Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

【 Đồng Chu Cộng Dực 】 Hóa yêu 04

"Trác Dực Thần, nếu ta là ác mộng của ngươi, vậy liền đâm ta đi!"

"Ta đã tìm được một người khiến ta muốn sống, nhưng hắn lại hận ta..."

"Triệu Viễn Chu, câm miệng."

Giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, Trác Dực Thần cùng Văn Tiêu nói cho Bùi Tư Tịnh rằng Triệu Viễn Chu cùng Nhiễm Di lén hợp tác. Ba người tìm tới.

Khi chướng khí lại nổi lên trong rừng, Trác Dực Thần bảo vệ Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh lâm vào khống mộng chi thuật ngã xuống. Hắn chờ Triệu Viễn Chu xuất hiện.

Canh Thần xem qua ký ức của Trác Dực Thần, hỏi hắn "Cái kia thụ yêu đó không thể cảm nhận được ta, muốn ta giúp ngươi đem vảy của Nhiễm Di trong cơ thể ngươi giấu đi không?"

"Không cần. Thu thanh." Trác Dực Thần nhìn Vân Quang kiếm sáng lên, biết Triệu Viễn Chu tới, thấp giọng nhắc nhở Canh Thần.

Hắn đứng lên, nghe Triệu Viễn Chu giải thích tình huống của các nàng. Ừ một tiếng, tỏ vẻ hắn đã biết. Nhìn Trác Dực Thần ôm kiếm mà đứng, Triệu Viễn Chu có chút không thói quen, "Ngươi không tức giận?"

"Triệu Viễn Chu, ngươi có vấn đề." Trác Dực Thần lẳng lặng nhìn y.

Triệu Viễn Chu cho rằng hắn nói chính là y gặp lén đi Nhiễm Di, còn không có mở miệng, đã bị Trác Dực Thần đã lấy chuôi kiếm ấn vào ngực y.

"Không bị kiếm chỉ, cả người liền ngứa ngáy. Ngươi nơi này, bệnh không nhẹ." Trác Dực Thần khắc sâu lĩnh hội quá, Triệu Viễn Chu tuyệt đối có khuynh hướng tự ngược.

Triệu Viễn Chu sững sờ ở tại chỗ, y bị chọc phá ngụy trang, cảm giác chuôi kiếm chỉ vào ngực  đột nhiên đau nhức, tiếp theo thình thịch tim đập nhanh hơn, làm cả người y đều tê dại.

Trác Dực Thần thấy y có chút khổ sở chính mình cũng đã không chịu nổi, thu hồi kiếm tách ra đề tài, giả vờ như không biết dẫn Triệu Viễn Chu nói ra. "Chu Yếm tinh thông yêu pháp, tự nhiên sẽ biết phá giải khống mộng thuật. Trước đây ngươi hù dọa Bạch Cửu, nói qua người người mắc vào khống mộng thuật có thể tự sát nhưng phá là nói thật đi. Nhưng người là rất khó hạ quyết tâm tự giết chính mình. Hiện tại như thế nào giúp các nàng?"

Trước khi hắn cát tay mình vào Vân Quang kiếm, Triệu Viễn Chu dùng yêu lực kích phát Vân Quang kiếm, làm Trác Dực Thần dùng kiếm minh đánh thức các nàng.

Bùi Tư Tịnh tỉnh dậy đầu tiên như thường lệ, y nhìn Triệu Viễn Chu nhập giấc mơ của Văn Tiêu đi gọi nàng. Lui về phía sau một bước, ôm kiếm không nói, hai người chi gian không liên quan gì đến Trác Dực Thần hắn.

Một đường vững vàng đẩy mạnh, Tề lão gia người đang sợ hãi phát điên sau khi bị Triệu Viễn Chu đưa ra khỏi giấc mơ. Triệu Viễn Chu sớm đã hấp thụ lệ khí của Tề gai, chột dạ chơi tóc của mình. Bị Trác Dực Thần vạch trần như trước y, y vẫn không quên trêu chọc mọi người.

"Tiểu Trác đại nhân, đối ta yêu tức quen thuộc như vậy  a."

Trác Dực Thần phiết liếc y mắt một cái, "Một cổ con khỉ vị."

Triệu Viễn Chu theo đuổi không bỏ, "Tuy nói xác thật không bằng mùi thơm trên cơ thể của Tiểu Trác đại nhân, nhưng mùi khỉ là cái gì?"

