【 Mộc Dĩ Thần Chu 】 Hóa yêu 08
( tiếp cốt truyện đi tuyến HE~ ) e he he trôn trôn Việt Nam
Trong sơn động, Trác Dực Thần đứng dậy cởi bỏ cấm chế ở cửa động, để Văn Tiêu tiến vào.
"Tiểu Trác, hắn..." Văn Tiêu nhìn về phía Triệu Viễn Chu đang ngủ trên giường đá được bảo phủ bởi áo choàng của Trác Dực Thần, nhẹ nhàng thở ra. Còn hảo Tiểu Trác không có thật sự giết chết y.
Trác Dực Thần hiểu rõ nàng đang lo lắng cái gì, "Lệ khí đã bị áp chế, hắn chỉ là hôn mê mà thôi."
Văn Tiêu lúc này mới phát hiện hắn khác thường, Trác Dực Thần từ khi nàng tiến vào cùng nàng nói chuyện, khi nhìn về phía nàng, tầm mắt vẫn luôn không rơi vào trên người nàng. "Tiểu Trác, đôi mắt của ngươi?"
Trác Dực Thần biết nàng đã phát hiện, rũ mắt không hề nỗ lực làm bộ bình thường. Hắn nửa che nửa lộ giải thích, "Ngày ấy khi Chúc Âm nhìn thấy ánh sáng, ta cũng không nhìn thấy."
"Văn Tiêu, ta có thể nhờ ngươi một việc được không?" Hắn duỗi tay về phía trước chờ đợi.
Văn Tiêu thấy vậy đỡ hắn ngồi ở trước bàn đá, lúc đi ngang qua giường đá, ống tay áo của Trác Dực Thần bị Triệu Viễn Chu giữ chặt.
"Trác Dực Thần, chính là không đúng!" Y kéo cổ tay Trác Dực Thần thủ theo ống tay áo, đoạn ngồi dậy, không đầu không đuôi nói một câu.
Văn Tiêu nhìn biểu tình của Trác Dực Thần có điểm mất tự nhiên, cùng tỉnh lại vẻ mặt nôn nóng Triệu Viễn Chu.
Tình hình hiện tại tuy không lạc quan nhưng nàng vẫn không khỏi nghĩ, bọn họ lại cãi nhau sao? Khả năng còn đánh nhau. Bởi vì, Trác Dực Thần đang mặc áo ngoài của Triệu Viễn Chui. Tấm vải khả nghi ở góc hình như là quần áo của Tiểu Trác.
"Đầu óc hắn vẫn chưa tỉnh táo lắm, không cần phải xen vào hắn." Trác Dực Thần mạnh mẽ ngắt lời. Hắn trộm mang Triệu Viễn Chu nhập ảo cảnh vốn là chuyện không sáng rọi.
"Ta không có ngủ hồ đồ, chỉ là... mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ và tốt đẹp." Triệu Viễn Chu phản bác lời nói của Trác Dực Thần, còn chột dạ liếc nhìn Văn Tiêu.
Văn Tiêu lúc này mới có điểm ngạc nhiên, trước nay không nghe Triệu Viễn Chu nói qua y nằm mơ. Chẳng lẽ là điềm báo liên quan đến Bạch Trạch lệnh? Nàng vội hỏi, "Giấc mơ kỳ quái gì thế? Có liên quan đến Bạch Trạch lệnh sao?"
"Ta... Cẩn thận! Ngô..." Triệu Viễn Chu mới vừa mở miệng, liền thấy Trác Dực Thần đứng dậy, vì quá vội vàng mà vấp ngã nhào vào người y, theo tiếng động lập tức bịt miệng y lại.
Văn Tiêu ngơ ngác nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, Trác Dực Thần nhào vào trên người Triệu Viễn Chu, Triệu Viễn Chu ôm lấy hắn. Giấc mơ đó có lẽ không kỳ lạ bằng cảnh tượng này.
Trác Dực Thần chớp chớp đôi mắt nhìn không thấy, cường trang bình tĩnh. Hắn hiện tại nhưng không có thời gian nghe Triệu Viễn Chu cùng Văn Tiêu biểu tình ý với nhau, hắn còn đang chờ để lưu lại di ngôn.
"Không xong, Trác Dực Thần. Hắn mang theo Bất Tẫn Mộc, ta băn khoăn thân thể Ba Xà không thể bị thương, nên mới để hắn chạy." Thanh âm của Canh Thần truyền lại trong thức hải, ngoài động ẩn ẩn nghe thấy mãnh thú hí vang.
