Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

【 Mộc Dĩ Thần Chu 】 Hóa yêu 13

Sáng sớm, Triệu Viễn Chu bị đánh thức bởi từng đợt tiếp một đợt tiếng pháo hoa. Y duỗi tay sờ soạng cái không, vị trí bên cạnh giường vẫn còn ấm áp. Quay đầu ở trong phòng lại không nhìn thấy Trác Dực Thần đâu.

Y vui vẻ hừ ca, mặc bộ quần áo mới mua cùng Trác Dực Thần, đi tìm người trong lòng đã bỏ lỡ ánh mắt đầu tiên vào tân niên muốn đòi lại một cái hôn.

Một đường đi tới, trong viện lại yên tĩnh đến đáng sợ. Đều đi ra ngoài đốt pháo sao?

Vòng qua hành lang, ở dưới bậc thềm nhìn thấy Trác Dực Thần đang một mình nhìn những quả hồng trên cành phủ đầy tuyết mùa đông.

Y cười trộm tới gần, che lại đôi mắt của Trác Dực Thần cũng không nói lời nào, dù Trác Dực Thần lay cũng không buông tay.

"Triệu Viễn Chu, để cho ta nhìn ngươi." Người nọ cười xin khoan dung.

"Không đợi ta liền rời giường, ngươi là không muốn xem ta phải không. Ngươi còn thiếu ta tân niên cái thứ nhất ngô..." Triệu Viễn Chu buông tay trêu ghẹo, còn chưa nói xong đã bị Trác Dực Thần che miệng lại.

【 Trác Tiểu Thần, giữa hai người chúng ta ngươi còn thẹn thùng a ~】 che miệng lại, Triệu Viễn Chu còn có tâm thông.

【 Ai nói chỉ có hai chúng ta? 】 Trác Dực Thần nhướng mày nhìn y.

Tim Triệu Viễn Chu đập lỡ một nhịp? Y dừng lại tâm thông thầm nghĩ, chẳng lẽ Trác Dực Thần đã biết? Đang lúc nghĩ ngợi, "Bang!" một quả cầu tuyết đập vào sau ót.

"A ha! Triệu Viễn Chu ăn một quả cầu của ta!" Bạch Cửu kiêu ngạo kêu to, Anh Lỗi chịu thương chịu khó làm những quả cầu tuyết cho hắn.

"Được lắm! Để xem ta có ném làm ngươi khóc nhè hay không." Triệu Viễn Chu cúi người, nắm một nắm tuyết trên mặt đất lăn thành một quả cầu tuyết, nhưng lại cảm thấy cổ chợt lạnh. Trác Dực Thần cư nhiên đánh lén!

"Tiểu Trác đại nhân, ngươi học hư." Triệu Viễn Chu vừa súc cổ đào tuyết, vừa đuổi theo hắn và ném.

Trác Dực Thần thành công kéo lại sự chú ý của Triệu Viễn Chu, bị yêu lực của Băng Di che giấu, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh mai phục tại trong viện lâu ngày cũng mang theo Ngoa thú lao tới cầm quả cầu tuyết tiến công về phía Triệu Viễn Chu.

"Đánh mông hắn!" Văn Tiêu vừa ném vừa đi đầu chỉ huy Bùi Tư Tịnh là chỉ vào nơi nào thì đánh nơi đó và đều bách phát bách trúng .

Triệu Viễn Chu song quyền khó địch bốn tay, y không dùng yêu lực tất nhiên là chỉ có phần bị đánh. Y nâng cánh tay lên dùng ống tay áo che đậy, nhưng trên mặt lại tràn ngập nụ cười.

Bạch Cửu khom lưng tìm được lồ hổng trong phòng thủ của y, một quả cầu tuyết đập vào thắt lưng và bụng của y. Trác Dực Thần vốn đang hỗn chiến với Anh Lỗi và Ngoa thú lắc mình chạy về phía Triệu Viễn Chu, giơ áo choàng lên đem đại yêu che ở trong lòng ngực.

Triệu Viễn Chu lặng lẽ đưa một bàn tay vói vào trong áo choàng ôm lấy eo của Trác Dực Thần, không quên cùng Bạch Cửu khiêu khích, "Ai nha ~ Tiểu Trác đại nhân lựa chọn bảo vệ ta a."

Bạch Cửu bĩu môi, dậm chân, "Tiểu Trác ca, huynh làm phản!"

Trác Dực Thần mỉm cười cùng Triệu Viễn Chu sóng vai, hai người cùng nhau đối kháng với những quả cầu tuyết đang bay tới, vừa trốn tránh xung quanh gốc cây vừa chiến đấu. Một trận hỗn chiến xen lẫn những lời chúc mừng năm mới, vui cười đùa giỡn, Triệu Viễn Chu nhanh nhẹn né quả cầu tuyết mà Anh Lỗi đánh úp về phía mặt y, "Bang!" Đánh vào giữa lông mày của Anh Chiêu gia gia.

Nhất thời lặng ngắt như tờ, Triệu Viễn Chu đã xoay eo túm chặt áo choàng của Trác Dực Thần tùy thời chuẩn bị thoát đi quải trượng của Anh Chiêu.

"A! Đông, đông..." Ai ngờ Anh Chiêu lui ra phía sau một bước, dùng quải trượng chọc vào trên cây, mấy người đồng thanh kêu lên khi đầy đầu đều là tuyết rơi xuống, những quả hồng rớt xuống đầu họ và lăn xuống đất.

