Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu 】 Chương 5

5. Phá Huyễn Chân Nhãn


Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đã trở lại khách điếm sau khi rời khỏi Tề phủ, liền nhìn thấy Trác Dực Thần đang ngồi ở trong góc với vẻ mặt ngưng trọng, không biết đang nghĩ cái gì.

"Tiểu Trác? Con đang suy nghĩ gì vậy?" Văn Tiêu hỏi.

Trác Dực Thần phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói: "Không có gì. Hai người đi Tề phủ có phát hiện gì không?"

"Đây là Tề lão gia đưa cho chúng ta, nói đây là thiệp cưới mà mấy ngày hôm trước thủy quỷ để lại." Bùi Tư Tịnh nói.

Trác Dực Thần mới vừa cầm lấy thiệp cưới, thanh Vân Quang kiếm trong tay phát sáng màu xanh lam, "Trên này...... Có yêu khí rất nặng."

Mà yêu khí này...... Cũng rất quen thuộc.

"Tề lão gia đã bí mật tìm tới thợ săn yêu của Sùng Võ Doanh hơn một tháng trước. Đến nỗi là bởi vì cái gì còn không rõ ràng lắm." Văn Tiêu lấy ra một phần bản đồ, "Đây là bản đồ vị trí mà thợ săn yêu đang ở."

Văn Tiêu tiếp tục nói: "Thợ săn yêu hiện đang ở tại một khách điếm. Ta đã hỏi thăm chưởng quầy thì biết được người này ngày mai sẽ rời khỏi quán trọ."

"Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ tróc nã người này."

Ánh mặt trời đại lượng, không khí buổi sáng hơi se lạnh, trên đường người đến người đi, những người bán hàng rong hai bên sôi nổi ra tới rao hàng.

Bùi Tư Tịnh một mình một người liền ở phụ cận khách điếm, nếu có biến cố thì nàng có thể khống chế từ xa, dẫn người tới nơi đã ước định tốt.

Mà Trác Dực Thần đang tuần tra ở phụ cận, tìm kiếm người khả nghi.

Có một chiếc xe ngựa đỗ ở cuối con đường nơi có khách điếm, Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu ngồi ở ngoài xe ngựa, Bạch Cửu ngồi ở bên trong xe ngựa.

Bạch Cửu vén rèm cửa lên, thò đầu ra ngoài hỏi Triệu Viễn Chu, "Này đại yêu, tại sao không có nhiệm vụ giao cho ta."

Triệu Viễn Chu trả lời: "Đương nhiên là có. Nhiệm vụ của ngươi chính là tránh xa chiến trường, không được gây thêm rắc rối."

Bạch Cửu hừ một tiếng, "Vậy sao ngươi lại không đi bắt người? Chỉ biết sai sử Tiểu Trác ca ca và Bùi tỷ tỷ? Ăn không ngồi rồi!"

Triệu Viễn Chu nhìn mắt Văn Tiêu, cười quái dị: "Tại sao lại mắng Văn Tiêu tỷ tỷ của ngươi như vậy?"

Bạch Cửu sửng sốt một chút, vội vàng giải thích với Văn Tiêu: "A cái này. Văn tỷ tỷ, hắn đang châm ngòi ly gián, đừng để trúng kế."

Văn Tiêu mỉm cười giải thích với Bạch Cửu: "Chúng ta chờ ở đây, cũng không phải là ăn không ngồi rồi. Nếu là đối phương chạy trốn, thì đây chính là con đường hắn nhất định phải đi qua, cho nên chúng ta ở chỗ này ôm cây đợi thỏ là được rồi."

Bạch Cửu hiểu ý liền buông mành, không quan tâm tới Triệu Viễn Chu nữa.

Văn Tiêu từ trên xe ngựa đi xuống, đi về phía Triệu Viễn Chu đang ngồi uống nước ở cách đó không xa, đưa một quả đào cho y "Yêu ở Đại Hoang các ngươi, là chỉ uống nước không ăn gì sao?"

