Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

【 Mộc Dĩ Thần Chu 】 Quân tâm tựa lòng ta 02

Sắp xếp lại tuyến tình cảm của hai người cho các bảo bảo một chút

Kiếp trước: Đại yêu xác nhận rằng y thích Tiểu Trác là trong vụ án của Thanh Canh ( chỉ có Văn Tiêu biết ). Tiểu Trác là khi đại yêu chết mới xác nhận ( sau đó hắn vẫn luôn cho rằng đại yêu thích Văn Tiêu )

Hiện tại: Tiểu Trác cho rằng đại yêu thích Văn Tiêu, thế nên vẫn âm thầm bảo vệ y. Nhưng mà lúc sau phát hiện mất mà tìm lại, sau đó khắc chế không được nữa, liền bắt đầu theo đuổi đại yêu ( ở giữa có một chút cưỡng chế ái ), một đời này đại yêu sẽ thích Tiểu Trác sớm hơn một chút.

00

Trác Dực Thần ngồi quỳ tại trước án trác, nắm chặt Vân Quang kiếm hàn khí bức người trong tay, thân kiếm phản chiếu ánh mắt sâu thẳm và đôi mày cau lại của hắn.

Đột nhiên, một trận gió nhẹ phất quá, một bóng người lặng yên không một tiếng động bước vào. Trác Dực Thần ngước mắt nhìn lên, "Ngươi tới làm gì?"

Người tới đúng là Triệu Viễn Chu, y không chút khách khí mà ngồi ở đối diện Trác Dực Thần, khóe miệng gợi lên một mạt cười nghiền ngẫm: "Đương nhiên là tới nói cho Tiểu Trác đại nhân biết cách dùng chân chính của Vân Quang kiếm nha."

Trác Dực Thần nghe vậy, tay cầm Vân Quang kiếm run lên nhè nhẹ, mắt sáng như đuốc, nhìn thẳng vào Triệu Viễn Chu: "Ngươi thật sự muốn chết đến như vậy sao?"

Triệu Viễn Chu hơi hơi mỉm cười, "Muốn a, ta vẫn luôn nghĩ tới."

"Triệu Viễn Chu, ngươi đi ra ngoài cho ta."

Nhưng mà, Triệu Viễn Chu lại chưa đứng dậy, y nhìn thẳng vào Trác Dực Thần, gằn từng chữ một mà nói: "Trác Dực Thần, ta là người đã giết phụ huynh của ngươi."

Không khí lúc này như đông cứng lại, trong mắt Trác Dực Thần hiện lên một tia thống khổ, nhưng hắn vẫn cực lực đè nén thanh âm của mình: "Ta biết, ta biết......" Nhưng mà ta đã giết ngươi một lần rồi.

Triệu Viễn Chu tiếp tục nói: "Nếu ngươi đã biết, liền nên hiểu rõ, giết ta là trách nhiệm của ngươi..."

Trác Dực Thần ngắt lời y: "Ngươi muốn chết như vậy, không phải đều là bởi vì ngươi đã giết người, cảm thấy áy náy sao? Nếu cảm thấy áy náy, thì nên sống để bù đắp, mà không phải là mỗi ngày nghĩ đến việc chết như thế nào."

Triệu Viễn Chu ngây ngẩn cả người, y cho rằng Trác Dực Thần sẽ mắng y, muốn giết y, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới Trác Dực Thần sẽ nói như vậy.

"Triệu Viễn Chu, ngươi có thể sống được không?" Trác Dực Thần cơ hồ mang theo ngữ khí cầu xin mà nói.

Trong lòng Triệu Viễn Chu phảng phất bị thứ gì xúc động một chút, y lẳng lặng mà nhìn Trác Dực Thần, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó hiểu. Rõ ràng đây lần đầu tiên y gặp hắn, nhưng dường như giữa bọn họ đã sớm quen biết nhau rồi.

Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu trầm mặc không nói. Hắn biết, không có khả năng thay đổi ý tưởng của Triệu Viễn Chu một sớm một chiều. Nhưng hắn cũng hiểu, quyền chủ động nằm ở trong tay hắn, hắn sẽ không để Triệu Viễn Chu chết. Hắn nhất định sẽ nghĩ cách cứu y.

