【 Mộc Dĩ Thần Chu 】 Quân tâm tựa lòng ta 14
00
Bóng đêm như mực, điểm xuyết vài vì sao, ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào sàn nhà trong phòng, tạo thêm nét dịu nhẹ cho đêm tĩnh lặng. Trác Dực Thần đi theo bước chân của Triệu Viễn Chu, đi đến phòng cho khách nơi y đang ở tạm. Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Triệu Viễn Chu liền động tác nhanh chóng đẩy Trác Dực Thần vào cánh cửa, một bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm Trác Dực Thần lên, trong ánh mắt y mang theo vài phần hài hước, khóe miệng gợi lên một mạt khiêu khích ý cười.
"Tiểu Trác đại nhân, ngươi đi theo ta một đường, ngươi muốn làm gì nha?" Mỗi một chữ Triệu Viễn Chu nói đều tựa hồ đang khiêu khích thần kinh của Trác Dực Thần.
Trác Dực Thần nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc trước mặt. Trong đôi mắt sáng ngời đó lập loè quang mang giảo hoạt, hắn không cấm cười cười, không có trực tiếp trả lời, chỉ là dùng ánh mắt đáp lại khiêu khích của Triệu Viễn Chu.
Triệu Viễn Chu thấy Trác Dực Thần không nói, tươi cười càng sâu, tiếp tục nói: "Tiểu Trác đại nhân có phòng của mình đi, nhưng lại cứ muốn đến chỗ ta, cô nam quả nam, bị người khác nhìn thấy thì không tốt đâu."
Trác Dực Thần nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang nâng cằm mình của Triệu Viễn Chu, trong ánh mắt tràn đầy thâm tình: "Ngươi đều là người của ta rồi không có gì phải hiểu lầm cả."
Triệu Viễn Chu không nghĩ tới Trác Dực Thần lại thẳng thắn như vậy. Trong lúc nhất thời lại có chút sửng sốt, chờ đến khi y phản ứng lại đây, khuôn mặt đã hơi hơi ửng hồng: "Tiểu Trác đại nhân, ngươi thật là vô sỉ, ta khi nào đồng ý làm người của ngươi?"
Trác Dực Thần nhìn dáng vẻ thẹn thùng của người trước mặt, chỉ cảm thấy đáng yêu đến cực điểm. Đặc biệt là đôi môi no đủ và thủy nhuận đó, phảng phất như không tiếng động mà dụ hoặc hắn. Dường như hắn không nghe được những lời Triệu Viễn Chu nói, chỉ là si ngốc mà nhìn chằm chằm vào đôi môi ấy, trong lòng dâng lên một cảm xúc không thể diễn tả thành lời.
Hồi tưởng cảnh thân mật đêm đó, ánh mắt của Trác Dực Thần càng thêm nồng cháy.
Triệu Viễn Chu nhìn sự im lặng và ánh mắt của Trác Dực Thần, trong lòng ẩn ẩn có điều phát hiện. Khi y ý thức được hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào môi mình thì không khỏi tức giận, một quyền đấm vào ngực Trác Dực Thần: "Trác Dực Thần, ngươi có bệnh có phải hay không?" Nói xong, y quay người muốn đi về phía giường, lại bị Trác Dực Thần phản ứng lại đây một phen kéo vào trong lòng ngực, gắt gao chế trụ vòng eo.
Một tay Trác Dực Thần gắt gao ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Triệu Viễn Chu, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve cổ y. Hắn ghé sát vào tai y, dùng thanh âm trầm thấp mà giàu có từ tính nói: "Triệu đại nhân, hôn cũng hôn qua, ôm cũng ôm rồi, còn không muốn phụ trách sao?" Nói xong, còn nhẹ nhàng thổi một hơi ở bên tai y.
Triệu Viễn Chu toàn thân run rẩy, ngay sau đó dùng tay chống lại ngực Trác Dực Thần, trên mặt mang theo vài phần xấu hổ cùng buồn bực: "Trác đại nhân, sao ngươi lại vô lý như vậy? Rõ ràng là ta bị chiếm tiện nghi, hiện tại còn muốn ta tới phụ trách."
Trác Dực Thần hơi hơi mỉm cười: "Hay là ta để ngươi chiếm lại thì thế nào?"
"Hả?"
Không chờ Triệu Viễn Chu phản ứng lại đây, Trác Dực Thần đã giơ tay nâng cằm y lên, chậm rãi tới gần, cuối cùng gắt gao tương dán với đôi môi mê người kia. Tưởng niệm dâng trào mãnh liệt như thủy triều, Trác Dực Thần hôn đến thâm tình mà nhiệt liệt. Triệu Viễn Chu bị hôn đến không thở nổi, chỉ có thể phát ra vài tiếng nhỏ vụn rầm rì.