Trác Dực Thần nghẹn lời, có chút ngượng ngùng nhìn Văn Tiêu vẻ mặt bỡn cợt , xoay người dùng tóc tát vào mặt Triệu Viễn Chu, tránh xa y ra.

Nhiễm Di cũng không biết, này đại yêu trừu cái gì phong, lời này như thế nào nghe có vẻ ái muội như thế. Nhưng vẫn phá vỡ bầu không khí kỳ lạ và thú nhận hành vi phạm tội của mình.

Đoàn người cùng yêu mới rời đi Tề phủ chuẩn bị mang Nhiễm Di trở về. Nhưng Tề tiểu thư, người bị Ly Luân bám vào vẫn xuất hiện trên thuyền như trước.

Trác Dực Thần kiên quyết tuân theo nguyên tắc của mình và không bỏ qua cho Nhiễm Di dục mang Tề tiểu thư trốn hồi Đại Hoang. Tuy rằng đã nghe qua một lần, nhưng khi Nhiễm Di nhắc tới Trác Dực Hiên, hắn vẫn không kìm được nước mắt.

Triệu Viễn Chu không có tư cách lau nước mắt cho hắn, liền nắm chặt nắm đấm, nhéo phá lòng bàn tay. Đây là khoảng cách mà y cùng Trác Dực Thần không thể vượt qua.

Ly Luân, bám vào người Tề tiểu thư khống chế Nhiễm Di tiến công, Trác Dực Thần sớm đã có phòng bị, đẩy ra  Triệu Viễn Chu đang cầm dù tương hộ. Lại bị đại yêu chấp nhất nắm chặt cánh tay hắn, thế hắn ăn một kích.

Nhìn vết máu bên môi Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần nhăn chặt mày, Triệu Viễn Chu như cũ cường trang trấn định nói, "Dù sao hắn cũng không giết được ta, cho nên đỡ thay ngươi hai đòn cũng không sao. "

Trác Dực Thần mặt lạnh dùng mu bàn tay lau đi vết máu chướng mắt trên khóe miệng Triệu Viễn Chu, "Nhiều chuyện."

Triệu Viễn Chu có chút kinh ngạc khi Trác Dực Thần chủ động đụng vào y, lại có chút ủy khuất duỗi tay sờ sờ mặt bị Trác Dực Thần chạm qua.

Ly Luân không thể gặp ngày xưa bạn cũ che chở người khác, đem đầu mâu chỉ hướng Văn Tiêu, nói Chu Yếm cùng Triệu Uyển Nhi quan hệ có bao nhiêu hảo, liền tên đều là của ca ca Triệu Uyển Nhi. Châm chọc y mang theo mặt nạ bồi ở Văn Tiêu bên người, không dám làm nàng nhìn thấy bộ mặt thật của y, nhắc nhở Triệu Viễn Chu nhân yêu thù đồ.

Trác Dực Thần không thích bất cứ ai chọc vào điểm yếu của Triệu Viễn Chu. Hắn biết Ly Luân là tưởng dời đi lực chú ý của bọn họ làm hắn lâm vào cảnh trong mơ phản bội Triệu Viễn Chu. Lại lần nữa mặc kệ, cầm kiếm tiến lên khiêu khích, tùy ý Ly Luân cướp đoạt vảy của Nhiễm Di trong thân thể hắn mạnh mẽ mang đi vào giấc mơ.

Kiếp trước Trác Dực Thần ác mộng là chính y, hắn không thể đối mặt với cái chết của ca ca mình. Triệu Viễn Chu trở thành đối tượng hắn trốn tránh. Hiện giờ, Triệu Viễn Chu thực sự đã trở thành cơn ác mộng của hắn, bởi vì hắn đã tự tay giết chết Triệu Viễn Chu, để hắn một mình ở thế gian.

Nhưng trước khi Triệu Viễn Chu chết cho hắn uống qua vảy của Nhiễm Di để lại trước khi chết. Làm hắn liền ở trong mộng tái kiến Triệu Viễn Chu liếc mắt một cái đều làm không được. Hắn chỉ là thanh tỉnh sống ở trong cơn ác mộng không có Triệu Viễn Chu.

Bây giờ hắn không còn sợ ác mộng nữa, tưởng nhìn gặp lại ca ca, đồng thời hắn cũng muốn nói ra những điều mà hắn không thể nói với Triệu Viễn Chu trong .

