Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

【 Mộc Dĩ Thần Chu 】 Quân tâm tựa lòng ta 07

00

Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu sóng vai bước vào gian phòng, một cỗ khí lạnh ập vào bọn họ.

Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn lên, chỉ thấy phía trên xà nhà, một người nam nhân bị treo cổ bằng một loại tư thái quỷ dị, hai mắt trợn lên, khuôn mặt vặn vẹo, trên ngực có một cái lỗ, hiển nhiên trái tim đã bị đào ra, tứ chi bị cố tình sắp xếp thành hình chữ đại (大)

Triệu Viễn Chu cau mày, thấp giọng nói: "Chắc là tình trạng khi chết quá mức quỷ dị, cho nên có vẻ như không phải do con người gây ra."

Hai người hợp lực đem thi thể buông, Triệu Viễn Chu cẩn thận kiểm tra. Y chú ý tới lòng bàn tay của nam nhân cùng trên vách tường, đều đều dùng máu tươi vẽ một ký hiệu kỳ dị—— hình dạng sừng hươu.

"Ngươi đã từng nghe nói tới Thừa Hoàng chưa?" Triệu Viễn Chu đột nhiên mở miệng.

Trác Dực Thần gật gật đầu, "Ta từng nghe Văn Tiêu nói rồi. Trong ' Hải Ngoại Tây Kinh ' có ghi chép, Thừa Hoàng, là một loài yêu quái trông giống cáo, sau lưng còn có sừng hươu. Tuổi thọ rất dài, gần như trường sinh bất tử." Trác Dực Thần dừng một chút, "Nhưng Thừa Hoàng trong truyền thuyết là cát tường chi thú...."

Triệu Viễn Chu cười lạnh một tiếng: "Ha hả, cát tường? Gây họa ngàn năm nghe còn hợp lý hơn. Tính ra... thì tên gia hỏa này sắp mười vạn tuổi rồi."

Ánh mắt Trác Dực Thần lại lần nữa dừng ở ký hiệu sừng hươu trên vách tường, như suy tư gì mà nói: "Thế nên bức tranh này vẽ chính là sừng hươu sau lưng Thừa Hoàng."

"Đúng vậy, đây là trận pháp của Thừa Hoàng. Cho dù là mỹ mạo, tài phú cũng hoặc là tuổi thọ, mong cầu thì đều có thể thực hiện. Chỉ là họ không biết rằng đằng sau tất cả những điều tốt đẹp này, đều là phải hấp thụ tánh mạng của người khác làm cái giá."

Trác Dực Thần nhìn chăm chú vào Triệu Viễn Chu, ánh mắt thâm thúy, hư muốn nhìn thấy điều gì đó qua đôi mắt của y: "Đúng vậy, những giấc mơ đẹp nào có dễ dàng trở thành sự thật như vậy, giấc mơ đẹp mà lấy mạng của người khác làm cái giá thì càng không nên tồn tại."

Triệu Viễn Chu thở dài, trong lòng đã đưa ra kết luận: "Xem ra trước đây ta đoán là không sai."

Hồi ức như thủy triều ùa về, sáu người ngồi quanh cạnh bàn, bản đồ trải ra ở trên mặt bàn. Ngón tay của Bùi Tư Tịnh lướt qua trên bản đồ và chỉ ra nơi phát sinh án mạng. Triệu Viễn Chu theo sát sau đó, ngón tay của y dừng ở một chỗ khác trên bản đồ, ngữ khí kiên định: "Nếu ta đoán không lầm, chỗ này có thể sẽ xảy ra án mạng thứ ba. Còn thời gian sẽ là, ngày mai."

Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người y, Văn Tiêu nghi hoặc hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

Triệu Viễn Chu cười khổ một tiếng: "Chỉ mong là ta đã đoán sai đi." Y vừa nói vừa chuẩn bị cắn ngón tay mình để lấy máu làm mực, lại bị Trác Dực Thần kịp thời ngăn cản. Sau đó Trác Dực Thần buông tay y ra, ngược lại quay sang mượn bút của Văn Tiêu. Văn Tiêu tháo đầu bút xuống đưa cho Trác Dực Thần, sau đó đưa cho Triệu Viễn Chu: "Dùng bút viết, đừng cắn tay."

