Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

【 Mộc Dĩ Thần Chu 】Quân tâm tựa lòng ta 10

00

Bạch Cửu xuyên qua đường mòn khúc chiết, đi tới bên cạnh cái ao, nhìn thấy Bùi Tư Tịnh ngồi trên bậc thang, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào mặt nước.

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Bùi Tư Tịnh, nhẹ nhàng giơ con rối trong tay lên: "Bùi tỷ tỷ, Tiểu Trác ca nhờ đệ đưa co rối Bùi Tư Hằng ca ca cho tỷ. Huynh ấy nói rằng huynh ấy nhờ đại yêu dùng yêu lực củng cố thần thức của con rối này rồi. Sau này tỷ vẫn có thể nhìn thấy Bùi Tư Hằng ca ca, nhưng phần lớn thời gian Bùi Tư Hằng ca ca chỉ có thể tồn tại dưới hình dạng con rối." Hắn cẩn thận đưa con rối cho Bùi Tư Tịnh.

Bùi Tư Tịnh sửng sốt một chút, ngay sau đó đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm con rối trong tay, ngón tay run rẩy nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của con rối, nước mắt trào ra.

"Rối gỗ cũng tốt, chỉ cần A Hằng vẫn còn ở đây là được." Bùi Tư Tịnh lẩm bẩm tự nói, trong giọng nói mang theo vô tận tưởng niệm cùng bất đắc dĩ, nàng ôm chặt con rối vào ngực.

"Vậy... Bùi tỷ tỷ, đệ đi trước đây." Bạch Cửu nhẹ giọng nói, nhìn dáng vẻ của Bùi Tư Tịnh, Bạch Cửu cảm thấy tâm tình phức tạp, nhưng cũng may, nhưng ngày sau, nàng vẫn còn có Bùi Tư Hằng làm bạn.

01

Trong đình viện Tập Yêu Tư, ánh mặt trời loang lổ mà chiếu vào phiến đá xanh trên mặt đất, gió nhẹ phất quá, mang theo hương trà thoang thoảng. Trác Dực Thần và Bùi Tư Tịnh ngồi đối diện nhau ở bàn, mỗi người cầm một chén trà nóng, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh khó được. Văn Tiêu ở một bên, thần sắc chuyên chú mà dùng bút ký lục gì đó.

Bùi Tư Tịnh nhẹ nhàng buông chén trà: "Trác đại nhân, cảm ơn ngươi! Nếu không có ngươi và Triệu Viễn Chu, sợ là A Hằng sẽ...."

Trác Dực Thần hơi hơi mỉm cười, xua tay ý bảo không cần khách khí: "Ta không giúp gì nhiều, chủ yếu vẫn là dựa vào Triệu Viễn Chu. Nói nữa, chúng ta là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau không phải là chuyện bình thường sao?"

Bùi Tư Tịnh gật gật đầu, ngược lại nhìn về phía Văn Tiêu. Văn Tiêu ngừng viết, ánh mắt trở nên thâm thúy mà buồn bã: "Hai chữ 'chấp niệm', không chỉ trói buộc phàm nhân, mà còn giam cầm cả thần tiên."

Đúng lúc này, Anh Lỗi và Bạch Cửu nhảy nhót mà từ bên ngoài đi vào. Trên mặt Bạch Cửu tràn đầy vẻ hưng phấn: "Vui quá đi. Chúng ta sắp đến núi Côn Luân rồi! Ta nói ngươi này, trong rương của ta nhiều đồ lắm, nặng lắm đấy." Hắn vừa nói vừa đi đến ngồi cạnh Trác Dực Thần, làm nũng nói: "Tiểu Trác ca, cái rương của ta nặng quá."

Trác Dực Thần sủng nịch mà cười cười: "Mệt rồi đưa ta, ta mang cho đệ." Anh Lỗi vừa nghe, vội vàng tiến lên xách đai rương của Bạch Cửu: "Ta đã bảo để ta mang rồi." Bạch Cửu vỗ nhẹ nhẹ tay Anh Lỗi, sau đó quay sang Trác Dực Thần nói: "Cảm ơn Tiểu Trác ca."

