Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu 】 Chương 6
6. Tiểu rác đại nhân thật là nhu nhược
Ngày thứ ba sau khi ký quân lệnh trạng.
Bởi vì người nào đó nói thương thế còn cần tĩnh dưỡng, nên mọi người tạm thời không có hành động, đều ở lại trong Tập Yêu Tư.
Bạch Cửu vẻ mặt tựa hồ sắp khóc, cõng hòm thuốc nhỏ của hắn, đang vội vã bước đi thì vô tình đụng phải người nào đó.
Triệu Viễn Chu cúi đầu nhìn Bạch Cửu đụng phải mình, hỏi: "Vội vàng như vậy? Đạp phải phân chó à?"
Bạch Cửu không để ý đến lời trêu ghẹo của y, "Ai. Đều tại ta, vóc dáng còn nhỏ quá, sức lực quá yếu, hòm thuốc của ta quá nhỏ chứa không đủ thuốc. Chỉ có thể bổ sung chút máu cho Tiểu Trác đại nhân một cách đơn giản, còn không có chuẩn bị đầy đủ Trung Ích Đại Bổ Hoàn, Quy Lộc Nhị Tiên Giao, Bổ Huyết Tứ Vật Thang, Sài Hồ Thư Can Tán, Thiên Bương Bổ Tâm Đan......"
Triệu Viễn Chu nhéo mặt Bạch Cửu đánh gãy lời hắn đang nói: "Tiểu Trác đại nhân chỉ là bị rách lòng bàn tay, hắn không có bị xe ngựa đâm bay."
Bạch Cửu rất là tức giận: "Ây da, Ngươi cho rằng mọi người đều như đại yêu ngươi sao? Da dày thịt béo, thi triển pháp thuật thì vết thương sẽ lành ngay. Miệng vết thương cắt sâu như vậy, khẳng định là chảy máu rất nhiều, cần thiết phải bồi bổ thật tốt!"
Triệu Viễn Chu bĩu môi: "Hắn chỉ mất một chút máu mà thôi. Vậy cũng quá hắn quá yêu nga......"
Bạch Cửu càng tức giận: "Mắt ngươi mù rồi à, cần phải uống thuốc. Ta về sẽ mang cho ngươi một ít thuốc dưỡng tâm sáng mắt!"
"Ngươi mới cần nên uống thuốc bồi bổ đôi mắt đó. Ta đường đường đại yêu, pháp lực cao cường, ngươi lại còn có mắt như mù, trong mắt chỉ có Tiểu Trác đại nhân. Tiểu bằng hữu, mở rộng tầm mắt một chút, ngươi sẽ phát hiện ra có những người lợi hại hơn, phù hợp làm hình mẫu của ngươi."
"Chẳng hạn như......" Triệu Viễn Chu chưa kịp nói ra chữ ' ta ' , Bạch Cửu liền đánh gãy hắn.
Bạch Cửu nói: "Bùi tỷ tỷ!"
Triệu Viễn Chu không nói nên lời: "Nàng ấy càng yếu hơn."
Bạch Cửu hừ một tiếng, đẩy Triệu Viễn Chu ra: "Ai nha ngươi đừng lãng phí thời gian của ta nữa. Ta phải đi bổ sung dược liệu."
Triệu Viễn Chu liếc nhìn hòm thuốc nhỏ phía sau lưng Bạch Cửu, đem người kéo trở về, "Không phải ngươi cảm thấy ta rất yếu sao? Nhưng ta có thể dùng pháp lực biến hòm thuốc nhỏ của ngươi thành rất lớn nga. Như vậy sau này ngươi liền có thể đem tất cả thuốc vào trong đó, không còn phải lo lắng khi Tiểu Trác đại nhân bị thương mà ngươi không thể cứu hắn."
Bạch Cửu trợn trắng mắt: "Khoác lác."
Triệu Viễn Chu đi qua xách hòm thuốc nhỏ của Bạch Cửu lên, đột nhiên xoay người đặt xuống đất, tức khắc biến thành một quầy thuốc sa hoa.
Bạch Cửu trợn mắt há hốc mồm, đi qua quay chung quanh quầy thuốc ngó trái ngó phải, thường thường phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán.
Bạch Cửu nhìn đi nhìn lại, có chút hoang mang: "Vậy làm sao thu nhỏ lại đây? Chẳng lẽ cứ để to như vậy mãi sao?"
