Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

【 Mộc Dĩ Thần Chu 】 Hóa yêu 06

Trác Dực Thần tỉnh dậy và không nhìn thấy Triệu Viễn Chu. Trên giường bên cạnh hắn không còn chút hơi ấm nào còn sót lại, tựa hồ đại yêu đã rời đi từ lâu.

Hắn biết Triệu Viễn Chu đang tức giận. Đêm qua hắn nghe thấy kia yêu nói chính mình dùng '' tuyết rơi ' thông báo, hắn bị chọc phá tình cảm che giấu tại nội tâm, không có thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là mang theo hi vọng hỏi lại Triệu Viễn Chu, "Ngươi cho ta mạng sống của ngươi? Nhưng trái tìm của ngươi lại không phải của ta?"

Vốn đã rất thẳng thắn, nhưng đại yêu lại cái gì cũng không nói. Ngày thường một khắc không liêu nhàn đều không được, hiện tại trang cưa miệng hồ lô.

Trác Dực Thần càng ngày càng cảm thấy Triệu Viễn Chu không phải là vượn trắng mà là một con khỉ đá. Y không có trái tim.

Rửa mặt thay quần áo xong, lại là phong tư tuấn dật Trác thống lĩnh. Hắn xuất hiện ở Tập Yêu Tư như thường lệ với Vân Quang kiếm .

Văn Tiêu, Bùi Tư Tịnh, Anh Lỗi. Ánh mắt hắn quét qua từng người đang ăn sáng, không có Triệu Viễn Chu.

"Khụ ân, Tiểu Cửu vẫn chưa tỉnh sao? Ta đi kêu đệ ấy." Trác Dực Thần biết rõ lần nào Bạch Cửu cũng là người đến muộn nhất, càng muốn lấy tiểu hài tử làm cái cớ.

Văn Tiêu uống cháo yên lặng nghe, phanh, phanh, phanh cửa mở ra, Tiểu Trác đại nhân bên đường tìm ' Bạch Cửu ', đi xa.

"Không phải, Tiểu Trác đại nhân không biết Tiểu Cửu ở phòng nào sao? Như thế nào mù quáng đi tìm a." Anh Lỗi bưng lồng bánh bao lên, có chút buồn bực.

Hắn dùng yêu lực thám thính Trác Dực Thần, xem hắn có gọi Tiểu Cửu không, muốn Tiểu Cửu ăn món bánh bao nhân thịt độc môn mà hắn chuẩn bị khi bánh còn nóng.

"Triệu Viễn Chu? 1, 2, 3..." Anh Lỗi dùng ngón tay đếm.

Bùi Tư Tịnh cùng Văn Tiêu có chút buồn bực, hỏi hắn không phải nghe Trác Dực Thần sao, như thế nào nhắc đến Triệu Viễn Chu. Đếm cái gì đâu?

Anh Lỗi dừng tay, hắn từ bỏ. "Tiểu Trác đại nhân, đẩy ra một gian phòng, liền kêu Triệu Viễn Chu, ta đã đếm không hết. Không phải kêu Tiểu Cửu sao?"

Văn Tiêu cười đặt bát xuống, xúi giục, "Anh Lỗi, nếu không ngươi đi hỏi Tiểu Trác đại nhân một chút, đừng chậm trễ Tiểu Cửu ăn cơm."

Anh Lỗi không có do dự liền đi. Hắn tìm thấy Trác Dực Thần đang đẩy cửa, nhìn vào trong phòng thấp giọng kêu Triệu Viễn Chu, vỗ nhẹ lên vai hắn.

"Ngươi đi đâu nhi?" Trác Dực Thần xoay người liền ôm lấy người tới, tưởng là Triệu Viễn Chu.

"Ai ai ai, Tiểu Trác đại nhân buông tay ra trước đi, gần quá rồi! Chúng ta vừa mới gặp mặt a..." Anh Lỗi bị sự ' nhiệt tình ' của Trác Dực Thần dọa đến.

Không đợi hắn kêu xong Trác Dực Thần liền nhanh chóng buông ra, hắn một ôm cái liền tiện tay cảm không đúng, không có thon như eo Triệu Viễn Chu.

"Ngươi tới đây làm cái gì?" Trác Dực Thần cường trang trấn định hỏi hắn.

"Ta tới chỉ đường cho ngươi a, Tiểu Cửu không ở bên này." Anh Lỗi đơn thuần trả lời.

Trác Dực Thần bị vạch trần, có chút không được tự nhiên tìm lý do. "Để Tiểu Cửu ngủ nhiều một lát trường thân thể. Cái kia đại yêu Triệu Viễn Chu cả ngày chây lười, ta đang bắt y, ngươi có nhìn thấy y không?"