Bọn họ vui cười nhặt quả hồng lên, Anh Chiêu lưu lại một câu, "Tuyết rơi đúng lúc đầy đầu, thị thị như ý." Cười chống quải trượng vào nhà, ẩn sâu công cùng danh.

Sau khi chơi đủ rồi, mọi người trong phòng đều ngồi xuống, Bạch Cửu khen ngợi từng người một, bao lì xì nhận được cũng không nhét nổi.

Triệu Viễn Chu không khỏi che bụng lại, đứa nhỏ này cũng sẽ giống như Bạch Cửu thông minh đáng yêu đi. Chỉ là yêu, con nối dõi gian nan. Càng là đại yêu lợi hại thì càng là như thế, những yêu quái được thiên sinh địa dưỡng rất ít lựa chọn sinh con, cũng rất khó thành công sinh hạ.

Không biết đứa trẻ của y và Trác Dực Thần có thể thuận lợi sinh ra được hay không? Y có chút không dám nói cho Trác Dực Thần biết, sợ làm hắn thất vọng. Cũng sợ Trác Dực Thần không thể tiếp thu...

Nghĩ đến đây, không khỏi nhớ tới mẹ của Bạch Cửu bởi vì Bạch Trạch lệnh mà hóa chân thân ra cũng đã nhiều năm. Y thấp giọng nói thầm với Văn Tiêu, "Hôm nay chúng ta đến núi Côn Luân chữa trị trận pháp Tinh Tú. Có lẽ Bạch Nhan là có thể cùng Bạch Cửu đón tân niên."

Văn Tiêu lại lắc đầu, "Đêm trừ tịch ta vốn chuẩn bị đi tìm ngươi cùng đi. Lại gặp phải Băng Di nói, lệ khí trong cơ ngươi không ổn định, nếu mạnh mẽ chữa trị trận pháp, có thể sẽ mất khống chế...."

Triệu Viễn Chu nhìn hai thượng cổ đại yêu đã chia sẻ quả hồng với Trác Dực Thần, còn may có bọn họ sửa được Vân Quang kiếm.

Bùi Tư Tịnh thấy Bạch Cửu đã hoàn thành lời chúc mừng năm mới xong, đề nghị rằng đã đến lúc nên đi điều tra Ôn Tông Du.

Mấy người đi xuống đường phố, mỗi người cầm một quả hồng và thảo luận xem nên bắt đầu từ đâu. Bá tánh đi ngang qua cũng chào họ, quả thực không giống như là tra án mà càng giống như là ra cửa du ngoạn.

"Khẩu dụ của Hướng vương là yêu nhân Ôn Tông Du, có thể là nghĩ đen hay không? Hắn đem chính mình cải tạo thành người yêu hóa?" Văn Tiêu phân tích.

Trác Dực Thần lột vỏ quả hồng cho Triệu Viễn Chu, mượn cơ hội đặt chúng vào trong tay y. Hắn nhanh chóng nắm bắt được những gì nàng nói và phân tích: "Ta cảm thấy Văn Tiêu nói rất có khả năng. Không bằng chúng ta binh chia làm hai đường. Văn Tiêu, Triệu Viễn Chu và Bùi Tư Tịnh sẽ tìm kiếm manh mối ở Thiên Đô Thành. Ta mang theo Anh Lỗi, Bạch Cửu đi Đại Hoang nhìn xem."

Triệu Viễn Chu lại nói, "Không được, Ôn Tông Du vẫn luôn muốn lấy Bất Tẫn Mộc trong nội đan của ta, hiện giờ Bất Tẫn Mộc như sương ở trong Vân Quang kiếm, hắn có thể đánh lén ngươi. Ta cùng ngươi đi Đại Hoang."

Văn Tiêu cũng đồng ý với lời nói của y, "Các ngươi đi Đại Hoang, chúng ta  dán Huyền Thưởng Lệnh ở trong thành, nói rằng Trác thống lĩnh đang đợi ở Tập Yêu Tư dùng một số tiền lớn thưởng cho bất kỳ ai cung cấp thông tin, dẫn xà xuất động."

Như vậy, Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần cùng Băng Di và Ứng Long đang bám vào Vân Quang kiếm cùng đi Đại Hoang.

——————

Dưới chân núi Côn Luân, thần thức của Băng Di và Ứng Long xuất hiện, bốn người hai đối hai thực sự rất thú vị.

"Băng Di tiền bối, ta có một chuyện muốn hỏi." Triệu Viễn Chu trốn ở bên cạnh Trác Dực Thần khách khí mở miệng, cái kia Ứng Long đối mọi người đều là lối ra liền dỗi. Duy độc đối với Trác Dực Thần là khách khí, cũng không biết có phải bởi vì khuôn mặt của hắn giống Băng Di hay không.

Thấy Băng Di gật đầu, Triệu Viễn Chu mới hỏi ra vấn đề y vẫn luôn thắc mắc. "Làm sao mà ngài và Tiểu Trác đại nhân quen biết đâu?"

Băng Di liếc nhìn Trác Dực Thần đang chăm chú nhìn, "Thần thức rơi rụng của ta bám vào thân con rắn đen đang suy yếu. Trùng hợp được Trác Dực Thần cứu."