Mãi đến khi Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng chụp đánh đầu vai Trác Dực Thần hai lần, Trác Dực Thần mới lưu luyến không rời mà tách đôi môi ra, một sợi chỉ bạc từ từ đứt ra giữa hai người. Triệu Viễn Chu cả người vô lực, mềm như bông mà dựa vào trên người Trác Dực Thần thở dốc, cả căn phòng tràn ngập bầu không khí ái muội.
Trác Dực Thần khom lưng, một tay ôm lấy vòng eo Triệu Viễn Chu, tay còn lại luồn qua hai chân y, nhẹ nhàng bế y lên. Triệu Viễn Chu hơi thở không xong mà kinh hô: "Tiểu Trác."
Trác Dực Thần ghé sát vào khuôn mặt Triệu Viễn Chu, nhẹ giọng nói: "A Chu, đừng sợ." Nói xong hắn liền bế y đi đến giường, nhẹ nhàng mà đặt y lên đó.
Hai mắt Triệu Viễn Chu đẫm lệ mà nhìn Trác Dực Thần: "Tiểu Trác."
Trác Dực Thần dùng tay xoa mặt Triệu Viễn Chu, nhẹ nhàng mà vuốt ve, mãn nhãn ôn nhu mà nhìn người dưới thân: "A Chu, ta thật sự rất thích ngươi."
Triệu Viễn Chu nghe vậy, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, y cũng thâm tình mà đáp lại: "Ta cũng...... thích A Thần."
Vừa dứt lời, y đã bị Trác Dực Thần ngăn chặn miệng lần nữa. Lần này nụ hôn không còn mãnh liệt như trước mà là ôn nhu triền miên. Bàn tay hai người du tẩu trên cơ thể đối phương, quần áo cũng trở nên hỗn độn bất kham. Nhưng mà, ngay lúc không khí sắp đạt tới cao trào, Trác Dực Thần đột nhiên dừng lại.
Hắn nghĩ, nếu tiếp tục hôn nữa, hắn liền phải nhịn không được.
Lúc này, đôi môi của Triệu Viễn Chu hơi sưng, đuôi mắt phiếm hồng, thủy quang liễm diễm, lộ ra một loại mị hoặc câu nhân tâm phách. Trác Dực Thần nghĩ thầm dung mạo của Triệu Viễn Chu tuyệt mỹ đến mức không ai có thể sánh bằng, dù là ở nhân gian hay ở Đại Hoang, chú định sẽ trêu chọc vô số đào hoa.
Nhưng còn may, bây giờ y đã thuộc về hắn, chỉ một mình Trác Dực Thần.
Triệu Viễn Chu thấy Trác Dực Thần đột nhiên dừng lại, nghĩ lầm là hắn đang đau lòng chính mình mới nếm thử chuyện thân mật sẽ không khoẻ, sau đó an ủi: "Tiểu Trác, ta có thể, ngươi nếu muốn..."
Trác Dực Thần xoay người nằm ở bên cạnh Triệu Viễn Chu, gắt gao ôm lấy vòng eo y: "Ta muốn lắm, nhưng chúng ta chưa thành thân, ta không thể làm vậy với ngươi được."
"Ta là yêu quái, không để bụng những lễ nghi phiền phức này."
Trác Dực Thần nâng mặt Triệu Viễn Chu lên, nghiêm túc mà nhìn vào đôi mắt y: "Triệu Viễn Chu, ta để ý, ta không muốn để ngươi không danh không phận liền phát sinh quan hệ với ta. Ta thích ngươi, cho nên để ý mọi thứ của ngươi. Đợi mọi chuyện kết thúc, chúng ta liền thành thân được không?"
Triệu Viễn Chu nghe lời Trác Dực Thần nói, trong lòng vừa cảm động vừa cùng hạnh phúc. Y vừa mỉm cười vừa chảy xuống một giọt nước mắt: "Được."
Trác Dực Thần tiến lên hôn đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Triệu Viễn Chu, sau đó gắt gao mà ôm chặt lấy y.
01
Sáng ngày hôm sau, ánh nắng mặt trời xuyên qua các khe lá chiếu vào trong sân, mang đến một tia ấm áp. Mọi người sớm vây quanh ngồi ở trong sân ăn cơm sáng, cảm giác như ở nhà đột nhiên sinh ra trong tiếng cười và niềm vui.
Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh an tĩnh mà ngồi ở một bên, nhai kỹ nuốt chậm mà thưởng thức bữa sáng. Ngược lại, Triệu Viễn Chu lại tỏ ra một bộ lười biếng, như là không có xương cốt dựa vào Trác Dực Thần, thường thường còn phát ra vài tiếng thích ý hừ hừ. Trác Dực Thần ở một bên nghiêm túc mà gọt đào, thần sắc chuyên chú.