Hắn gần như đã tìm kiếm khắp Tập Yêu Tư, Vân Quang kiếm không cảm giác được yêu tức của Triệu Viễn Chu, hắn dùng tâm thông cũng không có đáp lại.

Anh Lỗi không kề nghi ngờ hắn, tỏ vẻ hắn sáng sớm thức dậy đi tập thể dục buổi sáng, nấu cơm, hình như đã nhìn thấy Triệu Viễn Chu bên bờ ao.

Trác Dực Thần bắt đầu khẩn trương, hắn vội vàng chạy tơi, ở bên cạnh ao Vân Quang kiếm liền sáng lên.

Bên ao không có bóng dáng Triệu Viễn Chu, hắn hồ nghi nhìn chằm chằm vào con cá chép đang bơi lội trong ao. Một sinh vật có vảy đen và vây trắng bơi qua, Vân Quang kiếm càng trở nên sáng hơn.

Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh tựa vào lan can, xem Tiểu Trác đại nhân trầm mặc ngồi xổm xuống, chơi cá nổi lên.

Hắn mượn đào hồ trước ngực sử dụng tâm thông. 【 Triệu Viễn Chu, là ngươi sao? 】

Cá tất nhiên là sẽ không để ý hắn, chỉ vẫy vẫy để thoát khỏi tay hắn, Trác Dực Thần thấy trên đuôi cá đong đưa treo tơ hồng, tin tưởng đây là Triệu Viễn Chu đang tức giận.

【 Nước trong ao rất lạnh, thân thể sẽ không thoải mái. 】 hắn trong lòng ôn thanh dụ hống.

Tiểu Trác đại nhân lăn lộn cả buổi sáng sớm thậm chí cơm cũng không ăn, tìm tới thùng gỗ dẫn theo cá trở về phòng.

"Hắn sáng sớm muốn ăn cá sao?" Anh Lỗi đầy mặt nghi vấn. Văn Tiêu đáp, "Không phải, tối hôm qua hắn đã ăn rồi."

"Tối hôm qua ta làm không phải cá a?" Anh Lỗi càng mê hoặc.

" Là cá đưa tới cửa." Văn Tiêu nói xong liền đi đến phòng Bạch Cửu trong.

Bên kia, Bạch Cửu đang đánh răng, vừa mở mắt liền nhìn thấy Triệu Viễn Chu đang ngồi trong phòng mình. "Sao ngươi lại ngồi ăn đào ở chỗ của ta?"

Triệu Viễn Chu có chút buồn bực không vui, bắt đầu hù dọa Bạch Cửu. "Ngươi có biết gần đây ở Thiên Đô Thành có một con mèo yêu sao? Nó chuyên ăn tim gan người. Ta đến đây để bảo vệ sự an toàn của ngươi."

"Mèo yêu? Ăn chính là yêu tâm đi, Triệu Viễn Chu ngươi có phải sợ hay không? Yên tâm, Tiểu Trác sẽ bảo vệ ngươi ~" Văn Tiêu xuất hiện ở cửa.

Không đề cập tới còn hảo, nhắc tới, Triệu Viễn Chu liền oán hận cắn quả đào. Văn Tiêu cảm thấy y cắn chính là Trác Dực Thần.

"Tiểu Trác đã mau đem Tập Yêu Tư phiên biến, ngươi lại không đi gặp hắn. Tiểu Trác đáng thương liền phải đi Tàng Quyên các đọc Bách khoa toàn thư về yêu vật và cách nói chuyện với cá chép." Văn Tiêu che lỗ tai Bạch Cửu lại, khuyên Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu cười ra tiếng, lại giả vờ nghiêm túc nói: "Ngươi đều có thể tìm được ta, chứng minh hắn không phải thật lòng tìm ta."

"Quan tâm sẽ bị loạn. Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, hắn phiên biến Tập Yêu Tư, nhưng không ngờ dưới ánh đèn lại tối đen." Văn Tiêu nhắc nhở y.

【 Triệu Viễn Chu, để ta cho ngươi ngâm mình trong suối tắm một lát... Sẽ giảm bớt đau nhức trên người. 】

Triệu Viễn Chu trong nháy mắt liền biến mất. Bạch Cửu kéo tay Văn Tiêu xuống, "Văn Tiêu tỷ tỷ, các ngươi đang nói cái gì mà không cho ta nghe. Triệu Viễn Chu đi làm gì?"

"Y nha đi trị miêu yêu." Văn Tiêu vui sướng lôi kéo hắn đi ăn cơm.

Bên kia, Trác Dực Thần dùng tay kiểm tra nhiệt độ nước không tính quá nóng, nhấc thùng gỗ lên chuẩn bị đổ cá.

"Tiểu Trác đại nhân có thể uống được một nồi canh cá lớn như vậy sao?" Giọng nói của Triệu Viễn Chu từ phía sau vang lên.

