Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

【 Mộc Dĩ Thần Chu 】 Hóa yêu 10

Do sự sai lệch mà Trác Dực Thần mang đến từng bước trở về quỹ đạo thời gian. Trò hề của Ngạo Nhân không kéo dài được lâu, trúng Hoán Linh Tán có trộn lẫn với ô thảo, nàng thường xuyên ở phố xá sầm uất hóa thành người khác. Sau bị bọn họ truy đuổi, chân tướng về việc Văn Tiêu giết người đã được sáng tỏ.

Mấy người tụ tập cùng nhau dùng bữa, Triệu Viễn Chu đột nhiên ôm ngực. Yêu văn ẩn hiện trên mặt, lại bị y áp xuống.

Trác Dực Thần ở bên cạnh y thấy rõ ràng. Bởi vì bốn giác quan đều bị phong, lệ khí thường xuyên có khuynh hướng mất khống chế, không có Bạch Trạch lệnh áp chế. Tác dụng của máu hắn đối với lệ khí càng ngày càng ngắn.

Triệu Viễn Chu ra vẻ bình tĩnh gắp một đũa thịt cá, ăn một ngụm liền nhíu mày buông xuống. Thường xuyên nhắc mãi cá do Anh Lỗi làm là ngon nhất thế giới, cũng đã vài lần khi ăn cá liền nhíu mày.

Anh Lỗi khó hiểu tự mình cũng kẹp một miếng cá lên nếm thử, ăn rất ngon a. "Đại yêu, ngươi ăn cá chán à? Hay là đầu lưỡi của ngươi có vấn đề." Nói xong, Bạch Cửu nhéo hắn một cái, hắn không biết tại sao nhìn qua.

Nghe Bạch Cửu nhỏ giọng nói thầm, bốn giác quan của Triệu Viễn Chu đều bị phong, y đương nhiên không có vị giác. Anh Lỗi vụng về an ủi, "Triệu Viễn Chu, cá hôm nay không tươi, lần sau ta lại cho ngươi tìm tốt."

Trác Dực Thần lại nhìn chằm chằm vào eo bụng của Triệu Viễn Chu, hắn đột nhiên nhớ tới trước khi hồi tưởng, Canh Thần nhắc tới quả trứng kia, quả trứng bị đánh rơi bên ngoài, trứng của hắn và Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu ở một bên cảm tạ Anh Lỗi. Y vuốt bụng, nói, "Có lẽ là không nếm được hương vị, ăn đồ không mới mẻ, có chút không thoải mái, ta đi về trước."

Nhìn Triệu Viễn Chu trở về phòng trước, Trác Dực Thần nói sẽ ở lại giúp dọn dẹp chén đũa, lại chần chừ hỏi Bạch Cửu, "Yêu, sẽ mang thai sao?"

Bạch Cửu vẻ mặt khó hiểu, "Tiểu Trác ca, ngươi hỏi cái này làm gì? Yêu cũng là do yêu mẹ sinh ra, đương nhiên sẽ mang thai."

Nói xong đã bị Trác Dực Thần chụp đầu, vội vỗ vỗ miệng, giống như đang mắng chửi người.

"Ý ta là... chuyện gì sẽ xảy ra nếu yêu ra đời sớm?" Hắn thật sự là hỏi không ra nam yêu có thể có thai hay không, nên chỉ có thể tập trung vào sự sống sót của quả trứng.

Bạch Cửu suy tư một chút, "Ta đoán cũng giống như con người, thai nhi sinh non thân thể sẽ yếu ớt, cũng có khả năng sẽ chết non. Nhưng là yêu có rất nhiều loại, có sinh con non, có đẻ trứng,  v.v thiên biến vạn hóa. Ví dụ là quả trứng đi, cũng chính là trứng, nếu trước tiên sinh ra rất có thể không ấp ra liền chết ở trong xác."

Trác Dực Thần đã sớm có dự cảm, nhưng chén trong tay vẫn là rơi xuống vỡ vụn. Giống như quả trứng mà hắn không bao giờ biết được, chú định diệt là sẽ chết.

"Tiểu Trác ca, sao ngươi lại khóc? Ngươi sẽ không, ngươi sẽ không ở bên ngoài có cái nữ yêu quái, còn có tiểu yêu quái đi!"

