【 Đồng Chu Cộng Dực 】 Hóa yêu 15
Vào ngày đông ấm áp, Bạch Cửu đã đi vòng quanh phòng nghị sự mười vòng, Văn Tiêu xem cũng cảm thấy quáng mắt.
"Tiểu Cửu, ta biết đệ sốt ruột. Nhưng nếu bây giờ đi đến tiểu viện đào viên, thật sự sẽ bị Triệu Viễn Chu ném ra ngoài." Lần thứ năm nàng lên tiếng trấn an.
Bạch Cửu bám vào trên người Anh Lỗi kêu gào, "Chúng ta thật sự không thể đi sao? Triệu Viễn Chu mang theo Tiểu Trác ca sinh tử không rõ, dùng đồng hồ mặt trời vòng ở đào viên hai ngày! Tính theo thời gian Văn Tiêu tỷ ở trong Thời Quang cốc tới tính, đã gần tám trăm năm rồi! Tiểu Trác ca thậm chí còn chưa..." Hắn khóc lóc nhưng không dám nói ra khả năng không thể chấp nhận được.
Anh Lỗi vỗ nhẹ lưng hắn, trong ảo ảnh của vảy rắn Ba Xà ở Thiên Hương Các, những gương mặt quen thuộc đều đã chết, nếu không có Trác đại nhân, hiện tại hắn cũng không thể được ở bên Tiểu Cửu và gia gia.
Hắn cũng thường ở trong rừng trúc ngoài đào viên đốt đèn, cầu nguyện rằng nếu có thần linh, xin hãy chiếu cố Trác đại nhân.
"Vào thời khắc cuối cùng, thần thức của hai vị tiền bối Băng Di và Ứng Long hóa nhập vào trong cơ thể Tiểu Trác, Triệu Viễn Chu phá khóc mỉm cười, nắm lấy Ly Luân đào chiếc đồng hồ mặt trời mà Tiểu Trác chôn ở Tập Yêu Tư, đi đào viên. Ta nghĩ rằng những vị tiền bối nhất định đã cứu mạng Tiểu Trác." Văn Tiêu an ủi các đồng đội đang lo lắng.
Bùi Tư Tịnh giữ chặt tay nàng, Văn Tiêu so với bọn họ còn nóng vội. Nàng từng đến Đào Viên, nhưng không ngờ Triệu Viễn Chu lại đuổi cả Văn Tiêu ra ngoài.
Ly Luân vẫn luôn dựa vào cạnh cửa lạnh lùng mở miệng, "Tiểu quỷ, ngươi gặp qua gà mái ấp trứng chưa? Hiện tại Triệu Viễn Chu đang canh giữ vườn đào, trên tay ôm trứng, hễ ai đến gần là lẩm bẩm. Ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định này đi."
Bạch Cửu chụp bàn, "Sao ngươi có thể nói như vậy! Đại yêu là vượn, vượn trắng! Triệu Viễn Chu nhất định đang hối hận vì đã lấy Lạc Phách châm cho ngươi, hắn nên để ngươi làm người! Nếu không, trận pháp của Tiểu Trác ca đã không bị phá nhanh như vậy!"
Nói đến đại trận mà Trác Dực Thần đã bày ra ở Thiên Đô Thành và Đại Hoang đêm đó, mọi người vẫn còn sợ hãi. Đến bây giờ bọn họ còn cảm giác như đang nằm mơ, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Văn Tiêu lấy ra bốn chén trà, rót đầy nước: "Bốn chén này giống như Băng Di, Ứng Long và Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần. Trước khi hồi tưởng, Ứng Long tự sát dưới kiếm của Băng Di, lệ khí lựa chọn Triệu Viễn Chu, chết dưới kiếm của Tiểu Trác, hậu duệ của Băng Di. Đây là số mệnh luân chuyển."
Sau đó, Văn Tiêu lại đổ hai chén nước vào ấm trà, "Nhưng Băng Di và Trác Dực Thần là hai người cầm kiếm giống như con rối trong một câu chuyện đã định sẵn. Họ đột nhiên có ý chí riêng và đưa ra lựa chọn riêng. Họ đánh gãy vòng tuần hoàn cũ mở ra vòng tuần hoàn mới."
Bạch Cửu và những người khác không nghe được Băng Di và Văn Tiêu nói, đều ngoan ngoãn ngồi cạnh Văn Tiêu để nghe nàng phục bàn.
"Mọi ngươi hẳn là đã đoán ra rồi. Băng Di và Ứng Long cũng yêu nhau giống như Triệu Viễn Chu và Tiểu Trác. Băng Di không có bồi thần thức của Ứng Long mà lựa chọn tróc thần thức của mình ra và bám vào ba thân rắn Ba Xà. Ngài ấy đang đặt cược rằng Trác Dực Thần sẽ nguyện ý giống như ngài ấy là đánh bạc tánh mạng để phá cục vì Triệu Viễn Chu. Một đại yêu cường đại như Băng Di tự nguyện hóa thành người chính là vì không chịu nổi sự cô tịch sau khi Ứng Long chết. Ngài ấy đánh cuộc là sau khi phá cục có thể lấy thần thức cùng Ứng Long ở bên nhau."
Bùi Tư Tịnh gật đầu, nếu Trác Dực Thần không thần thức tróc của Triệu Viễn Chu và đi tìm khắp nơi, cũng sẽ không phát hiện ra sự hồi tưởng của Ba Xà.
Sau khi hồi tưởng thành công, bọn họ cũng nhìn thấy những mà Trác Dực Thần đã chuyện trải qua trong linh quang tràn ra từ sự hồi tưởng của Ba Xà. Bọn họ cảm nhớ sự vì sự bảo hộ phụng hiến của hắn với mọi người, cũng cảm động vì tình yêu của hắn đối với Triệu Viễn Chu.
Bạch Cửu đột nhiên đứng lên cảm khái, "Còn nhớ lời Tiểu Trác ca nói với Băng Di, tình yêu là một trận ôn dịch sao? Huynh ấy còn với đại yêu rằng Triệu Viễn Chu là biến số duy nhất của huynh ấy. Cho nên, có lẽ biến số của số mệnh chính là chính là tình yêu như một trận ôn dịch không có cách giải! Tiểu Trác ca yêu Triệu Viễn Chu!"
Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh mỉm cười sờ đầu hắn, trêu chọc khen hắn, "Tiểu Cửu của chúng ta đã trưởng thành rồi, biết thế nào là tình yêu."
Ly Luân lại cười nhạo, "Tình yêu có gì tốt chứ? Chu Yếm căn bản không hiểu lòng người khó lường, hiện tại không có lệ khí nữa, Trác Dực Thần có thể quên đi mối thù giết cha và huynh mình để ở bên hắn sao? Chỉ sợ chờ đợi của hắn chỉ có Vân Quang..."
Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu nhìn thấy Ngạo Nhân mặc đồ xanh đang đuổi theo con bướm cười vui vẻ trong sân. Hắn nhớ tới thân ảnh đã hút hết chất độc trên người hắn và chết dưới lớp tuyết trên núi Côn Luân, có chút hối hận im miệng.
Bạch Cửu còn cãi lại hắn, "Sẽ không đâu, ta thấy ngươi chỉ là ghen tị thôi! Ngươi nói ngươi và đại yêu quái là yêu quái mạnh nhất Đại Hoang, nhưng ngươi không hiểu tình yêu lợi hại đến mức nào. Triệu Viễn Chu sớm đã lợi hại hơn ngươi rất nhiều lần rồi!"
Khi nói nước mắt bắt đầu rơi, cảm thán. "Triệu Viễn Chu vì Tiểu Trác ca chữa trị Vân Quang kiếm, chịu đựng sự thiêu đốt của Bất Tẫn Mộc còn dùng hết toàn bộ yêu lực. Tiểu Trác ca hiểu được tình cảm của hắn sẽ hồi tưởng để cứu hắn. Triệu Viễn Chu yêu Tiểu Trác ca đến vậy..."
Văn Tiêu cẩn thận lau nước mắt cho hắn, nàng nhìn Ly Luân rõ ràng rất cảm kích sự hy sinh của Trác Dực Thần, cảm kích Trác Dực Thần cứu giúp hắn và Ngạo Nhân, nhưng hắn lại không nói ra và cũng không có ý tứ đó.
