【 Mộc Dĩ Thần Chu 】 Hóa yêu 07
Con đường từ hồ trở về Linh Tê sơn trang không gần, nhưng Triệu Viễn Chu hy vọng lại xa một chút.
Sao rơi khắp nơi, không có giết chóc không có ly biệt, chỉ có y cùng Trác Dực Thần đi dạo trong gió đêm.
"Tiểu Trác đại nhân, nếu có một ngày trên thế gian lệ khí không còn nữa, yêu cùng người chung sống hòa bình, ngươi muốn đi đâu?"
Trác Dực Thần trầm mặc sau một lúc lâu, sơn trang liền ở cách đó không xa. Hắn dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Triệu Viễn Chu, "Đi nơi nào cũng được."
Chỉ cần có là nới có ngươi, đều hảo. Những lời chưa nói xong cùng tiếng côn trùng kêu vang bên tai, lại tầm thường đến mức không trân trọng. Nhưng đối với cuộc đời ngắn ngủi của loài côn trùng này, chẳng sợ chỉ là trong chốc lát, nó cũng muốn dùng hết toàn lực hí vang, chẳng phải thật quý giá sao?
Triệu Viễn Chu nghe xong cảm thấy có chút cô đơn. Khi đó, mặc kệ đi chỗ nào cũng đều không có y đi. Y lẩm bẩm lặp lại lời hắn nói, "Đều hảo.", Đầu ngón tay y cọ vào mu bàn tay Trác Dực Thần, trân trọng những gì y có trong giây lát.
"Còn ngươi thì sao?", Trác Dực Thần nâng đầu u đang cúi xuống, giọng nói dịu dàng hơn cả viên kẹo ngọt ngào nhất của Thiên Đô Thành.
"Ta a, thiên địa sơn xuyên, tiếng người ồn ào, tất nhiên là xem bất tận, xem không chán. Tiểu khúc của các tỷ tỷ Thiên Hương Các luôn khiến người ta mê mẩn ~" Triệu Viễn Chu nói không vào đề, đôi mắt lại đầy sương mù dưới đêm đầy sao.
Trác Dực Thần cố ý giữ vẻ mặt nghiêm túc, lại nhịn không được cười nhẹ duỗi tay, vuốt ve chóp mũi Triệu Viễn Chu. "Ngươi a, đừng để Văn Tiêu nghe được lời này." Nói xong xoay người lôi kéo y bước vào sơn trang.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ phân phát nước thuốc ở Tư Nam thủy trấn, chữa trị cho người dân trong thủy trấn bị nhiễm bệnh.
Bá tánh sôi nổi dùng quà đáp lễ cảm tạ bọn họ trợ giúp, Triệu Viễn Chu, người không có cho thấy yêu thân cũng được một túi hạch đào.
Nhìn y lâm vào hồi ức, Trác Dực Thần mỉm cười thế y cao hứng, lại thật sâu thở dài. Hắn nhớ tới Anh Chiêu, lão Sơn Thần đã cho Triệu Viễn Chu tốt đẹp thân tình, một tay nuôi y và Ly Luân lớn lên.
"Khụ..." Trác Dực Thần trong lòng đột nhiên căng thẳng, sặc một một búng máu, lỗ tai ù đi vì đau đớn.
Hắn buộc mình phải bình tĩnh lại, lau đi vết máu bên khóe miệng, kéo vạt áo ra, nhìn Canh Thần tránh ở bên trong người hắn hôn mê từ hôm qua đến bây giờ. Các vảy trên cơ thể con rắn chuyển sang màu đỏ như máu.
Sau khi Trác Dực Thần liếc nhìn Triệu Viễn Chu lần nữa, mang theo Vân Quang kiếm một người đi tới cầu.
Hắn đánh thức Canh Thần, dò hỏi chuyện gì đã xảy ra. Canh Thần chậm rãi đứng lên thân mình, lộ ra một vòng vảy rắn màu đỏ như máu trước mắt hắn.
"Hôm qua ngươi đã cứu được thú tai họa Phỉ. Còn nhớ rõ lý do ta nhắc nhở ngươi không thể hành động thiếu suy nghĩ sao? Ba xà có thể hồi tưởng thời gian, là bởi vì hắn sinh ra bằng cách ăn ánh sáng và tích trữ ánh sáng trong cơ thể mình. Mới có thể lấy tự thân vì môi giới, để kết nối quá khứ với tương lai hai cái thời không gắn chặt với nhau như một nút thắt. Nhưng nếu quá khứ bị thay đổi thì tương lai sẽ bị ảnh hưởng. Vảy của Ba xà là toàn bộ tương lai thế giới, ảnh hưởng mà những người hồi tưởng để đối lịch sử sẽ phản phệ ở trên ba thân rắn."
Trác Dực Thần nghe xong nhíu mày, đưa tay dính đầy máu khô ra.
Canh Thần trả lời hắn, "Đúng rồi, hiện tại ngươi cùng ta xài chung yêu đan sẽ tự cùng nhau có phản ứng. Thân thể Ba xà đã chịu phản phệ cực hạn, và tất cả các vảy đều chuyển sang màu đỏ, hồi tưởng sụp đổ và quay trở lại tương lai. "
"Vậy có cách nào để bảo toàn thi thể của ba xà, trước khi ta đạt được điều mình mong muốn không?" Trác Dực Thần hiểu được tầm quan trọng nên chịu đựng đau đớn và hỏi.
Canh Thần chần chờ một lúc rồi trả lời hắn, "Ngươi kỳ thực có hai mạng ở quá khứ và tương lai. Hồi tưởng thất bại, nhiều nhất ngươi sẽ trở về thế giới sau khi Triệu Viễn Chu chết mà thôi. Nếu là, ngươi đem thương tổn bởi vì thay đổi cho ngươi tương lai, thế giới hiện tại sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng mà, khi ngươi của tương lai bị phản phệ đến cực hạn rồi tử vong, như vậy ngươi ở hiện tại đồng dạng cũng sẽ tử vong. Khế chủ tử vong, khế ước kết thúc, hồi tưởng thành công, tuyến thời gian bắt đầu chuyển sang một hướng mới. Hoặc là, ngươi kiên quyết đi đến thời điểm trước khi Triệu Viễn Chu chết, lấy yêu đan ba xà cộng đồng hiến tế, mượn thân thể của Bà xà ,có lẽ ngươi còn có một đường sinh cơ. Ngươi xác định mình đã chọn kỹ sao?"
Trác Dực Thần lại cười, nhưng nụ cười lại quá mức đau khổ. "Cho nên ngay cả Triệu Viễn Chu cũng nói, trên thế giới này không có cách nào quay ngược thời gian và không gian. Bởi vì không có người hay yêu quái nào có thể quay ngược thời gian thành công và hoàn thành tâm nguyện của mình mà còn sống, phải không?"
Sự trầm mặt của Canh Thần đã trả lời phỏng đoán của hắn. Trác Dực Thần bình phục nỗi lòng, thúc giục hắn, "Ngươi chỉ nói hậu quả, đó chính là có biện pháp. Ta xác định, ngươi động thủ đi."
"Ngươi ở Tương lai sẽ bị phản phệ, hiện thân cũng sẽ rất đau, ngươi kiên nhẫn một chút." Canh Thần thiện ý nhắc nhở. Khi vảy rắn hồi phục, trên người Trác Dực Thần xuất hiện những vết thương sâu đến tận xương, hắn dồn dập hô hấp chịu đựng. Quần áo ướt đẫm máu và dính chặt vào cơ thể.
Sau đó miệng vết thương bắt đầu khép lại, hắn cười nhẹ cũng may hôm nay hắn đã thay đổi quần áo màu đen nên sẽ không bị phát hiện.
Môi anh tái nhợt và toàn thân dường như ướt đẫm mồ hôi. Giãy giụa đứng lên, lại cười thoải mái, hắn nảy ra một ý tưởng mới. Canh Thần phát hiện hành động khác thường của hắn, cảnh giác nhắc nhở, "Ngươi không cần lại hành động thiếu suy nghĩ."
