Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Nếu Trác Dực Thần trọng sinh 18

Trong căn phòng trên núi Côn Luân, Trác Dực Thần suy yếu nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng, vết nứt trên cổ lóe lên ánh sáng.

Bạch Cửu vuốt mạch đập của Trác Dực Thần, mạch tượng vô lực, dường như có cổ ngoại lực va chạm vào gân mạch trong cơ thể hắn. Trong lúc nhất thời hắn cũng vô pháp phán đoán rốt cuộc là có vấn đề gì.

Văn Tiêu lo lắng hỏi: "Thế nào? Tiểu Trác hiện tại là tình huống như thế nào?"

Bạch Cửu uể oải nói: "Trong gân mạch của Tiểu Trác ca có cổ lực lượng không thuộc về huynh ấy, không ngừng va chạm khắp nơi, lục phủ ngũ tạng đều bị hao tổn, ta cũng không biết đây là tình huống như thế nào."

Triệu Viễn Chu ngồi vào mép giường của Trác Dực Thần, nắm lấy tay Trác Dực Thần đưa vào yêu lực.

Triệu Viễn Chu nhíu mày lại, không thể tin tưởng nói: "Tiểu Trác bắt đầu hóa yêu, trong thân thể hắn có máu của Băng Di."

Văn Tiêu khó hiểu nói: "Sao có thể? Tiểu Trác rõ ràng là người a!"

Triệu Viễn Chu: "Năm xưa đại chiến giữa Cộng Công và Chuyên Húc, Ứng Long và Băng Di cũng bị cuốn vào trong đó, kề vai chiến đấu."

Văn Tiêu: "Nhưng trong truyền thuyết nói, Băng Di tru sát Ứng Long, lấy long cốt làm phôi, lấy tinh phách làm dẫn, mới đúc ra Vân Quang kiếm. Nếu bọn họ đã từng kề vai chiến đấu, thì vì sao cuối cùng lại là binh khí gặp nhau đâu?"

Triệu Viễn Chu: "Sau khi Cộng Công húc đổ núi Bất Chu, khi đó thiên địa đã tự hỗn loạn, nhưng Ứng Long tiếp tục làm mưa làm gió, hủy thiên diệt địa. Thậm chí mưu đồ phá hoại Nữ Oa luyện đá vá trời. Cũng may mà Băng Di kịp thời tỉnh ngộ, biết sai quay đầu, tru sát Ứng Long."

Bùi Tư Tịnh: "Nói như thì...... Băng Di cũng là yêu?"

Triệu Viễn Chu: "Không sai, bởi vì Băng Di vẫn luôn phụ trách diệt trừ cực ác chi yêu đương thời. Thế nên mọi người vẫn luôn tôn hắn là thần. Nhưng trên thực tế, Băng Di cũng là đại yêu sinh ra ở Đại Hoang..."

Văn Tiêu sửng sốt: "Cho nên... Tiểu Trác cũng là yêu sao?"

Triệu Viễn Chu lắc lắc đầu: "Cũng không phải, Băng Di tuy rằng là yêu, nhưng Tiểu Trác... Là người."

Mọi người có chút khó hiểu mà nhìn Triệu Viễn Chu.

Anh Lỗi: "Ta bị ngươi làm rối cả lên rồi."

Triệu Viễn Chu giải thích: "Sau trận đại chiến ở núi Bất Chu, Băng Di sinh ra ý muốn thoái ẩn. Nữ Oa cảm kích công lao hắn đã chém giết Ứng Long, cho nên đã tặng cho hắn mảnh đá Ngũ Sắc cuối cùng còn lại sau khi vá trời. Hơn nữa dựa theo tâm nguyện của Băng Di, giúp hắn hóa giải nội đan, tinh lọc yêu khí, biến hắn thành phàm nhân. Từ đó, Băng Di sống ẩn cư nơi nhân gian, tránh xa thế tục. Vậy nên hậu duệ của Băng Di, đương nhiên cũng không phải là yêu, mà là người."