Anh Lỗi ở một bên không cam lòng mà nói thầm: "Ta khỏe hơn Tiểu Trác ca nhiều."

Trác Dực Thần nghe vậy không nhịn được mà bật cười: "Ừm, Sơn Thần Anh Lỗi đại nhân cũng có thể mang giúp đệ, Sơn Thần đại nhân của chúng ta cũng rất lợi hại." Anh Lỗi vừa nghe lời này, tức khắc vui vẻ đến cười ha hả: "Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Trác đại nhân khen ta!"

Lúc này, Triệu Viễn Chu từ bên cạnh đi tới, mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi sáng, các bằng hữu."

Văn Tiêu ngẩng đầu nhìn mọi người, nói: "Người đã đủ cả rồi. Anh Lỗi, cho mượn lư hương của ngươi dùng một chút" Anh Lỗi nghe vậy, lập tức lấy Sơn Hải Thốn Cảnh trong ngực ra, một đạo kim quang lóe lên, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, liền đã đặt mình đến một nơi xa lạ.

Mấy người đứng trên một chiếc thuyền nhỏ lung lay, xung quanh là mặt nước mênh mông. Bạch Cửu ổn định thân hình, tò mò mà đánh giá chung quanh: "Đây là núi Côn Luân à?"

Anh Lỗi chột dạ mà cười cười, gãi gãi đầu: "À, Thực xin lỗi.... Ta vừa nghĩ đến núi Côn Luân, bổng nhiên nhớ tới Bùi đại nhân đã từng nhắc tới thủy trấn Tư Nam dưới chân núi Côn Luân có lễ hội hoa đăng rất là náo nhiệt, nên ta lập tức nghĩ nhầm mất."

Bùi Tư Tịnh: "Thủy trấn Tư Nam nằm dưới chân núi Côn Luân, trước đây khi tra án ta đã từng tới, vừa khéo nhìn thấy lễ hội hoa đăng liền thuận miệng cùng Tiểu Cửu nhắc tới. Ngươi nghe cái gì chứ?"

Triệu Viễn Chu ở một bên an ủi: "Không sao, cách đây không xa, leo núi là tới rồi."

02

Thuyền nhỏ lặng yên cập bờ, đoàn người bước chân lên con đường đá xanh của thủy trấn Tư Nam.

Văn Tiêu nhìn quanh bốn phía, cau mày: "Không khí nơi này quá kỳ lạ, xảy ra chuyện gì vậy?"

Triệu Viễn Chu ánh mắt thâm thúy, đảo qua cảnh tượng đường phố hai bên rách nát: "Nhìn nơi đây, có vẻ đã có nhiều người chết."

Tiếng bước chân của họ vang vọng trên đường phố vắng vẻ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một xác chết nằm ở góc phố, cũng như những mảnh rác nằm rải rác trên mặt đất. Những ngôi nhà đổ nát và cánh cửa chỉ khép hờ, như đang kể lại câu chuyện phồn hoa trong quá khứ và sự hoang tàn của hiện tại.

Bùi Tư Tịnh than nhẹ một tiếng: "Mấy tháng trước khi ta tới tra án, khung cảnh hoàn toàn khác biệt. Chỉ vài tháng ngắn ngủn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bạch Cửu gắt gao nép vào bên cạnh Trác Dực Thần, sắc mặt tái nhợt: "Thật đáng sợ a, giống như quỷ thành vậy."

Anh Lỗi thấy thế, vội vàng đặt tay lên vai Bạch Cửu, ý đồ an ủi: "Đừng sợ, có tiểu Sơn Thần ta ở đây...." Nhưng mà Bạch Cửu lại né tránh hắn, ngược lại ôm chặt lấy cánh tay Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần cười khổ: "Tiểu Cửu, đệ nắm chặt lấy ra thế này, làm sao ta múa kiếm được."