Trác Dực Thần dừng lại, nhìn xem thùng cá, hắn bị lừa.

Hắn buông con cá chép tội nghiệp ra, xoay người nhìn về phía Triệu Viễn Chu đang dựa vào cạnh cửa. Đang suy nghĩ nên nói thế nào, đại yêu liền bỏ đi, lo việc của mình.

Trác Dực Thần đuổi theo, phân thần nhìn tơ hồng trên đuôi cá kia, âm thầm cắn răng. Triệu Viễn Chu liền đem đồ vật hắn đưa ném!

Chờ hắn đuổi theo ra tới mấy người đã vây quanh Anh Lỗi đã lấy ra Sơn Hải Thốn Cảnh, họ đang đợi hắn cùng nhau đi đến núi Côn Luân.

"Triệu Viễn Chu, miêu yêu đâu?" Bạch Cửu tò mò hỏi y.

Trác Dực Thần thấy Triệu Viễn Chu không để ý tới mình, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi Văn Tiêu, "Cái gì miêu yêu?"

"Ngờ vực gan miêu yêu." Văn Tiêu cười đáp lại hắn, lại dùng ánh mắt nhìn Triệu Viễn Chu.

"Là hắc tâm can. Chạy mất, hắn mang lục lạc, ngươi cũng mang lục lạc, tiểu tâm hắn tới tìm ngươi." Triệu Viễn Chu hù dọa Bạch Cửu.

Trác Dực Thần như lọt vào trong sương mù, nhưng nghe y nói đến lục lạc, nghĩ đến Triệu Viễn Chu ném tơ hồng của hắn cho cá, hừ nhẹ một tiếng, không hề để ý tới.

Vì những suy nghĩ lung tung của Anh Lỗi, cả nhóm đã đi chệch hướng đến thủy trấn Tư Nam dưới chân núi Côn Luân.

Trấn nhỏ yên tĩnh ngày xưa giờ đã một mảnh hoang vu, tiền giấy vương vãi khắp nơi, như là một tòa thành chết.

Trác Dực Thần không ngừng nhìn chằm chằm vào Triệu Viễn Chu, nhưng đại yêu lại cố tình phớt lờ hắn, hiển nhiên là đang tránh né hắn.

Hắn đứng ở dưới lều của một gia đình, nhìn Triệu Viễn Chu nắm Văn Tiêu tay cùng sử dụng Bạch Trạch lệnh. Bùi Tư Tịnh nhìn thấy mối quan hệ giữa họ và Triệu Viễn Chu xem ở trong mắt, "Ngươi thật sự đã đem hung thú giết hại cha và huynh của ngươi coi như là bằng hữu kề vai chiến đấu."

"Ta có phán đoán của riêng mình. Đừng quên, Triệu Viễn Chu không có lỗi gì với ngươi. Hơn nữa chuyện của đệ đệ ngươi, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Mọi chuyện đều quá trùng hợp. Không phải vận mệnh chú định, mà là có người cố ý làm như vậy." Ánh mắt Trác Dực Thần không hề rời khỏi Triệu Viễn Chu, nhịn không được vì y bất bình. Nhắc nhở Bùi Tư Tịnh nên cẩn thận không phải đồng đội nhà mình.

"Nắm tay của ta, ngươi không sợ mèo tức giận sao?" Văn Tiêu thổi cốt sáo Bạch Trạch xong, trêu ghẹo Triệu Viễn Chu.

"Mèo yêu đã bỏ chạy từ lâu rồi. Chẳng phải mèo nào cũng như vậy sao?" Triệu Viễn Chu không thừa nhận, mím môi liếc nhìn Trác Dực Thần, bị ánh mắt của hắn bắt được, biệt nữu ngẩng đầu không xem hắn.

Trác Dực Thần thở dài, khi Bạch Cửu bị người đeo mặt nạ bắt đi, hắn lựa chọn như kiếp trước chạy về phía sương trắng, như vậy Thanh Canh mới có thể hiện thân.

"Tiểu Trác!" Triệu Viễn Chu ở phía sau vội vàng kêu lên, hắn mới lộ ra lần đầu tiên mỉm cười trong hôm nay.

Triệu Viễn Chu không chút do dự đuổi theo, lắng nghe âm thanh trong sương mù để xác định vị trí của Trác Dực Thần. Nhưng y ở tiểu viện truy ném, chỉ tìm được Bạch Cửu.

Trác Dực Thần như cũ làm bộ bị bắt đi, để lại vết máu trên quan tài cho Triệu Viễn Chu.