Triệu Viễn Chu tiếp tục nói: "Nữ Oa tuy rằng tôn trọng nguyện vọng muốn thành người phàm của Băng Di, nhưng lại không nỡ để yêu lực mạnh mẽ hiếm có của Băng Di cứ thế tiêu tán thất truyền. Vì thế liền dùng đá ngũ sắc phong ấn bảo tồn lại một giọt máu của Băng Di, để truyền lưu đến nay. Ngàn vạn năm đi qua, Băng Di thân thể tóc da, thân thể cốt nhục, đều đã hóa thành tro tàn... Giọt máu đó là vật duy nhất còn sót lại của Băng Di ở trên đời này. Đối với hậu duệ của Băng Di hậu nhân mà nói cũng có thể coi như là một liều ' thuốc hối hận ' đi. Có thể cho phép hậu duệ của Băng Di hậu nhân một lần nữa lựa chọn lại thân phận..."

Mọi người đột nhiên nhớ tới vừa mới khi chiến đấu Trác Dực Thần đã ném đá ngũ sắc về phía Ly Luân, sau đó nhận ra rằng lúc đó Trác Dực Thần đã làm tốt tính toán.

Triệu Viễn Chu: "Mực đổ vào hồ, khó mà tách tời..... Một khi yêu hóa đã bắt đầu, thì không thể nghịch chuyển."

Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu nhìn nhau liếc mắt một cái, Văn Tiêu vẻ mặt ngưng trọng.

Anh Lỗi nghi hoặc: "Không đúng. hông đúng. Có thể các ngươi suy nghĩ nhiều rồi a. Tiểu Trác đại nhân là thân thể người phàm, hắn căn bản không hề có nội đan. Cho dù có yêu lực thì cũng có sao đâu chứ, không thể hóa thành yêu được."

Triệu Viễn Chu hai mắt đỏ lên: "Ngươi nói không sai. Thân thể người phàn không có nội đan hoàn toàn không thể ngưng tụ chứa đựng yêu lực. Yêu lực mạnh mẽ của Băng Di sau khi thức tỉnh cuối cùng sẽ cuộn trào dữ dội trong người Tiểu Trác, cho đến gân mạch nổ tung, lục phủ ngũ tạng toàn bộ đều vỡ tan nát... Cho nên khi máu yêu hoàn toàn xâm nhiễm, chính là lúc hắn sẽ chết."

Bùi Tư Tịnh: "Không còn cách nào khác sao?"

Triệu Viễn Chu: "Lúc trước khi Tiểu Trác chuẩn bị ngất đi, đã làm ta dẫn hắn đi tổ địa Băng Di, có lẽ nơi đó có cách để cứu chữa cho hắn."

Anh Lỗi có chút chán nản đi tới: "Ta nghe các Sơn Thần lớn tuổi ở Đại Hoang nói, cấm địa của Băng Di đặc biệt nguy hiểm, rất đáng sợ..."

Trong lòng Triệu Viễn Chu tràn đầy áy náy và tự trách, "Dù thế nào đi nữa, ta cũng phải cứu Tiểu Trác. Đều là bởi vì ta mà hại hắn biến thành như bây giờ."

Văn Tiêu nhìn Triệu Viễn Chu đang tự trách mình, trong lòng cũng không chịu nổi, an ủi nói: "Ngươi cũng đừng quá khổ sở, Tiểu Trác sẽ không có việc gì. Nếu trước khi hôn mê đã nói với ngươi tới tổ địa Băng Di là có thể cứu hắn, vậy nhất định có thể. Chúng ta phải tin tưởng hắn, hơn nữa Tiểu Trác cũng không muốn nhìn đến ngươi vì hắn mà thương tâm đến như thế."

Triệu Viễn Chu không nói gì, chỉ nắm chặt tay Trác Dực Thần hơn.

Văn Tiêu thở dài một tiếng, cùng mọi người đi ra phòng.

Dãy núi Côn Luân vẫn đang sụp đổ, việc kích hoạt trận Tinh Tú lần này đã khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Anh Chiêu bị thương nghiêm trọng, lúc này vẫn đang cố gắng cầm cự, bọn họ đến xem có thể giúp được cái gì hay không.

