Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

【 Mộc Dĩ Thần Chu 】 Hóa yêu 09

"Yên tâm, ta sẽ không vì áp lực của Sùng Võ Doanh và thừa tướng mà thỏa hiệp. Người duy nhất có thể giết Triệu Viễn Chu, chỉ có thể là ta." Mà ta sẽ không giết Triệu Viễn Chu.

Trác Dực Thần biết Văn Tiêu vẫn luôn không muốn Triệu Viễn Chu chết, hắn nhất định sẽ cố gắng dùng hết toàn lực để giúp bọn họ ở bên nhau.

Khi người của Sùng Võ Doanh tới cửa, hắn như cũ ra cửa ngăn cản, kéo dài thời gian để Văn Tiêu trốn đến trong nhà của phụ thân Bạch Cửu, Tư Đồ Minh.

"Tiểu Cửu, ngươi không phải là bạn của chúng ta sao?" Bùi Tư Tịnh lạnh giọng chất vấn.

Triệu Viễn Chu đã ở trong lúc lơ đãng, bị Bạch Cửu phân biệt dùng đan Thanh Ôn, Hoán Linh Tán và bịt mắt để phong tỏa ba giác của y. Chỉ có bọn họ biết bởi vì mắt Trác Dực Thần bị mù, mộc tắc không có thành công. Mà Ôn Tông Du hiển nhiên không biết, Triệu Viễn Chu tin tưởng Bạch Cửu vẫn còn có lương tri.

【 Triệu Viễn Chu, đừng đùa nữa. Văn Tiêu bị truy nã, ngươi hãy đến nhà Tư Đồ Minh để bảo vệ nàng ấy đi. 】 Trác Dực Thần dùng tâm thông hưởng ứng.

Triệu Viễn Chu nghe được giọng nói của hắn, 【 Còn ngươi thì sao? Có khỏe không. 】 Trác Dực Thần lại không để ý đến y.

Khi Bạch Cửu từng bước một đến gần, Triệu Viễn Chu không hề trì hoãn mà khởi động Sơn Hải Thốn Cảnh mà Bùi Tư Tịnh giấu ở phía sau.

"Lợi hại a, Văn Tiêu đại nhân, bị toàn thành truy nã." Triệu Viễn Chu cầm lệnh truy nã của thần nữ, muốn cùng Văn Tiêu hòa hoãn không khí.

Văn Tiêu hồi dỗi không khí trở lại như trước. Triệu Viễn Chu luôn là vì thần tính của nàng mà bị thuyết phục, tuy rằng Đại Hoang đều cười nhạo nữ thần không có thần lực này, nhưng y hiểu nàng dũng cảm và thông minh đến mức nào.

"Tiểu Cửu, sao đệ lại về đây?" Thanh âm của Trác Dực Thần khiến Triệu Viễn Chu nháy mắt nhảy nhót ra cửa.

Mấy người làm sáng tỏ thân thế của Bạch Cửu, mẫu thân hắn Bạch Nhan là bán thần nửa yêu bởi vì Bạch Trạch lệnh biến mất mà bị bắt hóa ra chân thân là cây cối.

"Tiểu Cửu, đệ trưởng thành rồi. Phạm sai cũng không sao, chỉ cần đệ gánh nổi cái giá của trưởng thành. Biển khổ vô biên, kịp thời quay đầu, thì vẫn là ráng chiều rực rỡ." Trác Dực Thần kiên nhẫn khuyên giải an ủi.

Hắn nghiêng đầu, đôi mắt rắn của Canh Thần chiếu ra biểu tình hâm mộ trên mặt Triệu Viễn Chu. Cái gọi là cực ác chi yêu, nước mắt đã ở hốc mắt đảo quanh.

【 Viễn Chu, đúng hay không? 】 Triệu Viễn Chu rưng rưng kinh ngạc mà nhìn về phía bóng lưng Trác Dực Thần đang kéo Bạch Cửu.

Triệu Viễn Chu cho rằng mình nghe nhầm, nhưng tiếng chuông trên mắt cá chân nói cho y biết, đó là Trác Dực Thần đang an ủi y. Nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, bị hắn lau đi khi đi ngang qua.

Trác Dực Thần tùy ý để Triệu Viễn Chu nắm lấy bàn tay đang lau nước mắt của mình, mấy người nghênh trận với Ôn Tông Du.

Lúc cung thủ bắn ra, hắn chỉ có thể buông Triệu Viễn Chu ra lấy Vân Quang thuẫn che chở mấy người. Khi mũi tên mang theo ngân châm gai ngược của Ôn Tông Du bắn về phía Văn Tiêu. Khi Triệu Viễn Chu tương hộ, Trác Dực Thần vì vô năng của mình mà cắn răng.