Liền Ly Luân cũng nghĩ rằng mình sẽ chiến đấu với Triệu Viễn Chu trông mộng. Những lời Ly Luân cố ý kích thích hắn không có tác dụng, Trác Dực Thần đang chìm vào giấc mơ đứng yên lặng cầm kiếm. Chỉ là đôi mắt không ngừng trào ra nước mắt, Triệu Viễn Chu cũng cho rằng hắn là mơ thấy Trác Dực Hiên.

Ly Luân gõ vang trống bỏi tăng thêm yêu lực kích thích, Trác Dực Thần di chuyển, hắn tiến về phía trước mấy bước, miệng khép mở thanh âm thấp đến Triệu Viễn Chu nghe không rõ.

Y tiến đến gần hắn, kéo tay Trác Dực Thần, yêu lực phụ thượng Vân Quang kiếm. Muốn dùng kiếm minh đánh thức Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần trong mộng gào thét, lại không phải phẫn hận, mà là ở ôm ảo cảnh Triệu Viễn Chu, nước mắt như suối phun kể ra, "Lúc trước ngươi nên giết ta, Triệu Viễn Chu, ta không đáp ứng ngươi, ta hối hận."

Bên ngoài giấc mơ, Triệu Viễn Chu còn lo lắng Vân Quang kiếm minh vô pháp đánh thức Trác Dực Thần, đồng thời bảo hộ Văn Tiêu không có thần lực.  đang muốn nắm lấy Vân Quang kiếm đâm vào mình để giúp Trác Dực Thần tỉnh lại. Trác Dực Thần lâm vào cảnh trong mơ lại cảm giác được gắt gao nắm kiếm cùng y đấu sức, không có thể thành công.

Bởi vì thanh kiếm dính máu từ lòng bàn tay của Triệu Viễn Chu, y đã đột nhập vào giấc mơ của Trác Dực Thần. Nghe thấy Trác Dực Thần nói ra câu mà Triệu Viễn Chu đã từng an ủi Văn Tiêu, "Đừng buồn về quá khứ, đừng buồn về những chuyện không thể pháp phản kháng, phải dùng sở hữu lực lượng, nắm chặt ngươi có thể tranh thủ đồ vật, hãy trân trọng nó "

Triệu Viễn Chu khiếp sợ, không biết Trác Dực Thần như thế nào biết suy nghĩ trong lòng y, nhưng tình huống nguy cấp, y vội nói ra câu kia, "Trác Dực Thần, nếu ta là ngươi ác mộng, vậy đâm thủng ta!"

Trác Dực Thần nhận ra đây là Triệu Viễn Chu bản nhân, lộ ra một cái ôn nhu cười. Hiện giờ, hắn làm ra đã từng nhất sợ hãi sự, hóa thân vì yêu, cũng muốn quay ngược thời gian và gặp lại Triệu Viễn Chu. Quyết định trân trọng khoảng thời gian ngắn ngủi, có thể cùng y lại đi một đoạn đường. Hắn sẽ không lại làm Triệu Viễn Chu một người đi lưng đeo vận mệnh. Lúc này đây, từ hắn đến đây đi.

Bên ngoài giấc mộng, Trác Dực Thần mất đi ý thức thấp giọng gọi y, "Triệu Viễn Chu... Câm miệng." Từ trong tay y đoạt lại Vân Quang kiếm, xoay ngược lại thân kiếm đâm thẳng vào eo bụng mình. Triệu Viễn Chu sợ hãi tiến lại gần cầm lấy lưỡi kiếm, đề phòng hắn lại đâm quá sâu.

Hành động tự sát đã giải thoát thành công Trác Dực Thần khỏi giấc mơ. Sau khi tỉnh lại, hắn ngăn cách tay Triệu Viễn Chu ra, cũng không biết trên tay y là máu của ai nhiều một chút. Triệu Viễn Chu luôn là không biết đau lòng chính mình.

Trác Dực Thần bất chấp sự cản trở của y, một phen rút ra Vân Quang kiếm, đem y đẩy về phía Văn Tiêu, "Bảo hộ Văn Tiêu."

Lại lần nữa cầm kiếm đánh úp về phía Tề tiểu thư, người bị Ly Luân bám vào người. Ly Luân rời đi, hắn không có đâm Nhiễm Di bị thương. Hắn biết Tề tiểu thư bị Ly Luân bám vào người lâu lắm sống không được, Nhiễm Di cũng sẽ tùy nàng cùng chết.

Cuối cùng, Nhiễm Di tự phế nội đan, cùng Tề tiểu thư yên giấc ngàn thu trên một chiếc thuyền nhỏ, theo hồ nước làm bạn Tề tiểu thư đưa nàng hướng tới Đại Hoang.