Ứng Long ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe cũng nhíu mày giống Triệu Viễn Chu, vậy cũng quá trùng hợp rồi đi. Cuộc gặp gỡ tình cờ sau mấy vạn năm.

"Nhưng nghe đồn ngài thỉnh Nữ Oa hóa đi yêu lực đóng giữ nhân gian, người là không thể phân thần thức ra được." Triệu Viễn Chu chỉ ra chỗ không đúng.

"Ngươi im miệng đi." Trác Dực Thần thấy Ứng Long tựa hồ không biết chuyện này, bầu không khí giữa hai vị đại yêu thượng cổ không đúng. Hắn túm chặt Triệu Viễn Chu đề nghị bọn họ đi tìm Sơn Thần, hai vị có thể đi dạo ở núi Côn Luân.

Triệu Viễn Chu tuy có không cam lòng, nhưng vẫn là cùng hắn rời đi. Đi đến xa chút cùng hắn nói nhỏ, "Ngươi không hiếu kỳ sao? Giữa hai người bọn họ có vấn đề."

Trác Dực Thần có chút tâm thần không yên khi y hỏi Băng Di về cuộc gặp gỡ của hai người họ. Không phản ứng lại đây, mờ mịt hỏi y, "Vấn đề gì?"

Triệu Viễn Chu chụm hai ngón cái lại bên nhau ý bảo, Trác Dực Thần hất ngón tay y ra, chỉ vào lỗ tai: "Đừng nói nữa." Tai và mắt của hai lão yêu quái kia đều linh.

【 Hơn nữa ta phát hiện, hiện tại có điểm kỳ diệu. Trong cơ thể ngươi có máu Băng Di huyết và xương Ứng Long. Theo một nghĩa nào đó tới nói, bây giờ ngươi là con của bọn họ. 】 Triệu Viễn Chu cười xấu xa dùng tâm thông nói nhảm.

Trác Dực Thần điểm điểm đầu y, 【 Suốt ngày đều nghĩ cái gì đâu? 】

【 Vốn dĩ những đại yêu được tạo hóa như bọn họ là rất khó có hậu đại, cũng coi như thiên mệnh chế hành. 】 Triệu Viễn Chu giải thích cho hắn.

"Triệu Viễn Chu, có bao nhiêu khó?" Trác Dực Thần không khỏi thắc mắc đây có phải là nguyên nhân mà y không nói cho hắn biết hay không.

"Đại khái có... Nhạ, liền tùy tiện một cục đá ven đường đột nhiên nhảy ra một con vạn năm đại yêu giống như ta."

"Ngươi là nói Tôn Ngộ Không sao? Lại nói tiếp kia chính là nhất đẳng nhất hầu." Trác Dực Thần buồn cười chế nhạo y.

Triệu Viễn Chu nhấp miệng, "Đó chính là thần hầu được linh khí trời đất chuyển hóa vào trong Đá Ngũ Sắc hóa ra. Thế gian còn có bao nhiêu viên Đá Ngũ Sắc, viên đá nằm trong ao cá nhà ngươi vạn năm cũng vẫn là vật trang trí, cái gì cũng không hóa ra tới."

Trác Dực Thần không cùng y đấu võ mồm nữa, tầm mắt cố ý vô tình ngó qua bụng của y. Hắn bắt đầu phát sầu, hiện tại Triệu Viễn Chu không có tùy ý tiêu xài yêu lực, hẳn là không có việc gì đi?

【 Mấy tháng thì con khỉ mới sinh ra? 】 hắn không đầu không đuôi nghĩ, đã quên đóng tâm thông lại.

Triệu Viễn Chu liệt thân mình đánh giá hắn, Trác Dực Thần sửa đổi. "Ý ta nói là thần hầu."

"Làm sao ta biết được? Ta là vượn trắng được Đại Hoang thiên sinh địa dưỡng." Trong lòng phạm nói thầm, còn không biết sủy chính là cái gì đâu?

Trong bất tri bất giác đã tới miếu Sơn Thần. Lục Ngô cung cấp manh mối quan trọng. Đại Hoang gần đây đã mất rất nhiều yêu quái, nhưng đặc biệt nhất chính là một con Xích Như.

"Xích Như cũng không phải hiếm thấy a." Triệu Viễn Chu có chút khó hiểu.

"Hắn ăn miếng thịt lớn nhất ở núi Côn Luân, cũng chính là Thái Tuế." Lục Ngô giải thích.

Triệu Viễn Chu hiểu rõ cười. "Vậy thì ta đã biết tại sao Hướng vương lại bắt hắn rồi. Nguyện vọng lớn nhất của người cầm quyền trên thế gian này chính là trường sinh bất lão, bất tử không bệnh. Nghe đồn mặt người thân cá Xích Như có thể trị bách bệnh, mà thịt Thái Tuế có thể trường sinh bất lão."

Trác Dực Thần khó hiểu, "Vậy Ôn Tông Du cũng muốn trường sinh bất lão, bất tử không bệnh mới ăn Xích Như? Nhưng liệu hắn có thể tự mình ăn hết được không?"

Đôi khi Triệu Viễn Chu thật sự sẽ bị mạch não của Trác Dực Thần chọc cười: "Nếu là để ăn, Hướng vương hẳn là sẽ không bắt hắn. Hơn nữa này chỉ là tin vịt. Thịt của Thái Tuế người thường không thể ăn được, nhưng yêu ăn thì có thể gia tăng yêu lực. Mà thịt Xích Như cũng không phải là bệnh gì đều có thể trị."