Trác Dực Thần lại trả lời, "Khi ta sắp chết hãy nhắc nhở ta một lần nữa. Trước tiên hãy giúp ta che giấu mùi máu tươi."
Thời gian trôi qua nhanh trong nỗi đau của hắn. Khi màn đêm buông xuống, Tư Nam thủy trấn tràn ngập niềm vui. Những người dân thả đèn Khổng Minh, bay qua đỉnh đầu hắn.
Giống như kiếp trước, hắn đi vào cửa trấn nhận được mật thơ từ Tập Yêu Tư, làm bạn đám đông. Lần này hắn muốn chạy trở về thấy Triệu Viễn Chu trước khi pháo hoa nổ vang . Lúc hắn đi ngang qua cầu đá ven hồ thì dừng bước, trên cầu là hai thân ảnh quen thuộc.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, chiếu sáng Triệu Viễn Chu cùng Văn Tiêu đang cười đùa và cùng nhau đốt pháo hoa trên cầu.
Trác Dực Thần ôm kiếm dựa vào thân cây phía sau để làm điểm tựa, cười lầm bầm lầu bầu. "Triệu Viễn Chu, ta cũng đã cùng ngươi xem qua pháo hoa. Thực mỹ..."
Sau khi thân thể khỏi đau nhức, hắn lại như thường lệ trở lại với những người khác, đem nội dung của mật thơ nói cho Văn Tiêu.
Triệu Viễn Chu nửa ngày không thấy hắn, có chút đáng tiếc bỏ lỡ cơ hội cùng hắn xem pháo hoa. Y uống ngọc cao trộm ngắm Trác Dực Thần đang nghiêm túc lột hạch đào, tìm cơ hội khác để đi chơi một mình với hắn vào buổi tối.
Chờ người nào đó một lòng lột hạch đào ngẩng đầu, lại đem hạch đào trong lòng bàn tay đều cho Văn Tiêu. Đôi môi vốn đã cong lên của Triệu Viễn Chu liền suy sụp xuống.
Văn Tiêu mỉm cười chia sẻ với Bùi Tư Tịnh và những người khác, trong khi Bạch Cửu đắc ý cưới ăn hạch đào với Triệu Viễn Chu.
Triệu Viễn Chu làm bộ không thèm để ý lại rót khẩu ngọc cao, cảm thấy vô cùng đắng nghét. Y chạm vào viên kẹo trong vạt áo, lại có chút luyến tiếc ăn. Giương mắt nhìn về phía Trác Dực Thần, mạc danh ủy khuất, cảm thán nam nhân hay thay đổi.
Trác Dực Thần bị mấy người ồn ào múa kiếm trợ hứng, hắn cùng Triệu Viễn Chu ánh mắt tương giao, đứng lên lại không kéo y theo như trước. Triệu Viễn Chu rũ xuống mi mắt.
Người nọ đi ra vài bước, lại quay lưng lại nói: "Triệu Viễn Chu, đại yêu ngươi cũng quá lười biếng rồi, cũng nên đứng dậy hoạt động gân cốt đi?"
Triệu Viễn Chu mới nghẹn cười ngồi bất động nhìn về phía hắn, chờ người nọ sốt ruột quay đầu lại, thở dài duỗi tay ra, y mới nhẹ điểm mặt nước dừng ở bên cạnh hắn.
Hai người khởi vũ trên bờ nước nông, chiếc dù của Triệu Viễn Chu đốt lửa trên mặt nước để tạo sân khấu cho cả hai. Mặt dù mang theo bọt nước bắn về phía Trác Dực Thần, bị hắn dùng kiếm nhẹ nhàng ngăn cách.
【 Tiểu Trác đại nhân thật là keo kiệt ~】 Triệu Viễn Chu vừa khiêu vũ cạnh hắn, vừa sử dụng tâm thông.
Trác Dực Thần vẻ mặt vô ngữ, nhảy lên tránh thoát nước y bắn lên lần nữa, kiếm chiêu đảo qua bên chân y. 【 lại trừu cái gì phong! 】
Triệu Viễn Chu vội vàng né tránh, suýt chút nữa ngã xuống, một tay cầm dù một tay bị Trác Dực Thần giữ chặt, y mượn lực xoay người, xông vào trong lòng ngực người kia. "Ta thích ăn hạch đào."
Trác Dực Thần nhìn triền cánh tay ủy khuất đại yêu cười khẽ, nhưng lại bị cắt ngang bởi tiếng la hét kỳ lạ của Bạch Cửu và Anh Lôi dưới mái hiên. Banh mặt đem Triệu Viễn Chu đẩy ra, kết thúc kiếm vũ.
Triệu Viễn Chu nhếch môi ngồi lại bên cạnh hắn, chờ Văn Tiêu lấy nói dối sẽ cong chiết ' nịnh thảo ' làm lấy cớ để chơi trò nói thật. Trác Dực Thần ở bên cạnh lại đang dùng thuật ngưng băng để gian lận, Triệu Viễn Chu nói toạc ra dụng ý của bọn họ. "Trên thế gian này, không có thứ gì có thể nhìn thấu lòng người được."
Trong bầu không khí căng thẳng giữa mấy người, y cố tình di chuyển cây nến đến trong tầm tay Trác Dực Thần hết lần này đến lần khác, trêu đùa người vẫn luôn bất hòa cùng y hảo hảo giao lưu.
Trác Dực Thần thở dài, đập lòng bàn tay xuống bàn, đập vỡ một viên hạch đào. Triệu Viễn Chu lúc này mới ở một bên vui vẻ ăn hạch đào.
Những người khác cũng không thoải mái như y. Bạch Cửu bị hoài nghi là mật thám của Sùng Võ Doanh, hoảng loạn mà nói ra lời nói thiệt tình. Khi Văn Tiêu đang cùng hắn đối chất, Trác Dực Thần yên lặng cầm lấy bầu rượu của đại yêu uống lên một ngụm ngọc cao.
Triệu Viễn Chu ấp úng nhắc nhở đắng, nhưng không ngăn cản hắn. Y biết Trác Dực Thần đem Bạch Cửu coi như đệ đệ mà yêu thương.
Trác Dực Thần biết Bạch Cửu có nỗi khổ càng biết hắn cuối cùng là như thế nào thống khổ mà chết đi. Làm này hãy để tiểu thụ yêu bị lợi dụng hảo hảo mà lớn lên. Khẩu ngọc cao này để tỏ lòng thành kính với quá khứ, hy vọng ngươi sớm ngày trở thành đại thụ có thể che trời mà bảo hộ mẫu thân.
Nhưng bây giờ không phải lúc nên hắn vẫn là kiểm nghiệm Bạch Cửu như cũ. Tiểu hài tử buồn bã rời đi, mọi người đều cảm thấy có chút tiếc nuối.
Đêm dài, mọi người đều đi an ủi tiểu hài tử. Sau khi Triệu Viễn Chu tặng hoa cho an ủi Bạch Cửu ở ngoài cửa. Y đứng ở chờ ở bên ngoài phòng cho khách nơi cư dân đang quét tước chờ mãi, rốt cuộc chặn được Trác Dực Thần.
"Tiểu Trác đại nhân, gió thu vừa lúc, nguyệt hoa như nước, đúng là thời cơ xem pháo hoa đẹp nhật."
Trác Dực Thần lạnh lùng nhìn y một cái, "Triệu Viễn Chu, trong miệng ngươi có nói mấy câu là thật, đừng lấy bộ dạng lừa tiểu cô nương tới gạt ta. Tại biên thùy trấn nhỏ sao có thể có nhiều pháo hoa như vậy?"
"Trước đây ta đã nói rồi, những lời nói với Tiểu Trác đại nhân là thật. Tự nhiên là độc nhất vô nhị pháo hoa ~" Triệu Viễn Chu có chút không biết vì sao hắn lại không vui, vẫn là kiên nhẫn nói.
