Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Nếu Trác Dực Thần trọng sinh 19

Mọi người đều tới bức bích họa trước Thần miếu, chuẩn bị đi đến cấm địa của tộc Băng Di.

Anh Lỗi dừng lại nện bước, nói với Trác Dực Thần: "Tiểu Trác đại nhân, lần này ta sẽ không đi, gia gia trọng thương chưa lành, hơn nữa trận pháp Tinh Tú vừa mới mở ra, còn cần sức mạnh của Sơn Thần củng cố, chỉ có một mình ông ấy ta sợ người ăn không tiêu, ta muốn lưu lại chiếu cố người, hy vọng chuyến này của mọi người thuận lợi, suôn sẻ." Sau đó từ trong tay áo móc ra Sơn Hải Thốn Cảnh, giao cho Trác Dực Thần, cười nói: "Cái này cho ngài, trong trường hợp yêu cầu chạy trốn, vẫn là rất hữu dụng."

Trác Dực Thần tiếp nhận Sơn Hải Thốn Cảnh, hơi hơi mỉm cười: "Sơn Thần Anh Lỗi, hiện tại cũng có thể một mình đảm đương một phía."

Anh Lỗi một trận đắc ý, quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Đem chữ Tiểu bỏ đi, hắc hắc."

Bạch Cửu sắc mặt khó xử, sau một lúc, dường như đã hạ quyết tâm, đi đến bên cạnh Anh Lỗi, nói "Tiểu Trác ca, đệ cũng không đi, đệ muốn ở lại giúp Anh Lỗi, Anh Chiêu đại nhân còn cần đệ giúp ngài nấu thuốc đâu! Hơn nữa đệ quá yếu, đệ sợ liên lụy đến mọi ngươi, đệ ở đây chờ mọi ngươi trở về. Tiểu Trác ca huynh nhất định phải bình an trở về nha!"

Trác Dực Thần vuốt ve đầu Bạch Cửu, ôn hòa nói: "Tiểu Cửu, đệ chưa bao giờ tạo gánh nặng cho chúng ta. Y thuật của đệ đã cứu chúng ta rất nhiều lần, vẫn luôn là hậu thuẫn tốt nhất của chúng ta. Lần này cũng vậy, đệ và Anh Lỗi ở lại bảo vệ Côn Luân là đang giúp chúng ta, như vậy chúng ta mới có thể tiến về phía trước mà không có nỗi lo về sau, là ta phải cảm ơn đệ mới đúng!"

Bạch Cửu ngượng ngùng cười cười: "Ân, Tiểu Trác ca, đệ chờ huynh trở về."

Cuối cùng Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh cùng Anh Lỗi, Bạch Cửu từ biệt. Sau đó, theo một trận quang mang hiện lên, bọn họ đi tới cấm địa của tộc Băng Di.

Văn Tiêu, Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần, Bùi Tư Tịnh thật cẩn thận đi vào Động Kỳ Quyển của cấm địa.

Hang động đá vôi lộ ra một ít ánh sáng, nhưng vẫn cứ tối tăm không rõ. Bốn người bước về phía trước.

Triệu Viễn Chu: "Chúng ta tới rồi, đây là cấm địa của tộc Băng Di, Động Kỳ Quyển."

Đột nhiên Trác Dực Thần vấp phải thứ gì đó, tiếng vang leng keng, hắn dưới chân một oai, Triệu Viễn Chu kịp thời đỡ lấy hắn.

Mấy người cúi đầu, dưới chân Trác Dực Thần là một đầu lâu trên một hài cốt.

"A!" Văn Tiêu không kịp chuẩn bị tâm lý, sợ tới mức lui về phía sau nửa bước, kết quả giẫm phải thứ gì đó, khiến xương cốt trong hang kêu lạch cạch không ngừng.

Bùi Tư Tịnh nghe thấy tiếng kinh hô của Văn Tiêu, lập tức hộ ở trước người nàng, nương ánh sáng mỏng manh, chỉ thấy rất nhiều xương khô chồng chất trên mặt đất.

Văn Tiêu hoảng sợ: "Sao lại có nhiều xương cốt 0như vậy?"

Trác Dực Thần: "Đây đều là xương cốt của yêu thú."

Trác Dực Thần ngẩng đầu nhìn về phía trước, nơi xa, dường như có càng nhiều xương cốt trải rộng nghiễm nhiên trên mặt đất hang động đá vôi.