Trác Dực Thần giật nhẹ mái tóc trắng mà đại yêu đáng lẽ phải tự hào trước mặt, "Triệu Viễn Chu, đừng mua cái nút." Lục Ngô nhướng mày, rốt cuộc trừ bỏ Anh Chiêu lại nhiều một người quản da hầu.

Triệu Viễn Chu cứu lại tóc yêu quý của mình, cẩn thận nói: "Tiểu Trác đại nhân, tuy rằng đầu bạc phết đất của ta đẹp đến không thể tả được, nhưng ngươi cũng không cần ghen ghét mà cứ túm nó."

Ở trong đôi mắt xem thường của Trác Dực Thần, y đứng đắn lại, "Được rồi, được rồi, nếu muốn thật sự đạt được trường sinh bất lão từ yêu lực của Xích Như, là thành công dùng nội đan của Xích Như để hóa yêu, mà không phải là người yêu hóa đã mất đi thần trí."

Đáp án này khiến người có mặt ở đây phải cau mày. Triệu Viễn Chu lại nói tiếp, "Vạn hạnh là loại yêu như Xích Như này, lực sát thương không có mạnh lắm, nếu là giống ta và Ly Luân loại này..."

Nói xong y trầm mặc một lát. Trác Dực Thần hừ cười một tiếng ném một mảnh long lân nho nhỏ màu đen cho y, xoay người liền đi.

"Bên trong là nội đan của Ly Luân. Triệu Viễn Chu, đây mới là nguyên nhân mà ngươi khăng khăng muốn đến Đại Hoang với ta." Giọng nói lạnh lùng của hắn được truyền đi trong gió của núi Côn Luân.

Triệu Viễn Chu không có phản bác, y xác thật cảm thấy khó hiểu trước hành vi Trác Dực Thần có thể lấy đi nội đan của Ly Luân, nhưng vẫn luôn không tìm được lý do để mở miệng.

Chờ lúc y đem nội đan của Ly Luân thả lại vào rễ cây hòa giấu ở Đại Hoang, rồi vội vàng xuống núi, trong lòng ấm áp khi nhìn thấy bóng lưng Trác Dực Thần đang đợi dưới chân núi. Người nọ luôn tức giận, nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ ném xuống y.

"Tiểu Trác đại nhân, đây là vảy của ngươi sao?" Y đi bên cạnh Trác Dực Thần, thưởng thức chiếc vảy đen trong tay.

"A, ta sẽ không đem nội đan của Ly Luân đặt vào vảy của ta để bảo tồn." Trác Dực Thần tránh bàn tay y đang muốn nắm, ôm kiếm hừ lạnh.

Triệu Viễn Chu được đến đáp án phủ định, lại rất vui vẻ. Đi mau hai bước, tìm hiểu, "Vậy long lân của Tiểu Trác đại nhân trông như thế nào? Cũng là màu đen sao? Ở trong sơn động ta hình như đã thấy qua."

Trác Dực Thần kinh ngạc quay đầu liếc y một cái, Triệu Viễn Chu cư nhiên nhớ rõ? Lỗ tai đỏ bừng nói nhỏ, "Ta còn chưa có hóa rồng, nội đan còn chưa có thích ứng."

Triệu Viễn Chu muốn nói cái gì, lại câm miệng. 【 Trác Tiểu Thần, ngươi có biết đối yêu tới nói, chân thân trừ bỏ liều chết một bác đánh nhau chỉ cho người thân cận nhất xem sao? 】

Trong đầu Trác Dực Thần đột nhiên toát ra bộ dạng khi ngủ của Triệu Viễn Chu là luôn thích đáp một sợi lông mượt mà ở trên eo hắn: 【 Giống như cái đuôi của ngươi? 】

Triệu Viễn Chu luôn vì phản ứng quá mức trắng ra của hắn mà tâm động, mỉm cười gật đầu, ánh mắt chờ mong. 【 Ta sẽ là yêu quái đầu tiên nhìn thấy chân thân của Tiểu Trác đại nhân sao? 】

【 Được. 】 Trác Dực Thần nắm lấy tay y và siết chặt.

"Ta nhắc nhở các ngươi một câu, Vân Quang Kiếm được đúc thành từ long lân long giác của ta, cùng Trác Dực Thần cộng tình cộng hưởng. Tự nhiên ta cũng có thể nghe được tâm thông." Ứng Long đi ở đằng trước nhịn không được đột nhiên dừng lại, nghiêm trang trêu ghẹo.

Triệu Viễn Chu kinh ngạc, giả cười đáp lại y. "A, người không nói sớm."

"Ngươi cũng không hỏi nha? Ta cũng không nghĩ tới, như vậy ~ cay lỗ tai." Ứng Long túng vai. Băng Di sớm đã không muốn nghe liền hóa thành một đạo quang hồi vào trong kiếm.

Triệu Viễn Chu chỉ vào y lại nắm chặt nắm đấm, đánh không lại chỉ có thể nhịn. "Ngươi tuyệt đối là cố ý. Ngươi chính là ghen ghét." Nói xong từ bên người y chạy bỏ chạy, đuổi theo Tiểu Trác đại nhân da mặt mỏng.