"A, quỷ xả." Trác Dực Thần vòng qua y, đẩy cửa trở lại phòng.
Bị Triệu Viễn Chu mạnh mẽ theo vào ngăn ở trước người, vòng tay qua cổ hắn: "Kia Tiểu Trác đại nhân lại thẩm vấn nó kỹ xem là có nói dối hay không." Nói xong liền hôn lên.
Trác Dực Thần không hề trốn tránh, hai tay của hắn rũ tại bên người nắm lại nắm, cuối cùng vẫn là ôm chặt eo Triệu Viễn Chu, gia tăng nụ hôn này. Hắn không khỏi nghĩ tới, nếu trên thế gian này nếu thực sự có nịnh thảo, hắn thật muốn hỏi Triệu Viễn Chu.
Triệu Viễn Chu thần bí lôi kéo Trác thống lĩnh bị một cái hôn thu mua, lại đi thuyền nhỏ hoắc hoắc đêm qua.
Dùng yêu lực thúc giục thuyền nhỏ đi đến giữa hồ. Y yêu cầu Trác Dực Thần nhắm mắt lại, lại không yên tâm từ trong lòng ngực lấy ra một dây cột tóc màu đỏ che mắt hắn lại.
Bị Trác Dực Thần cảm giác được, trợn mắt kéo tay y. Ghét bỏ nhìn y, "Triệu Viễn Chu, lại là cô nương ở nơi nào bị lừa tới?"
"Không có, không có. Là lấy lễ vật đại gia đưa đi đổi dây cột tóc này, ta thấy nó rất hợp với ngươi. Nếu không ngươi lại thẩm thẩm nó?" Triệu Viễn Chu vội phủ nhận, còn không quên đùa giỡn hắn.
Trác Dực Thần cười lạnh một tiếng lấy dây buộc tóc ra khỏi tay y, tự mình buộc lại rồi khoanh tay mà đứng. "Đừng cọ xát."
Với mái tóc dài ngang lưng mượt mà như lông quạ, và mái tóc đỏ như máu trên khuôn mặt tuấn tú làm hắn giống như diễm quỷ trong thoại bản nhiếp nhân tâm phách.
Triệu Viễn Chu nhịn không được lén hôn hắn, Trác Dực Thần không có đáp lại, bị y không cam lòng khai mở khớp hàm quấn lấy, cuối cùng bị Trác đại nhân giảo phá môi dưới. "Tê ~ Trác Tiểu Thần, ngươi ' đánh cho nhận tội '."
Giữa tiếng cười khẽ của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu mở ra khoang thuyền, lấy chiếc hà đèn mà mình đã chuẩn bị, truyền yêu lực vào trong đó rồi thả một chiếc xuống mặt nước. Sau đó kéo dây cột tóc trên mặt hắn xuống.
"Liền này...", Trong lời nói đầy nghi ngờ của Trác Dực Thần, hà đèn phát ra âm thanh nhẹ nhàng rồi nổ tung. Những làn sóng đèn huỳnh quang đủ màu sắc tỏa ra dưới nước, sáng rực như pháo hoa.
"Trác Tiểu... Tiểu Trác đại nhân, ta không nói dối, độc nhất vô nhị bí phương, chuyến đi này không tệ đi?" Triệu Viễn Chu dưới ánh mắt cảnh cáo của hắn mà thay đổi xưng hô.
Trác Dực Thần gật đầu xem như đồng ý lời y nói, "Ngươi như thế nào làm được?"
Triệu Viễn Chu cầm lấy một cái đặt ở trong tay hắn, rót vào yêu lực, sau đó cùng nhau đặt vào trong nước, lại dùng yêu lực kíp nổ. Pháo hoa dưới nước lại lần nữa nở rộ, lần này Trác Dực Thần phát hiện, những ánh huỳnh quang đó lại là chủng loại thủy yêu nhỏ yếu khác nhau!
"Bọn họ bị hà đèn hấp dẫn tới hấp thu yêu khí, lại bị ngươi dọa chạy. Quả nhiên là đại yêu chán ghét đê tiện." Trác Dực Thần đối hoa chiêu kỳ diệu của y trêu chọc.
"Đáng thương ta mệnh khổ, vắt hết óc còn phải bị ghét bỏ..." Triệu Viễn Chu ra vẻ bi thương cầm lấy một cái hà đèn làm bộ muốn hủy diệt.
Trác Dực Thần lại ngồi ở mép thuyền, vỗ vỗ tấm ván gỗ bên cạnh, Triệu Viễn Chu ngoan ngoãn ngồi xuống. "Bọn họ lấy yêu lực của ngươi, hoạt động hoạt động cũng là hẳn là."
Trên mặt nước lại lần nữa hiện ra nhiều đóa huỳnh hoa, thuyền nhỏ dưới ánh trăng theo gió lắc nhẹ.
Trác Dực Thần nhớ tới hôm này Thanh Canh tới đáp tạ hắn ngăn Phỉ tự sát lại. Nói lên nàng nguyện kiếp sau của Phỉ sẽ là phàm nhân và tránh khỏi những đau khổ ở kiếp này. Đến hưởng yên vui phồn hoa trên thế gian này.
"Triệu Viễn Chu, nếu có cơ hội, ngươi có muốn làm phàm nhân không?"
"Không, ta không nghĩ đi thể hội phàm nhân chi gian ngươi lừa ta gạt, sinh lão bệnh tử. Ta chỉ thích sức sống nhỏ bé và đam mê của con người, thích những điều thú vị mà họ tạo ra."
Trác Dực Thần ngoài ý muốn, nhưng cảm thấy đây chính là câu trả lời mà Triệu Viễn Chu, đại yêu này nên có trả lời. Một con vượn trắng thân bất do kỷ, hướng tới an bình tự do, nhưng không thể chết và không có cách nào để tồn tại.
Bọn họ ăn ý không nói chuyện nữa, chỉ là lẳng lặng phóng hà đèn xong, lại dắt tay chậm rãi đi trở về. Triệu Viễn Chu ngủ say ở trong lòng ngực Trác Dực Thần.
Nếu là Tiểu Trác đại nhân lại hỏi, thì thủy trấn Tư Nam là nơi yêu thích của Triệu Viễn Chu trong hơn 3 vạn 4000 tuổi cuộc đời của y.
Sáng sớm, trước khi xuất phát, mọi người quây quần dùng bữa, Bạch Cửu cũng ra tới. Nhưng vẫn là có chú ý, một mình đi thu thập hành lý.
Triệu Viễn Chu ăn quả đào mà Trác Dực Thần tìm cho mình, vui sướng khi người gặp họa nhìn Trác Dực Thần bộ dạng vô thố đối tiểu hài tử.
"Dỗ tiểu hài tử thôi mà, dễ lắm mà. Cho cái kẹo, xoa đầu là xong ngay thôi mà." Triệu Viễn Chu luôn rất cao hứng khi Trác Dực Thần ăn mệt, rất là lão đạo mở miệng.
"Kẹo." Trác Dực Thần suy tư khả năng, nhìn về phía y.
Triệu Viễn Chu hậu tri hậu giác che lại che túi giấy trong lòng ngực, giả cười, "Tiểu Trác đại nhân tự giải quyết cho tốt." Y cất kẹo chạy đi...
——————
Đến cổng núi Côn Luân, Trác Dực Thần không tự giác nắm chặt Vân Quang kiếm. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Viễn Chu, có lẽ, có lẽ đây sẽ là ngày cuối cùng giữa bọn họ.
Lão Sơn Thần cùng Chúc Âm đối với Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu giảng thuật về sự nguy cấp của Đại Hoang, cần Bạch Trạch lệnh hợp hai làm một mở ra pháp trận Tinh Tú. Triệu Viễn Chu đáp ứng, y cười nói, "Ta nhưng không muốn Bạch Trạch lệnh, trách nhiệm quá nặng nề, vẫn là làm yêu hảo, tùy tính tự do."
