Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu 】 Tiểu phiên ngoại

( CP riêng phiên ngoại ) Bùi Tư Tịnh × Văn Tiêu


Sau Tết, thần thức của Bùi Tư Hằng đã trở nên rất mạnh mẽ, hơn nữa Bùi Tư Tịnh đã chữa lành cánh tay bị gãy của hắn từ lâu. Hiện tại hắn đã có thể tùy ý hiện thân.

Bùi Tư Hằng quyết định ở lại Tập Yêu Tư, để hoàn thành điều mà hắn muốn thực hiện nhất khi còn nhỏ, Bùi Tư Tịnh rất ủng hộ.

Sau đó Bùi Tư Tịnh giao lại toàn bộ công việc của Tập Yêu Tư cho Ly Luân, rồi cùng Văn Tiêu đi tới Đại Hoang.

Đại Hoang là hoang vắng rộng lớn, cỏ chết mọc um tùm, khí hậu thay đổi nhanh chóng. Đây là ấn tượng của Bùi Tư Tịnh về Đại Hoang.

Nàng vẫn luôn tự hỏi mục đích của việc Văn Tiêu ở lại và bảo vệ nơi hoang vắng này là gì.

Mà khi nàng xuyên qua núi Côn Luân đi vào Đại Hoang, nàng mới phát hiện mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Bây giờ Đại Hoang có núi cao biển rộng, thảo nguyên mênh mông, tùy ý có thể thấy được yêu thú chạy khắp nơi, đây chính là hơi thở của tự do.

Nàng không nghĩ tới ngắn ngủn mấy trăm năm, Văn Tiêu đã có thể quản lý Đại Hoang thành cảnh tượng như thế.

Là nàng hẹp hòi.

Văn Tiêu dẫn nàng đến bờ biển, ở giữa có một bệ đá, bên cạnh có một căn nhà gỗ nhỏ, đó chính là nơi  Văn Tiêu sống.

Hai người thu thập lễ vật và đơn giản quét tước nhà ở một phen, Văn Tiêu liền kéo nàng đi tới núi Côn Luân.

Bùi Tư Tịnh phát hiện một hàng dài trước cửa núi, Văn Tiêu đi đến đằng trước đội ngũ, bắt đầu đóng dấu từng con yêu quái muốn xuống nhân gian.

Có  ấn ký Bạch Trạch, yêu quái liền sẽ không quấy phá ở nhân gian.

Bùi Tư Tịnh nhìn bóng người mặc đồ trắng dưới gió tuyết, mái tóc tung bay trong gió, uyển chuyển như một con du long.

Trái cũng tùy theo lỡ một nhịp.

Nàng hiểu rõ bản thân mình, ngay từ lúc Văn Tiêu  viết chữ đó vào trong tay nàng, tình cảm của nàng đối với Văn Tiêu đã lặng yên không một tiếng động nảy mầm ở trong lòng.

Trải qua nhiều năm tháng không ngừng lớn lên, hiện tại đã biến thành một  đại thụ che trời. Văn Tiêu vẫn luôn gọi nàng là Bùi tỷ tỷ, trái tim nàng đã sớm rối loạn.

Bùi Tư Tịnh nhẹ nhàng cười, bắt đầu giúp Văn Tiêu quản lý trật tự của đội ngũ.

Ngay từ đầu còn ngăn nắp gọn gàng, nhưng có yêu quái cảm thấy tiến độ quá chậm, bắt đầu chen ngang. Hầu hết yêu quái không muốn gây chuyện liền nhịn.

Đang lúc con yêu quái này đắc ý, một bàn tay đặt lên vai nó. Con yêu quái kia quay đầu lại nhìn, đầy mặt tức giận.

"Ngươi là ai?"

Bùi Tư Tịnh lạnh lùng nói: "Ngươi chen hàng."

"Liên quan gì đến ngươi? Lão tử thích chen hàng như thế nào liền chen hàng như thế. Ngươi nghĩ mình là ai?"

Không đợi Bùi Tư Tịnh nói chuyện, Văn Tiêu đã đi tới, thần sắc bình tĩnh, ngữ khí lại chân thật đáng tin: "Si Khí, về chỗ của ngươi đi."

Si Khí cười lạnh một tiếng: "Thần nữ Bạch Trạch...... ngươi thật sự cho rằng mình là đại nhân vật sao? Không có Bạch Trạch lệnh, ngươi là cái gì?"

Văn Tiêu nhướng mày, nàng còn chưa kịp ra tay, Bùi Tư Tịnh đã trực tiếp  túm lấy vai Si Khí, đột nhiên ấn ở trên mặt đất.

Si Khí còn không có phản ứng lại đây, nghênh diện liền đụng phải một quyền, tức khắc đầu váng mắt hoa.

Văn Tiêu ở một bên ' oa ' một tiếng, "Bùi tỷ tỷ thật lợi hại."