"Tiểu Cửu nói rất đúng, Ly Luân ngươi còn phải học nhiều lắm! Triệu Viễn Chu khôi phục trí nhớ của ngươi cũng coi như là chuyện tốt, dùng thân phận Ly Luân của ngươi để học được cái gì là tình yêu, cái gì là con người. Nếu ngươi không biết ơn, tại sao còn cầu Tập Yêu Tư giúp ngươi hòa giải quan hệ giữa hai giới người và yêu? Văn Tiêu vạch trận ngụy trang của hắn, đưa mắt ra hiệu nhìn về phía Ngạo Nhân.
Lý Luân, người luôn có miệng lưỡi cứng rắn ăn mệt, Bạch Cửu cười nói với Bùi Tư Tịnh, "Vẫn là thần nữ lợi hại, nga cả yêu quái mạnh miệng nhất cũng phải ngậm miệng. Nhưng ta sẽ không bao giờ tùy tiện giờ xông vào phòng của Triệu Viễn Chu và Tiểu Trác ca..." Nói xong, ngượng ngùng gãi đầu.
Bùi Tư Tịnh cười cùng Văn Tiêu chỉ vào Anh Lỗi, "Ai u, có hi vọng, có hi vọng ~"
Ở trong ánh mắt nghi hoặc của Bạch Cửu, Anh Lỗi chắp tay cầu xin các nàng khoan dung.
Trong khoảnh khắc ấm áp này, Văn Tiêu nhìn hai chiếc ghế dựa trống, nghĩ đến đêm qua khi nàng đi vào rừng trúc và thấy Triệu Viễn Chu ra ngoài thu thập nguyện lực từ đèn lồng của những người bá tánh để đưa cho Tiểu Trác. Trong cặp hồng đồng yêu dị kia ngoại trừ tang thương còn có hy vọng tràn đầy và sự dịu dàng không thể nói nên lời.
Tuy rằng Triệu Viễn Chu gầy đi, nhưng nhưng giữa hai ống tay áo khuếch đại vẫn có thể nhìn đến nơi không thể thấy phồng lên, hy vọng đứa bé kia có thể bình an sinh ra...
Nàng đang suy nghĩ, ấn ký Bạch Trạch giữa trán sáng lên. Mấy người đều khẩn trương nhìn nàng, không biết chuyện quan trọng gì đã xảy ra.
"Triệu Viễn Chu sắp sinh rồi! Chúng ta đi giúp hắn." Văn Tiêu đứng lên, kéo Bạch Cửu định chạy ra ngoài.
Bùi Tư Tịnh hoàn hồn sau cơn kinh ngạc vội vàng kéo nàng, lấy Sơn Hải Thốn Cảnh ra. Lúc này, Thanh Canh cư nhiên cũng xuất hiện trong Tập Yêu Tư, hiển nhiên nàng cũng tới đây vì mục đích này. Anh Lỗi, Ly Luân cũng yên lặng tới gần, mấy người cùng đi đến đào viên.
Bên ngoài Đào Viên, kết giới của Triệu Viễn Chu cảm ứng được bọn họ, tự động cho bọn họ đi qua.
Triệu Viễn Chu từ trong nhà đi ra, ôm bụng, nắm lấy cổ tay Văn Tiêu, chỉ vào từng sợi nhè nhẹ huỳnh lam yêu lực đang trôi về phía bụng mình. Nôn nóng dặn dò, "Trước tiên ngươi dùng Bạch Trạch lệnh giam cầm Trác Dực Thần. Vết nứt trong nội đan của hắn vừa mới khép lại, yêu lực không thể tràn ra."
Văn Tiêu vội lấy cốt sáo ra. Chẳng trách Triệu Viễn Chu sẽ liên hệ nàng và Thanh Canh, dựa theo tính cách của Triệu Viễn Chu, cho dù có sinh con thật thì cũng sẽ không nhờ bọn họ giúp đỡ.
Thì ra là do yêu lực của Triệu Viễn Chu vẫn đang chữa trị nội đan của Trác Dực Thần, sợ nguy hiểm trong lúc sinh nở nên đã bóp nát hạt châu dùng để liên lạc mà Thanh Canh đưa, lại lấy Bạch Trạch lệnh kêu gọi Văn Tiêu.
Triệu Viễn Chu có điểm vô ngữ, vẻ mặt ngượng ngùng được Thanh Canh đỡ đi đến phòng bên. "Sao bọn họ đều tới đây thế, ngay cả Ly Luân cũng..."
Thanh Canh vội chỉ huy Bạch Cửu giữ Anh Lỗi và Ly Luân ở ngoài cửa, chờ Triệu Viễn Chu dựa vào giường, đầu ngón tay ngưng tụ một đạo ánh sáng xanh, bảo Bạch Cửu lau mồ hôi cho Triệu Viễn Chu, lấy kim châm phong huyệt vị, phòng ngừa yêu lực tán loạn.
Bạch Cửu trát kim châm xong, vụng về kéo tay Triệu Viễn Chu, dùng thường thức về y lý của hắn để cổ vũ, "Viễn Chu ca, đi theo tiết tấu của ta mà hít thở thật sâu, dùng sức! Đúng, dùng... A! Triệu Viễn Chu, sao ngươi lại đánh ta!"
Bạch Cửu cảm thấy ủy khuất sau khi bị đánh vào đầu. Nhưng vẫn nắm lấy tay Triệu Viễn Chu, Thanh Canh cười nói, "Không phải yêu quái nào cũng sinh con cũng giống như con người. Nếu không, cần gì phải dùng đến yêu lực chứ ~"
Khi nói chuyện, quả trứng trong bụng Triệu Viễn Chu theo yêu lực của Thanh Canh chậm rãi từ trong bụng trôi ra ngoài, long lân cũng theo ánh sáng xanh huỳnh quang trong vỏ trứng màu hồng bơi đi...
"Xem ra là giống cha nó." Triệu Viễn Chu cười khúc khích khi nhìn thấy dải băng nhỏ bơi chậm rãi trong quả trứng.
Bên kia, Văn Tiêu nỗ lực khống chế Bạch Trạch lệnh, dưới tình huống ngăn cản yêu lực tiết ra ngoài mà không làm Trác Dực Thần bị thương. Vân Quang kiếm bên mép giường đột nhiên sáng lên, lưỡng đạo linh quang hóa ra, là Băng Di và Ứng Long!
Văn Tiêu hỉ cực mà khóc, hóa ra bọn họ không phải vì cứu Tiểu Trác mà tiêu tán.
Băng Di dùng một đạo yêu lực tham nhập vào giữa mày của Trác Dực Thần, yên lòng, "Nội đan của hắn đã được củng cố, thần thức vẫn đang tu dưỡng, có lẽ trăm năm nữa mới có thể tỉnh lại."
Tiếng cười lớn của Bạch Cửu vang lên trong sân, Văn Tiêu biết Triệu Viễn Chu đã sinh mới thu tay lại.
Ra cửa, liền thấy Triệu Viễn Chu đang ôm một quả trứng màu hồng to bằng quả dưa hấu nhỏ. Bùi Tư Tịnh và Bạch Cửu tò mò sờ vào vỏ trứng, Anh Lỗi truyền yêu lực cho Triệu Viễn Chu, ngay cả Ly Luân thỉnh thoảng liếc nhìn quả trứng ở góc phòng cũng âm thầm truyền yêu lực cho Triệu Viễn Chu.
Bị Triệu Viễn Chu phát hiện, ngẩng đầu cười đáp lại, hòe yêu kia mắt trợn trắng lại cười thoải mái.
Văn Tiêu mới vừa thò qua, đã bị Triệu Viễn Chu nhét quả trứng vào trong lòng ngực nàng rồi chạy đi vào xem Trác Dực Thần.
Mấy người trong sân cười nhạo y không ra dáng một người cha. Văn Tiêu sờ sờ vỏ trứng an ủi, "Không sao, cô nãi nãi sẽ chăm sóc con thật tốt."
Bởi vì Thanh Canh nói với y trứng sẽ sớm nở, Triệu Viễn Chu là phụ thân không xứng chức và tay mới thật là làm người lo lắng. Đào viên tiểu viện được canh phòng nghiêm trở thành điểm tập kết thứ hai của Tập Yêu Tư tiểu đội.
Đêm đó, tất cả mọi người đều ở lại trong hoa viên, Anh Lỗi chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn ngon, mọi người nâng ly chúc mừng Băng Di và Ứng Long, vừa ăn vừa chờ trứng do Triệu Viễn Chu ấp bằng yêu lực phá xác.
Bạch Cửu liên tục gắp đồ ăn cho Triệu Viễn Chu, đại yêu uống một chén rượu cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, nhưng vẫn thất thần nhìn về phía phòng Trác Dực Thần đang ngủ say. Chỉ ăn được vài miếng, y lại muốn đi canh lần nữa.