Trác Dực Thần không thế Triệu Viễn Chu bù Anh Chiêu những lời nói với y cùng Văn Tiêu cùng sử dụng Bạch Trạch lệnh tâm ý tương thông. Hắn mỉm cười đáp lại ánh mắt cẩn thận của Triệu Viễn Chu.
【 Ta và ngươi cũng là tâm hữu linh tê. 】 Trác Dực Thần khâm trung đào hồ sáng lên đáp lại tấm lòng của Triệu Viễn Chu.
Triệu Viễn Chu không chờ đến hắn đáp lại, Anh Chiêu liền cầm nhánh cây nhỏ quất đánh đại yêu, mọi người cũng vì phân thân tình này cười vui. Trác Dực Thần trầm tĩnh nhìn Triệu Viễn Chu trốn tránh trên nền tuyết, khi ở bên cạnh Anh Chiêu y liền như một con khỉ nhỏ, cảm thấy bản thân không cần phải hối hận chút nào về quyết định của mình.
Đối với lời phun tào của Bạch Cửu về Triệu Viễn Chu, "Sơn Thần thuần cẩu yêu.", Trác Dực Thần sửa đúng hắn "Là thuần hầu." Hắn nhìn tuyết trên gáy của tiểu hài tử biệt nữu, cùng mọi người đi vào cổng núi Côn Luân.
Cầm quả mận mà Anh Lỗi tìm được, Trác Dực Thần tìm thấy Bạch Cửu ngồi trên bậc thang đầy tuyết. Lần này hắn đem quả mận đưa vào tay tiểu hài tử, xoa xoa đầu của hắn. "Phải hảo hảo lớn lên, Tiểu Cửu."
Bạch Cửu đối hành động của hắn vui vẻ, nhưng trong lòng có chút khẩn trương không biết Trác Dực Thần đã biết cái gì đó hay không, nhưng người nọ nhìn hắn mỉm cười, trong mắt không có chút trách móc nào.
Không đợi hắn trả lời, Trác Dực Thần đã đứng dậy rời đi. Hắn tìm yêu khi của Triệu Viễn Chu, đi ngang qua phía sau y đang nói chuyện với Văn Tiêu. Canh Thìn giấu đi hơi thở của hắn.
Triệu Viễn Chu vẫn đang suy nghĩ về sự im lặng của Trác Dực Thần đối với mình hôm nay, trong lòng bất an. Văn Tiêu phát hiện y khác thường, Triệu Viễn Chu cho rằng ngày mai, vào đêm trăng máu, y vô pháp lại cùng Văn Tiêu nhất trí trong hành động. Y nói, "Có lẽ là vi phạm một điều trong huyết khế, nhất trí trong hành động, bảo trì quan hệ đồng liêu."
"Ta dạy cho ngươi một câu thần chú. Sắc tức là không, không tức là sắc." Nhưng Văn Tiêu lại nghĩ tới y xấu hổ đối với câu tâm ý tương thông của Anh Chiêu, cùng tình cảm y cùng Trác Dực Thần chi gian lưu động, giảo hoạt trêu ghẹo.
Trước sự ngạc nhiên của Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu tiếp tục nói, "Về điểm này ngươi không bằng Tiểu Trác đại nhân, hắn chính là tình nhân trong mộng của muôn vàn thiếu nữ Thiên Đô Thành."
Nhìn họ bày tỏ tình cảm với nhau, trái tim Trác Dực Thần như bị đóng băng bởi cơn gió lạnh của núi Côn Luân.
Triệu Viễn Chu minh bạch ý tứ của nàng, chiếc chuông giữa mắt cá chân y cảm nhận được cảm xúc của Trác Dực Thần mà nhẹ nhàng vang lên. Y ngăn nàng lại tiếp tục trêu ghẹo chính mình, một chưởng chụp ở đầu gối nàng, mỉm cười tìm tiếng chuông tàn lưu lại trong gió "Nghe, bình dấm chua đánh nghiêng."
Khi cả hai nhìn nhau và mỉm cười, Trác Dực Thần ôm kiếm đi xa.
Hắn một mình đi đến đến trước cổng núi và xác nhận rằng Anh Chiêu không ở cùng Chúc Âm. Nghe Anh Chiêu dặn dò tôn tử, trong lòng cảm tạ những gì ông đã trả giá vì Triệu Viễn Chu, ở trong phong tuyết nhất bái, "Ta hành tức ta nói."
Khi màn đêm buông xuống, Trác Dực Thần múa kiếm dưới màn đêm tuyết, chờ Triệu Viễn Chu tiến đến truyền thụ kiếm thuật hoàn chỉnh của Băng Di, cùng pháp thuật miễn dịch với Nhất Tự Quyết.
Canh Thìn bò lên trên cổ tay hắn, "Ngươi quyết định? Vậy đợi chút ta có thể mượn đôi mắt của ngươi xem Băng Di một lát sao?"
Trác Dực Thần đáp ứng, "Được, ta còn muốn dựa vào ngươi đâu."
Giọng nói của Triệu Viễn Chu truyền đến, Trác Dực Thần lập thân kiếm sau. Hắn nhìn ăn đại yêu mặc áo đơn, theo bản năng duỗi tay đến đầu vai muốn khoác áo choàng cho Triệu Viễn Chu, lại phát hiện chính mình không khoác áo choàng, cười thầm bản thân hoang đường. Đại yêu như Triệu Viễn Chu làm sao lại sợ hãi phong tuyết hàn.
Khi kiếm thuật truyền xong, Trác Dực Thần vẫn là nhịn không được hỏi ra câu nghi vấn như trước, "Triệu Viễn Chu ta nhìn ra được, ngươi muốn sống. Tin tưởng ta, càng về ngươi càng sẽ không muốn chết, là bởi vì Văn Tiêu sao?"
Triệu Viễn Chu ngóng nhìn hắn, trầm mặc giây lát. Y cho rằng Trác Dực Thần tiếp theo sẽ nói chắc chắn là sẽ đem y trảm dưới kiếm. Nhưng Trác Dực Thần lại cố chấp đang đợi câu trả lời từ y.
Y ra vẻ không thèm để ý nói, "Suy nghĩ của ta có quan trọng sao?"
"Đối với ta mà nói nó rất quan trọng." Lời nói của đôi môi hồng nhuận trong tuyết khiến trái tim Triệu Viễn Chu như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cổ họng y cuộn lên, nhưng y lại chỉ nói một câu, "Yên tâm đi, chỉ cần ngươi hứa sẽ không chết trước ta, ta sẽ đợi ngươi dùng kiếm giết ta."
Trác Dực Thần không tỏ ý kiến, thật sâu nhìn y một cái, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Triệu Viễn Chu chấp nhất truy vấn, "Tiểu Trác đại nhân không còn lời nào để nói, ta muốn ngươi tự mình nói ra.", Trác Dực Thần mỉm cười nhìn y, "Ta thề, nếu Chu Yếm dạy Băng Di kiếm thuật cho ta, ta nhất định thân thủ đem ngươi trảm dưới kiếm, như có vi phạm, trời tru đất diệt." Hắn lại một lần nữa nhắc lại lời thề kiếp trước, hồi tưởng tới nay lần đầu tiên hứa hẹn giết hắn. Nhưng hắn cũng không có trực tiếp đáp lại Triệu Viễn Chu như kiếp trước.
Cuối cùng cũng nhận được lời hứa, nhưng câu trả lời này lại khiến Triệu Viễn Chu mơ hồ cảm thấy bất an. Lúc này Anh Lỗi cũng tới, y chỉ có thể công đạo chính sự trước. Nói ra những phần đáng ngờ về lệ khí trên người Chúc Âm nói ra, đồng thời dùng máu kích hoạt Vân Quang Kiếm làm tín hiệu.