Trầm mặc một lát, Trác Dực Thần mở miệng đánh vỡ yên lặng: "Ngươi tới tìm ta, hẳn là không ngừng chuyện này đi?" Hắn biết Triệu Viễn Chu tới tìm hắn, là vì để Văn Tiêu gia nhập tiểu đội bắt yêu.

Triệu Viễn Chu phục hồi tinh thần lại, câu môi cười: "Tiểu Trác đại nhân quả nhiên liệu sự như thần. Ta muốn để Văn Tiêu tiểu thư gia nhập tiểu đội bắt yêu."

Trác Dực Thần nghe vậy, khẽ gật đầu: "Có thể."

Triệu Viễn Chu có chút kinh ngạc: "Ngươi...... đồng ý?"

Trác Dực Thần nhìn biểu tình của y, có chút buồn cười: "Vậy ta cự tuyệt?"

"Điều đó là không thể được, miệng vàng lời ngọc, Tiểu Trác đại nhân đã đồng ý rồi cũng không thể đổi ý nha."

Trác Dực Thần bất đắc dĩ mà cười cười: "Biết rồi."

01

Tiếng bước chân của Triệu Viễn Chu dần dần biến mất ở cuối hành lang. Trong phòng của Trác Dực Thần lại nghênh đón một vị khách nhân khác. Văn Tiêu tay cầm hộp thức ăn trong tay, nện bước uyển chuyển nhẹ nhàng mà bước vào ngạch cửa.

"Ta đặc biệt mang bánh ngọc lộ của Thanh Phong Lâu. Tiểu Trác, đây làm món con ưa thích nhất." Trong lời nói của Văn Tiêu mang theo vài phần sủng nịch, vừa nói vừa lấy một đĩa điểm tâm từ hộp thức ăn ra, nhẹ nhàng đặt lên cái bàn.

Trác Dực Thần ngẩng đầu nhìn về phía Văn Tiêu, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp. Hắn biết, Văn Tiêu tới đây là để gia nhập tiểu đội bắt yêu.

"Văn Tiêu, yêu thú hung tàn, gia nhập tiểu đội bắt yêu rất nguy hiểm. Ta không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh người, người phải chú ý đến bản thân nhiều hơn, nhưng ta sẽ dùng hết toàn lực bảo vệ người thật tốt." Trong giọng nói của Trác Dực Thần mang theo vài phần lo lắng cùng bất đắc dĩ. Ánh mắt của hắn dừng ở lệnh bài trên thắt lưng của Văn Tiêu đại biểu cho thân phận của Tập Yêu Tư.

Văn Tiêu nghe vậy, khóe miệng gợi lên một mạt nhàn nhạt tươi cười, "Ta cho rằng con sẽ khuyên ta không cần gia nhập tiểu đội bắt yêu đâu."

Trác Dực Thần nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta cũng muốn khuyên, nhưng người cũng sẽ không nghe."

Hai người nhìn nhau cười, tựa như vào giờ phút này, tất cả sự lo lắng và nỗi băn khoăn đều tan thành mây khói. Văn Tiêu tiếp tục nói: "Nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm Bạch Trạch lệnh, cố gắng lâu vậy rồi mà không hề có manh mối. Hiện giờ Chu Yếm xuất hiện, tình nguyện trợ giúp, đây là cơ hội tốt đến nhường nào. Hơn nữa ta cảm thấy, hắn giống một người bạn cũ của sư phụ ta."

Trác Dực Thần gật gật đầu, ánh mắt thâm thúy: "Ừm, có hắn hỗ trợ, chúng ta nhất định có thể nhanh chóng tìm được Bạch Trạch lệnh."

Hắn biết tung tích của Bạch Trạch lệnh, nhưng hắn lại chọn đi theo quỹ đạo của kiếp trước từng bước một. Có một số việc, là không thể tránh khỏi. Huống chi, có hắn ở, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Văn Tiêu: "Tiểu Trác, thái độ của con đối với Triệu Viễn Chu...... Có chút kỳ quái a."