Đột nhiên, quả trứng động đậy trong nôi khi y đứng dậy.
Thanh Canh vội vàng nói, "Sắp nở rồi. Triệu Viễn Chu ngươi lấy long lân của Trác Dực Thần ra, cùng truyền yêu lực cho nó."
Yêu lực hồng lam ôn hòa rót vào, những vết nứt xuất hiện trên vỏ trứng. "Bang đát", một chiếc sừng nhỏ màu xanh băng xuất hiện, tiếp theo là một cái đầu nhỏ màu tím băng. Trong chốc lát, một con rồng màu tím có sừng nhỏ loạng choạng bước ra khỏi nôi và bị Triệu Viễn Chu duỗi tay tiếp được.
Mọi người đều ngừng thở, cho đến khi ấu tể ưm ư ra tiếng, mới cùng nhau chúc mừng, "Triệu Viễn Chu, bây giờ ngươi đã là một người cha rồi. Đặt nhũ danh trước đi~"
Đại yêu hàm chứa nước mắt dùng ngón tay trêu đùa vật nhỏ trong lòng bàn tay, nhìn về phía phòng ngủ, thấp giọng nói: "Vậy kêu là Tiểu Viên đi, giống như mong muốn của Tiểu Trác đại nhân, Viên mãn viên."
Nói xong mang theo ấu tể đi nói chuyện riêng với Trác Dực Thần, cha ruột hôn mê không thể nhìn thấy trứng phá xác, mọi người ăn ý không đi quấy rầy lưu tại trong viện uống trà.
Tiếng trống canh gõ vang, nửa đêm, mọi người ở dưới cây đào nhìn nhánh cây trụi lủi, biết rằng đây chính là trái tim Triệu Viễn Chu, bởi vì Trác Dực Thần mà tiều tụy.
Bùi Tư Tịnh nhỏ giọng nói thầm, "Các ngươi biết không? Triệu Viễn Chu đột nhiên động kinh hỏi ta trong địa lao của Sùng Võ Doanh, loại hoa gì chỉ nở một mùa? Không phải tất cả các loại hoa đều nở hai mùa sao?"
Văn Tiêu suy tư, sau đó không còn thấy Tiểu Trác dùng bất kỳ bảo vật nào liên quan đến hoa nữa. Nàng đột nhiên linh quang chợt lóe, nhớ tới bộ dáng thẹn thùng của Tiểu Trác rồi chắc chắn nói: "Hoa chỉ nở một mùa thôi sao? Sao ta sẽ chỉ yêu ngươi một lần! Đây chính là lời tỏ tình được che giấu của Tiểu Trác!"
Ba vị cô nương và Bạch Cửu nhìn nhau rồi mắt lấp lánh, cảm thán, "Thật lãng mạn ~"
Ứng Long kéo tay Băng Di nói thầm, "Hắn thật giỏi, ta thừa nhận là ta thua." Bị Băng Di nhéo tay y, thấp giọng nói: "Ngươi giống như một đóa bồ công anh, không giống bất kỳ ai."
Ứng Long nghi hoặc, "Tại sao lại là hoa bồ công anh?"
Đôi mắt xanh biếc của Băng Di sáng hơn cả ngôi sao tràn ngập sương mù, "Ta lén chạm vào ngươi một chút, lại không ngờ ngươi lại tan biến như bồ công anh. Từ đó, hình ảnh của ngươi xuất hiện khắp nơi."
Trái tim của Ứng Long vì lời thì thầm của hắn mà thắt lại, y đã từng hóa thành sao trời bầu bạn cùng Băng Di, nhưng những vì sao xa xôi kia cũng luôn nhắc nhở Băng Di, rằng y đã không còn nữa.
Y vô thố lau nước mắt cho ái nhân, thấp giọng dỗ hắn, "Ta không giống bất kỳ ai? Triệu Viễn Chu và ta rất giống nhau."
Băng Di thoáng hiện ở trên bàn đu dây ngoài hành lang giữa mấy tiểu bối nghẹn cười, Ứng Long đi theo hắn.
Trên bàn đu dây đung đưa, loáng thoáng truyền đến giọng nói thanh lãnh của Băng Di và nói những lời âu yếm dịu dàng, "Ngươi không giống bất kỳ ai, bởi vì ta yêu ngươi."
Mấy tiểu bối ở dưới cây đào thấp giọng thét chói tai, Văn Tiêu kinh ngạc, "Tộc Băng Di đều giỏi nói lời ấu yếm như vậy sao? Hay là tới từ huyết mạch của lão tổ tông truyền ra?"
Vừa cười vừa nói đùa, Bùi Tư Tịnh nói về Nhất Chữ Quyết mà Trác Dực Thần sử dụng khi bày trận. Văn Tiêu sâu kín nói, "Tối hôm đó Tiểu Trác nói Ly Luân biết Nhất Chữ Quyết của Triệu Viễn Chu, mà hắn chỉ có thể bắt chước. Ly Luân làm sao ngươi biết?"
Ly Luân vô ngữ, "Không phải, nếu nhìn thấu được trò vặt của Chu Yếm, thì biết dùng Nhất Chữ Quyết thôi, chỉ là không tinh thông như hắn thôi. Trác Dực Thần thật là chua."
Văn Tiêu lại giải thích, "Ngươi không hiểu đâu. Không phải là ghen, chỉ là quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt của người thương thôi."
Bùi Tư Tịnh vỗ tay thể hiện sự tán đồng, Anh Lỗi và Ly Luân hai mặt ngây thơ.
Tiệc trà kết thúc, mọi người rời đi và trở về Tập Yêu Tư trong tiếng mưa phùn rơi bên ngoài sân vào sáng sớm.
Bận rộn sau một lúc lâu, đến khoảng giữa trưa, họ vội vã chạy đến Đào Viên tiểu viện trong cơn mưa lớn, vẫn lo lắng cho hai người, nhưng lại nghe được một tin tốt và một tin xấu.
Dưới gốc cây đào nở rộ trong cơn mưa rào, là thân ảnh của Triệu Viễn Chu chật vật tịch liêu, nói nhỏ "Tiểu Trác đại nhân đã tỉnh rồi, hắn không nhớ ta nữa..."
Mọi người trầm mặc, Văn Tiêu nghi hoặc, "Tại sao lại như vậy."
Triệu Viễn Chu chua xót cười, "Hắn nhất định là muốn xóa đi ký ức của ta trước khi chết, nhưng khi ta phản kháng yêu lực của hắn lại phản phệ hắn. Ký ức của hắn vẫn còn ở ngày cha và huynh chết. Hắn biết Chu Yếm nhưng không nhận ra mặt ta, không nhớ rõ Triệu Viễn Chu."
Rất hiếm khi Ly Luân không cười nhạo Triệu Viễn Chu, hắn không cười nổi.
Bạch Cửu thương tâm khóc lóc lại không dám oán giận cũng không dám đi xem Trác Dực Thần, hắn biết đại yêu là người khổ sở nhất, cánh hoa nhẹ nhàng rơi khắp vườn chính là trái tim tan vỡ của Triệu Viễn Chu, là bởi vì ái nhân tỉnh lại mà tâm hoa nộ phóng lại bị vận mệnh đâm trúng một kiếm trào phúng đến trái tim vỡ nát.
Đồng hồ mặt trời bao phủ trong vườn đào, Triệu Viễn Chu đã chờ đợi suốt chín trăm năm, lòng tràn đầy vui mừng kết thúc mối huyết hải thâm thù mà y và ái nhân không thể vượt qua.
Văn Tiêu ôm vai Bùi Tư Tịnh khóc, Ly Luân yên lặng che ô trên đỉnh đầu đang ướt đẫm của Triệu Viễn Chu.
Vào thời điểm này, một buổi sáng hiện thực tương đương với một trăm năm trong đồng hồ mặt trời. Tiểu cô nương Tiểu Viên đã hóa thành người, vì Triệu Viễn Chu ngăn cấm nhưng vẫn luôn gọi cha trước cửa nhà Trác Dực Thần, nhưng phụ thân Triệu Viễn Chu cấm không cho nàng đi vào, tiểu nha đầu hiểu chuyện lại nhịn không được kêu khóc.
Sau đó, trong cơn mưa rào, mọi người đem không gian để lại cho Triệu Viễn Chu, mang theo Tiểu Viên trở về Tập Yêu Tư...
——————
Tám năm sau, trên con phố gần cửa chính của Đào Viên tiểu viện.