Triệu Viễn Chu cười nói: "Ngươi thấy cái chuông trên đó không? Ngươi lắc một cái."
Bạch Cửu đi tới giơ tay lắc cái chuông một chút, quầy thuốc lớn thật lớn rắc rắc vài tiếng, gấp lại thành một cái hòm thuốc nhỏ.
Triệu Viễn Chu đắc ý hỏi: "Thế nào? Ta lợi hại hơn Tiểu Trác đại nhân rồi chứ?"
Bạch Cửu lộ ra ánh mắt tán thưởng mở miệng nói: "Ừm. Không thể không thừa nhận, ngang tài ngang sức!"
Ha hả.
Triệu Viễn Chu lên cơn đau tim, tức giận túm lấy cổ áo của Bạch Cửu giơ lên không trung.
Theo tiếng kêu chói tai của Bạch Cửu, y nhẹ nhàng buông, tiêu sái xoay người.
Bạch Cửu nằm trên mặt đất, vẻ mặt khó có thể tin mà nhìn bóng dáng Triệu Viễn Chu rời đi.
Một con yêu lớn như vậy, tâm lại như tiểu nhân vậy!
Trác Dực Thần sắc mặt tái nhợt ngồi ở mép giường, Văn Tiêu ở bên cạnh tỏ vẻ lo lắng, Trác Dực Thần bất đắc dĩ nói: "Ta thật sự không sao, chỉ là chảy một chút màu mà thôi."
Trác Dực Thần vì không để cho Văn Tiêu lo lắng mà cố nén ho khan, nếu chỉ là cắt vỡ lòng bàn tay thì cũng không đến mức này, chủ yếu là do vài đợt sóng xung kích của Ly Luân, chấn đến hắn có điểm xuất huyết bên trong.
Văn Tiêu thở dài: "Tiểu Trác a, nghe ta một câu khuyên. Thực......"
Lời nói mới vừa ra khỏi miệng, Triệu Viễn Chu liền đi tới phía sau, tiếp lời nói của Văn Tiêu: "Thực lực không đủ thì đừng có thể hiện bừa bãi."
Trác Dực Thần nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Hắn không thể tức giận.
Văn Tiêu đưa cho Trác Dực Thần một ly nước ấm, trợn mắt nhìn Triệu Viễn Chu một cái, tiếp tục nói: "Con đừng để ý đến hắn."
"Ta muốn nói chính là, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nếu đánh không lại thì có thể chạy, không cần thiết phải cố thể hiện."
Trác Dực Thần ngẩng đầu nhìn Văn Tiêu, khiếp sợ đến nói không nên lời.
Triệu Viễn Chu ở một bên ' phụt ' cười ra tiếng, "Văn Tiêu tiểu thư và ta có cùng quan điểm về anh hùng."
Văn Tiêu cắn chặt răng, cười lạnh một tiếng, "Chu Yếm, đúng là một cái tên hay a. Chữ ' Yếm' nào a? 'Yếm' trong khiến người chán ghét à?"
Trác Dực Thần nhịn không được cười một cái, Triệu Viễn Chu ngồi xuống uống ngụm trà nói: "Tiểu Trác đại nhân, tộc Băng Di các ngươi còn có một môn bí thuật ngưng nước thành băng, cái đó so lấy máu dùng càng tốt hơn."
Trác Dực Thần rũ mắt, "Ta không biết."
Triệu Viễn Chu kinh ngạc nói: "Ngươi không biết sao?"
Văn Tiêu hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi biết?"
Triệu Viễn Chu cười nói: "Đương nhiên. Có bao nhiêu sách đều viết mà. Đại yêu Chu Yếm, tinh thông ngàn loại tiên thuật, vạn kiểu yêu pháp. Văn Tiêu tiểu thư cũng có cái tên rất êm tai a. Chữ 'Văn' nào a? 'Văn' trong thất học sao?"
Trác Dực Thần cũng không nhịn được lại bật cười, mà khi hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh của Văn Tiêu, không cười lập tức thu liễm.
"Tiểu Trác đại nhân, ta có thể dạy ngươi, không khó học đâu." Triệu Viễn Chu đặt chén trà xuống, "Ở nơi có nước, là ngươi có thể lợi dụng huyết mạch cảm ứng, tùy ý điều khiển."
"Ngươi muốn dạy thì dạy đi, đừng có phí lời." Trác Dực Thần nói.
"Vậy ngươi lại đây."
Trác Dực Thần bất mãn nói: "Làm gì!?"