Sau khi bị mù, hắn nhân cơ hội ngăn cản Triệu Viễn Chu mất đi thính giác, nhưng nó đã làm bản thân hắn đổ huyết lệ, không biết có thể giúp được Triệu Viễn Chu bao nhiêu, ít nhất ngăn cản không cho y hoàn toàn cuồng hóa.

Huyết đồng ở trong mắt Triệu Viễn Chu ẩn hiện, tiếng kêu gọi của mọi người khiến cho y kiên trì, Trong một mảnh hồng quang cảnh tượng Trác Dực Thần nắm chặt Vân Quang kiếm kích thích làm tâm thần y rung chuyển, lệ khí bởi vậy quay cuồng, y đột nhiên muốn mặc kệ. Cũng giống như kiếp trước, y đánh về phía Ôn Tông Du sau bỏ chạy đi Đào viên tiểu viện.

Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh bị bắt đi. Trác Dực Thần thoát lực choáng váng khiến cho hắn ngồi xổm xuống, lấy kiếm bảo trì cân bằng.

Kia Văn Tiêu nhặt chiếc bình ngọc rơi xuống đất phát ra thanh âm thanh thúy, hắn biết Triệu Viễn Chu uống lên rất nhiều ngọc cao để áp chế chính mình. Rõ ràng con vượn trắng này sợ đắng như vậy...

Hắn suy yếu, khiến Bạch Cửu và Anh Lỗi lo lắng vô cùng, vì vậy bọn họ đi trước tìm Ngạo Nhân giả mạo Văn Tiêu.

Trác Dực Thần cầm kiếm một người rời đi nhà của Bạch Cửu, dựa vào đào hồ không ngừng kêu gọi, 【 Triệu Viễn Chu, tỉnh lại đi. 】

Bên kia, Triệu Viễn Chu bởi vì mất đi bốn thức đang ngồi đối diện với tâm ma sinh ra ở Đào viên tiểu viện.

"Bất luận ngươi muốn cái gì, sức mạnh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi này cũng có thể làm cho ngươi."

"Chi bằng giống như trước đây, ngoan ngoãn giao bản thân cho ta đi." Tâm ma dụ dỗ.

"Phí công chịu khổ, liệt hỏa chước tâm. Hà tất phải chịu đựng, Bạch Trạch lệnh và thần nữ, chỉ cần ngươi muốn đều dễ như trở bàn tay." Một yêu một ma song song nhìn vào trong viện. Khi ảo ảnh của Văn Tiêu xuất hiện, nàng cùng Triệu Viễn Chu bình phàm ấm áp dưới tuyết pha trà.

Triệu Viễn Chu xác thật muốn chăm sóc cho Văn Tiêu, cười khổ nói, "Thì ra ngươi căn bản là không hiểu." Trước khi y hoàn toàn bị mất khống chế, ngay cả tâm ma của y cũng không biết nội tâm sâu nhất tâm của y.

Lúc này, kết giới nổi lên dao động, có người tiến vào cấm chế mà Triệu Viễn Chu chỉ cho phép mình thông qua.

Dựa vào đào hồ tiến vào, người ôm kiếm dựa vào bàn đu dây ở hành lang, bởi vì tâm khế thế nhưng cũng nhìn thấy ảo ảnh trong viện.

Thần thức hỗn độn Triệu Viễn Chu nỗi lòng khẽ nhúc nhích, tâm ma nhíu mày, vì sao đột nhiên hoảng sợ. Hắn dụ dỗ lâu như vậy, mà tâm thần của Triệu Viễn Chu còn đồ sộ bất động, nhưng khi tiểu tử này đến thì y lại dao động.

"Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu đang ở trong ngục. Ngươi còn có nhàn tâm ở chỗ này ảo tưởng." Trác Dực Thần mở miệng, lại không tới gần. Tầm mắt Canh Thần nhìn chằm chằm vào tâm ma có gương mặt giống yêu kia.

Tâm ma tới gần, huỳnh thạch trên thanh kiếm sáng lên, làm hắn sợ hãi. Là hắn! Phàm nhân không muốn sống lấy máu rót vào miệng hắn, không, bán yêu!

Nhưng điều khiến hắn sợ hãi hơn nữa là Triệu Viễn Chu trái lại đang ảnh hưởng đến hắn. Tâm ma cư nhiên cũng giống như Triệu Viễn Chu đang khát vọng được gần gũi với Trác Dực Thần.

Tâm ma lui ra phía sau một bước, Trác Dực Thần không có đuổi theo, mà là tự mình ngồi ở trên bàn đu dây.