"Trác đại nhân, ngài có muốn nếm thử bánh hoa mai bánh mới ra lò không? Đại nương mời người ăn." Vương đại nương bán hàng rong nhiệt tình truyền điểm tâm cho hắn.
"Cảm ơn ngài. Không cần, ta không ăn đồ ngọt." Trác Dực Thần khách khí từ chối.
"Trác đại nhân, ta biết mặt ngài mỏng là ngượng ngùng đúng không? Mấy ngày trước, Triệu tiểu ca kia trước đó đã mua một ít bánh trôi đậu đỏ cho ngài, ta nói chuyện phiếm với hắn, mở nắp ra liền ngửi thấy mùi thơm nức mũi, còn thơm hơn cả Thiên Phúc Lâu." Đại nương cười trêu ghẹo hắn.
Trác Dực Thần bị chọc phá, thẹn thùng cười.
"Tiểu Trác đại nhân vì bảo hộ bá tánh Thiên Đô chúng ta mới bị thương, đã ở đào viên dưỡng thương tám năm, vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Chúng ta đều hy vọng ngài sớm trở về Tập Yêu Tư, cũng không phải là muốn ngài vất vả, chúng ta đều tưởng niệm ngươi." Vương đại nương thân thiết nói, người bán hàng rong bên cạnh cũng đáp lại.
Trác Dực Thần cười, giữa mày lại có chút nôn nóng.
"Ngài đến đây để chờ Văn Tiêu đại nhân sao?" Người bán rong đối diện trêu ghẹo hắn. Nói, nhiều tia chớp lóe lên trên bầu trời.
"Ồ, hôm nay trời lại mưa rồi..." Vương đại nương nhìn trời, quay đầu nhỏ giọng sắc mặt chế nhạo nói, "Ta thấy là đang đợi Triệu tiểu ca bán ô đó? Hắn nha, luôn xuất hiện đúng giờ khi trời mưa... Nhìn xem, vừa nói người liền đến."
Trong tiếng mưa rơi, một người cầm ô đen chạy tới, ô che trên đỉnh đầu Trác Dực Thần, để lộ khuôn mặt Triệu Viễn Chu dưới ô.
"Tiểu Trác đại nhân, thật trùng hợp, ra tới hít thở không khí sao?" Triệu Viễn Chu mỉm cười đem hộp đồ ăn đưa vào trong tay hắn, sờ tay hắn xem có lạnh hay không.
Trác Dực Thần trừng mắt nhìn Triệu Viễn Chu trong ánh mắt nhìn thấu hết thảy của Vương đại nương, "Còn không phải là do ngươi và Văn Tiêu nói vết thương cũ của ta chưa lành, hại ta không thể rời khỏi đào viên."
Nói xong, hắn đoạt lấy chiếc ô trong tay Triệu Viễn Chu rồi xoay người liền đi, Triệu Viễn Chu và Vương đại nương nháy mắt rồi đưa cho nàng một thỏi bạc.
Vương đại nương nhỏ giọng nói, "Hôm nay vẫn vào không được nha."
Triệu Viễn Chu thở dài chắp tay sau lưng bất đắc dĩ cười cười.
"Còn không tiến vào." Trác Dực Thần nhíu mày đứng ở cạnh cửa lại là đang đợi y.
Vương đại nương đẩy xe về phía trước, nháy mắt thân thiên và mỉm cười ra hiệu, thu quán.
Triệu Viễn Chu vội vàng chạy tới đáp: "Này, ta tới ngay. Tiểu Trác đại nhân đợi ta một chút..."
Trác Dực Thần đem ô nhét lại vào tay y, mở nắp ra lại nhìn thấy bánh trôi đậu đỏ, nghẹn cười đậy nắp lại, sau đó cùng Triệu Viễn Chu đi vào hành lang.
"Triệu Viễn Chu, ngươi không thể đổi món sao? Mỗi lần Văn Tiêu mang đủ loại đồ ăn ngon đến, ngươi đều mang theo bánh trôi đậu đỏ."
Triệu Viễn Chu chột dạ nhớ tới bộ dáng mỗi lần nữ nhi Tiểu Viên đều đứng trên ghế nghiêm túc và nỗ lực làm bánh trôi cho cha mình...
"Ta, ta chỉ biết làm món này..." Y ngồi bên cạnh Trác Dực Thần có chút hoảng hốt, đêm tết Thượng Nguyên vào lúc mọi nhà ăn bánh 'Nguyên Tiêu' Trác Dực Thần suýt nữa bỏ mạng, y muốn Trác Dực Thần ăn bánh 'Nguyên Tiêu' cho nên y học cách làm món này với Anh Lỗi hết lần này đến lần khác.
Trác Dực Thần cắn một miếng, cảm thấy vị ngọt vừa phải, đậu đỏ chín tới, bánh trôi vừa trăng vừa tròn, mật hoa quế thơm phức hấp dẫn. So với lần đầu tiên, một mỗi lần đều ngon hơn, hắn đã đoán được đây là do Triệu Viễn Chu tự tay làm, nhưng sau khi nghe chính miệng y nói vẫn cảm thấy cái lạnh của mưa thu đã bị chén chè ngọt này xua tan.
"Hôm nay ta không hoạt động nhiều nên không ăn hết được. Ngươi đi lấy thêm một cái muỗng khác đi." Hắn thoải mái ăn chè vừa sai sử Triệu Viễn Chu.
Nhìn người nọ ngựa quen đường cũ đi vào phòng bếp rồi nhanh chóng trở về, vui vẻ chia cho y một bát chè.
Triệu Viễn Chu phát hiện Trác Dực Thần đang nhìn mình, chột dạ hỏi, "Sao vậy? Nếu ăn chán rồi muốn ăn gì khác, ta đi cho ngươi mua."
Trác Dực Thần chống một tay vào bàn, tiến lại gần y, "Triệu Viễn Chu, trêu đùa ta có vui không?"
Gương mặt tươi cười của Triệu Viễn Chu cương ở trên mặt, y chần chờ buông cái muỗng xuống, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế, mỉm cười hỏi: "Tiểu Trác đại nhân, tại sao lại nói như vậy?"
"Văn Tiêu nói, đây là sân sau khi ta bị thương hôn mê ở hai năm. Bởi vì biến cố trong nhà, ta ngủ không ngon không thích sự ồn ào, mỗi ngày chỉ có người mang đồ ăn đến thăm ta. Nhưng từ khi ta tỉnh lại, chỉ có Văn Tiêu biết, trời mưa ta sẽ ra ngoài hít thở không khí trong lành. Mà ngươi, mỗi lần đều vừa lúc trời đang mưa thì xuất hiện, không phải quá trùng hợp sao?" Trác Dực Thần híp mắt nhìn chằm chằm vào y đi thẳng vào vấn đề.
Triệu Viễn Chu dùng thìa khuấy đều chén chè rồi nói: "Ta đã nói rồi, có lẽ ta và Tiểu Trác đại nhân có duyên thì sao?"
Trác Dực Thần hít sâu một hơi, tiếp tục phân tích, "Ngươi so với ta ở đây tám năm còn quen thuộc với cách bố trí của khu vườn này hơn. Chủ nhân ở đây là ai?"
Triệu Viễn Chu lấy lòng cười cười, "Đương nhiên là ngươi rồi."
Thấy y vẫn không muốn nói sự thật, Trác Dực Thần lại dùng biện pháp quyết liệt khác. "Tất cả yêu quái đều rảnh rỗi như vậy sao? Hay là ngươi cho rằng ta bị thương nên không có biện pháp trị ngươi?" Vừa nói, hắn vừa đặt chuôi Vân Quang kiếm lên cằm Triệu Viễn Chu hàm dưới, huỳnh thạch sáng lên.
Triệu Viễn Chu dùng tay nhẹ nhàng đẩy ra, lại bị Trác Dực Thần để trên ngực. Y lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách hôm nay Trác Dực Thần vì bị thương mà không luyện kiếm, sau một thời gian dài lại đặt kiếm vào trong đình.
"Tiểu Trác đại nhân oai phong bất phàm, Vân Quang kiếm trong tay khiến cho tất cả yêu thú đều sợ hãi, ta sao dám trêu chọc ngươi?" Triệu Viễn Chu thổi phồng lại khuấy chè.
"Ngươi khuấy nữa thì làm sao ăn được!" Y bị Trác Dực Thần vỗ tay.
Triệu Viễn Chu ngoan ngoãn thu tay lại sờ sờ, Trác Dực Thần nhíu mày, thu Vân Quang kiếm lại.