Tại Linh Tê sơn trang, kiếp trước Thanh Canh dùng yêu đồng mê hoặc hắn, lại lấy gai độc của hung thú Khâm Nguyên đâm vào vai Trác Dực Thần. Thấy hắn không bị khống chế, mới lấy ra hương sừng tê giác mà Ly Luân đưa cho, dẫn ra phẫn hận từ trong nội tâm hắn, khống chế được hắn.

Trác Dực Thần không nghĩ lại ngửi mùi sừng tê giác, chờ Thanh Canh thứ xong liền, liền thả lỏng để nàng tùy ý điều khiển mình.

Bên kia, Triệu Viễn Chu dựa vào tâm khế của bọn họ âm thầm cảm thụ an nguy của Trác Dực Thần, xác nhận hắn không có việc gì. Mới mang theo mấy người hướng tới phương hướng của hắn tìm kiếm.

Bạch Cửu phát hiện kim linh trên dây cột tóc của Trác Dực Thần trên mặt đất, làm khứu giác nhanh nhạy Anh Lỗi đi ngửi.

Anh Lỗi ngửi qua sau, bắt đầu truy tung Trác Dực Thần, tìm vài bước lại ngửi tới bên người Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu yên lặng lui về phía sau một bước.

" Ta kêu ngươi đi tìm Tiêu Trác ca, không phải làm ngươi tìm yêu." Bạch Cửu giữ chặt đầu hắn thiếu chút nữa đụng vào Triệu Viễn Chu trên người.

Anh Lỗi híp mắt chỉ vào Triệu Viễn Chu, nghiêm trang nói ra kinh người. "Trên người hắn có mùi thơm nồng đậm nhất của Trác Nhất Thần trong phạm vi vài dặm xung quanh. Đặc biệt là ở mắt cá chân và..."

Mấy đôi mắt đồng thời nhìn phía hắn, Triệu Viễn Chu chột dạ nhìn chung quanh.

"Khẳng định là Triệu Viễn Chu tối hôm qua đánh lén Tiểu Trác ca, cùng hắn đánh nhau có tiếp xúc." Bạch Cửu đối sùng bái Tiểu Trác đại nhân tuyệt đối ủng hộ, đánh gãy Anh Lỗi.

Văn Tiêu kịp thời ngăn cản Anh Lỗi tiếp tục nói lung tung. "Ngươi đi tìm phía trước đi, Tiểu Trác khẳng định không trốn ở Triệu Viễn Chu trên người."

Chờ Triệu Viễn Chu cùng Văn Tiêu tìm được Thần Điện trong sơn trang, Trác Dực Thần trong mắt thanh huỳnh, Vân Quang kiếm đánh úp về phía Triệu Viễn Chu.

Khi hắn bị Triệu Viễn Chu đụng vào trên tường, cũng đã tỉnh. Nghe thấy Triệu Viễn Chu nói, "Ngươi ta tâm hữu linh tê phối hợp ăn ý, nhưng bây giờ ngươi làm không được."

"Ta muốn giết ngươi." Trác Dực Thần nỗ lực banh khóe miệng mới không cười ra, tiếp tục diễn.

"Đã đáp ứng với ngươi từ lâu rồi, không phải sao?" Nói Triệu Viễn Chu vừa nói vừa lấy lệ khi bao lấy họ.

Trác Dực Thần nghe y nói nhẹ sinh tử mà trong lòng đau đớn, nắm chặt ống tay áo Triệu Viễn Chu.

Liền như vậy một cái ngây người, Trác Dực Thần sớm có phòng bị vẫn là nhận được một cái tát từ Triệu Viễn Chu. Tay thật mau! Hắn căm giận nhẹ phiến trở về, "Lần sau không được đánh mặt ta!"

Lực quá nhẹ, giống như một cái vuốt ve, khiến Triệu Viễn Chu ngạc nhiên trước sự dịu dàng của hắn.

"Vậy thì làm chuyện sở trường của ngươi."

"Hiện tại sao? Không hay lắm nhỉ?", Triệu Viễn Chu mi mắt buông xuống, ánh mắt quét đến trên môi hắn.

"Diễn kịch, ta nói chính là diễn kịch. Ngươi không muốn biết mục đích thật sự của Thanh Canh sao?"

Trác Dực Thần nhìn thấy vẻ mặt có chút thất vọng của Triệu Viễn Chu. Hai đời, thật không biết gia hỏa này nghĩ đến cái gì? Chẳng lẽ y cho rằng muốn đi lừa gạt tiểu cô nương? Kia y xác thật rất am hiểu.

"Đừng thật tiếp chiêu, động bất động liền tự làm mihf bị thương, ngươi có nghiện đúng không!" Trác Dực Thần nghĩ đến kiếp trước Triệu Viễn Chu ngạnh ai một kích, bắt lấy cổ áo y nhắc nhở.

