Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Nếu Trác Dực Thần trọng sinh 1

Tác giả: 魏金宝

Nguồn: https://weiqinbo.lofter.com

Giả thiết: Sau cái chết của Triệu Viễn Chu trong phần đại kết cục, hàng vạn năm đã trôi qua, chỉ còn lại Tiểu Trác đại nhân. Hắn tìm kiếm một sợi thần thức của Triệu Viễn Chu không có kết quả, cuối cùng trở lại tổ địa Băng Di, ngoài ý muốn tác động đến trận pháp mà Băng Di lưu lại để trở về quá khứ, cứu vớt đại yêu, có khả năng cao là OOC.

Không có ai viết a, chỉ có thể tự mình viết, lần đầu tiên viết văn, không thích thì hãy lướt qua, cảm ơn!!!

Chính văn:

Kể từ sau cái chết của Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần sống thành bộ dáng của đại yêu. Hắn đi qua vạn dặm non sông, xem qua nhân tình ấm lạnh, tóc đã hai tấn hoa râm. Gặp được ác yêu hắn sẽ ra tay hàng phục, sau đó đưa về Đại Hoang giao cho Văn Tiêu xử trí. Cứ như vậy, mấy chục năm đã trôi qua, Văn Tiêu đã dần già đi, đại nạn buông xuống, nàng cũng đang bồi dưỡng một Thần nữ Bạch Trạch mới. Nhưng hắn sẽ không chết, cũng sẽ không già đi, một mình cơ khổ phiêu bạc trong thiên địa, chỉ vì tìm kiếm một chút tung tích của Chu Yếm.

Cứ như vậy qua mấy vạn năm, liền ngay cả chính hắn cũng đều sắp nhớ không rõ bộ dáng của Triệu Viễn Chu. Hắn thật sự rất nhớ y, nhưng lại không tìm được y ở đâu.

Hắn trở về tổ địa Băng Di, hy vọng đóng băng chính mình, lâm vào ngủ say vĩnh hằng. Hắn đã quá mệt mỏi, hắn nghĩ trong giấc mộng này hẳn là sẽ có y đi.

"Vòng đi vòng lại, vẫn là về tới nơi này." Trác Dực Thần tự mình lẩm bẩm, hắn vuốt ve Vân Quang kiếm, nghĩ về quá khứ đã qua.

"Nên kết thúc rồi." Đôi mắt Trác Dực Thần lóe lên lam quang, chân hắn bắt đầu chậm rãi kết băng, hướng lên trên kéo dài một chút, biểu tình của hắn mang theo sự giải thoát và cả sự chờ mong.

Đúng lúc này, biến cố đã xảy ra. Một trận pháp khổng lồ xuất hiện ở nơi hắn đang đứng, bởi vì bị yêu lực của Băng Di kích hoạt, trận pháp đã được khởi động.

"Hậu nhân, ta là Băng Di. Sau khi Ứng Long chết, ta vạn niệm câu hôi, trận pháp này là ta dùng tâm đầu huyết để khắc họa, có thể ngược dòng thời gian, trở lại quá khứ. Ta vốn định vãn hồi Ứng Long, nhưng trận pháp này đã tiêu hao hết tâm đầu huyết của ta. Ta đã mất lực khởi động, đành phải lưu lại cho đời sau, chỉ có huyết mạch của Băng Di mới có thể mở ra, hy vọng không cần lặp lại bi kịch của ta và Ứng Long." Không trung truyền đến một trận thở dài, mang theo bất đắc dĩ cùng không cam lòng, sau đó dần dần tiêu tán.

Khi Trác Dực Thần tỉnh lại, hắn đang ngồi trong đình viện của Tập Yêu Tư, phương xa truyền đến một trận xôn xao, "Trác đại nhân, Chu Yếm, đại yêu Chu Yếm đang tới".

Trác Dực Thần nhịn không được đứng lên, nhìn quần áo lúc này trên người hắn, trong ánh mắt khắc chế không được kích động cùng kiên định, "Thật sự đã trở lại, Triệu Viễn Chu, lần này ta sẽ không để đánh mất ngươi lần nữa."

Nghe tiếng kích động hô to của những người phía dưới, Trác Dực Thần cầm lấy Vân Quang kiếm trong tầm tay xông ra ngoài. Thật sự là đã rất lâu rồi hắn không có nhìn thấy Triệu Viễn Chu, hắn thật sự rất nhớ y.