"Đừng tưởng rằng ngươi giả ngoan bán thảm là có thể lừa gạt thoát tội, nhu nhược đáng thương cho ai xem!"
Triệu Viễn Chu ngước mắt nhìn hắn một cái, ý tứ thực rõ ràng. Trác Dực Thần chán nản, đôi môi hồng nhuận mở ra rồi lại khép lại, nửa ngày không nói được một chữ nào, một chưởng chụp xuống bàn.
"Được rồi, được rồi, ta quả thực là yêu quái. Tiểu Trác đại nhân có con mắt tinh tường, nhưng là ta tự nhận là che giấu rất tốt. Xin hỏi ngươi phát hiện ra ta như thế nào?" Triệu Viễn Chu sợ hắn tức giận, bị thương, vội vàng trấn an hắn.
"Hừ! Hôm kia, ngươi và cái gọi là vân du đại sư giúp Tập Yêu Tư phá án, tên là Ly Luân... ( khò khè ), đánh nhau ở hậu viện. Ta thấy, hắn bị đánh trúng không phải hộc máu, ngược lại rơi xuống mấy nhánh cây. Ta hỏi qua... ( nhai nhai nhai ), Triệu Viễn Chu!" Trác Dực Thần vừa nói vừa bị y đút mấy muỗng chè, quấy rầy đến hắn nói chuyện liền tức giận
"Ai, ta ở đây. Tiểu Trác đại nhân, nói tiếp đi." Triệu Viễn Chu ngoài miệng chịu thua, nhưng tay cũng không nhàn rỗi, y dùng đầu ngón tay lau sạch đậu đỏ ở khóe miệng hắn, liếm liếm tay, "Ừm, hạt đậu của nhà không tồi, ngọt!"
Tai của Trác Dực Thần đỏ lên vì hành động càn rỡ của y, nói lắp, "Ta, ta đang nói đến chỗ nào."
Triệu Viễn Chu nhắc nhở hắn, "Ngươi hỏi qua ai rồi."
"Ta hỏi qua Nguyễn nương bán vải ở đối diện, đó là nhánh cây hòe. Cho nên Ly Luân không phải là vân du đạo nhân, là đồng lõa của ngươi. Không đúng, là nhân tình! Lúc ấy hắn còn ôm một tiểu nữ oa đang ngủ trông giống hệt ngươi."
Khi Trác Dực Thần nhắc đến Ly Luân, hắn không tự giác đề cao thanh âm, còn dịch ghế ra xa Triệu Viễn Chu một chút. Ôm Vân Quang kiếm vẻ mặt khinh thường nhìn y.
Triệu Viễn Chu vừa rót cho mình một tách trà và đang uống, suýt nữa phun ra một ngụm nước vì lời khẳng định của hắn. "Khụ khụ, Tiểu Trác đại nhân có biết nhân tình là gì không? Nguyễn nương kia lớn lên dịu dàng khả nhân, ngươi thích như vậy?"
Trác Dực Thần bị y trả đũa, lấy Vân Quang kiếm cuốc y một cái, "Hồ ngôn loạn ngữ, ta và Nguyễn nương là thanh thanh bạch bạch, đừng vô cớ sỉ nhục danh tiết của cô nương nhà người ta! Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi sao? Rõ ràng ngươi có gia thất có hài tử, nhưng vẫn ở trước mặt ta lòng mang ý xấu, ngươi không biết xấu hổ sao!"
Triệu Viễn Chu sờ vào lồng ngực bị chọc đau của mình, giả vờ đáng thương vô cùng thành thạo, "Ai, rõ ràng là ta một lòng ôm trăng trên trời, cố tình trăng sáng chỉ chiếu xuống mương máng... Ngươi còn muốn ăn sao?" Y vừa nói lại vừa múc một muỗng chè đưa lên miệng hắn.
Trác Dực Thần căm giận ăn, không quên quở trách y, "Ngươi đừng ngắt lời, ngươi có thấy xứng với nữ nhi của ngươi không? Còn có tên hòe yêu nhân tình kia... Không đúng, dịu dàng khả nhân? Ngươi cư nhiên lại đánh chú ý với Nguyễn nương!" Nói xong, hắn đứng dậy rút Vân Quang kiếm ra, mũi kiếm để ở trên ngực y.
"Khụ ân, hình như ta đến không đúng lúc." Ly Luân ôm Tiểu Viên đứng ở dưới cây đào, vừa đi vào đã thấy một màn xuất sắc này, cười không có ý tốt.
Tiểu cô nương trong lòng ngực trương trương cái miệng nhỏ lại ủy khuất rơi nước mắt gặm quả đào trong tay, quả đào to hơn cả khuôn mặt của nàng.
Triệu Viễn Chu cũng thấy nàng khóc, có chút đau lòng muốn đi ôm nàng, nhưng y vừa động kiếm của Trác Dực Thần liền tiến lên phía trước, đâm thủng quần áo của Triệu Viễn Chu.
Tiểu Viên thấy bọn họ giương cung bạt kiếm, ném đào duỗi tay về phía Triệu Viễn Chu kêu phụ thân. Trong lúc căng thẳng, Ly Luân ước lượng cái mông nhỏ của nàng, lẩm bẩm "Phiền phức..", Mang theo Tiểu Viên thoáng hiện không thấy.
Trác Dực Thần thấy Triệu Viễn Chu rơi xuống một giọt nước mắt, trong lòng cũng đau xót. Hắn hối hận buông kiếm xuống, vô thố xoa ngực. Từ khi tỉnh lại, vẫn luôn như vậy, hắn phát hiện chỉ cần Triệu Viễn Chu cảm xúc kích động hắn cũng sẽ dao động theo. Đồng cảm như bản thân mình cũng bị, giống như hắn và Triệu Viễn Chu xài chung một trái tim...
"Phi!" Chính hắn cũng kinh ngạc trước ý tưởng kỳ lạ này và lắc đầu phủ nhận nó.
Giờ phút này Triệu Viễn Chu cảm thấy vô cùng áy náy vì Trác Dực Thần đã quá sơ sẩy hài tử, "Nếu Tiểu Trác đại nhân đã phát hiện, cơm cũng đã đưa, ta liền đi trước." Nói xong cũng không hề che giấu đầu ngón tay ngưng tụ yêu lực, chuẩn bị trở về Tập Yêu Tư.
"Một khi ngươi ra khỏi cánh cửa này, đừng bao giờ đến gặp ta nữa." Trác Dực Thần nghĩ đến khuôn mặt của tiểu cô nương và Triệu Viễn Chu rất giống nhau, lại nghĩ đến cảnh tượng thân mật cha con giữa Ly Luân và tiểu cô ngươi kia, trong lòng ngũ vị trần tạp.
Hắn vô thức muốn giữ Triệu Viễn Chu lại, nhưng hắn biết điều đó là sai...
"Từ đầu đến cuối ta chỉ yêu nhất một người là ngươi." Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần biệt nữu, nhưng y không thể mở miệng thừa nhận mình là Chu Yếm.
"Trời mưa rồi, mặc áo choàng vào đi, bên ngoài lạnh lắm." Triệu Viễn Chu nói xong liền biến mất trong đào viên tiểu viện.
Trác Dực Thần bưng chè lên muốn đập vỡ, nhưng sau đó lại tức giận ngồi xuống, ăn từng miếng một, không cảm nhận được mùi vị gì, tùy ý để nước mắt chảy vào trong bát...
Bên kia, Triệu Viễn Chu vừa trở lại Tập Yêu Tư, yêu thương lau nước mặt cho Tiểu Viên xong, che ngực lại. Y nhíu mày, y làm Trác Dực Thần thương tâm...
Triệu Viễn Chu suy nghĩ một chút, yêu khí hiện lên, giận dữ hỏi. "Ly Luân, ngươi phát điên gì thế? Đột nhiên mang theo Tiểu Viên tới đó!"
"Ta vừa nghe Ngạo Nhân đang canh giữ ở ngoài viện hóa thành người bán rong nói rằng Trác Dực Thần cho ngươi vào. Ta cho rằng ngươi đã khôi phục trí nhớ và làm hòa với hắn rồi chứ." Ly Luân đuối lý nhưng vẫn lớn tiếng và bướng bỉnh nói.
Hắn còn không chưa oán giận với việc Triệu Viễn Chu suốt ngày đem hài tử ném cho hắn chăm sóc, còn chơi cái trò sáo rỗng trong mưa gặp gỡ với Trác Dực Thần, dưới ô định tình. Ngược lại bị cặp phu phu vô lương tâm này chèn ép.