Sắc mặt bốn người đều nặng nề.

Trong Động Kỳ Quyển thi cốt trải rộng, đầy gió và sương mù.

Bùi Tư Tịnh: "Vì sao lại có nhiều yêu thú đều muốn xông vào cấm địa của Băng Di đến vậy? Trong này rốt cuộc có thứ gì mà khiến bọn yêu quái bất chấp nguy hiểm như thế?"

Văn Tiêu: "Có thể làm chúng yêu lấy mạng phó hiểm, nhất định là bảo vật biếm có trên thế gian."

Triệu Viễn Chu gật đầu: "Đại Hoang vẫn luôn có một truyền thuyết, nói rằng trong cấm địa của Băng Di có cất giấu một báu vật thời thượng cổ."

Bùi Tư Tịnh: "Báu vật thượng cổ?"

Triệu Viễn Chu: "Có người nói là Thánh Thủy Băng Tuyền có thể kéo dài tuổi thọ. Cũng có người nói là loại tiên thảo thần kỳ có thể nâng cao tu vi ngàn năm. Thậm chí còn có truyền thuyết cho rằng có một pháp khí thần bí có thể làm yêu mọc ra nhân tâm, hoàn toàn hóa thân thành người. Đương nhiên, còn có cách nói khoa trương nhất..."

Bùi Tư Tịnh: "Là cái gì?"

Triệu Viễn Chu: "Nguyện vọng. Bên trong cất giữ một bảo vật, có thể thỏa mãn mọi nguyện vọng của ngươi."

Trác Dực Thần lắc đầu, mở miệng nói: "Đều không phải, bên trong cấm địa có một yêu đã tồn tại từ thời thượng cổ thời đến bây giờ. Đó là điều mà Băng Di cầu mà không được."

Văn Tiêu nghi hoặc: "Làm sao ngươi biết?"

Trác Dực Thần nửa thật nửa giả nói: "Băng Di nói cho ta biết."

Đột nhiên, Trác Dực Thần nghĩ đến chính mình trọng sinh mà đến, tương lai đã phát sinh thay đổi, không biết lần này Ứng Long sẽ cho hắn thấy tương lai như thế nào, nhưng tóm lại khẳng định Triệu Viễn Chu sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Sau đó hắn nghĩ tới sở thích không tốt của Ứng Long, lập tức nhắc nhở mọi người: "Chờ lát nữa mặc kệ phát sinh cái gì, các ngươi nhất định phải tin tưởng ta. "

Văn Tiêu có chút nghi hoặc:" Ngươi muốn làm gì? "

Triệu Viễn Chu cảnh cáo nói: "Tốt nhất ngươi nên nói rõ ràng cho ta."

Trác Dực Thần: "Chính là bên trong tổ tông tương đối thích khảo nghiệm người, chờ lát nữa nếu như có chuyện gì phát sinh, các ngươi ngàn vạn đừng xúc động, chỉ cần tin tưởng ta."

Triệu Viễn Chu: "Trác Dực Thần, ngươi tốt nhất không cần xằng bậy cho ta."

Trác Dực Thần ngữ khí rõ ràng hoảng loạn, "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không dám xằng bậy, có ngươi ở, ta cũng không dám xằng bậy a."

Văn Tiêu đột nhiên đề cao thanh lượng: "Trác Dực Thần!"

Trác Dực Thần ngẩng đầu: "Văn Tiêu..."

Văn Tiêu: "Kêu tiểu cô cô!"

Trác Dực Thần đau đầu, lại tới chiêu này.

Văn Tiêu trợn mắt nhìn Trác Dực Thần, vẻ mặt sinh khí: "Ta nói cho ngươi biết, nếu tính lên thì ta và cha ngươi là cùng thế hệ, ta là cô cô của ngươi, là trưởng bối, trưởng bối nói cái gì, ngươi phải nghe theo, không được phép phản bác. Ngươi hiện tại chủ ý lớn, nhưng mà ta còn có thể quản ngươi, tựa như Triệu Viễn Chu đã nói, ngươi tốt nhất không cần xằng bậy cho ta."

Trác Dực Thần: "Ta..."

Văn Tiêu lôi kéo Bùi Tư Tịnh, cũng không quay đầu lại mà đi vào bên trong.

Trác Dực Thần bị mắng sau sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần quay lại nhìn Triệu Viễn Chu, kết quả Triệu Viễn Chu đi theo Văn Tiêu mà không thèm nhìn đến hắn.