Bạch Cửu đáng thương mà nói: "Nhưng ta thật sự rất sợ, Vậy ta nắm ở đây." Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng kéo tóc Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần bất đắc dĩ nhắm mắt lại, ngay sau đó đưa chiếc chuông buộc trên tóc cho Bạch Cửu: "Đệ nắm cái này đi."

Anh Lỗi ở một bên ủy khuất mà hừ một tiếng, Trác Dực Thần đành phải lại bất đắc dĩ mà nói: "Tiểu Cửu, đệ cũng có thể nắm của Anh Lỗi, hắn rất lợi hại, cũng có thể bảo vệ đệ."

Văn Tiêu trầm giọng nói: "Có thể làm một cái trấn nhỏ giàu có biến thành như thế này, hoặc là chiến tranh, hoặc là ôn dịch."

Bạch Cửu nghe vậy, vội vàng lấy một bình thuốc từ trong hòm thuốc ra, đổ ra mấy viên thuốc, phân phát cho mọi người, trừ Triệu Viễn Chu: "Đây là thuốc viên thành trừ ôn dịch do ta nghiên cứu chế tạo, mọi người uống trước đi. Lát nữa mọi ngươi cố đừng chạm vào người dân, hoặc là động vật ven đường, nhìn thấy thi thể thì phải chạy xa."

Bàn tay đưa ra của Triệu Viễn Chu ngừng ở giữa không trung, sửng sốt một chút.

Trác Dực Thần nhìn về phía Bạch Cửu, biết loại thuốc này kiếp trước chính là dùng để phong bế năm giác quan của Triệu Viễn Chu, cho nên hiện tại tự nhiên không thể cho y ăn. Đang muốn mở miệng giải thích, Bạch Cửu đã lên tiếng trước.

Hắn lại lấy ra một bình thuốc khác từ trong rương: "Đại yêu, cái này là cho ngươi, ngươi là đại yêu, khác với chúng ta."

Triệu Viễn Chu cầm lấy thuốc rồi nuốt vào.

Trác Dực Thần cười, sờ đầu Bạch Cửu, sau đó nói: "Chúng ta phân chia nhau ra hành động. Mọi người cẩn thận đấy."

Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu leo ​​lên tầng hai của một ngôi nhà và quan sát toàn bộ thủy trấn.

Văn Tiêu nói: "Trước khi tìm ra nguồn gốc ôn dịch, phải phong tỏa nơi này trước, tránh để chướng khí của ôn dịch lan rộng ra. Triệu Viễn Chu, cho ta mượn Bạch Trạch lệnh."

Triệu Viễn Chu cười vươn tay: "Muốn nắm tay của ta sao? Không thành vấn đề."

Văn Tiêu trừng mắt nhìn y một cái: "Ngươi có thể đứng đắn một chút hay không? Tiểu Trác mà biết chắc chắn sẽ ghen."

Triệu Viễn Chu bĩu môi.

Văn Tiêu nắm tay y, thổi  Bạch Trạch lệnh. Ánh sáng vàng lập tức bao phủ toàn bộ thủy trấn Tư Nam, ngăn cách trấn nhỏ và ngoại giới.

Trác Dực Thần đứng ở dưới mái hiên, ánh mắt phức tạp mà nhìn hai người trên lầu. Bùi Tư Tịnh đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: "Hiện tại, đối với ngươi hắn rốt cuộc là thân phận gì? Là hung thủ giết hại cha và huynh ngươi, hay là chiến hữu kề vai chiến đấu cùng ngươi, cũng hoặc là......"

Trác Dực Thần: "Hắn là người rất quan trọng với ta, hắn tồn tại, ta mới có thể tồn tại."

Bùi Tư Tịnh nghe vậy sửng sốt, nàng không nghĩ tới địa vị của Triệu Viễn Chu ở trong lòng Trác Dực Thần lại quan trọng đến vậy. Nàng nhớ lại quan hệ vi diệu giữa hai người trong vụ án Thừa Hoàng, lúc ấy liền cảm thấy không thích hợp, nhưng không ngờ lại khắc sâu đến vậy.

