Nếu Trác Dực Thần trọng sinh 11
Trong sân của Tập Yêu Tư, có hòn non bộ và tiếng nước chảy róc rách, Văn Tiêu khoanh chân ngồi, đang viết chữ trên vở.
Trác Dực Thần bưng nước trà đã đi tới, rót trà cho nàng : "Người đang viết gì vậy?
Văn Tiêu ngừng nói, có chút buồn bã mà nói: "Chấp niệm của Thừa Hoàng là muốn cho thần nữ tiếp tục sống. Dục niệm quá sâu, giống như cầm lửa đi ngược gió. Khoa Phụ đuổi theo mặt trời mà chết, cuối cùng tự làm tổn thương chính mình. Hai chữ ' chấp niệm ', không chỉ trói buộc phàm nhân, mà còn giam cầm cả thần tiên a. "
Anh Lỗi và Bạch Cửu cãi nhau ầm ĩ đi tới.
Bạch Cửu: "Sắp được đi núi Côn Luân khởi động Bạch Trạch lệnh rồi! Ta rất chờ mong nha, ta nhét nhiều đồ trong rương lắm đấy! Nặng lắm đấy!"
Anh Lỗi: "Ta mang giúp ngươi, sức lực của ta rất lớn."
Bạch Cửu ghét bỏ mà sách một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Trác Dực Thần, toái toái niệm: "Thật sự rất nặng nha..."
Trác Dực Thần nhịn không được cười: "Mệt rồi đưa ta, ta mang cho đệ."
Anh Lỗi toái toái niệm: "Sức lực của ta thật sự rất lớn..."
Trác Dực Thần sờ sờ đầu Anh Lỗi, cười nói: "Ừm, tiểu Sơn Thần của chúng ta cũng rất lợi hại." Anh Lỗi bị khen vẻ mặt thỏa mãn.
Triệu Viễn Chu đi tới: "Chào buổi sáng a các bằng hữu."
Văn Tiêu: "Người đã đủ cả rồi. Anh Lỗi, cho mượn lư hương của ngươi dùng một chút."
"Núi Côn Luân thôi, không thành vấn đề, địa bàn của ta mà." Anh Lỗi nói xong, móc lư hương ra.
Khi ánh sáng xoay chuyển, sáu người bước ra từ trong ánh sáng, mọi người nhìn quanh bốn phía, biểu tình có chút vi diệu, "Đây là núi Côn Luân à?" Bạch Cửu nhìn Anh Lỗi.
Anh Lỗi gãi gãi đầu: "À, Thực xin lỗi.... Ta vừa nghĩ đến núi Côn Luân, bổng nhiên nhớ tới Bùi đại nhân đã từng nhắc tới thủy trấn Tư Nam dưới chân núi Côn Luân có lễ hội hoa đăng rất là náo nhiệt, nên ta lập tức nghĩ nhầm mất."
Bùi Tư Tịnh: " Thủy trấn Tư Nam nằm dưới chân núi Côn Luân, trước đây khi tra án ta đã từng tới, vừa khéo nhìn thấy lễ hội hoa đăng liền thuận miệng cùng Tiểu Cửu nhắc tới..."
Triệu Viễn Chu: "Không sao, cách đây không xa, leo núi là tới rồi."
Văn Tiêu nhăn chặt mày: "Nơi này vì sao lại nhiều lệ khí như vậy?" Nói tới đây, Triệu Viễn Chu lảo đảo một chút, Trác Dực Thần lập tức tiến lên đỡ lấy y, quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Văn Tiêu còn nói thêm: "Ngươi không phải là đại yêu sao? Chỉ một chút lệ khí cũng khiến cho chân của ngươi mềm?"
Triệu Viễn Chu dựa vào trên người Trác Dực Thần, cau mày ho khan vài tiếng, lập tức lấy bình nước ra uống lên mấy ngụm: "Đừng xem thường lệ khí ở đây, liền ta đều bị huân trứ, thoạt nhìn, đã chết không ít người a..."
Mọi người nghe vậy, lập tức nghiêm túc lên.
Trác Dực Thần nhìn ra Triệu Viễn Chu khó chịu, lệ khí ở nơi này quá mức nồng hậu, đối với thân thể y tiêu hao rất lớn, tay thực tự nhiên vòng lấy eo y, làm y có thể càng tốt chống đỡ.
Triệu Viễn Chu cảm nhận được động tác nhỏ của Trác Dực Thần, trừng hắn một cái, chụp bàn tay bên hông y một chút, đi nhanh về phía trước.
Trác Dực Thần che ngón tay hai lần, cảm giác Triệu Viễn Chu giống như gầy, vòng eo càng thon hơn.