Sau khi mọi người rời đi, Triệu Viễn Chu giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Trác Dực Thần, như là lẩm bẩm: "Ngươi có phải đã sớm biết sẽ như vậy đúng không? Vì ta ngươi thật là cả mạng của mình đều có thể từ bỏ, vậy ngươi có từng nghĩ tới ta chưa? Huyết mạch Băng Di cường đại như vậy, ngươi còn dùng cổ lực lượng này áp chế ta đang bị lệ khí khống chế. Sai một nước, thua cả bàn cờ, ngươi cái gì cũng không nói cho ta, chính là sợ ta không đồng ý phải không?"

Triệu Viễn Chu chìm đắm trong bi thương, không chú ý tới động tác tay của Trác Dực Thần.

Triệu Viễn Chu tiếp tục nói: "Trác Dực Thần, lần này ngươi đánh cược mạng sống của mình mà không nói cho ta biết. Nếu còn tái phạm, ta sẽ rời khỏi Tập Yêu Tư."

"Không thể." Trác Dực Thần đột nhiên nắm lấy tay Triệu Viễn Chu, thân thể còn thực suy yếu, nhưng ngữ khí cường ngạnh.

Triệu Viễn Chu nhìn người trước mắt, lại tức lại đau lòng, muốn đánh hắn một cái lại không hạ thủ được, "Có cái gì không thể, chân mọc trên người ta, ta muốn đi nơi nào chẳng lẽ còn phải báo cho Tiểu Trác đại nhân sao!"

Trác Dực Thần đứng dậy, đôi mắt màu xanh băng ẩn ẩn lộ ra một trận điên cuồng: "Ngươi muốn đi đâu? Ngươi muốn đi tìm Ly Luân có phải hay không? Triệu Viễn Chu, ngươi chỉ có thể là của ta."

Trác Dực Thần đem Triệu Viễn Chu kéo đến trên giường, dùng thân thể áp chế y, "Ngươi không thể đi đâu hết, cả đời này của ngươi đều là của ta." Nói xong hung hăng mà hôn lên y.

Triệu Viễn Chu bị hắn hôn đột nhiên không kịp phòng ngừa, nụ hôn này không còn dịu dàng như trước nữa, ngược lại mang theo tàn nhẫn, như là muốn đem y hủy đi ăn nhập vào bụng.

Đại yêu càng mạnh thì thất tình lục dục liền càng nặng, mà yêu lực mất khống chế liền sẽ phóng đại dục vọng của yêu. Trác Dực Thần lúc này thần sắc rõ ràng không đúng, hẳn là yêu lực mất khống chế gây ra.

Triệu Viễn Chu nhân cố kỵ trên người hắn có thương tích, không dám dùng sức đẩy hắn, tìm được khoảng cách, y tránh khỏi Trác Dực Thần hô: "Tiểu Trác, ngươi thanh tỉnh lại đi, không cần bị yêu lực khống chế."

"Ta hiện tại thực thanh tỉnh. Ta liền nên đem ngươi trói chặt, như vậy ngươi liền sẽ không biến mất, sẽ không vứt bỏ ta, vĩnh viễn ở bên ta." Trác Dực Thần hung hăng cắn cổ y cho đến khi nhìn thấy máu, "Đau không? Trái tim ta còn đau hơn thế này gấp vạn lần".

Trác Dực Thần thô bạo xé quần áo của Triệu Viễn Chu ra, thẳng đến Hoàng Long.

"Ngô..." Triệu Viễn Chu bị Trác Dực Thần làm cho không khỏi kêu rên ra tiếng. Đau quá, nếu lần đầu giữa hai người là mưa thuận gió hoà, kia lần này liền giống như băng tuyết sương lạnh.

Trác Dực Thần không màng tất cả ở trên người Triệu Viễn Chu phát tiết dục vọng của mình, Triệu Viễn Chu cơ hồ phải bị trận phát tiết đơn phương này bao phủ.

Không biết qua bao lâu, Trác Dực Thần dần dần bình phục. Ánh mắt khôi phục thanh minh, nhìn Triệu Viễn Chu ở dưới thân chịu đủ tàn phá, lại là hối hận lại là tự trách. Hắn ôn nhu ôm lấy Triệu Viễn Chu, "Thực xin lỗi, ta..."