Trác Dực Thần buông Triệu Viễn Chu ra, từ thức hải đưa tin cho Canh Thần, "Ngươi không sao chứ? Tổn thương mà Bất Tẫn Mộc gây ra với Yêu tộc là kéo dài không dứt."
Hắn nghe được Canh Thần trả lời không bị thương, mới yên lòng. Dặn dò, "Tìm một nơi không ai tìm thấy ngươi và lén trở về."
Triệu Viễn Chu nghe thấy động tĩnh bên ngoài, xốc lên áo choàng chuẩn bị đứng dậy, vừa tránh sang một bên lại sắc mặt cổ quái che chiếc áo choàng lại, không động đậy nữa.
Văn Tiêu bị hai ngươi bọn họ làm cho phát ngốc, "Tiểu Trác..."
"Trác Dực Thần!", Triệu Viễn Chu có điểm nghiến răng nghiến lợi đánh gãy câu hỏi của nàng.
"Làm sao vậy? Các ngươi không cần đồng thời nói chuyện, ta không nghe được phương hướng." Trác Dực Thần quay đầu lại, không rõ Triệu Viễn Chu muốn nói cái gì.
Cái này làm Triệu Viễn Chu ngược lại không biết mở miệng như thế nào. Y không ngờ bọn họ vẫn có thể làm như vậy trong trạng thái cuồng hóa! Hơn nữa Trác Dực Thần còn... Chỉ có thể có lệ một câu, "Quên đi, không có chuyện gì, chỉ là mộng, không liên quan gì tới Bạch Trạch lệnh."
"Tiểu Trác, ngươi vừa mới nói muốn ta giúp đúng không?" Văn Tiêu ý đồ tìm ra phương hướng trong lời nói của mình.
Trác Dực Thần biết rằng việc bắt giữ Ôn Tông Du đã thất bại, đây vẫn chưa phải là giây phút cuối cùng. Cũng chỉ có thể ấp úng, "Ta, ta muốn uống nước."
Văn Tiêu đã hoàn toàn không biết giận, nhưng Tiểu Trác không nhìn thấy, nàng vẫn là cẩn thận rót nước xong đặt ở trong tay hắn.
Triệu Viễn Chu lo lắng nhìn vào đôi mắt Trác Dực Thần, lại chú ý tới môi hắn có chút tái nhợt. Trong miệng mình cũng mang theo vị tanh ngọt... Xem ra, khi y mất khống chế đã uống máu của Trác Dực Thần.
Trong lúc nhất thời, sơn động im lặng chỉ còn tiếng gió hú ngoài cửa hang.
Lúc này, một bóng đen bò vào, chui vào trong ống tay áo Trác Dực Thần, thò một đầu rắn ra khỏi cổ áo hắn.
Sau khi Triệu Viễn Chu nhìn con xà chướng mắt này trở về, Trác Dực Thần dường như đã nhìn thấy mọi vật, đem chén trà trong tay đặt vào khay trà.
【 Trác Tiểu Thần, ngươi có rất nhiều bí mật a. 】 y dùng tâm thông, lại phát hiện đào hồ ở trên ngực y có chút sáng lên.
Trác Dực Thần trở thành người đầu tiên phá vỡ sự im lặng "Văn Tiêu, Anh Chiêu Sơn Thần thế nào rồi?"
"Ngài ấy đã tỉnh, không có bị thương. Vẫn là ngài ấy nói cho ta biết, các ngươi có khả năng sẽ ở nơi Triệu Viễn Chu thường xuyên từng ở trước đây." Văn Tiêu nói xong liếc nhìn Triệu Viễn Chu.
Triệu Viễn Chu hai mắt đỏ hoe, nhớ tới khi y thanh tỉnh một lát y đã yêu cầu Anh Chiêu giết chính mình. May thay có người đã thay mặt Anh Chiếu sử dụng Sơn Thần Pháp tướng quy ly. Chỉ là vị Sơn Thần thần bí kia là ai?
"Đều không có việc gì đi? Gia gia không yên tâm các ngươi." Anh Lỗi mang theo Bạch Cửu chạy tới.
Lúc Văn Tiêu cùng Anh Lỗi và Bạch Cửu nói chuyện, Trác Dực Thần cúi người ở bên cạnh người Triệu Viễn Chu lấy lại Vân Quang kiếm. Nhưng lại bị y nắm lấy cổ tay, hạ giọng hỏi, "Tiểu Trác đại nhân, ngươi đang mặc quần lót của ta, ta nên mặc cái gì?"
