Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu 】 Chương 4
4. Là yêu, đều xấu
Ánh sáng ban mai mờ mịt, bọn họ đến một ngọn núi ở ngoại thành Thiên Đô. Trên mặt đất có một khe rãnh rất lớn, tỏa ra mùi khó chịu.
Trác Dực Thần nhìn, nói: "Đây là nơi xảy ra vụ án thủy quỷ cướp dâu đầu tiên. Một vị thiên kim của phú thương ở Thiên Đô vì thế mà gả đi tới nơi khác...."
Văn Tiêu trực tiếp dùng tay dính một ít bùn đất, nàng để sát vào cái mũi ngửi ngửi, mùi hôi thối xông thẳng vào đầu, không khỏi nhíu mày nói: " Mùi cá tanh nồng quá."
Bạch Cửu ở một bên che lại cái mũi, bắt đầu nôn khan. Giây tiếp theo liền chạy sang một bên nôn khan vài cái, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, bám vào một thân cây và thở dốc.
Một quả quýt đưa tới, Bạch Cửu đưa tay đón lấy, suy yếu nói lời cảm tạ với Bùi Tư Tịnh: "Khỏi, ta không muốn ăn tí nào, cảm ơn"
"Không phải ăn, ngửi một chút, sẽ đỡ buồn nôn hơn đấy."
Bạch Cửu thử ngửi quả quýt một chút, quả nhiên hương cam quýt tươi mát dũng mãnh vào xoang mũi, cảm giác buồn nôn cũng không còn quá nồng.
Triệu Viễn Chu ngồi xổm xuống, dang rộng lòng bàn tay đối với khe rãnh, thực mau, rất nhiều lệ khí màu đỏ quấn quanh trên bùn đất màu đen, chui vào đầu ngón tay trắng nõn của y.
Triệu Viễn Chu mở to mắt, con ngươi cũng trở thành màu đỏ tươi, cùng lúc đó, Vân Quang kiếm trong tay Trác Dực Thần cảm ứng được cổ khí tức này, lập tức phát ra ánh sáng màu xanh lam.
Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần quay đầu nhìn về phía trước khe rãnh màu đen. Cảnh tượng ngày xưa của phiến thổ địa này liền lặp lại ở trước mắt hắn.
Ở phía trước, đội ngũ đón dâu thổi nhạc khúc, bốn gã kiệu phu nâng hỉ kiệu của tân nương nghênh diện đi tới.
Người thổi kèn của đội ngũ đón dâu đột nhiên dừng lại, tiếng nhạc vui tươi biến mất, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, thần sắc dị thường hoảng sợ.
Một trận gió lạnh thổi tới, lá khô bay loạn đầy trời, tiểu đình cách đó không xa, là một bóng người mặc đồ đen đang ngồi trong đó.
Tân nương đội khăn voan đỏ người mặc hỉ phục ở trong kiệu nghe được bên ngoài một mảnh an tĩnh, không nhịn được dò hỏi: "Làm sao vậy? Sao lại dừng lại?"
Không một người trả lời.
Khi tân nương đang cảm thấy nghi hoặc, muốn nhấc khăn voan lên để nhìn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Chỉ là khăn voan mới vừa xốc đến một nửa, thấy một đôi bàn chân trần của nam nhân đen sì và bẩn thỉu.
Tiếng thét chói tai của tân nương vang vọng khắp rừng cây, khiến lũ chim trên cành tản đi.
Rồi sau đó, hỉ kiệu kia liền ngừng ở tại chỗ, thi thể đội đón dâu mỗi người đều úp mặt xuống, huyết tinh tràn ngập nhiễm hồng khắp mặt đất xung quanh.
Một bóng người ướt dầm dề khiêng lên tân nương đang hôn mê, bước qua những thi thể đang nằm tứ tung ngang dọc, chậm rãi đi về phía sâu trong rừng cây.
Vạt áo màu lam rách rưới kéo lê trên mặt đất. Chỗ đi qua đều để lại vệt nước rất sâu và ướt dầm dề.
"Hóa ra là Thủy tộc quấy phá." Dứt lời, đôi mắt Triệu Viễn Chu khôi phục như thường.
Văn Tiêu nghe xong, hỏi: "Thủy tộc có rất nhiều loại. Rồng, cá, huyền quy, giao nhân...... Ngươi có thể thu hẹp phạm vi lại một chút không?"