Trác Dực Thần nghe xong xoay người, "Buổi tối ăn mặc áo ngủ đi bộ, cũng không chê lạnh. Rêu rao cho ai xem, hoang đường."
Triệu Viễn Chu sờ sờ chóp mũi, nghiêng đầu hỏi Anh Lỗi, "Khó coi sao?", Tiểu Sơn Thần vẻ mặt mờ mịt. Y phiết miệng bước từng bước nhỏ để đuổi kịp nhưng lại bị Trác Dực Thần nhốt ở ngoài cửa. Y ý đồ khoe mẽ, "Trác Tiểu Thần, trời lạnh quá a."
Nhưng cánh cửa đóng lại phản chiếu bóng dáng Trác Dực Thần cự tuyệt. Lúc này Triệu Viễn Chu mới cảm thấy gió và tuyết ở núi Côn Luân nguyên lai là lạnh như thế này......
Trác Dực Thần nhắm mắt lại, dựa vào cửa, cảm giác yêu khí của y xa dần. Hắn ôm áo choàng đuổi theo ra ngoài cửa, nhìn hai bóng đen đang rút lui trong tuyết. Lẩm bẩm một tiếng, "Triệu Viễn Chu."
Đêm khuya, Anh Lỗi gõ vang cửa phòng của mọi người, thông báo cho từng người, "Chúc Âm Sơn Thần không thấy!"
Khi mấy người tụ tập lại, Anh Lỗi lại bổ sung thêm một câu: "Hình như Tiểu Trác đại nhân, cũng không thấy."
Triệu Viễn Chu phá cửa mà vào, lấy yêu lực tìm kiếm trên núi Côn Luân sơn, cũng không cảm giác được Trác Dực Thần. Yêu đồng như máu của y lệ khí cuồn cuộn, chỉ còn lại sợi dây màu đỏ nóng bỏng trên mắt cá chân để trấn an trái tim bạo tẩu của y, Trác Dực Thần còn sống.
Bên kia, Chúc Âm đang bị thân hình bạo trướng của Canh Thần bọc kéo dài đến một góc núi xa xôi, đang chống cự quyết liệt.
Trong đêm tối, một luồng ánh sáng rực rỡ như ban ngày ở thung lũng xa xa đã thu hút mọi người, Triệu Viễn Chu biến mất tại chỗ đuổi theo.
Giây lát, tiếng gió hú của núi Côn Luân mang theo tiếng kêu gọi thê lương của Triệu Viễn Chu quanh quẩn, "Trác Dực Thần!"
Trên đường mọi người đuổi theo đều kinh hãi, chờ đến bọn họ đuổi tới, chỉ nhìn thấy trên nền tuyết, Triệu Viễn Chu đầy người lệ khí ôm Trác Dực Thần sinh tử không rõ, cách đó không xa nằm chính là Chúc Âm đã mất tích.
Ánh mặt trời chiếu trên đỉnh núi, khi tỉnh lại hai mắt của Chúc Âm đã mù. Hắn kể rằng hắn đã bị tấn công bởi một con rắn khổng lồ với thân hình màu trắng và cặp sừng màu xanh trên trán. Đôi mắt của con yêu không biết tên kia sáng như hai cái mặt trời thế nhưng đã làm làm mờ đôi mắt Chúc Âm, chọc mù hắn.
Khi buổi trưa đến gần, một bầu không khí điềm xấu bao phủ mọi người.
Triệu Viễn Chu một mực canh giữ Trác Dực Thần, nghe xong Chúc Âm tự thuật, mọi người đều bỏ đi nghi ngờ về con rắn đen trên người hắn. Chúc Âm thân tàn chí kiên vẫn quyết định muốn tiếp tục mở ra đại trận Tinh Tú.
Trác Dực Thần vẫn luôn chưa tỉnh, Anh Chiêu ôn thanh thúc giục Triệu Viễn Chu. Y không tha bày ra vòng bảo hộ bằng yêu lực, để Anh Lỗi cùng Bạch Cửu chiếu cố hắn. Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu đi theo hai vị Sơn Thần vào mắt trận.
"Tiểu Trác ca, ngươi tỉnh rồi! Cẩn thận một chút.", Ghế ngã xuống đất cùng tiếng Bạch Cửu kêu gọi làm Triệu Viễn Chu đột nhiên quay đầu lại.
Trác Dực Thần ở trong phòng cùng y xa xa tương vọng, thị lực tuyệt hảo của đại yêu làm Triệu Viễn Chu mới vừa buông tâm hơi trệ, cặp hắc đồng u tĩnh tựa hồ không có ngắm nhìn.
"Triệu Viễn Chu, Tiểu Trác không có việc gì, chúng ta không thể trì hoãn." Văn Tiêu cũng thấy Trác Dực Thần tỉnh lại nhắc nhở y.
Triệu Viễn Chu không ngờ rằng đây sẽ là lần cuối cùng y và Trác Dực Thần gặp nhau một cách thanh tỉnh. ( tuyến he xem nhẹ những lời này ~ )
Trong trận hai nửa Bạch Trạch lệnh thoát ra khỏi cơ thể và bay ra ngoài, Triệu Viễn Chu nghe thấy giọng nói của Trác Dực Thần ở bên ngoài trận pháp, trong lòng an tâm một chút. Lại thấy Chúc Âm hủy hoại thần trụ, Ly Luân bám vào người của Sùng Võ Doanh hiện thân ở bên cạnh.
Ngoài cửa nương vào xà đồng của Canh Thần, Trác Dực Thần chiến đấu hăng hái với người bị hóa yêu do người đeo mặt nạ Ôn Tông Su sáng tạo. Đột nhiên, trên bầu trời mây đen tụ tập, Trác Dực Thần không nghĩ tới Chúc Âm dù bị mù hai mặt cũng có thể điều khiển ngày đêm.
Cùng hắn triền đấu tranh đột nhiên thay đổi phương hướng vọt vào môn, hắn ăn hoành công cá hai trảo ngạnh sát đi vào.
Yêu đan trước khi tiêu tán bay về phía Chúc Âm, trong đôi mắt mù của hắn ta có hai viên yêu đan một màu đỏ và một màu trắng, rực sáng quang mang bùng cháy mạnh, Canh Thìn lao ra đi cắn vào viên màu trắng kia. Trác Dực Thần cầm Vân Quang kiếm đuổi sát sau đó, đâm trúng Chúc Âm.
Chúc Âm, người bị thương nặng, cười điên cuồng khi nhìn thấy vảy trắng trên cổ Trác Dực Thần, oán độc nói, "Thế nhưng là ngươi! Đã quá muộn rồi, ha ha ha ha...". Màu đỏ bao phủ Côn Luân, mãnh liệt lệ khí dâng trào về phía Triệu Viễn Chu, huyết nguyệt chi dạ buông xuống.
Khoảnh khắc Chúc Âm gần chết gắt gao đè lại Vân Quang kiếm đang đâm trên người hắn, đem yêu lực đầu hướng mắt trận, cây sáo xương của Bạch Trạch bị bẻ gãy và rơi xuống, Trác Dực Thần vô lực vãn hồi.
Mượn dùng sự trợ giúp của xà coi vật, Trác Dực Thần thấy Triệu Viễn Chu hài hước cuồng hóa, đôi mắt đen vô hồn của hắn đã rơi một giọt nước mắt, tự hủy hai mắt chọc mù Chúc Âm cũng vô pháp ngăn cản. Vận mệnh nào có từ ái như vậy, ban cho hắn phương pháp hồi tưởng đâu?
Ly Luân thoát đi phong ấn, ác ý nói cho Văn Tiêu biết Triệu Viễn Chu là hung thủ giết chết Triệu Uyển Nhi, phá phong tiễn vũ Bùi Tư Tịnh và Bạch Cửu cũng tới rồi. Mọi thứ đều đang chế nhạo sự ngây thơ của Trác Dực Thần.