Ứng Long cười xem Triệu Viễn Chu vây quanh đang dỗ dành Trác Dực Thần, là ghen ghét làm sao? Số mệnh giống nhau, khuôn mặt giống nhau. Triệu Viễn Chu, hậu nhân Băng Di tha thứ cho ngươi, ta đâu! Nghĩ tới đây, y căm giận cũng hóa thành một đạo quang hồi Vân Quang kiếm.

Bên kia, Văn Tiêu các nàng cũng không có nhẹ nhàng đến như vậy. Một phát hiện gây sốc khiến các nàng hoài nghi nhân sinh.

Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần mới vừa bước vào nhà thuỷ tạ của Tập Yêu Tư. Liền thấy bốn người bọn họ ngồi vây quanh ở bên nhau sắc mặt ngưng trọng.

Còn không đợi Triệu Viễn Chu mở miệng dò hỏi đã xảy ra chuyện gì, liền nhìn thấy phía sau Anh Lỗi một cảnh tượng kỳ quái.

Triệu Viễn Chu bị dây trói yêu bó lại, ôm Ly Luân đang hôn mê quỳ trên mặt đất.

"Tiểu Trác, rốt cuộc là con còn có bao nhiêu chuyện gạt chúng ta." Văn Tiêu hỏi thẳng vào vấn đề.

Triệu Viễn Chu kia sau khi nhìn thấy Trác Dực Thần, hóa trở về nguyên hình, là Ngạo Nhân. Chỉ là Ly Luân trong lòng ngực nàng lại ăn mặc chế phục của quan chức bình thường của Tập Yêu Tư.

Triệu Viễn Chu bước tới, Ngạo Nhân tuy rằng phát ra gầm nhẹ nhưng cũng không có công kích. Y ngưng tụ yêu lực lại hoàn toàn đi vào Ly Luân giữa mày, lại là một phàm nhân.

Triệu Viễn Chu đứng lên, quay đầu nhìn Trác Dực Thần, nhìn Trác Dực Thần buông xuống mặt mày. Không khỏi đau lòng, giải thích thay hắn, " Chân thân của Ly Luân bị Bất Tẫn Mộc đốt cháy, mới ký sinh vào Bạch Cửu, người cũng có huyết thống của thụ yêu. Hôm nay chúng ta lại đem nội đan phụ của hắn đưa vào rễ cây hòe. Bây giờ đã tìm được tung tích của thần thức. Có lẽ, Tiểu Trác đại nhân đây là đang giúp hắn."

Bạch Cửu, Anh Lỗi cùng những người khác nghe xong cũng yên lặng gật đầu, trong khi Bùi Tư Tịnh đứng bên cạnh Văn Tiêu mở miệng. "Ta không hiểu tại sao Ly Luân đã làm nhiều việc ác như vậy thì cứu hắn làm cái gì. Đồng liêu của người bị bám vào trong Tập Yêu Tư lại có làm gì? Nếu thần thức xâm chiếm thân thể rồi lại rời đi, hắn và Tề tiểu thư sẽ giống nhau, hẳn phải chết không thể nghi ngờ."

Mọi người trầm mặc nhìn Trác Dực Thần, chờ đợi lời giải thích của hắn. Trác Dực Thần lại rút Vân Quang kiếm ra, đi về phía Ly Luân đang nằm trên mặt đất.

Ngạo Nhân thoát khỏi sợi dây, mang theo Ly Luân đề phòng rời xa hắn. Trác Dực Thần hóa khí thành băng đánh úp về phía bọn họ, Ngạo Nhân cực lực né tránh, nhưng Ly Luân vẫn bị một quả băng cắt qua mu bàn tay. Máu đen chảy xuống đất.

Triệu Viễn Chu đi tới lau máu nhẹ vê trên tay, mày giãn ra. "Người này đã chết lâu rồi."

Văn Tiêu nhẹ nhàng thở ra, nghiêm túc hỏi "Tiểu Trác, người này chết khi nào?"

Bùi Tư Tịnh càng trực tiếp chỉ ra, "Là sinh thời hay là sau khi chết mới để thần thức vào, Trác đại nhân."

Trác Dực Thần lấy một quyển công văn phóng tự trong lòng ngực đặt lên bàn. Văn Tiêu nhìn hắn một cái, mở ra đọc cho mọi người nghe.

"Đây là cáo phó. Dung Khánh, quê quán là Thiên Đô Thành nhân sĩ. Vào Thiên Nguyên năm thứ tư, được bổ nhiệm làm văn thư Tàng Quyển Các của Tập Yêu Tư. Vì Bạch Cữu y sư bị hòe quỷ ký sinh đánh bất ngờ Tập Yêu Tư hi sinh vì nhiệm vụ, phong ấn quan hào. Được thống lĩnh Trác Dực Thần phê duyệt, một trăm lượng bạc đã được phân bổ cho gia quyến lấy an ủi thương nhớ."

Văn Tiêu niệm xong, suy tư giải thích, "Văn thư Tàng Quyển Các đúng là đêm đó hi sinh vì nhiệm vụ. Bốn tháng trước, tức là ngày thứ năm sau khi Dung Khánh chết, có một văn thư nhậm chức. Hình như tên là Tông Di."

"Hắn thân phụ yêu lực cường đại lại không màng tới an nguy của Đại Hoang, tùy ý làm hại nhân gian. Lấy đi nội đan phong ấn yêu lực, để hắn trở thành con người một lần, trải nghiệm cảm giác người bị hắn hại chết cùng bị bắt chia lìa là như thế nào." Trác Dực Thần nhìn Bùi Tư Tịnh nói ra.