"Ta nghe thấy rồi, Tiểu Trác đại nhân của ngươi nói ta là nhân tình của ngươi!" Ly Luân giận dỗi, nhìn về phía Ngạo Nhân bị giọng nói của hắn hấp dẫn, lại hạ giọng nói thầm, "Ngươi có biết tình nhân là gì không? Mới vừa rồi hắn đã nói như vậy!"
Triệu Viễn Chu đột nhiên hiểu ra, Trác Dực Thần nói Ly Luân là nhân tình, lại hiểu lầm y coi trọng Nguyễn nương, đây không phải là thái độ ghen tuông từ góc độ của chính thất sao?
Ly Luân thấy y đột nhiên cười một cách ghê tởm, liền ôm Tiểu Viên vào lòng, che đôi mắt nàng lại, "Tránh xa cha ngươi ra một chút, hắn không được bình thường."
Tiểu Viên cho rằng Ly Luân đang chơi trò chơi với mình nên đáng yêu nói, "A phụ, người có muốn chơi trốn tìm với con không? Chúng ta gọi Bạch Cửu cữu cữu đến, cữu cữu cũng thích chơi trò chơi này!"
Triệu Viễn Chu hét lớn đuổi theo hòe yêu chuyện xấu bị bại lộ, lòng bàn chân mạt du, "Ly Luân, ngươi đã dạy cái gì khi ta không có ở đây vậy, ngươi không phải phụ thân của nàng!"
Khi Văn Tiêu trở về và chứng kiến cuộc rượt đuổi hoang đường của bọn họ, không hiểu ra sao.
Buổi tối, mọi người cùng nhau ngồi ăn cơm, Văn Tiêu sửa lại mái tóc bị hai đại yêu ấu trĩ làm rối cho Tiểu Viên xử lý. Một bên không tán đồng nói, "Triệu Viễn Chu, kéo dài như vậy không phải là giải pháp. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ phát hiện ra. Mặc dù Tiểu Viên là yêu quái, nhưng từng ngày lớn lên lại không thể nhận cha của mình. Điều này không tốt cho Tiểu Viên và Tiểu Trác."
Bạch Cửu, Anh Lỗi và Bùi Tư Tịnh đều buông đũa xuống, gật đầu đồng ý. Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ cười khổ, "Ta không muốn ép buộc hắn. Ta không muốn Trác Dực Thần bị ràng buộc bởi ký ức của hắn, gút mắt của sinh ly tử biệt và trách nhiệm của hắn đối với Tiểu Viên... mà dễ dàng buông mối huyết hải thâm thù này. Ta không xứng..."
Bạch Cửu nhỏ giọng an ủi, "Nhưng lỡ như Tiểu Trác ca đã tha thứ cho ngươi thì sao? Nếu không, hai người đã không có Tiểu Viên rồi."
Văn Tiêu và những người khác thở dài, ngay cả Bạch Cửu cũng có thể hiểu ra đạo lý này, Triệu Viễn Chu làm sao lại không hiểu ra? Y chỉ sợ, y chỉ không muốn ái nhân chịu ủy khuất...
Triệu Viễn Chu trầm mặc, đổ một chén rượu, uống một hơi cạn sạch. Y ôm Tiểu Viên đang ngủ gật sau bữa tối lên, nhẹ nhàng dỗ dành, âm thầm đưa ra quyết định. Nói với mọi người, "Đêm nay, ta sẽ chính miệng nói cho hắn."
Đêm đó, y một mình đi đến Đào Viên tiểu viện, mang theo một bình rượu lựu.
Trác Dực Thần cũng không ngủ, hắn thử ở trong viện luyện kiếm. Hắn phát hiện thân thể không có chút nào khó chịu, còn phát hiện lực lượng cuồn cuộn không dứt từ đan điền trong cơ thể mình đã dung nhập vào Vân Quang kiếm, đó là yêu đan.
Hắn dùng một đạo kiếm khí vào hoa đào, dưới cơn mưa hoa, đôi mắt xanh của hắn sáng lên hừ nhẹ, "Triệu Viễn Chu, ngươi lại lừa ta!"
Vừa hiện thân, liền nghe thấy câu này. Triệu Viễn Chu cầm bình rượu lựu, hào ngôn chí khí tiêu tan sạch sẽ...
"Tiểu Trác đại nhân quả nhiên thiên phú dị bẩm, thân thể khôi phục rất nhanh, thậm chí còn có thể luyện kiếm. Ha ha..." Y cười gượng, buông rượu muốn chạy.
Trác Dực Thần lại ngửi thấy mùi rượu trên người y, "Như thế nào? Ngươi tới thẳng thắn vì rượu khiến ngươi trở nên can đảm sao? Hay là muốn chuốc say ta tiêu trừ ký ức của ta, tiếp tục chơi ta?"
Triệu Viễn Chu ủy khuất, rõ ràng là ngươi tự mình quên ta... Y không cãi nhau với Trác Dực Thần, yên lặng ngồi xuống mở rượu lựu ra, ánh mắt chờ mong nhìn người nọ.
Trác Dực Thần thực sự rất muốn "Đi rồi đừng quay lại đâm hắn", nhưng nỗi đau trong lòng và đôi mắt tràn đầy hy vọng của Triệu Viễn Chu khiến hắn không đành lòng.
"Ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Triệu Viễn Chu..."
"Ta là Chu Yếm. Tiểu Viên là con của chúng ta..." Triệu Viễn Chu đi thẳng vào vấn đề, Vân Quang kiếm theo lời nói của y đã đưa đến cổ họng y.
Nhưng y không trốn, mà tiếp tục tự nói với mình: "Ngươi mất trí nhớ, nhưng không phải ta làm, là yêu lực của ngươi đã phản phệ khi ngươi xóa trí nhớ của ta."
Y nhìn huỳnh lam yêu đồng của Trác Dực Thần đang rơi nước mắt xuống, y cũng không nhịn được mà khóc theo. Nghẹn ngào tiếp tục mở miệng, "Nhưng ta không muốn bởi vì ký ức của ngươi không đành lòng xuống tay, ta muốn chính ngươi lựa chọn..."
Nói xong y rũ mi mắt xuống, mũi kiếm cũng dời đi. Chủ nhân của thanh kiếm túm lấy cổ áo của hắn và kéo y lên, "Triệu Viễn Chu, cuối cùng ngươi cũng chịu nói rồi, ngươi không định diễn Bạch Xà Truyện nữa sao?"
Triệu Viễn Chu kinh ngạc ngẩng đầu, người nọ vừa khóc vừa cười nói: "Diễn xuất của ngươi căn bản không phải như vậy. Kẻ xa lạ nào đi đến liền nói là cùng ta có duyên. Kẻ xa lạ nào tình cờ gặp nhau khi đang tản bộ trong rừng trúc dưới cơn mưa, đột ngột nói rằng trước đây núi là núi, nước là nước, cây là cây khi chúng ta mới gặp nhau. Nếu ta biết ngươi ở trên ngọn núi này, núi là núi Bồng Lai, nước là nước Tinh Hà, cây là cây Liên Lý! Đó là lưu manh, không phải là gặp được tri kỷ. Ngươi đọc mấy quyển sách ngu ngốc này ở đâu rồi áp dụng lên người ta vậy!"
Triệu Viễn Chu bị hắn tức giận khiển trách, lại nhịn không được nói tiếp, "Tiểu cô cô của ngươi dạy đó, Văn Tiêu." Đối mặt với sự tức giận của ái nhân, Triệu Viễn Chu nhanh chóng bán đồng đội.
"Ngươi!" Trác Dực Thần chán nản, nhưng lại cảm thấy Văn Tiêu quả thực sẽ làm như vậy.
Triệu Viễn Chu nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của hắn, nắm chặt mu bàn tay của tên ngoài mạnh trong yếu này. "Nhưng tại sao Tiểu Trác đại nhân không vạch trần ta? Tại sao ngươi lại diễn chuyện xưa hoang đường thóc mục vừng thối với ta."
Ánh mắt Trác Dực Thần né tránh, Triệu Viễn Chu thừa thắng xông lên, "Ngươi thậm chí còn đợi dưới mưa cả đêm khi ta vì sự vật của Tập Yêu Tư mà tới muộn, chỉ để nói với ta rằng tên của ta không dễ nghe. Không phải là khó nhớ, nhưng khi ngươi đọc tên ta, ba phần ánh trăng, hai phân cô tịch, không đẹp bằng một phần mắt mày của ta sao?"