Si Khí bụm mặt: "Tên khốn nào dám đánh ông nội ngươi? Ngươi không muốn sống sao?"

Si Khí vừa nói vừa mở mắt ra, liền nhìn đến Bùi Tư Tịnh lạnh như băng sương trước mặt, cùng với yêu khí màu tím lam bao quanh nàng,  áp bách vô hình đánh úp lại.

Si Khí bị yêu lực này làm cho khiếp sợ, đây chính là thực lực chỉ có đại yêu mới có, người này có địa vị gì?

Tiếng mắng chửi đến bên miệng lại ngạnh sinh sinh nuốt trở vào, nhìn Bùi Tư Tịnh hậm hực chạy đến cuối đường.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Văn Tiêu không nhịn được cười, nhẹ giọng nói: "Phong cách làm việc của Bùi tỷ tỷ vẫn trước sau như một a."

Bùi Tư Tịnh mày nhíu lại: "Gặp được loại này trực tiếp đánh là được, nói nhảm cái gì."

Văn Tiêu kéo nàng vừa đi vừa nói chuyện: "Bước đầu tiên là dùng lời lẽ khuyên bảo, mặc kệ liền dùng bước thứ hai."

Bùi Tư Tịnh nhìn nàng, Văn Tiêu chớp chớp mắt với nàng: "Đá hắn về phía tây."

Bùi Tư Tịnh vừa nghe, nhịn không được cười ra tiếng.

Cùng Văn Tiêu ký lục danh sách những yêu quái hôm nay sẽ đến nhân gian xong, các nàng đã đi đến thảo nguyên Đại Hoang.

Ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu xuống khi họ nằm trên bãi cỏ, được làn gió nhẹ nhàng mang theo mùi cỏ thoang thoảng vuốt ve.

Yên tĩnh và thanh bình.

Lúc này Bùi Tư Tịnh cảm thấy dưới thân có vật gì đó động đậy, ngồi dậy quay đầu lại nhìn, phát hiện là một ngọn cỏ.

Đang lúc nàng đang nghi hoặc, đám cỏ đột nhiên biến thành một con búp bê nhỏ, to bằng lòng bàn tay nàng.

Thảo yêu chống nạnh tức giận nói: "Sao ngươi lại có thể không lễ phép như vậy! Như thế nào có thể tùy tiện nằm ở trên người yêu chứ!"

Bùi Tư Tịnh cũng không nghĩ tới nàng nằm như vậy, lại vừa vặn đè một con yêu quái, nhất thời không biết nói cái gì, ấp úng nửa ngày.

Văn Tiêu thấy thế cười hì hì nói: "Xin lỗi nha tiểu thảo yêu, chúng ta không phải cố ý."

Thảo yêu nhìn về phía nơi phát ra thanh âm, đôi mắt tức khắc sáng lên: "Thần nữ đại nhân!"

Văn Tiêu gật gật đầu, sau đó giơ ra bàn tay tâm vận chuyển thần lực, dần dần hóa thành một giọt nước nhỏ, sau đó rắc lên người thảo yêu.

Thảo yêu tức khắc vui sướng, "Cảm ơn thần nữ đại nhân!"

Vừa dứt lời, lại biến trở về thành cỏ xanh.

Bùi Tư Tịnh tò mò hỏi: "Ngươi vừa nhỏ cái gì vậy?"

"Cam lộ, bên trong có linh khí, có thể giúp bọn nó tăng cường tu vi." Văn Tiêu nói.

"Xem ra lần sau ta phải cẩn thận một chút, nếu không sẽ vô tình bị thương." Bùi Tư Tịnh nói.

Văn Tiêu dẫn nàng tiếp tục du ngoạn trong Đại Hoang, trên đường sẽ thuận tay trợ giúp  yêu thú đang gặp khó khăn, chữa thương cho tiểu yêu bị thương, hoặc là vào ban đêm cùng đủ loại yêu khiêu vũ quanh đống lửa trại.

Nơi này không có  kỳ thị chủng tộc hay ranh giới giữa cao và thấp, mà chỉ có sự ấm áp.

Có lẽ yêu thú Đại Hoang đã từng chỉ lo thân mình, không quan tâm đến chuyện không liên quan mình, nhưng từ khi Văn Tiêu tiếp quản Bạch Trạch lệnh, mang theo chúng nó khôi phục lại ngôi nhà đổ nát của họ trở nên phồn hoa như hiện tại, chúng nó đều tán thành Văn Tiêu từ tận đáy lòng.

Hơn nữa Văn Tiêu luôn truyền đạt cho bọn họ ngôn từ của thế giới loài người, để bọn họ có thể cảm nhận được tình yêu là gì.

Văn Tiêu rảnh rỗi liền sẽ dựng một sân khấu và kể chuyện trên đó, đủ mọi loại chuyện xưa, bao gồm  tình yêu, tình, bi thương, hỉ nhạc......