"Này không phải diễn muốn đủ sao..." Vừa nói, Triệu Viễn Chu vừa tiến lại gần hắn, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, y thì thầm trên môi hắn "Cắn ta."

Trác Dực Thần không trốn, bị y liếm khai răng quan, cùng y hôn môi. Không ai có thể cự tuyệt môi lưỡi của ái nhân.

Này cũng quá chẳng phân biệt thời điểm, hắn buộc mình không được chìm đắm trong đó, đẩy đầu lưỡi của Triệu Viễn Chu ra, chuẩn bị cắn chính mình. Lại bị Triệu Viễn Chu quấn lên.

"Không thể sử dụng máu của ngươi, ta... Sẽ chân mềm."

Hắn nhớ tới Triệu Viễn Chu đã từng nói qua, máu của hắn có thể tinh lọc yêu tà lệ khí, điều đó quả thực sẽ ảnh hưởng đến y. Chỉ có thể ngoan hạ tâm cắn vào đầu lưỡi Triệu Viễn Chu.

【 Nhớ kỹ, máu của ngươi có thể khắc chế yêu tà trên thế gian này, ngươi dùng máu của mình để giúp Thanh Canh. Không phải hôn nàng, là công kích. 】 Triệu Viễn Chu không yên tâm dùng tâm thông dong dài.

"Câm miệng đi, ai lại hôn nàng." Trác Dực Thần không nói nên lời.

Chờ bọn họ tự trong lệ khí của Triệu Viễn Chu phá ra, làm bộ đánh nhau, Triệu Viễn Chu phun ra máu hàm ở trong miệng.

Thực hảo, không có ngạnh ai. Từ từ, lượng máu chảy ra nhiều như vậy khiến Trác Dực Thần ánh mắt nghi hoặc dụng tâm thông hỏi y, 【 Triệu Viễn Chu, ta cắn ngươi mạnh như vậy sao? 】

Triệu Viễn Chu hơi lè đầu lưỡi ra cho hắn xem, 【 ta gia công một chút ~】

Trác Dực Thần nhắm mắt, 【 Thật sự nên cắn đứt cho ngươi! 】, ở trong lòng mắng Triệu Viễn Chu xong, Thanh Canh đang trốn trong bóng tối xuất hiện.

Nàng bị mê hoặc bởi tà khí hắc ám của Ly Luân, đối làm bạn Phỉ mang đến ôn dịch lòng tràn đầy chán ghét, chỉ nghĩ mượn kiếm của Trác Dực Thần lấy được nội đan của Triệu Viễn Chu và lấy lại tự do.

Trác Dực Thần dùng kiếm xẹt qua lòng bàn tay, cho Thanh Canh một chưởng, Vân Quang kiếm sáng lên lại vừa cắt qua bả vai nàng, nhưng không làm nàng bị thương nặng như trước.

Hai người bạn thân gặp nhau do định mệnh đã bị Ly Luân lợi dụng chia cắt để rồi sinh ly tử biệt. Không thể chọn tai thú Phỉ, cùng hung thú Chu Yếm, đều vì người khác nguyện ý vứt bỏ sinh mệnh. Không nên chết trong sự đau khổ như thế này.

Họ tìm thấy Phỉ và Thanh Canh đang trốn trong phòng nhỏ, bọn họ trừ bỏ Tiểu Cửu cùng Anh Lỗi đều bị nhiễm bệnh dịch. Khi Phỉ chuẩn bị tự sát đổi lấy tự do cho Thanh Canh, Trác Dực Thần cường chống ngăn hắn lại, ngược lại cảm nhiễm càng nghiêm trọng. Lấy kiếm cường chống mới không có ngã xuống.

Triệu Viễn Chu lệ khí bạo trướng đánh bay Phỉ, ôm Trác Dực Thần. Lại bị hắn ngăn lại động tác tiến công tiếp tục, lắc đầu tỏ vẻ hắn không có việc gì. "Nếu giết Phỉ có thể chữa khỏi ôn dịch, như vậy nhiều đời thần nữ hẳn là đã sớm giết hắn."

Triệu Viễn Chu nghe xong, lấy ra tà khí cùng lệ khí của Thanh Canh ra và dùng bạo lực đốt cháy nó. Phỉ không tự sát nữa, Thanh Canh khôi phục thần trí, ôm Phỉ khóc rống, suýt nữa mất đi hắn.

Thanh Canh áy náy cùng Bạch Cửu cùng nhau nấu thuốc cho đại gia, nhưng thuốc của nàng vẫn luôn không có hiệu quả, thiếu một mặt thuốc dẫn. Bạch Cửu trong lúc vô tình bôi máu lên cây bách mộc đã chết héo tái sinh chồi non  và bào chế thuốc.