Trác Dực Thần che mặt thở dài: "Đây là trong truyền thuyết nói vừa mất phu nhân lại thiệt quân sao?"

Bốn người tiếp tục đi về phía trước, đối mặt với một màn sương mù cực lớn, bốn người lập tức đề phòng.

Trong sương mù truyền đến một thanh âm thanh tao và xa xăm.

Ứng Long: "Kẻ nào đến đây?"

Nghe được thanh âm này, Triệu Viễn Chu sắc mặt thay đổi.

Trác Dực Thần trước lạ sau quen hỏi: "Người nào hỏi chuyện?"

Triệu Viễn Chu bị dọa choáng váng, kéo kéo tay áo Trác Dực Thần, hướng hắn làm mặt quỷ. Trác Dực Thần: "Đừng sợ, đừng sợ. Dù đáng sợ đến đâu cũng là tổ tông của ta! Bốn bỏ năm lên chính là tổ tông của ngươi, đi viếng mộ thì sợ cái gì?"

Triệu Viễn Chu thấp giọng lẩm bẩm: "Ai có cùng tổ tiên với ngươi a? Đừng nói bậy!"

Trác Dực Thần nhấp môi cười.

Ứng Long: "Ta là ai không quan trọng, chỉ là ngươi... Đôi mắt của ngươi trông thật giống hắn... Hậu duệ của Băng Di, vì sao  đây?"

Trác Dực Thần tiến lên một bước, cúi đầu nhất bái với Ứng Long, "Tiền bối hẳn là đoán được, ta hấp thu máu của Băng Di, chẳng bao lâu sẽ biến thành yêu quái, nhưng ta không có yêu đan, cho nên ta sắp chết." Trên cổ Trác Dực Thần có những vân yêu hoàn toàn không bị che khuất hết, mơ hồ hiện rõ trong bóng tối.

Ứng Long trầm mặc một lát: "Ta có thể cứu ngươi..."

Bốn người kinh hỉ, nhìn nhau một cái.

Trác Dực Thần ôm quyền hành lễ: "Xin tiền bối chỉ điểm cho."

Ứng Long: "Chỉ điểm cũng được, nhưng ta có một điều kiện."

Văn Tiêu lập tức nói: " Người nói."

Ứng Long: "Sau khi Băng Di đi, một mình ta ở lại nơi này qua rất nhiều năm, rất nhiều rất nhiều năm... Nơi này thanh lãnh cô tịch không ai làm bạn, khó vượt qua năm tháng.... Tiểu tử Băng Di, ngươi hãy nghe cho kỹ đây. Điều kiện của ta là ngươi chọn một người ở lại với ta. Ta liền cứu ngươi."

Trác Dực Thần bất đắc dĩ, ác thú vị của lão tổ tông lại đến, kỳ thật chỉ là đơn thuần muốn khảo nghiệm bọn họ mà thôi, Trác Dực Thần phối hợp sửng sốt: "Ở lại với ngài? Tiền bối có ý gì?"

Ứng Long: "Ngươi đã là hậu duệ Băng Di, tất nhiên là sẽ biết phép ngưng kết đóng băng. Ngươi đóng băng một người, để lại nơi này, vĩnh viễn bầu bạn với ta. Ta liền nói cho ngươi biết phương pháp chữa trị, như thế nào?"

"Không có như thế nào cả. Tốt nhất là ta nên chết." Trác Dực Thần vừa dứt lời, đột nhiên một trận gió lạnh tràn ra từ trong sương mù đánh úp lại. Văn Tiêu, Triệu Viễn Chu, Bùi Tư Tịnh phát hiện hai chân của bọn họ đột nhiên bị đông cứng ở trên mặt đất.

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Ứng Long: "Vậy thì ở lại hết đi. Để một kẻ ở lại hay là ba kẻ, ngươi chọn đi."

Trác Dực Thần cúi đầu nhìn xuống, thấy băng dưới chân họ bắt đầu từ từ di chuyển lên, nhanh chóng chạm đến đầu gối.

Trác Dực Thần giãy giụa, nháy mắt với bọn họ, sau đó quay người đi về phía sương mù dày đặc kia, nói: "Ta  chính mình."

Nhưng Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh hiển nhiên không hiểu đến ý tứ của Trác Dực Thần, thần sắc kinh ngạc. Triệu Viễn Chu trực tiếp sắc mặt biến đổi.