Bạch Cửu từ trong phòng đi ra, nhìn đến chính là một cảnh tượng hoà thuận vui vẻ này. Bùi Tư Tịnh tinh mắt, liếc mắt đã nhìn thấy Bạch Cửu, vì thế hô: "Tiểu Cửu, mau tới ăn cơm sáng."
Trùng hợp Anh Lỗi bưng một đĩa đồ ăn nóng hôi hổi đi tới, đặt ở trên bàn, hướng tới Bạch Cửu nhiệt tình mà vẫy tay: "Lại đây nha Tiểu Cửu, mau tới đây ăn cơm trẻ con mà ta chuẩn bị cho ngươi đi."
Bạch Cửu nhìn cảnh tượng hoà thuận vui vẻ trước mặt này, trong lòng tràn ngập cảm động, cười đáp lại: "Ta tới rồi!" Sau đó vui sướng mà đi đến bên cái bàn, ngồi cùng mọi người.
Bữa sáng qua đi, mọi người lên đường đến núi Côn Luân. Sau một hành trình dài bôn ba, cuối cùng họ cũng đến được núi Côn Luân. Điều đầu tiên đập vào mắt chính là hai bức thần tượng uy nghiêm, chúng nó sừng sững đứng dưới chân núi.
Anh Lỗi hưng phấn mà chạy đến giữa tượng, bày ra tư thế giống thần tượng, đối với mọi người: "Các vị bạn bè thân thích, thỉnh đánh bóng hai mắt, phía trước chính là Côn Luân Sơn Thần miếu, đi thôi."
Mọi người đi theo phía sau Anh Lỗi, dọc theo đường núi đi về phía miếu Sơn Thần. Sau khi bước lên cây thang, Anh Lỗi chạy đến cửa và hô to với Anh Chiêu đang đợi ở đó: "Gia gia, con về rồi đây!" Nói xong liền ôm chặt Anh Chiêu, làm nũng mà nói: "Gia gia, con rất nhớ người."
Anh Chiêu nhẹ nhàng kéo Anh Lỗi ra, cười nói: "Mau buông tay ra! Lão tử sắp bị con lắc rã hết cả xương rồi!"
Chúc Ân bên cạnh Anh Chiêu nhìn Anh Lỗi, trêu ghẹo: "Tiểu Anh Lỗi đã về rồi. Sao nào? Không xuống nhân gian theo đuổi lý tưởng cao cả của con nữa à?"
Anh Lỗi cười đáp lại: "Theo đuổi thì vẫn là phải theo đuổi. Nhưng vì đã tìm được Bạch Trạch lệnh bài, cho nên việc cấp bách bây giờ là trở về cứu Đại Hoang trước."
Sau đó, hắn nhìn về phía Văn Tiêu, giới thiệu: "Vị này chính là thần nữ đại nhân." Sau đó lại chỉ và Anh Chiêu và Chúc Âm, "Vị này chính là Anh Chiêu gia gia của ta, còn một vị khác là Sơn Thần Chúc Âm."
Anh Chiêu và Chúc Âm đồng thời hành lễ với Văn Tiêu: "Tham kiến thần nữ đại nhân. "
Văn Tiêu cũng đáp lễ hai người, khiêm tốn mà nói: "Ta vừa mới tìm lại được Bạch Trạch lệnh, có thể cứu Đại Hoang không, ta rất cần các vị tiền bối chỉ điểm."
Chúc Âm mỉm cười gật đầu, đột nhiên, Anh Chiêu nhìn Triệu Viễn Chu, mở miệng mắng: "Tên tiểu tử thúi nhà ngươi! Ngươi cũng biết quay về à?" Nói xong, ông lấy ra một cây roi đi đến trước mặt Triệu Viễn Chu, đánh vào trên người y.
Triệu Viễn Chu sợ hãi mà mở miệng: "Người đánh nữa ta sẽ đánh trả đó!"
Anh Chiêu trừng lớn đôi mắt, càng dùng sức mà đánh Triệu Viễn Chu: "Ai, ngươi đánh trả? Đánh trả này!"
Triệu Viễn Chu một bên trốn tránh một bên hô: "Ta đã bảo người đừng đánh nữa mà!" Nói xong cất bước liền chạy, Anh Chiêu đuổi theo sau y một đường truy đánh. Cảnh tượng đó thực sự rất buồn cười.
Mấy người còn lại ở một bên nhìn câu chuyện cười của Triệu Viễn Chu, thỉnh thoảng phát ra từng trận tiếng cười. Văn Tiêu cười xong, nàng nhìn chằm chằm vào Chúc Âm nói: "Ngài chính là Chúc Long trong truyền thuyết?"