Triệu Viễn Chu cảm thụ được động tác của Trác Dực Thần, biết người này đã tỉnh, "Ân? Tỉnh rồi? Tỉnh liền từ trên người ta đi xuống."

Trác Dực Thần chậm rãi rút ra khỏi cơ thể Triệu Viễn Chu, dẫn tới Triệu Viễn Chu lại là một trận kêu rên.

Triệu Viễn Chu thở ra một hơi, ngữ khí châm chọc: "Trác Dực Thần, ngươi thật là làm tốt lắm, như thế nào mới vừa liều mình để cứu ta, liền phải ở trên giường lộng chết ta?"

Trác Dực Thần vội vàng giải thích: "Triệu Viễn Chu, ta sai rồi, ta không nghĩ tới yêu lực sẽ mất khống chế, thương tổn ngươi, ta cũng không muốn."

Triệu Viễn Chu ngữ khí kích động: "Ngươi không nghĩ tới?! Vậy ngươi nghĩ đến cái gì, Lần đầu tiên ngươi hóa yêu liền vận dụng yêu lực Băng Di, còn dùng tới để áp chế bị lệ khí làm mất khống chế của ta. Ngươi thật sự không sợ chết sao?"

Trác Dực Thần cầu xin khoan dung: "Ta biết sai rồi, nhưng lần này ta là có bảy thành nắm chắc sẽ không có việc gì, ngươi xem ta hiện tại không cũng ổn rồi a."

"Bảy thành nắm chắc ngươi liền dám liều mạng như vậy sao? Hơn nữa ngươi không có yêu đan, yêu lực sớm hay muộn cũng sẽ xé nát ngươi." Vừa nghe lời nói của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu liền càng tức giận, liền hốc mắt đều đỏ, nước mắt hàm ở trong mắt, phảng phất giây tiếp theo liền phải rơi xuống.

"Khụ khụ khụ..." Trác Dực Thần thấy không dỗ được nữa, vội vàng ôm ngực ho khan.

Triệu Viễn Chu lập tức thuận khí cho hắn, "Thế nào, thân thể rất khó chịu sao?"

Trác Dực Thần ủy khuất nói: "Thật là khó chịu, toàn thân đều đau."

Triệu Viễn Chu nhìn bộ dáng nhu nhược đáng thương của hắn, tuy rằng biết hắn có thành phần là diễn, nhưng tám phần hẳn là thật sự. Hiện tại yêu lực ở trong thân thể hắn tán loạn khắp nơi, ăn mòn lục phủ ngũ tạng của hắn, mặc kệ là ai đều sẽ không dễ chịu.

Triệu Viễn Chu ngón tay bấm tay niệm thần chú, yêu lực màu đỏ lưu chuyển ở đầu ngón tay, tới gần giữa mày Trác Dực Thần, "Ta chỉ có thể ngắn ngủi chải vuốt yêu lực của ngươi, nhưng là trị ngọn không trị gốc, vẫn là phải giải quyết nó càng sớm càng tốt mới được."

Trác Dực Thần giữ chặt tay y, di chuyển cơ thể hắn vào trong để tạo ra một khoảng trống, "Đừng lãng phí yêu lực nữa, ôm ngươi một cái ta liền không khó chịu."

Triệu Viễn Chu thuận theo tự nhiên nằm xuống bên cạnh Trác Dực Thần, bị Trác Dực Thần một phen ôm vào trong lòng ngực.

Triệu Viễn Chu ngữ khí nghiêm túc: "Trác Dực Thần, nếu ngươi còn dám gạt ta một mình đi vào hiểm cảnh, ta thật sự sẽ không bao giờ để ý tới ngươi nữa."

Trác Dực Thần ôm chặt người vào lòng, trấn an nói: "Sẽ không, đây là lần cuối cùng, ta cũng không bỏ được để ngươi một mình chịu dày vò mãi mãi ở thế gian này."