Trác Dực Thần bị Văn Tiêu đỡ dậy liếc nhìn sườn mặt của Triệu Viễn Chu, trong mắt tràn đầy nước, mỉm cười như đang khóc. Lại vội vàng thu hồi ánh mắt.

Triệu Viễn Chu tựa hồ cảm giác được cái gì, quay người lại, chỉ thấy Trác Dực Thần được Văn Tiêu đỡ bóng lưng liền quay người rời đi.

Y nhớ lại Triệu Uyển Nhi đã nói rằng một ngày nào đó ngươi sẽ gặp được một người làm muốn sống sót. Triệu Viễn Chu lại cảm thấy không thể nào. Thần nữ muốn bảo vệ, nhưng mà y nhất định phải phá hủy, thiếu niên khiến y muốn sống, phụ huynh cũng toàn chết dưới tay y. Số mệnh là đối y báo ứng.

Lời nói của Trác Dực Thần trong giấc mơ cùng ôn nhu gương mặt tươi cười chưa bao giờ đối y làm Triệu Viễn Chu không cấm đối với bóng dáng của hắn nói nhỏ, "Ta xứng tồn tại sao? Trác Dực Thần."

Đáng tiếc, thanh âm kia mỏng manh lại chua xót, không ai nghe thấy...

Sau khi vụ án thủy quỷ cướp vợ kết thúc, vết thương do kiếm bị thương trên bụng của Trác Dực Thần buộc họ phải nghỉ qua đêm trên một hòn đảo nhỏ trong hồ.

Vừa vào cửa, Trác Dực Thần liền ngất đi, Triệu Viễn Chu vẫn luôn đi theo phía sau từ trong tay Văn Tiêu ôm hắn, bế lên trong phòng tiểu sụp.

Ngày hôm sau, Trác Dực Thần tỉnh lại, phía sau kề sát nguồn nhiệt làm hắn cảm giác được bị người gắt gao ôm vào trong ngực. Tiểu sụp hẹp làm hắn chuyển không được thân, cúi đầu liền thấy tay che ở trên bụng hắn. Vừa thấy chính là Triệu Viễn Chu.

"Triệu Viễn Chu, buông tay!" Hắn phát hiện Văn Tiêu còn ghé vào bên sụp ngủ, vội vỗ Triệu Viễn Chu tưởng thoát ly trường hợp hoang đường này.

Không còn kịp rồi, Văn Tiêu tỉnh lại, tri kỷ đi đỡ Trác Dực Thần đang giãy giụa ngồi dậy.

Triệu Viễn Chu cũng đứng dậy ở bên cạnh hắn ngồi xuống, còn oán giận, "Ta chính là dùng yêu lực cho ngươi trị một đêm, liền câu cảm tạ đều không có..."

Kẹp ở giữa hai người trung gian Trác Dực Thần hảo không biệt nữu. Nhớ tới kiếp trước hắn bởi vì lo lắng Triệu Viễn Chu ở ngoài phòng thủ một đêm không chợp mắt, cho rằng mình đã yêu đại yêu này trong khoảng thời gian ở bên nhau, chỉ là hắn không dám đối mặt với trái tim của chính mình. Cũng không có lập trường đi chiếu cố Triệu Viễn Chu.

Nghĩ vậy nhi, hắn cười thầm chính mình hiện tại vẫn cứ không có lập trường. Hắn kéo tay Triệu Viễn Chu ra, đứng lên, thúc giục bọn họ tập yêu tiểu đội muốn chạy trở về phục mệnh rồi vội vàng rời khỏi phòng.

Mấy người hội hợp sau, mượn dùng Sơn Hải Tấc Cảnh trong miếu Sơn Thần của Anh Lỗi chạy về Tập Yêu Tư, thủy quỷ án đến tận đây hạ màn.

—————————

Triệu Viễn Chu mời tập yêu tiểu đội đến nhà của mình ở Thiên Đô Thành, Đào Viên tiểu viện.

Đại yêu nằm ở trên một gốc cây đào đang nở rộ, từ từ niệm "Hoa rụng rực rỡ, ám hương di động, thế nào nhà ta không tồi đi."

"Ẩn mình trong thành, thiên địa thú tao nhã, nhưng xác thật không giống như là ngươi trụ địa phương. Con khỉ hẳn là ở trong sơn động." Trác Dực Thần nghẹn cười như kiếp trước trả lời y, nhưng không có lại châm chọc Triệu Viễn Chu hẳn là cùng huyết cốt tương sấn.