Đáng tiếc Bạch Cửu không nghe được đáp án, đã bị Anh Lỗi che lại, "Sao có thể, Tiểu Trác đại nhân tuyệt đối không thể cùng yêu ở bên nhau."

Trác Dực Thần bình tĩnh lại, nhặt chiếc bát vỡ lên, "Tiểu Cửu, là yêu trộm bị bắt gần đây đang mang thai. Ngươi nên chăm sóc nàng nhiều hơn. Ngươi nói cho Anh Lỗi nên chuẩn bị đồ ăn như thế nào." Hắn lấy ra hồ sơ ký lục trong phòng giam yêu đang hoài con cái lấy làm cớ.

Chờ Bạch Cửu giao đãi với Anh Lỗi, hắn nhớ kỹ thiếu ăn thịt tanh, chuẩn bị nhiều trái cây, những đồ khác thì không kiêng ăn, yêu so người cường tráng, nhân loại có rất nhiều thứ làm bị thương cơ thể nhưng bọn họ đều không sợ, chỉ cần yêu lực không bị hao tổn liền không thành vấn đề.

Trác Dực Thần nhớ tới thuật pháp hỗn độn trên con rối Bùi Tư Hằng đã hao phí yêu lực ngàn năm của Triệu Viễn Chu. Sau đó thanh kiếm của hắn bị gãy và Triệu Viễn Chu vị để cứu hắn càng là dùng hết yêu lực để sữa chữa Vân Quang kiếm.

Cho nên, đứa bé kia... Mới sinh ra sớm. Một hài tử gần như không có hy vọng sống sót, Triệu Viễn Chu mới gạt hắn. Hắn cư nhiên còn trách Triệu Viễn Chu lừa hắn.

Trác Dực Thần không lãng phí thời gian nữa, thấp giọng nói với Anh Lỗi vài câu, mang theo đồ vật trở về phòng. Hắn rất nóng lòng muốn gặp Triệu Viễn Chu, lại thấp thỏm lo sợ Triệu Viễn Chu có thể không muốn hay không.

Triệu Viễn Chu về sớm nghỉ ngơi, cũng không có như thường lui tới gấp không chờ nổi nằm trong ổ chăn chờ Trác Dực Thần trở về hai người một chỗ.

Y ngồi ở trước bàn, đang nghĩ cách nói chuyện với Trác Dực thần như thế nào để một mình về Đào Viên tiểu viện. Trác Dực Thần liền đã trở lại, còn lấy tới một vò rượu.

"Đây là rượi thạch lựu do làm Anh Lỗi, ta vẫn luôn muốn uống cùng ngươi." Trác Dực Thần rót đầy một ly cho y, trước kia ở ngày Vân Quang kiếm bị gãy ấy, hắn cầm theo hai vò rượi thạch lựu đi Đào Viên tiểu viện, cuồng hóa Triệu Viễn Chu không có thể uống được.

Triệu Viễn Chu cười, lại tràn đầy chua xót. Y bưng chén rượu lên cùng Trác Dực Thần khẽ chạm, nhập khẩu có thể nếm đến một chút ngọt thanh. "Ta cũng có thể đối ẩm cùng Tiểu Trác đại nhân, thật tốt."

"Nếu như ngươi thích, ta cùng Anh Lỗi học nhưỡng cho ngươi nhiều thêm mấy bình. Ngươi có chuyện muốn gì muốn nói với ta sao?" Trác Dực Thần nhìn y, thử thăm dò hỏi.

"Áo, ta tính toán trước về Đào Viên tiểu viện, ở lại thêm hai ngày." Triệu Viễn Chu đang lo không biết nên mở miệng như thế nào.

"Được, ta đi cùng ngươi. Là lo lắng lệ khí mất khống chế sao, ta sẽ giúp ngươi. Còn có chuyện gì muốn nói với ta sao?" Trác Dực Thần nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của y, hắn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Triệu Viễn Chu.

Nhưng Triệu Viễn Chu lại phủ lên mu bàn tay hắn, từ chối. "Tiểu Trác đại nhân, ta hiểu ý tốt của ngươi. Nhưng Văn Tiêu, Tiểu Cửu bọn họ cần ngươi bảo vệ, tốt nhất ta nên tự mình đi thì hơn."