Lần này Trác Dực Thần bệnh quá không thể ngồi yên, Văn Tiêu cũng chẳng hơn gì hắn. Hắn bị Triệu Viễn Chu ấn nằm ở trên đùi, làm Văn Tiêu dựa vào trên vai.

Bạch Cửu mang dược lại đây, ân cần nhắc nhở dược tính rất mạnh. Triệu Viễn Chu tiếp nhận, "Dù sao ta có uống cũng không chết được, để ta thử đi."

Phát hiện có thể chữa khỏi ôn dịch, Bạch Cửu vội vàng quay lại nấu thêm mấy thang, Thanh Canh cũng hỗ trợ đỡ Văn Tiêu nằm trong phòng nàng.

"Triệu Viễn Chu, ngươi quả nhiên có bệnh. Khụ khụ khụ..." Trong thần điện chỉ còn bọn họ, Trác Dực Thần gian nan đứng dậy, cả người sốt cao còn không quên phun tào cái này tự ngược, tự hủy khuynh hướng yêu.

Đại yêu đang cau mày vì dược quá đắng, vỗ nhẹ vào lưng hắn, hống hắn "Hảo hảo hảo, ta có bệnh."

Trác Dực Thần ngoài miệng thắng, trong lòng lại khó chịu. Hắn không thích Triệu Viễn Chu nơi chốn nhường nhịn, nhưng đại yêu này lại muốn chịu đựng gian khổ như chuyện thường tình.

Hắn nhéo cằm Triệu Viễn Chu, nói, "Há miệng ra."

"Không... Không phải đâu, hiện tại?" Triệu Viễn Chu thần sắc quái dị nhìn hắn.

" Ngươi đang nghĩ gì vậy? Để ta xem vết thương của ngươi đã lành chưa? " Hắn phát hiện Triệu Viễn Chu trộm ngắm eo bụng hắn, siết chặt cằm hắn thúc giục.

Nhìn thấy vết trắng mờ nhạt trên đầu lưỡi của đại yêu đã lành, mới tiến lên ngậm lấy hôn y. Triệu Viễn Chu đáp lại hắn, còn không quên ôm hắn, cho hắn mượn lực.

"Đắng quá." Trác Dực Thần dựa vào hõm vai y, lấy từ trong lòng ra một túi giấy nhỏ, đặt vào tay Triệu Viễn Chu.

"Đây là... Đường mạch nha?" Triệu Viễn Chu cầm lấy một viên đặt ở trong miệng, ngọt như vị đào.

Y cầm lấy một viên muốn đút cho Trác Dực Thần, những bị ra vẻ ghét bỏ đẩy trở về. "Đều bao lớn rồi, ai muốn ăn đường."

Đó là một loại kẹo trái cây phiên bản giới hạn của một quán điểm tâm nổi tiếng ở Thiên Đô Thành. Trác Dực Thần biết Triệu Viễn Chu thường xuyên uống ngọc cao để áp chế lệ khí. Đi ngang qua cửa hàng, thân thể không chịu khống tự giác xếp hàng, đứng cao hơn một cái đầu trong một chúng cô nương cùng hài đồng, chịu đựng xấu hổ mua được một bao. Vẫn luôn không tìm được cơ hội để đưa nó.

"Đa tạ Tiểu Trác đại nhân, nhưng mà ngươi có đường vì cái gì còn muốn hôn ta?" Triệu Viễn Chu có điểm không cam lòng muốn hỏi. Rõ ràng nhiều lần thân cận với y, rồi lại phủ nhận tâm ý của mình.

"Ngươi để dành một ít cho Tiểu Cửu." Trác Dực Thần mắt điếc tai ngơ, không nghĩ để ý đại yêu được một tấc lại muốn tiến một thước, làm bộ muốn lấy túi giấy.

Triệu Viễn Chu giơ đường lên không cho, "Tiểu trác đại nhân, cho ta nào có thể đưa người khác."

"Hừ, không biết là ai, khụ khụ khụ... Ném lục lạc thằng liên ta đưa vào trong hồ cá." Trác Dực Thần đối này việc canh cánh trong lòng.

Triệu Viễn Chu lại cười, lấy tay hắn sờ mắt cá chân của mình. Trác Dực Thần đụng tới sợi dây, tiếng chuông vang lên.

"Ta sao có thể đem lễ vật mà ngươi chính tay làm cho một con cá được."

"Tiểu, Tiểu Trác ca, các ngươi đang làm gì?" Bạch Cửu bưng dược, nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, Trác Dực Thần tóm lấy mắt cá chân Triệu Viễn Chu.

"Ta! Khụ khụ khụ..." Trác Dực Thần không biết là khụ vẫn là quẫn bách, mặt đỏ bừng.

Triệu Viễn Chu bình tĩnh đỡ hắn, lừa lừa Bạch Cửu, "Đánh nhau."