Triệu Viễn Chu trả lời: "Kỳ thật cả nước cũng có thể không cần uống."

"Vậy ngươi uống cái gì? Trực tiếp uống gió Tây Bắc là được."

Triệu Viễn Chu nghe được những lời sặc người này, không cần suy nghĩ cũng biết là ai nói ra, quả nhiên vừa quay người lại liền nhìn thấy Trác Dực Thần đang đứng ở phía sau y.

Triệu Viễn Chu cũng không giận, cười hỏi: "U, Tiểu Trác đại nhân đây là đi tuần tra về rồi à?"

Trác Dực Thần không để ý tới y, Văn Tiêu ngồi ở một bên cười nói: "Vậy ngươi cũng thật là dễ nuôi."

"Vậy ngươi có muốn nuôi thử một con không?" Triệu Viễn Chu mỉm cười nhướng mày, vừa định để sát lại, liền bị một thanh kiếm chặn lại.

Triệu Viễn Chu ngước mắt lên, nhìn thấy Trác Dực Thần tay cầm Vân Quang kiếm ngăn ở trước mặt y, "Ngươi có hiểu nam nữ thụ thụ bất thân hay không? Không biết xấu hổ."

Triệu Viễn Chu chép chép miệng, "Vậy Tiểu Trác đại nhân có muốn thử nuôi một con không? Ta thực dễ nuôi."

"Triệu Viễn Chu! Ngươi!"

Trác Dực Thần lúc này đầu óc ong ong, hắn không hiểu vì sao trên đời lại có loại người vô liêm sỉ như vậy! Không đúng! là yêu!

Quả thực là hạ lưu!

Trác Dực Thần cắn răng hừ lạnh nói: "Từ nhỏ đến lớn, ta nuôi gì chết nấy, đều không ngoại lệ."

Triệu Viễn Chu suy tư một lát, lại ngửa đầu uống một ngụm nước, "... Vậy thì ta cầu còn không được."

Lúc này Bạch Cửu thò đầu ra ngoài từ cửa sổ xe, gia nhập nói chuyện phiếm, "Triệu Viễn Chu, thực ra ta vẫn luôn hoài nghi trong bình nước của ngươi đựng rượu, nhưng ta không có chứng cứ."

Triệu Viễn Chu nhìn bình nước trong tay, giải thích: "Đúng là nước, uống nước chỉ là sở thích. Giống như một số yêu tinh cỏ cây có yêu thích phơi nắng vậy."

Văn Tiêu cũng nhìn chằm chằm vào bình nước kia, lẩm bẩm nói: "Đó là nước gì vậy?"

Triệu Viễn Chu yên lặng cất bình nước đi, nói: "Ngươi muốn moi tin từ ta à."

Văn Tiêu chớp chớp mắt, "Là đồng liêu, ta chỉ muốn gia tăng hiểu biết về ngươi mà thôi."

Triệu Viễn Chu nói: "Vây ta khuyên ngươi đừng nên hiểu ta."

"Vì sao?"

"Bởi vì càng hiểu ta, thì càng...... Nguy hiểm!"

Triệu Viễn Chu đột nhiên duỗi tay ra, một mũi tên nghênh diện mà đến, một tiếng thét chói tai của Bạch Cửu, khiến những người xung quanh cuống quýt bỏ chạy.

Văn Tiêu chỉ thấy mũi tên kia đã bị Triệu Viễn Chu dùng tay không bắt lấy, ngừng lại ở trước đôi mắt nàng vài tấc.

Vân Quang kiếm trong tay Trác Dực Thần nháy mắt ra khỏi vỏ, nhìn đến người bắn tên là một trong những thị vệ của Ngô Ngôn, mà sau tai của người thị vệ này là một ấn ký lá cây hòe, phát ra ánh sáng mờ nhạt.

"Nếu muốn ôn chuyện, thì đi theo ta."

Triệu Viễn Chu nghe được thanh âm quen thuộc này liền trở nên cảnh giác.