Triệu Viễn Chu trầm tư một lát, trả lời: "Loài xấu xí ấy."
Văn Tiêu nhịn không được hừ lạnh một tiếng, "Thật là thông tin hữu ít, thật sự giúp ích rất nhiều đấy, chúng ta đều có thể trực tiếp phá án rồi."
"Yêu chỉ phân mạnh yếu, làm gì có chuyện sẽ phân xấu đẹp?"
Triệu Viễn Chu nhìn về phía chủ nhân của thanh âm, mặt lộ vẻ nghi hoặc, chỉ nghe Trác Dực Thần nhìn y lại nói: "Là yêu, thì đều xấu."
Triệu Viễn Chu:...
Triệu Viễn Chu thu hồi tươi cười, phản bác nói: "Nói hươu nói vượn! Đại yêu pháp lực vô biên, có thể biến hóa muôn hình vạn trạng. Nhưng thẩm mỹ của chúng ta khác với các ngươi. Ví dụ như các ngươi cảm thấy một mái tóc trắng xóa, có phần già nua, không đẹp. Nhưng ở trong mắt yêu quái chúng ta, một mái tóc bạc dài phết đất, lại là biểu tượng của yêu lực cường đại, đẹp đến không tả."
Trác Dực Thần nghe không nổi nữa, Vân Quang kiếm trong tay nện ở trên mặt đất. Triệu Viễn Chu dư quang thoáng nhìn, chân Trác Dực Thần dẫm lên đuôi tóc bạc của y.
Triệu Viễn Chu mỉm cười ngước mắt nhìn Trác Dực Thần, dường như muốn nói ngươi dẫm lên tóc của ta.
Trác Dực Thần lại chỉ là bình tĩnh nói: "Tiếp tục nói đi."
"Ta nói xong rồi."
"Thi thể của tân nương được phát hiện ở đâu?" Bùi Tư Tịnh đi tới hỏi.
"Theo hồ sơ ghi lại, được tìm thấy ở bãi sậy gần đây." Trác Dực Thần đáp.
Bùi Tư Tịnh gật gật đầu, "Đi xem thử đi."
Trác Dực Thần đỡ Văn Tiêu đứng dậy, theo kịp bước chân của Bùi Tư Tịnh và Bạch Cửu.
Triệu Viễn Chu cũng đứng lên, cầm đuôi tóc bị Trác Dực Thần dẫm lên, vỗ vỗ lại thổi thổi, rồi đi theo.
Bãi sậy sương mù mông lung, nước đục ngầu, dơ bẩn, âm trầm vô cùng.
Hoàn cảnh xung quanh khiến Bạch Cửu vốn là nhát gan càng thêm sợ hãi, chỉ có thể gắt gao kéo lấy tay áo của Trác Dực Thần theo ở phía sau.
Trác Dực Thần nói: "Tính đến bây giờ, hung thủ tổng cộng đã cướp dâu bảy lần. Bảy thi thể tân nương đều được phát hiện ở hồ này."
Triệu Viễn Chu ngồi xổm ở bên bờ, giống vừa rồi mở bàn tay ra, từng sợi lệ khí chui vào đầu ngón tay của y.
Một lát sau Triệu Viễn Chu mở mắt ra, "Trong hồ này chất đống thi thể, theo lý mà nói nên có lệ khí dày đặc. Nhưng bây giờ xem ra, lệ khí mới chỉ có chút ít, đều chưa đủ để ta nhét kẽ răng. Lệ khí có lẽ là đã bị hung thủ hút đi."
Triệu Viễn Chu đứng lên, vừa rồi hấp thụ lệ khí làm y có chút không thoải mái, lấy bình nước ra uống một ngụm. Mà một phen thao tác này bị Trác Dực Thần thu hết ở đáy mắt.
Văn Tiêu nghi hoặc nói: "Cho nên con yêu quái này là chuyên môn giết người, hút lệ khí, để tăng cường yêu lực."
Bùi Tư Tịnh lắc lắc đầu, "Nếu chỉ là muốn giết người để hấp thụ lệ khí, việc gì phải cố tình đưa tân nương tập hợp đến đây rồi ném thi thể? Không thấy kỳ quái sao?"
Trác Dực Thần phân tích: "Thi thể bị ném xuống hồ đều là tân nương, còn thi thể của người đi cùng thì bị vứt bừa bãi tại hiện trường vụ án. Bởi vậy, ta cảm thấy, mục tiêu của hắn là tân nương. Không phải giết người, mà là giết tân nương."