Trác Dực Thần giơ tay niệm chú, dùng ra yêu lực. Đôi mắt của hắn chuyển sang màu xanh lam, những hoa văn băng mờ trên cổ hắn phát ra ánh sáng màu xanh lam.

Hơi nước trắng xóa xung quanh dường như quấn lấy hắn như những con cự mãng nhanh chóng đông cứng lại khắp cơ thể hắn, bao gồm cả cẳng chân, đùi, vòng eo...

Văn Tiêu nước mắt lăn ra hốc mắt, hô to: "Tiểu Trác!!" Văn Tiêu cố gắng giãy giụa muốn ngăn cản Trác Dực Thần, nhưng mà hai chân của nàng như bị đông cứng và không thể cử động được.

Bùi Tư Tịnh rút cung và bắn một mũi tên với hy vọng có thể phá vỡ lớp băng trên cơ thể Trác Dực Thần, nhưng mà mũi tên ngay lập tức bị cơn lốc cực lạnh bao quanh Trác Dực Thần làm vỡ tan.

Bùi Tư Tịnh không cam lòng, tiếp tục kéo cung, tiếp tục thất bại. Dù kiên cường như nàng, cũng nhịn không được rớt xuống nước mắt.

Tinh thể băng dần dần dâng lên đến cổ, sắp bao phủ hoàn toàn Trác Dực Thần. Đột nhiên, trước mắt Trác Dực Thần xuất hiện một luồng khí màu đỏ khí, là lệ khí màu đỏ của Triệu Viễn Chu.

Lệ khí màu đỏ thẩm tiến vào trong gió lốc cực hàn màu trắng, cùng băng tinh đối kháng. Đồng thời tại đây, hai chân Triệu Viễn Chu bộc phát ra lệ khí màu đỏ, đập vỡ lớp băng đang đông cứng của y.

Y đối mặt với cơn gió lạnh buốt giá và gian nan bước về phía Trác Dực Thần. Mỗi một bước y đi, thân thể đều bị đông lại, sau đó lại bị lệ khí màu đỏ bùng nổ từ cơ thể y phá vỡ những tinh thể băng đó... Một bước.... Một bước....

"Ta cũng không tin, ta pháp lực cả đời của đại yêu vạn năm như ta, hơn nữa cộng thêm toàn bộ lệ khí giữa trời đất, lại phá không được hàn băng buồn cười vô tình này." Triệu Viễn Chu duỗi tay, đầu ngón tay hồng quang đan xen kim quang quấn quanh lượn vòng, đối lập với không khí lạnh lẽo trắng xóa, duỗi tay hướng về phía Trác Dực Thần.

Đầu ngón tay từng tấc từng tấc một, đầu ngón tay của y cuối cùng cũng chạm tới Trác Dực Thần! Triệu Viễn Chu cười, niệm chú: "Phá!"

Trong khoảnh khắc, những tinh thể băng dâng trào điên cuồng bao bọc xung quanh họ, hai người lập tức bị đông cứng và biến thành hai tác phẩm điêu khắc bằng băng, trong thiên địa mọi thứ đều đình chỉ, mọi thanh âm đều im lặng.

Ánh sáng trắng mãnh liệt khiến người ta chói mắt dần dần biến mất, tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng hơn. Những mảnh băng mỏng như bụi từ từ rơi xuống trước mắt Văn Tiêu.

Lớp băng trên chân Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh, không biết từ lúc nào đã biến mất.

Bên tai thanh âm của Ứng Long một lần nữa vang lên: "Trò hề nực cười. Ta biết thế nhân hoang đường, lại không nghĩ rằng yêu cũng sẽ buồn cười như vậy. Hậu duệ  Băng Di lựa chọn hy sinh bản thân vốn đã cực kỳ ngu xuẩn, mà cực ác chi yêu phải bị hắn tru sát theo định mệnh, thế nhưng cũng nguyện ý cũng chịu cùng hắn bị đóng băng tại đây."

Văn Tiêu ngã ngồi đến trên mặt đất, lẩm bẩm tự nói: "Ta cũng, nguyện ý... Chỉ có điều là ta không đủ mạnh... Ta hận bản thân luôn không đủ mạnh. Sư phụ, bạn thân, thân nhân... Toàn bộ chết đều chết ở trước mặt ta, mà ta ngoài việc trơ mắt nhìn thì ta chẳng làm được gì cả."