Triệu Viễn Chu vô pháp phản bác, chỉ có thể nhắc nhở hắn về ước định trước khi phá thủy quỷ án. Tính toán hòa nhau một ván.

Y mang theo Trác Dực Thần đi vào hành lang, ngồi ở trên bàn đu dây, đầy mặt ý cười chờ Trác Dực Thần đẩy cho y. "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua a, Tiểu Trác đại nhân, ngươi sắc mặt tái nhợt, sẽ không liền loại này khí lực đều không có đi."

Trác Dực Thần ở phía sau y ngoài miệng nói, "Sau lưng ngươi mọc ra một đôi mắt đúng không? Sắc mặt ta thực hồng nhuận.", lại mỉm cười đưa tay ra đẩy bàn đu dây.

Triệu Viễn Chu hoảng bàn đu dây có chút kinh ngạc mở miệng, "Tiểu Trác đại nhân cư nhiên thân thủ cấp yêu đẩy bàn đu dây, thật là thụ sủng nhược kinh."

Trác Dực Thần nhẹ nhàng chạm vào mái tóc trắng trên vai Triệu Viễn Chu, có chút đau lòng cái yêu quái này rõ ràng thích ngồi bàn đu dây lại luôn là chiếu cố người khác mềm lòng.

Khi Triệu Viễn Chu phát hiện quay đầu lại, nhẹ nhàng vén tóc y, cố ý che giấu nói, "Triệu Viễn Chu, ngươi nên nghĩ cách giải thích sự thật ngươi là đồng phạm với Nhiễm Di."

Triệu Viễn Chu ở trên bàn đu dây thảnh thơi nói, "Làm như vậy tất nhiên là bởi vì ta quá hiểu biết ngươi. Thiên Đô Thành đều biết, Tiểu Trác đại nhân phong thần tuấn dật, phong thái mê người. Đối phó ác yêu phong nhược lợi kiếm, hành sự càng là cương trực công chính. Tâm như quy củ, chí như thước hành. Chẳng lẽ không phải sao?"

Trác Dực Thần khóe miệng giơ lên, ai không thích người trong lòng khen chính mình đâu. Đương nhiên câu tiếp theo, Triệu Viễn Chu liền phải tổn hại hắn, hắn ý xấu đem Triệu Viễn Chu đá xuống bàn đu dây.

Triệu Viễn Chu xoa eo đứng dậy, còn không có tới kịp oán giận, Văn Tiêu lại đây. Nàng ngồi trên bàn đu dây, nói đẩy cho nàng đi.

Lần này Trác Dực Thần biết không phải nói với hắn. Khi Triệu Viễn Chu dùng Nhất Tự Quyết đong đưa bàn đu dây, hắn lẳng lặng nhìn một lát, không nói một lời.

Hắn ngẩng đầu thật sâu nhìn Triệu Viễn Chu liếc mắt một cái, xem Triệu Viễn Chu mạc danh chột dạ. Trác Dực Thần thu hồi tầm mắt. Đây là trò chơi giữa Triệu Viễn Chu cùng Văn Tiêu, không liên quan gì đến hắn.

" Không phải ngươi vừa nói thích nhất ngồi trên xích đu, không thích đẩy xích đu sao? Một phen tuổi miệng đầy nói dối."

Trác Dực Thần lần này lại là đối với Văn Tiêu nói cùng kiếp trước tương đồng nói, xem đại yêu cùng Văn Tiêu thảo điểm ngon ngọt, làm Văn Tiêu có thể đẩy đẩy Triệu Viễn Chu. Nói xong thu hồi cười, xoay người rời xa.

Triệu Viễn Chu đã nhìn ra, trong lòng phát khẩn. Trêu ghẹo giữ lại, "Nguyên lai là khí cái này, vậy ngươi lại đây, ta cho ngươi đẩy sao."

"Hoang đường. Ở tuổi này ai lại muốn ngồi trên xích đu?" Trác Dực Thần giận dữ rời đi, xác thật hoang đường buồn cười, từ trước hắn liền muốn cho Triệu Viễn Chu đẩy hắn.

Sau khi hắn ngồi xuống, Bùi Tư Tịnh nhắc nhở hắn, "Trác đại nhân, ngươi trước kia sẽ không làm Văn Tiêu cùng y đơn độc ở chung. Ngươi đơn thuần thiện lương, đừng dễ dàng buông lỏng cảnh giác với y."