Chúc Âm mỉm cười gật đầu: "Thần nữ đại nhân biết ta ư?"
Văn Tiêu: "Truyền thuyết nói ngài là Long Thần bí ẩn nhất, có thể soi sáng nơi sâu thẳm tối tăm của Cửu Âm."
Trác Dực Thần nhìn Chúc Âm, nắm chặt Vân Quang kiếm trong tay, trong lòng thầm nghĩ: Lần này đây hắn nhất định phải bảo vệ mọi người, không để Anh Chiêu bị thương lần nữa, như vậy Anh Lỗi và Triệu Viễn Chu liền sẽ không mất đi gia gia.
Anh Chiêu thở dài nói: "Ta và Chúc Âm đã trấn giữ sơn môn này nhiều năm. Hiện tại, dãy núi Côn Luân đang sụp đổ, Đại Hoang cũng lâm vào nguy nan. Hai mươi tám tinh tú đã tắt hết. Bọn ta bất lực rồi."
Chúc Âm: "Nhưng nay thần nữ đã trở về, chỉ cần mở ra trận pháp Tinh Tú, rót sức mạnh Bạch Trạch vào đó. Thì có thể cứu được Đại Hoang."
Triệu Viễn Chu đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở miệng hỏi: "Có một điều rất kỳ lạ. Anh Chiêu gia gia, ngươi sống lâu rồi, người có thể phân tích giúp ta không? "
Anh Chiêu cười nói: "Ha ha, ngươi nói chuyện vẫn khiến người ta chán ghét như ngày nào. Người y như tên. Hỏi gì thì hỏi nhanh đi!"
"Bạch Trạch lệnh đã thất lạc lâu như vậy, không ngờ tới lại chia thành hai phần, lần lượt trong cơ thể của ta và Văn Tiêu. Nhưng tại sao trước đây ta hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của Bạch Trạch lệnh?"
Anh Chiêu giải thích: "Từ đời thần nữ đầu tiên, để cho công bằng, Bạch Trạch lệnh đã được chia làm hai nửa, để một người và một yêu cùng nắm giữ. Hai ngươi nắm giữa lệnh bài cần tâm ý tương thông, nảy sinh tình cảm, mới có thể khởi động và phát huy sức mạnh."
Sau khi Anh Chiêu nói xong, Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu nhìn đối phương liếc mắt một cái. Triệu Viễn Chu có chút chột dạ mà nói: "Sao đột ngột quá vậy?" Sau đó y lén liếc nhìn Trác Dực Thần, nghĩ thầm: Xong đời, Tiểu Trác sẽ không ghen chứ?
Văn Tiêu nghĩ thầm: Không phải đâu? Hí kịch hóa như vậy sao? Có gì khác biệt so với thoại bản ta đã đọc?
Chúc Âm cười nói: "Nếu như thần nữ đã lấy lại được sức mạnh, hẳn là hai vị đã tin tưởng lẫn nhau, tâm ý tương thông rồi."
Sau khi Chúc Âm nói xong, mọi người lại là một trận trầm mặc. Bạch Cửu nhìn sắc mặt không tốt của Trác Dực Thần, lập tức mở miệng đánh vỡ xấu hổ: "Sao lại thế này a? Rõ ràng là đại yêu của chúng ta và Tiểu......" Lời nói còn chưa nói xong đã bị Anh Lỗi bưng kín miệng.
Trác Dực Thần nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Nảy sinh tình cảm thì đã sao? Tình huynh đệ cũng là tình, tình đồng đội cũng là tình. Chúng ta đã cùng nhau trải qua nguy hiểm, đồng cam cộng khổ, cũng coi như là tâm ý tương thông. Không cần phải so đo."
Triệu Viễn Chu lập tức phụ họa: "Nói không sai."
Văn Tiêu bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: "Đừng nói mấy chuyện này nữa. Chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian, mau chóng khỏi động trận pháp đi."
Chúc Âm: "Nhưng linh lực của dãy núi Côn Luân sớm đã suy yếu. Trận pháp Tinh Tú cần tiêu hao rất nhiều linh lực. Tốt nhất là đợi đến giờ Ngọ, khi linh lực của thiên địa dồi dào nhất, mới có thể mở được. Vẫn nên đợi đến ngày mai."
Triệu Viễn Chu ý vị thâm trường mà nhìn Chúc Âm.
Triệu Viễn Chu: "Nếu là Bạch Trạch lệnh rời khỏi cơ thể xác nhập lại, thì có phải có thể đưa Bạch Trạch lệnh trở về cho thần nữ Bạch Trạch hay không?"