Văn Tiêu quay mặt sang một bên, không khóc, nhưng Bùi Tư Tịnh lại khóc.

Bùi Tư Tịnh có chút run rẩy mà vươn tay, do dự nhưng vẫn là kiên định mà ôm lấy nàng.

Ứng Long dường như phát ra cảm khái mà nỉ non: "Hóa ra các ngươi đều là kẻ ngốc..... Ngàn vạn năm đi qua, chút thần thức còn sót lại của ta đã như ngọn đèn sắp tắt trong gió. Không ngờ tới còn có thể chứng kiến tình nghĩa hoang đường mà lại chân thành tha thiết như vậy, nhưng lại khiến tàn niệm trong bộ xương khô này của ta có chút hoài niệm đối với thế gian tươi sống một chút..."

Bùi Tư Tịnh buông ra tay, Văn Tiêu ngơ ngác mà đứng đó, đôi mắt đỏ hoe nhìn Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần đang đông lạnh trước mắt.

Ứng Long đột nhiên lại lên tiếng: "Ngàn vạn năm rồi, yêu và người đến nơi này có rất nhiều, nhưng chỉ có các ngươi, khiến ta chấn động và bất ngờ. Cho nên, ta nguyện ý cho tiểu tử kia và đại yêu kia một cơ hội. Ở trong thần thức của ta, còn sót lại một cảnh hư ảo, nếu hắn có thể vượt qua, ta sẽ cứu hắn. Bên trong ảo cảnh, có thể nhìn lại quá khứ, biết được tương lai..."

Ứng Long: "Nhưng mà, cái gì cũng có cái được và cái mất của nó. Một khi tiến vào cảnh giới hư ảo tĩnh lặng, nếu không có tinh thần vững chắc, liền sẽ bị hư vọng vĩnh viễn nuốt chửng suốt đời suốt kiếp, hồn phi phách tán..."

【 Quá khứ, thủy thiên ảo cảnh, Băng Di và Ứng Long đang ngồi trên mái nhà phía trên mặt nước, trầm mặc không nói 】

【 Tương lai, tại nhà của Triệu Viễn Chu ở Kinh đô, Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu ngồi ở trên bàn đu dây, mà bản thân thì đứng ở phía sau lưng ý chậm rãi đẩy. Nhìn hoa đào trong sân, nghe tiếng nước chảy trong ao nhỏ, Bạch Cửu và Anh Lỗi cười đùa giỡn, Bùi Tư Tịnh an tĩnh cùng Văn Tiêu mặt đối mặt uống trà, tường hòa mà tốt đẹp. 】

Thần thức của Ứng Long đến bên người Trác Dực Thần, ánh mắt mang theo xem kỹ, "Rất kỳ quái, trên người ngươi không chỉ có huyết mạch của Băng Di, còn có hơi thở thần thức của hắn, hơn nữa tương lai này... Ngươi cư nhiên sửa lại nhân quả?"

"Ứng Long đại nhân, năm đó ngài lấy thân hiến tế, có từng hối hận hay không?" Trác Dực Thần hỏi.

"Ta chưa từng hối hận, nhưng ta hổ thẹn, năm đó vì bảo vệ cho thiên hạ thương sinh, ta làm Băng Di giết ta, với hắn mà nói là thật quá tàn nhẫn." Ứng Long cười khổ, nhắc tới Băng Di là hắn luôn cảm thấy khổ sở, năm đó là hắn có xin lỗi với Băng Di.

Trác Dực Thần không khỏi thổn thức, "Băng Di đã từng dùng toàn bộ thần lực và máu của mình để tạo ra một trận pháp du hành thời gian nhằm để cứu ngài. Người thành công những đáng tiếc người cũng thất bại."

Ứng long liếc nhìn Trác Dực Thần, cười rơi nước mắt, cảm thán nói: "Thì ra là thế, hy vọng ngươi không cần dẫm vào vết xe đổ của chúng ta, hiện tại, đi tìm hắn đi."

Trác Dực Thần đi về phía Triệu Viễn Chu, Triệu Viễn Chu nghe thấy tiếng bước chân liền quay người lại, hai người nhìn nhau cái gì cũng chưa nói, tựa như hàng trăm năm đã trôi qua.

Trác Dực Thần nhịn không được ôm lấy Triệu Viễn Chu, cúi đầu hôn lấy y, ôn nhu lưu luyến. Triệu Viễn Chu cũng đáp lại hắn, lúc này hai người trong lòng chỉ có lẫn nhau.