Trác Dực Thần trầm mặc một lát, trong lòng ngũ vị tạp trần. Hắn không biết nên nói thế nào với Văn Tiêu đây, chẳng lẽ muốn nói với nàng rằng hắn đã giết Triệu Viễn Chu một lần rồi sao? Hắn đã trải qua một đời chia lìa và thống khổ? Không, hắn không thể. Dù hắn có muốn nói thì cũng không phải hiện tại.

Văn Tiêu thấy thế, cười cười: "Tiểu Trác của chúng ta đã trưởng thành rồi, có thể tự mình lo liệu mọi chuyện. Nếu con không muốn nói, thì ta sẽ không hỏi nữa. Nhưng mà con phải nhớ kỹ, ta vẫn luôn ở, con không hề đơn độc."

Hốc mắt Trác Dực Thần hơi hơi phiếm hồng, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Cảm ơn người, Văn Tiêu."

Văn Tiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ Trác Dực Thần bả vai, cười nói: "Ai làm ta là tiểu cô cô của con đâu."

Trác Dực Thần cười mà không nói, trong lòng có một dòng nước ấm dâng lên. Thật tốt, hiện tại hắn đã không còn phải lẻ loi một mình nữa.

02

Văn Tiêu và Trác Dực Thần xuyên qua hành lang khúc chiết, hai người đi tới trước phòng nghị sự, chỉ thấy Triệu Viễn Chu lười nhác mà nằm ở giữa những cành đào thô tráng, trong tay cầm một quả đào.

"Ồ, thật trùng hợp." Triệu Viễn Chu nhìn thấy hai người, khóe miệng gợi lên một mạt nghiền ngẫm ý cười, ngay sau đó lại cắn quả đào một ngụm.

Văn Tiêu khẽ cười một tiếng: "Quả nhiên là một con khỉ."

Triệu Viễn Chu nghe vậy, mở to hai mắt nhìn, ra vẻ tức giận mà đem quả đào trong tay ném sang một bên: "Tuy Tập Yêu Tư này của các ngươi trông có vẻ nghèo nàn, nhưng chỗ cũng khác rộng đấy. Đằng trước để làm việc, phía sau là chỗ ở, bao ăn bao ở, nhưng thật ra đỡ mất công ta lại tìm chỗ ở tạm."

Trác Dực Thần: "Ngươi đang làm gì ở đây?"

Triệu Viễn Chu cười hắc hắc: "Trác đại nhân đang vội giải quyết vụ án, ta tự nhiên là muốn tới hỗ trợ. Tiểu đội bắt yêu còn thiếu mấy người?"

Trác Dực Thần trầm ngâm một lát: "Còn thiếu hai người, ngươi và Văn Tiêu đi giúp ta đem bọn họ mang về đây đi."

"Được thôi. Có thể giúp đỡ Tiểu Trác đại nhân, tự nhiên là ta rất vui."

Nhìn bóng dáng Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu đi xa, Trác Dực Thần nắm chặt Vân Quang kiếm, trong lòng ngũ vị tạp trần. Hắn tự giễu mà cười cười: "Rõ ràng là chính mình để bọn họ đi, như thế nào ngược lại trái tim còn là không vui đâu?"

\\\\\

Cũng giống như kiếp trước, Bạch Cửu tự nguyện gia nhập Tập Yêu Tư, mà Bùi Tư Tịnh miễn cưỡng nhận lấy lệnh bài sau khi Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu thay phiên nhau thuyết phục nàng.

Trong phòng nghị sự, Trác Dực Thần, Văn Tiêu và những người khác ngồi nghiêm chỉnh. Lúc này, Bùi Tư Tịnh bước vào, Văn Tiêu vội vàng đứng dậy nghênh đón, lại chỉ thấy Bùi Tư Tịnh sắc mặt ngưng trọng, mở miệng liền nói: "Ta đến đây không phải để gia nhập cùng các ngươi. Chỉ là đến để trả khối lệnh bài này thôi."

Ánh mắt của nàng quét qua Triệu Viễn Chu, trong giọng nói mang theo một tia khinh thường: "Ta cũng không tin lời của một tên yêu quái hung ác."