Sau đó, như thể nghĩ ra điều gì đó, nghi hoặc hỏi: "Trác đại nhân, ngươi đối với mỗi người chúng ta đều rất đặc biệt, giống như ngươi hiểu chúng ta rõ như lòng bàn tay, tựa như đã ở cùng chúng ta vô số ngày đêm. Nhưng đây hẳn là lần đầu tiên ngươi và chúng ta quen biết đi, đúng không?"

Trác Dực Thần hơi hơi mỉm cười: "Có lẽ, cuộc gặp gỡ của ta và các ngươi, là cửu biệt gặp lại."

Bùi Tư Tịnh lại sửng sốt, ngay sau đó nói sang chuyện khác: "Không ngờ nhanh như vậy liền đã tìm ra một nửa còn lại của Bạch Trạch lệnh, mà trùng hợp lại đúng ở trên người Triệu Viễn Chu. Xem ra, trời cao vẫn đang âm thầm che chở Đại Hoang, bảo vệ nhân gian."

"Ta không nghĩ đó là ý trời, mà giống như do người dàn xếp. Con rối của Bùi Tư Hằng đột nhiên xuất hiện, cho nên chúng ta mới bắt tay điều tra án của Thừa Hoàng, rồi sau đó chúng ta mới phát hiện ra sự thật về Bạch Trạch lệnh. Thời điểm đệ đệ ngươi xuất hiện, thật sự là quá trùng hợp."

Bùi Tư Tịnh nghe vậy cả kinh: "Ngươi hoài nghi đệ đệ của ta sao?"

"Ta chỉ là nghi ngờ động cơ của Thừa Hoàng. Bùi Tư Hằng vẫn luôn bị Thừa Hoàng khống chế, nhưng Thừa Hoàng lại dẫn dắt chúng ta đi bắt hắn. Ngươi không thấy kỳ lạ sao. Ta luôn có cảm giác chúng ta chỉ là những con rối, phía sau có một bàn tay nào đó điều khiển chúng ta đi đến tất cả. Mọi kết quả đến quá dễ dàng, mọi thứ diễn ra thuận lợi như mong muốn. Cảm giác này khiến ta cảm thấy vô cùng bất an. Ta sẽ đi tuần tra quanh đây thêm một vòng."

Bùi Tư Tịnh nghe vậy cũng muốn theo sau, lại bị Trác Dực Thần ngăn lại: "Ta đi một mình là được."

03

Trác Dực Thần dựa theo quỹ đạo kiếp trước đi tới y quán, khi bước vào đã thấy Bạch Cửu và Anh Lỗi, còn có Ôn Tông Du. Vừa nhìn thấy Ôn Tông Du, hắn hận đến mức liền muốn chém người này thành từng mảnh, nếu không có người này, kiếp trước của bọn họ cũng sẽ không thê thảm như vậy.

Nhưng hắn vẫn áp phẫn nộ xuống đáy lòng hành lễ với người trước mặt. Thời điểm tới, hắn sẽ khiến người này nợ máu trả bằng máu, hắn nhất định sẽ đòi lại những gì mà người này đã nợ Ly Luân, nợ tiểu đội bắt yêu, nợ thiên hạ thương sinh.

"Tại hạ Ôn Tông Du, bái kiến Trác đại nhân." Giọng nói của Ôn Tông Du vang lên.

Trác Dực Thần đáp lại: "Hèn gì Bạch Cửu là thần đồng danh y, hóa ra là học trò của Ôn đại phu."

Anh Lỗi nhìn về phía Trác Dực Thần: "Phía ngươi điều tra đến thế nào rồi?"

Trác Dực Thần thu liễm tâm thần, nghiêm mặt nói: "Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu đã tìm ra nguồn gốc của ôn dịch. Có thể là có yêu vật đang tác oai tác quái ở đây."