Trác Dực Thần hiểu rằng y luôn là nghĩ đến bạn bè của mình, mà Văn Tiêu... Hắn đè nén sự khó chịu trong lòng, đáp ứng và lại lần nữa hỏi y. "Hai bên ta đều sẽ bảo vệ tốt. Viễn Chu, có một số việc ngươi có thể nói cho ta."

Triệu Viễn Chu thu tay lại, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, y trêu ghẹo, "Tiểu Trác đại nhân, tâm như gương sáng, chí như thước hành. Ta làm sao có thể giấu được ngươi." Nói xong, rót rượu cho Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần uống rượu, cúi đầu mỉm cười. Hắn nhắm mắt lại, trầm mặc một lát, mở miệng trước Triệu Viễn Chu: "Triệu Viễn Chu, ngươi chỉ uống rượi với người cầm Vân Quang kiếm."

"Nhưng người duy nhất cầm Vân Quang kiếm, chỉ có ngươi, Trác Dực Thần." Trong cổ họng Triệu Viễn Chu nghẹn lại. Y biết Trác Dực Thần phát hiện mình có thể mất khống chế bất cứ lúc nào. Có lẽ, giây tiếp theo sẽ là kết thúc của họ.

Hơn nữa, y cũng không hiểu được, trong bụng y.... Rõ ràng Trác Dực Thần là người, y cũng là nam yêu, chuyện này là không có khả năng. Thời thượng cổ Băng Di tự nguyện hóa thành người phàm, hậu đại của hắn có loãng máu của Băng Di nên có thể sử dụng yêu lực trong Vân Quang kiếm, nhưng bọn hắn không phải yêu. Đứa trẻ này không nên giữ lại...

Điều mà Trác Dực Thần chấp nhất hỏi, hẳn là khi lệ khí mất khống chế, Đào viên tiểu viện tâm ma cùng ảo giác. Nhưng mà tâm ma của y người khác không thể hỗ trợ, nói cũng sẽ chỉ làm Trác Dực Thần càng thêm phiền não.

Căn phòng im lặng, họ cùng nhau ngồi cười đùa dưới ánh trăng sáng trong gió. Họ thân mật uống rượu dưới ánh nến, nhưng lại nhìn nhau trong nước mắt.

"Người của tộc Băng Di có thể đánh thức Vân Quang kiếm không nhiều lắm, trong ba vạn năm của ngươi, cũng không tính thiếu. Hiện giờ chỉ còn ta."

Triệu Viễn Chu trầm mặc nghe, chờ vở kịch lớn hắn muốn nói trong đêm nay. Nhưng Trác Dực Thần không có nói lời thề chém giết mà y muốn.

"Tại sao lại là ta? May mắn thay là ta." Trác Dực Thần cười nói, nước mắt chảy đầy mặt.

Triệu Viễn Chu ấn xuống chén rượi hắn muốn cầm lên, Trác Dực Thần cũng không giãy giụa, ngược lại đem cái ly đưa tới bên miệng y. "Ngươi uống."

Từ trên tay hắn uống một hơi cạn sạch, liền thấy Trác Dực Thần trực tiếp cầm vò rượu lên uống, tùy ý rượu ướt nhẹp vạt áo. Điều này không giống như Trác thống lĩnh ngày thường đi, ngồi, nằm, toàn theo khuôn phép cũ. Tối nay, hắn chỉ là Trác Dực Thần.

"Vì cái gì muốn hóa thành nước mưa?" Trác Dực Thần không đầu không đuôi mà hỏi một câu. Triệu Viễn Chu nhớ tới đây là lời y đã từng nói với Văn Tiêu, cảm thấy hắn say.

Nhưng vẫn là vẫn lấy tay áo lau vết rượu trên cằm của hắn rồi trả lời. "Nhật nguyệt sao trời tuy đẹp, lại không cách nào tới gần."

Trác Dực Thần dựa vào vò rượu lắng nghe, sau đó rót một ngụm. "Thực ôn nhu. Ngươi có biết việc đi bộ trên hai mươi tám ngọn núi của Đại Hoang có bao nhiêu khó đi sao? Lầy lội, chẳng dễ chịu chút nào. "

Triệu Viễn Chu kinh ngạc, y nhìn Trác Dực Thần đứng dậy loạng choạng đi lên sân thượng, vội vàng đi theo, tránh cho hắn bị ngã. Con ma men kia mang theo y ngã ngồi ở mép sân thượng.