"Ngươi không thể ức hiếp Tiểu Trác ca, hắn đều bệnh thành như vậy." Bạch Cửu chạy tới đỡ Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần yên lặng uống dược, cau mày. Quá đáng, hắn thừa một ngụm, đưa cho Triệu Viễn Chu. "Ngươi lại uống thêm chút nữa đi, mới vừa cùng ta ở chung vạn nhất lại lây bệnh."

Triệu Viễn Chu cảm thấy Trác Dực Thần là sợ đáng, cũng có thể là bị thấy thẹn quá thành giận. Nhưng vẫn là thành thật uống lên.

Trong nụ cười hài lòng của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu cảm thấy cả hai người đều có.

Buổi tối, Văn Tiêu cùng Bùi Tư Tịnh thân thể yếu đuối chút cùng Thanh Canh ngủ ở phòng trong. Bọn họ năm cái nam tử canh giữ ở trong điện chắp vá, để phòng ngừa các cuộc tấn công từ những người đeo mặt nạ hoặc những thứ tương tự.

Mấy người đang ăn cơm tối, Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu đang yên lặng uống ngọc cao. Sau khi ăn xong thứ trong tay, hắn đặt bát xuống, ở sau người nắm tay Triệu Viễn Chu, "Đem lệ khí vận chuyển cho ta."

Hôm nay Triệu Viễn Chu hấp thu lệ khí xung quanh để chữa trị cho Thanh Canh, Trác Dực Thần lo lắng sẽ phản phệ, ở chỗ này cũng không có phương tiện ôm Triệu Viễn Chu ngủ.

Triệu Viễn Chu lắc đầu, nhưng cũng không có buông tay. Y lo lắng Trác Dực Thần ôn dịch thương thân, không thích hợp lại tinh lọc lệ khí.

Bạch Cửu đứng dậy lấy thêm canh, thấy hai người mười ngón khẩn khấu tay, ngây dại. Canh trong bát đổ vào trên đùi Triệu Viễn Chu.

Trác Dực Thần vội vàng sử dụng kiếm khí của Vân Quang Kiếm để hạ nhiệt cho y, Triệu Viễn Chu trấn an hắn đừng khẩn trương.

"Tiểu Trác ca, hắn là đường đường đại yêu, chút nhiệt này không thể năng đến hắn." Bạch Cửu nhắc nhở thần tượng của mình.

Triệu Viễn Chu đắc ý triều Bạch Cửu cười cười, nhưng thực nhanh có chút phát sầu. "Không có nóng như vậy, nhưng không nghĩ tới sẽ thiên hàng ở thủy trấn Tư Nam, ta không mang quần áo để tắm rửa."

"Ngươi đường đường đại yêu, liền không thể dùng yêu lực để thanh tẩy quần áo sao?" Bạch Cửu đối đại yêu ái mỹ chú trọng ghét bỏ.

"Hảo đi. Các ngươi đối yêu có rất nhiều hiểu lầm, yêu lực không thể lấy tới giặt quần áo." Triệu Viễn Chu giải thích.

Trác Dực Thần tất nhiên là biết hắn cái kia ái mỹ tính tình, buổi tối khi mọi người đã đi ngủ, hắn lại gần cởi đai lưng cho Triệu Viễn Chu...

"Ngươi làm cái gì?" Triệu Viễn Chu tất nhiên là lập tức phát hiện, y dùng mu bàn tay sờ lên Trác Dực Thần, hoài nghi đầu óc hắn có phải bị cháy hỏng rồi hay không. Ngày thường không có khả năng vượt rào dưới tình huống như vậy.

Trác Dực Thần thấy y tỉnh, che miệng y lại, "Nhỏ giọng chút, đi theo ta.", Dẫn y đến cửa đại điện, lại làm y dựng lên kết giới để bảo vệ bọn họ.

Triệu Viễn Chu dọc theo đường đi tâm như nổi trống, có chút khẩn trương lại có chút chờ mong. Không đợi y mở miệng hỏi, liền thấy Trác Dực Thần dừng lại.

Nguyên lai là dẫn y đến bên hồ, Trác Dực Thần trước nhảy lên thuyền, lại duỗi tay về phía y. Triệu Viễn Chu mỉm cười đi theo.

"Cởi quần ra." Trác Dực Thần nói rồi cởi áo choàng ra.

"Ồ. Hả? Ở đây à? " Triệu Viễn Chu ngây dại, bên tai y đều đỏ, may mắn là dưới ánh đèn đánh cá yếu ớt nên nhìn không rõ.

Trác Dực Thần phát hiện y lại hiểu sai, đem hắn đương người nào. "Ngươi trực tiếp nhảy vào trong hồ liền hầu mang quần áo cùng nhau tẩy càng tốt."