Triệu Viễn Chu tựa hồ có chút phân không rõ ảo giác và hiện thực, đi tới. Y dùng Nhất Tự Quyết, "Động". Bàn đu dây lắc lư, tâm ma xem thẳng nhíu mày. Giờ phút này, hắn cư nhiên có cùng một cái ý tưởng giống Triệu Viễn Chu, bọn họ để ý tới vì sao Trác Dực Thần lại không cười.

Ảo ảnh trong viện lặng yên biến hóa, nam nữ dưới tàng cây uống trà, biến thành Trác Dực Thần đang múa kiếm, kiếm phong chỉ đến đâu, Triệu Viễn Chu nằm trên cây đều lặng yên dùng yêu lực nở rộ đóa hoa.

Mà Bạch Trạch thần nữ, Anh Lỗi, Bạch Cửu cùng với Bùi đại nhân cùng ở một bên đang xem và uống rượu, hoà thuận vui vẻ.

Tâm ma quay đầu, phát hiện hắn cùng thân thể Triệu Viễn Chu cùng nhau đang quan sát biểu tình của người nọ trên bàn đu dây. Hắn đã tê rần, điều này có nghĩa là gì?

Lần trước khống chế thân thể của y, bán yêu này liền khinh người quá đáng, hại tâm thần của hắn cùng Triệu Viễn Chu nhau tránh ở thức hải, quả thực sỉ nhục. Triệu Viễn Chu là yêu mạnh nhất Đại Hoang lại bị bán yêu này ỷ vào Vân Quang kiếm khinh nhục, liền cấm địa đào cuối cùng là Đào viên tiểu viện cũng bị hắn đạp dưới chân.

' A, ngươi nói ta không hiểu. Quả nhiên hận vẫn là so với yêu càng mãnh liệt. Thần nữ ôn nhu mật ý không bằng thù địch kích thích thân thể. ' tâm ma nghĩ lui về thân thể, làm hắn tới giết tiểu tử này.

Triệu Viễn Chu bị tâm ma khống chế tới gần, Trác Dực Thần nghiêng đầu xem y. "Triệu Viễn Chu, ngươi bố trí ta múa kiếm, không được lấy ra điểm thành ý."

"Sửng sốt làm gì, dùng tay đẩy." Giọng nói Trác Dực Thần mang theo ý cười truyền đến.

Tâm ma cười, chính hợp ý hắn. Bước chậm đứng ở phía sau Trác Dực Thần. Những móng vuốt màu đen vươn tới lưng của người nọ.

"Chi du ~" bàn đu dây lại lần nữa đong đưa Đôi mắt của tâm ma mở to khi nhìn vào bàn tay đang đẩy cơ thể dưới sự điều khiển của mình.

Hắn hít một hơi thật sâu, "Xuy lạp." Móng tay cắt qua vào lớp ngoài của quần áo Trác Dực Thần.

"Triệu Viễn Chu, đây là bộ thứ mấy rồi, ngươi thu móng vuốt của ngươi đi!"  Trác Dực Thần mắng y, móng vuốt lùi về biến mượt mà. Tâm ma lửa giận nổi lên, hắn lại duỗi móng tay ra, trong đầu mình đặc biệt rõ ràng thanh âm của người này, thính giác của Triệu Viễn Chu đang quấy phá.

Lệ khí ngưng tụ lòng bàn tay tâm ma, đánh vào trái tim của Trác Dực Thần. Hắn nắm ngàn thằng mới đứng vững thân hình, khụ ra một búng máu tới.

Trong lòng cảm thấy đau âm ỉ, ý thức của Triệu Viễn Chu suýt nữa tránh thoát trói buộc, y biết là Trác Dực Thần đã tới, không phải ảo giác. Tâm ma bản thân phải bình tĩnh lại và nhìn con rắn đen trên vai Trác Dực Thần đang quay lại nhìn mình.

Đột nhiên, người nọ túm lấy cổ áo y và kéo y đến trước mặt.

Ảo ảnh trong viện, khuất khỏi tầm mắt của Trác Dực Thần, hiện ra cảnh tương Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần đang ở trong rừng ôm hôn. Tâm ma nhướng mày, nguyên lai là như thế này.

Hắn cười khẽ, chủ động một bàn tay ôm lấy cổ Trác Dực Thần, vươn đầu lưỡi, liếm đi vết máu trên cằm hắn. Mặt khác dùng móng vuốt sắc nhọn chạm vào thanh kiếm ở thắt lưng Trác Dực Thần, nhưng lại chạm vào một vật thiết khí không phải là kiếm.

Lúc này, môi của tâm ma sắp tới gần bị Trác Dực Thần nắm gương mặt ngăn lại, một tay kia đoạt lại thiết khí mà hắn đang nắm và áp lên mặt hắn. Là một cái ngăn cắn nhỏ để phòng ngừa yêu thú đả thương người.