Thông qua thanh âm và tình cảm phong phú trong lời nói của Văn Tiêu, có rất nhiều yêu quái trở nên khao khát thế giới loài người, đồng thời cũng phát hiện ra rằng con người cũng không phải mềm yếu vô năng.

Một số người tò mò cũng sẽ đến  Đại Hoang, bởi vì có Văn Tiêu hạ cấm chế, yêu quái sẽ không công kích nhân loại, bọn họ có thể yên tâm.

Ở Đại Hoang chơi mấy ngày, dần dần hủy diệt  thành kiến với yêu thú, không phải tất cả yêu quái đều máu lạnh vô tình, chúng nó cũng có tình cảm, cũng có trái tim.

Ngươi tới ta đi, quan hệ giữa Nhân tộc và Yêu tộc càng ngày càng tốt, yêu quái có thể dựng quầy hàng ở Nhân giới, con người cũng có thể cảm nhận được sự tự do ở Đại Hoang.

Ban đêm, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh ngồi trên bệ đá ven bờ biển, ngắm trăng trên trời và cảm nhận làn gió biển.

Bùi Tư Tịnh dẫn đầu mở miệng: "Mấy trăm năm qua ngươi đã trả giá quá nhiều cho mối quan hệ giữa hai tộc Nhân Yêu, chắc hẳn ngươi đã rất mệt, đúng không?"

Văn Tiêu trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: "Đúng thật là rất mệt."

Bùi Tư Tịnh có chút kinh ngạc nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ nói, vì Đại Hoang hết thảy đều đáng giá."

"Đúng thật là đáng giá. Nhưng nó không xung đột với cảm giác mệt mỏi của ta."

Văn Tiêu dừng một chút, "Mấy trăm năm nay, ta vì Đại Hoang và nhân gian mà bôn ba khắp nơi không dám ngừng lại, cảm thấy mệt mỏi, từng nghĩ đến chuyện từ bỏ. Nhưng ta vẫn kiên trì, cho nên mọi nỗ lực đều đáng giá."

Bùi Tư Tịnh sờ  đầu Văn Tiêu: "Ta rất vui."

Văn Tiêu sửng sốt một lát, "Cái gì?"

"Ta nói ta rất vui." Bùi Tư Tịnh nhìn về phía mặt biển, "Ta rất vui vì ngươi chịu nói ra sự ủy khuất của mình với ta."

"Bởi vì tỷ là tốt nhất, Bùi tỷ tỷ."

Văn Tiêu nói xong chờ đợi Bùi Tư Tịnh đáp lại, qua sau một lúc lâu cũng không có chờ được.

Văn Tiêu quay đầu nhìn Bùi Tư Tịnh đang  xuất thần, cười hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Bùi Tư Tịnh nhẹ giọng nói: "Tuy rằng hiện tại ta là yêu, nhưng trước kia ta từng là người, cho nên ta cảm thấy Đại Hoang không bằng nhân gian. Nơi này không có nhân tình ấm lạnh."

"Bây giờ thì sao?" Văn Tiêu hỏi.

"Bây giờ ...... Ta cảm thấy yêu và người cũng không có gì khác biệt, bọn họ đều là những cá thể độc lập, có tư tưởng, có  tình cảm. Sẽ tức giận và vui vẻ, chúng nó là tươi sống."

Bùi Tư Tịnh thở dài một tiếng: "Ta cảm thấy hổ thẹn vì thành kiến ​​trước đây của mình đối với yêu quái."

Văn Tiêu mi mắt cong cong, ôn nhu nói: "Vậy tỷ có thích Đại Hoang hiện tại không?"

Bùi Tư Tịnh gật đầu: "Thích."

Không đợi Văn Tiêu mở miệng, Bùi Tư Tịnh lại nói một tiếng: "Thích."

Văn Tiêu nghi hoặc mà nghiêng đầu nhìn nàng, Bùi Tư Tịnh quay đầu đối diện với đôi mắt của nàng, trịnh trọng nói: "Thích ngươi."

Văn Tiêu ngẩn ra một chút, sau đó xoay người ngẩng đầu nhìn những vì sao trên bầu trời.

Bùi Tư Tịnh còn tưởng mình vừa bị cự tuyệt, vừa định đứng dậy thì nghe thấy giọng nói yếu ớt của Văn Tiêu.

"Thích là được, vậy tỷ lưu lại bên cạnh ta đi."

Trái tim Bùi Tư Tịnh đập thình thịch, Văn Tiêu dựa vào trên vai nàng, nhẹ giọng nói: "Cùng ta bảo vệ nơi này."

Bùi Tư Tịnh gợi lên khóe môi, thần sắc thả lỏng: "Đương nhiên rồi."

Khi một người sẵn sàng kể cho người nghe về những ủy khuất của người đó, điều đó có nghĩa là họ thực sự tin tưởng ngươi, cũng đang chờ đợi sự hồi đáp của ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com