Trác Dực Thần thần sắc đạm nhiên, nhưng hai tai lại đỏ bừng. Hắn xoay người uốn gối, "Triệu Viễn Chu, ngươi mặc áo choàng vào, leo lên lưng ta."
Nhưng Triệu Viễn Chu lại khẽ đẩy vai hắn một phen, khó xử nói "... Không được, ngươi phải ôm ta."
"Ngươi không cần quá phận, nhanh lên đi." Trác Dực Thần quay đầu thúc giục y.
"Trác Tiểu Thần, là ngươi làm, không cần quá phận!" Triệu Viễn Chu khó được có tính tình.
Trác Dực Thần đột nhiên hiểu được, cái này cả người hồng ôn. Hắn thưa dạ đem Triệu Viễn Chu chặn ngang bế lên, tri kỷ gói kỹ lưỡng áo choàng cho y.
Sau khi nghe Văn Tiêu nói Trác Dực Thần bị mù, Bạch Cửu quay người lại muốn tới đỡ. Liền thấy Trác Dực Thần ôm Triệu Viễn Chu, Triệu Viễn Chu ôm Vân Quang kiếm đi ngang qua bọn họ. Vội vàng lưu lại một câu, "Chúng ta đi miếu Sơn Thần trước đi."
"Tiểu Trác ca không phải không nhìn thấy sao? Triệu Viễn Chu bị thương nặng như vậy sao? Ai! Tiểu Trác ca sao lại mặc quần áo của Triệu Viễn Chu? Tại sao sắc mặt của Tiểu Trác ca lại đỏ như vậy?" Bạch Cửu liên châu pháo hỏi, Văn Tiêu buông tay tỏ vẻ nàng cũng không biết. Hiện tại nàng tình nguyện tự chọc mù hai mắt còn hơn.
Anh Lỗi vừa đi vừa thảo luận với hắn, "Khả năng là Triệu Viễn Chu làm đôi mắt của hắn. Một kiếm kia của Vân Quang kiếm nhưng không nhẹ. Có thể quần áo đã bị xé rách do đánh nhau trên đường. Mặt đỏ hẳn là do tức giận."
Bạch Cửu phụ họa, "Đúng vậy, khẳng định là Triệu Viễn Chu cố ý chơi xấu khí! Đáng thương Tiểu Trác ca nhìn không thấy còn phải bị sai sử, a ~"
Văn Tiêu lấy ra cốt sáo bị gãy, khuôn mặt lại u sầu.
Mấy người ở miếu Sơn Thần hội hợp. Anh Chiêu tra xét Triệu Viễn Chu, phát hiện thương thế của y đã bình phục, lệ khí cũng áp chế thực hảo, chỉ là trên người trừ bỏ nửa phó Sơn Thần Quy ly còn có một cổ lực lượng, tính ra cũng có thể áp chế lệ khí trong một tháng.
Ngoại trừ Trác Dực Thần, mọi người đều khá thất vọng vì thế nhưng chỉ có hiệu lực trong một tháng. Bạch Trạch lệnh bị phá hủy, chỉ có Dao Thủy cùng Thần Mộc mới có thể sửa chữa. Bọn họ phải gom đủ trong vòng một tháng.
Buổi tối, tuy rằng tình thế nguy cấp, nhưng cũng may vẫn tranh thủ được một ít thời gian, đại gia quây quần bên đống lửa sưởi ấm và ăn khoai sọ.
Triệu Viễn Chu bóc ra một cái thổi cho nguội bớt, sau đó nắm lấy tay Trác Dực Thần đưa cho hắn. Thuận tay vỗ đầu con rắn nói: "Ngươi mượn đôi mắt của nó phải không? Con xà yêu này bình thường không thay đổi hình dạng, lại có thể cùng ngươi thông coi."
Trác Dực Thần biết y sẽ hỏi, dùng lý do mà Canh Thần cấp thoái thác trả lời y. "Đây là một trong những thiên phú bẩm sinh của nó."
Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần bẻ một miếng cho rắn ăn, trực tiếp đoạt lấy cái chén Anh Lỗi mới vừa lột xong đặt ở trên mặt đất, sau đó tóm lấy Canh Thần đặt bên cạnh bát.
"Triệu Viễn Chu, ngươi đừng náo loạn, như vậy ta chỉ có thể thấy mặt đất."
Trác Dực Thần vô thố quay đầu, trong miệng đã bị tắc một ngụm khoai sọ. "Sau khi cho rắn ăn, cũng không thể lại tự lấy cho mình ăn, vẫn là ta đến đây đi."