Hắn ngoan ngoãn để Trác Dực Thần đeo vào, đôi mắt khóa chặt vào con ngươi đen đó, quả nhiên bị mù. Nhất Tự Quyết, "Huyễn".

Tức thì, trong viện ngày đêm luân phiên, trăng tròn treo cao.

"Tiểu Trác đại nhân, cái lồng sắt nhỏ này có thể giam ta được sao?" Theo Trác Dực Thần đứng dậy, tâm ma ngồi ở trên bàn đu dây. Duỗi chân đá nhẹ vào bắp chân hắn, chiếc chuông trên cổ chân y kêu đinh linh, là trào phúng cũng là dụ dỗ.

Trác Dực Thần mặt vô biểu tình lấy Vân Quang kiếm ngăn cách lòng bàn tay, máu theo cánh tay chảy xuống, tâm ma nhớ rõ sự lợi hại của máu này. Nhưng mạc danh xao động, giống như khiêu khích liếm máu, y đang khát cầu.

Cái tay kia huyền tới trên đầu y, máu nhỏ giọt trên má và trượt xuống môi y. Y duỗi lưỡi liếm, Trác Dực Thần cười, nắm chặt miệng vết thương để máu chảy vào miệng y qua cái ngăn cắn này.

Trác Dực Thần ở trong sự chưa đã thèm của Triệu Viễn Chu thu hồi tay, bám vào người ở bên tai y, thấp giọng cười nói, "Hắn bất quá chỉ muốn bốn mùa tươi đẹp, năm tháng vô lo ở bên Văn Tiêu. Ngươi ngoan chút, ta sẽ hảo hảo uy ngươi."

Tâm ma híp mắt, trước mắt người bộ dáng thành thạo, mạc danh chói mắt. Hắn bí mật giải phóng yêu lực, ảo ảnh Trác Dực Thần trong viện tiêu tán. Biến thành Triệu Viễn Chu ôm Văn Tiêu hôn nhau dưới đêm trăng.

"Tiểu Trác đại nhân, hắn vì được ở bên nữ thần mãi mãi, mà bất luận cái gì thống khổ đều có thể chịu đựng. Ngươi nghĩ mình là ai?"

Nhìn thấy Trác Dực Thần đứng dậy lẳng lặng nhìn ảo ảnh, tâm ma đã thống khoái lại dày vò, Triệu Viễn Chu thần thức nghe thấy đang giãy giụa, nhưng hắn vẫn phải khiêu khích nói ra.

"Ta?  Có lẽ giống như cái cây trong viện kia, phụ trách chăn nuôi ngươi. Muốn nếm thử sao?" Trác Dực Thần kéo móng vuốt y đang duỗi ra ấn ở ngực.

Trái tim đập mạnh mẽ trong lòng bàn tay y, hấp dẫn nhịp tim của Triệu Viễn Chu nhịn không được đi theo tần suất của hắn.

"Muốn ta chơi với ngươi liền ngoan một chút. Hiện tại, ngươi nên ngủ. Hắn muốn đi cứu Văn Tiêu." Trác Dực Thần hôn lên giữa mày y, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mi mắt y, cảm nhận được tiếng tim đập ở bên tai tâm ma chậm rãi chợp mắt, dựa vào trong lòng ngực hắn hôn mê.

Bóng đêm thối lui, chim hót anh anh, ánh nắng phản chiếu trong đôi mắt đen mở to của Triệu Viễn Chu.

Trác Dực Thần ở một bên đang cắn một đầu tấm vải đen, tự băng bó lòng bàn tay mình. Vân Quang kiếm bị ném ở trong ngực Triệu Viễn Chu.

Y căm giận tháo xuống mang cái ngăn cắn ở trên mặt, mở miệng chính là, "Ngươi hôn hắn."

Trác Dực Thần lấy Vân Quang kiếm về, đi dọc theo hành lang. "Ta đang giúp ngươi. Văn Tiêu đang ở đại lao của Sùng Võ Doanh, ngươi đã biết rất rõ đường đi."

Triệu Viễn Chu đứng dậy đi theo phía sau hắn, lải nhải "Nhưng ngươi hôn hắn! Còn cho hắn uống máu của ngươi, nói muốn bồi hắn chơi!"

Trác Dực Thần cũng không quay đầu lại, "Ta còn muốn đi bắt Ngạo Nhân.", Hắn đá văng cửa viện ra và rời đi, ngươi còn hôn Văn Tiêu đâu.

Đem ngăn cắn khí hung hăng bóp nát, Triệu Viễn Chu tưởng đem tâm ma gọi ra tới đánh một trận. Nhưng lại không muốn để tâm ma và Trác Dực Thần giao lưu, trong miệng tanh ngọt làm y chua xót cho chính mình một bạt tai.

