Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

【 Mộc Dĩ Thần Chu 】 Hóa yêu phiên ngoại 01

Hôm nay là một ngày trời trong nắng ấm vào tháng 4. Sáng sớm, Trác Dực Thần ôm Tiểu Viên, Tiểu Viên ôm Vân Quang kiếm, hai cha con đã chuẩn bị sẵn sàng chờ ở cửa phòng.

"Triệu Viễn Chu, ngươi còn đứng đó làm gì? Chúng ta đi thôi."

Triệu Viễn Chu ngẩng đầu nhìn hai người đang mỉm cười với mình trong ánh sáng ban mai, có chút chinh lăng, tốt đẹp giống giấc mộng, làm y không dám phát ra tiếng động quấy rầy bọn họ. Sự thúc giục của Trác Dực Thần và và hành động cắn ngón tay của Tiểu Mãn, làm y trở xuống nhân gian.

"Tới đây, Tiểu Trác đại nhân. Tiểu Mãn đừng chơi nữa, chúng ta đi ăn sáng thôi." Y cười, bế con khỉ nhỏ lên rồi nhanh chóng đi theo Trác Dực Thần.

Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đợi ở quán ăn một lúc lâu, thấy một nhà bốn người đã chỉnh chỉnh tề tề ngồi xuống. Mới bảo quán chủ mang ra sáu chén hoành thánh.

"Ai ~ Sơn Thần Anh Chiêu đi gặp bạn cũ với Sơn Thần Lục Ngô, Anh Lỗi phải về núi Côn Luân thủ sơn cho ngài ấy. Mấy ngày nay chúng ta không có có lộc ăn rồi ~ đúng không, Tiểu Viên." Văn Tiêu kéo kéo tay Tiểu Viên, cùng nàng chạm vào cái trán.

Triệu Viễn Chu đang cố gắng cứu lấy mái tóc trắng của mình đang bị Tiểu Mãn nắm trong tay và gặm ướt. Trác Dực Thần cười xem tiểu hầu trị đại hầu.

"Định!" Triệu Viễn Chu thật sự vô pháp, đành dùng ra Nhất Tự Quyết, đắc ý nhéo mặt Tiểu Mãn, "Ngươi còn có thể trị được ta sao?"

"Áo!" Nói xong đã bị Trác Dực Thần chụp bay bàn tay đang tác loạn.

Bùi Tư Tịnh nghẹn cười ôm Tiểu Viên, Trác Dực Thần ôm Tiểu Mãn bị định trụ yên lặng rơi lệ, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ trông rất giống nhau, rất thú vị.

"Không nặng không nhẹ. Triệu Viễn Chu, khuôn mặt mềm mại của đứa nhỏ đều bị ngươi nắm đỏ rồi. Cởi bỏ cho nó." Trác Dực Thần đau lòng xoa đầu con khỉ nhỏ, nhẹ nhàng dỗ dành.

Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh trăm miệng một lời dùng khẩu hình chế nhạo Triệu Viễn Chu, "Trị được ngươi ~"

Triệu Viễn Chu phiết miệng hướng Tiểu Mãn làm cái mặt quỷ chọc đứa nhỏ cười khúc khích, sau đó đứng dậy lấy hoành thánh.

Tuy rằng bọn họ đã có hai đứa con, nhưng Triệu Viễn Chu vẫn không có kinh nghiệm nuôi con. Tiểu Viên và Tiểu Mãn bất luận là tắm rửa mặc quần áo hay là cột tóc đều do chính tay Tiểu Trác đại nhân tự làm lấy.

Triệu Viễn Chu biết đây là tiểu điếm Trác Dực Thần thường lui tới nhiều năm nên đã xung phong, kiên nhẫn  đút hoành thánh vào bát nhỏ cho hai đứa trẻ. Trác Dực Thần thấy y một ngụm cũng chưa ăn, bắt đầu bắt đầu đút cho y.

Ánh mắt rực lửa của Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh khiến tai Trác Dực Thần đỏ bừng, nhưng vẫn là cường trang trấn định và đút cho Triệu Viễn Chu.

Mặc dù đại yêu không cần ăn cơm, nhưng Trác Dực Thần vẫn là không đành lòng nhìn y luôn luôn không để ý đến mình, hắn muốn từng chút từng chút bù đắp cho Triệu Viễn Chu, yêu sinh của y có thể tùy ý an hưởng vui sướng.