Canh Thần vô ngữ lấy đuôi rắn chụp đánh vào chén, ở thức hải lên án. "Trác Dực Thần, này giống lời nói sao?" Đáng tiếc bằng hữu của hắn, bị uy không rảnh trả lời hắn.
Bạch Cửu ngắm đã nửa ngày, hắn muốn khám đôi mặt của Trác Dực Thần, lại bởi vì sự ngăn cách trước đo có chút ngượng ngùng, vẫn là Anh Lỗi đẩy hắn một phen.
"Tiểu Trác ca, để đệ giúp huynh nhìn xem đôi mắt." Hắn nói rồi đưa tay mở rộng mí mắt của Trác Dực Thần. Lại bắt mạch cho hắn.
Tất cả mọi người khẩn trương chờ đợi chẩn đoán của hắn, cuối cùng Bạch Cửu lắc đầu làm đại gia trong lòng lạnh một đoạn. Lúc này mới phát hiện hắn tựa hồ bị thương, "Tiểu Trác ca, huynh bị thương? Đệ băng bó cho huynh."
Trên lưng Trác Dực Thần bị cuồng hóa Triệu Viễn Chu trảo thương, lại không muốn làm Triệu Viễn Chu biết. Chỉ có thể an ủi Bạch Cửu, "Không có việc gì, bạn rắn của ta có thể giúp ta nhìn thấy mọi thứ mà không cản trở tầm nhìn của ta. Một chút tiểu thương, thuốc trị thương ngươi đưa cho ta vẫn còn."
Sau đó bên miệng đã bị uy một ngụm nước, Triệu Viễn Chu chế nhạo, "Là là là, bạn rắn của ngươi kêu ngươi uống chút nước."
Trác Dực Thần không có thị giác cũng cảm giác được vài đạo nóng rát tầm mắt, hắn đặt tay lên đầu gối, Canh Thần ăn ý bò lên trên đầu vai hắn. Triệu Viễn Chu còn không chưa kịp kéo hắn đã nhìn thấy người đứng dậy nói đi về trước nghỉ ngơi.
Triệu Viễn Chu có điểm cô đơn nhìn bóng lưng Trác Dực Thần, không có người muốn phản ứng y.
Chờ đại gia tốp năm tốp ba kết bạn trở về nghỉ ngơi, Triệu Viễn Chu một mình đi đến trước cửa Trác Dực Thần, nâng tay lên lại hạ xuống, ngồi trên bậc thang phủ đầy tuyết trước cửa.
"Kẽo kẹt ~" Cánh cửa mở ra, Trác Dực Thần cảm thấy lo lắng khi nhìn bóng lưng cô đơn của y.
Anh Chiêu ở kiếp trước đã không còn, Văn Tiêu biết được sư phụ của mình đã chết dưới tay Triệu Viễn Chu, Anh Lỗi còn có đại gia an ủi, đồng dạng mất đi gia gia vượn trắng, chỉ có thể khóc một cách vô hồn trên bậc thang tuyết.
Đêm đó, hắn nhìn thấy tám vết sẹo bị sấm đánh trên lưng Triệu Viễn Chu, nhưng hắn không thể thay phụ thân và huynh trưởng tha thứ cho Triệu Viễn Chu. Bốn cái không thể là đang giết chết trái tim của mình mà lẽ ra họ không nên có, đồng thời họ cũng đang ngày đêm dằn vặt bản thân sau cái chết của đại yêu.
"Triệu Viễn Chu, lại đây." Hắn ở đằng sau kêu gọi yêu.
"Ngươi đem đào hồ trả lại cho ta." Yêu kia cố chấp vẫn không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu không có trả lời, Triệu Viễn Chu cho rằng hắn đã về phòng, nước mắt không biết cố gắng rơi xuống. Bị người một phen túm lên, kéo vào áo choàng.
Hơi ấm bao phủ lấy đại yêu bị gió tuyết vùi dập, mặt Trác Dực Thần áp vào một bên mặt y, không có một khe hở.
"Triệu Viễn Chu, Viễn Chu..." Trác Dực Thần thì thầm vào tai y. Trong lòng tưởng niệm huynh trưởng. ' ca, hắn là nơi trái tim đệ thuộc về, đệ đã từng từ bỏ hắn, và cả trái tim đệ nữa. Hãy tha thứ cho đệ, là trái tim của Tiểu Trác tâm không đủ mạnh mẽ, đệ không bỏ xuống được. '
Triệu Viễn Chu bị hắn kêu đến lỗ tai nóng lên, nước mắt ngăn không được rơi xuống. Ủy khuất không chịu ra tiếng.