"Ngươi là nói..." Y muốn hỏi một chút Trác Dực Thần có ý tứ gì. Lại đột nhiên không dám mở miệng.

"Văn Tiêu thân thể gầy yếu, sao có thể ở trong mưa chờ ngươi? Quá tàn nhẫn, Triệu Viễn Chu." Trác Dực Thần vỗ mạnh vào ngực y, giống như là đang giải thích câu nói trước đó của y.

Triệu Viễn Chu bị hắn chụp sau đó ho khan một tiếng, mạc danh có điểm chột dạ. Nghĩ đến không biết khi nào liền phải ly biệt, y thấp giọng nói, "Ta... Ta là sợ Văn Tiêu mềm lòng, không thể tiếp thu được. Kia chỉ là..."

"Ngươi chỉ là lừa nàng. Đại yêu chỉ lừa tiểu cô nương, đúng không." Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Trác Dực Thần đoạt đi.

Hắn lại rót một ngụm, trong lòng nói cho chính mình nghe, nhưng ngươi lừa ta mười năm.

Lãnh hương trên người của Trác Dực Thần hòa lẫn với  rượi lựu quấn quanh mũi chóp mũi của Triệu Viễn Chu trong gió đêm. Bàn tay ấm áp rời khỏi ngực y, Triệu Viễn Chu giơ tay tưởng giữ lại, nhưng lại buông xuống vì luồng lệ khí từ trong lòng chảy ra.

"Triệu Viễn Chu, ngươi thoạt nhìn không giống chỉ yêu, ngươi giống như thần tiên ta mà chưa từng thấy qua. Là thần nhập vào thân thể yêu quái." Người say rượu nâng cằm Triệu Viễn Chu lên nhìn.

Triệu Viễn Chu bị lời nói khó hiểu của hắn làm da đầu tê dại, toàn thân cảm thấy bất an. Có chút ngồi không yên, giơ tay sờ lên trán hắn. "Tiểu Trác đại nhân, ngươi đang nói yêu đầy người lệ khí tay nhiễm máu tươi là thần minh sao? Tửu lượng của ngươi cũng quá kém đi."

Trác Dực Thần  gạt đi bàn tay đang chạm vào trán mình, "Ý ta là nói, yêu một lòng tràn đầy bảo hộ Đại Hoang cùng nhân gian thái bình, lại một lòng muốn chết không ngừng thương tổn chính mình, đầu óc hư rồi."

Triệu Viễn Chu bị khuôn mặt đỏ bừng và ngữ ra kinh người của hắn chọc cười, y ôm lấy đầu Trác Dực Thần, làm hắn dựa vào trên vai mình. Lẳng lặng ngẩng đầu xem ánh trăng.

"Triệu Viễn Chu, ngươi vì cái gì không nói ánh trăng như nước?"

Không đợi y trả lời, Trác Dực Thần lại tiếp tục nói, "Ta biết, đại yêu chỉ cùng tiểu cô nương xem ánh trăng."

Triệu Viễn Chu bật cười, y nhịn không được so đo cùng con ma men âu yếm của mình. "Nói hươu nói vượn, người cùng ta ngắm trăng bây giờ chính là Tiểu Trác đại nhân ~"

"Nhưng ta không nhìn thấy nữa." Trác Dực Thần thấp thấp nói.

Y nhìn con rắn đen trên vai người nọ, hai yêu nhìn nhau, Con rắn đen phun tin tử, tỏ vẻ hắn mở to mắt đâu.

Triệu Viễn Chu nhìn đôi mắt đen trống rỗng của Trác Dực Thần, trong lòng khổ sở than nhẹ, cúi người hôn người trong lòng đang thất vọng buồn bả của mình.

Trác Dực Thần né tránh, thanh âm nghẹn ngào nước mắt đoạn như châu. Hắn hi vọng hỏi, "Triệu Viễn Chu, có lẽ lời thề có thể phá, vận mệnh có thể thay đổi?"

Triệu Viễn Chu cười khổ trầm mặc, làm sao Trác Dực Thần không hiểu, hắn đã bước lên vào con đường không thể quay lại của Triệu Viễn Chu.

