Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Nếu Trác Dực Thần trọng sinh 10

Trác Dực Thần xoay người đi tới chỗ ở của Bạch Cửu. Bạch Cửu đang chuẩn bị dược liệu, nhìn thấy Trác Dực Thần hưng phấn hét lên: "Tiểu Trác đại nhân, sao huynh lại tới đây?"

Trác Dực Thần đi qua, nhìn tiểu hài tử thân cao vừa đến ngực hắn trước mặt, ngữ khí không tự giác ôn hòa lại: "Tiểu Cửu, tại sao đệ lại muốn gia nhập Tập Yêu Tư?"

Bạch Cửu mỉm cười nói: "Bởi vì có Tiểu Trác đại nhân ở đây nha, đệ vẫn luôn rất sùng bái Tiểu Trác đại nhân. Có thể làm cộng sự với huynh đệ thật sự rất vui vẻ. Chỉ cần có Tiểu Trác đại nhân ở bên cạnh đệ, thì đệ liền cảm thấy thực an toàn, có yêu quái cũng không sợ."

"Tiểu Cửu, trước đây ta từng đi bái phỏng Tư Đồ Minh đại nhân, thấy được mẫu thân của đệ."

"Cái gì?" Bạch Cửu nghe có vẻ kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt.

"Đệ có biết mẫu thân của đệ vốn không phải là con người hay không? Mẫu thân của đệ là hậu duệ của Bạch Đế Thiếu Hạo và thần mộc Kiến Mộc. Chân thân của mẹ đệ cùng căn cùng nguyên với thần mộc hóa thành sức mạnh Bạch Trạch lệnh, linh mạch nối liền. Năm đó Bạch Trạch lệnh mất tích, dẫn tới Côn Luân mất cân bằng, vì thế mẫu thân đệ đã chịu ảnh hưởng và bị ép hóa hiện ra nguyên hình, cho nên chỉ có một lần nữa dùng Bạch Trạch lệnh củng cố Côn Luân, mẫu thân đệ mới có thể trở về."

Bạch Cửu đã bị lời nói của Trác Dực Thần làm cho choáng váng, nước mắt lưng tròng. Tám năm trước hắn tận mắt nhìn thấy mẫu thân bị nhánh cây quấn quanh, cuối cùng biến thành một thân cây, chẳng lẽ những năm tháng vất vả đó đều vô ích sao? Còn có tại sao sư phụ lại muốn gạt hắn?

"Tiểu Trác đại nhân, ta không biết, ta thật sự..."

"Tiểu Cửu, ta biết hiện tại nhất thời đệ không thể tiếp thu được nhiều như vậy, đệ có thể từ từ suy nghĩ, ta tin tưởng đệ sẽ hiểu được. Còn có Tư Đồ đại nhân, đệ không nên trách ngài ấy. Ngài ấy gạt đệ cũng là vì muốn tốt cho đệ thôi. Có thời gian đệ nên về nhà nhìn xem, ngài ấy vẫn luôn đợi đệ." Trác Dực Thần sờ đầu Bạch Cửu an ủi, ngay sau đó xoay người ra cửa, hiện tại hắn vẫn là để tiểu hài tử chính mình một người lẳng lặng.

Bùi Tư Tịnh đang ngơ ngác ngồi một mình bên cái ao, Trác Dực Thần lấy ra một con rối nhỏ giống như Bùi Tư Hằng đưa cho Bùi Tư Tịnh: "Con rối gỗ này được tạo ra từ chấp niệm của đệ đệ ngươi, bên trong còn có một tia thần thức của đệ đệ ngươi. Chấp niệm của Thừa Hoàng đã bị đánh tan, hiện tại hắn đã thoát khỏi sự khống chế của Thừa Hoàng. Ta đã nhờ Triệu Viễn Chu độ cho hắn một tia yêu lực, có thể đảm bảo thần thức của hắn sẽ không tiêu tan, nhưng hắn có thể xuất hiện hay không, đều không có định số."

Bùi Tư Tịnh tiếp nhận rối gỗ, không nói một lời.

Trác Dực Thần thở dài, biết một lát nữa Bùi Tư Hằng sẽ xuất hiện, đem không gian để lại cho tỷ đệ hai người, còn mình thì xách theo hộp đồ ăn chuẩn bị đi tìm Triệu Viễn Chu.

Trong đình viện, Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu đang ngồi ở dưới gốc cây, Văn Tiêu uống một chén canh tuyết lê, thần sắc vui mừng, ngữ khí lại hơi mang theo phiền muộn.

Văn Tiêu nhìn ánh trăng xa nơi chân trời, lẩm bẩm tự nói: "Đã trở về rồi... Mọi chuyện giống như là một giấc mở vậy. Bắt đầu từ vụ án Nhiễm Di, thật giống như đang không ngừng nằm mơ vậy.... Hiện tại Bạch Trạch lệnh cũng trở về rồi, hẳn là sư phụ có thể an tâm rồi nhỉ?...."

Triệu Viễn Chu: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp."

Văn Tiêu: "Ta khuyên ngươi không nên tùy tiện nói những lời này với cô nương nhà người khác."