【 Triệu Viễn Chu, khổ hải vô nhai, lặp lại giãy giụa, vì sao tâm sinh đầu bạc? Kia ta tới giúp ngươi một phen. 】 Trác Dực Thần trong lòng nói cho Triệu Viễn Chu, người vô pháp đáp lại tâm thông với hắn, một bên phi thân ngăn lại công kích của Ly Luân.
"Trác Dực Thần, đừng quên chính là Vân Quang Kiếm của ngươi có thể giết chết hắn. Ta rất mong chờ sự lựa chọn của ngươi." Ly Luân giấu bàn tay bị thương sau lưng, hét lớn.
"Ly Luân, là ngươi từng bước từng bước xé nát tình bạn này, là ngươi đang ép Triệu Viễn Chu phải lựa chọn. Cuối cùng, đừng hối hận khi muốn cứu hắn lại đi cầu người khác. Sự cố chấp của ngươi sẽ chỉ trở thành con cờ của người khác. Trăm năm sau, nếu còn muốn gặp Chu Yếm, đêm nay liền đi thỉnh tội với Văn Tiêu." Trác Dực Thần khinh miệt gieo vào trong lòng hắn hạt giống nghi ngờ.
Sức nóng thiêu đốt trên cổ tay Ly Luân buộc hắn cho dù cõi lòng không cam lòng và nghi hoặc cũng phải thoát khỏi Bạch Trạch tháp.
Phía sau Triệu Viễn Chu cuồng hóa, nghiền ngẫm dễ dàng đột phá cấm chế của Anh Lỗi và Anh Chiêu. Trác Dực Thần cầm kiếm ở trong sự kinh ngạc kêu gọi của mọi người đâm về phía Anh Lỗi nhưng cũng chỉ cắt qua lòng bàn tay của hắn để lấy máu như cũ.
Vân Quang kiếm mang theo máu của ba tộc, Trác Dực Thần lao tới bằng phương pháp mà ái nhân đã dạy.
Cuồng hóa Triệu Viễn Chu hài hước chặn lại nhất kiếm kia, "Vậy ta sẽ phế bỏ đôi tay này của ngươi."
"Chút thương tích nhỏ, không thể so với nổi đau của ngươi." Trác Dực Thần trả lời y, nghe hắn nhẹ giọng niệm ra Mộng của Nhất Tự Quyết, chợp mắt diễn cho y xem. Khi hắn quỳ xuống Canh Thần men theo đầu gối trườn ra, lặng yên không một tiếng động bò ra phía sau Anh Chiêu.
"Nên ngủ chính là ngươi, Triệu Viễn Chu." Thanh kiếm sắc bén xuyên qua trái tim đâm thủng ngực y, Trác Dực Thần ôm y từ phía sau.
Triệu Viễn Chu ngắn ngủi khôi phục thần trí. Y ôm lấy tay Trác Dực Thần đang hoàn ở bên hông, hét lớn với Anh Chiêu, "Giết ta!"
Anh Chiêu và Anh Lỗi chưa kịp nói lời tạm biệt, liền thấy một cái hắc xà hóa thành nam tử trông có vẻ giống Triệu Viễn Chu vài phần. Yêu lực từ đầu ngón tay của hắn xâm nhập vào thức hải Anh Chiêu. Khi Anh Lỗi ôm gia gia hôn mê và khóc kêu, dùng yêu đan trong cơ thể Chúc Âm để khiến nửa cái Sơn Thần quy ly.
Kim sắc hư ảnh cùng hắc xà cùng nhau chạy về phía Triệu Viễn Chu, giọng nói nhẹ nhàng của Trác Dực Thần truyền vào tai y. "Liền này một cái gia gia, Viễn Chu, ngươi luôn tàn nhẫn với chính mình."
Hắc xà quấn quanh cổ Trác Dực Thần, ý thức của Triệu Viễn Chu tạm thời bị áp chế. Có nước mắt rơi xuống sau gáy Triệu Viễn Chu, trong lúc mê mang gián đoạn đứt quãng y chỉ nghe được lời xin lỗi không ngừng của Trác Dực Thần. "Thực xin lỗi, Ta đã từng không dám đối mặt với trái tim mình, nói với ngươi nói bốn câu không thể. Ta biết rõ ngươi... Thực xin lỗi, Triệu Viễn Chu."
Y muốn quay đầu lại nhìn Trác Dực Thần lại bị người lấy tay che lại hai mắt. Trong một luồng ánh sáng bạc, cả hai cùng biến mất.
Trong lúc hỗn loạn, Triệu Viễn Chu nghe thấy tiếng sóng, Trác Dực Thần đưa y tới một hang động, nơi Triệu Viễn Chu đã từng cô tịch trừng phạt chính mình.
Y muốn nói chuyện, nhưng lệ khí lúc nào cũng không cam lòng quấn quanh thân y và kích y phát cuồng. Giống như có người đẩy y, tiếp theo là vị lãnh hương tanh ngọt dũng mãnh vào trong miệng, ngon đến mức làm y nhịn không được uống vào.
"Ngoan, uống nhiều chút đi." Trác Dực Thần vòng tay qua cổ y, tiếp tục ấn cổ tay đã bị cắt của hắn vào miệng y.
Cuồng hóa hung thú bị hắn không muốn sống uy pháp sặc một chút, duỗi tay đỡ tới trên lớp vảy bóng loáng. Huyết hồng yêu đồng phản chiếu cái đuôi rắn màu trắng, khi y ngẩng đầu lên, lại chiếu ra chiếc sừng màu xanh sáng trên trán Trác Dực Thần.
Theo huyết mạch của Băng Di xói mòn, yêu lực của Canh Thìn thấm vào cơ thể hắn, khiến cho Trác Dực Thần yêu hóa.
Trái tim của con hung thú co lại và máu đang phát huy tác dụng. Lệ khí của y bị tinh lọc, y móng vuốt của y theo sự thống khổ mà xé toạc quần áo của Trác Dực Thần, để lại vết móng vuốt trên lưng hắn.
"Canh Thần, đuổi theo Ôn Tông Du đang đeo mặt nạ." Trác Dực Thần nói, một bên nhíu mày cởi bỏ bộ quần áo rách nát bị Triệu Viễn Chu trảo, mái tóc đen buông xuống vòng eo trắng nõn.
"Ngươi nhìn không thấy, ta hiện tại rời đi..." Canh Thần lo lắng cho sự an toàn của hắn. Trác Dực Thần lại tỏ vẻ hắn có chừng mực, đừng lo.
Hắc xà bơi đến cửa hang, thân hình bạo trướng thành thành một đại mãng màu trắng lấp lánh rồi ẩn mình trong tuyết rời đi. Hệ số vảy của Trác Dực Thần trong động biến thành ám hắc, giống như thế giới trước mặt hắn.
Hắn chăm chú lắng nghe tiếng gầm nhẹ của Triệu Viễn Chu, đuôi rắn màu đen tinh chuẩn cuốn lấy một chân của y, cánh tay khác giơ cánh tay còn lại lên. Duỗi tay giải quần của Triệu Viễn Chu.
khi tiếng gầm nhẹ cùng nhiệt khí tới gần bên tai cắn hắn. Hắn nhanh chóng nghiêng đầu cắn vào một bên cổ Triệu Viễn Chu rót vào nọc độc. "Hiện tại, cũng không phải là chỉ có ngươi có thể cắn người."
Đại yêu mới vừa còn uy chấn thế gian, dưới sự ảnh hưởng của nọc rắn và máu của tộc Băng Di, ngoan ngoãn nằm ở dưới thân Trác Dực Thần mặc hắn đùa nghịch......
———— kéo đèn tuyến ————
Triệu Viễn Chu đã khôi phục bình thường đang ngủ thiếp đi trong lòng ngực của Trác Dực Thần, ngoài động gió lạnh gào thét.
Trác Dực Thần thấp khụ ra một búng máu, vảy đỏ trên đuôi rắn dần dần xâm chiếm vảy đen. Phản phệ khi cứu Anh Chiêu tới.