Ngày mai, tức là ngày kiếm gãy, khi đối mặt với cuồng hóa Triệu Viễn Chu trong Đào viên tiểu viện, hắn cũng đã biết. Mọi thứ giống như một cuốn sách có kết thúc đã được định trước, cho dù hắn có lật xem đến như thế nào đi chăng nữa thì nó cũng giống nhau.

"Triệu Viễn Chu, đi trong bóng tối quá khó khăn. Đi dưới mưa mệt lắm. Giẫm lên vết xe đổ, quá đau."

"Nhưng dù khó khăn đến đâu, chỉ cần có ngươi, ta đều sẵn sàng vượt qua ngàn lần." Trác Dực Thần cầm lấy một sợi tóc bạc trước người y, hôn ở bên môi. Đây là những lời trong lòng mà ngày thường hắn không thể bày tỏ được.

"Không có có lẽ, không có nếu." Triệu Viễn Chu trả lời vang vọng trong gió đêm.

"Vạn..." Lời nói của Trác Dực Thần cũng bị phong ấn trong miệng hắn bằng Nhất Tự Quyết mà y đã dùng, khiến hắn không thể nói ra.

Y đứng dậy, bóng dáng tràn đầy vẻ cự tuyệt. "Không có vạn nhất, Trác Dực Thần. Nếu không, ta không cần phải xuất hiện ở Tập Yêu Tư, cũng không cần tìm kiếm người cầm kiếm là ngươi. Ngươi phải nhớ lời ngươi đã hứa với ta."

Khi đầu ngón tay ngưng tụ yêu lực, Trác Dực Thần phá vỡ Nhất Tự Quyết. "Triệu Viễn Chu, chuyện duy nhất ngươi không nên làm chính là trêu chọc ta."

"Là lỗi của ta. Trác đại nhân, thay ta chăm sóc cho Văn Tiêu thật tốt." Yêu kia quay đầu lại, mang theo yêu văn huyết đồng, để lại một lời, một mình đi đến Đào viên tiểu viện.

Trác Dực Thần quăng ngã nát vò rượu, nằm ngửa trên mặt đất, ánh trăng hẳn là đang cười nhạo hắn. Canh Thần bị hắn bưng kín đầu, trong mắt tối tăm, Nguyệt hoa độc không thương tiếc hắn.

Nguyệt hoa như thế nào bất công. Đại yêu vốn là thích ngắm trăng, thương tiếc Văn Tiêu sẽ mềm lòng thống khổ, duy độc không yêu hắn. Triệu Viễn Chu không nói cho hắn biết, Triệu Viễn Chu hối hận.

Sáng sớm, mấy người biết được Triệu Viễn Chu một mình trốn về Đào viên tiểu viện, đều đang khuấy cháo trong bát mà không biết mùi vị.

Hôm nay, đó là ngày Vân Quang kiếm bị gãy. Đó cũng là khởi đầu cho cái chết của mỗi người. Cho nên đêm qua Trác Dực Thần mới có thể bức thiết truy vấn Triệu Viễn Chu, nói ra rất nhiều chuyện phi thường.

Giẫm lên vết xe đổ lộ, niềm hy vọng duy nhất càng giống sự trào phúng của số phận. Chỉ cho phép hắn làm quần chúng, lại một lần nhìn nữa nhìn Triệu Viễn Chu từng bước hướng tới cái chết.

Trác Dực Thần nhìn về phía Bạch Cửu đã bị Ly Luân gởi lại yêu đan trong ảo cảnh đang đối diện và Anh Lỗi người không hề hay biết gì cùng Văn Tiêu đang lo lắng cho Triệu Viễn Chu. Hắn buông cái muỗng, đứng dậy đi về phía tiểu lâu nơi Ngoa thú đang sinh sống.

Phạm Anh mang đến tin tức xấu, Hướng vương ra mệnh lệnh tróc nã Triệu Viễn Chu.

"Tiểu Trác!", Trong tiếng kêu của Văn Tiêu, Trác Dực Thần tiếp ý chỉ, cũng không quay đầu lại đi về phía tiểu lâu.

Giây lát, Bạch Cửu bị Ly Luân ký sinh như cũ tìm tới đưa cho hắn lạc phách châm. Trác Dực Thần nhận lấy.