"Ta... Là ta không tốt." Trác Dực Thần lau nước mắt trên mặt y, hôn y nhẹ nhàng hết lần này đến lần khác. Canh Thần xấu hổ chậm rãi nhắm mắt chui vào vạt áo.
Ngươi là bạn thân hoặc là ái nhân đều sẽ không ảnh hưởng đến khát vọng ta hôn ngươi, ta luôn mơ mơ hồ hồ mà yêu ngươi, ở tối nghĩa biên giới, ta làm lơ biên giới.
"Ta không nhìn thấy, ngươi có thể đeo vào cho ta được không?" Hắn thấp giọng dụ hống.
Nỗi ủy khuất của Triệu Viễn Chu cứ như vậy dễ dàng bị vuốt phẳng. Y đem sợi dây đeo vào cổ hắn, vòng tay qua eo Trác Dực Thần, "Trong núi có suối nước nóng, chúng ta cùng đi nhé?"
Tuy nhiên, vì vết thương của mình Trác Dực Thần, cũng nhìn thấy tình cảm của Triệu Viễn Chu dành cho Văn Tiêu trong ảo ảnh, sự an ủi vừa rồi đã là hắn cầm lòng không đậu nghĩ sai, không nên mặc kệ. Hắn thân thủ dựng lên bức tường.
"Ngươi đi đi, ta có thương tích không thể đụng vào nước."
"Ta sẽ giúp ngươi trị liệu, suối nước nóng cũng có lợi cho khôi phục." Triệu Viễn Chu tiếp tục quấn lấy hắn. Từ khi tỉnh lại y liền đối với việc Trác Dực Thần như gần như xa mà cảm thấy bất an.
Bị dỗ dành và kéo đi, Trác Dực Thần vì sự thỏa hiệp của mình mà cảm thấy trơ trẽn. Chờ đến khi Triệu Viễn Chu ân cần cởi đai lưng của hắn, sự hối hận của hắn đã lên đến đỉnh điểm.
"Triệu Viễn Chu! Ta là nhìn không thấy, không phải không có tay." Hắn cự tuyệt sự trợ giúp của Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu đối tiểu ngoan cố biệt nữu đã miễn dịch, đại yêu chuyển biến tốt liền thu tự mình xuống nước chờ đợi.
Không có biện pháp, thích là kỳ phùng địch thủ, ái là cam bái hạ phong. Người trong lòng chỉ có thể sủng hắn. Triệu Viễn Chu sâu kín nghĩ.
Sau khi nhìn thấy vết thương tợn thương trên lưngTrác Dực Thần, Triệu Viễn Chu trong cổ họng nghẹn ngào, có lẽ y mới là người được sủng. Triệu Viễn Chu bị vận mệnh thua thiệt, nhưng lại có người âm thầm che chở y khỏi gió tuyết, lấy huyết nhục của chính mình ấm khắp người y.
"Trác Dực Thần, đừng đối tốt với ta như vậy.", Ta sẽ luyến tiếc chết. Triệu Viễn Chu chịu đựng chua xót cho hắn trị liệu.
Con rắn đen đã được nước suối sưởi ấm, đang nằm trên bờ nghỉ ngơi, Trác Dực Thần lại ôm mặt hôn lên nước mắt của y, Triệu Viễn Chu không khỏi quấn lấy hắn mà hôn.
Không quên trêu ghẹo, "Trác Tiểu Thần, sau lưng ngươi có mắt sao?"
"Triệu Viễn Chu, nụ hôn của ngươi quá chân thực, ta hiểu lầm." Trác Dực Thần cảm nhận được vật cứng ở giữa hai chân mình, đẩy Triệu Viễn Chu ra chậm rãi sờ đến bên bờ, ở thức hải gọi Canh Thần tới.
Triệu Viễn Chu mới vừa bị cảm thấy rối tinh rối mù, sau đó đã bị bỏ lại ở đây, còn không thể hiểu được nói cái gì hiểu lầm. "Trác Dực Thần, ngươi hiểu lầm cái gì a?!"
"Hiểu lầm, trong lòng ngươi có một con khỉ." Dưới ánh trăng ở cửa động, khuôn mặt tựa như trích tiên dường như cười khẽ một , thế nhưng sau đó quay người rời đi.
Triệu Viễn Chu nghiến răng nghiến lợi, nói giống như khi y cuồng hóa đều hạ thủ được người, dường như thanh tâm quả dục. "Trác Tiểu Thần, ngươi so với tất cả tiểu cô nương trong Thiên Đô Thành gộp lại còn thất thường hơn!" Thiên so thế gian sở hữu sinh linh, đều làm y tâm ngứa.