Triệu Viễn Chu hơi hơi kinh ngạc, ngay sau đó nhận lấy bút, phác họa lên bản đồ: "Nếu thật sự là như thế, vậy thì con yêu quái này không dễ đối phó nha."

Hồi ức kết thúc

Hai người phảng phất như tâm hữu linh tê, đồng thời nghĩ tới cái gì, trăm miệng một lời mà hô lên: "Văn Tiêu!" Lời còn chưa dứt, bọn họ đã lao ra khỏi phòng.

01

"Đệ đệ?" Giọng nói của Bùi Tư Tịnh, phảng phất không thể tin được hai mắt của mình.

Đứng ở đối diện nàng là Bùi Tư Hằng, sắc mặt âm trầm, khóe miệng gợi lên một mạt cười lạnh, Văn Tiêu nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó nói: "Đệ đệ? Đệ đệ tỷ không phải đã chết sao?"

Ánh mắt Bùi Tư Hằng đảo quanh giữa hai người, cuối cùng dừng lại ở trên người Bùi Tư Tịnh, "Tỷ tỷ, lâu rồi không gặp. Có nhớ đệ đệ không?"

Sắc mặt Bùi Tư Tịnh nháy mắt trở nên tái nhợt, "A Hằng đã chết từ lâu rồi."

"Không sai, còn là do tỷ chính tay giết chết. Bởi vì tỷ nói ta tội ác chồng chất, tội không thể tha."

Trong mắt Bùi Tư Tịnh hiện lên một tia thống khổ và giãy giụa, nhưng nàng vẫn kiên trì nói: "Chẳng lẽ không phải sao? Đến bây giờ, ngươi vẫn đang lạm sát kẻ vô tội."

Bùi Tư Hằng nghe vậy trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ cùng thất vọng, hắn lạnh lùng mà nói: "Tỷ tỷ quả nhiên chỉ luôn nhớ rõ mặt không tốt của ta, sẽ không nhớ cái tốt của ta."

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên phát lực, đột nhiên đem cái bàn bên cạnh xốc đột nhiên Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu. Cả hai phản ứng nhanh chóng và một cái lắc mình liền né tránh cái bàn đang bay tới. Bùi Tư Tịnh gầm lên một tiếng, cầm đoản nhận cùng Bùi Tư Hằng đánh lên.

Hai người ở trong căn phòng hẹp ngươi tới ta đi, đánh đến khó phân thắng bại. Đột nhiên, Bùi Tư Hằng một cái lắc mình, chạy ra khỏi phòng, đi thẳng vào sân.

Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu theo sát sau đó, mới vừa đuổi tới trong viện, liền đụng phải Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu vội vàng tới.

Trác Dực Thần rút kiếm tiến lên, hắn giống kiếp trước, cùng đánh Bùi Tư Hằng mấy chiêu sau, liền cố ý lộ ra một sơ hở, để Bùi Tư Hằng nhân cơ hội chạy thoát, tuy rằng hiện tại hắn có thể bắt lấy Bùi Tư Hằng, nhưng mà cởi chuông còn cần người cột chuông, chuyện của tỷ đệ hai người phải do bọn họ tự mình giải quyết.

Mấy người thấy không bắt được Bùi Tư Hằng, cuối cùng quyết định quay về Tập Yêu Tư.

02

Bóng đêm như mực, nguyệt hoa như luyện, trong đình viện yên tĩnh, Trác Dực Thần lẻ loi một mình ngồi ở trên ghế đá.

Thời gian một phút một giây trôi qua, màn đêm càng lúc càng tối. Cuối cùng, một trận tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đánh vỡ yên lặng, thân ảnh Triệu Viễn Chu xuất hiện ở trong tầm mắt. Trên mặt Trác Dực Thần nháy mắt nở rộ ra tươi cười, hắn đứng lên, tiến ra đón, vươn tay ra kéo lại tay Triệu Viễn Chu, muốn đem ngọc bội trong tay cho y.

Nhưng mà, Triệu Viễn Chu lại bất động thanh sắc mà rút tay ra, trong ánh mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ.