Triệu Viễn Chu xoay người, một bức trải qua thâm hậu bộ dáng nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Trác Dực Thần một cái con mắt hình viên đạn giết qua.
Không thú vị, không dễ chọc.
Văn Tiêu hỏi: "Cho nên hắn rốt cuộc là yêu quái gì?"
Triệu Viễn Chu nhún nhún vai, "Ta cũng không biết."
Văn Tiêu: "Đường đường đại yêu."
Trác Dực Thần: "Chỉ có cái mã."
Bùi Tư Tịnh: "Gì cũng mù tịt."
Bạch Cửu: "Nông cạn hạn hẹp."
"Được, được, được. Muốn chơi thế đúng không." Triệu Viễn Chu thập phần ' ủy khuất ', "Yêu quái ở Đại Hoang nhiều vô số kể, loại tiểu yêu vô danh tiểu tốt này, ta việc gì phải nhớ đến nó? Nếu muốn biết rằng yêu quái nào giết người quấy phá, chỉ cần tìm được thi thể trong nghĩa trang, ta kiểm tra là biết ngay."
"Đi." Trác Dực Thần nói.
Mấy người nhấc chân liền muốn đi về phía nghĩa trang.
Trác Dực Thần phát hiện Triệu Viễn Chu đang nhìn về phía bãi sậy, nghi hoặc nói: "Đi thôi."
Triệu Viễn Chu vẫn đứng yên ở tại chỗ, uống nước xong, nói: "Trước mắt còn có việc rắc rối khác, ta phải đi giải quyết trước đã. Tiểu Trác đại nhân, cứ đợi ta ở nghĩa trang đi."
Triệu Viễn Chu xoay người, tự cho là đúng làm cái ánh mắt trấn an, lại nói: "Đừng nóng vội."
"Ngươi bị điên à?" Trác Dực Thần nhịn không được mắng một tiếng, quay đầu liền đi.
Triệu Viễn Chu lại nhìn về phía Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh, bĩu môi nói: "Hắn cáu rồi."
Văn Tiêu cười một tiếng, kéo Bùi Tư Tịnh đi.
Bùi Tư Tịnh, Bạch Cửu và Văn Tiêu đến nghĩa trang trước, mà Trác Dực Thần đi đến Tề phủ, nơi gần nhất thu được thiếp cưới của thủy quỷ.
Sau một hồi điều tra, ba người ở trong nghĩa trang, phát hiện Sùng Võ Doanh đã xử lý hết tất cả thi thể, hủy thi diệt tích, không muốn làm cho bọn họ thuận lợi tra án.
Bạch Cửu nói: "Người của Sùng Võ Doanh tốt quá nhỉ!"
Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, Bạch Cửu lập tức thay đổi sắc mặt và chửi rủa: "Sùng Võ Doanh chẳng có ai là tốt cả!"
Văn Tiêu thở dài, trước mắt chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Mà khi nàng và Bùi Tư Tịnh xoay người, họ phát hiện ra rằng một chiếc quan tài màu đen rất lớn đã được dựng lên phía sau Bạch Cửu.
Bạch Cửu nhìn thấy hai người đồng thời nhìn chằm chằm mình, lập tức cảnh giác: "Các tỷ nhìn chằm chằm ta làm gì? Lại định giở trò xấu gì à? Cáo từ!"
Bạch Cửu xoay người muốn chạy, lại đụng phải quan tài ở phía sau. Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp ngã xuống đất giả bộ bất tỉnh!
Văn Tiêu có chút sợ hãi tiến lại gần Bùi Tư Tịnh, từ trong quan tài truyền đến một tiếng "dong dong dong", Văn Tiêu cảnh giác giữ chặt cánh tay Bùi Tư Tịnh.
Mà Bùi Tư Tịnh lập tức kéo căng dây cung nhắm ngay quan tài. Đột nhiên nắp quan tài được mở ra, Triệu Viễn Chu thò đầu cười: "Ngủ ngon."
Trên đùi truyền đến đau đớn, sau đó Triệu Viễn Chu cúi đầu, nhìn mũi tên cắm ở đùi mình, giơ ngón tay cái lên: "Quả nhiên là cung thủ lão luyện, tốc độ đủ nhanh."
Bùi Tư Tịnh thu cung tên lại, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, quay đầu nhìn Văn Tiêu.