Trác Dực Thần liền uống hai ly rượu, đáp lại nàng, "Sẽ không dỡ xuống.", Hắn sẽ không làm Triệu Viễn Chu biết những chuyện nực cười đó.

Nhẹ nhàng tụ hội thực mau kết thúc. Một vụ giết người khác xảy ra vào ngày hôm đó, và người ta nghi ngờ rằng là A Hằng, đệ đệ đã chết của Bùi Tư Tịch đã xuất hiện.

Khi bọn họ trở lại Tập Yêu Tư, Trác Dực Thần trong cơ thể yêu đan nhuộm dần, Vân Quang kiếm thế nhưng đối hắn làm ra phản ứng, những người khác còn ở trêu ghẹo, là có Triệu Viễn Chu cái này đại yêu ở đây.

Trác Dực Thần biết rõ rằng ở khoảng cách đó không phải là Triệu Viễn Chu. Hắn hoảng loạn đi địa lao tìm kiếm  Canh Thìn đang bồi Ngoa thú. Triệu Viễn Chu phát hiện hắn khác thường, đuổi theo.

Về vấn đề ở phương diện yêu phương, Trác Dực Thần lựa chọn tìm cái kia hắc xà mà không phải y! Lệ khí ở quanh thân quay cuồng.

Lúc Triệu Viễn Chu chạy đến, Trác Dực Thần đã cùng Canh Thìn rời đi địa lao. Y giận đập vỡ vụn cửa địa lao nơi giam Ngoa thú.

Bên kia, vì trợ giúp Trác Dực Thần, lại luyến tiếc Ngoa thú, cho nên dùng vảy của mình cùng lông thỏ của Ngoa quậy vào nhau để làm một chiếc vòng tay mang ở trên cổ tay Trác Dực Thần.

Khi Triệu Viễn Chu xông vào phòng ngủ Trác Dực Thần, thấy người ngồi ở trên cây bên cạnh Vân Quang kiếm đã khôi phục bình tĩnh, trên cổ tay còn có một chiếc vòng tay màu hồng có vảy rắn. Y tưởng Trác Dực Thần cùng hắc xà thiêm lập có thể thông tâm thần tâm khế, trong lòng y ghen tị đến phát điên! 

Thoáng hiện đến bên người hắn, đôi mắt đã hiện ra màu đỏ yêu đồng "Trác Dực Thần, ngươi biết tâm khế có thể cho hắn tùy thời đánh nát ngươi tâm thức, đem ngươi biến thành con rối sao?"

Trác Dực Thần không cách nào thoát khỏi tay y, thấy y đều hiện ra yêu tướng, xem ra tức giận không nhẹ. Bất đắc dĩ trả lời y, "Cùng hắn thiêm lập tâm khế chính là Ngoa thú."

Triệu Viễn Chu lúc này mới phản ứng lại đây chính mình quá kích động, trên vòng tay không có đồ vật của Trác Dực Thần. Y ấp úng buông lỏng tay, có chút quẫn bách.

Y cúi đầu phát hiện Trác Dực Thần dường như đang cầm một chiếc vòng tay hồng kim tương giao trên tay kia. Dùng yêu lực từ Trác Dực Thần trong tay lấy đi.

Trác Dực Thần không có ngăn lại, kia vốn dĩ chính là thấy vòng tay của Ngoa thú cùng Canh Thìn, hắn ma xui quỷ khiến xả dệt kim linh dây cột tóc có gắn chuông vàng của mình và trừu trói yêu thằng tơ hồng quậy với nhau cấp Triệu Viễn Chu biên một cái.

Triệu Viễn Chu thấy mặt trên không có yêu khí, cũng không thấy Trác Dực Thần đoạt lại, thử, "Tiểu Trác đại nhân, đây là tặng cho ta sao?"

Trác Dực Thần gật đầu cam chịu, thấy y muốn mang ở trên cổ tay, ngăn y lại. Chỉ huy y ngồi ở trên cây, ngồi xổm xuống, thân thủ cởi giày vớ của Triệu Viễn Chu, đem sợi dây mang ở trên cổ chân Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu nhếch lên cổ chân quơ quơ, tiếng chuông đinh linh, hỏi hắn, "Tiểu Trác đại nhân, biết này đại biểu cái gì sao?"

Trác Dực Thần liếc nhìn sợi dây màu đỏ nổi bật trên cổ chân trắng nõn rồi quay đầu lại nói với y, "Chỉ là quà đáp lễ vì ngươi đã dạy ta ngưng băng thuật cùng kiếm khí hóa hình, cùng giúp Tập Yêu Tư phá án."