Bên kia, Anh Lỗi cùng Bạch Cửu ở trong rừng cây gặp Ngạo Nhân biến thành Trác Dực Thần, nhưng bởi vì mùi lưu huỳnh thực mau liền xuyên qua.

Chờ Trác Dực Thần thật sự xuất hiện, hai cái kẻ dở hơi làm cảm xúc của hắn tốt hơn một chút, cùng bọn họ lại náo loạn một lần, sau đó họ đi theo mùi gia vị của Anh Lỗi tìm được đến Thiên Hương Các.

Triệu Viễn Chu lẻn vào đại lao của Sùng Võ Doanh, xác nhận Văn Tiêu không có việc gì, muốn đi tìm Trác Dực Thần, lại bởi vì những gì xảy ra trong viện kia, trong lòng y để ý. Dựa vào trên tường giận dỗi.

"Ngươi không đi giúp Trác đại nhân sớm ngày phá án, ở chỗ này cũng không thay đổi được gì. Ta sẽ bảo hộ Văn Tiêu." Bùi Tư Tịnh đối với sự trầm mặc của y khó hiểu.

Thấy y phiết miệng vẫn là dựa tường bất động, Bùi Tư Tịnh sốt ruột hỗ trợ. "Vẫn là ngươi đang tìm tìm một loại hoa chỉ nở một mùa để khắc chế lệ khí? Văn Tiêu có lẽ có thể giúp ngươi."

Văn Tiêu nhìn y, dò hỏi, "Ngươi có manh mối gì về ngoại hình của nó không? Ta có thể giúp ngươi suy nghĩ."

"Không cần, trái đã kết quả cũng đút cho yêu khác ăn.", Triệu Viễn Chu thở dài, lưu lại một câu, trong nháy mắt rời đi.

Giây lát, y tìm cảm ứng của đào hồ, đứng ở trước cửa Thiên Hương Các. Lạnh lạnh phun tào, "Trác Tiểu Thần, một cái tâm ma còn chưa đủ. Rất tốt!"

Y vừa vào cửa, liền thấy Ngạo Nhân đằng sau tấm màn sân khấu, người đã biến thành chính mình và dọa Anh Lỗi, nhướng mày tỏ vẻ một chút cũng không giống.

Giây tiếp theo liền cười không nổi, yêu kia hóa thành Văn Tiêu ngã xuống đất, gọi Tiểu Trác, thế nhưng xoa vòng eo của Trác Dực Thần dựa vào hắn chậm rãi đứng dậy. Tay còng tay ở trên cổ hắn, cổ áo đều bị kéo ra!

Trước khi y lao tới, liền thấy Trác Dực Thần một phen đẩy nàng ra. Một câu "Vô liêm sỉ!" trung khí mười phần.

"Không hổ là Tiểu Trác đại nhân, quả thực chính nghĩa lại tà ác như vậy." Y cười trộm, an tâm ôm cánh tay bàng quan.

Ngạo Nhân bay ra khỏi sân khấu, Trác Dực Thần sưởng cổ áo cầm kiếm đuổi theo, bị nắm lấy kiếm dò hỏi, "Tiểu Trác, ta là Văn Tiêu đây. Con không thích ta sao?"

Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần không có phản bác, dấm được nhưỡng một buổi trưa hoàn toàn đổ.

Y bay tới và phát hiện ra rằng Trác Dực Thần dường như bị ảnh hưởng bởi giọng nói của Ngạo Nhân. Sau khi yêu lực đánh trúng Ngạo nhân, che lại lỗ tai của người nọ.

Lại bởi vậy làm Ngạo Nhân chạy thoát, Anh Lỗi đi cản, suýt nữa bị cắt qua mặt. Triệu Viễn Chu hỗ trợ cứu hắn, bên tai lại truyền đến rối loạn.

"Ai nha, các vị đại gia, hà tất chấp nhất một cái cô nương đâu, chúng ta nơi này còn có rất nhiều cô nương a.", "Ai da, Trác đại nhân đừng thẹn thùng..."

Triệu Viễn Chu quay đầu lại, Trác Dực Thần đã vô thố bị bao phủ ở giữa các cô nương. Một đôi tay sơn móng tay  sờ đến môi Trác Dực Thần, còn có người nhân cơ hội ăn bớt, chạm vào bộ ngực đang hé mở của hắn. Hoang đường, Trác Dực Thần của y toàn thân đều là tay!

Y dùng Nhất Tự Quyết "Ngăn", định trụ những kiều nga  phấn như lang tựa hổ này.