Người ' thị vệ ' chạy về phía ngõ nhỏ sâu trong con hẻm, Triệu Viễn Chu không chút do dự đuổi theo. Văn Tiêu cảm giác người thị vệ kia có chút quen thuộc, vừa định đuổi theo đi đã bị Trác Dực Thần kéo lại.

"Ta đuổi theo, người và Bạch Cửu ở lại chỗ này đi!" Trác Dực Thần nói xong liền quay người đuổi theo.

Văn Tiêu vốn là muốn đi theo hắn, nhưng nghĩ đến Bạch Cửu còn ở đây, liền không đuổi theo nữa.

Thị vệ trưởng dừng lại ở một con hẻm hẻo lánh, chậm rãi xoay người, trong tay không biết từ khi nào đã nhiều có thêm một chiếc trống bỏi.

Nhìn thấy trống bỏi, Triệu Viễn Chu đã biết thân phận của đối phương, trong đầu cũng hồi tưởng lại một ít hình ảnh.

Trác Dực Thần đuổi theo sau, phát hiện Triệu Viễn Chu thần sắc không đúng, hỏi: "Hắn là ai? Ngươi biết hắn sao?"

Triệu Viễn Chu nói: "Ly Luân, ngươi lại chơi trò ký sinh đó."

"Không có Phá Huyễn Chân Nhãn, rất không quen có phải hay không?"

Vẻ mặt của thị vệ dị thường hưng phấn, trong ngữ điệu có mừng thầm và sung sướng.

"Ly Luân?" Trác Dực Thần cau mày lại, bỗng nhiên nhớ tới, "Là Ly Luân đã giết sư phụ của Văn Tiêu?"

Trác Dực Thần đột nhiên rút ra Vân Quang kiếm, nắm lấy thân kiếm vung lên, máu tươi theo lòng bàn tay chảy xuống.

Vân Quang kiếm tức khắc bị ánh sáng xanh trắng bao quanh, thả người nhảy vãn cái kiếm hoa, bóng kiếm của Vân Quang kiếm bay nhanh, ngân quang xẹt qua, tạo ra âm thanh chói tai khi va chạm.

Triệu Viễn Chu cả kinh nói: "Tiểu Trác! Trở về!"

Trác Dực Thần thoáng nhìn về phía sau, không để ý đến.

Mà trước mặt hắn, Ly Luân tay cầm trống bỏi ngăn cản Vân Quang kiếm, khóe môi gợi lên độ cung quỷ dị, "Không biết tự lượng sức mình."

Dứt lời Ly Luân dùng ngón tay gõ nhẹ vào mặt trống bỏi, sóng âm vô hình đánh sâu vào mà đến, xuyên thấu bốn phía.

Trác Dực Thần cảm thấy bên tai mình có một tiếng ù rất lớn, lớn đến mức làm ngũ tạng lục phủ của hắn đều liên tục rung chuyển.

Đôi mắt của Ly Luân đột nhiên chuyển sang màu vàng, chặt chẽ nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn. Đôi mắt Trác Dực Thần dường như đang bị đốt cháy.

Lúc này yêu khí màu đỏ đem hai người chấn khai, Trác Dực Thần lui về phía sau mấy thước, hai mắt cảm thấy đau đớn và nóng rực.

"Ngươi không sao chứ?" Triệu Viễn Chu hỏi.

Trác Dực Thần gian nan mà mở mắt ra, liền nhìn đến Triệu Viễn Chu ngồi xổm ở trước người hắn, thần sắc có một khắc khẩn trương.

Hắn dời đi tầm mắt nhìn về phía sau lưng của Triệu Viễn Chu. Lúc này đứng ở đối diện không phải là người thị vệ kia.

Mà thay vào đó là một nam tử cao gầy khuôn mặt anh tuấn lại tái nhợt. Tay hắn cầm trống bỏi, cả người hắc y không gió tự bay.