Chờ tới khi đến đại sảnh, nhìn thấy đại yêu cầm ô màu đen, vạt áo phiên vũ, Trác Dực Thần đã khắc chế không được trái tim của mình. Trong mắt lệ quang lập loè, hận không thể ôm chặt y, nhưng mà hắn biết hiện tại đại yêu một lòng muốn chết nhưng tâm tư lại rất tỉ mỉ. Hiện tại y vẫn là kẻ thù của mình, nếu thật sự làm như vậy, đại yêu phỏng chừng sẽ hoài nghi đầu óc của mình có vấn đề. Để tuần tự chạm rãi tới, đã nhiều năm trôi qua còn có thể quay lại, bọn họ cũng không thiếu thời gian.

Nên đánh vẫn là phải đánh, Trác Dực Thần đã từng nói, dù sao thì hắn cũng là đại yêu tiếng tăm lừng lẫy kế sau Chu Yếm ở Đại Hoang. Hơn nữa trải qua mấy vạn năm lắng đọng lại, uy lực của Vân Quang kiếm sớm đã không phải năm đó là có thể so. Nhưng đối mặt trước tình thế hiện tại của Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần căn bản không dám sử dụng quá nhiều sức mạnh. Tuy nói yêu lực không có, nhưng mà kiếm chiêu cùng Vân Quang kiếm có mối liên hệ là thật đánh thật có, cho nên hắn chỉ có thể tận lực hồi ức lại lần đầu tiên khi đánh với Triệu Viễn Chu, nỗ lực biểu hiện giống cái phàm nhân, Băng Di kiếm chiêu nhất chiêu cũng không dám dùng.

Ngươi tới ta đi, mũi kiếm chống lại ở trước ngực Triệu Viễn Chu. Phó chỉ huy sứ Tập Yêu Tư Tư Đồ Minh vội vàng chạy tới, xa xa mà liền bắt đầu hô lớn. Tư Đồ Minh kêu lên: "Trác thống lĩnh, xin đừng giết người! Xin đừng giết người."

Trác Dực Thần trong lòng thầm nghĩ, cuối cùng người cũng tới rồi, nhưng ngoài miệng vẫn không quên trả lời "Có thể không giết người, nhưng không thể không giết yêu."

Triệu Viễn Chu gật đầu, thấp giọng khen ngợi: "Ừm...... Nghiêm khắc, Trác đại nhân thật là nghiêm khắc quá."

"Trác thống lĩnh, trước mặc kệ hắn là người hay là yêu...... Này, ta hỏi ngươi, bức thư này chính là ngươi viết cho Phạm đại nhân à?" Tư Đồ Minh múa may một phong thơ trong tay.

Triệu Viễn Chu đáp lại: "Là ta."

"Nội dung trong thư có phải là sự thật không?"

"Đương nhiên là thật, ta lại không phải là Ngoa thú."

Trác Dực Thần đương nhiên biết trong thư viết gì, cũng biết y là tới làm gì, nhưng diễn trò thì phải làm đến nơi đến chốn, "Đương nhiên ngươi không phải là Ngoa thú, ngươi là một con khỉ trắng đáng chết."

Triệu Viễn Chu nổi giận: "Vượn! Vượn trắng!"

Trác Dực Thần nhìn bộ dáng thẹn quá thành giận của y, chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Lần này hắn sẽ không lại dùng kiếm đâm y, tuy rằng y sẽ không chết, nhưng vẫn sẽ biết đau, hiện tại hắn luyến tiếc làm Triệu Viễn Chu đau.

"Những gì hung thú nói tuyệt đối không thể tin. Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi báo thù!" Tiểu Trác đại nhân nỗ lực nhớ lại cảnh tượng ngay lúc này, phối hợp biểu diễn với Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu thở dài, thu lại ý cười trên mặt: "Sự kiên nhẫn của ta dùng hết rồi."