Triệu Viễn Chu làm ra vẻ thần bí, "Bí thuật tộc Băng Di, không thể để người ngoài nghe thấy."
"Ồ? Người ngoài?" Văn Tiêu nhìn hai người, "Vậy người ngoài này liền xin cáo từ trước."
Văn Tiêu vừa mới đứng dậy đã nghe thấy Triệu Viễn Chu nói: "Kỳ thật cũng không cần đâu. Đây là bí thuật chỉ có huyết mạch của tộc Băng Di tộc mới dùng được, người ngoài nghe xong cũng vô dụng."
"Vậy ngươi nói những điều này để làm gì? Tỏ ra nguy hiểm." Trác Dực Thần liếc nhìn y một cái, "Mau qua đây!"
Triệu Viễn Chu mỉm cười gật đầu, "Được thôi."
Triệu Viễn Chu cười xong, nghiêm túc lại, đi tới trước giường, đối với Văn Tiêu nói: "Vị người ngoài này, phiền toái ngươi nhường một chút."
Văn Tiêu một cái con mắt hình viên đạn bay qua, "Được thôi."
Trác Dực Thần nhìn Văn Tiêu đứng dậy, muốn nói lại thôi, sau đó lại nhìn về phía Triệu Viễn Chu, người sau thậm chí còn nháy mắt với hắn.
Dưới cái nhìn chăm chú của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu ngồi xuống, giơ tay lên, đè lại bờ vai của hắn, đem hắn chuyển cái phương hướng đưa lưng về phía y.
Y duỗi ngón tay ra và vuốt ve lưng của Trác Dực Thần, một bên vẽ, một bên nói ra khẩu quyết của bí thuật.
"Lực từ tri giác, hình từ thần cố. Ngươi để khí huyết vận hành dựa theo đường tay ta đã vẽ."
Triệu Viễn Chu giơ tay để ở cái trán, pháp lực màu đỏ hiện lên, "Thần ý vô tận, nước chảy không dứt."
Trác Dực Thần dựa theo lời Triệu Viễn Chu nói vận hành khí huyết. Chén trà mà Triệu Viễn Chu vừa uống biến thành một khối băng, khóe môi gợi lên một mạt cười xấu xa.
Đột nhiên, cái chén lập tức bay thẳng về phía khuôn mặt của Triệu Viễn Chu, Triệu Viễn Chu tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, bắt lấy cái chén, giơ nó ở trước mặt.
Triệu Viễn Chu nhìn trà bị đóng băng ở trong chén, thở dài: "Ai, lấy oán trả ơn. Trà lạnh quá, lạnh như lòng ta tâm vậy."
"Vừa hay, uống trà lạnh giảm bớt nóng này." Văn Tiêu nói.
"Tiểu Trác đại nhân, ngộ tính khá tốt, nhưng muốn đánh trúng ta, e rằng phải luyện tập rất lâu đấy."
Trác Dực Thần hít vào một hơi, tác động đến nội thương, nhịn không được một trận ho khan.
Triệu Viễn Chu cố ý vỗ mạnh vào lưng Trác Dực Thần, khiến hắn ho khan thêm một trận.
"Tiểu Trác đại nhân, bảo trọng thân thể a."
Trác Dực Thần đang ho khan không nói nên lời, lại đột nhiên nhìn thấy một vật nhỏ sáng bóng màu đen trên đai lưng của Triệu Viễn Chu.
Lại nặng nề mà ho khan hai tiếng, vừa ho khan vừa đỡ lấy eo Triệu Viễn Chu, thuận thế đem vật đó nắm ở trong lòng bàn tay.
Văn Tiêu trực tiếp kéo Triệu Viễn Chu ra, đỡ lấy Trác Dực Thần, "Ngươi mau đứng dậy đi, đừng gây thêm rắc rối nữa."
"Ta sẽ ở lại nơi này chăm sóc Tiểu Trác, ngươi về trước đi. Đừng cản trở Tiểu Trác dưỡng thương."
Triệu Viễn Chu ' sách ' một tiếng, "Thế không được. Ta cũng phải ở lại bảo vệ ngươi. Lỡ Ly Luân tìm đến, Tiểu Trác đại nhân không đối phó được đâu."
"Ly Luân?" Văn Tiêu bỗng nhiên phản ứng lại đây, "Là Ly Luân đã giết sư phụ?"
Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần hai mặt nhìn nhau, Văn Tiêu có chút kích động, "Người ngày hôm qua các ngươi đụng tới chính là Ly Luân?"
Trác Dực Thần do dự, gật gật đầu, Văn Tiêu nắm chặt ống tay áo, trong mắt chứa đựng nước mắt.
Trong phòng đốt lư hương, Triệu Viễn Chu đơn giản nói tin tức về Ly Luân cho Văn Tiêu nghe.
"Cho nên hắn là nhằm vào ngươi mà tới." Trác Dực Thần giương mắt nhìn về phía Triệu Viễn Chu đang ở đối diện, "Ngươi cùng Ly Luân rất thân sao?"
Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng đáp, "Ân. Khi còn nhỏ liền quen biết."
Khi còn nhỏ liền quen biết? Trác Dực Thần nghĩ đến bộ dạng của Ly Luân, quả nhiên đều làm cho người khác cảm thấy chán ghét.
Văn Tiêu hỏi: "Vậy hắn là yêu quái gì? Vì sao hắn có thể nhập vào thân thể người khác?"
Triệu Viễn Chu đáp: "Ly Luân là Hòe yêu, bản thể là một cây hòe thượng cổ thích bóng râm. Tinh phách có thể tồn tại trên bất kỳ chiếc lá hòe nào. Khi lá bay chạm vào cơ thể, tinh phách nhập thể, từ đó ký sinh vào sinh vật còn sống khác, khống chế hành vi của họ."
Trác Dực Thần hỏi: "Hắn đang tìm ngươi?"
Triệu Viễn Chu đáp: "Đúng vậy."
"Ngươi đang trốn hắn à? " Văn Tiêu hỏi.
Ánh mắt Triệu Viễn Chu trốn tránh một chút, tiếp tục nói: "Năm đó hắn làm nhiều việc ác. Vì trừ gian diệt ác, ta đã dạy dỗ hắn một trận. Lòng dạ hắn hẹp hòi, liền vẫn luôn muốn tìm ta báo thù. Cho nên, ta mới lựa chọn hợp tác với Tập Yêu Tư, nhờ các ngươi giúp ta đối phó hắn. Không nghĩ tới Tập Yêu Tư của các ngươi lại yếu đến vậy, ai."
Văn Tiêu và Trác Dực Thần liếc nhau đồng thời mắt trợn trắng, ai yếu!
Văn Tiêu nói: "Ngươi có biết ở đây có pháp trận không?"
Triệu Viễn Chu nghi hoặc nhìn hai người, Văn Tiêu mặt không đổi sắc. "Nếu có người nói dối không chớp mắt thì sẽ lộ đuôi cáo ra."
Triệu Viễn Chu lập tức quay đầu lại nhìn về phía mông mình, tìm một hời không có, sau đó lục lọi dưới quần áo, nhưng bên trong cũng không có gì cả.
Trác Dực Thần nghẹn cười, lại đụng đến nội thương, đau đến hít hà ' tê ' một hơi.
Triệu Viễn Chu nhướng mày, "Tiểu Trác đại nhân thật đúng là...... Nhu nhược."
"Triệu Viễn Chu!" Trác Dực Thần nghiến răng nghiến lợi, "Ta mệt rồi!"
Hắn nếu là lại cùng Triệu Viễn Chu ở bên nhau, hắn có thể sẽ bị tức chết.
Lúc này thị vệ của Tập Yêu Tư vội vã vào cửa bẩm báo: "Không xong rồi, Trác thống lĩnh. Thiên Đô xảy ra chuyện lớn rồi. Đại tướng quân Ngô Ngôn của Sùng Võ Doanh bị giết chết rồi."
Ba người đều là cả kinh, Văn Tiêu dặn dò Trác Dực Thần nghỉ ngơi thật tốt rồi cùng Triệu Viễn Chu rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Trác Dực Thần mở lòng bàn tay ra, hắn gắt gao nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm... vảy cá mày đen vừa được lấy ra khỏi thắt lưng của Triệu Viễn Chu.
Nhớ tới buổi tối ngày đó nhìn thấy một mình Triệu Viễn Chu đi bãi sậy, thấy một người, hoặc là một...... Yêu.
Triệu Viễn Chu, ngươi, đến tột cùng muốn làm cái gì?
Cái chết của Ngô Ngôn không phải là chuyện nhỏ. Tiểu đội của Tập Yêu Tư cùng Phạm Anh ngồi ở phòng Nghị Sự, mỗi người sắc mặt ngưng trọng.