Trác Dực Thần thấy thế, muốn thế Triệu Viễn Chu biện giải, nhưng vào lúc này, một giọng nói kiêu ngạo từ bên ngoài truyền đến: "Không tin là phải rồi. Người của Tập Yêu Tư, ra đây."

Mọi người nghe thấy tiếng động bước ra ngoài, chỉ thấy những người của Sùng Võ Doanh vênh váo tự đắc mà đứng ở ngoài cửa, rất có tư thế muốn đem Tập Yêu Tư đốt quách cho rồi. Triệu Viễn Chu trong cơn giận dữ, đang muốn thi triển pháp thuật, lại bị Trác Dực Thần nhẹ nhàng giữ chặt vạt áo.

"Không đáng để tức giận với họ." Trác Dực Thần thì thầm vào tai Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu nghe vậy sửng sốt.

Cuối cùng, mọi chuyện đã được giải quyết bằng việc ký xuống quân lệnh trạng. Trác Dực Thần chăm chú nhìn vào phần quân lệnh trạng giống như kiếp trước kia, trong lòng âm thầm cười lạnh. Hắn biết phần quân lệnh trạng này có vấn đề, nhưng hiện giờ hắn đã nắm giữ tiên cơ, sẽ không bao giờ để bất cứ ai thao túng mình nữa.

Trở lại trong phòng nghị sự, Trác Dực Thần đem phần quân lệnh trạng kia nhẹ nhàng đặt lên bàn, ánh mắt thâm thúy như vực thẳm. Bất quá một lúc sau, chỗ trống của quân lệnh trạng liền hiện ra văn tự.

"Này không phải mực. Đây là máu. Máu của Mạnh Cực. Văn Tiêu chậm rãi giơ quân lệnh trạng lên, từng câu từng chữ mà thì thầm: "Tập Yêu Tư bảo đảm sẽ phá được án này trong vòng năm ngày, nhân đây xin lập quân lệnh trạng. Năm ngày không phá được án coi như không làm tròn trách nhiệm, người điểm chỉ tự vẫn tạ tội."

Theo nội dung của quân lệnh trạng dần dần rõ ràng, bầu không khí phòng trong cũng càng thêm khẩn trương. Bạch Cửu sắc mặt tái nhợt, trong thanh âm mang theo một tia run rẩy không dễ phát hiện: "Nếu là trong vòng năm ngày không phá được án, chẳng phải là sẽ......"

Triệu Viễn Chu khẽ cười một tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần hài hước: "Sẽ rơi đầu đó."

Bùi Tư Tịnh thấy thế, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của Bạch Cửu, ý bảo hắn không cần sợ hãi.

Trác Dực Thần đứng ở một bên, trầm giọng nói: "Yên tâm, ta sẽ bảo vệ mọi ngươi thật tốt."

Triệu Viễn Chu nghe vậy, khóe miệng gợi lên một mạt nghiền ngẫm tươi cười: "Tiểu Trác đại nhân thật lợi hại."

03

Năm người một hàng, bước chân vội vàng tiến về hiện trường vụ án đầu tiên của thủy quỷ cướp nương. Bùn đất bị kéo ra khe rãnh sâu vẫn bắt mắt như cũ, bốn phía tràn ngập một mùi tanh tưởi khó tả, làm cho người ngửi được cũng muốn nôn.

Bạch Cửu che lại miệng mũi mình, sắc mặt tái nhợt, hắn miễn cưỡng bò đến một cây đại thụ, cúi người ói mửa không ngừng. Bùi Tư Tịnh thấy thế, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, đưa qua một quả quýt màu vàng óng.

Bạch Cửu vô lực mà vẫy vẫy tay, cự tuyệt ý tốt của Bùi Tư Tịnh, "Không được, hiện tại ta không có cảm giác ăn uống."

"Ngửi một chút, cảm giác buồn nôn sẽ đỡ hơn."

Bạch Cửu cũng không ở chối từ, lấy quả quýt hít mạnh một hơi.