Triệu Viễn Chu: "Vì cái gì? "

Văn Tiêu: "Ta nghe các tỷ tỷ của Thiên Hương Các nói qua, hễ là ai nói với ngươi mấy lời đại loại như nguyệt hoa như nước, gió cũng ôn nhu, tình này cảnh này sao có thể cô phụ, phần lớn đều có ý đồ bất chính, có mưu đồ khác. Huống chi, ngươi và Tiểu Trác..."

"Đừng nhắc đến hắn!" Triệu Viễn Chu lấy bình nước ra, uống một ngụm.

Văn Tiêu: "Bị nói trúng?"

Triệu Viễn Chu không biết nên giải thích như thế nào, buồn không hé răng.

Văn Tiêu tò mò mà xem bình nước của y: "Ta vẫn luôn rất tò mò, rốt cuộc nước này có lai lịch như nào mà thể áp chế được lệ khí của ngươi, còn có thể bổ sung linh lực? Cho ta uống một ngụm?"

Triệu Viễn Chu đem bình nước đưa cho Văn Tiêu, Văn Tiêu dùng ống tay áo xoa xoa miệng bình, uống một ngụm, nhăn lại mày thiếu chút nữa nhổ ra: "Đắng như vậy sao?"

Triệu Viễn Chu: "Thế gian gập ghềnh, chúng sinh toàn khổ, ta cũng không ngoại lệ."

"Thích diễn kịch thế cơ à? Ta hoài nghi chân thân của ngươi không phải là khỉ, mà là sân khấu kịch."

"Ta là vượn trắng cao quý. Nói cả một trăm lần rồi. Ngày nào ngươi cũng cầm lấy quyển sổ làm bộ làm tịch ghi tới ghi lui, vốn chẳng có tác dụng gì."

Văn Tiêu đem bình nước trả lại cho Triệu Viễn Chu, tiếp tục bưng canh tuyết lê lên. Triệu Viễn Chu duỗi tay về phía Văn Tiêu, nhìn chằm chằm vào cái chén trong tay nàng, "Vậy ngươi đang ăn cái gì vậy?"

Văn Tiêu: "Canh tuyết lê."

Triệu Viễn Chu: "Ta cũng muốn ăn một miếng."

"Tiểu Trác đại nhân nấu một nồi to đâu, ta bảo nó múc một chén cho ngươi."

Triệu Viễn Chu: "A, không uống nữa."

Văn Tiêu cười cười, một mình uống, không hề để ý tới y.

Triệu Viễn Chu trầm ngâm: "Ta muốn về núi Côn Luân một chuyến..."

Văn Tiêu: "Hả?"

Triệu Viễn Chu: "Tình hình hiện tại của ta, không thích hợp cùng chưởng quản Bạch Trạch lệnh với ngươi cho lắm... Nhưng bây giờ ta vẫn chưa tìm được mấu chốt để làm hai nửa Bạch Trạch lệnh xác nhập. Thế cho nên muốn về Đại Hoang, hỏi một chút đám sơn thần lớn tuổi như Anh Chiêu, nhìn xem có biện pháp nào không."

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Trác Dực Thần xách theo một hộp đồ ăn, đã đi tới: "Ta cùng ngươi đến núi Côn Luân."

Triệu Viễn Chu tức khắc thu liễm ý cười, đứng dậy muốn chạy.

Trác Dực Thần tiến lên trước đem y ấn về chỗ ngồi, quan tâm nói: "Ta không yên tâm các ngươi."

Văn Tiêu mỉm cười mà nhìn Tiểu Trác, đem tầm mắt rơi xuống trên người Triệu Viễn Chu, "Ngươi xác định là ngươi... Chúng ta...?"

"Được rồi, Triệu Viễn Chu, ngươi cũng đừng giận dỗi nữa. Hai người các ngươi hảo hảo đem sự tình nói rõ đi. Tiểu Trác con phải dỗ đại yêu cho thật tốt, ta liền không trộn lẫn vào chuyện của các ngươi, ta đi nghỉ ngơi trước đây." Văn Tiêu nói xong, đi ra ngoài.

Trác Dực Thần đưa cho Văn Tiêu một cái ánh mắt cảm tạ.

"Tới, nếm thử, canh tuyết lê ta nấu." Trác Dực Thần từ trong hộp đồ ăn đem canh tuyết lê lấy ra tới đưa đến trước mặt Triệu Viễn Chu.

"Ta không uống." Triệu Viễn Chu uống nước trong bình nước và phớt lờ Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần cũng không nhụt chí, "Ta biết ngươi đang tức giận. Nếu là ngươi thật sự tực giận, nếu không ta làm ngươi trả lại, ngươi cũng có thể hôn ta hai lần."

"Ai muốn hôn ngươi? Tiểu Trác đại nhân bệnh không nhẹ, nhanh chống để Bạch Cửu nhìn xem, lấy chút thuốc ha ha." Triệu Viễn Chu thẹn quá thành giận, như thế nào sẽ có người vô lại như vậy.