Trước khi đi tìm Triệu Viễn Chu, hắn tới gặp Văn Tiêu, kể cho nàng nghe về cây châm của Bạch Cửu. Nhìn cô nương ngốc sắp vì chữa trị Bạch Trạch lệnh mà một mình cô độc ở trong đồng hồ mặt trời trong suốt 300 năm, vẫn còn lo lắng hắn sẽ giết Triệu Viễn Chu mà vô thố, nói một câu kỳ quái để an ủi nàng.

"Về phần đại yêu nợ ngươi, để hắn từ từ trả đi. Chỗ nào có nhờ người chiếu cố." Nói xong, hắn mang theo Vân Quang kiếm không để ý tới Văn Tiêu cố gắng giữ lại, kiên quyết đi về phía sự kết thúc của thời gian là con ngươi của mình.

Đào viên tiểu viện, Triệu Viễn Chu điều chỉnh hơi thở theo nước, ảo giác của tâm ma ở bên cạnh y không được mê hoặc.

"Đừng nghĩ đến nàng ấy nữa, ngươi đã giết sư phụ Triệu Uyển Nhi của nàng ấy mà vẫn muốn ở bên nàng ấy sao."

Triệu Viễn Chu nhíu mày lại không có lơi lỏng, tâm ma đột nhiên cười.

"Áo, không đúng. Là Trác Dực Thần, phụ huynh hắn đều chết dưới tay ngươi. Làm sao ngươi lại khiến hắn yêu ngươi? Chậc chậc, ta vẫn là không bằng ngươi, thủ đoạn cao minh, hắn chắc chắn sẽ nhân từ nương tay với ngươi, không thể giết ngươi."

Triệu Viễn Chu nhắm mắt giận mắng, "Câm miệng!"

Hậu duệ Băng Di đó sẽ ảnh hưởng tới hắn, cái khát vọng kỳ quái đó. Hắn phải giết tên tiểu tử kia trước khi Triệu Viễn Chu cam tâm tình nguyện chết ở dưới Vân Quang kiếm. Tâm ma cảm giác phòng bị của y buông lỏng, và nó trở nên hung hãn hơn.

"Thiên tài kiếm thuật thiếu niên là hy vọng của nhân gian, cũng là một tên nhóc hạ lưu. Không, hắn rõ ràng là đồng loại với chúng ta, ta nhớ ra góc đối diện đó. Ha ha ha ha, hậu duệ của Băng Di chắc chắn là một con yêu."

Triệu Viễn Chu cau mày, một đạo yêu lực đánh qua, tâm ma né tránh, bay tới trước mặt y, hai khuôn mặt giống nhau như đúc đối diện nhau.

Tâm ma đem một tia lệ khí thấu nhập vào giữa mày y, "Nhìn kỹ đi,  ngươi hẳn là nhớ rõ, chỉ là bị máu của Băng Di áp đang ở sâu trong thức hải. "

Trong thức hải, ký ức của Triệu Viễn Chu sau khi anh mất kiểm soát trong đêm trăng máu ở núi Côn Luân bị tâm ma hiện lên.

Y thấy nhìn thấy cặp sừng rồng màu huỳnh lam trên đầu Trác Dực giống với cặp sừng rồng của Băng Di, là vì giúp y áp chế lệ khí mà điều động yêu lực còn sót lại trong huyết mạch của mình sao? Nhưng tại sao phần dưới cơ thể lại có đuôi rắn? Theo truyền thuyết Băng Di là Băng long a.

Sau đó chính là cảnh thân mật giữa Trác Dực Thần và y đang mất khống chế trong hang động khi y đang ngủ say trong thức hải!

————Kéo đèn đến nội dung chương 07, tương đối ngắn————

Lúc này Triệu Viễn Chu mới ý thức được đứa bé trong bụng y, hẳn là có vào lúc trăng máu kia.

Yêu hóa một khi bắt đầu liền không thể đảo ngược. Vậy làm thế nào mà Trác Dực Thần có thể áp chế trở lại trạng thái con người? Hoặc là hắn đã hóa yêu, chỉ là gạt y để y không phải lo lắng. Nhưng hắn không có yêu đan, kia không phải bất cứ lúc nào hắn đều khả năng sẽ bị yêu lực phá tan kinh mạch mà chết!

Y kinh ngạc mở mắt ra, tâm ma nháy mắt dùng lệ khí khống chế Triệu Viễn Chu.