Anh Chiêu: "Tiểu tử ngươi cuối cũng cũng nói ra câu này rồi. Coi như ngươi tự biết mình. Ta còn tưởng rằng ngươi định chiếm nó làm của riêng chứ."
Triệu Viễn Chu vội vàng xua tay: "Ta cũng không thèm thứ này đâu. Trách nhiệm quá nặng nề. Ta vẫn muốn làm một đại yêu tự do tự tại, đến hay đi tùy ý, không ràng buộc, không vướng bận hơn."
"Trận pháp Tinh Tú cần hai vị Sơn Thần đồng thời khởi động. Đến lúc đó ta và Chúc Âm sẽ đứng bên cạnh hỗ trợ, giúp đỡ. Hai vị đại nhân chỉ cần đứng ở trong trận pháp thúc đẩy sức mạnh của Bạch Trạch lệnh là được."
Anh Lỗi hưng phấn mà hô: "Tốt quá rồi. Vậy thì Đại Hoang được cứu rồi!"
02
Sau khi mọi người rời đi, Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu sóng vai ngồi trên cầu thang. Một cơn gió thổi qua, mang đến một tia lạnh lẽo, lại thổi không tan được bầu không khí ngưng trọng giữa hai người. Văn Tiêu nhẹ nhàng liếc nhìn xung quanh, au khi xác định xung quanh không có ai, mới chậm rãi mở miệng: "Bây giờ không có ai, nói đi. Ngày mai là ngày gì? Rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?"
Triệu Viễn Chu quay đầu nhìn về phía Văn Tiêu, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó lại khôi phục bình tĩnh: "Nói cái gì?"
Văn Tiêu nhíu mày: "Đừng giả vờ nữa, Triệu Viễn Chu, vừa rồi ngươi lộ vẻ mặt lo lắng, trong lòng chắc chắn có chuyện."
Triệu Viễn Chu khe khẽ thở dài, khóe miệng gợi lên một mạt chua xót cười: "Không ngờ thần nữ đại nhân, lại để ý ta đến vậy. Đúng là làm người cảm động."
Văn Tiêu nghe vậy, khóe miệng cũng lộ ra một tia ý cười: "Không có cách nào, ai bảo ngươi và Tiểu Trác ở bên nhau đâu. Ta là tiểu cô cô của Tiểu Trác, vậy ta cũng chính là tiểu cô cô của ngươi. Ta là trưởng bối, quan tâm các ngươi cũng là hợp tình hợp lý." Ngừng lại một chút, nàng nói tiếp: "Huống hồ, ngươi và sư phụ ta tình như huynh muội, chúng ta đã sớm là người một nhà."
Ánh mắt Triệu Viễn Chu trở nên thâm thúy, như thể đang chìm vào hồi ức: "Ngươi từng hỏi ta, vì sao ta lại bị lệ khí khống chế."
Văn Tiêu gật gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm túc: "Khi đó ngươi không trả lời ta."
Triệu Viễn Chu hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Đêm hôm ta mất kiểm soát, là đêm trăng máu."
"Trăng máu?" Văn Tiêu nghe vậy, sắc mặt khẽ biến.
Triệu Viễn Chu tiếp tục giải thích: "Đêm trăng máu chính là lúc lệ khí nặng nhất. Toàn bộ lệ khí tập trung vào người ta, không thể khống chế, liền sẽ bị lệ khí phản phệ."
Văn Tiêu trong lòng căng thẳng, liên tưởng đến ngày mai, không cấm buột miệng thốt ra: "Chẳng lẽ đêm mai là đêm trăng máu? Ngươi lo lắng mình lại mất khống chế sao?"
"Năm đó trăng máu ta bị mất khống chế, hẳn là sẽ kéo dài cả đêm. Nhưng không lâu sau ta liền thanh tỉnh, bây giờ nghĩ lại, nhất định là do sư phụ ngươi Triệu Uyển Nhi đem một nửa Bạch Trạch lệnh đưa vào thân thể của ta."
Văn Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó lại tâm sinh sầu lo: "Cho nên, ngươi giúp ta tìm lại Bạch Trạch lệnh, chính là vì......"
"Là để được chết." Triệu Viễn Chu chua xót mà cười, ngắt lời Văn Tiêu, "Văn Tiêu, nếu ngày mai ta lại mất khống chế lần nữa, ngươi nhớ dùng Bạch Trạch lệnh giết ta."
Văn Tiêu nghe vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào: "Triệu Viễn Chu, nếu ngươi chết, Tiểu Trác làm sao bây giờ? Ngươi nhẫn tâm để lại hắn một mình sao? Hơn nữa ngươi đã hứa với sư phụ ta sẽ chăm sóc ta cả đời, ngươi không thể nuốt lời. Hơn nữa, ngươi đã sớm không muốn chết rồi, không phải sao?"