Triệu Viễn Chu nhìn đôi mắt ngượng ngùng của Trác Dực Thần nhưng không nhịn được nhìn y, chậm rãi tới gần hắn, hơi thở giao hòa. Ở bên môi hắn nói nhỏ, "Văn Tiêu nói với ta rằng mọi người từ câu chữ hoa lệ của thi nhân, lựa chọn sử dụng ý nghĩa âu yếm của mình, nhưng ý nghĩa cuối cùng của bài thơ phải hướng đến tình yêu trong trái tim họ."
Nhịp tim của Trác Dực Thần vì bị y trêu chọc mà tăng nhanh, đôi môi của đại yêu cách hắn không đến một lóng tay, nhưng lại không chịu hôn hắn, còn dụ dỗ "Tiểu Trác đại nhân, ta có phải không? Ý ta là, trong lòng ngươi ..."
Chưa hết lời, y đã bị Trác Dực Thần không nhịn được mà che mặt y khiến y ngậm chặt miệng, Triệu Viễn Chu phối hợp nhắm mắt lại há mồm mặc hắn đoạt lấy.
Chờ Trác đại nhân buông y ra, Triệu Viễn Chu cảm thấy môi lưỡi đều nóng lên... Y ấp úng hỏi Trác Dực Thần, "Có phải ngươi đã sớm nghĩ ra rồi hay không?"
Trác Dực Thần lắc đầu, hắn mới không nghĩ thừa nhận rằng từ lần đầu tiên khi nhìn thấy Triệu Viễn Chu sau khi tỉnh lại, hắn liền khát vọng muốn ôm chặt y, nhưng đầu hắn đau đến mức không nghĩ ra được điều gì.
"Triệu Viễn Chu, ta đã đoán ra một chút, muốn tự mình đưa ra lựa chọn. Tám năm qua, cảm ơn ngươi đã chờ ta tám năm, để ta tự mình đưa ra lựa chọn." Trác Dực Thần nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt y, Triệu Viễn Chu yêu say đắm dùng sườn mặt vuốt ve lòng bàn tay của hắn.
"Ngươi chắc chứ? Tiểu Trác đại nhân ~" Triệu Viễn Chu trêu chọc hắn như trước, đầu ngón tay ngưng tụ yêu lực.
"Chắc chắn, chắc chắn." Trác Dực Thần dồn dập kiên định trả lời y.
"Tiểu Trác đại nhân, ngươi chuẩn bị xong chưa?" Triệu Viễn Chu chơi xấu làm hắn nóng vội, hắn tự hỏi không biết y đang âm thầm trộm trả thù do Trác Dực Thần đã quên y tám năm rồi hay không.
"Ngươi câm miệng đi." Trác Dực Thần chán nản dùng một nụ hôn để che giấu sự nôn nóng. Yêu lực màu đỏ của Triệu Viễn Chu hoàn toàn đi vào giữa mày khi bọn họ áp trán vào nhau, ký ức lưu chuyển hướng về Trác Dực Thần...
Khi mở mắt ra lần nữa, Trác Dực Thần cười nhạt, "Viễn Chu, ta đã trở về. Thực xin lỗi..."
Hắn chưa nói xong đã bị Triệu Viễn Chu che ở lòng bàn tay, yêu lực của y làm bàn đu dây dưới hành lang đến dưới gốc đào.
Triệu Viễn Chu buông Trác Dực Thần ra, ngồi trên bàn đu dây, mỉm cười gọi hắn. "Tiểu Trác đại nhân, thiên ngôn vạn ngữ không bằng hành động ~"
Trác Dực Thần mỉm cười đi đến phía sau y, đong đưa bàn đu dây lên xuống. Nói nhỏ sau lưng y, "Triệu Viễn Chu, ngươi còn muốn gì nữa không?"
Triệu Viễn Chu quay đầu lại, một tay câu lấy đai lưng hắn, "Tiểu Trác đại nhân sẽ đưa cho ta sao?"
Trác Dực Thần trầm mặc, ngẩng đầu nhìn cành đào có treo bàn đu dây. "Ở chỗ này? Chịu được sao?"
Triệu Viễn Chu đứng dậy, dùng lòng bàn tay ấn vào thân cây, rót yêu lực vào, cành đào xòe ra, quấn quanh bàn đu dây. Trong chốc lát, nó biến thành một cái nôi khép kín một nửa.
"Hẳn là hỏi, Tiểu Trác đại nhân, ngươi chịu đựng được sao?" Trong mắt y ẩn hiện màu đỏ, Trác Dực Thần sửng sốt một lát, sau đó cúi đầu cười. Rất tốt, Triệu Viễn Chu sẽ không nhường hắn nữa, mà là sẽ mở miệng đòi lấy hắn...
Hắn ngồi trên bàn đu dây, ngẩng đầu lên dùng chân câu lấy cẳng chân của Triệu Viễn Chu.
"Triệu Viễn Chu, ngươi còn đứng đó làm gì ngươi có phải là không được hay không?"
Đáp lại hắn là đại yêu nhào lên và hôn hắn một cách mất kiên nhẫn...
———— Kéo dây đèn ————
Sau khi mây mưa tạnh, Trác Dực Thần lười biếng nằm ở trong lòng ngực của Triệu Viễn Chu, mặc dù hắn không muốn làm đại yêu da mặt dày này được đắc ý. Nhưng trong ký ức được truyền lại, hắn thấy Triệu Viễn Chu đã hiến cho hắn một nửa trái tim để cứu hắn, đồng thời dùng yêu đan để chữa trị nội đan bên trong được cơ thể hắn đã được Băng Di và Ứng Long bảo vệ. Hiện tại hai người đã cùng chung một cái mạng, nhưng Triệu Viễn Chu lại bởi vì đạo khe rãnh kia mà không dám cho hắn ký ức.
"Triệu Viễn Chu, kỳ thực ta rất ghét trời mưa. Tuy rằng không nhớ rõ, nhưng bản năng của ta vẫn ghét trời mưa. Nhưng sau đó, mỗi ngày ta đều ngóng trông trời mưa... Ngóng trông nước mưa có thể mang người ta yêu đến."
Triệu Viễn Chu ôm chặt lấy hắn cười khẽ, mắt rưng rưng. Đây có lẽ là lời thú nhận thẳng thắn nhất của Tiểu Trác đại nhân đi. May mắn, Trác Dực Thần dùng hết tất cả để đến bên y...
Trác Dực Thần đợi rất lâu vẫn không có tiếng trả lời, bực bội nắm tóc y, "Còn ngươi thì sao? Ngươi chẳng có gì để nói với ta sao."
Triệu Viễn Chu nghẹn cười, nghiêm túc trả lời Trác Dực Thần, trước khi hắn nổi giận. "Ta đã nói rất nhiều lần rồi, từ đầu đến cuối ta chỉ yêu một người là ngươi."
Khi Trác Dực Thần có chút chân tay luống cuống cúi đầu chơi tóc của y, Triệu Viễn Chu nâng cằm hắn lên, cúi đầu hôn hắn. Cũng nói với hắn, "Ngoa thú đã nói chuyện ảo ảnh lông thỏ của của nàng cho ta nghe rồi. Trác Dực Thần, ta giãy giụa phá mộng, là bởi vì khát vọng mong ngươi tha thứ cho ta. Nhưng ta càng khát vọng ngươi cùng ta mặc vào hỉ phục chính là ngươi." Khi bàn tay không quy củ y chạm vào eo Trác Dực Thần trong lúc y thông báo với ánh mắt thâm tình.
Chính là Tiểu Trác đại nhân leng keng hữu lực, "Triệu Viễn Chu!"
Cùng đại yêu mặt dày vô sỉ cười lấy lòng, "Lại đến một lần..."
Trong tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, cây đào e thẹn thả những bông hoa rơi xuống như muốn bày tỏ ước nguyện của mình.
————————
Ba năm sau, vào đêm thượng nguyên đoàn viên, tiểu đội bắt yêu dần dần lớn mạnh hoan thanh tiếu ngữ chuẩn bị bao 'nguyên tiêu'.
Mà Triệu Viễn Chu kéo Trác Dực Thần đến núi Côn Luân đón Anh Chiêu đi ăn tết, vốn dĩ Ly Luân cũng muốn đi, Ngạo Nhân tất nhiên cũng đi theo.
Nhưng vừa ra ngoài trời đã bắt đầu tuyết rơi. Quần áo thanh y trên người Ly Luân là Ngạo Nhân mới chọn cho hắn, không muốn làm ướt cho nên đã biến ảo cho mình một thân áo tơi.