"Ngươi không sao chứ?" Văn Tiêu nói.
"Ta vẫn ổn." Triệu Viễn Chu mỉm cười, Triệu Viễn Chu cúi đầu nhìn Bạch Cửu đang ngã trên mặt đất, "Nhưng hắn không sao chứ?"
Triệu Viễn Chu rút mũi tên ra trả lại cho Bùi Tư Tịnh, vết thương chỗ mới vừa bị bắn đã khép lại.
Bùi Tư Tịnh do dự tiếp nhận mũi tên, Văn Tiêu lại chú ý tới trên đùi của Triệu Viễn Chu còn có một vết thương do trúng tên khác, hỏi: "Sao ngươi còn có một vết thương khác nữa? Ngươi không phải sẽ hồi phục sao?"
Bùi Tư Tịnh liếc mắt một cái liền nhận ra đó là mũi trên trừ yêu của Sùng Võ Doanh, "Trên mũi tên của Sùng Võ Doanh có tẩm độc đặc chế cho yêu thú, sẽ làm miệng vết thương mãi không thể lành, cứ luôn lở loét. Không chữa được đâu."
Văn Tiêu bỗng nhiên nhớ tới Ngoa thú, cũng là trúng mũi trên trừ yêu của Sùng Võ Doanh. Mà nội đan của ngoa thú còn ở Tập Yêu Tư, đang được nàng cất giữ.
Bạch Cửu vốn đang nằm trên mặt đất giả vờ bất tỉnh giơ tay lên: "Ta có thể!"
Triệu Viễn Chu mày rậm nhướng lên: "Nếu lợi hại như vậy, có thể chữa khỏi mọi thứ, vậy ngươi cũng có thể khám nghiệm tử thi phải không?"
"Cái gì?!" Bạch Cửu cõng hòm thuốc liền phải chạy, lại bị Triệu Viễn Chu kéo lại, nhét vào trong quan tài.
Một lát sau Bạch Cửu đỡ quan tài và nôn khan, " Ta đã nôn hết đồ ăn mà ta đã ăn rồi. Triệu Viễn Chu ta hận ngươi, ta muốn đi tìm Tiểu Trác đại nhân cáo trạng."
Triệu Viễn Chu ôm cánh tay, ' tấm tắc ' hai tiếng, "Ngươi tìm ai cáo trạng cũng vô dụng, hắn đánh không lại ta."
Bạch Cửu vỗ vỗ quan tài, "Ngươi!"
"Trước đừng ngươi nữa, ngươi có phát hiện được cái gì không?" Triệu Viễn Chu nói.
Bạch Cửu lắc đầu, "Trên người nàng không có miệng vết thương nào khác. Ta tận lực, tra không được."
Văn Tiêu duỗi tay vào trong quan tài, tìm kiếm trên người thi thể, từ trên móng tay của thi thể nhéo lên tới một mảnh nhỏ, "Đây là, vảy của yêu? Nhìn biểu cảm của tân nương, có vẻ như là bị dọa chết."
"Dọa chết? Còn có yêu quái có thể dọa chết người cơ á? Vậy yêu quái đó phải trông kinh khủng đến mức nào chứ?" Bạch Cửu nghĩ mà sợ nói.
Triệu Viễn Chu cầm mảnh nhỏ qua nhẹ nhàng ngửi ngửi, khóe môi nhếch lên: "Hóa ra là tên thất đức này trốn ra."
Ba người nhìn về phái Triệu Viễn Chu không tiếng động dò hỏi, mà Triệu Viễn Chu chỉ là cười nói: "Phá án rồi. Ta có chút đói bụng, vừa ăn vừa nói thôi."
Bốn người tùy ý tìm một quán ít người ngồi xuống, tùy ý gọi vài món ăn.
Bạch Cửu ăn đến chưa đã thèm, vừa ăn vừa oán giận: "Các người thật quá đáng, biến danh y Thiên Đô như ta trở thành ngỗ tác, bắt ta đi khám nghiệm tử thi! Mấy cái xác ghê tởm ấy, xem xong là ba ngày không nuốt nổi cơm luôn."
Ba người mang theo ý cười nhìn hắn, hắn lại nói với lão bản của quán: "Lão bản, lại cho thêm một bát canh dê, sáu cái bánh xốp, một đĩa thịt ướp tương. Ngoài ra, phiền toái ngài gói riêng cho ta một phần dấm và ớt, cay nồng."