Đại yêu tức giận ngâm mình trong nước suối phun bong bóng, làm chính mình bình tĩnh. Cuối cùng, y vẫn nằm ở bên cạnh Trác Dực Thần giận dỗi, trằn trọc, xoay người lấy xương quai xanh của hắn nghiến răng.
"Triệu Viễn Chu, ngươi là cho sao?"
"Đúng vậy, Trác xương cốt ~" Người được yêu thương sẽ bắt đầu không có sợ hãi. Triệu Viễn Chu cãi lại, bị đẩy cái trán, cũng ôm chặt eo ăn vạ trong lòng ngực hắn.
————————
Lúc bình minh, mấy người tụ tập ở miếu Sơn Thần, Anh Lỗi cũng không phải cần cùng bọn họ chia lìa. Tiểu đội lại lần nữa trước đi đến Hòe Giang Cốc tìm kiếm Dao thủy.
Sương trắng dâng lên, ảo ảnh của Ly Luân đánh úp lại, đưa bọn họ tiến vào Tập Yêu Tư. Bạch Cửu như cũ lấy ra nút bịt tai nhưng Trác Dực Thần đã ngăn lại hắn, "Ta nhìn sự vật không còn linh hoạt như trước nữa, càng dựa vào âm thanh nhiều hơn."
"Vậy ta phải chăm sóc Tiểu Trác đại nhân thật tốt." Triệu Viễn Chu bởi vậy cũng không mang nút bịt tai có vấn đề. Bạch Cửu sốt ruột chỉ có thể lại nghĩ cách.
Tiểu Hòe Tinh chặn đường, vẫn như cũ châm ngòi hỏi từng người xem họ là người hay yêu.
Trác Dực Thần đã biết tiểu xiếc của nàng, hắn cho rằng Triệu Viễn Chu có lẽ sớm đã phát hiện điểm đáng ngờ, nên làm theo lời nói đáng ngờ của Hòe tinh. Nhưng Văn Tiêu còn ở bên cạnh Ly Luân, sớm chút chạy đến, có lẽ có thể không làm ô nhiễm dao thủy, cũng miễn da thịt chi khổ cho nàng.
"Triệu Viễn Chu, đừng náo loạn." Khi Bạch Cửu bị nhốt, hắn đem chuôi kiếm duỗi vào lồng của cây Hòe, tỏ vẻ Bạch Cửu không phải yêu.
"Ngươi Tiểu hòe tinh này chuyên chọn quả hồng mềm để niết. Cũng may Tiểu Trác đại nhân của chúng ta, anh minh thần võ." Triệu Viễn Chu thuận sườn núi liền hạ.
"Ngươi mới mềm." Trác Dực Thần quay người lại, dùng bao kiếm vỗ vào eo và hông của Triệu Viễn Chu một cái. 【 Ta mềm hay không mềm ngươi liền rất rõ ràng. 】
Triệu Viễn Chu cứng lưỡi, lại không ngờ có một ngày mình lại bị tiểu cũ kỹ đùa giỡn. Nhưng y còn đang giận dỗi. 【 ngươi chạy thực nhanh ta rõ ràng. 】
"Ngươi... Nhanh chóng giải quyết nàng, chúng ta đi tìm Văn Tiêu." Trác Dực Thần khó lòng giãi bày, thúc giục y.
Bên kia, Văn Tiêu và Ly Luân đã nhắc đến Triệu Viễn Chu trong trò chơi câu hỏi của họ.
"Ngươi biết thói quen nhỏ của Triệu Viễn Chu sao? Hắn thích ai, liền dính lấy người đó đấu võ mồm. Bạch Trạch thần nữ, sao hắn lại không đi theo ngươi?" Ly Luân cười nhạo.
Văn Tiêu lại dừng bút lại cười nói, "Đó là chuyện bình thường, Tiểu Trác là người tình trong mộng của hàng vạn thiếu nữ ở Thiên Đô Thành." Lại vừa nói vừa viết, "Hòe quỷ ghen tị."
"Ngươi!" Ly Luân đã hết kiên nhẫn, trước tiên cắt vào làn da Văn Tiêu để lấy máu.
Bên ngoài điện, Triệu Viễn Chu cầm ô lên, nhớ lại lúc trước y và Ly Luân còn chưa đối địch nhau. Những giá trị bất đồng giữa việc đối xử với con người và yêu của hai người bọn họ chú định sẽ quyết liệt.
Vì giải cứu Bạch Cửu, Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần bị tách ra và bị nhốt trong một chiếc lồng sắt phủ đầy chú ấn vẽ bằng máu của Chư Kiền để hạn chế yêu lực. Ly Luân ác liệt bóp chặt cổ Bạch Cửu muốn chơi vui vẻ hai chọn một.