"Rõ ràng Ngô Ngôn là bị yêu quái giết chết, vì sao lại đổ lên đầu Tập Yêu Tư chứ?" Văn Tiêu hỏi.
Trác Dực Thần đáp: "Sùng Võ Doanh thêm mắm thêm muối, gièm pha vu khống trước mặt Hướng vương. Cũng may thừa tướng từ giữa hòa giải, tranh thủ giúp chúng ta thời gian một ngày cuối cùng."
"Hướng vương hạn cho năm người các ngươi phải bắt được thủy quỷ trước giờ Ngọ ngày mai, trở về phục mệnh. Nếu không, toàn bộ Tập Yêu Tư trên dưới đều phải cùng bị xử tội." Phạm Anh nói thêm.
"Vậy chẳng phải là chỉ còn chưa tới một ngày à." Bạch Cửu nói.
Văn Tiêu nói: "Vậy thì chúng ta không thể đợi tới lúc Nhiễm Di chủ động hiện thân nữa. Chúng ta phải chủ động ra tay, bắt hắn ngay ngày hôm nay."
Bạch Cửu ủ rũ cụp đuôi, "Làm sao bắt được? Mọi manh mối đều bị đứt đoạn rồi."
Văn Tiêu suy tư một lát, nói: "Không đoạn. Vẫn còn dư lại một người cuối cùng. Một người vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối, nhưng lại vô cùng quan trọng —— Tề tiểu thư."
Trác Dực Thần gật gật đầu, tầm mắt dừng ở trên người Triệu Viễn Chu, phụ họa nói: "Hung án thủy quỷ đón dâu đề khiến hàng chục người chết, nhưng ngoại trừ Tề tiểu thư ra, những tân nương khác đều không nhận được thiệp mời của Nhiễm Di, chỉ có nàng ấy có nó. Nhiễm Di đối xử với nàng ấy đặc biệt như vậy. Ta tin chắc trên người nàng ấy nhất định có bí mật."
Lúc này Bùi Tư Tịnh vội vã chạy vào, mang đến một cái tin tức mà mọi người đều không muốn nghe, "Tề tiểu thư mất tích rồi."
"Phải làm sao bây giờ? Manh mối duy nhất cũng đứt rồi." Văn Tiêu nói.
Triệu Viễn Chu cười tủm tỉm nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Không đứt. Vẫn còn một manh mối nữa. Tề lão gia."
"Tề lão gia cố tình tiết lộ thông tin về thợ săn yêu cho ta và Văn Tiêu. Quả thực ông ta rất khả nghi." Bùi Tư Tịnh nói.
"Các ngươi lại đến Tề phủ thêm một chuyến, điều tra kỹ càng Tề lão gia đó xem. Ta sẽ dùng yêu lực thử truy tìm Tề tiểu thư. Có lẽ chúng ta có thể tìm thấy nàng ấy."
"Vậy chúng ta phân công nhau hành động." Trác Dực Thần nói xong lấy kiếm liền đi ra ngoài, hắn đảo muốn nhìn trong lòng Triệu Viễn Chu đang có ý gì.
Mọi người đi rồi, Triệu Viễn Chu mới chậm rãi đứng dậy rời đi Tập Yêu Tư, nhưng y cũng không có đi truy tìm hơi thở của Tề tiểu thư, mà là lập tức đi thẳng đến hồ nước nơi Nhiễm Di đang ẩn thân.
Trong sương mù, có một hòn đảo nhỏ nằm ở giữa hồ, mơ hồ có thể nhìn thấy trên đảo có một căn nhà gỗ nhỏ, Triệu Viễn Chu chính đang sải bước đi tới nhà gỗ, mà Nhiễm Di đã chờ lâu ngày.
Nhiễm Di đi ra, nghi hoặc nói: "Sao ngươi lại đến đây một mình? Nàng ấy đâu?"
Triệu Viễn Chu cũng là khó hiểu, "Tề tiểu thư mất tích rồi. Không có ở đây sao?"
Nhiễm Di nghe vậy sửng sốt, lập tức truy vấn: "Nàng ấy mất tích rồi?"
Bỗng nhiên Triệu Viễn Chu liền nhạy bén cảm ứng được vài hơi thở quen thuộc.
Triệu Viễn Chu cười khổ: "Bị theo dõi rồi..... Phiền phức thật."
Chính xác ra, là bị thiết cục, phiền quá.