Triệu Viễn Chu rất hài lòng với bữa ăn, y cao hứng đem Tiểu Viên đặt trên cổ, muốn mang bọn nhỏ đi mua kẹo. Bọn họ mới vừa xếp hàng xong, liền có Tất Phương truyền tin dừng ở trên tay Trác Dực Thần.

"Hai vụ mất tích xảy ra cùng một lúc. Công tử của Lý phủ trong thành và cháu trai của Lễ Bộ viên ngoại lang bị yêu quái bắt đi." Trác Dực Thần đưa mật tin đã đọc cho Văn Tiêu.

Hắn thấp giọng hống hai cái tiểu nhãi con, đáp ứng bọn nhỏ sẽ quay lại quầy bán sau khi hoàn thành công vụ. Hai đứa nhỏ hiểu chuyện hứa với hắn bằng móc ngón út.

Bọn họ đưa hài tử về Tập Yêu Tư, và mang theo Bạch Cửu, người đã chuyển về nhà và đến báo cáo nhiệm vụ, đến hiện trường vụ án.

"Nhìn vết rách, có vẻ là do một con khuyển yêu hoặc là hồ yêu gây ra. Yêu lực của chúng tương đối thấp, nhưng yêu tức lại ẩn giấu rất tốt. Văn Tiêu, trong số những con yêu mà Bạch Trạch ấn cho ra Đại Hoang, có con nào phù hợp không?" Triệu Viễn Chu tra xét xong ổ khóa cửa bị hỏng rồi hỏi.

Văn Tiêu lấy sổ ra lật xem, "Bảy ngày qua, có bốn con khuyển yêu nhận được Bạch Trạch ấn. Hồ yêu, chỉ có một con."

Nói xong, chiếc chuông ở mắt cá chân của Triệu Viễn Chu vang khẽ rung lên, là Trác Dực Thần dùng tâm thông. 【 Triệu Viễn Chu, ta biết là ai. Trước tiên chúng ta hãy quay về Tập Yêu Tư mang theo Ly Luân và Ngạo Nhân. 】

Triệu Viễn Chu tuy có khó hiểu, nhưng vẫn thuận theo yêu cầu của Trác Dực Thần.

Sau khi bọn họ tập trung tại Tập Yêu Tư, Trác Dực Thần bảo Ly Luân mang theo Ngạo Nhân đến khách điếm Nguyệt Lai ở thị trấn. Trang điểm bắt mắt nhất có thể.

Ly Luân nhướng mày, "Loại chuyện này không phải nên để Triệu Viễn Chu tới làm sao? Hắn cả ngày cùng khổng tước xòe đuôi không có gì khác biệt."

Triệu Viễn Chu không thèm để ý đến lời trào phúng của hắn, "Ai! Ta biết bổn đại yêu rất đẹp, nhưng ta là yêu đã có gia thất. Ngươi đừng tự ti, chỉ cần ăn mặc chỉnh tề một chút là trông đẹp hơn thôi."

Ly Luân tạc mao dùng dây đằng đánh úp Triệu Viễn Chu, bị y nhẹ nhàng tránh thoát, còn tiếp tục chế nhạo, "Ta biết ngươi đang lo lắng, nhưng ngươi đừng vội. Ngươi lo lắng cũng vô dụng ~"

Trốn tránh trốn tránh ẩn nấp sau lưng Trác Dực Thần, khiêu khích nhìn Hòe yêu bị Vân Quang kiếm chắn lại dây đằng giận không thể át.

"Trác Dực Thần, đừng úp úp mở mở. Rốt cuộc là yêu quái gì? Ta trực tiếp đi khách điếm trói nó lại rồi mang về." Ly Luân lười cãi nhau với Triệu Viễn Chu, liền kéo Ngạo Nhân chuẩn bị đi nhanh về nhanh.

"Là chỉ hồ yêu tên là Húc Võng. Hắn thu nạp mỹ nhân ở nhân gian, hoặc giao dịch tiền bạc hoặc dụ bắt mỹ nhân để thêm vào bộ sưu tập tranh của hắn, sau đó thả họ đi." Trác Dực Thần có chút mất tự nhiên giải thích.

Văn Tiêu nghi hoặc Trác Dực Thần từ khi nào đã hiểu biết với loại yêu này, nhưng Triệu Viễn Chu dường như đột nhiên nhớ ra, vẫn nhìn chằm chằm Trác Dực Thần, cho đến khi bị vỏ Vân Quang kiếm trừu một cái mới thành thật.

