đi, có được tích sự gì không?"

Trác Dực Thần một trận vô ngữ, ngươi bao nhiêu tuổi mà còn thích giả vờ như vậy?

"Mặc dù chỉ mới có mười ba tuổi, nhưng lại là một trong những thần y nổi tiếng số một số hai ở kinh đô. Cậu ấy không chỉ biết chữa cho người, còn biết chữa cho cả yêu."

"Ồ? Khám yêu?" Triệu Viễn Chu tới hứng thú, "Hảo thuyết hảo thuyết, giao cho ta đi."

Vừa nói y vừa gợi lên khóe môi, "Khi ta trở về, Trác đại nhân cần phải cảm ơn ta đàng hoàng a."

Trác Dực Thần mắt trợn trắng, xoay người liền đi.

Văn Tiêu chứng kiến ​​hết thảy nhìn Trác Dực Thần, lại nhìn Triệu Viễn Chu, chỉ nói: "Ta đi tìm Bùi Tư Tịnh, tiểu hài nhi liền giao cho ngươi."

Tế Tâm Đường một nửa bán thuốc, một nửa phía sau là phòng khám bệnh. Chính giữa phòng khám bệnh dựng bình phong, trên bình phong có một khe hở, tiện cho người bệnh duỗi tay ra để bắt mạch hỏi khám.

Bạch Cửu ngồi ở phía sau bình phong, từ trong khe thò ra một đoạn cánh tay, Bạch Cửu đang tìm kiếm thứ gì đó trong hộp nhỏ.

Triệu Viễn Chu nhìn Bạch Cửu lấy ra một cây ngân châm đang định đâm y, đang định rút tay lại, không ngờ đối phương phản ứng nhanh hơn, gắt gao tóm lấy cánh tay y, trát một châm.

Bạch Cửu lầm bầm lầu bầu, "Tuy rằng có ít sức sống, nhưng theo thuật Hoàng Chung, hẳn là mạch đập cổ tay phải đạt chín phần, tại sao ngươi chỉ được một phân? Trừ phi, trừ phi ngươi không phải là... con người!"

Một cơn gió nhẹ thổi tung tấm mành sa lên, Triệu Viễn Chu tà ác mà ' òa ' một tiếng. Bạch Cửu hét một trận chói tai và che lại đôi mắt, cầm ngân châm đâm xuyên qua tấm mành.

"Ta nói cho ngươi biết, cây ngân châm này của rất lợi hại! Có thể trảm yêu trừ ma, ngươi đừng tới đây!"

Bạch Cửu nhắm chặt hai mắt, khoa tay múa chân trong chốc lát, đột nhiên phát hiện không có động tĩnh gì. Hắn cẩn thận mở mắt ra, yêu quái kia đã không thấy.

Trên bàn đặt một khối lệnh bài, mặt trên viết Tập Yêu Tư.

Bạch Cửu cầm lấy lệnh bài của Tập Yêu Tư, nhảy nhót mà chạy ra, "Hahaha, mẫu thân, ta được chọn rồi!"

Đứng trong Diễn Võ Trường là một người nữ tử anh khí mười phần, mặc bộ quần áo tay bó tối màu, anh tư táp sảng, tay cầm một cây cung dài, đó là Bùi Tư Tịnh.

Nhiều người đang xem luyện võ tập trung xung quanh Diễn Võ Trường. Bọn họ nhỏ giọng nghị luận, trong đó có người nhận ra nàng, khen ngợi kỹ năng bắn cung của nàng.

Bùi Tư Tịnh dùng một mảnh vải bịt kín đôi mắt và giơ tay kéo cung, nín thở lắng nghe, sau khi phong bế thị giác thì thính giác của nàng cũng được khuếch đại lên rất nhiều, ngay cả tiếng gió đều trở nên rõ ràng, chỉ là xung quang quá yên tĩnh

Bùi Tư Tịnh đột nhiên kéo miếng vải che mắt xuống và ngạc nhiên khi thấy tất cả những người đang xem đều ngã xuống đất không dậy nổi.

Nàng xoay người và ngửi thấy mùi thơm của hoa, tùy theo lọt vào trong tầm mắt chính là một người nữ tử mặc váy dài hồng nhạt đi về phía nàng.

Nữ tử không có trang sức dư thừa gì, trên đầu chỉ cài một cái trâm cài, lại tươi mát thoát tục, lộ ra phong độ trí thức nồng đậm, vẻ đẹp khó tả.

Bùi Tư Tịnh tiến lên hai bước, nói: "Ngươi là ai? Ngươi đã làm gì bọn họ rồi?"

Văn Tiêu tươi cười dịu dàng phúc hậu và vô hại, nắm lấy cánh tay của Bùi Tư Tịnh, thân mật nói: "Bùi đại nhân, tại hạ là người của Tập Yêu Tư, Văn Tiêu."

Bùi Tư Tịnh biệt nữu rút cánh tay lại, nhưng lại bị Văn Tiêu túm lại, "Bùi đại nhân, có hứng thú nói chuyện vài câu không?"

Bùi Tư Tịnh lạnh lùng nói: "Không có. Mau đánh thức bọn họ dậy, nếu không đừng trách ta không khách khí."

Nói rút tay ra, Văn Tiêu nhu nhược đến cực điểm thuận thế ngã về phía sau, Bùi Tư Tịnh phản xạ có điều kiện đỡ lấy eo của Văn Tiêu, mà Văn Tiêu cũng tự nhiên ôm lấy cổ nàng.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Bùi Tư Tịnh đem người dựng thẳng lên và xoay đầu, "Chưa gặp tên thích khách nào không đàng hoàng như ngươi."

Văn Tiêu nhìn Bùi Tư Tịnh cười khúc khích, ngược lại khôi phục nghiêm túc, "Một tháng trước, dưới chân núi Côn Luân có một yêu vật giết hại thôn dân, ngươi phụng mệnh tiêu diệt yêu tà, đáng lẽ có công nên thưởng, nhưng ngươi lại chịu đả kích lớn từ vụ án này, mất đi chức trong quân đội. Nhưng kỳ thật ta biết là Bùi đại nhân chủ động từ quân chức, mà không phải là bị phạt."

Bùi Tư Tịnh híp lại, có chút tức giận: "Ngươi điều tra ta?"

Văn Tiêu lắc đầu tiếp tục nói: "Ngươi vẫn luôn không thể buông bỏ là bởi vì ngươi không thể chắc chắn thứ do chính tay mình giết rốt cuộc là yêu quái hay là con người? Ngươi không muốn làm sáng tỏ nghi hoặc của mình sao?"

"Ta đã từng điều tra qua, nhưng không có thu hoạch được gì. Ta từ đi chức quan, chính là vì không muốn lại dính liếu đến chuyện yêu tà nữa."

"Ta có thể giúp ngươi." Văn Tiêu dạo một vòng quanh Bùi Tư Tịnh, "Ví dụ như chuyện đệ đệ của ngươi."

Bùi Tư Tịnh đột nhiên ngước mắt lên và chạm phải ánh mắt của Văn Tiêu. Người sau chỉ là hơi hơi mỉm cười, đem lệnh bài đặt vào trong tay nàng, "Ai nha, tới cũng tới rồi, ta chờ ngươi nga."

Sau khi đem lệnh bài giao cho Bùi Tư Tịnh, Văn Tiêu liền xoay người rời đi, mà Bùi Tư Tịnh hít một hơi thật sâu do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn là đem lệnh bài nắm chặt ở trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com