Nụ hôn này giằng co thật lâu, Trác Dực Thần buông y ra," Lâu rồi không gặp."

Triệu Viễn Chu: "Tiểu Trác, đây là khảo nghiệm mà ngươi đã nói phải không?"

Trác Dực Thần: "Đúng vậy... Ứng Long đại nhân cũng không phải bị Băng Di tru sát, mà là tự nguyện chịu chết. Hơn nữa Băng Di và Ứng Long, bọn họ..."

Triệu Viễn Chu: "Nhưng ngàn vạn năm qua, truyền thuyết nhân gian đều nói là Ứng Long chấp mê bất ngộ, hủy thiên diệt địa, bị Băng Di giết, chết không hết ."

Trác Dực Thần: "Thế gian này, vẫn luôn tồn tại cả lời nói dối và sự thật. Giống như thiện ác luân phiên, ngày đêm luân chuyển. Con người luôn nói yêu thú không có trái tim. Nhưng mà Ứng Long cũng hiểu được đại nghĩa thiên địa. Hắn không cần thế nhân ghi khắc ân đức, cũng không cần ca tụng, chỉ nguyện lấy thân hóa thành ánh sao lẻ loi phá tan đêm tối."

Triệu Viễn Chu cười khẽ: "Cho nên a, là yêu thì sao, là người lại như thế nào? Chẳng qua chỉ là một cái xưng hô, một thân phận mà thôi."

Trác Dực Thần gật đầu: "Ngươi muốn trở thành cái gì, thì ngươi liền đi làm điều đó."

Lúc này, mặt biển xa xôi, truyền đến thanh âm của Ứng Long: "Ngươi thân là hậu duệ của Băng Di, ngươi có dũng khí hy sinh vì bạn bè, điều đó là tốt. Nhưng nếu kế thừa sức mạnh Băng Di, thì ngươi nên gánh vác trách nhiệm của mình. Hãy nên luôn luôn nhớ kỹ, Vân Quang kiếm không phải là giết chóc mà là bảo vệ. Dù sau này ngươi là người hay yêu, lòng bảo vệ không đổi, mới có thể bảo vệ thiên hạ. "

Ứng Long thở dài mỉm cười: " Cả đời có thể gặp được một tri kỷ, chết cũng không tiếc. Ta cũng vẫn luôn mong chờ, có thể chờ được cố nhân trở về. Băng Di từng nói, hai từ đẹp nhất trên thế gian gọi là ' sợ bóng sợ gió một hồi ', cùng ' cửu biệt gặp lại '. chỉ tiếc ta cùng hắn chú định không có kết quả... Trên người của ngươi có máu yêu của hắn, ngươi và ta gặp nhau, cũng coi như một loại cửu biệt gặp lại khác. Khiến chặng đường cuối cùng của đời ta còn có thể chứng kiến tình nghĩa thâm hậu bốn người các ngươi. Hy vọng mai sau, các ngươi vẫn có thể cùng nhau ở dưới nhật nguyệt sao trời, cùng du ngoạn sông nước ao biển, lang bạt tứ phương. Cũng không uổng công năm xưa ta hiến tế thân mình, dựng lại cõi đất trời này."

Trác Dực Thần sửa đúng: "Thực ra bọn ta không phải bốn người, mà là sáu người. Còn có hai người đồng bạn đang đợi chúng ta."

Ứng Long: "Vậy mong rằng mọi khó khăn của các ngươi đến cuối cùng, đều là sợ bóng sợ gió một hồi, đại mộng quy  ly..." ( ảo cảnh kết thúc )

Băng trên người Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần lập tức nứt ra và biến mất, cả hai trở lại bình thường.

Một bên Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đều kinh hỉ.

Văn Tiêu kích động tiến lên, ôm chặt Trác Dực Thần, tiếp theo lại ôm lấy Triệu Viễn Chu.

Sương mù dày đặc trong cấm địa cũng tan đi, lộ ra một tấm bia đá, trên bia đá được khảm một đoạn long cốt.

Bốn người đồng thời đi về phía tấm bia đá. Trác Dực Thần đột nhiên cảm thấy giữa lông mày đau nhức, một giọt máu yêu bay ra, rơi vào phía trên long cốt, hai tương dung hợp.