Ly Luân nhìn những manh mối quỷ dị giữa hai người bọn họ, kéo Ngạo Nhân trực tiếp thoáng hiện đi xem múa rối bóng. Hắn để lại một câu, "Nếu vẽ xong rồi thì thả ra, còn phí tinh lực của ra đê đi bắt làm gì. Xem Trác đại nhân rõ ràng như vậy, nhất định là bị dụ vào trong sơn rồi để hắn vẽ. Ngươi đi bắt hắn đi."

Bây giờ, Trác Dực Thần có muốn tránh cũng không tránh được. Cho dù trước khi hồi tưởng thì con hồ yêu kia xác thật chưa từng đả thương người, cũng không thể để Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh hai vị cô nương đi mạo hiểm.

Triệu Viễn Chu kéo tay hắn, giống như thương tâm hỏi, "Hóa ra Tiểu Trác đại nhân, cảm thấy Ly Luân đẹp hơn ta sao?"

Trác Dực Thần giữ chặt tay y một xả, túm Triệu Viễn Chu đang nghiện diễn xuất kéo y đến khách điếm Duyệt Lai.

"Tiểu Trác đại nhân, nếu không để ta trang điểm một chút?  Mặc trường bào màu đen của Ly Luân vào, trong tủ quần áo của hắn ta có, ta sẽ sớm trở lại." Triệu Viễn Chu hiển nhiên không được đến đáp án liền không bỏ qua mà tiếp tục trêu chọc.

"Ngươi dám!" Trác Dực Thần một phen túm Triệu Viễn Chu lại, ấn ở dưới một cây liễu ẩn núp ở thị trấn bên cạnh, tay cầm Vân Quang kiếm chống ở trên đỉnh đầu y, khóa chặt y trong lòng ngực.

Triệu Viễn Chu Châu giả vờ không hiểu, y lấy hỗ trợ phá án tận tâm tận lực làm cớ, nhưng lúc nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào môi Trác Dực Thần.

"Ngươi cho rằng ta không vội sao?" Trác Dực Thần bị ánh mắt của Triệu Viễn Chu trần trụi câu dẫn, nhéo cằm y thấp giọng rói, cắn môi dưới nở nang của y.

Gần đây Tiểu Viên và Tiểu Mãn rất thích nghe kể chuyện trước khi đi ngủ, chờ đến khi Trác Dực Thần kể cho bọn nhỏ xong, bọn nhỏ còn không nỡ rời đi, muốn ngủ cùng cha và phụ thân.

Triệu Viễn Chu bị ép ăn chay tám ngày, suốt tám ngày!

Y vòng tay qua eo Trác Dực Thần, hung hăng hôn hắn. Triệu Viễn Chu còn chưa đã thèm hàm chứa môi hắn quấn lấy hắn không chịu bỏ qua.

Trác Dực Thần dung túng mút cánh môi y, kiên nhẫn xoa dịu trái tim bất an của Triệu Viễn Chu dưới bóng cây liễu xào xạc.

Một lát sau, Triệu Viễn Chu cảm thấy mỹ mãn kéo người đi khách điếm bắt yêu quái. Y đã từng thấy trong trí nhớ trước khi linh quang Ba Xà hồi tưởng mang đến vào đêm đó, khi đó chỉ hồ yêu này lúc đang chạy trốn thì đã hạ mị độc cho Trác Dực Thần, còn bởi vậy tính là bà mối cho y  Trác Dực Thần.

"Tiểu Trác đại nhân, chúng ta có tính là lấy oán trả ơn hay không? Dù sao hắn cũng không đả thương người, nhưng hành vi của hắn vẫn cần phải nghiêm khắc quản giáo hơn nữa." Triệu Viễn Chu trêu ghẹo hỏi.

Tất nhiên Trác Dực Thần biết điều đó, chỉ là không khỏi có chút hoảng hốt. Triệu Viễn Chu đồng tâm cùng mệnh với hắn có thể cảm nhận được, nắm chặt bàn tay đang căng thẳng đến mức đổ mồ hôi của hắn.

"Có chuyện gì vậy? Tiểu Trác. Có chuyện gì thì thương lượng với ta, ngươi đã hứa sẽ không giấu ta chuyện gì mà."

Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu có vẻ khẩn trương nên quyết định nói sự thật cho y biết.