Trên con đường chính của thủy trấn Tư Nam, Tập Yêu Tư tiểu đội mấy người đi vào thị trấn, nguyên bản dồi dào náo nhiệt trấn nhỏ trở nên cực kỳ tiêu điều, trên những con phố cách đó không xa không có người đi lại, cách đó không xa phố hẻm, các nhà đại môn nhắm chặt, treo vải bố trắng làm tang sự, tử khí trầm trầm, một mảnh âm trầm hoang vắng.
Bùi Tư Tịnh: "Mấy tháng trước khi ta tới tra án, khung cảnh hoàn toàn khác biệt... Chỉ vài tháng ngắn ngủn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Cửu: "Thật đáng sợ a... Giống như quỷ thành vậy..."
Anh Lỗi: "Sợ gì chứ? Có tiểu Sơn Thần ta bảo vệ ngươi..." Còn chưa nói xong, Bạch Cửu liền trốn đến sau lưng Trác Dực Thần, nắm lấy cánh tay hắn, thật cẩn thận mà tham đầu tham não.
Trác Dực Thần lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: "Tiểu Cửu, đệ nắm chặt ta thế này, ta làm sao có thể sử dụng kiếm được, nếu gặp nguy hiểm làm sao bây giờ?"
Bạch Cửu nhút nhát sợ sệt: "Nhưng đệ thật sự rất sợ."
Trác Dực Thần đem hắn hộ ở sau người, kéo chiếc chuông từ bím tóc của hắn nhét vào tay Bạch Cửu: "Đệ nắm cái này đi."
Bạch Cửu cao hứng, cầm lục lạc thật chặt.
Trác Dực Thần: "Không được lại kéo tóc ta..."
Bạch Cửu xấu hổ mà cười.
Anh Lỗi: "Hừ."
"Anh Lỗi, lại đây." Trác Dực Thần gọi Anh Lỗi tới, cầm lấy dây xích mao cầu sau bím tóc hắn cũng nhét vào trong tay Bạch Cửu, "Như vậy liền có hai người bảo hộ đệ rồi, không cần sợ."
Bạch Cửu không tình nguyện đem mao cầu nắm ở trong tay, Anh Lỗi nhưng thật ra vẻ mặt vui vẻ.
Trác Dực Thần trong lòng thở dài, mang hài tử thật khó.
Văn Tiêu nhìn quanh bốn phía: "Có thể làm một cái trấn nhỏ giàu có biến thành như thế này, hoặc là chiến tranh, hoặc là ôn dịch..."
Bạch Cửu đánh giá cảnh tượng trước mắt, đột nhiên như cảm nhận được điều gì đó, mở hòm thuốc ra, lấy ra một bình thuốc, lần lượt phân phát thuốc cho mọi người: "Mọi ngươi uống trước cái này đi, đây là thuốc viên thành trừ ôn dịch do ta nghiên cứu chế tạo. Lát nữa mọi ngươi cố gắp không cần tiếp xúc với cư dân trên trấn hoặc là động vật ven đường nga........ Nhìn thấy thi thể càng phải chạy thật rất xa...." Khi phân đến Triệu Viễn Chu, Bạch Cửu yên lặng đem thuốc thả lại túi, "Đại yêu ngươi cũng đừng ăn, này dược là cho người ăn, ngươi ăn cũng vô dụng."
Triệu Viễn Chu im lặng thu lại bàn tay đang đưa ra của mình, uống một ngụm nước.
Mọi người lần lượt uống vào thuốc viên.
Bùi Tư Tịnh nhìn về phía Bạch Cửu: "Nếu thực sự là một trận ôn dịch, Tiểu Cửu, ngươi có biện pháp sao?"
Bạch Cửu lắc lắc đầu: "Ta không dám bảo đảm nga, trước hết ta phải hiểu biết tình huống một chút, tốt nhất là tìm ra nguồn gốc của bệnh dịch trước khi kê đơn thuốc phù hợp."
Trác Dực Thần: "Chúng ta phân chia nhau ra tìm hiểu tình hình đi. Mọi người cẩn thận đấy."
Anh Lỗi một phen kéo Bạch Cửu: "Đến đây nào."
"A a a a a a a a!" Bạch Cửu thét một tiếng chói tai, bị kéo đi.
Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu đứng trên đỉnh một tòa nhà bỏ hoang nhìn xuống thủy trấn: "Trước khi tìm ra nguồn gốc ôn dịch, phải phong tỏa nơi này trước, tránh để chướng khí của ôn dịch lan rộng ra. Triệu Viễn Chu, cho ta mượn Bạch Trạch lệnh. "
Triệu Viễn Chu cười cười đưa tay ra: "Muốn nắm tay của ta sao? Không thành vấn đề."