"Tiểu Trác," Triệu Viễn Chu nhẹ giọng kêu gọi, trong giọng nói mang theo một tia xa cách không dễ phát hiện, "Ngươi......"

Trác Dực Thần tâm đột nhiên trầm xuống, hắn dùng sức mà siết chặt ngọc bội trong tay, ánh mắt khóa chặt Triệu Viễn Chu, như đang cố gắng tìm kiếm câu trả lời: "Triệu Viễn Chu, ngươi thật sự chán ghét ta đến vậy sao?" Giọng nói của Trác Dực Thần mang theo một tia run rẩy, đó là tình cảm mà hắn đã giấu kín bấy lâu nay, giờ phút này rốt cuộc lấy hết can đảm hỏi ra.

Triệu Viễn Chu thở dài, ánh mắt phức tạp: "Tiểu Trác, ta......" Y muốn nói lại thôi, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Trác Dực Thần đột nhiên nắm lấy tay Triệu Viễn Chu, đi về phía phòng.

"Tiểu Trác, ngươi muốn làm gì?" Trong giọng nói Triệu Viễn Chu mang theo một tia hoảng loạn.

Trác Dực Thần không có trả lời, chỉ là lo lôi kéo Triệu Viễn Chu đi vào phòng, sau đó đột nhiên đóng cửa lại. Hắn đem Triệu Viễn Chu đẩy đến trên giường, cả người tản mát ra một loại hơi thở lạnh lẽo, như thể muốn đem tất cả tình cảm đều trút xuống.

Sau đó, Trác Dực Thần trực tiếp khinh thân mà thượng, hôn lên môi y, Triệu Viễn Chu nháy mắt ngây ngẩn cả người. Y cảm thụ được xúc cảm xa lạ trên môi, mở to hai mắt nhìn, phản ứng lại đây, một cái tát đánh vào trên mặt Trác Dực Thần, trong thanh âm mang theo phẫn nộ và khó hiểu: "Trác Dực Thần, ngươi có biết mình đang làm gì hay không?"

Trác Dực Thần bị một cái tát này đánh đến có chút ngốc, nhưng hắn thực mau phản ứng lại, hồng hốc mắt nói: "Ta biết, ta biết, ta không thể buông tay."

Hận ta cũng được, hận so với yêu còn lâu dài, như vậy ngươi liền vĩnh viễn đều sẽ không quên ta.

Vừa nói, hắn vừa kéo đai buộc trán trên đầu xuống, trói chặt tay Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu giãy giụa nửa ngày, lại phát hiện căn bản không thể tránh thoát khỏi  trói buộc của Trác Dực Thần. Y thầm mắng trong lòng : Này chết hài tử, sức lực sao lại lớn như vậy!

Trác Dực Thần không để ý tới sự giãy giụa của Triệu Viễn Chu, hắn lại lần nữa khinh thân mà thượng, hôn lên môi Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu thấy không thể đẩy hắn ra, liền ngoan hạ tâm cắn môi Trác Dực Thần, nháy mắt máu ở trong miệng hai người tràn mở ra.

Mãi đến khi trên môi  truyền đến đau đớn, Trác Dực Thần mới như tỉnh lại một chút. Hắn nhìn Triệu Viễn Chu dưới thân mình hốc mắt ửng đỏ, cả trái tim cũng đi theo run một chút. Triệu Viễn Chu nhân lúc Trác Dực Thần ngây người dùng tay đẩy hắn ra, nhân cơ hội ngồi dậy. Y dùng pháp thuật giải bó đai buộc trán ở trên tay và ném chúng về Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần thấy vậy vội vàng lấy ngọc bội vừa đưa ra, muốn mang lên cho Triệu Viễn Chu. Nhưng mà, Triệu Viễn Chu lại như là đã chịu kinh hách, vội vàng đi ra ngoài. Trác Dực Thần tay mắt lanh lẹ, một tay đem y kéo vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc của y: "Ngoan, không động ngươi nữa."

Nói xong, hắn đem ngọc bội mang lên cho Triệu Viễn Chu, nói: "Không có sự cho phép của ta, ngươi không được phép tháo nó ra, có nghe thấy không?"