Triệu Viễn Chu trầm mặc. Y cúi đầu, đôi tay gắt gao nhéo vạt áo của mình, đầu ngón tay nhân dùng sức mà trở nên trắng.
Đúng vậy, y đã không muốn chết từ lâu rồi. Y đã vô số lần đứng trước bờ vực của sự sống và cái chết, vô số lần muốn từ bỏ sinh mạng của mình.
Uyển Nhi từng nói với y rằng một ngày nào đó, y sẽ gặp được người khiến y muốn sống. Hiện giờ, y đã gặp được, nhưng......
Văn Tiêu nhìn trầm mặc Triệu Viễn Chu, nói: "Triệu Viễn Chu, ngươi không thể chết được. Ngày mai, chúng ta nhất định có cách để giải quyết vấn đề này. Ngươi phải tin tưởng ta, tin tưởng Tiểu Trác, tin tưởng chính mình."
Triệu Viễn Chu ngẩng đầu, nhìn ánh mắt kiên định của Văn Tiêu, y nhẹ nhàng gật đầu.
03
Bóng đêm như mực, ánh trăng mờ nhạt, Trác Dực Thần một mình đứng ở giữa sân, trong tay trường kiếm như long, kiếm quang trong bóng đêm vẽ ra từng đạo đường cong màu bạc.
Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng truyền đến, Triệu Viễn Chu đi đến bên cạnh Trác Dực Thần, khóe miệng gợi lên một mạt nghiền ngẫm cười: "Tiểu Trác đại nhân đúng là cần cù, nửa đêm không ngủ còn lén luyện kiếm."
Trác Dực Thần thu kiếm vào vỏ, ánh mắt thâm thúy mà nhìn Triệu Viễn Chu: "Ta cảm thấy ngày mai sẽ không thuận lợi vậy."
Triệu Viễn Chu nghe vậy, thần sắc khẽ biến, ngay sau đó song chỉ khép lại, nhẹ nhàng chỉ vào trán Trác Dực Thần. Liền tại đây trong nháy mắt, trong đầu Trác Dực Thần hiện ra một bức hình ảnh kỳ dị: Một người mặc quần áo màu xanh đứng trên mặt nước lóng lánh, trường kiếm trong tay vũ động, kiếm quang như long, phản chiếu hình ảnh trong nước giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, hình thành một bức bức hoạ tuyệt mỹ cuộn tròn.
Chờ Trác Dực Thần phục hồi tinh thần lại, Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần trầm mặc không nói, sau đó mở miệng, "Ngươi không hỏi ta người ngươi mới vừa thấy chính là ai sao?"
"Ta biết, là Băng Di, tổ tiên Trác gia chúng ta. Mà bộ kiếm pháp vừa rồi, chính là Băng Di đã dùng để giết Ứng Long năm xưa."
Triệu Viễn Chu mở to hai mắt nhìn, đầy mặt không thể tưởng tượng: "Ngươi...... làm sao ngươi biết?" Ngay sau đó y lại bình tĩnh lại, ánh mắt gắt gao khóa chặt Trác Dực Thần, "Tiểu Trác, ngươi có chuyện gì giấu ta đúng không? Từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi liền rất kỳ quái."
Trác Dực Thần trầm mặc một lát, ánh mắt kiên định mà nhìn Triệu Viễn Chu: "Chờ mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ nói cho ngươi biết mọi chuyện."
Triệu Viễn Chu gật gật đầu, không có lại hỏi nhiều. Nhưng mà đúng lúc này, Trác Dực Thần đột nhiên chú ý tới áo ngủ trên người Triệu Viễn Chu. Cổ áo hơi mở, lộ ra da thịt trắng nõn của y. Một luồng khô nóng mạc danh nháy mắt nảy lên trong lòng, Trác Dực Thần chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, yết hầu thắt lại.
Hắn rốt cuộc không thể kiềm chế được xúc động trong nội tâm, tiến lên một bước chặn ngang bế Triệu Viễn Chu lên. Triệu Viễn Chu đầu tiên là kinh hô một tiếng, ngay sau đó thuận thế ôm lấy cổ Trác Dực Thần, trên mặt nổi lên một mạt đỏ ửng. Trác Dực Thần ôm Triệu Viễn Chu đi vào phòng, nhẹ nhàng mà đặt y trên giường, sau đó hôn lên.