Văn Tiêu trừng mắt nhìn y một cái," Đừng lãng, coi chừng bị Tiểu Trác nhìn thấy, hắn ghen tị thì ta chịu không nổi. " Nói xong nắm lấy tay y, nhắm mắt, tâm tùy ý động, giữa lông mày Văn Tiêu cùng sau tai Triệu Viễn Chu xuất hiện ấn ký Bạch Trạch.
Trên Mộc tiêu, bốn chữ Bạch Trạch sắc lệnh sáng lên, ngay sau đó, Văn Tiêu thổi đoản tiêu, âm thanh du dương êm tai, nghiễm nhiên là làn điệu quen thuộc của Đại Hoang. Trên cổ tay Triệu Viễn Chu, kim sắc phù hoàn hiện ra, y thúc giục phù hoàn đáp lại giọng nói của Văn Tiêu. Chẳng mấy chốc, những tiểu triện văn kim sắc từ trong phù hoàn bay ra thành chuỗi, bao phủ trên thủy trấn.
Trác Dực Thần ngẩng đầu nhìn phù văn màu vàng bao phủ trên bầu trời, lại quay đầu nhìn Văn Tiêu đang ở trên thành lâu thổi đoản tiêu, cùng Triệu Viễn Chu đang đứng bên người Văn Tiêu.
Bùi Tư Tịnh đánh giá biểu tình của Trác Dực Thần: "Hắn đối với ngươi mà nói, là người như thế nào?"
Trác Dực Thần: "Là người quan trọng nhất trong cuộc đời ta."
Bùi Tư Tịnh hơi hơi ngẩn ra một chút: "Trước đây ngươi đã quen Triệu Viễn Chu rồi? Hắn không phải là kẻ thù của ngươi sao?"
Trác Dực Thần nhìn Bùi Tư Tịnh: "Cùng quân sơ quen biết, làm như cố nhân về."
Bùi Tư Tịnh: "Có ý tứ gì?
Trác Dực Thần: "Bùi đại nhân có thể yên tâm, không cần để phòng Triệu Viễn Chu như thế. Tâm tư hắn đơn thuần, trừ bỏ chỉ muốn chết không còn mong muốn nào khác. Chẳng qua, Bạch Trạch lệnh xác thật xuất hiện quá mức kỳ quặc, con rối của Bùi Tư Hằng đột nhiên xuất hiện, cho nên chúng ta mới bắt tay điều tra án của Thừa Hoàng, rồi sau đó chúng ta mới phát hiện ra sự thật về Bạch Trạch lệnh. Thời điểm đệ đệ ngươi xuất hiện, thật sự là quá mức trùng hợp. "
Bùi Tư Tịnh sắc mặt lạnh lùng: "Ngươi hoài nghi đệ đệ của ta sao?"
Trác Dực Thần: "Không, phía sau lưng như có một bàn tay điều khiển chúng ta đi hướng tất cả. Mọi kết quả đều đến quá dễ dàng, mọi thứ diễn ra thuận lợi như mong muốn..."
"Để cho an toàn, ta sẽ đi tuần tra quanh đây thêm một vòng" Trác Dực Thần cố ý nói câu, "Ta đi một mình là được", nói xong, Trác Dực Thần đi rồi.
Bùi Tư Tịnh nhìn bóng lưng hắn với vẻ mặt phức tạp.
Trác Dực Thần quay người đi ra ngoài tiệm thuốc, vừa vặn nhìn thấy Bạch Cửu cùng Anh Lỗi ở đó, lúc này cũng có một người khác đứng bên cạnh hai người, nhưng xem sắc mặt của Bạch Cửu rõ ràng không tốt lắm, Trác Dực Thần đi vào trong hiệu thuốc, hai bên chào nhau.
Ôn Tông Du: "Tại hạ Ôn Tông Du, là sư phụ của Bạch Cửu, bái kiến Trác đại nhân."
Trác Dực Thần: "Khó trách Bạch Cửu là thần đồng danh y, hóa ra là học trò của Ôn đại phu." Nhìn Ôn Tông Du trước mắt, đầu sỏ gây tội của mọi bi kịch, Trác Dực Thần gắt gao nắm lấy thân kiếm, trên tay gân xanh hiện lên, nhưng trong lòng hắn lại cảnh cáo mình. Vẫn chưa phải lúc.
Bạch Cửu ngượng ngùng mà cười cười, nhưng tâm tư Bạch Cửu rõ ràng không thâm, trong ánh mắt lộ ra phòng bị.
Anh Lỗi hỏi: "Phía các ngươi điều tra đến thế nào rồi?"