Lôi Trác Dực Thần ra, dùng sức túm chặt vạt áo hắn, thắt chặt chiếc thắt lưng đã lỏng của hắn thành một nút thắt chặt đến mức Trác Dực Thần suýt nữa thở không nổi chống ở trên vai y.

Bị Triệu Viễn Chu một đường giận trừng mắt, ngăn cách các cô nương, mang ra Thiên Hương Các.

"Ngươi buông ra, ta không thở được!" Trác Dực Thần chụp bay tay y, dựa vào thị giác của Canh Thần gian nan cùng nút thắc làm đấu tranh.

Triệu Viễn Chu xem hắn là thật sự khó chịu, cúi đầu hỗ trợ. Bạch Cửu cùng Anh Lỗi thật vất vả đuổi theo kêu lên một tiếng chói tai.

"A ~! Triệu Viễn Chu ngươi không thể khi dễ ta Tiểu Trác ca, ta liều mạng với ngươi!" Bạch Cửu múa may tứ chi bị Anh Lỗi chặn ngang bám trụ.

"Tiểu Cửu, không cần xúc động, chúng ta thêm lên cũng đánh không lại hắn."

Trác Dực Thần thật vất vả điều chỉnh tốt đai lưng, đẩy Triệu Viễn Chu ra, trấn an Bạch Cửu. "Đừng náo loạn, Ngạo Nhân chạy ."

Mấy người ở trong rừng đốt lửa, bận việc cả đêm thể lực tiêu hao không nhỏ. Anh Lỗi lại đặt nồi lên nấu cơm.

"Ta hoài nghi, không, ta chắc chắn Ly Luân chưa chết." Trác Dực Thần cẩn thận dùng từ. Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Triệu Viễn Chu.

Ngày ấy Ly Luân ở ảo cảnh làm bộ bị Bất Tẫn Mộc thiêu hồn phi phách tán, Triệu Viễn Chu khóc bóng dáng đều đang run rẩy. Người bạn thân ngày xưa vẫn giữ một vị trí vô cùng quan trọng trong trái tim Triệu Viễn Chu.

"Vụ án Văn Tiêu giết hại thừa tướng, trăm ngàn chỗ hở qua loa bắt giữ. Khẳng định là Sùng Võ Doanh từ giữa làm khó dễ, nhưng vì sao Ngạo Nhân này sẽ nghe theo sự  sai phái của Sùng Võ Doanh. Ngươi ở ảo cảnh cũng nhìn thấy nàng biến thành Văn Tiêu tập kích." Trác Dực Thần phân tích.

Triệu Viễn Chu trầm ngâm, "Ôn Tông Du đã từng nói qua người được chọn trong tập yêu tiểu đội là do hắn thúc đẩy, Ly Luân cũng cùng hắn có giao dịch là giúp hắn lấy nội đan của ta, vì ta đã từng trong lúc vô tình hút Bất Tẫn Mộc vào trong cơ thể. Xác thật thực khả nghi."

"Ngạo Nhân không chỉ biến thành Văn Tiêu, hiện tại nàng còn sẽ biến thành bộ dáng của chúng ta, vì chính là vu oan giá họa tan rã chúng ta. Phải cẩn thận đôi mắt và thanh âm của nàng." Anh Lỗi đưa ra nhược điểm của nàng làm mọi người cẩn thận.

Triệu Viễn Chu đã nắm lấy tay Trác Dực Thần, bán cái nút nói, "Cùng với ngồi chờ chết, không bằng bắt ba ba trong rọ."

Bạch Cửu lại đây lay Triệu Viễn Chu, "Triệu Viễn Chu, ngươi buông tay. Không thể chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Tiểu Trác ca mới không phải ba ba!"

Trác Dực Thần nhướng mày xem y, Triệu Viễn Chu vẻ mặt vô tội, y thật sự chỉ muốn nắm tay.

"Tiểu Trác đại nhân, ta bị oan. Rõ ràng là khí vũ hiên ngang, Tiểu Cửu ngươi như thế nào mắng chửi người! Ta chỉ là muốn truyền yêu lực cho hắn chữa thương." Triệu Viễn Chu biểu thiệt tình, kéo xuống mảnh vải trên tay Trác Dực Thần.

Bạch Cửu lúc này mới tự trách hiện tại mới phát hiện Tiểu Trác ca bị thương, vội quan tâm hắn, lại hỏi, "Triệu Viễn Chu, biện pháp của ngươi là cái gì?"

"Ngạo Nhân khẳng định sẽ đi theo chúng ta quan sát thói quen của chúng ta. Chúng ta không bằng tĩnh xem này biến, phát hiện nàng liền diễn cho nàng xem. Hiện tại Văn Tiêu bị bỏ tù, nếu nàng nhịn không được ăn người, sẽ tự chứng minh trong sạch cho Văn Tiêu."