"Lúc đó ngươi đã hiến tế bản thân, ta đã tróc một mảnh thần thức của ngươi. Ngươi nói sẽ hóa thành nước mưa làm bạn với Văn Tiêu. Cho nên ta đã truy đuổi theo cơn mưa tìm khắp nhân gian và Đại Hoang.... Năm thứ mười, ta đi đến Đông Yểm Sơn ở Đại Hoang. Khi ta nản lòng thoái chí, thì ta lại gặp chỉ hồ yêu này.  Hắn nghe nói về việc ta tìm kiếm ngươi và nói với ta vài câu. Có lẽ là một sự an ủi, nhưng nó khiến ta nhớ lại một cách sống động sau khi lang thang qua hai kiếp."

Triệu Viễn Chu thấy cảm xúc của hắn hạ xuống khi nhớ tới chia lìa trong quá khứ, ủng Trác Dực Thần tiến vào lòng ngực mình. Y vuốt ve vai lưng của người nọ, thì thầm với Trác Dực Thần: "Ngươi có muốn tự mình nhìn thấy ký ức đó không?"

Trác Dực Thần chinh lăng, nhìn y trực tiếp ngưng tụ lại yêu lực màu đỏ, mỉm cười cúi đầu sờ sờ đầu ngón tay y.

-------

( hồi ức )

Trong tầm mắt Trác Dực Thần đang dắt ngựa, bước đi mệt mỏi trên ngọn núi Cô Phùng ở Đại Hoang.

Thần thức của Triệu Viễn Chu mới vừa có chút chuyển biến tốt đẹp, đã có thể ý thức tự hỏi.

"Trác Tiểu Thần, nhìn từ phía sau thì ngươi đã hoàn toàn giống hệt ta. Ngươi cũng cảm thấy một mái tóc trắng dài phết đất của ta đẹp đến không thể tả đúng hay không?"

"Tiểu Trác đại nhân, nghỉ một chút đi." Y đi vòng qua Trác Dực Thần, mang theo một luồng gió đêm mang theo hơi ẩm.

Trác Dực Thần hình như có sở cảm giơ tay trong gió, hắn lại cười nhạo một tiếng, tự hỏi mình có phải điên rồi hay không? Có một chút động tĩnh đều nghĩ là Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu không nghĩ tới, khi y có một chút ý thức liền thấy Trác Dực Thần mê muội tưởng niệm y.

Nỗ lực tập trung toàn bộ yêu lực còn lại để tiến lại gần hơn, Vân Quang kiếm lập loè ở trong đêm đen. Trác Dực Thần cảm giác được  yêu tức quen thuộc, vui sướng đi theo chỉ dẫn của kiếm, kêu, "Triệu Viễn Chu! Triệu Viễn Chu là ngươi sao?"

Triệu Viễn Chu đáp lại, hắn cũng không nghe thấy, chỉ có thể kéo dài cơn mưa phùn trút  trên người Trác Dực Thần, "Trác Dực Thần, ta ở đây, ta ở đây!"

Triệu Viễn Chu bỗng nhiên phát hiện nơi này là núi Cô Phùng, phía trước có yêu tức của mình, nhưng là một chỉ hồ yêu. Hắn nhớ tới con hồ ly hoang đường hành sự cơ khổ kia, dẫn Vân Quang kiếm đi tìm hồ ly.

Khi yêu tức càng ngày càng gần, Trác Dực Thần trong mưa phùn thấy rõ ràng thấy rõ yêu quái ẩn núp dưới hang không phải là Triệu Viễn Chu. Mất mát buông kiếm xoay người muốn đi.

"Trác đại nhân, ngài không nhớ rõ ta sao? Yêu quái đã hạ độc ngài ở trong khách điếm." Hồ yêu gọi hắn lại.

Trác Dực Thần nghiêng đầu liếc hắn một cái, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Bởi vì con hồ yêu này là một trong những con yêu còn nhớ rõ Triệu Viễn Chu. Hắn dừng lại bước chân lắng nghe những gì hắn muốn nói.

Hồ yêu kia tới gần hắn vài bước, dùng yêu lực muốn che chắn hắn khỏi cơn mưa, bị Trác Dực Thần cự tuyệt.