"Triệu Viễn Chu, ngươi chọn Bạch Cửu hay chọn Trác Dực Thần?"
Khi Triệu Viễn Chu lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, Ly Luân trào phúng y, "Rất khó chọn sao? Băng Di hậu nhân tay cầm Vân Quang kiếm, có mấy cái yêu có thể làm hắn bị thương."
Ly Luân càng tức giận hơn trước sự im lặng của y, "Ngươi thật buồn cười. Ngươi có thể rửa sạch máu của Trác gia phụ tử sao? Người chính là người, yêu chính là yêu, si tâm vọng tưởng."
Triệu Viễn Chu cũng không bị chọc giận, ngược lại trầm tĩnh nói mỗi cái bằng hữu trong tập yêu tiểu đội, khi khen đến Trác Dực Thần, "Tuy rằng ta không muốn khen hắn, nhưng Tiểu Trác đại nhân quả thật là quân tử như lan, lòng mang chính nghĩa, ..."
"Đủ rồi!" Ly Luân ngắt lời y, sự dịu dàng trong mắt Triệu Viễn Chu khi nhắc tới Trác Dực Thần là nỗi nhớ nhung mà hắn chưa từng thấy.
Trác Dực Thần và Bùi Tư Tịnh đuổi tới, trong lúc Anh Lỗi được dặn dò đi trong điện tìm Văn Tiêu. Ly Luân đánh trúng Bạch Cửu giải phóng huyết mạch Thần tộc trên người hắn, sương trắng lại lần nữa dâng lên mấy người đang tụ tập trong sân của Tập Yêu Tư trong ảo cảnh.
Văn Tiêu được Anh Lỗi tìm thấy, tay áo dính đầy máu tươi, vẫn là chậm một bước. Trác Dực Thần trực tiếp hóa khí thành băng và tấn công.
Triệu Viễn Chu cũng luôn chú ý tới sự an nguy của Văn Tiêu, nhưng mạng sống của Triệu Uyển Nhi nằm giữa hai người bọn họ, y không có tư cách đi quan tâm. Chỉ có thể phối hợp với Trác Dực Thần để đối phó Ly Luân.
Đại yêu theo sát bảo vệ hắn, đoản kiếm trong ô mang theo lệ khí hoạt thương Ly Luân. Trước khi Ly Luân mở miệng, Trác Dực Thần trước trào phúng, "Thế nên bạn bè thân thiết nơi nhân gian của bọn ta không bao giờ tặng ô. Vì ô đại biểu chính là ly tán. Đây là chính ngươi chọn."
Khi Văn Tiêu giật lấy chiếc trống bỏi mà Triệu Viễn Chu đưa cho Ly Luân và đâm vào, Trác Dực Thần tâm thông truyền tới. 【 trát hảo! Ngươi qua đi. 】
Triệu Viễn Chu không chần chừ nữa, kịp thời đỡ lấy Văn Tiêu, không làm nàng bị đánh trúng.
Vết thương trên người Ly Luân do Bất Tẫn Mộc mà Triệu Viễn Chu trong lúc vô tình tiếp xúc, sau đánh cho bị thương, mà suốt ngày bị lửa thiêu rụi cả ngày. Khi phát tác không thể tiếp tục duy trì ảo cảnh, thế thân hòe diệp tan đi, mấy người trở về miếu Sơn Thần.
Bên ngoài miếu, Phạm Anh cùng Sùng Võ Doanh cùng tiến đến tróc nã Triệu Viễn Chu. Văn Tiêu và Trác Dực Thần đều nói giúp y, Bùi Tư Tịnh lại giúp đỡ Sùng Võ Doanh.
Triệu Viễn Chu lại có vẻ thực bình tĩnh, còn có tâm tình cùng hắn nháy mắt ám chỉ. "Yên tâm." 【 Hẹn gặp lại ở Thiên Đô Thành, ta không ở ngươi mang hảo xà. 】
Trác Dực Thần biết y cùng Bùi Tư Tịnh sớm có dự mưu, nhưng Ôn Tông Du ở đó, hắn vẫn là dặn dò, 【 Đừng không có việc gì tìm, tội chịu. 】
【 Tuân mệnh, Tiểu Trác đại nhân. 】 Triệu Viễn Chu đối với sự quan tâm của hắn luôn là thực hưởng thụ, khi bị bắt đi y còn không quên đáp lại trong lòng.