Triệu Viễn Chu nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi ở Tập Yêu Tư, cố ý làm y cho rằng Tề tiểu thư ở trong tay Nhiễm Di, dẫn đến việc y đi tìm Nhiễm Di.
Bằng cách này, họ có thể theo dõi y và tìm ra tung tích của Nhiễm Di.
Trác Dực Thần a Trác Dực Thần, ta đánh giá thấp ngươi rồi.
Chỉ là, từ bắt đầu từ khi nào y bị hoài nghi đâu?
Nhiễm Di lạnh lùng nói: "Nếu đã không phải ngươi mời đến, vậy đừng trách ta không khách khí."
Nhiễm Di giao hai tay ở trước đôi mắt, hai mắt hắn biến thành màu trắng xám vẫn đục, như có sương trắng dâng lên trong mắt.
Trong chốc lát, sương mù tràn qua từ bốn phương tám hướng cửa sổ và cửa ra vào, sương mù dày đặc lan từ hòn đảo giữa hồ đến các khu vực xung quanh.
Bên bờ, Trác Dực Thần, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh ba người nhìn về phía hòn đảo mơ hồ hiện rõ giữa hồ.
"Lúc trước khi chúng ta tới đây, giữa hồ không có hòn đảo này. Có lẽ nó bị kết giới che khuất rồi. Nhưng một đại yêu như Triệu Viễn Chu, mà cũng không phát hiện ra." Bùi Tư Tịnh nói.
Trác Dực Thần hừ lạnh một tiếng, "Là bởi vì hắn và Nhiễm Di đã thông đồng với nhau từ sớm rồi."
"Cũng may có thuật truy tung yêu khí của Bùi đại nhân, chúng ta mới có thể tìm tới nơi này. Có Bùi đại nhân ở đây, tiểu đội Tập Yêu Tư chúng ta đúng là như hổ thêm cánh a." Văn Tiêu nói.
"Sau khi giải quyết xong vụ án này, ta sẽ rời khỏi Tập Yêu Tư." Bùi Tư Tịnh dừng một chút, nhìn phương xa không có nhìn Văn Tiêu, "Vốn là ta đã không muốn dính líu gì đến mấy chuyện yêu tà nữa. Lúc ấy đi tới Tập Yêu Tư chỉ là để trả lại lệnh bài thôi, nhưng lại trúng kế khích tướng của Sùng Võ Doanh mà ký vào quân lệnh trạng."
"Bây giờ hắn lại cấu kết với Nhiễm Di, không thể tín nhiệm được. Chu Yếm là kẻ khác loài không thể kiểm soát, chắc hẳn Trác đại nhân còn hiểu biết điểm này hơn ta đi. Hy vọng mọi người có thể kịp thời ngăn chặn, đừng gửi gắm niềm tin sai chỗ nữa."
Trác Dực Thần trầm mặc không nói.
Bỗng nhiên sương mù dày đặc từ trên mặt hồ vọt tới trong nháy mắt nuốt chửng ba người trên bờ: "Cẩn thận!"
Nhưng vẫn là chậm. Khi Trác Dực Thần kêu xong Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu đã trúng sương mù, vào giấc mơ.
Trác Dực Thần dò xét tình huống hai người ngã trên mặt đất, cau chặt mày thực rõ ràng họ đã đi vào giấc mộng.
Nhiễm Di và Triệu Viễn Chu ở trước phòng nhỏ nhìn hắn, Nhiễm Di tựa hồ tới hứng thú, "Thú vị lắm. Làm sao có người có thể chống lại thuật khống mộng của ta chứ?"
Nhiễm Di tựa hồ nhớ tới cái gì, "Là hắn sao?" Nhưng mà khi hắn nhìn thấy Vân Quang Kiếm được Trác Nhất Thần rút ra, trong lúc nhất thời sửng sốt, "Thật sự là hắn."
Triệu Viễn Chu nhìn thoáng qua Nhiễm Di, đi về hướng Trác Dực Thần.
Lúc này bên bờ, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh ngã xuống trên mặt đất, ngủ say ở trong cõi mộng, hơi thở nặng nề.
Bóng dáng của Triệu Viễn Chu từ trong sương mù dày đặc xuất hiện, nhưng vừa đáp xuống bờ, Vân Quang kiếm cũng đã đặt tại trên cổ y.
Trác Dực Thần lạnh lùng nói: "Ngươi còn dám tới?"
"Ta không tới, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm."