Sự thật được tiết lộ, Trác Dực Thần đem thần thức của Ly Luân bám vào trên người Dung Khánh đã chết, mà thần thức cường đại bám vào người có thể thay đổi dung mạo của thân thể đó.

Bạch Cửu kéo ống tay áo Trác Dực Thần, hắn biết cảm giác bị nghi ngờ. Tuy rằng hắn bị lừa xác nhưng hắn đã làm chuyện có lỗi với mọi người, nhưng Trác Dực Thần sẽ không làm như vậy. "Ta liền biết Tiểu Trác ca, sẽ không hại người."

Văn Tiêu cũng thực áy náy, nhưng hành động của Trác Dực Thần vào bốn tháng trước quá mức khác thường. Nàng đứng dậy muốn an ủi, "Tiểu Trác, những việc trước đây con làm quá khác thường, gạt chúng ta và hành động một mình rất nguy hiểm. Lần sau nếu có chuyện gì thì thương lượng với chúng ta, có thể tránh được hiểu lầm." Bùi Tư Tịnh cũng yên lặng gật đầu.

Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần trầm mặc, đại viên nước mắt từ hốc mắt rơi xuống. "Hắn một mình đi đào viên tiểu viện khống chế yêu bị lệ khí kiểm soát, không phải là nguy hiểm sao? Hắn một mình chiến đấu chống lại Ly Luân và Vân Quang kiếm bị gãy, kiếm hủy nhân vong, suýt nữa chết ở tuổi 23, không nguy hiểm sao?"

Trác Dực Thần xuyên qua đám người nhìn y, lộ ra một nụ cười trấn ai, nhưng đôi mắt huỳnh lam mờ mịt, ôn thanh ngăn cản y, "Đừng nói nữa, Triệu Viễn Chu." Ngược lại làm Triệu Viễn Chu lại rơi xuống vài giọt nước mắt.

Đúng vậy, đôi mắt xanh chói mắt đó chính là bia mộ của thiên tài kiếm thuật thiếu niên Thiên Đô Thành, 23 tuổi.

Tuy rằng y trấn an yêu quái Trác Dực Thần chỉ là đổi cái thân phận, nhưng sau ngày hôm đó ở rừng trúc, Trác thị mãn môn lại không còn ai nữa.

Lúc này, Ngoa thú ôm xà chạy tới, giật nhẹ ống tay áo Trác Dực Thần, "Ca ca, ta không muốn xem pháo hoa năm mới một chút nào, đừng đưa ta đến đó."

Hắn thu hồi cảm xúc, gật đầu tỏ vẻ nghe hiểu. Ngẩng đầu dặn dò Triệu Viễn Chu, "Nói cho mọi người manh mối về Ôn Tông Du, ta trước mang Sinh đi xem pháo hoa." Nói xong liếc nhìn mấy người rồi đi ra ngoài.

Bạch Cửu vội vàng kêu lên, "Tiểu Trác ca, chờ đệ nha, đệ cũng đi." Anh Lỗi cũng đuổi theo.

Bùi Tư Tịnh vỗ vỗ vai Văn Tiêu trấn an, "Triệu Viễn Chu, ngươi không thể trách Văn Tiêu."

Triệu Viễn Chu cười khổ, không nói gì, lưu lại một mạt yêu lực đi vào giữa mày của Ly Luân, thoáng hiện đi tìm Trác Dực Thần.

Văn Tiêu nắm lấy tay Bùi Tư Tịnh tỏ vẻ chính mình không sao, "Hắn không phải đang trách ta, là đang trách chính mình. Chúng ta cũng đi thôi, cùng Tiểu Trác đi xem pháo hoa."

Nói xong, lại lấy ra dây trói yêu mới vào cột Ngạo Nhân vào trong tay mình. "Quên mất còn có bọn họ." Mang theo Ngạo Nhân và Ly Luân cùng nhau ra cửa...

Giữa tiếng ồn ào của mọi người, pháo hoa nở rộ trên bầu trời, chiếu sáng khuôn mặt thanh lãnh của Trác Dực Thần.

Triệu Viễn Chu đứng ở bên cạnh hắn, "Tiểu Trác đại nhân, pháo hoa tối nay có đẹp bằng pháo hoa ta phóng cho ngươi ở trấn nhỏ Tư Nam hay không?"

"Ta càng thích pháo hoa độc nhất vô nhị hơn." Trác Dực Thần đem áo choàng triển khai và ôm y vào lòng.

Văn Tiêu đi tới nhìn bọn họ ôm nhau cười vui vẻ, cũng vui mừng giữ chặt Bạch Cửu đã phát hiện bọn họ sắp đến gần, cùng mọi người im lặng tận hưởng sự ấm áp hiếm có này.

Tiếng chuông cầu phúc năm mới vang lên, nàng lẳng lặng hứa nguyện, nếu thật sự có thần minh, xin hãy phù hộ cho Tiểu Trác và đại yêu phúc thọ lâu dài.

——————

Sau một hồi mâu thuẫn ngắn ngủi, mọi người ngồi ở nhà thuỷ tạ hâm rượu và ăn lẩu. Chính là thân ảnh Ly Luân bị mất trí nhớ, bây giờ là Tập Yêu Tư văn thư Tông Di, nhiệt tình giúp Anh Lỗi rửa rau có chút quỷ dị.