Triệu Viễn Chu vô cùng mệt mỏi, dần dần ngủ thiếp đi dưới sự trấn an của Trác Dực Thần.

Mà Trác Dực Thần tắc nhìn người trong ngực tâm trung kích động, lần này Triệu Viễn Chu mất khống chế bị hắn áp chế, không có tạo thành thương vong. Bạch Trạch lệnh cũng không có bị hủy, mà trong trái tim của Triệu Viễn Chu có hắn cũng sẽ không một lòng muốn chết. Tất cả những tổn thương hắn phải chịu đều là đáng giá.

Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Trác Dực Thần đã dậy rồi, sau khi cùng Triệu Viễn Chu thu thập xong thì đi gặp đồng đội của mình. Mọi người thấy Trác Dực Thần lại là một trận hỏi han ân cần.

Trước khi đến tổ địa Băng Di, trận pháp Tinh Tú phải được kích hoạt trước. Lần này không có Ly Luân và Sùng Võ Doanh quấy rối, trận pháp được kích hoạt thuận lợi, các cây trụ của Côn Luân lần nữa hội tụ, Đại Hoang đã ổn định trở lại.

Anh Chiêu nhìn Triệu Viễn Chu cùng đồng bạn bên cạnh y, trong lòng một trận vui mừng. Ông biết Triệu Viễn Chu rốt cuộc đã thoát khỏi trong bóng ma của quá khứ. Đột nhiên ông phát hiện hôm nay bên cạnh cổ áo của Triệu Viễn Chu giống như có thứ gì, mà theo động tác vén tóc của y, dẫn tới cổ áo rũ xuống, thình lình xuất hiện một cái dấu răng. Anh Chiêu tức khắc mở to hai mắt nhìn, bi phẫn đan xen, cầm lấy cành liễu không biết xuất hiện từ nào đánh về phía Triệu Viễn Chu, vừa đánh vừa mắng: "Hảo ngươi cái Chu Yếm, hiện tại đều là khi nào, còn đi ra ngoài lêu lổng. Những cái đó gia quy yêu đức đều bị ngươi vứt đến sau đầu sao? Ngươi muốn tức chết ta a!"

Triệu Viễn Chu bị ông đánh một trận không rõ vì sao, "Anh Chiêu, người làm cái gì vậy? Ta đi ra ngoài lêu lổng lúc nào?"

Anh Chiêu cả giận nói "Ngươi còn giảo biện. Ngươi nhìn xem cổ của ngươi đi, có cái dấu răng liền ra cửa, còn nói không đi lêu lổng. Nói, rốt cuộc là ai?"

Triệu Viễn Chu không thể tin tưởng che lại cổ. Ngày hôm qua y bị Trác Dực Thần làm đến thất thần, nào còn nhớ rõ cái gì dấu răng a, tức khắc có điểm nói không ra lời.

Trác Dực Thần cũng kịp phản ứng lại đây, lập tức tiến lên bảo vệ Triệu Viễn Chu, "Anh Chiêu đại nhân, là lỗi của tôi. Ngày hôm qua ta bị yêu lực làm cho mất khống chế, là ta cưỡng bức hắn, ngươi muốn đánh liền đánh ta đi."

Những người khác đều đã trợn mắt há hốc mồm, chỉ có Văn Tiêu mơ hồ biết điểm nội tình, không đến mức quá kinh ngạc.

Anh Chiêu cầm cành liễu, chỉ vào Trác Dực Thần, cả kinh nói không ra lời "Ngươi... Ngươi thế nhưng..."

Triệu Viễn Chu thật đúng là sợ Anh Chiêu đánh Trác Dực Thần, lập tức tiến lên một bước kéo Trác Dực Thần về phía sau lưng mình, "Anh Chiêu, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, người không thể đánh hắn, trên người hắn còn có thương tích."

Anh Chiêu nhìn thấy con vượn trắng nhỏ mà mình nuôi mấy vạn năm bị con người lừa đi, giận sôi máu, "Hừ, hắn một phàm nhân có cái gì tốt, ngươi coi trọng hắn ở điểm nào?"