Triệu Viễn Chu tuy rằng còn giãy giụa nhưng cũng không tháo ngọc bội xuống. Y trừng mắt nhìn Trác Dực Thần liếc mắt một cái, sau đó nổi giận đùng đùng mà chạy ra khỏi phòng. Trác Dực Thần nhìn bóng lưng Triệu Viễn Chu đi xa, yên lặng mà xoa xoa vết máu trên môi, sau đó trong lòng thầm nghĩ: Triệu Viễn Chu, chúng ta tương lai còn dài

03

Trác Dực Thần đi tới trước cửa phòng Bạch Cửu, nhẹ nhàng gõ gõ: "Tiểu Cửu."

Bạch Cửu nghe tiếng mở cửa ra, trên mặt lộ ra biểu tình kinh hỉ: "Tiểu Trác ca, sao huynh lại tới đây?"

Trác Dực Thần mỉm cười đi vào phòng, hai người cùng nhau ngồi vào án bên cạnh bàn. Lúc này, Bạch Cửu chú ý tới miệng vết thương trên môi Trác Dực Thần, quan tâm hỏi: "Tiểu Trác ca, miệng huynh bị làm sao vậy? Lại sao lại có vết thương? Có cần bôi chút thuốc lên không?" Nói liền muốn đi lấy thuốc.

Trác Dực Thần một phen kéo tay Bạch Cửu lại, ho nhẹ hai tiếng, "Khụ khụ, không cẩn thận bị thôi, không sao, không cần bôi đâu."

Bạch Cửu có chút lo lắng mà nhìn Trác Dực Thần, nhưng nhưng cũng không kiên trì nữa. Hắn ngược lại hỏi: "Tiểu Trác ca muốn nói chuyện gì?"

Trác Dực Thần nhìn Bạch Cửu, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, "Tiểu Cửu, vì sao đệ muốn tới Tập Yêu Tư?"

Bạch Cửu nghe vậy, trong mắt lập tức sáng lên quang mang, "Bởi vì Tập Yêu Tư có Tiểu Trác đại nhân rất lợi hại nha! Huynh chính là thần tượng của đệ, có thể cùng thần tượng phá án, đệ thực sự rất vui."

"Ừm, đệ còn nhớ rõ những lời ta nói khi ở đào nguyên tiểu cư không?"

Bạch Cửu gật gật đầu, "Nhớ rõ, huynh nói muốn chúng ta tín nhiệm lẫn nhau, ù có chuyện gì xảy ra cũng không được làm tổn thương nhau."

"Tiểu Cửu, nếu đệ không muốn nói cho ta biết mục đích thực sự của đệ khi tới Tập Yêu Tư là gì, vậy ta sẽ không hỏi. Ta đã hỏi cha đệ về chuyện của mẹ đệ, chờ giải quyết xong vụ án của Thừa Hoàng, đệ liền về nhà tìm ngài ấy đi, ngài ấy sẽ cho đệ biết mọi thứ đệ muốn biết."

Bạch Cửu nghe vậy, hốc mắt lập tức đỏ," mẫu thân......" Sau đó khẩn trương mà nhéo góc áo, thật cẩn thận mà mở miệng, "Tiểu Trác ca......"

Trác Dực Thần nhẹ nhàng vỗ đầu Bạch Cửu, "Ta tin Tiểu Cửu của chúng ta sẽ không làm điều có lỗi với mọi người, bởi vì đệ là một người tốt bụng và dũng cảm."

Tiểu Cửu, lúc này, Tiểu Trác ca nhất định sẽ bảo vệ đệ. Đệ cũng nhất định sẽ trở thành thần y lợi hại nhất Thiên Đô thành hiện nay.

Bạch Cửu nhìn Trác Dực Thần, trong ánh mắt tràn ngập cảm kích cùng tín nhiệm. Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Tiểu Trác ca, vậy huynh hận đại yêu sao?"

Trác Dực Thần sửng sốt một chút, ngay sau đó trả lời nói: "Đã từng hận."

Bạch Cửu tò mò hỏi: "Vậy vì sai lại không hận nữa?"