Triệu Viễn Chu vươn ngón tay ra đem thân kiếm đẩy sang bên cạnh, muốn né tránh.
Trác Dực Thần ánh mắt sắc bén, lại chĩa kiếm về phía Triệu Viễn Chu, "Đúng là do ngươi và Nhiễm Di cấu kết, nên bọn họ mới có thể gặp nguy hiểm."
Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ thở dài: "Cấu kết? Tiểu Trác đại nhân nói chuyện thật khó nghe. Ta và Nhiễm Di chỉ là hợp tác, theo như nhu cầu mà thôi."
Trác Dực Thần tiếp tục nói: "Lúc ngươi đến Tập Yêu Tư cũng nói muốn hợp tác với chúng ta. Rốt cuộc lời ngươi câu nào là thật, câu nào là giả?"
"Nói với Tiểu Trác đại nhân tất nhiên câu nào cũng là thật. Ta chỉ lừa tiểu cô nương thôi."
Trác Dực Thần tức giận cười lớn, lạnh nhạt nói: "Nói xạo."
Triệu Viễn Chu ' khụ ' một tiếng, nhấp chặt môi nghẹn cười, Trác Dực Thần bỗng nhiên phản ứng lại đây, "Ngươi!"
Triệu Viễn Chu này quả thực là một con cáo già, thế lại gài bẫy hắn, còn ăn nói bậy bạ.
"Ta có thể chậm rãi từ từ nói tỉ mỉ cho ngươi, nhưng nếu còn không cứu bọn họ thì không kịp đâu."
Trác Dực Thần nhìn hai người đang ngủ say, hắn không tin Triệu Viễn Chu, cũng không muốn tin.
Nhưng hiện tại hai người đều bị trúng yêu thuật, Trác Dực Thần nhất thời cũng không biết làm thế nào để hóa giải, chỉ có thể để Triệu Viễn Chu thử một lần.
Trác Dực Thần bất đắc dĩ thu lại kiếm.
Triệu Viễn Chu lập tức giơ tay nhẹ điểm vào huyệt Thái Dương của mình, rút ra một sợi tơ màu đỏ tươi, Triệu Viễn Chu vung tay lên, sợi tơ lao về phía Vân Quang Kiếm trong tay Trác Dực Thần.
Vân Quang kiếm cảm ứng được yêu lực cường đại của Triệu Viễn Chu, nháy mắt phát ra tiếng lêu như Long Ngâm.
Chẳng được bao lâu, Bùi Tư Tịnh từ từ chuyển tỉnh, mà Văn Tiêu lại không hề động tĩnh.
"Vì sao Văn Tiêu còn không nghe thấy kiếm minh?" Trác Dực Thần nói.
"Thôi vậy. Ta vào trong mơ tìm nàng ấy." Triệu Viễn Chu giơ tay đặt ở trước trán, nhắm mắt lại.
Chẳng được bao lâu, Văn Tiêu mở mắt ra, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc của nàng vẫn còn sợ hãi vì cơn ác mộng vừa rồi.
Trong giấc mơ nàng nhìn đến cái chết của sư phụ và Bạch Trạch thần lệnh, cùng với...... Triệu Viễn Chu muốn bóp chết nàng, hơn nữa là bị lệ khí bao vây, mất khống chế.
Văn Tiêu ngẩng đầu nhìn Triệu Viễn Chu ánh mắt, "Ban nãy là..."
Triệu Viễn Chu tránh đi tầm mắt của nàng không có trả lời, Trác Dực Thần nói: "Cõi mộng của Nhiễm Di."
Văn Tiêu nhìn về phía Trác Dực Thần tựa hồ không bị ảnh hưởng gì cả, hỏi: "Con không vào cõi mộng sao?"
"Không có, ta cũng không biết vì sao lại vậy."
Bản thân Trác Dực Thần cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, có lẽ có liên quan đến việc hắn không nằm mơ.
Bỗng nhiên, Bùi Tư Tịnh ở một bên phun ra một ngụm máu, Văn Tiêu còn chưa kịp suy nghĩ về giấc mơ vừa rồi, liền khẩn trương đỡ lấy Bùi Tư Tịnh, "Bùi đại nhân! Chuyện gì vậy?"
"Đây là do thuật khống mộng của Nhiễm Di phản phệ. Người đi vào cõi mộng, chấp niệm với giấc mơ càng sâu thì thân thể càng tổn hại nặng." Triệu Viễn Chu nói.