Ôn Tông Du nghe vậy, nhíu mày: "Nếu là yêu vật đang quấy phá, thì e là cũng không dùng được y thuật của tại hạ. Trác đại nhân, mong ngài giải cứu bá tánh nơi này."

Trác Dực Thần lấy lệnh bài Tập Yêu Tư treo bên hông xuống, đưa cho Ôn Tông Du: "Đúng rồi, làm phiền Ôn đại phu cầm lấy lệnh bài Tập Yêu Tư, đến nha môn các trấn thành phụ cận điều tạm binh sĩ tại phủ, tạm thời phong tỏa thành, không cho ra vào, ngăn không cho dịch bệnh lan ra ngoài."

Ôn Tông Du cầm lấy lệnh bài, nói: "Đều là vì cứu người, tại hạ nhất định làm được." Sau đó, ông ta quay đầu nhìn Bạch Cửu, trong mắt tràn đầy ôn nhu và lo lắng: "Cửu Nhi, mọi chuyện đều phải cẩn thận, biết không?"

Bạch Cửu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Trác Dực Thần, trong lời nói lộ ra vẻ lo lắng: "Tiểu trác ca......"

Trác Dực Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, ngữ khí kiên định: "Tiểu Cửu đừng sợ, hết thảy có ta ở đây."

Đoàn người lại bước ra đường phố, nhưng đột nhiên một cơn gió mạnh thổi tới và tiền giấy bay tung tóe khắp bầu trời. Triệu Viễn Chu nhanh chóng mở chiếc ô giấy ra, che ở trước mặt mọi người: "Chỉ là tiền giấy bình thường mà thôi."

Nhưng mà, đúng lúc này, một màn sương mù dày đặc đột nhiên nổi lên, bao phủ toàn bộ thủy trấn trong sương mù mông lung. Trác Dực Thần nhìn Bạch Cửu hướng hắn cầu cứu, không chút do dự vọt vào trong sương mù, đi tới căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Trong lòng hắn biết Bạch Cửu hiện tại đã an toàn, mục tiêu thực sự của hắn chính là Ôn Tông Du đang đeo mặt nạ ẩn núp trong bóng tối.

Một hồi chiến đấu kịch liệt triển khai ngay sau đó, Trác Dực Thần và người đàn ông đeo mặt nạ quyền cước đan xen, đao quang kiếm ảnh. Cuối cùng, Trác Dực Thần giống như kiếp trước, giả vờ bị kim ngân đâm trúng, nằm bất tỉnh trên mặt đất, để Ôn Tông Du mang hắn đi.

04

Trác Dực Thần bị Ôn Tông Du lặng yên không một tiếng động đưa vào trong hang động. Hắn dựa vào vách đá lạnh lẽo, nhắm chặt hai mắt, làm bộ hôn mê, trong lòng lại như nhịp trống dồn dập khi bàn tính đến những biện pháp đối phó tiếp theo.

Đột nhiên, một người nữ tử mặc áo lục đi đến. Nàng cầm một sợi xích sắt lạnh lẽo trong tay, không chút do dự ném đến bên cạnh Trác Dực Thần, chuẩn bị trói chặt chặt hắn. Nhưng mà, Trác Dực Thần đột nhiên mở mắt trước khi nàng động thủ, thân hình chợt lóe, tránh thoát sự trói buộc của xích sắt.

Nữ tử mặc áo lục sửng sốt, ngay sau đó cười lạnh nói: "Không ngờ ngươi đã tỉnh?" Lời còn chưa dứt, ngón tay nàng đã búng ra một hạt châu đỏ bắn về phía Trác Dực Thần. Trác Dực Thần trong lòng cả kinh, vội vàng nghiêng người tránh né, nhưng hạt châu lại đánh vào trên vách đá sơn động, một luồng khói đỏ dày đặc lập tức phun ra.