"Trác đại nhân, yêu quái ở Đại Hoang đều nói ngài càng ngày càng giống Triệu Viễn Chu. Ngươi ở khắp mọi nơi tìm thần thức của hắn, vừa vặn giống đem ta ngộ nhận thành hắn. Đó là bởi vì ta là hỗn huyết giữa Bật Bật và Vân thú. Tu vi của ta không mạnh, nhưng ta có thể hấp thụ yêu lực của đại yêu rồi chậm rãi chuyển hóa. Ta không thể chặn đòn tấn công của đại yêu, nhưng khi Triệu Viễn Chu dùng một đạo kia để bắt ta và đánh ta mà không làm ta bị thương, kiếm của ngươi mới có thể nhận sai."

Lông mi của Trác Dực Thần ướt đẫm vì mưa phùn, từng giọt nước rơi xuống. Hồ yêu cũng không biết đó là mưa hay nước mắt, nhưng mẹ hắn cũng đã đi tìm cha hắn khắp nơi sau khi cha hắn chết, nhưng đáng tiếc là bà đã bỏ lỡ cha hắn vì yêu lực của cha hắn quá yếu.

Hắn nghĩ đến cũng có chút khổ sở, quyết định giúp thanh niên mặt lãnh tâm nhiệt này. "Trác đại nhân, có lẽ ngài đã hiểu lầm. Yêu hóa thành sao trời hoặc là mưa và tuyết để ở bên người thân của chúng, ý trên mặt chữ. Cũng không phải rơi rụng ở khắp nơi, thần thức của bọn họ mong muốn, sẽ vô ý thức cố định ở bên cạnh ái nhân."

Triệu Viễn Chu kích động đến nỗi mưa càng lúc càng lớn, nhớ rõ con hồ ly này đang tìm mỹ nhân trên thế gian là để vẽ, để nhớ lại dung mạo của cha mẹ mình. Hắn có thể thay mặt mình nói với Trác Dực Thần được không?

ây là lời an ủi, nhưng Trác Dực Thần nâng lên mắt, lúc này có thể thấy rõ nước mắt hắn rơi như những viên ngọc vỡ.

Hồ yêu cuống quít giải thích, "Ta biết ngươi mười năm còn chưa tìm thấy hắn, không phải nói là nhất định không có. Chỉ là hắn yêu cầu hấp thu linh khí thật lâu, tu dưỡng mới có thể để ngươi thấy hắn."

Trác Dực Thần cười khổ, lại dường như đã hạ quyết tâm nào đó. Trả lời hắn, "Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết, nhưng có lẽ ta không thể tìm thấy hắn. Tuy rằng ta không phải là người hắn muốn ở bên, nhưng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm hắn bên cạnh ái nhân của hắn. Tái kiến."

Triệu Viễn Chu sốt ruột đem vũ nhào vào đỉnh đầu hồ yêu, "Tiểu Trác đại nhân thiệp thế chưa thâm, ngươi phải giải thích rõ ràng." Lại trầm mặc trở lại bên cạnh Trác Dực Thần.

Kỳ thật là chính y không có dũng khí. Cả cuộc đời của Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần, chính là muốn nói lại thôi, cảm giác không thể chạm tới, vô số lần nhìn nhau trong sương mù và hơi nóng. Sự ăn ý duy nhất giữa họ đã đã khiến cho sự nhiệt liệt  chết lặng trong sự trầm mặc trung bỏ mình. ( Cảm ơn 木堇 đã cung cấp meme)

Trác Dực Thần dẫn ngựa quay đầu, hồ yêu kia lại hỏi, "Sao ngài chắc chắn hắn sẽ không ở cùng cùng ngài? Nơi này chính là núi Cô Phùng, khắp nơi cỏ cây không thể sống, ra đời bật bật, trông giống như hồ có hai cánh, thấy ắt hạn hán nghiêm trọng. Trời không bao giờ mưa. Trong bảy ngàn năm kể từ khi ta sinh ra ở núi Cô Phùng, trời thực sự đã mưa hai lần. Lần đầu tiên là khi yêu lực của cha ta yếu và ông ấy đã dùng hết thần thức để mẹ ta có thể nhìn thấy ông ấy lần cuối. Lần thứ hai là tối nay khi ngài bước vào núi."

Trác Dực Thần ghìm cương ngựa, ngoái đầu lại, vuốt ve những giọt mưa trên mặt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và nghi hoặc. Triệu Viễn Chu vui mừng cảm nhận được sự ấm áp ở đầu ngón tay của hắn.

Hồ yêu Húc Võng cười hỏi, "Trác đại nhân, ngươi cho rằng mình đã đuổi theo mưa mười năm, Triệu Viễn Chu vẫn thích người khác. Nhưng sự thật là, khi ngài đi đến đâu Triệu Viễn Chu cũng hóa thành mưa, đuổi theo ngài mười năm sao?"