Trở lại Thiên Đô Thành, đôi mắt của Trác Dực Thần lại chảy ra huyết lệ.
【 Tiểu Trác đại nhân, địa lao của Sùng Võ Doanh không có thoải mái bằng Tập Yêu Tư. Nó bốc mùi. 】
【 Tiểu Trác đại nhân, ngươi đừng không để ý tới ta. 】
Tuy rằng Triệu Viễn Chu bị bắt đi, nhưng không ngừng liên lạc cùng Trác Dực Thần, y lo lắng Trác Dực Thần đang bị mù.
【 An tĩnh đi, ta muốn ngủ một lát. 】 Trác Dực Thần yên lặng lau huyết lệ, không có nói cho Triệu Viễn Chu. Vảy rắn cũng bắt đầu xuất hiện ở một bên cổ hắn.
"Ngươi cần phải bổ sung máu, gần nhất đừng giúp Triệu Viễn Chu tinh lọc lệ khí. Ta tận lực để trấn áp yêu đan, nhưng thân thể ngươi bị hao tổn vẫn là sẽ không áp được yêu khí tiết ra ngoài mà thương thân." Canh Thần bồi Ngoa thú, đối với một bên Trác Dực Thần nói.
Ngoa thú lần đầu tiên nói chuyện với Trác Dực Thần, nàng sợ Vân Quang kiếm của hắn. Nhưng hắn vẫn luôn chiếu cố nàng và Canh Thần, cho nên muốn giúp hắn. "Ngươi dùng lông thỏ của ta đi, thấy chính là chân tướng."
Trác Dực Thần gật gật đầu, Canh Thần lại nhắc nhở hắn, "Sinh tâm khẩu bất nhất, còn ngươi thì sao? Triệu Viễn Chu có câu nói không tính võ đoán, trên đời này không có bảo vật nào có thể phân biệt được chân tâm. Nịnh thảo không phải, ảo cảnh cũng không bằng ngươi chính miệng đi hỏi, có tin hay không là ở chính ngươi."
Tình yêu khiến con người dũng cảm, tình yêu khiến con người cảm thấy tự ti, và tình yêu khiến con người khiếp đảm. Vân Quang kiếm trong tay Trác Dực Thần khiến tất cả chúng yêu sợ hãi, nhưng chỉ đại yêu kia làm hắn không dám mở miệng.
Huyết khế, Bạch Trạch lệnh, Đại Hoang mấy năm ràng buộc, cùng lời hứa đại yêu bất tử vĩnh viễn làm bạn bên cạnh Văn Tiêu, chính là điều kỳ tích duy nhất mà hắn đã tìm kiếm suốt mười năm để có thể đến gần Triệu Viễn Chu.
Hắn chỉ là một mảnh gỗ trôi dạt mà Triệu Viễn Chu mượn khi gặp khó khăn, hắn chỉ là người cầm Vân Quang kiếm để giết chết Triệu Viễn Chu. Trộm tới thời gian, làm sao dám đem này tư hữu.
Đó chỉ là một đoạn đường, không cần tham lam, Trác Dực Thần. Trong bóng đêm, hắn bước đi một mình bằng cách chạm vào bức tường...
【 Triệu Viễn Chu, vì sao hoa chỉ nở có một mùa? 】 đào hồ rung động.
"Bùi đại nhân, ta hỏi ngươi một vấn đề." Đang thủ cửa lao chuẩn bị tùy thời mà động Bùi Tư Tịnh nghe đại yêu đột nhiên thấp giọng mở miệng, chăm chú lắng nghe.
"Có loài hoa nào chỉ nở một mùa không? Ta thấy phần lớn là hai mùa." Đại yêu làm như có thật nghiêm túc hỏi.
Bùi Tư Tịnh một đầu dấu chấm hỏi, "Việc này có liên quan gì đến việc điều tra Sùng Võ Doanh?"
Triệu Viễn Chu khăng khăng, "Việc này rất quan trọng, nguy hiểm đến tính mạng." Trác Dực Thần tiếng lòng nghe rất cô đơn...
Thấy y nói không nên lời, Bùi Tư Tịnh tin tưởng vững chắc, y đang động kinh không cần phản ứng.
"Ngươi xác thật có bệnh." Một kiếm chém đứt xích sắt cửa lao.
Y lòe ra, hạ gục tên cai ngục bằng chữ "Mộng", vội vàng đáp lại. 【 Tiểu Trác đại nhân, hoa trong Đào viên tiểu viện có thể vì ngươi vĩnh viễn nở rộ a. 】
Triệu Viễn Chu khao khát mọi mong muốn của Trác Dực Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com