Triệu Viễn Chu lúc này mới hiểu được ý đồ của hắn, Trác Dực Thần đẩy cửa khoang ra, đem áo choàng đưa cho y. Ở trên thuyền tìm được bồ kết có thể sử dụng.

Vào một đêm đầy sao, bên hồ ở một thị trấn nhỏ. Tập Yêu Tư Trác thống lĩnh buông Vân Quang kiếm, giải bao cổ tay, xắn tay ống tay áo lên và bắt đầu giặt quần cho đại yêu.

Triệu Viễn Chu nén cười che lại áo choàng của hắn, nương ngọn đèn dầu, nhìn Trác Dực Thần lãnh nghị sườn mặt.

"Tiểu Trác đại nhân."

"Câm miệng. Cái gì đều không cho nói." Trác Dực Thần cố ý mặt lạnh liếc nhìn y, cảnh cáo y không được trêu chọc hắn. Trên tay hắn đang giặt quần lót của Triệu Viễn Chu.

Chờ y ngoan ngoãn an tĩnh, Trác Dực Thần lại đau lòng. Đại yêu mà trong miệng mỗi người chán ghét sợ hãi, rõ ràng là vô cùng mềm lòng, lại nơi chốn chịu ủy khuất nhường nhịn. Lại còn vui cười uống nước đắng vô tận, chịu đựng vô số nỗi đau.

"Muốn nói cái gì? Lạnh hay không, đem cửa khép lại." Trác Dực Thần quay đầu lại dặn dò.

"Ta không lạnh, đêm nay ánh trăng thực đẹp." Triệu Viễn Chu trong ánh mắt sâu kín hồng quang ở dưới đèn đánh cá minh diệt, không có yêu dị, ngược lại có vẻ thực ấm áp.

"Nghe Văn Tiêu nói, Tiểu Trác đại nhân dặn dò, nếu có người nói nguyệt hoa như nước chính là mưu đồ gây rối. Vậy ngươi biết ta hiện tại mưu đồ cái gì sao?"

"Mặc kệ ngươi mưu đồ cái gì, ta chắc chắn sẽ trông giữ ngươi thật tốt. Nhưng cũng không cần cái gì đều nhường ta. Ta không cần... Triệu Viễn Chu! Ngươi không cần quá phận." Trác Dực Thần nói lời thiệt tình, lại không biết từ lúc nào đã ngồi cạnh hắn, Triệu Viễn Chu dùng chân tạt nước vào mặt hắn.

"Không có nhường ngươi, là Tiểu Trác đại nhân đối với ta tốt như vậy, cho nên ta cũng đối với ngươi hảo." Triệu Viễn Chu lau đi bọt nước trên mặt hắn.

"Ta khi nào đối với ngươi hảo..." Trác Dực Thần nghĩ này yêu mỗi ngày chờ bị hắn giết, nơi nào hảo?

"Ngươi tự tay làm lễ vật cho ta, cho ta đường, không để ta bị thương, giặc quần áo cho ~ vì Tiểu Trác đại nhân giúp bạn không tiếc cả mạng sống cũng không chối từ." Triệu Viễn Chu lại lấy ra bao giấy ăn viên đường, trong mắt đều là vui mừng.

Trác Dực Thần lại cảm thấy trái tim mình bị siết chặt và đau đớn. Này liền tính hảo?

"Tiểu Trác đại nhân sẽ không cảm động rơi nước mắt đi. Ta đại yêu có đại lượng, vô luận ngươi làm cái gì đều không giận ngươi." Triệu Viễn Chu phát hiện hắn trầm mặc, muốn làm cho hắn vui vẻ.

"Câm miệng đi. Dùng yêu lực của ngươi nhanh chóng hong khô rồi quay về." Trác Dực Thần co quắp mà nhét chiếc quần đã giặt vào tay y, cầm lấy Vân Quang kiếm rời thuyền đứng trên cầu phà chờ y.

Thấy Phỉ tắc dịch, Thanh Canh tránh dịch. Tiểu thanh điểu cam nguyện tự tù bồi tai thú vây ở Linh Tê sơn trang trăm năm, có lẽ bọn họ còn có mấy cái trăm năm, ngàn năm.

"Thế gian pháp lý muôn vàn, khó địch một câu cam nguyện."

Hai người hành tẩu trong gió đêm, không hẹn mà cùng nhớ câu nói của Thanh Canh.

【 Trác Dực Thần, ta cam nguyện ấm áp chỉ trong chốc lát. 】, Triệu Viễn Chu nắm lấy tay Trác Dực Thần trước mặt do hồ nước lạnh lẽo.

【Triệu Viễn Chu, ta cam nguyện chỉ đồng hành đoạn đường này. 】 Trác Dực Thần quay đầu, ngậm lấy đường trong miệng y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com