Môi và răng họ chạm vào nhau, phát ra tấm tắc tiếng nước. Hô hấp Triệu Viễn Chu dần dần dồn dập, đôi tay ôm chặt lấy vòng eo Trác Dực Thần. Trác Dực Thần tùy ý mà đoạt lấy hô hấp của Triệu Viễn Chu, cho đến khi y sắp hít thở không thông mới đại phát từ bi mà buông tha y. Sau đó, Trác Dực Thần lưu lại vài vết đỏ trên ngực Triệu Viễn Chu, giống như hoa mai kiều diễm nở rộ.
Ban đầu hắn muốn để lại chút ấn ký trên cổ Triệu Viễn Chu, nhưng Triệu Viễn Chu lại ngăn cản hắn, nói rằng bọn họ vẫn chưa nói chuyện này với Anh Chiêu gia gia, sợ ông ấy nhìn thấy sẽ khó giải thích.
Sau đó khóe miệng Trác Dực Thần gợi lên một mạt cười xấu xa, nhẹ nhàng cắn vành tai Triệu Viễn Chu nói: "A Chu, dùng tay giúp ta."
Triệu Viễn Chu đỏ mặt gật gật đầu, thanh âm yếu ớt như ruồi muỗi: "ừm......"
Sau khi nhận được sự đồng ý của Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần nắm lấy tay y sờ soạng chỗ kia của mình. Trong phòng nháy mắt tràn ngập hơi thở kiều diễm cùng tiếng rên rỉ ái muội. Náo loạn một hồi lâu sau, hai người rốt cuộc bình tĩnh trở lại, Trác Dực Thần ôm Triệu Viễn Chu nằm ở trên giường, còn không quên rút một bàn tay ra xoa thủ đoạn cho y.
Triệu Viễn Chu dựa vào trong lòng ngực Trác Dực Thần: "Tiểu Trác, nếu ngày mai ta có chuyện gì, ngươi liền......"
Trác Dực Thần ôm chặt vòng eo y, đánh gãy lời y nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì đâu. Ta sẽ bảo vệ ngươi và Văn Tiêu còn có mọi người thật tốt." Nói xong, hắn nhàng hôn lên trán Triệu Viễn Chu, "Tin tưởng ta, được không?"
Triệu Viễn Chu gật gật đầu, trong mắt tràn đầy tín nhiệm cùng ỷ lại: "Được......"
04
Ánh sáng mặt trời buổi sáng sớm chiếu qua những đám mây thưa thớt, chiếu sáng phía trước cửa miếu Sơn Thần. Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu đi vào trong miếu Sơn Thần, Trác Dực Thần và Anh Lỗi thì đứng ở ngoài cửa, hộ pháp cho bọn họ.
Sau đó Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu mặt đối mặt ngồi dưới đất, Anh Chiêu và Chúc Âm đứng bên cạnh Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu.
Thanh âm của Anh Chiêu trầm ổn hữu lực: "Giờ Ngọ đã đến. Một khi khởi động trận pháp thì không thể gián đoạn. Hai người đã sẵn sàng chưa?"
Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu nhìn nhau rồi đồng thanh nói: "Sẵn sàng rồi."
Anh Chiêu gật gật đầu, chuyển hướng Chúc Âm: "Chúc Âm, bày trận!"
Chúc Âm và Anh Chiêu đồng thời giơ tay lên, bắt đầu thi triển pháp thuật, trong miệng lẩm bẩm: "Ngân hà sừng sững, trấn áp càn khôn, hộ!" Theo chú ngữ vang lên, những đám mây đen và ánh sáng vàng lóe lên phía trên đầu Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu, dần dần hình thành một kết giới, bao bọc chặt chẽ họ.
Hai người nhanh chóng bày ra thủ thế, trong miệng cùng niệm tụng pháp chú: "Vạn vật quy về một mối, âm dương soi chiếu, thiên địa trợ giúp. Hợp!" Theo tiến triển của chú ngữ, Bạch Trạch lệnh trong cơ thể bọn họ dường như được đánh thức, bay ra khỏi cơ thể, hòa làm một, lao thẳng vào đám mây đen trên đầu bọn họ. Ánh sáng vàng bắt đầu lan tỏa, dần dần bao phủ xung quanh, ngay cả những cột đá bên cạnh mấy người cũng tỏa ra ánh sáng vàng.
Nhưng mà, ngày vui không kéo dài được lâu. Những cột đá đang tỏa ra ánh sáng vàng đột nhiên rung chuyển rồi đổ sụp xuống. Cùng lúc đó, Chúc Âm thân hình chợt lóe, xoay người nhảy lên bậc thang, nhìn mọi người phía dưới.
Anh Chiêu kinh ngạc mà hô: "Chúc Âm, ngươi......"
Ánh mắt Triệu Viễn Chu lạnh lẽo: "Chúc Âm, quả nhiên ngươi có vấn đề."