"Bởi vì, ta hiểu hắn. Ta hiểu nỗi đau và sự bất lực của y. Hiện tại ta chỉ đau lòng vì hắn không dễ."

Bạch Cửu nghe vậy, cái hiểu cái không mà nhìn Trác Dực Thần. Tuy rằng hắn không thể hoàn toàn lý giải cảm thụ của Trác Dực Thần, nhưng hắn có thể cảm nhận được hiện tại Triệu Viễn Chu với hắn mà nói tựa hồ rất quan trọng.

Trác Dực Thần đứng dậy, vỗ vai Bạch Cửu, "Được rồi, những gì cần nói ta đã nói rồi. Hiện tại nên chuẩn bị tinh thần, chuyện của Thừa Hoàng vẫn chưa được giải quyết."

04

Bạch Cửu và Anh Lỗi mang theo một đĩa trái cây đến Tàng Thư Các muốn an ủi Bùi Tư Tịnh, mấy người thảo luận một hồi, liền thấy Triệu Viễn Chu từ bên ngoài đi vào.

Không lâu, Trác Dực Thần cũng đi vào, "Bùi Tư Hằng và Thừa Hoàng có mối quan hệ mật thiết, tìm được Thừa Hoàng, liền sẽ có manh mối."

Triệu Viễn Chu lấy ra một trương bản đồ, trầm giọng nói: "Trận pháp của Thừa Hoàng, lấy người sống làm vật dẫn, hấp thu năng lượng sinh mạng. Mà nơi hội tụ năng lương cuối cùng, chính là mắt trận." Theo sau chỉ vào một chỗ trên bản đồ, "Thừa Hoàng ở chỗ này."

Văn Tiêu nghe vậy: "Đài quan sát thiên tượng?"

Triệu Viễn Chu tiếp tục nói: "Bạch Trạch lệnh biến mất, đầu sỏ gây tội nhân lúc vị trí thần nữ còn trống, cưỡng chế mở cửa Côn Luân ra, khiến cho chúng yêu chạy tới nhân gian, chính là Thừa Hoàng."

Nói xong, mọi người đều lâm vào trầm tư. Đúng lúc này, Văn Tiêu đột nhiên chú ý tới khóe miệng Trác Dực Thần tựa hồ có chút khác thường, không cấm tò mò hỏi: "Tiểu Trác, miệng con bị sao vậy?"

Trác Dực Thần ánh mắt nháy mắt lập loè không chừng, trầm mặc không nói. Ánh mắt Văn Tiêu đảo qua lại giữa Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu, cuối cùng dừng lại trên người Triệu Viễn Chu, ánh mắt kia phảng phất thấy rõ hết thảy. Nàng ột nhiên bước tới trước mặt Triệu Viễn Chu, hung hăng mà dẫm lên chân y.

"A! ngươi làm cái gì vậy?" Triệu Viễn Chu kêu lên đau đớn, vẻ mặt vô tội mà nhìn Văn Tiêu.

Văn Tiêu hừ lạnh một tiếng, kéo tay Bùi Tư Tịnh nói, "Bùi tỷ tỷ, chúng ta đi." Vừa đi vừa nói thần trong lòng: Con khỉ thối chết tiệt, cầu ta giúp ngươi lừa Tiểu Trác, kết quả chính ngươi trước nhịn không được, thật là lão ngưu, không đúng, hẳn là khỉ già ăn nộn trác, gặm miệng Tiểu Trác thành cái dạng gì, quá mức.

Anh Lỗi thấy thế, cảm giác có chút không đúng, vội vàng lôi kéo Bạch Cửu đồng dạng cũng vẻ mặt mờ mịt, cũng đi theo ra ngoài

Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu, thật cẩn thận hỏi: "Ngươi...... không sao chứ?"

Triệu Viễn Chu hung tợn mà trừng mắt nhìn Trác Dực Thần liếc mắt một cái, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Ngươi có bệnh, hừ!" Nói xong, cũng thở phì phì mà chạy ra ngoài.

Trác Dực Thần đứng ở tại chỗ, hắn sao lại cảm thấy hình như Văn Tiêu đã lầm chút cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com