Nhìn Ly Luân đang mỉm cười âm trầm cách đó không xa, hắn liền nghĩ đến làn sóng xung kích vừa rồi, nếu không phải có Triệu Viễn Chu che ở trước người hắn, thì có lẽ giờ đây chỉ sợ là đã kinh mạch của hắn đều có tổn hại, thất khiếu đổ máu mà chết.

Mà Trác Dực Thần bỗng nhiên phát hiện, Triệu Viễn Chu đã thay đổi dung mạo.

Người trước mặt một thân hồng y, mái tóc dài đen trắng tung bay trên đầu, làn da trắng như tuyết tương phản với đôi mắt đỏ rực khác thường, khiến y giống như là ác ma khác máu.

Trên khuôn mặt trắng nõn của y có phù văn ấn ký màu đỏ hiện lên, điều khiến người ta chú ý hơn chính là yêu khí màu đỏ như máu bao quanh thân y.

"Chu...... Yếm." Trác Dực Thần nói.

Ly Luân đầy mặt hưng phấn, nói: "Đúng vậy, đây chính là pháp tướng tu luyện ngàn vạn năm của Chu Yếm, có sợ không? Hoặc là...... Ngươi muốn giết hắn?"

Triệu Viễn Chu đứng yên không nói gì, Trác Dực Thần chống Vân Quang kiếm đứng lên, "Ta sẽ giết hắn, nhưng không phải bây giờ."

Ly Luân nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy sát ý, đột nhiên gõ vào trống bỏi, mỗi một lần gõ là lại đi một bước. Tiếng trống bỏi phát ra một làn sóng xung kích trong suốt, thổi bay những mảnh vụn chất đống ở hai bên ngõ nhỏ.

Trác Dực Thần giơ cánh tay trái lên, bao cổ tay bộc phát ra hộ thuẫn vô hình, ngăn chặn sóng xung kích. Nhưng mỗi lần Ly Luân gõ thì sóng xung kích lại càng mạnh hơn.

Triệu Viễn Chu lúc này căm tức nhìn Ly Luân: "Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"

Ly Luân dừng lại, cười nói: "Ta chỉ là muốn ôn chuyện với lão bằng hữu thôi. Làm sao hả?"

Triệu Viễn Chu đột nhiên nghĩ tới cái gì, thần sắc chợt biến đổi, "Trúng kế rồi."

Trác Dực Thần thực mau cũng nhanh chóng phản ứng lại, ngữ khí nôn nóng: "Hắn đang kéo dài thời gian, bọn người Văn Tiêu gặp nguy hiểm rồi!"

Ly Luân gật gật đầu, thừa nhận: "Không sai. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, lập tức phi thân độn hình, mau chóng đi cứu các bằng hữu của ngươi, mà hắn đi tìm chết. Hoặc là, ở lại nơi này bảo vệ hắn, để cho các bằng hữu của ngươi tự sinh tự diệt."

Trác Dực Thần nôn nóng nói: "Ngươi mau đi cứu Văn Tiêu bọn họ đi!"

Triệu Viễn Chu rũ mắt, gằn từng chữ một, "Ta đã ký kết khế ước máu với ngươi, ngươi chết thì ta cũng chết."

Không để Trác Dực Thần nói chuyện, bổ sung: "Bên kia đều là người của Sùng Võ Doanh, không có yêu tinh không biết pháp thuật. Lấy thân thủ của Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu đối phó với bọn họ, không có vấn đề gì."

Trác Dực Thần biết thân thủ của Văn Tiêu, cho dù đánh không lại cũng có thể chạy, huống cho còn có thần tiễn thủ là Bùi Tư Tịnh, vì vậy hắn đã bình tĩnh lại một chút.

"Ngươi cố ý xuất hiện, chính là vì để dụ ta rời đi?" Triệu Viễn Chu hỏi.

Ly Luân nhíu mày, có chút ghét bỏ với suy đoán của Triệu Viễn Chu: "Sùng Võ Doanh ngu xuẩn, bọn chúng không xứng đánh nhau với ngươi."