Ánh mắt của Trác Dực Thần rung động, lộ ra một nụ  cười kinh ngạc. Hắn cảm nhớ hỏi, "Xin hỏi ngài tên gọi là gì? Ngài có biết nhiều hơn về việc tìm kiếm thần thức không?"

Triệu Viễn Chu lại khuấy động thêm chút gió, "Tiểu hồ ly, cứ như vậy đi, thêm nữa đi!"

Hồ yêu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình được thống lĩnh của Tập Yêu Tư tôn xưng, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, trịnh trọng trả lời.

"Ta kêu Húc Võng. Trác đại nhân không cần cảm tạ ta. Ta còn muốn cảm tạ ngài và Triệu Viễn Chu đã cho ta vảy của Nhiễm Di, để ta có thể nhìn thấy hình dáng của cha mẹ ta. Về phần thần thức, nó gắn chặt với máu xương của bản thân hoặc là vật dụng cá nhân có liên quan đến bản thân. Như là tín vật đính ước giữa Triệu Viễn Chu và ngài vậy."

Trác Dực Thần cúi đầu lẩm bẩm, "Ta không có bất cứ thứ gì của hắn. Huyết khế và ngọc bội của hắn, ha ha.... Cảm ơn ngươi, Húc Võng, ta Trác Dực Thần nợ ngươi một một lần hồi báo. Chiếc lông vũ Tất Phương này cho ngươi. Ngươi có thể truyền đạt yêu cầu của ngươi cho ta ở bất cứ nơi nào trên thế gian. Tạm biệt."

Hồ yêu thấy hắn nghe xong tin tức lại càng thêm thê lương, có chút lo lắng, mưa cũng càng ngày càng lớn, theo thân ảnh Trác Dực Thần rời đi, mưa cũng dần dần tạnh...

Cảnh tượng biến hóa, trên tháp Bạch Đế, Triệu Viễn Chu tức muốn hộc máu thúc giục huyết khế, may mắn Văn Tiêu đặt y ở nơi này, thần thức của y cũng tăng thêm sức mạnh.

Y bất đắc dĩ nghĩ, tiểu hồ ly kia nói cái gì không tốt, lại đề cập đến máu xương và đồ dùng cá nhân, cố tình y lại không thể để lại cho Trác Dực Thần cả hai thứ đó...

"Trác Tiểu Thần ngu ngốc! Vẫn phải trông cậy vào bổn đại yêu, ta tới đây!"

Trong huyết khế, căn nguyên thần thức của Triệu Viễn Chu đã vận dụng tất cả yêu lực tích góp, được ăn cả ngã về không lao về phía Trác Dực Thần. Vân Quang kiếm sáng lên trong đêm tuyết rơi.

Hồi ức kết thúc, Triệu Viễn Chu chột dạ nhìn yêu đồng xanh huỳnh quang đang từ từ mở ra của Trác Dực Thần.

"Tiểu Trác đại nhân, ta vẫn luôn ở đây, đây không phải là mơ."

Triệu Viễn Chu biết vì sao Trác Dực Thần sẽ khẩn trương đối với hồ yêu. Bọn họ một đường đi đến quá mức bi thương khúc chiết, tốt đẹp làm hai người ngẫu nhiên sẽ sợ hãi hết thảy chỉ là một giấc mộng. Y lấy lòng xoa bóp ngón tay người nọ.

Trác Dực Thần nhân ký ức của y mà mặt mày mờ mịt nhàn nhạt liếc mắt nhìn y một cái rồi đi vào khách điếm. Triệu Viễn Chu hoảng hốt, xong rồi, tức giận. Y nghiêng người về phía, trêu ghẹo. "Tiểu trác đại nhân, ngươi đang ghen sao?"

Không phản ứng y, Trác Dực Thần lập tức đẩy cửa phòng ra. Húc Võng hoảng không chọn lộ đụng phải Triệu Viễn Chu, một đạo yêu lực đánh úp về phía hắn, Trác Dực Thần kéo Triệu Viễn Chu tránh thoát.

Còn không đợi Triệu Viễn Chu nói chuyện, Trác Dực Thần liền đáp lại, "Tạt một bát nước là có thể giải trừ được mị hoặc của hắn."