Triệu Viễn Chu lại thoáng hiện ở phía sau hắn, ghé vào bên tai hắn lời nói nhỏ nhẹ, "Đại biểu ngươi muốn trói ta lại, đem ta lưu tại bên cạnh ngươi."

Trác Dực Thần bị điểm ra tâm sự, dùng Vân Quang kiếm ngăn cách y, "Ta không có tô máu của ta lên, không tính toán cùng ngươi tâm thông."

Triệu Viễn Chu cười, "Nhưng ta muốn." Y vỗ hướng Vân Quang kiếm trong tay Trác Dực Thần, rút kiếm ra khỏi vỏ, đầu ngón tay cũng sờ qua mũi kiếm, huyết châu được yêu lực khống chế dừng ở trên cổ chân tơ hồng.

"Tiểu Trác đại nhân, nếu ngươi không muốn, tâm thông vô pháp kết thành."

"Ta tất nhiên là không muốn." Trác Dực Thần mạnh miệng trả lời.

"Nhưng ta vừa rồi không mở miệng, ngươi nghe thấy chính là tâm thông đưa tin. Tiểu Trác đại nhân, ta cũng không biết mang theo Ngoa thú lông tóc, cũng sẽ khẩu thị tâm phi?"

"Triệu Viễn Chu! Ngươi không cần lấy yêu lực trêu chọc ta, tâm thông ít nhất muốn hai bên đều có tín vật môi giới. Ta trên người không ngươi đồ vật." Trác Dực Thần đã biết tâm khế điều kiện, cảm thấy Triệu Viễn Chu đang lừa hắn.

"Như thế nào không có. Đạo hồ trong túi bảo vật của ta, chính là ở đêm đó... Lúc sau đã không thấy tăm hơi." Triệu Viễn Chu nói xong nhấp miệng xem hắn.

Trác Dực Thần vô thức chạm vào ngực và đánh vào tay Triệu Viễn Chu. "Ngươi không cần khẩn trương, tâm thông cũng không thể tùy ý nghe ngươi tiếng lòng, yêu cầu ngươi ở trong lòng niệm chú." Nói xong đem huyết châu còn thừa huy hướng trước ngực hắn, huyết khế lúc này mới thành lập, vừa rồi là đang lừa Trác Dực Thần.

"Chú ngữ là tên của hai bên." Triệu Viễn Chu vỗ vỗ đào hồ trước ngực hắn, chuồn trước khi Trác Dực Thần thẹn quá thành giận đổi ý.

Trác Dực Thần trở lại phòng ngủ, lấy ra đào hồ trên cổ xem, hắn nhớ lại lúc tối hôm đó nhìn thấy nó trong túi, cảm thấy Triệu Viễn Chu hảo chơi, quả nhiên là hầu, đem một viên đào hồ đương bảo bối. Bí mật nhỏ chưa từng được phát hiện này khiến Trác Dực Thần nhịn không được đem nó tư hữu.

"Có phải hay không cảm thấy ta rất có ý tứ, kỳ thật ta còn có rất nhiều bảo bối hảo ngoạn, lát nữa ta sẽ giới thiệu cho ngươi từng cái một." Triệu Viễn Chu thanh âm truyền đến, Trác Dực Thần còn tưởng rằng y đang dụng tâm thông, nhưng bên tai đã nghe thấy tiếng lục lạc trên cổ chân y.

Kia đại yêu ôm gối đầu của y tự quen thuộc ở Trác Dực Thần trên giường phô hảo, vỗ vỗ gối đầu nằm xuống, "Giường của ngươi giống như phá lệ thoải mái."

Trác Dực Thần tức giận đứng dậy, chỉ vào kia yêu nghẹn ra cái, "Ngươi!"

Triệu Viễn Chu tự cho là thông minh trả lời hắn, "Áo, không thể xuyên áo ngoài nằm trên giường của ngươi, minh bạch, liền cỡi ra ngay." Nói xong, y liền xuống giường, bắt đầu cởi đai lưng.

Trác Dực Thần đỡ trán, "Triệu Viễn Chu đừng náo loạn, ôm chăn của ngươi về đi. Ai cho phép ngươi ngủ với ta."

" Nếu ngươi không nói cho ta biết trong cơ thể ngươi yêu khí là chuyện gì xảy ra, vậy làm ta ở bên cạnh ngươi khán hộ ngươi, tổng không nghĩ thống lĩnh Tập Yêu Tư trong lúc ngủ mơ, bị kiếm của mình cấp đương yêu chém."