"Được thôi."
Bùi Tư Tịnh lại gắp cho hắn một chiếc đùi gà, "Nào, Tiểu Cửu."
Bạch Cửu hì hì cười: "Cảm ơn tỷ tỷ." Khi mới vừa động đũa, động tác dừng lại nói: "Đợi chút, Bùi tỷ tỷ, tỷ tốt với ta như vậy, không phải lại muốn ta làm chuyện gì đáng sợ nữa chứ?"
Triệu Viễn Chu trêu chọc hắn nói: "Ôi, tiểu bạch thỏ biết suy nghĩ rồi đấy."
"Dù sao ngươi cũng không ăn, kể cho chúng ta nghe về con yêu quái đó trước đi." Văn Tiêu nói.
"Hắn tên là Nhiễm Di."
Văn Tiêu lẩm bẩm nói: "Nhiễm Di? Nhiễm Di ăn rồi có ngủ ngon trong truyền truyền ư ?"
Triệu Viễn Chu bổ sung: "Hắn trời sinh có yêu lực khống chế giấc mơ, đúng là có thể khiến người ta ngủ say."
"Có thể khống chế giấc mơ? Vậy ngày ngày ta có thể mơ thấy mình thành thần y, không cần tỉnh lại nữa rồi phải không?" Bạch Cửu nói.
Văn Tiêu cười nói: "Giấc mơ đẹp là cái bóng của điều mà chúng ta ao ước. Tuy rằng rất đẹp, nhưng chỉ là trăng trong nước, không thể chạm tới. Chìm đắm quá cũng không tốt."
"Ồ, được rồi."
"Nhưng thế gian này a, đại đa số người suốt cả cuộc đời đều không thể chạm tới trăng trên trời. Đối với bọn họ, bóng trăng trong nước cho dù là hư ảo, nhưng có được trong chốc lát cũng đã đủ rồi. Nhưng mà, vẫn là có một số người, chưa bao giờ mơ mộng, mà luôn bước đi vững chắc, làm việc chân thật. Ví dụ như......"
Chữ "Ta" nghẹn ở bên miệng.
Lại bị Bạch Cửu giành trước một bước: "Tiểu Trác đại nhân! Huynh ấy chưa bao giờ nói suông, nói là làm."
Triệu Viễn Chu sinh sôi bị bắt nuốt xuống một chữ, nâng lên tay liền gõ vào lục lạc bên tai của Bạch Cửu: "Trong mắt ngươi ngoại trừ tấm gương của ngươi, không còn người nào khác sao?"
Văn Tiêu nhàn nhạt nói: "Nhưng mà Tiểu Trác quả thực chưa bao giờ nằm mơ."
Triệu Viễn Chu rất ngạc nhiên: "Nga? Vậy lạ nhỉ. Ta chưa từng nghe nói qua có người không nằm mơ bao giờ. Mỗi người đều sẽ có chuyện muốn trốn tránh, mỗi khi đêm đến lại lén trốn vào trong mộng, để thở một lát, đó mới là lẽ thường của con người a."
Bùi Tư Tịnh nói: "Cho nên Nhiễm Di am hiểu nhất chính là giam người ở trong giấc mơ, dọa họ đến chết."
"Vậy là Nhiễm Di cho người ta mơ thấy ác mộng, mà không phải là giấc mơ đẹp. Vậy sách lại viết sai rồi." Văn Tiêu nói xong rút trâm trên đầu xuống sửa lại: "Thế làm thế nào để đối phó với Nhiễm Di?"
"Hoặc là người sở hữu ' Phá Huyễn Chân Nhãn '." Triệu Viễn Chu từ từ nói: "Hoặc là, cắt một miếng thịt của hắn mà ăn. Tốt nhất là cắt từ cá còn sống, còn dính nhớt và máu, hiệu quả là cao nhất."
Bạch Cửu chỉ nghĩ một chút, sau đó mất đi khẩu vị, che miệng nói: "Ngươi phiền quá a, Triệu Viễn Chu."
Triệu Viễn Chu cười, chọc tiểu hài nhi thật là thú vị.
Văn Tiêu ngừng viết, nhìn chằm chằm Triệu Viễn Chu hỏi: "Đúng rồi. Phá Huyễn Chân Nhãn mà ngươi vừa nhắc đến là cái gì? Sao ta chưa từng thấy trong sách nhắc qua?"