Trác Dực Thần: "Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu đã tìm ra nguồn gốc của ôn dịch. Có thể là có yêu vật đang tác oai tác quái ở đây."
Ôn Tông Du: "Yêu vật? Khó trách chúng ta còn chưa tra ra được nguyên nhân, hóa ra là yêu tà tác quái, thì e là y thuật của tại hạ chỉ sợ cũng không dùng được. Chỉ có thể làm phiền Trác đại nhân cứu vớt bá tánh nơi này."
Trác Dực Thần lấy eo bài từ bên hông ra: "Làm phiền Ôn đại phu cầm lấy lệnh bài Tập Yêu Tư, đến nha môn các trấn thành phụ cận điều tạm binh sĩ tại phủ, tạm thời phong tỏa thành, không cho ra vào, ngăn không cho dịch bệnh lan ra ngoài."
Ôn Tông Su nhận lấy lệnh bài: "Đều là vì cứu người, tại hạ nhất định làm được "
Ôn Tông Du dặn dò Bạch Cửu: "Tiểu đồ nhi, mọi chuyện đều phải cẩn thận." Nói xong, Ôn Tông Du xoay người rời đi.
Sáu thành viên của Tập Yêu Tư một lần nữa đoàn tụ và tiếp tục đi về phía đường phố.
Trên đường phố vắng tanh không người, tiếng gió bay phất phới, mọi người đi vào một cái ngõ nhỏ, u trường ngõ nhỏ cản trở đại bộ phận ánh sáng, trở nên u ám, gió lùa quá, trong gió mơ hồ vang lên những tiếng khóc chói tai.
Trác Dực Thần đi tuốt đàng trước, Bạch Cửu đi ở phía sau hắn, bắt lấy lục lạc của hắn run bần bật, Triệu Viễn Chu đi ở phía sau Văn Tiêu.
Đột nhiên phía sau cuồng phong gào thét, một nắm tiền giấy từ phía sau cuộn lên lao về phía mọi người, Triệu Viễn Chu xoay người căng ô ra, ngăn trở tiền giấy.
Bùi Tư Tịnh xông lên, che ở trước mặt Văn Tiêu, giơ cung lên cảnh giới. Gió ngừng thổi, Triệu Viễn Chu xoay người thu ô, "Chỉ là giấy tiền bình thường mà thôi, không có việc gì."
Bạch Cửu buông chiếc chuông trên tóc Trác Dực Thần ra, mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì một bóng đen đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện, ném một quả ám khí về phía mọi, ám khí tuôn ra sương khói, mọi người ngay lập tức bị khói làm mù mắt.
Giọng nói của Bạch Cửu truyền đến: "Tiểu Trác đại nhân, cứu đệ!!!"
Trác Dực Thần nghe thấy Bạch Cửu kêu cứu, vọt vào sương khói, nhanh chóng đuổi theo. Sương khói tan đi, Triệu Viễn Chu nhìn theo bóng lưng Trác Dực Thần, cũng đuổi theo.
Đến lối vào sân, hắn nhìn cầu thang dẫn lên tầng hai rồi bước lên. Từ tầng hai nhìn xuống lầu, giữa linh đường đặt ba cỗ quan tài, có thi thể nằm trong hai chiếc quan tài bên trái và bên phải, chiếc quan tài ở giữa trống rỗng.
Trác Dực Thần nghiêng người ra, nhìn một người mặc áo tang, đang quỳ đốt tiền giấy, thấy không rõ mặt, biết là Ôn Tông Du lại ở nơi đó làm bộ làm tịch, từ lầu hai nhảy xuống, giơ tay niết kiếm tấn công, Ôn Tông Du cũng phản ứng nhanh chóng, nhéo kim châm bắn về phía Trác Dực Thần. Ánh sáng trên đầu ngón tay của Trác Dực Thần nở ra thành một tấm khiên, hất văng người đàn ông đó.
Cũng không vô nghĩa với ông ta, hắn biết Triệu Viễn Chu sẽ cứu Bạch Cửu, trực tiếp cùng Ôn Tông Du đánh nhau. Sau mấy chiêu Trác Dực Thần thấy thời cơ không sai biệt lắm làm bộ bị đánh lui. Bị đánh vào trên một cây cột, trên cây cột đã sớm cắm một quả kim châm, sau vai Trác Dực Thần bị đâm trúng, lập tức quỳ rạp xuống đất, đầu váng mắt hoa "Hôn mê bất tỉnh".
Trác Dực Thần bị Ôn Tông Du kéo vào quan tài, dựa theo kế hoạch, chờ lát nữa liền nên có thể nhìn thấy Thanh Canh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com