Triệu Viễn Chu xấu hổ bĩu môi, lúc trước nương mị độc để lên giường với Trác Dực Thần, giờ lại bị chọc thủng.

"Ha ha... Tiểu trác đại nhân, anh minh cơ trí."

Húc Võng sống không còn gì luyến tiếc bị Trác Dực Thần dùng dây trói yêu trói lại đang ngồi dưới đất, không ngừng giải thích.

Nhưng rõ ràng là Trác thống lĩnh không nghe vào, bị đại yêu mạnh nhất Đại Hoang hấp dẫn toàn bộ tâm thần. Hắn bị bắt nghe nổi lên bát quái.

"Tiểu Trác đại nhân, kỳ thật ta sợ ngươi không muốn gặp ta. Dù sao khi đó ngươi cũng không thông báo... Ta làm sao có thể cho ngươi thứ gì?"

"Ngươi câm miệng."

"Tiểu Trác đại nhân, chúng ta có tâm thông, ngươi có đào hồ của ta."

"Triệu Viễn Chu, ngươi còn không biết xấu hổ đề chuyện này. Đó là ta tự mình lấy."

"Này không phải là chưa kịp đưa sao, nhưng ngươi rõ ràng rất thích. Tiểu Trác đại nhân, đại nhân có đại lượng, liền tha thứ cho lão yêu quái này đi."

"A, tránh ra."

"Đừng mà, Văn Tiêu chỉ coi ta là ca ca, cuối cùng ta cũng đã thất hứa rồi. Dù sao cũng phải chừa chút niệm tưởng cho nàng ..."

"Triệu Viễn Chu! Ngươi đã hứa với ta cái gì? Miệng đầy lời nói dối." Trác Dực Thần một phen đẩy y ra, nhắc hồ yêu lên định rời đi.

Húc Võng thành thật phối hợp, thậm chí còn dựng thẳng tai hồ ly dựng lên đỉnh đầu, chăm chú lắng nghe.

"Tiểu Trác đại nhân, toàn bộ thân yêu của ta đều là của ngươi. Hài tử lớn lên trong cảnh cha mẹ cãi nhau, không tốt đâu." Triệu Viễn Chu một phen đẩy hồ yêu tròng mắt mau trừng ra, tham đầu tham não dỗ người.

"Ảo ảnh mà anh bện ra cho ta là một hôn lễ. Hay là chúng ta tổ chức hỉ yến được không, Tiểu Trác đại nhân." Triệu Viễn Chu mượn cơ hội này đề nghị. Rốt cuộc chẳng sợ Trác Dực Thần thường xuyên mang theo hai cái ấu tể, nhưng khi vừa ra khỏi cửa Thiên Đô Thành thì vẫn có thiếu nữ chen chúc quanh hắn.

Trác Dực Thần trầm mặc, Triệu Viễn Chu cảm nhận được nhịp tim đập nhanh của hắn dưới lòng bàn tay, cười giảo hoạt. Hôm nay hồ yêu đã được kiến thức, Chu Yếm có phải là có huyết thống Hồ tộc hay không, y còn giỏi quyến rũ người hơn cả hồ ly!

Trên đường bọn họ trở về hồi Tập Yêu Tư, hồ yêu chính hoài nghi yêu sinh. Yêu quái mạnh nhất Đại Hoang quay đầu đắc ý nói với hắn, "Tiểu hồ ly, đừng sợ, tiệc cưới thỉnh ngươi làm chủ bàn."

Trác thống lĩnh biệt nữu thấp giọng mắng, "Ai đáp ứng ngươi?"

"Chỉ có Vân Quang kiếm của ngươi mới có thể phân biệt thần thức của ta."

Chu Yếm đã lảo đảo thân mình, đụng phải vai của ai đó, chỉ một câu đã đắn đo được Trác đại nhân anh minh thần võ kia. Tiếp theo liên miên nói ra kế hoạch xem cửa hàng nào may hỉ phục đẹp nhất, và Tiểu Trác đại nhân thế nhưng đã bị lừa dối đi theo y thảo luận.

"Ngươi có phải là quá không có nguyên tắc hay không, Tiểu Trác đại nhân?" Hồ yêu nhỏ giọng nhắc nhở. Liền thu được huyết đồng của Triệu Viễn Chu đe dọa đến ngậm miệng.

"Tiểu Trác đại nhân ~" đại yêu sợ hắn đổi ý lại bắt đầu làm nũng.