"Ta không cần, Vân Quang kiếm căn bản sẽ không tự hành chém yêu."

"Nhưng ta yêu cầu, ta là bị lựa chọn vật chứa lệ khí, khi trong cơ thể ta lệ khí mãn doanh, sẽ mất đi lý trí. Khi đó, toàn bộ Tập Yêu Tư thậm chí là cả Thiên Đô Thành đều sẽ có nguy hiểm. Cho nên ta mới làm ngươi giết ta, nhưng không phải hiện tại. Đêm đó ~ ta phát hiện ngươi có thể giúp ta trừ bỏ lệ khí, như vậy làm lệ khí không đến mức tràn đầy. Cho nên ngươi nguyện ý sao?" Triệu Viễn Chu mơ hồ đề cập đến chuyện xảy ra trong địa lao.

"Đối yêu mà nói, tình dục cùng cảm tình không có quan hệ. Nhân loại có rất nhiều cảm xúc, yêu cả đời cũng học không được, càng miễn bàn cảm tình. Nhưng là Triệu Viễn Chu, người tình dục cùng cảm tình có quan hệ, lệ khí có thể lại tìm biện pháp khác. Nếu ngươi đáp ứng muốn bồi ở Văn Tiêu bên người, không bằng dùng nhiều tâm tư đi học nhân loại cảm tình. Đem ngươi làm yêu kia bộ phong lưu nợ thanh sạch sẽ, đừng cùng người khác nhấc lên quan hệ, trở về phòng của ngươi đi." Trác Dực Thần dùng kiếp trước Triệu Viễn Chu có lệ lời nói cự tuyệt cùng hắn dây dưa.

"Ngươi đối ta mà nói không phải người khác. Ta nơi nào tới nợ phong lưu? Ta ba vạn năm thời gian, cũng chỉ có quá ngươi một người. Điều này thì liên quan gì đến việc bồi ở Văn Tiêu bên người, ngươi không cũng bồi ở Văn Tiêu bên người sao?" Triệu Viễn Chu cảm thấy Trác Dực Thần hiểu lầm, giải thích nói.

"Triệu Viễn Chu, ta cùng Văn Tiêu chỉ là người nhà, ngươi minh bạch sao?"

"Ta minh bạch." Triệu Viễn Chu trong lòng có chút vui vẻ.

"Ngươi không rõ," Trác Dực Thần đem gối đầu ném trong lòng ngực y, "Đi ra ngoài!"

"Này cùng Văn Tiêu không quan hệ! Hơn nữa cũng không phải nhất định phải làm chuyện đó... Ngủ ở bên cạnh ngươi, cũng có thể chậm rãi tinh lọc ta tràn ra lệ khí. Tỷ như, dắt tay, ôm, hôn môi." Trác Dực Thần làm y lộng hồ đồ, bọn họ ở bên nhau quan Văn Tiêu chuyện gì. Nhưng hắn thiết yếu thủ Trác Dực Thần.

"Dắt tay liền có thể sao? Vậy thì mỗi ngày trước khi đi ngủ ngươi hãy đến tìm ta nắm tay một lát liền có thể. Hiện tại dắt xong liền trở về phòng của ngươi." Trác Dực Thần lo lắng lệ khí của y mà thỏa hiệp.

"Dắt tay phương thức này đương nhiên chậm, cho nên mỗi ngày ít nhất dắt đủ ba cái canh giờ. Nếu ngươi không ngại, ta không ngại nắm tay ngươi cả ngày trước mặt mọi người đâu, ta nhưng thật ra không ngại." Triệu Viễn Chu giảo hoạt nói.

"Đem chăn của ngươi lấy lại đây, ta không thói quen cùng người khác cùng nhau ngủ. Ban ngày chính mình dọn về đi." Trác Dực Thần đáp ứng rồi.

Là cái yêu cũng không dám tin, ở nhất thuần ái năm ấy, Triệu Viễn Chu mỗi ngày dọn chính mình phô đệm chăn bò lên giường Trác Dực Thần, liền vì tay trong tay ngủ.

Đêm đó, chăn của Triệu Viễn Chu liền thành bài trí, sấn người ngủ, y đã thành công chui vào chăn bông của Trác Dực Thần.

Sau này, trong lòng Bạch Cửu rất dài một đoạn thời gian đều tin tưởng vững chắc Triệu Viễn Chu yêu tính khó lột, lấy "Con khỉ vớt nguyệt" cười đại yêu thật lâu. Kia đều là lời phía sau......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com