Bùi Tư Tịnh cúi đầu trầm mặc không nói. Trong giấc mơ vừa rồi nàng nhìn thấy đệ đệ đã chết của nàng.
Văn Tiêu hỏi: "Vậy sao ta không bị ảnh hưởng?"
Triệu Viễn Chu nói: "Đúng là rất kỳ lạ..... Ngay cả Bùi đại nhân hàng năm tập võ còn không chống đỡ được, lúc trước ngươi vẫn luôn yếu ớt, lần này vậy mà lại không sao."
Im lặng một lúc, Trác Dực Thần đứng dậy, đem Vân Quang kiếm tra vào trong vỏ, lạnh lùng nói: "Triệu Viễn Chu, hiện tại chúng ta nên nói chuyện rõ ràng rồi."
"Người ngươi nên nói chuyện không phải ta, mà là Nhiễm Di." Triệu Viễn Chu nói.
Trác Dực Thần như là sớm đã đoán trước, "Quả nhiên hắn ở đây."
"Đừng chậm trễ thời gian nữa, chúng ta mau nhanh đi bắt Nhiễm Di đi." Bùi Tư Tịnh cố gắng đứng dậy, lại kêu lên một tiếng đau đớn, che lại ngực, khóe miệng lại lần nữa chảy ra vết máu.
"Bùi đại nhân!" Văn Tiêu vội vàng đỡ lấy người, lau vết máu trên khóe miệng Bùi Tư Tịnh.
Triệu Viễn Chu thở dài: "Ta đưa các ngươi đi gặp Nhiễm Di, nhưng Bùi đại nhân ngươi cũng đừng có cố quá. Ngươi ở lại nơi này đi, đừng gây thêm phiền phức."
Bùi Tư Tịnh thanh âm suy yếu lại vẫn là cảnh giác nói: "Ta không yên tâm cho bọn họ đi theo ngươi. Ai mà biết ngươi có lại đưa bọn họ vào cái bẫy rập nào nữa hay không?"
Lúc này Văn Tiêu đã nhìn thấu sự lo lắng của Bùi Tư Tịnh, nàng gỡ chiếc bút từ trong búi tóc xuống, sau đó nắm lấy tay Bùi Tư Tịnh, xòe lòng bàn tay nàng ra, dùng bút viết một chữ lên đó.
Văn Tiêu vừa viết vừa nói: "Lúc trước ta mơ thấy ác mộng, cha ta luôn viết những chữ khác nhau vào lòng bàn tay ta. Ông ấy nói chỉ cần nắm chặt chữ này là có thể phá tan giấc mơ không tốt."
Văn Tiêu ghé sát tai Bùi Tư Tịnh, cười nói, "Yên tâm, Tiểu Trác có cách đối phó với đại yêu. Sẽ không sao đâu."
Bùi Tư Tịnh bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu.
Trác Dực Thần từ bên hông lấy ra một bình thuốc nhỏ, đưa cho Bùi Tư Tịnh, nói: "Lọ thuốc này là Tiểu Cửu bảo ta luôn mang theo bên mình. Ngươi uống đi, có lẽ là sẽ tốt cho nội thương của ngươi."
Bùi Tư Tịnh nhận lấy bình thuốc: "Cảm ơn."
Triệu Viễn Chu bĩu môi, "Được rồi, được rồi, mấy người hỗ trợ lẫn nhau, huynh đệ tỷ muội tình thâm nghĩa trọng. Chơi trò này với ta chứ gì? Ta mà thua mấy người á?"
Lại không tỏ vẻ đợi chút thật muốn bị đội ngũ cô lập, dưới ánh mình chăm chú của Trác Dực Thần và Văn Tiêu, vươn ra ngón tay, vẽ một vòng tròn.
Lấy Bùi Tư Tịnh làm trung tâm, một kết giới hình tròn được hình thành, bao phủ lấy Bùi Tư Tịnh.
Làm xong còn không quên kéo dẫm một câu, "Kết giới này có thể bảo hộ nàng ấy an toàn. So với chữ a, thuốc gì đó a, thì thiết thực hơn nhiều."
Trác Dực Thần căm giận nói một chữ, "Ngươi!"
Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần tức muốn hộc máu, đè nặng khóe miệng, "Được rồi, xuất phát thôi."
Cuối cùng, Bùi Tư Tịnh ngồi một mình trong vòng kết giới bên hồ, ba người mang theo một cái bao tải đi thuyền đến hòn đảo giữa hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com