Triệu Viễn Chu hừ lạnh: "Đánh nhau còn muốn phải xứng ư?"

Ly Luân nghiêm túc nói: "Vạn vật trong thiên địa, đều phải xứng đôi. Hắn, một cái phế vật của tộc Băng Di, thậm chí ngay cả kiếm pháp của Vân Quang kiếm pháp cũng không biết, liền không xứng cùng ngươi đứng chung một chỗ. Lão bằng hữu ôn chuyện, cái tên chướng mắt nực cười này, ta liền thay ngươi giết đi nhé."

Triệu Viễn Chu lệ khí quanh thân bạo trướng, "Vậy ngươi có thể thử xem."

"Ta tới." Trác Dực Thần giơ kiếm lên, đang muốn xông về phía trước, đột nhiên hai mắt đau đớn, nửa quỳ trên mặt đất.

"Tiểu Trác!" Triệu Viễn Chu chạy tới, đưa tay che mắt hắn lại, vận chuyển pháp lực, một dòng yêu khi ấm áp dần dần xoa dịu vết thương nhức nhối trong mắt hắn.

Ly Luân nghiêng đầu, trong giọng nói tràn đầy bất mãn, "Thật là vô dụng."

Dứt lời Ly Luân lắc mình vọt lại đây, bỗng nhiên Triệu Viễn Chu tung một nắm thuốc bột lên không trung. Ly Luân vung tay áo chặn lại, lại vẫn là hút vào một bộ phận.

Tức khắc cảm nhận được trong cơ thể mình có biến hóa, Triệu Viễn Chu thì kéo tay Trác Dực Thần liền chạy, mà  Ly Luân lảo đảo lắc lư ở phía sau ngã xuống đất.

"Đây là cái gì?" Trác Dực Thần hỏi.

Triệu Viễn Chu cười, "Hoán Linh Tán phiên bản nâng cấp của Bạch Cửu, là từ nơi của Văn Tiêu trộm tới."

Trác Dực Thần tự hỏi, do dự nói: "Hoán Linh Tán đối với ngươi vô dụng, đối hắn có thể hữu dụng sao?"

"Ngươi thật ngốc, hiện tại hắn đang bám vào người tên thị vệ của Ngô Ngôn, lại không phải chân thân của hắn a!" Triệu Viễn Chu lại nói: "Nếu là chân thân của hắn ra tay, chúng ta sẽ không dễ dàng trốn thoát như vậy."

Trác Dực Thần châm chọc nói: "Ngươi không phải tự xưng là đại yêu ngàn năm sao? Như thế nào còn sợ hắn?"

"A này...... Ta không có sợ hắn." Triệu Viễn Chu nói sang chuyện khác, "Nhanh lên, Bạch Cửu bọn họ còn đang ở kia đâu!"

Đến đầu ngõ, sau khi Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần đuổi theo người, Văn Tiêu và Bạch Cửu bên này liền bị Sùng Võ Doanh bao vây.

"Văn tỷ tỷ...... Bọn họ là......" Bạch Cửu ngồi xổm ở phía sau lưng Văn Tiêu, nhìn những vũ khí bằng sắt lạnh lẽo, giống như đang nhìn thấy điểm kết thúc của cuộc đời mình.

"Bọn họ là người của Sùng Võ Doanh." Văn Tiêu đem Bạch Cửu bảo vệ ở sau người, "Không sao đâu, đừng sợ."

Bạch Cửu khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng, nỗ lực đáp lại, "Ân...... Đệ không sợ!"

Bạch Cửu vừa dứt lời, đám người áo đen đột nhiên vây quanh hắn.

Văn Tiêu rút đoản đao bên hông ra, đâm trực diện vào kẻ đang tấn công, lại nhanh chóng rút đao ra, phản nắm chuôi đao, đâm mạnh vào kẻ tấn công từ phía sau.