Triệu Viễn Chu đáp: "Đó là thứ mà đại yêu hàng đầu ở Đại Hoang mới có. Đừng quan tâm đến chuyện đó nữa, tranh thủ phá án đi."
Văn Tiêu gật gật đầu, sau đó ghi vào sổ: "Nếu chúng ta đã biết Nhiễm Di là hung thủ, thì chúng ta mau chóng đi bắt hắn đi. Chúng ta đã ký quân lệnh trạng, đầu vẫn còn chưa yên trên cổ đâu."
" Nhưng ta đâu biết hắn ở đâu, làm sao mà bắt? Dựa vào suy nghĩ à?" Triệu Viễn Chu đúng lý hợp tình nói.
Văn Tiêu hỏi: "Các ngươi đều là yêu quái, không thể lần theo khí tức sao?"
Triệu Viễn Chu khóe miệng giật giật: "Chó mời lần theo khí tức."
Bạch Cửu mở miệng: "Ngươi thậm chí..... Cách!"
Bùi Tư Tịnh nhìn thoáng qua nói thay hắn: "Còn không bằng chó."
Triệu Viễn Chu vừa định cãi cọ, Trác Dực Thần đi lên đặt thanh kiếm xuống mặt bàn, thuận thế ở bên cạnh y ngồi xuống, "Ta biết cách tìm được Nhiễm Di."
Triệu Viễn Chu nhướng mày, nhấp một ngụm nước: "Người giỏi hơn chó đến rồi."
Trác Dực Thần trừng mắt nhìn y liếc mắt một cái, tiếp tục nói: "Tề tiểu thư của Tề gia năm ngày nữa sẽ xuất giá, hôn lễ vẫn chưa bị hoãn lại. Đi theo Tề tiểu thư, liền có thể bắt được Nhiễm Di."
"Tề lão gia này làm gì vậy? Đến lúc này mà vẫn không hủy bỏ hôn sự, định giữ lại dâng cho thủy quỷ sao?" Bạch Cửu nói.
Triệu Viễn Chu phát hiện Trác Dực Thần tựa hồ còn có chuyện muốn nói, liền hỏi nói: "Tiểu Trác đại nhân, ngươi có phải còn phát hiện ra điều gì khác hay không?"
Trác Dực Thần nói: "Tề phủ tràn ngập một mùi kỳ lạ. Trong sân có khí tức của pháp chú trừ yêu."
"Vậy đối phó với Nhiễm Di như thế nào?" Bùi Tư Tịnh hỏi.
Triệu Viễn Chu đáp: "Thực ra cũng rất đơn giản, chỉ cần làm người đi vào giấc mộng chết ở trong mộng của mình là được."
"Đơn giản như vậy? Vậy cứ việc tự sát không phải được rồi." Bạch Cửu nói.
"Tự sát là rất đơn giản, nhưng cũng không phải là tất cả mọi người đều dám tự sát." Triệu Viễn Chu để sát vào mặt Bạch Cửu, "Bây giờ ngươi sẽ tự sát sao?"
"Ta không có ở trong mộng của Nhiễm Di, vì sao ta phải tự sát?" Bạch Cửu nói.
Triệu Viễn Chu nhướng mày mỉm cười nói: "Ngươi xác định sao? Làm sao có thể bảo đảm?"
Bạch Cửu sửng sốt một lát, ngẩng đầu nhìn về phía những người khác, đột nhiên cảm thấy thật không chân thực, nghĩ lại mà sợ.
Triệu Viễn Chu cười khẽ nói, "Xem ra ngươi đã hiểu rồi."
"Nếu có thứ gì có thể phá vỡ giấc mơ của Nhiễm Di, có lẽ......" Trác Dực Thần đang nói giữa chừng thì bị Triệu Viễn Chu ngắt lời.
"Theo ta được biết là không có."
Trác Dực Thần gợi lên khóe môi, hắn chờ chính là những lời này.
Hắn đem Vân Quang kiếm trong tay đưa qua, cưỡng bách Triệu Viễn Chu nắm lấy chuôi kiếm của Vân Quang kiếm. Vân Quang kiếm phát ra ánh sáng.
"Vân Quang kiếm có thể tru yêu phá tà, sẽ không bị tà ám xâm nhiễm, có thể phá hủy trên thế gian hết thảy tà ác cùng ảo ảnh."