Triệu Viễn Chu giải thích xong, nắm tay Trác Dực Thần không bỏ. Bốn người cùng nhau trở về Tập Yêu Tư.

Hôm sau, sáng sớm Trác Dực Thần đã bị Triệu Viễn Chu ở trong ngực củng tỉnh.

"Tiểu Trác đại nhân, hôm nay chúng ta đi trên đường dụ bắt Ngạo Nhân đi." Y ngửi lành hương trên người Trác Dực Thần đề nghị.

Bên đường, Trác Nhất Thần một tay cầm Vân Quang kiếm, một tay cầm đầy hạt dẻ rang, bánh sữa, diều nhỏ..... của Triệu Viễn Chu. Mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm đại yêu một tay cầm một sợi dây thức lưng, một tay cầm trâm cài đang khoa tay múa chân bên cạnh đầu hắn.

"Triệu Viễn Chu, ngươi thật là ra tới bắt Ngạo Nhân, không phải là tới để cho ta thanh toán sao?"

"Tiểu Trác đại nhân, trời xanh chứng giám, ta chính là dùng ra cả người thủ đoạn biểu diễn cho nàng xem, rốt cuộc ngày thường chúng ta cũng không đi dạo phố. Này đó ăn vặt cùng đồ vật cũng không thường mua."

Trác Dực Thần bị y đậu cười, hắn cho rằng trước đây Triệu Viễn Chu luôn cùng Ly Luân chuồn êm ra ngoài. Gia hỏa này, là yêu quái ở Đại Hoang thích nhất đi dạo phố a.

Nhìn thấy quầy đựng ô bên cạnh, hắn không cấm nhớ tới nháo phiên sau, Triệu Viễn Chu và Ly Luân còn tùy thân mang theo món quà mà đối phương đã tặng, quả nhiên tình ý chân thành đâu!

Hắn nghiêng đầu tránh thoát bàn tay đang cài cây trâm trên đầu hắn. Trác Dực Thần cùng Triệu Viễn Chu đi dạo không biết đến con phố thứ mấy, đột nhiên không muốn đi dạo cùng y nữa. Triệu Viễn Chu đang nghĩ đến ai khi đi dạo phố? Chỉ có thể là Ly Luân đi.

"Túi tiền cho ngươi, chính mình dạo. Ta đi về trước." Trác Dực Thần ném lại túi tiền cho y, mang theo một ít đồ đạc của y rời đi.

"Ai! Tiểu Trác đại nhân, dừng bước. Trước mắt chính là tiệm may, vừa lúc bồi thường cho ngươi mấy bộ quần áo." Triệu Viễn Chu triển cánh tay ngăn lại hắn, vẻ mặt lấy lòng.

Trác Dực Thần xem mặt mày y đều là thiệt tình ý cười, oán trách chính mình ăn cái gì phi dấm. Triệu Viễn Chu khó được vui sướng, đương nhiên muốn bồi y tận hứng. "Triệu Viễn Chu, ngươi dùng tiền của ta bồi thường cho ta?"

Triệu Viễn Chu tắc tỏ vẻ, "Tiểu Trác đại nhân, ngươi ta đều đang phá án ở Tập Yêu Tư, mỗi tháng chỉ nhận được một lượng bạc đã là lỗ lớn rồi. Ngươi cũng nhận phần của ta, đưa hết cho ngươi."

Nói, chưởng quầy chào đón nhiệt tình chiêu đãi. Triệu Viễn Chu chỉ vào mấy khối vải dệt có màu sắc mà Trác Dực Thần không thường mắc, kéo hắn lại gần, "Làm mấy bộ xiêm y cho Trác đại nhân. Cánh tay triển thả cửa muốn đủ, không cần đo, kích cớ các nơi là..."

Y thuộc như lòng bàn tay báo kích cỡ dáng người Trác Dực Thần. Tiểu Trác đại nhân có chút may mắn mắt mình bị mù, có thể quay đầu rắn của Canh Thần sang một bên, thập phần bình tĩnh.

Liền ở cho rằng chịu đựng một kiếp khi, chưởng quầy lại hỏi, "Vị quan gia này, xin hỏi ngày thường thói quen là phóng bên nào, chúng ta hảo cho ngài lưu thả cửa."

Trác Dực Thần mới vừa dịch ra bước chân, đã bị Triệu Viễn Chu giành trước, "Trác đại nhân thiên phú dị bẩm, thả cửa lớn hơn một chút, còn có thói quen của hắn là phóng bên phải."

Chưởng quầy sửng sốt một chút, ở hai người chi gian qua lại đánh giá.

"Câm miệng." Trác Dực Thần cắn răng gọi y, cho y một cái mặt lạnh.