Chúc Âm cười lạnh một tiếng: "Trận pháp Tinh Tú cần hai Sơn Thần mới có thể hoàn thành. Anh Chiêu một mình ông cố chống cũng vô dụng, đừng mơ tưởng cứu vớt Đại Hoang nữa."
Ngoài cửa, một trận dồn dập tiếng bước chân vang lên, mấy sinh vật thân hình vặn vẹo, không phải người cũng không phải quỷ tiến đến gần Trác Dực Thần và Anh Lỗi. Anh Lỗi khẩn trương hỏi: "Đây là cái gì?"
Trác Dực Thần trầm giọng nói: "Bọn họ không phải yêu quái, cũng không phải con người, mà là người yêu hóa. Anh Lỗi, lui ra sau ta."
Lời còn chưa dứt, hai người họ đã chiến đấu với người yêu hóa. Trác Dực Thần rút Vân Quang kiếm ra, cắt qua lòng bàn tay, bôi máu lên thân kiếm, kiếm quang chợt lóe, chém về phía người yêu hóa. Trong lòng hắn âm thầm nôn nóng, phải giải quyết đám người người yêu hóa này càng sớm càng tốt để có thể rảnh tay chi viện cho Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu.
Văn Tiêu căm tức nhìn Chúc Âm, chất vấn nói: "Chúc Âm! Tại sao ngươi lại làm như vậy?"
Đột nhiên, một người mặc hắc y lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện bên cạnh Chúc Âm, mở miệng cười nói: "Bởi vì mục tiêu của hắn và ta là như nhau! Anh Chiêu, lâu rồi không gặp."
Hắc y nhân đưa hai tay lên trước mắt, bắt đầu thi triển pháp thuật. Mấy người Văn Tiêu chỉ cảm thấy đôi mắt phảng phất bị liệt hỏa bỏng cháy, đau đớn không thể chịu đựng nổi. Khi họ mở mắt ra lần nữa, hắc y nhân trên cầu thang đã biến thành bộ dáng của Ly Luân.
Triệu Viễn Chu: "Lại là trò bẩn thỉu này nữa? Số lần nhập xác có hạn. Ly Luân, ngươi sử dụng thuật cấm kỵ tùy tiện, chẳng lẽ ngươi cũng như ta, chỉ mong cầu cái chết sao? Chúc Âm, ngươi đường đường là Sơn Thần, mà lại cấu kết với Ly Luân làm điều ác!"
Chúc Âm cười lạnh liên tục, phản bác: "Ai là lang, ai là sói? Ha hả, bây giờ ngay cả lời mắng chửi, cũng lấy yêu quái chúng ta làm ví dụ. Ngươi hay thật đấy. Triệu Viễn Chu, ngươi mang tên người khác, sống ở nhân gian quá lâu rồi, nên đã quên mình là đại yêu Chu Yếm tội ác tày trời hay sao hả?"
Thần sắc Triệu Viễn Chu phức tạp, trầm giọng nói: "Mục tiêu của các ngươi chính là hủy diệt Đại Hoang, để tất cả chúng yêu quái phải chết sao?"
Chúc Âm lắc lắc đầu: "Ngươi sai rồi. Là để tất cả sinh linh của Đại Hoang, có thể tự do mà qua lại giữa hai giới, không còn bị giam cầm ở nơi hoang vắng, cằn cỗi này nữa." Khi nói chuyện, ông ta chìm vào những ký ức sâu thẳm.
Vào thời điểm đó, ông cũng đã từng yêu nhân gian, tin tưởng nhân loại. Ông khát vọng cùng nhân loại chung sống hoà bình, nhưng mà, hiện thực đã giáng cho ông một đòn nặng nề, ông bị con người phản bội, phần hồn nhiên tín niệm kia bị hung hăng mà giẫm đạp.
Thanh âm Ly Luân vang lên bên tai: "Sao phải cần được bọn họ chấp nhận? Thần nữ Bạch Trạch cũng chỉ là phàm nhân, dựa vào cái gì mà thay yêu quái định ra quy tắc?"
Triệu Viễn Chu phản bác: "Ly Luân, có rất nhiều yêu quái khao khát nhân gian, nhưng cũng có rất nhiều yêu quái thích Đại Hoang tĩnh lặng vĩnh hằng, không màng thế sự. Vậy ngươi lại dựa vào đâu mà quyết định thay cho bọn họ, phá hủy quê hương và nơi an cư của bọn họ?"
Ly Luân cười lạnh một tiếng: "Đó là bởi vì bọn họ nhát gan sợ hãi, không dám bước chân vào nhân gian. Chu Yếm, đừng quên, lúc đầu chính là ngươi đã dẫn ta rời khỏi Đại Hoang, ta mới thấy được bầu trời rộng lớn bên ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com