"Tiểu Trác, hắn... Là mất trí nhớ?" Văn Tiêu nhỏ giọng hỏi, ánh mắt mọi người cũng giống nàng tò mò vọng lại.

"Lạc Phách châm." Trác Dực Thần lời ít mà ý nhiều giải đáp.

Lúc này mọi người mới nhớ ra rằng lúc trước Ly Luân bám vào trên người của Bạch Cửu, đã lừa gạt Trác Dực Thần. Muốn dùng Lạc Phách châm để khống chế cuồng hóa Triệu Viễn Chu để y mất trí nhớ.

Khi Anh Lỗi và Ly Luân cùng nhau ngồi xuống, nhìn bọn họ hãy còn có thâm ý cười, vẻ mặt mê mang. "Các ngươi đang nói cái gì, cười kỳ quái như vậy?"

"Đúng vậy, Văn Tiêu đại nhân có phải đang kể dã sử thú vị của Yêu giới hay không? Có thể để ta nghe một chút sao? Ta đã đọc Yêu giới dị văn lục mà ngài biên soạn vài lần rồi, thật là xuất sắc." Tông Di ( Ly Luân ) vẻ mặt chờ mong.

Bạch Cửu lại không nhịn được, cười ngã vào vai Anh Lỗi.

Văn Tiêu làm như có thật nói, "Ngươi biết hòe quỷ sao? Hắn ghen tị lại tiểu nhân, hắn không thích nhân loại tuấn tiếu hơn hắn, nhìn thấy hắn phải che khuất mặt chạy biết không?"

Ngạo Nhân bị Triệu Viễn Chu dùng Nhất Tự Quyết định trụ trong miệng nhét một cục vãi không thể nói chuyện, giận trừng bọn họ.

Tông Di ( Ly Luân ) cười, Văn Tiêu thần nữ cư nhiên khen hắn tuấn tiếu. Nhưng lại nghĩ đến thảm trạng của văn thư đời trước, vội gật đầu, "Được, cảm ơn Văn Tiêu đại nhân nhắc nhở."

Triệu Viễn Chu buồn cười, một ngụm rượu phun trên mặt đất. Trác Dực Thần giúp y vỗ lưng, rồi lấy ly của y: "Không uống được thì uống ít lại."

"Ai nói tửu lượng của ta kém, tửu lượng kém chính là ~ Tiểu Trác đại nhân đi." Y ý có điều chỉ mà trêu chọc, nhân cơ hội đoạt lại cái ly của mình.

Trác Dực Thần có chút buồn bực khi bị y lấy thạch lựu rượu tố thiệt tình đêm đó mà trêu ghẹo. Kẹp thịt cho y thay đổi phương hướng dừng ở trong chén của Văn Tiêu.

Triệu Viễn Chu lấy lòng dỗ hắn, "Tiểu Trác đại nhân, thật là văn thải nổi bật. Ngươi chọn tên mới cho Ly Luân sao? Tông Di, mê tung?"

Hiển nhiên vỗ mông ngựa tới rồi trên chân ngựa, Trác Dực Thần trực tiếp đổi vị trí với Văn Tiêu, ngồi cạnh Anh Lỗi.

Văn Tiêu vỗ vỗ Trác Dực Thần cho hắn một cái ' giao cho ta' ánh mắt. Ở nét mặt mê hoặc của Trác Dực Thần bắt đầu nhiệm vụ quang vinh của nàng.

"Triệu Viễn Chu, tửu lượng của ngươi thực tốt sao? Có dám cùng ta chơi trò nói thật một lần nữa hay không!"

Nói giỡn, ta Triệu Viễn Chu thật đúng là... Có điểm không dám. Y đánh giá biểu tình của Trác Dực Thần, sợ Văn Tiêu lại cố ý làm khó dễ, nghĩ đến đêm giao thừa, học cái gì không tốt, học Ly Luân vui vẻ hai chọn một.

Nghĩ trừng mắt nhìn Ly Luân liếc mắt một cái, Tông Di ( Ly Luân ) không thể hiểu được bị thu được một cái xem thường, nhưng quan viên của Tập Yêu Tư đều biết Triệu Viễn Chu là đại yêu Chu Yếm. Hắn yên lặng đem ghế dịch xa một chút.

Đáng tiếc Bạch Cửu, Anh Lỗi, Bùi Tư Tịnh đều bắt đầu ồn ào, "Có dám hay không, có dám hay không..."

Triệu Viễn Chu cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, cùng lắm thì buổi tối lại đi dỗ "Tới, có gì mà không dám."

"Được, sảng khoái. Triệu Viễn Chu, nụ hôn đầu tiên của ngươi là ai?"

Mới bắt đầu liền cho y đánh đòn cảnh cáo, Triệu Viễn Chu ngắm Trác Dực Thần thu được cảnh cáo. Vội đáp, "Một nhân loại."

Mấy người chịu không buông tha y, "Không có tính, ngươi uống. Văn Tiêu tỷ có thể lại hỏi một cái."

"Không đúng, ta có thể uống. Nhưng là đến ta. Văn Tiêu, lần đầu tiên ngươi xem phong nguyệt thoại bản là cái gì?" Triệu Viễn Chu uống rượu xong, hạ khởi mãnh dược.