Bạch Cửu cũng không nhàn rỗi, cận chiến không được, chỉ bằng nương thân pháp của mình để xuyên qua đám đông, thỉnh thoảng rải toàn bộ thuốc bột trên người ra.

Giữa lúc giao thủ, Văn Tiêu phát giác thân thủ của bọn họ rất tốt, nhưng võ công lại không giống như là người của Sùng Võ Doanh. Điều kỳ lạ hơn nữa là sức mạnh của những người mặc đồ đen này lại như là bất tận vậy.

Loại xa luân chiến này cực kỳ hao tổn phí thể lực, Văn Tiêu thể lực đã chống đỡ hết nổi. Khi giải quyết xong một người cuối cùng, Văn Tiêu thật mạnh thở ra một hơi, vải dệt trên vai bị cắt qua, nhưng cũng may không có bị thương.

Ngay khi nàng tưởng mọi việc đã được giải quyết, ' thi thể ' bên chân đột nhiên tóm lấy chân nàng, làm Văn Tiêu hoảng sợ, phản xạ có điều kiện một chân đạp xuống.

' Thi thể ' bị đá đập vào cột, Bạch Cửu ở một bên phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán, nhưng lại đột nhiên biến thành thét chói tai, "Văn tỷ tỷ! Ở phía sau tỷ!"

Văn Tiêu đột nhiên xoay người lại, một khuôn mặt dữ tợn đang đối diện nhìn thẳng vào nàng, cùng lúc đó ' vèo ' một tiếng, trên cổ hắc y nhân bị một mũi tên đâm thủng, thẳng tắp ngã trên mặt đất.

Văn Tiêu nhìn theo phương hướng, thấy Bùi Tư Tịnh đang đứng ở trên nóc nhà ngược sáng, cây cung còn giơ lên ​​ở không trung, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Đột nhiên một tiếng kêu to, đánh vỡ bầu không khí này.

"Đừng cười nữa! Bọn họ đã sống lại!" Bạch Cửu giờ phút này đang gắt gao ôm cây cột, chân hắn bị một cái hắc y nhân túm chặt.

Bùi Tư Tịnh giơ tay kéo cung, buông tay, mũi tên bay thẳng vào giữa mày hắc y này.

Mà lúc này những ' thi thể ' chung quanh đều chậm rì rì đứng lên, ba người lưng tựa lưng, cảnh giác quan sát những con quái vật này.

"Đây là thứ gì! Như thế nào cũng đánh không chết a!" Bạch Cửu nói.

Văn Tiêu bỗng nhiên nhớ tới cái gì, "Xác chết bị hủy hoại, không đầu vẫn có khả năng chiến đấu, gọi là Hình Thiên. Đi xem trên người bọn họ có bùa chú gì hay không?"

"Bùa chú?" Bạch Cửu đột nhiên giơ lên một lá bùa màu vàng. Trên đó có ký hiệu màu đỏ và đen, rõ ràng không phải là chu sa bình thường.

"Chính là cái này! Được vẽ bằng máu của Hình Thiên!" Văn Tiêu vỗ vỗ bả vai Bùi Tư Tịnh, "Ta và Bùi đại nhân phụ trách ngăn chặn hành động của bọn họ! Bạch Cửu, đệ phụ trách phá hủy toàn bộ bùa chú!"

"Hả? Hả? Hả?" Bạch Cửu còn chưa kịp nói gì, thì Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh cũng đã xông ra ngoài.

"Chớ sợ, chớ sợ a, ta có thể làm được, ta có thể làm được!"

Bạch Cửu một bên cổ vũ chính mình, một bên đi theo phía sau Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh, các nàng hạ gục một người, hắn liền đi theo xé xuống một cái.

Bằng cách này, với sự phối hợp ăn ý của ba người, những thi thể này sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.

"Hô, mệt chết ta." Bạch Cửu ngồi xuống đất giơ ngón tay cái lên với hai vị tỷ tỷ.