Con ngươi Triệu Viễn Chu lạnh như băng sương, khuôn mặt mới vừa ý cười doanh doanh đã không thấy "Ngươi có thể động thủ. Nhưng tất cả hộ vệ ở đây, bốn người trên nóc nhà, bảy người sau hành lang, năm người bên cạnh cây cột, tổng cộng mười sáu mạng người cũng đều sẽ chết cùng ta, tâm mạch vỡ nát mà chết. Giống thế này --" Triệu Viễn Chu niết chỉ làm quyết. Một binh sĩ tại trên nóc nhà đột nhiên kêu thảm thiết tê liệt ngã xuống, từ phía trên rơi xuống, miệng phun máu tươi, run rẩy không ngừng.

Trác Dực Thần nhìn ác thú vị đại yêu, chỉ cảm thấy tại sao năm đó mình lại không phát hiện ra người này có một mặt đáng yêu như vậy. Sau đó hắn đi xem qua hộ vệ kia, chỉ là một chút vết thương nhẹ, nghĩ dưỡng hai ngày thì tốt rồi. Đại yêu thật sự quá thích diễn kịch, thật sự phải bị y lừa. Một đại yêu thiện lương như vậy làm sao có thể sẵn sàng đả thương người khác chứ.

"Ta đếm ngược tới ba, ngươi có thu kiếm lại hay không? Ba, hai, một."

Trác Dực Thần hừ lạnh một tiếng, buông kiếm xuống, không nói lời nào.

"Khó chịu không?" Triệu Viễn Chu cười cười: "Khó chịu là được rồi. Chuyện đời trên thế gian này, không được như ý, chiếm tám chín phần mười. Trác đại nhân, thói quen là được."

Trác Dực Thần biết Triệu Viễn Chu muốn chọc giận hắn, muốn hắn thề giết y. Hắn cũng xác thật bị chọc giận, giận này không tranh, một con yêu thiện lương như vậy càng muốn tìm chết. Nhớ tới những ngày tháng không có y, hắn trầm mặc không nói, hai mắt rưng rưng, căm tức nhìn Triệu Viễn Chu.

"Tiểu Trác đại nhân, ngươi là không thể giết được ta đâu."

Tư Đồ Minh hoảng hốt, Trác Dực Thần không nghĩ tới kiếm của mình đều buông xuống, Triệu Viễn Chu còn có thể cầm lấy tới đâm chính mình. Lần này hắn thật sự tức giận, tay Trác Dực Thần đang phát run, trên mặt là biểu tình khó có thể tin, hận không thể đem con đại yêu không ngoan này treo lên đánh một trận, làm y một lòng muốn chết.

"Vừa nãy không phải cùng ngươi nói rồi sao? Xem ra Trác đại nhân căn bản là không có nghe vào. Ngươi là không thể giết được ta."

Hai mắt Trác Dực Thần đỏ hoe, tràn đầy nước mắt, hắn cắn chặt răng, thấp giọng nói: "Chu Yếm..." ngươi thật sự muốn chết đến như vậy sao?

"Trác đại nhân, phải đặt đại cục lên đầu. Nghe một chút rốt cuộc ý đồ của  là như thế nào?" Trác Dực Thần rút kiếm ra và cất đi. Triệu Viễn Chu giơ tay lên che lại miệng vết thương trên ngực, phù văn kim sắc trên mu bàn tay chớp động. Khi y để tay xuống, miệng vết thương đã không còn đổ máu nữa, thậm chí vết máu đều biến mất.

"Các ngươi đã dâng tấu thỉnh triều đình trùng kiến Tập Yêu Tư. Tuy rằng thừa tướng đại nhân ra sức cực lực đảm bảo, nhưng Sùng Võ Doanh từ giữa lại cản trở, Hướng vương vẫn chưa gật đầu. Hôm nay ta đến đây, là muốn đưa cho các ngươi một phần lễ vật."

Tư Đồ Minh nói: "Lễ vật gì?"

Triệu Viễn Chu chỉ vào chính mình: "Ta. Bắt đại yêu Chu Yếm tróc nã quy án, xin ghi công lĩnh thưởng. Phần lễ vật này, Trác đại nhân, ngươi có hài lòng hay không?

Trác Dực Thần hừ lạnh: "Còn chưa đủ hài lòng." Đem ngươi đời đời kiếp kiếp đều cầm tù tại bên người, ta mới có thể yên tâm.

Triệu Viễn Chu nhíu mày, buồn rầu nói: "Còn chưa đủ? Trác đại nhân thật là lòng tham. Vậy làm thế nào mới có thể khiến Trác đại nhân hài lòng đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com