Hắn cực lực vận chuyển máu Băng Di trên người, để biến đuôi rắn trở lại cơ thể con người.
"Trác Dực Thần, ta bắt được rồi. Tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Giọng nói của Canh Thần vang lên trong đầu hắn. Trác Dực Thần nhẹ nhàng thở ra, "Kéo trở về."
"Ngươi... Chuẩn bị hảo sao?" Canh Thần chần chờ xác nhận.
"Ân, đáng tiếc còn liên lụy ngươi không thể cùng Ngoa thú cáo biệt." Trác Dực Thần có chút tự trách.
"Ngươi rót yêu lực vào chiếc vòng tay màu hồng trên cổ tay đó, ta cùng Sinh có thể tâm thông." Canh Thần làm ơn hắn.
Trác Dực Thần làm theo, lại nghe Canh Thần nói, "Hiện tại là thời khắc Triệu Viễn Chu suy yếu nhất, lông tóc của Sinh, có thể giúp ngươi dẫn y nhập vào ảo cảnh. Ngươi không muốn xem tâm chi sở hướng của y là gì sao? Ngoa thú tâm khẩu không đồng nhất, ảo cảnh cũng là như thế. Nếu ngươi vừa chế ảo cảnh là y tâm chi sở hướng, ảo cảnh tự phá, lông tóc hoàn hảo không tổn hao gì. Ngược lại, y sẽ hãm sâu vào trong đó thẳng đến khi y mạnh mẽ phá vỡ nó, lông tóc của Ngoa thú sẽ bị mai một. Ta có thể dạy ngươi, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi."
Sau một lúc trầm mặc, hắn thỉnh cầu Canh Thần. Một sợi lông thỏ bay vào giữa mày Triệu Viễn Chu.
Ảo ảnh của Triệu Viễn Chu xuất hiện trong hang động, y đang nằm trên một cái cây trong đào viên tiểu viện, bên cạnh là Trác Dực Thần đang thúc giục y. "Đều khi nào, ngươi còn không xuống dưới, nằm đến hỉ phục nhăm nhúm, Văn Tiêu còn không phạt ngươi."
Triệu Viễn Chu nghi hoặc cúi đầu, phát hiện chính mình một thân hồng y, giống đại hôn tân lang của nhân gian.
Y kinh ngạc nhảy xuống cây, giữ chặt Trác Dực Thần đang quay người lại:, "Ta không phải đã chết sao? Còn có ta thành thân cùng với ai a?"
Bị Trác Dực Thần điểm cái trán oán trách, "Hoang đường, ngươi đã uống bao nhiêu rượu rồi? Từ lúc ngươi chết đi lệ khí toàn tiêu đã 300 năm, hôm nay tất nhiên là hôn lễ của ngươi và Văn Tiêu."
"Ta thật sự còn sống sao? Còn có thể bồi ở bênh cạnh các ngươi." Triệu Viễn Chu không thể tin tưởng nhéo chính mình một chút, cảm thấy đau đớn. Không phải là một giấc mơ.
Y nhìn Trác Dực Thần ghét bỏ mặt mày, cẩn thận hỏi, "Vậy ngươi có tha thứ cho ta sao?"
Trác Dực Thần buồn cười trêu ghẹo, "Không tha thứ ngươi, ta có thể tới tham gia hôn lễ của ngươi sao?"
Ngoài ảo cảnh Trác Dực Thần dùng thức hải nhìn giữa mày Triệu Viễn Chu sáng lên, lông thỏ hiện lên. Trong động quang ảnh dao động, đây là ảo cảnh muốn tự phá, hắn cười nhẹ, gỡ đào hồ trên cần cổ xuống, mang ở trên người Triệu Viễn Chu.
Trong ảo ảnh, Triệu Viễn Chu kiệt lực tưởng giữ chặt tay hắn, nhưng như thế nào cũng trảo không được, y kêu gọi "Trác Dực Thần, không đúng. Trác Dực Thần..."
Nhưng người nọ lại quay đầu lại, mỉm cười bước ra khỏi cửa, thanh âm phiêu theo gió xuân: "Triệu Viễn Chu, không có chuyện gì không đúng."
Lông thỏ hoàn toàn bay ra khỏi trán y, ảo cảnh hoàn toàn bị phá. Rồi lại nháy mắt mai một thành một điểm sáng. Nhưng ảo cảnh đã kết thúc, ngoài thức hải Trác Dực Thần mắt manh nhìn không thấy.
Hang động khôi phục bình tĩnh, Trác Dực Thần để lại một nụ hôn trên trán y. "Triệu Viễn Chu, thiên địa sơn xuyên, tiếng người ồn ào, muôn vàn phồn hoa nhậm ngươi tùy ý trì hướng."
Lúc này, có người đạp tuyết thanh âm truyền đến, hắn ngẩng đầu liền nghe được tiếng gọi: "Tiểu Trác." Là Văn Tiêu xuất hiện ở gần hang động.
——phân cách tuyến HE còn tiếp, hãy cùng xem BE bảo bảo tiếp tục nhé ——
Trác Dực Thần bài trừ phong ấn ở cửa động, đứng dậy nghênh đón Văn Tiêu.
"Văn Tiêu, ta có thể nhờ ngươi giúp một chút sao?"
Văn Tiêu phát hiện hắn khác thường, khi hắn nói chuyện ánh mắt liền rơi vào bên cạnh nàng. Tiểu Trác nhìn không thấy.
"Tiểu Trác, ngươi... Gấp cái gì?" Nàng liếc nhìn Triệu Viễn Chu đang ngủ yên trên bục đá, lại nhìn Trác Dực Thần biểu tình vội vàng, lựa chọn đem nghi vấn trước áp xuống.
"Mượn bút của người, giúp ta viết xuống một phong khế ước giữa ta và ngươi, cho dù nội dung có ly kỳ đến bao nhiêu. Lại thay ta viết một phong thư lưu lại cho Triệu Viễn Chu."
"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!" Văn Tiêu lại kiềm chế không được nữa.
Trác Dực Thần cười gọi nàng, "Tiểu cô cô, Tiểu Trác có đáng tin cậy không?"
Đây là lần đầu tiên Văn Tiêu nghe hắn kêu nàng như vậy, nàng rưng rưng khẳng định. Hắn tiếp tục mở miệng, "Vậy thì hãy tin tưởng ta một lần, đem chính mình cùng Triệu Viễn Chu giao cho ta."
"Tiểu Trác, nếu phải dùng mạng của ngươi đi đổi, ta sẽ không đồng ý!" Văn Tiêu khóc lóc giữ chặt hắn duỗi tới tay.
"Thực xin lỗi, Văn Tiêu. Ta yêu một con đại yêu số khổ, liền phó thác cho ngươi." Hắn nhẹ giọng nói, ở trên đầu Văn Tiêu rót vào yêu lực khiến nàng hôn mê.
Bởi vì hắn nghe thấy Canh Thần đã trở lại, mượn xà đồng, bắt lấy bút trên tóc Văn Tiêu, và cuốn sổ trên người nàng.
Viết xuống âm mưu của Ôn Tông Du về việc hắn muốn lợi dụng người bị yêu hóa khống chế nhân yêu hai tộc, cũng như cách đối phó với nó. Nếu có bất kỳ lời giả dối nào, huyết khế tự hủy. Hắn lấy máu của Văn Tiêu, ấn vào trên giấy cùng với nàng. Đặt ở trong tay Văn Tiêu.
Lại xé xuống một tờ viết cho Triệu Viễn Chu, gấp lại đặt ở trong lòng ngực y. Cuối cùng, hắn cởi sợi dây màu đỏ buộc ở mắt cá chân y, tháo xuống viên lục lạc độc thuộc về Triệu Viễn Chu, có khắc chữ ' Thần ' và treo trên một mặt dây bằng lông chim, dùng yêu lực để vào viên đào hồ kia.