Trác Dực Thần không tự chủ được mà hít sâu một hơi, đem sương khói hút vào trong cơ thể. Tức khắc, hắn cảm thấy một trận choáng váng mãnh liệt đánh úp lại, đầu gối mềm nhũn, nửa quỳ ở trên mặt đất. Nữ tử áo lục thấy thế, chậm rãi bước tới gần hắn, trong ánh mắt để lộ ra một tia nghiền ngẫm.

Trác Dực Thần ngẩng đầu, nhìn nữ tử áo lục: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Thanh Canh." Nữ tử đạm nhiên trả lời.

"Yêu quái?"

Thanh Canh hơi hơi mỉm cười: "Yêu quái thì sao? Không có Vân Quang Kiếm, Trác Dực Thần danh tiếng lừng lẫy, cũng chỉ có thể bị yêu quái khống chế." Nàng đổi chủ đề, mang theo vài phần hài hước, "Không ngờ ngươi cũng khá to gan, lại giám giả vờ hôn mê, một mình mạo hiểm. Không hổ là con cháu Băng Di, ngươi thật sự rất dũng cảm."

Trác Dực Thần hừ lạnh một tiếng: "Ta nếu không giả bộ hôn mê, lại như thế nào biết mánh khóe ngầm của các ngươi chứ."

Khi nói chuyện, một đoạn hồi ức hiện lên trong đầu hắn: Thanh Canh đối diện một kẻ thần bí mang mặt nạ mà nói nhỏ: "Chỉ cần giết Triệu Viễn Chu, lấy nội đan của hắn, ta hoàn thành chuyện chưa hoàn thành rồi, ta tự nhiên sẽ đem nội đan giao cho ngươi." Mà khi đó Trác Dực Thần, đang nằm trên mặt đất, lặng lẽ mở mắt ra.

Hồi ức kết thúc, ánh mắt Trác Dực Thần lạnh lẽo: "Các ngươi muốn nội đan của Triệu Viễn Chu, nhưng lại không giết được hắn, chỉ có thể mượn tay ta."

Thanh Canh gật đầu: "Nói chính xác thì là mượn kiếm của ngươi. Chỉ có Vân Quang kiếm, mới có thể giết chết Triệu Viễn Chu. Lấy được nội đan của hắn."

"Là ai đưa ta tới đây?"

"Ngươi không cần biết."

Ánh mắt của Trác Dực Thần nghiêm nghị: "Nếu ngươi không nói cho ta kẻ đứng sau là ai, mục đích là gì, ta tuyệt đốt sẽ không giúp các ngươi giết Triệu Viễn Chu."

Thanh Canh tựa hồ bị chọc cười trước thái độ kiến quyết của Trác Dực Thần: "Thú vị, một kẻ thù giết phụ huynh ngươi mà ngươi còn thật sự coi hắn là đồng đội kề vai tác chiến?"

"Những gì xảy ra giữa ta và hắn, không liên quan tới các ngươi."

Sắc mặt Thanh Canh nháy mắt âm trầm xuống dưới: "Suy nghĩ của người phàm thật kỳ lạ. Ta tốt bụng giúp ngươi báo thù, mà ngươi lại không biết ơn." Vừa nói, nàng vừa rút một cây gai của Khâm Nguyên từ trong tay áo ra, không chút do dự đâm vào bả vai của Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần chỉ cảm thấy một trận đau nhức đánh úp lại, cơ hồ làm hắn ngất đi. Hắn cắn chặt khớp hàm, cố nén đau đớn, nhưng mồ hôi vẫn chảy dài trên mặt. Thanh Canh thấy thế, càng đắc ý hơn, nàng vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng bóp lấy cổ Trác Dực Thần, ép hắn ngẩng đầu lên.

Lúc này, mắt nàng sáng lên một luồng ánh sáng xanh lục kỳ lạ: "Giúp ta giết Triệu Viễn Chu, chúng ta cùng nhau."

Đồng tử Trác Dực Thần dưới lục quang chiếu rọi, từ từ chuyển sang màu xanh lục, đôi mắt trở nên trống rỗng và mờ mịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com