"Ta thích ngươi, nhất thời không thể khắc chế được, cũng là tình phi đắc dĩ, ta cùng ngươi xin lỗi còn không được sao." Trác Dực Thần biết lúc này hắn vẫn là thuận theo lời đại yêu, bằng không liền dễ dàng tạc mao.

Triệu Viễn Chu bị Trác Dực Thần một kích thẳng thắng thổ lộ chấn sửng sốt, ngay sau đó cười khổ nói: "Ta một cái cực ác chi yêu, ngươi một cái nhân gian Tập Yêu Tư thống lĩnh, ngươi tâm duyệt ta cái gì? Huống chi, ta thân là vật chứa của lệ khí, cuối cùng quy túc chỉ có diệt vong, không có lựa chọn nào khác. Tiểu Trác đại nhân vẫn là không cần lãng phí thời gian ở trên người ta thì hơn."

Trác Dực Thần nhìn đại yêu đang ở trong trạng thái chán ghét bản thân, trong lòng đau xót, nhịn không được đem người ôm vào trong lòng ngực, thấp giọng nói với y: "Triệu Viễn Chu, ngươi thực tốt, ngươi vì Bạch Cửu chế tác hòm thuốc, làm đệ ấy có thể mang theo nhiều thuốc hơn. Ngươi vì Bùi Tư Tịnh mà lưu lại một tia thần thức cuối cùng của Bùi Tư Hằng, đã mang lại cho nàng sự an ủi. Ngươi giúp Văn Tiêu tìm được Bạch Trạch lệnh, còn có rất nhiều những người khác. Huống chi, đả thương người đều không phải là ý nguyện của ngươi. Ngươi là người đi làm, nhưng ngươi cũng là người bị hại, ta không hận ngươi, ta là đau lòng cho ngươi."

Trác Dực Thần vỗ lưng Triệu Viễn Chu, nói tiếp, "Có đôi khi, khi một người quá mệt mỏi, có thể dựa vào vai ta, dựa vào chúng ta một cách thích hợp, không cần phải tự mình gánh vác mọi việc."

Triệu Viễn Chu ngay từ đầu còn giãy giụa trong vòng tay Trác Dực Thần, nghe xong lời nói của Trác Dực Thần, dần dần dừng động tác lại, nước mắt rơi xuống. Đây không phải là lần đầu tiên y được Trác Dực Thần ôm lấy, nhưng lần này y muốn tạm thời dừng lại, nghỉ một chút.

Bạch Cửu từ ngoài cửa chạy như bay xông vào, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, tức khắc cả kinh kêu to: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, các ngươi tiếp tục..." Vừa nói vừa che lại đôi mắt và chạy ra ngoài.

Triệu Viễn Chu nghe được thanh âm bén nhọn nổ dùng của Bạch Cửu, lập tức hoàn hồn, đẩy Trác Dực Thần ra.

Trác Dực Thần không kịp phòng ngừa bị y đột nhiên đẩy đến ngã về phía sau, thật vất vả dùng tay đỡ được, lập tức mở miệng gọi Bạch Cửu lại: "Tiểu Cửu, không có việc gì, đệ có chuyện gì sao?"

Bạch Cửu xòe ngón tay đang che ở trên đôi mắt ra, ngượng ngùng nói: "Tiểu Trác đại nhân, đệ đã suy nghĩ cẩn thận rồi? Đệ muốn cùng mọi người đi Côn Luân, đệ muốn tìm hiểu xem mẫu thân đệ đã xảy ra chuyện gì."

"Được!" Trác Dực Thần vui mừng cười nói.

Thấy mục đích của mình đã đạt được, Bạch Cửu lập tức bỏ chạy, nơi này không thích hợp cái vị thành niên như hắn, "Vậy hai người tiếp tục, ta đi trước."

"Triệu Viễn Chu, Tiểu Cửu làm chúng ta tiếp tục, chúng ta đây còn tiếp tục sao?" Trác Dực Thần mỉm cười nói với đại yêu bên cạnh đang uống nước để giải tỏa bối rối kể từ khi Bạch Cửu đến.

"Trác Dực Thần, Văn Tiêu bọn họ có biết ngươi vô sỉ như vậy không?"

"Thể diện nào có quan trọng hơn ngươi, ta không tin ngươi không có cảm giác gì với ta, bằng không vừa rồi ngươi cũng sẽ không để ta ôm lâu như vậy." Trác Dực Thần ép sát vào Triệu Viễn Chu, bức cho Triệu Viễn Chu phải ngã về phía sau.

"Ta cũng lười để ý tới ngươi." Triệu Viễn Chu quay mặt đi, một phen đẩy mặt Trác Dực Thần đang thò qua, đứng dậy đi ra ngoài, trong lời nói miệng tàn nhẫn nghe như là làm nũng.

Trác Dực Thần nhìn bóng dáng chạy trối chết của Triệu Viễn Chu, trong lòng một trận buồn cười, rồi sau đó nghĩ đến hành trình đến Côn Luân kế tiếp, sắc mặt lại dần dần ngưng trọng, còn phải sớm làm tính toán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com