Những người khác do sự chuyển động của đại mãng mà cũng kéo tới đi đến trước cửa hang, Trác Dực Thần đánh thức Vân Quang kiếm, nghiêng đầu nhìn Triệu Viễn Chu một lần cuối cùng, bước ra khỏi hang động.
Trước mặt mọi người, hắn đi đến trước mặt Canh Thần đang quấn lấy Ôn Tông Du. Lấy khế ước yêu đan áp chế Canh Thần, "Sinh còn đang chờ ngươi, bằng hữu của ta."
Hắn lại quay đầu cùng những người khác tạm biệt:, "Cảm ơn các ngươi đã vất vả cho tới nay , ta đi trước một bước. Nếu có nghi vấn gì, mời đi vào trong động tìm Văn Tiêu."
Nói xong, trên trán Trác Dực Thần xuất hiện hai chiếc sừng màu lam, ánh sáng trắng tỏa khắp cơ thể hắn, vầng sáng màu xanh lam của Vân Quang kiếm đâm thẳng vào Ôn Tông Du, kíp nổ yêu đan đồng quy vu tận, đồng thời cắt đứt mối liên kết của Canh Thần.
Ôn Tông Du khí tuyệt, và khi Văn Tiêu tỉnh dậy và hét lên, yêu hóa Trác Dực Thần biến thành những đốm sáng màu trắng bạc rải rác trên bầu trời, bị gió núi của Côn Luân giơ lên mang hướng thế gian...
Vân Quang kiếm rơi xuống, trên chuôi kiếm có một sợi dây màu đỏ đứt đoạn, ảm đạm không ánh sáng. Khi Triệu Viễn Chu tỉnh lại, y đi tới trước mặt Văn Tiêu, một bông tuyết trắng bạc bay lơ lửng giữa lông mày của y rồi tan chảy.
Ngày hôm đó, ánh nắng ở Côn Luân phá lệ ấm áp, Triệu Viễn Chu cảm thấy trong lòng mình như chất chứa một thứ gì đó, là có cái thân ảnh cho y. Nhưng đó là ai đâu? Y không nghĩ ra. Nơi tuyết rơi dày đặc, không còn có người nhớ rõ.
Mười năm sau, nhân yêu hai giới chung sống hòa thuận. Nhân yêu gian sự vật, từ nhân gian là Bùi thống lĩnh của Tập Yêu Tư và Bạch Trạch thần nữ Văn Tiêu của Đại Hoang cùng một vị rất là thần bí hoang đường đại yêu cùng bảo hộ.
Vì sao lại là hoang đường đâu? Bởi vì tung tích của đại yêu tên Triệu Viễn Chu hành tung quỷ bí, nhưng người hoặc yêu gặp qua y, đều biết một bí mật về y.
Y cầm một thanh Vân Quang kiếm đặc có của tộc Băng Di đã bị diệt sạch trong lời đồn, thề muốn tìm được tên của nam nhân cuối cùng của tộc Băng Di, tìm không thấy liền không trở về Đại Hoang. Mà người có thể giúp y tìm sẽ nhận được vạn năm yêu lực.
Vậy ngươi khẳng định sẽ hỏi, Tập Yêu Tư không có ghi lại sao? Không có gia phả của Băng Di sao? Thật đúng là không có, dưới trọng thưởng tất có dũng yêu, nhưng thật sự phiên biến liền cuốn quyển trục quý giá trong tay thần nữ Văn Tiêu cùng bảo thư của Triệu Viễn Chu đều chỉ để lại dòng họ.
Cứ như vậy y lưu lạc thế gian trăm năm sau, liền Bùi đại nhân cũng không còn nữa, Bạch Cửu cùng Anh Lỗi ở Tập Yêu Tư giao tiếp tân thống lĩnh, y một mình về tới Đại Hoang.
Nhân y tùy hứng làm bậy bị Sơn Thần gia gia đuổi theo đánh, tò mò hỏi y, "Tìm được rồi?" Chỉ vượn trắng kia ôm lấy ngài khóc kêu, "Hắn là cái kẻ lừa đảo nhẫn tâm."
Anh Chiêu không hỏi tại sao, chỉ sờ đầu y.
Triệu Viễn Chu lấy ra bức thư được yêu lực bảo vệ cẩn thận, rất ngắn chỉ có hai câu, bị y nhìn một lần lại một lần.
"Triệu Viễn Chu, không cần tìm ta, ta là đôi mắt của ngươi, ta là đôi tai của ngươi, ta là trái tim của ngươi, thế gian vạn vật đều là ta. Ta cùng ngươi cùng tồn tại."
Anh Chiêu loát râu, "Có lẽ hắn chỉ là muốn ngươi yêu chính bản thân mình thôi."
Triệu Viễn Chu không nhịn được khóc, sao có thể không tìm. Y nghe lời đem muôn vàn phồn hoa của thế gian đều xem biến, nhưng không tìm được tình yêu nào có thể sánh bằng. Cũng sớm đã minh bạch người yêu y nhất đã chết.
Một trái tim tràn đầy tình yêu giờ trống rỗng và không thể tìm thấy mái ấm của mình. Y chỉ cố chấp muốn nhớ lại cái tên, nhìn vào khuôn mặt của người đó trong trí nhớ.
Cho đến một ngày, Triệu Viễn Chu lại chuồn ra núi Côn Luân, gặp phải thủy tộc ở thành trấn chân núi tới Đại Hoang nhận ấn Bạch Trạch đi tới nhân gian, bọn họ nhận ra Triệu Viễn Chu.
"Triệu Viễn Chu! Trác Tiểu Thần đâu, đã lâu không thấy các ngươi tới trong hồ bố thí yêu lực lạp ~" Cá yêu mặt tròn nhớ tới nhân loại phong tư đứng ngạo nghễ.
"Thần..." Đại yêu che đầu lại choáng váng, đào hồ trước ngực y nứt ra, rớt ra một cái lục lạc, y giống như là gió đi đến thủy trấn kia.
Một trăm năm sau, thủy trấn sớm đã sửa lại tên, thay đổi hoàn toàn diện mạo. Quá khứ hiện lên sống động trước mắt y.
Mỗi bước đi của Triệu Viễn Chu đều trùng lặp với bước đi của trăm năm trước. Tại tàn tích của cây cầu hình vòm, y bước lên một con thuyền nhỏ. Y đưa tay lên định kéo chiếc dây buộc tóc màu đỏ buộc quanh mặt người nam nhân đó xuống nhưng những bông tuyết rơi vào lòng bàn tay khiến y bừng tỉnh.
"Trác Dực Thần, tuyết rơi rồi..." Y đứng ven hồ thấp giọng nhất biến nỉ non.
Có tiếng xì xào bàn tán từ đám đông không quen biết y, "Hắc, ngươi xem người kia. Có dù không đánh, hắn đang cười và khóc."
Tại sao con yêu đó lại khóc? Trác đại nhân, người không bao giờ thất hứa, chỉ vì hắn nói dối mà trở thành kẻ nói dối.
Sau đó, một bài đồng dao được lưu truyền trên thế gian, đến từ Tư Nam thủy trấn dưới chân núi Côn Luân. Xướng nó, chỉ cần không vi phạm nguyện vọng chính nghĩa vô luận ở chỗ nào, đại yêu Triệu Viễn Chu sẽ xuất hiện với đủ loại hỉ phục, giúp ngươi thực hiện. Nhưng thần chú khi tâm nguyện đạt thành cùng câu lễ tạ cũng rất kỳ quái.
Nghe này, tiểu đồng đi khắp hang cùng ngõ hẻm vui cười ca xướng, "Lục lạc trên lỗ tai của Triệu Viễn Chu thật xinh đẹp, sao Vân Quang kiếm còn không sáng đâu ~"
"Trác Dực Thần đáp ứng lạp! Ha ha ha ha ha..."
"Trác Dực Thần nói hoang đường."
————end————
@念稚 tuyến BE điểm ngạnh, đao đao là nàng đưa, lưu lưu ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com