Lợi dụng lúc Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đi đến Tề phủ. Triệu Viễn Chu một mình đi đến một nơi, chính là ao sậy mà y cùng những người khác đã đến vào ban ngày.
Đi trên cây cầu gỗ, sương mù xung quanh càng ngày càng dày đặc. Bỗng nhiên trong làn nước bên cạnh y, có một bóng người bị bao bọc bởi lệ khí màu đỏ, một bóng người màu trắng nằm dưới chân y.
Triệu Viễn Chu chấn kinh một lát, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, tràn đầy tức giận.
Triệu Viễn Chu đột nhiên giơ tay lên, ngón tay tới gần bên môi: "Hiện."
Sương mù dày đặc tiêu tán, cảnh trong mơ bị phá, mặt nước tối tăm và tĩnh lặng lại hiện ra trước mặt.
Mặt nước nổi lên gợn sóng, một cái đầu ướt đẫm nhô ra từ trong nước, nửa khuôn mặt chìm ở trong nước nhìn chằm chằm Triệu Viễn Chu.
"Ra đây."
Người trong nước vẫn không nhúc nhích.
Triệu Viễn Chu hơi mất kiên nhẫn, cả giận nói: "Giả thần giả quỷ. Còn không qua đây, thì lão tử sẽ dùng một mồi lửa thiêu cái hồ này, hầm một nồi canh cá lớn!"
Nhiễm Di lúc này mới chậm rãi từ trong nước đi lên, cả người hắn ướt đẫm, trên cánh tay vẫn còn vài vết thương mơ hồ đang không ngừng thối rữa.
Triệu Viễn Chu giơ tay, niệm chú: "Quỳ."
Vẻ mặt Nhiễm Di lập tức trở nên khó chịu, thân hình đột nhiên đi tới trước mặt Triệu Viễn Chu quỳ xuống.
Một con tiểu yêu thế nhưng cũng dám ra tay với y, quả thực là to gan lớn mật.
Triệu Viễn Chu cảnh cáo: "Đừng lấy những trò vặt vãnh này của ngươi để đối phó ta. Trận pháp Mộng Cảnh Che Mắt của ngươi cũng chỉ có thể lừa được người thường."
Nhiễm Di thấp giọng nói: "Ta biết, ngươi có ' Phá Huyễn Chân Nhãn ', tất nhiên không lừa được ngươi. Nhưng những yêu quái khác muốn nhìn thấu mộng cảnh, thì không dễ dàng gì."
Vẻ mặt Triệu Viễn Chu khi nghe được ' Phá Huyễn Chân Nhãn ' hoảng hốt trong giây lát, ngay sau đó khôi phục như thường.
"Cho dù là con cá, lúc nên bôi thuốc thì vẫn phải bôi thuốc." Triệu Viễn Chu từ trong lòng ngực móc ra một lọ thuốc ném cho Nhiễm Di, "Vì để lấy được thuốc này cho ngươi, ta còn phải giả bộ cũng bị mũi tên trừ yêu bắn trúng. Thật là làm mất hết mặt mũi của đại yêu."
Nhiễm Di bôi dược xong, mới do dự hỏi: "Chuyện ngươi đã hứa với ta, khi nào mới làm được?"
Triệu Viễn Chu nhàn nhạt nói: "Đừng nóng vội, sắp rồi."
Khi bọn họ đang nói chuyện, nơi xa một mạt thân ảnh hiện lên.
///
Về phía tây của Đại Hoang, có một vùng đất cằn cỗi, không có một ngọn cỏ, dài lâu và vô biên.
Trên đài cao có một bóng người ngồi khoanh chân, đúng là tám năm trước bị thần nữ Bạch Trạch Triệu Uyển Nhi phong ấn về nơi sinh ra, Ly Luân.
Ly Luân tựa hồ nhớ tới cái gì, cầm lấy gõ trống bỏi đặt bên người nhẹ nhàng lắc vài cái, thanh âm nghẹn ngào, "Đã tám năm rồi, Triệu Viễn Chu, ngươi còn sẽ nhớ bạn cũ năm xưa không?"
"Giờ ngươi lại có thêm nhiều bằng hữu mới như vậy. Ta nên bắt đầu giết ai trước đây?"
Ly Luân dường như nghĩ ra chuyện gì, nhìn bầu trời không thay đổi, "Như vậy, theo quy tắc củ, bắt đầu từ thần nữ Bạch Trạch đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com