"Triệu Viễn Chu, đôi mắt của ngươi sẽ gạt người, nhưng trái tim ngươi sẽ nói cho ta biết đáp án. Ngươi cố ý đối với Văn Tiêu làm ra hành động ái muội chỉ là muốn ta ghen tị, nhưng ta chỉ là....", Trác Dực Thần bất đắc dĩ sâu kín liếc mắt y một cái.

"Muốn đạt được mục đích, có đôi khi phải dùng đến một ít thủ đoạn phi thường. Tiểu Trác đại nhân, ngươi không đồng ý sao~" Triệu Viễn Chu cười xấu xa định nắm tay hắn, nhưng Trác Dực Thần gắt gao nắm lấy không chịu nổi giận với y, căn bản không có biện pháp với y.

Sau đó, án kiện hoang đường lấy hồ yêu tới cửa hướng thú tội với người bị hại, Văn Tiêu thần nữ phạt hắn bằng cách tự nguyện vẽ bố cáo về những yêu quái có tội tại Tập Yêu Tư miễn phí trong ba năm để chấm dứt.

Tiểu Viên và Tiểu Mãn cũng nhiều thêm một yêu bảo mẫu biết kể chuyện trước khi đi ngủ, Ly Luân đã thêm một một cái lý do để trào phúng hằng ngày về vô sỉ hành vi của Triệu Viễn Chu.

--------

Vào cuối tháng tư, vào thời điểm xuân hoa chính diễm, sắc trời tiệm vãn, thuyết thư tiên sinh ở các quán trà lớn tại Thiên Đô Thành vẫn giảng đến khí thế ngất trời, và những du khách từ xa cũng dừng lại lắng nghe vì tò mò.

(Tiếng búa gõ)

【 Nói đến chuyện này, Triệu sinh kia mỗi lần trời mưa đều tới, cầm ô đen, một bộ hắc y khoác hoa lệ phết đất đầu bạc, tuấn tú đến không tả được.

Ngài nhìn kìa, trước cửa đào viên nhã cư, còn có một chàng thiếu niên anh tuấn vô cùng, không ngờ lại là tình nhân trong mộng của muôn vàn thiếu nữ trong Thiên Đô Thành, Trác Dực Thần Trác thống lĩnh! Hai người liếc mắt đưa tình, quả là ông trời tác hợp trời đất tạo nên, nhân dù kết duyên... Triệu sinh kia hóa ra chính là Chu Yếm, đại yêu mạnh nhất Đại Hoang ...】

"Huynh đệ, sao câu chuyện cười phổ biến này nghe quen quen thế?"

"Ngươi không biết sao? Đây là 《 Bạch vượn truyện 》, kể về câu chuyện của Thiên Đô Thành..."

Đột nhiên, tiếng kèn suona vui vẻ vang lên ngoài cửa, khách nghe  như một tổ ong ủng đi ra ngoài. Ngay cả thuyết thư tiên sinh cũng ném kinh đường mộc sủy xuống, cầm theo quyển sổ chạy ra ngoài.

Lữ nhân bị đám đông mang theo giữ chặt người thuyết thư, "Đừng chạy a, thu tiền còn chưa nói xong đó!"

"Không thiếu ngươi. Nếu bỏ lỡ đêm nay, thiên kim cũng khó cầu. Hôm nay, hai nhân vật chính của《 Bạch vượn truyện 》sẽ thành hôn a, thập lí hồng trang kéo dài từ Đại Hoang đến Tập Yêu Tư. Ngoài ra còn có thần nữ, Sơn Thần và nhiều đại yêu làm khách khứa. Sinh thời chính mắt nhìn thấy, bảo ngươi chuyến đi này không tệ! Đi đi đi."

Trong đám người ồn ào, một đôi tân nhân hồng y tuấn mã dắt tay chạy tay trong tay cưỡi ngựa, còn có một đôi kim đồng ngọc nữ ngọc tuyết đáng yêu đang rải cánh hoa trước ngựa mở đường. Đèn đuốc sáng trưng tràn ngập không khí chúc mừng cả Thiên Đô Thành, giống như chốn bồng lai tiên cảnh...

Còn xem nữa, buổi tối sẽ không được ngồi vào bàn nữa, đào viên tiểu viện có biết không? Ngày xuân hỉ yến có biết không?

@ Mộ Bạch Y bảo bảo chương ngoại truyện nè, tuy không có dao nhưng hy vọng các bạn thích~ Hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com