Bùi Tư Tịnh quyết đoán che lại lỗ tai của Bạch Cửu, Bạch Cửu kháng nghị, "Cái gì là phong nguyệt thoại bản? Ta muốn nghe!"

Văn Tiêu nâng tay áo uống một hơi cạn sạch, nàng mới không nói. "Xem như ngươi lợi hại. Triệu Viễn Chu, ngươi đã nói 371 tuổi liền biết tình yêu nam nữ, đối tượng kia là ai?"

Triệu Viễn Chu nhấp miệng, liền không nên hướng bên này xả, đáp án vẫn là cùng cá nhân, vác đá nện vào chân mình. Y yên lặng uống rượu, nhìn thấy sắc mặt Trác Dực Thần đã khó coi, chắp tay với Văn Tiêu, ánh mắt xin khoan dung.

Văn Tiêu đắc ý tiếp tục tiến công, thực mau Triệu Viễn Chu đã uống gần hết vò rượu. Mà đến Văn Tiêu, nàng không nói tửu đức, trắng trợn táo bạo đem rượu đổ xuống bên chân Trác Dực Thần.

Triệu Viễn Chu phát hiện, nhưng y chỉ nghĩ sớm một chút kết thúc trận khổ hình này, liền cầm một vò rượu mới thỏa hiệp, "Ta làm, vẫn là Văn Tiêu đại nhân kỹ cao một bậc."

Anh Lỗi chưa kịp nói với y, đã bị y uống hết một hơi, đánh cái rượu cách. "Triệu Viễn Chu, đó là rượu ủ 500 năm tuổi của gia gia mà ta đã trộm lấy..."

Hắn vừa dứt lời, Triệu Viễn Chu mặt đỏ ửng liền khờ khạo cười lớn tiếng nói, "Ngươi nói cái gì? Hỏi ta cái gì tới... Áo, đối tượng mà lúc ta 371 tuổi tâm động sao. Kia... Đó là một cái ngọc tuyết..."

Trác Dực Thần ở một bên lại lo lắng lại muốn nghe. Hắn khẩn trương bóp gãy một chiếc đũa.

"...Tuyết đáng yêu thiếu niên, mang đai buộc trán, mời ta ăn đào. Hắn... Nhưng, cách! Nhưng thơm!" Triệu Viễn Chu vừa nói vừa đứng dậy, lảo đảo lắc lư đi đến trước mặt Trác Dực Thần và dừng lại bên cạnh hắn, hít sâu một hơi. Nếu lời nói không kinh người chết thì không thôi.

"Ân... Càng lớn... Càng thơm! Ha hả a... Ngô."

Bị Trác Dực Thần một phen che miệng lại, đặt tại trên vai, cùng mọi người giải thích. "Triệu Viễn Chu uống say, ta trước đưa hắn về phòng."

Triệu Viễn Chu giãy giụa lay tay, kêu "Ta không có say, chính là... thơm!" Vừa nói xong đã bị Trác Dực Thần trong lòng vui vẻ lại thẹn bực liền túm lôi đi.

Lưu một chúng ăn dưa đồng đội trầm mặc. Bạch Cửu giơ một chiếc đũa, "Triệu Viễn Chu," lại giơ lên một chiếc đũa khác, "Thích nam! Còn thơm quá!"

Nói xong ném chiếc đũa nhào vào trong lòng ngực của Anh Lỗi, "Vậy chẳng phải đệ sẽ gặp nguy hiểm sao?"

Anh Lỗi phụ họa hống hắn, "Đúng vậy, Tiểu Cửu dược hương rất dễ ngửi."

Văn Tiêu híp mắt cười nhìn Anh Lỗi," vừa mới rồi còn không có nguy hiểm, hiện tại sao..." Mới là thật sự dê vào miệng cọp.

Anh Lỗi chột dạ trốn tránh ánh mắt của nàng. Bùi Tư Tịnh nghẹn cười uống rượu. Cứu mạng, nàng thật sự không muốn nháy mắt đã hiểu. Ở cùng Văn Tiêu đãi lâu rồi mới nguy hiểm!

——————

Bên kia, Trác Dực Thần kéo con ma men, bởi vì y đầy người là mùi rượu, nên nghĩ đến việc đưa y vào phòng tắm phía sau phòng ngủ của mình.

Mới vừa cởi áo ngoài cho , Triệu Viễn Chu đã ôm hắn vào lòng, hôn lên tai hắn. Đó là vị trí tương đối mẫn cảm của Trác Dực Thần, y theo thói quen tính liền đi trêu chọc hôn người ta.

Cũng không biết là vì sau khi y say nói ra mối tình đầu là chính mình vẫn là bị hôn, tim Trác Dực Thần đập nhanh hơn, cả người nóng lên, một cái vô ý không đỡ lấy, Triệu Viễn Chu trượt vào trong ao.

Cả người y ướt đẫm bò lên bờ, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa.

"Trác Tiểu Thần, ngươi thật nhẫn tâm cư nhiên ném ta vào để tỉnh rượu..." Nói đến đây y liền ngây dại, cảnh sắc trước mắt quá mức mê người.

Trác Dực Thần nửa quỳ trên mặt đất, trên trán mọc ra hai cái sừng, phía sau xuất hiện một cái đuôi rồng dài màu xanh băng, rực rỡ lung linh...

—————— kéo đèn tuyến ——————

( lại ăn chay, hẻm choa ngta một chút nước luôn á 🥲🥲🥲🥲)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com