Triệu Viễn Chu nhìn bộ quần áo ngân bạch tuyệt đẹp của Trác Dực Thần, không muốn đôi giày trắng của hắn bị lấm bùn, nửa ngồi xổm xuống cõng hắn lên trên lưng. Trác Dực Thần đang cầm ô sau lưng.
Ly Luân không nói nên lời trước sự quấn quýt của bọn họ, nhanh chóng đi ngang qua và sâu kín trào phúng, "Trúc trượng mang giày nhẹ thắng mã! Triệu, Viễn, Chu, tuổi lớn, các người già rồi, cẩn thận đừng làm đau eo."
Ngạo Nhân đuổi theo Ly Luân, rồi dừng lại, cho rằng hắn chưa đuổi kịp. Xoay người chạy về Tập Yêu Tư.
Ly Luân nửa ngày không chờ được Ngạo Nhân, vừa quay đầu lại phát hiện thấy đâu.
Triệu Viễn Chu cõng Trác Dực Thần sâu kín nói, "Tiểu Trác đại nhân, ngươi biết quyển sách nhỏ của Văn Tiêu là viết như thế nào sao? Hòe quỷ am hiểu ~"
Trác Dực Thần đã bị Ly Luân cười nhạo rất nhiều lần vì những chuyện hắn đã làm khi mất trí nhớ, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội ngẩng cao đầu lên một chút, phản bác lại Ly Luân, "Ngươi là đang ghen tị."
Ly Luân khí tiết lắc mình trở về tìm Ngạo Nhân, phun tào muốn rời xa hai cái cẩu nam nam này.
Triệu Viễn Chu cười nói với Trác Dực Thần, "Cẩu độc thân mới đáng sợ ~" Tiểu Trác đại nhân phản ứng lại vỗ đầu hắn phản bác, "Ngươi mới là cẩu!", Hai người trong tiếng cầu xin tha của Triệu Viễn Chu mà đi xa.
Ly Luân ôm Tiểu Viên ngồi trên đùi trở về, Ngạo Nhân cũng giúp nàng bao 'nguyên tiêu', Văn Tiêu thanh thanh giọng nói, "Mọi người, chúng ta cược một trận nhé?"
"Cược gì? Cược gì?" Bạch Cửu và Bùi Tư Tịnh thăm dò.
Văn Tiêu chỉ vào con khỉ nhỏ trong lòng ngực Bạch Nhan đại nhân, "Chúng ta cược xem Triệu Viễn Chu sẽ lấy nhủ danh gì cho con khỉ nhỏ này nhé!"
Ly Luân cười nhạo, "Với cái đầu óc này của hắn, khẳng định là Tiểu Mãn. Viên mãn, Tiểu Viên và Tiểu Mãn."
"Nhưng con khỉ nhỏ không phải sinh vào ngày Tiểu Mãn, mà là vào ngày Tiểu Tuyết năm kia, Triệu Viễn Chu đau cả một đêm, Tiểu Trác ca suốt đêm dùng yêu lực che chở khẩn cầu bọn họ bình an, sáng sớm hôm sau khi tuyết ngừng rơi, con khỉ nhỏ liền sinh ra! Cho nên, khả năng gọi là Tiểu Tuyết!" Bạch Cửu ký ức hãy còn mới mẻ.
Nhất thời mấy người do dự, mỗi người đều có lý do riêng. Cuối cùng Văn Tiêu đem tiền đặt cược để trên "Tiểu Tuyết". Những người khác không chút do dự đặt theo nàng, ngay cả Ngạo Nhân cũng theo Văn Tiêu, chỉ có Ly Luân cược vào "Tiểu Mãn."
Ly Luân tuyệt không dao động đặt chắc và rời tay. Cúi đầu phát hiện hình dạng 'nguyên tiêu' trong tay Tiểu Viên thảm không nỡ nhìn, hắn kiên nhẫn nói với nàng. "Tiểu Viên, ngươi xoa lệch rồi, chúng ta làm lại lần nữa đi."
Tiểu cô nương giống cha nàng, vừa ngạo kiều hiếu thắng, vừa khóc vừa giật lấy nhân, cuộn thành từng dải: "Cữu cữu, người hư, Tiểu Viên chỉ cho phép người ăn cục 'nguyên tiêu' giống cục phân chó này!"
Trong tiếng cười của mọi người, Ly Luân cắn răng vỗ vào mông nhỏ của nàng, "Tiểu không lương tâm, từ ngày cha ngươi trở về, ngươi liền làm phản. Không phải chúng ta đã thỏa thuận ngươi gọi ta là a phụ sao?" Tiểu Viên cười, trốn vào trong ngực Văn Tiêu.
Lúc này, chú khỉ nhỏ trong lòng Bạch Nhan ê ê a a vừa dùng ngón tay bốc một ít đậu đã tán nhuyễn, duỗi đến mặt trước Ly Luân, "Cửu cửu, ăn, ăn..."
Ly Luân thập phần rối rắm khi nhìn thấy khuôn mặt khỉ nhỏ dễ thương giống hệt Trác Dực Thần...
Lúc này, tiếng cười của Triệu Viễn Chu từ ngoài cửa truyền đến. Y đẩy cửa ra, Trác Dực Thần ném thanh kiếm trong lòng ngực y, nửa ngồi xổm xuống duỗi tay kêu, "Tiểu Viên, lại đây, cha ôm một cái ~"
Tiểu nha đầu như pháo hoa lao vào trong lòng hắn, Trác Dực Thần lảo đảo một cái, ôm lấy nàng trêu đùa, "Vẫn là sức lực của khuê nữ ta rất lớn, cha không thể ôm được nữa rồi."
Triệu Viễn Chu cười có chút ghen tị, đưa tay về phía con khỉ nhỏ, lại phát hiện mọi người đều nhìn mình, y nghi hoặc vẫn là mở miệng.
"Tiểu Mãn, phụ thân ôm, tới đây~"
Ly Luân đắc ý ăn hết phần đậu đã tán nhuyễn của Tiểu Mãn, tiếp nhận Tiểu Mãn nhét vào trong lòng ngực của Triệu Viễn Chu.
Nhìn đám người đang gào thét trong phòng, Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần đều lộ ra vẻ hiểu ý cười, bọn họ nhất định lại cược một lần nữa, hẳn là tên của Tiểu Mãn.
Chỉ có Văn Tiêu nằm bò run rẩy cố gắng nhịn cười. Nàng đứng lên, vỗ nhẹ vào Ly Luân. Ly Luân bất đắc dĩ đem tiền thắng đưa cho nàng.
Dưới cái nhìn chăm chú và đồng nhất của mấy đôi mắt, Ly Luân giải thích, "Thời hạn thi hành án để ta lập công chuộc tội do nàng quyết định."
Anh Lỗi đang đứng ở cửa Tập Yêu Tư vểnh tai lên nghe thấy mọi người trong phòng vui cười la hét nói Văn Tiêu gian lận, còn có Bạch Cửu lẩm bẩm nói đói bụng.
Hắn cất chiếc bảng đếm bằng gỗ nhỏ đi. Hắn vui sướng nói giữa tiếng kêu rên chưa đã thèm của nhóm tiểu yêu.
"Các vị bằng hữu, hôm nay 《 Đại Yêu Dị Văn Lục 》 liền giảng đến đây thôi. Nếu mọi người muốn lắng nghe câu chuyện tình yêu của Triệu Viễn Chu và Tiểu Trác đại nhân do thần nữ Văn Tiêu tự tay viết ra, thì tiếp tục nỗ lực tích góp thiện lực, để ta đưa tới cửa Tập Yêu Tư."
Hắn đứng dậy đóng cửu lại, mỉm cười chỉ vào ba hình vẽ được khắc dưới viên đá ước nguyện rồi quay lại đoàn tụ với tiểu đội.
Tuyết ở Thiên Đô Thành đã ngừng rơi, lời nói hùng hồn mà hắn để lại phiêu đãng trong gió đêm, giữa không khí vui vẻ trong phòng.
"Đừng quên một kiện nhấp ba lần nhé ~"
————— Hết toàn văn ————
Cuối cùng cũng trans xong rồi tung bông tung bông 🎇🎇🎇🎇🎇🎇🎇
À còn 1 cái phiến ngoại nữa mà không chừng nào t mới lết xác đi trans nữa. Bởi vì quá lười, quá lời.
Cuối cùng là nếu mong người thích hãy cho t xin 1 like để t cóa thêm động lực nhoa 😘😘😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com