Triệu Viễn Chu nhìn chăm chú khe rãnh trên mặt đất, chậm rãi giơ bàn tay ra, nhắm mắt ngưng thần, một lát sau, y đột nhiên mở mắt ra, "Hóa ra là Thủy tộc quấy phá."

Trác Dực Thần nhẹ nhàng vỗ nhẹ bàn tay của Triệu Viễn Chu, "Không cần lúc nào cũng hấp thụ lệ khí, đối với thân thể của ngươi không tốt." Trong giọng nói của hắn mang theo vài phần trách cứ, nhưng càng có rất nhiều là quan tâm.

Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu nghe vậy đều là sửng sốt. Triệu Viễn Chu ở trong lòng nói thầm. Thái độ của Trác Dực Thần, nơi nào như là đối kẻ thù của mình? Mà Văn Tiêu thì nhạy bén mà nhận thấy được, giữa hai người tựa hồ có bí mật gì đó.

Văn Tiêu ho khan hai tiếng, ý đồ đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này, "Thủy tộc có rất nhiều loại. Rồng, cá, huyền quy, giao nhân... Ngươi có thể thu hẹp phạm vi lại một chút không?"

Triệu Viễn Chu nghiêm trang mà trả lời: "Loài xấu xí ấy."

Văn Tiêu ra vẻ kinh ngạc mà trêu ghẹo nói: "Thật là thông tin hữu ít, thật sự giúp ích rất nhiều đấy, chúng ta đều có thể trực tiếp phá án rồi."

Trác Dực Thần bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, cười khổ không thôi. Triệu Viễn Chu người này, luôn là thích nói giỡn, giống như một đứa trẻ không bao giờ lớn. Hắn nghiêm mặt nói: "Triệu Viễn Chu, nghiêm túc một chút."

Triệu Viễn Chu dang hai tay ra, vẻ mặt vô tội. Ngay sau đó, y cau mày, nghiêm túc phân tích: "Đã chết nhiều người như vậy, nhưng lệ khí ở nơi này lại rất ít. Điều này thuyết minh rằng lệ khí đã bị hung thủ hút đi."

Nghe vậy, Văn Tiêu lập tức hiểu ý của y, "Cho nên con yêu quái này là chuyên môn giết người, hút lệ khí, để tăng cường yêu lực."

Bùi Tư Tịnh lại đưa ra nghi vấn: "Nếu chỉ là muốn giết người để hấp thụ lệ khí, việc gì phải cố tình đưa tân nương tập hợp đến đây rồi ném thi thể?"

Trác Dực Thần trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: "Thi thể bị ném xuống hồ đều là tân nương, còn thi thể của người đi cùng thì bị vứt bừa bãi tại hiện trường vụ án. Bởi vậy, ta cảm thấy, mục tiêu của hắn là tân nương. Không phải giết người, mà là giết tân nương. Chúng ta đi đến nghĩa trang khám nghiệm thi thể, có lẽ có thể phát hiện càng nhiều manh mối."

Triệu Viễn Chu gật gật đầu, "Trước mắt còn có việc rắc rối khác, ta phải đi giải quyết trước đã. Tiểu Trác đại nhân, cứ đợi ta ở nghĩa trang đi."

Trác Dực Thần biết Triệu Viễn Chu muốn đi tìm Nhiễm Di, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng lần này có thể cứu được đôi tình nhân kia. Hắn trịnh trọng nói với Triệu Viễn Chu: "Chính ngươi cũng phải cẩn thận đấy."

Triệu Viễn Chu chớp chớp mắt, hì hì cười nói: "Được, Tiểu Trác."

Một tiếng "Tiểu Trác" này, lại đem suy nghĩ của Trác Dực Thần lôi trở về kiếp trước. Hắn dường như đã quay trở về những năm đoạn khắc cốt minh tâm đó. Bên tai quanh quẩn một tiếng lại một tiếng "Tiểu Trác" của Triệu Viễn Chu. Những ký ức đó giống như thủy triều vọt tới, làm hắn cơ hồ hít thở không thông.

Sợ hãi cảm xúc của mình sẽ mất khống chế, Trác Dực Thần vội vàng kéo Bạch Cửu còn đang ngẩn người, vội vàng rời đi hiện trường.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com