"Hai vị tỷ tỷ quá dũng mãnh! Quá lợi hại! Quả thực lợi hại gần như ngang bằng với Tiểu Trác đại nhân!"

Bạch Cửu cười hì hì khích lệ các nàng, hai người liếc nhau nhịn không được cười ra tiếng.

Bùi Tư Tịnh dừng một chút, "Ta vốn tưởng rằng ngươi thực nhu nhược, nhưng bây giờ xem ra là trong nhu có cương, thân thủ không tồi."

"Bùi đại nhân mới là danh xứng với thực thần tiễn thủ a, nếu không phải là có ngươi, ta khẳng định sẽ bị thương hoặc là đã chết."

Văn Tiêu chú ý tới vết thương trên vai Bùi Tư Tịnh, "Chảy máu rồi."

Bùi Tư Tịnh vốn định nói không có việc gì, nhưng Văn Tiêu đột nhiên đến gần hơn, mùi thơm thoang thoảng phả vào mặt nàng, cảm nhận được Văn Tiêu nhẹ nhàng nhấc vải dệt lên, dùng khăn tay lau lên miệng vết thương.

Một câu ' ta không sao ' rốt cuộc là chưa kịp nói ra, Bạch Cửu đã xuất hiện và nói, "Bị thương? Dùng cái này đi! Bảo đảm một ngày liền khỏi!"

"Quả nhiên là tiểu thần y." Văn Tiêu mỉm cười tiếp nhận, bôi thuốc cho Bùi Tư Tịnh.

Mà chờ đến khi Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần chạy tới, liền nhìn thấy thi thể nghiêng lệch vặn vẹo nằm trên mặt đất, cùng ba người ngồi im lặng, dường như không có chuyện gì xảy ra.

"Ngạch...... Hai người các ngươi......" Văn Tiêu muốn nói lại thôi.

Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần nghi hoặc theo tầm mắt của nàng cúi đầu nhìn, phát hiện Triệu Viễn Chu vẫn còn nắm lấy cổ tay của hắn.

Hai người nhìn nhau một lát, Triệu Viễn Chu vội vàng buông tay hắn ra: "Ngượng ngùng, không chú ý."

"Khụ." Trác Dực Thần vẻ mặt xấu hổ, vội vàng chạy tới bên người Văn Tiêu, "Các ngươi không sao chứ?"

Văn Tiêu lắc đầu trấn an: "Không sao."

Bạch Cửu dùng ánh mắt sắc bén chú ý đến vết thương trên tay Trác Dực Thần, vừa thấy đó là do Vân Quang kiếm gây ra, "Ai? Tiểu Trác đại nhân huynh bị thương?"

Trác Dực Thần thu tay lại, "A, không sao đâu."

"Như thế nào lại là không sao đâu? Miệng vết thương sâu như vậy!" Bạch Cửu xoay người mân mê hòm thuốc, trong miệng còn nói thầm, "Máu của tộc Băng Di tuy rằng dùng tốt, cũng không thể dùng thường xuyên, rất là tổn hại đến thân thể của huynh!"

Tuy nhiên, khi xoay người liền phát hiện, Triệu Viễn Chu đang nắm tay Trác Dực Thần. Trác Dực Thần rất là kháng cự nói: "Ta không cần."

Hắn cảm giác được Triệu Viễn Chu đang truyền tống yêu lực, liền cau mày ném tay y ra: " Ta không cần."

Triệu Viễn Chu cũng không tức giận, lại nắm chặt tay hắn, cười nói: "Cho ngươi một ít yêu lực, để sau này ngươi giết ta, càng sẽ dễ dàng hơn chút."

Thần sắc Trác Dực Thần phức tạp.

Một lúc sau, Triệu Viễn Chu buông tay hắn ra, Trác Dực Thần giơ tay lên nhìn, kinh ngạc phát hiện lòng bàn tay bị cắt qua đã lành lại không còn dấu vết.

"Khôi phục không vết tích. Ta cảm giác hình như ta sắp thất nghiệp rồi." Bạch Cửu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com