Bạo tẩu đại yêu cảm giác được kết giới bị phá, là Trác Dực Thần, hắn không sử dụng đào hồ.

Hắn nhìn Triệu Viễn Chu như cũ cuồng hóa một đường đi tới. Không có ra tay, ôm kiếm dựa vào núi giả, "Triệu Viễn Chu, hôm nay ta không muốn đấu với ngươi, đây là ngày giỗ của ta."

Hắn ném cho đại yêu một cái túi, cuồng hóa Chu Yếm tiếp nhận liền phải dùng lệ khí hủy diệt. Liền nghe người kia nói ăn nói khùng điên mà giải thích, "Là đào."

"Tính ngươi có tự mình hiểu lấy, nhưng một túi đào liền muốn lưu cái toàn thây, không khỏi quá buồn cười đi." Đại yêu dương tay đem kia túi đào ném xuống dòng nước chảy.

Trác Dực Thần rút Vân Quang kiếm ra khỏi vỏ, cắt qua lòng bàn tay của mình, hắn nhớ lại ngày đó mình cũng làm như vậy. Đối cuồng hóa Triệu Viễn Chu nói đây là lần đầu tiên vì ngươi lấy máu đánh thức Vân Quang kiếm.

Trong quá trình này, hắn đã vô số lần lấy máu vì Triệu Viễn Chu, nhưng đều giống nhau. Hắn không phải là Bạch Trạch thần nữ có thể áp chế và trấn an đại yêu ấm áp này, mà chỉ là một cơ thể cầm kiếm.

"Quả thực là buồn cười. Đây là ngươi không cần, Triệu Viễn Chu. Đào và người đều là." Vân Quang kiếm mang theo quang uy cùng lệ khí lại lần nữa va chạm vào nhau.

Khi xoay người đâm về phía Triệu Viễn Chu, ngón tay giữa của Trác Dực Thần điều hướng mũi kiếm về eo bụng và phía ngực y. Đại yêu không hề lưu tình dùng lệ khí đánh vỡ Vân Quang kiếm.

Hắn nhìn thấy Văn Tiêu như kiếp trước chạy tới, nói về âm mưu của Ly Luân. Trác Dực Thần đứng dậy, phun máu trong miệng ra.  Khi Văn Tiêu thổi cốt sáo Bạch Trạch, nhìn đại yêu liếc mắt một cái, không hề lưu niệm.

Triệu Viễn Chu dưới sự khống chế của Bạch Trạch, thần trí đã thu hồi, y chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng xa xa của thiếu niên nhân loại lần cuối.

"Tranh...", Ly Luân dùng tay kẹp Lạc Phách Châm một quyền đánh gãy Vân Quang kiếm đã bị lệ khí đánh rách tả tơi.

Mệnh cách vũ khí bị tổn hại, người cầm kiếm cũng bị thương nặng. Không có Vân Quang kiếm, Trác Dực Thần chỉ là một người bình thường dưới quyền cước của Ly Luân.

Khi hắn đã từng bị đơn phương ngược đánh, hoàn toàn suy sụp. Hiện giờ, hắn có yêu đan của ba xà lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lại liều mạng lấy thanh kiếm bị gãy đâm trúng ngực Ly Luân lần nữa, hắn cười nhẹ, "A, Ly Luân ngươi sống không đủ tự do sao? Tùy ý làm bậy ngươi dựa vào cái gì hận Triệu Viễn Chu."

"Bằng ta là đại yêu mạnh mẽ như Triệu Viễn Chu, mà ngươi chẳng là gì nếu không có Vân Quang kiếm. Người mù." Ly Luân một chân đá bay hắn, ném ra Vân Quang đoạn nhận.

Triệu Viễn Chu thanh âm truyền đến, hắn cố gắng chống không muốn chợp mắt. Canh Thần thân là kiếm linh của Vân Quang kiếm lại không có đã chịu ảnh hưởng. Hắn dựng lên thân rắn đặt trước ngực Trác Dực Thần để giúp hắn nhìn thấy.

Cho đến khi Ly Luân không tin vào âm mưu của Ôn Tông Du âm tự mình đi nghiệm chứng, Trác Dực Thần cũng không thấy Triệu Viễn Chu quay đầu lại, ngất đi vì kiệt sức...

————— Đếm ngược đến sự thoát ly điên rồ của cốt truyện —————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com