"Kia thần nữ cũng là phàm nhân a, phàm nhân thì có sao chứ? Huống chi hắn lập tức liền phải biến thành yêu, về sau hắn liền không phải là phàm nhân nữa." Triệu Viễn Chu nhanh chóng cãi lại.

Bên cạnh không hiểu sao bị điểm danh Văn Tiêu, vẻ mặt vô ngữ.

Trác Dực Thần ở bên cạnh điên cuồng dùng ánh mắt ra hiệu cho Văn Tiêu và những người khác, ý bảo bọn họ hỗ trợ nói lời hay.

Văn Tiêu trong lòng thầm cười. Nàng không nghĩ tới Tiểu Trác đại nhân không gì không làm được cũng sẽ có phiền não khi thấy gia trưởng, bất quá hắn nói như thế nào cũng là cháu trai của mình, cho nên vẫn phải ra tay giúp đỡ.

Văn Tiêu đi lên trước, nói với Anh Chiêu: "Anh Chiêu đại nhân, ngài đem Triệu Viễn Chu từ nhỏ nuôi nấng đến lớn. Triệu Viễn Chu đối với ngài giống như cháu nội của ngài, nhưng con cháu đều có phúc của con cháu. Hắn và Tiểu Trác cũng coi như là cộng hoạn nạn thấy chân tình, hơn nữa Tiểu Trác bản tính thuần lương, làm người chính trực, đối tình càng là chuyên nhất, tin tưởng tương lai hắn sẽ đối xử tốt với Triệu Viễn Chu, ngài xem xem hai người này, ngài nhẫn tâm chia rẽ bọn họ sao?"

Anh Chiêu nghe Văn Tiêu nói, biết nàng nói có đạo lý, nhưng vẫn không có sắc mặt tốt gì với Trác Dực Thần, hung tợn nói: "Trác Dực Thần đại nhân, nếu có một ngày ngươi dám cô phụ A Yếm, ta liều cái này mạng già này cũng phải làm ngươi trả giá đại giới."

Trác Dực Thần: "Cuộc đời này ta chỉ yêu một người là Triệu Viễn Chu. Ta nguyện chiếm được trái tim của một người, cho đến già cũng không rời xa hắn."

Anh Chiêu tức giận ném ném cành liễu, "Hừ, ngươi tốt nhất nói được thì làm được."

Triệu Viễn Chu nhìn Anh Chiêu tức giận, ôm lấy ông, "Anh Chiêu gia gia, người đừng tức giận, hiện tại con không muốn chết, ta đã tìm được ý nghĩa tồn tại rồi, ta sẽ hạnh phúc."

Anh Chiêu rưng rưng nước mắt ôm lại cháu trai của ông: "A Yếm, gia gia không tức giận, không muốn chết thì sống cho thật tốt. Gia gia thực vui vẻ vì ngươi đã nghĩ thông suốt."

Anh Lỗi cũng tiến lên ôm lấy Anh Chiêu, vui vẻ nói: "Gia gia, không có việc gì, người còn có ta đâu! Triệu Viễn Chu tuy rằng cùng Tiểu Trác đại nhân chạy, nhưng ta còn ở nha!"

Anh Chiêu liếc nhìn Anh Lỗi một cái: "Ngươi không phải muốn đi nhân gian làm đầu bếp sao?"

"Ai nha, không xung đột, ta sẽ thường xuyên trở về xem người." Anh Lỗi ha ha cười nói.

Triệu Viễn Chu cũng theo sát nói: "Ta cũng sẽ thường xuyên trở về xem ngài."

Anh Chiêu bị lời nói của hai cái tôn tử làm cảm động, vỗ lưng bọn họ, cười nói: "Hảo, biết các ngươi đều hiếu thuận. Nhưng mà nếu các ngươi lại không đi tổ địa Băng Di, phỏng chừng vị Trác Dực Thần đại nhân kia liền phải chịu đựng không nổi, nhanh chóng cút đi."

Triệu Viễn Chu và Anh Lỗi rời khỏi ôm ấp của Anh Chiêu, mọi người hướng Anh Chiêu hành lễ, Anh Chiêu cười cười cùng bọn họ vẫy tay tính làm từ biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com