"Ân? Ân!", "Ai, được." Triệu Viễn Chu và chưởng quầy cùng cảm nhận được áp lực.

Trác Dực Thần chán nản, xoay người đi ngoài cửa chờ y.

Lại ở thị giác của Canh Thần nhìn thấy Ngạo Nhân biến thành bộ dáng Triệu Viễn Chu, ở góc đường trốn đi. Hắn đem đồ vật đưa cho Triệu Viễn Chu, cầm kiếm đuổi theo.

Hắn mới vừa chạy ra, lại tức thở hổn hển trở lại bên cạnh Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu đem đồ vật thả lại trên tay hắn, hỏi hắn, "Chạy đi đâu?"

Đối phương trả lời y, "Thấy Ngạo Nhân, nhưng không đuổi kịp." Triệu Viễn Chu gật gật đầu, tỏ vẻ không nóng nảy, nàng còn sẽ xuất hiện lần nữa." Hứng thú dâng trào còn muốn lại đi dạo.

' Trác Dực Thần ' lại nói mệt mỏi, muốn đi quán trà uống trà.

Triệu Viễn Chu vui vẻ cùng hướng, rót trà cho hắn ' Trác Dực Thần ', còn mình thì từ trong túi lấy ra một quả đào đã rửa sạch rồi gặm.

"Triệu Viễn Chu, thích ăn đào như vậy, quả nhiên là con khỉ." Trác Dực Thần vừa uống trà vừa dỗi y.

Triệu Viễn Chu giơ tay, "Thực ngọt, ngươi có muốn thử không?"

' Trác Dực Thần ' tới gần, muốn liền tay y cắn đào. Lại bị né tránh, Trác Dực Thần nhíu mày phục lại treo lên gương mặt tươi cười, nhuyễn thanh gọi y. "Viễn Chu ca ca, ngươi như thế nào xác định nàng sẽ xuất hiện lần nữa đâu?"

Triệu Viễn Chu nhìn chằm chằm hắn sau một lúc lâu, sau đó lấy tay che mặt hắn, thần bí thấp giọng nói, "Ta trộm nói cho ngươi... Hắn chính là bồi ta đi dạo chín con phố cũng chưa kêu mệt."

Trác Dực Thần nghe không rõ dựa lại đây, bị y đè lại cổ tay một phen. Sau khi giãy giụa vùng vẫy muốn thoát ra, Triệu Viễn Chu lạnh mặt nói, "Ta thiện ý nhắc nhở ngươi một câu, chớ có ở trước mặt Tiểu Trác đại nhân nhắn đến ca ca, ta bảo đảm ngươi sẽ chết thực thảm."

Lúc này, Bạch Cửu và Anh Lỗi ra tới mua đồ ăn, nhìn thấy hai người ở cửa sổ quán trà. Bọn họ vẫy tay chào hỏi, lại thấy Trác Dực Thần một tay cào về phía đôi mắt Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng tránh thoát, Ngạo Nhân biến thành Trác Dực Thần nhảy cửa sổ mà chạy. Ngay sau đó, y phát hiện trâm cài mua cho Trác Dực Thần không có, túi đào mà Trác Dực Thần rửa cho y cũng không còn nữa.

Ở dưới lầu, Bạch Cửu xem y tức muốn hộc máu nhảy xuống cửa sổ, đuổi theo y ra ngoài

Lúc này, Trác Dực Thần thật sự truy ném trở về ấn chưởng quầy nói tới quán trà tìm Triệu Viễn Chu, gặp được Bạch Cửu bọn họ. Dò hỏi Triệu Viễn Chu đâu?

"Triệu Viễn Chu kêu, ' ngươi dùng mặt của hắn, còn dám trộm đào của ta! ' giống như bị điên rồi đuổi theo Ngạo Nhân." Bạch Cửu nghiêm túc bắt chước.

【 Triệu Viễn Chu, ngươi có thể bị lừa lấy đào sao? Nàng ấy đã nói cái gì làm ngươi hoảng thần. Đừng đuổi theo nữa. Trước trở về lại nói. 】 Trác Dực Thần lo lắng Ly Luân lại kích thích Triệu Viễn Chu muốn lấy nội đan của y.

【 Nàng nói... Ngạo nhân, ngươi không được dùng mặt hắn làm loại vẻ mặt này, đừng cởi quần áo của hắn ra! 】

Trác Dực Thần đỡ trán, xem ra hắn đã đánh giá quá cao chỉ số thông minh của Ngạo Nhân. Chỉ là, trò chơi thay đổi khuôn mặt này khi nào kết thúc a...

( ảm ơn vì nhận xét nhỏ dễ thương, người đam mê thiết bị chống cắn 沈薪辞)




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com