Ứng Long: "Ngươi thân là phàm nhân, khó mà chứa được máu yêu Băng Di. Muốn cứu ngươi, ta chỉ có tặng ngươi một đoạn long cốt cuối cùng này, giúp ngươi hóa ra nội đan, tạo thân xác yêu. Nhưng từ nay về sau, ngươi chỉ có thể làm yêu, không thể làm người. Ngươi phải nghĩ kỹ đấy. "

Văn Tiêu: "Nếu hóa ra nội đan, Tiểu Trác sẽ hoàn toàn biến thành yêu quái..."

Trác Dực Thần: "Kỳ thật ta sớm đã sớm quyết định rồi, mặc kệ là người là yêu, ta chỉ muốn bảo vệ những người bên cạnh ta. Nhưng Ứng Long đại nhân, ngài đem long cốt đưa cho ta, vậy mảnh thần thần thức cuối cùng của ngài có phải sẽ hoàn toàn biến mất không?"

Ứng Long: "Ứng Long đã sớm thuận theo Thiên Đạo, hóa thân thành nhật nguyệt sao trời, dung nhập vào vạn vật thế gian, chút nguyên thần cuối cùng này chỉ là bởi vì năm xưa Băng Di luyến tiếc ta, mới bảo tồn đến nay. Hắn a, đúng thật là một người ngoan cố. Chỉ là không nghĩ tới ngàn vạn năm qua bị nhốt ở đây, lại chờ được một ngày gặp lại ngươi. Có lẽ đây chính là tổ tiên Băng Di chiếu cố ngươi đấy."

Long cốt đột nhiên biến thành bột phấn màu xanh lam, theo gió cuốn lên, dũng mãnh tiến vào ngực Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần mở to mắt, đôi mắt đã chuyển sang màu xanh lam, hắn hướng tới tấm bia đá quỳ xuống, dập đầu ba lần.

Tấm bia đá dần dần hóa thành vô số ánh sao lấp lánh và biến mất theo gió.

Trác Dực Thần đứng dậy, đột nhiên nhíu mày che lại bụng nhỏ phát ra thống khổ rên rỉ. Văn Tiêu, Triệu Viễn Chu, Bùi Tư Tịnh vừa kinh ngạc vừa lo lắng.

Văn Tiêu: "Tiểu Trác, Tiểu Trác?"

Trác Dực Thần chịu đựng đau nhức, nghẹn ngào nói: "Ta... ta... Hình như có rồi..."

Văn Tiêu thạch hóa: "Tiểu Trác, con cư nhiên là ở phía dưới?"

Triệu Viễn Chu hoảng sợ nhìn Văn Tiêu: "A?"

Bùi Tư Tịnh: "Chuyện gì vừa xảy ra với hai người trong ảo cảnh vậy..."

Trác Dực Thần nổi trận lôi đình: "Nội đan! Ta nói là ta có nội đan rồi! Văn Tiêu người ở trong sách đều đang đọc chút nói cái gì a?"

Văn Tiêu vẻ mặt chột dạ.

Triệu Viễn Chu chép chép miệng: "Giờ thì hay rồi, hoàn toàn biến thành đồng loại của ta rồi."

Trác Dực Thần ôm eo của đại yêu: "Gần đèn thì sáng!"

Văn Tiêu tỏ vẻ nàng không muốn thấy, nhưng vẫn là lấy bút trên búi tóc ra, lấy sổ tay ra, rất là cao hứng: "Tiểu Trác, chúc mừng con nhé, cuối cùng đã biến thành đại yêu rồi. Vậy là loài yêu mới, xin hỏi chân thân của con là gì?"

Trác Dực Thần cũng có chút mờ mịt mà lắc đầu: "Có lẽ là kết hợp giữa Băng Di và Ứng Long..."

Bùi Tư Tịnh: "Bốn bỏ năm lên, ngươi chính là rồng rồi. "

Văn Tiêu cảm thán: "Oa, thật ngầu a!"

Triệu Viễn Chu cười nhạo một tiếng: "Xuy, ta thấy có lẽ là lừa thì có. Lừa lì lợm."

Trác Dực Thần mỉm cười bước ra khỏi động: "Được rồi được rồi, ta là lừa. Dù thế nào đi nữa thì cũng không đẹp bằng chân thân của ngươi."

Triệu Viễn Chu khóe miệng nhếch lên, áp không được vui vẻ: "Tính ngươi thật tinh mắt, ta chính là cao quý vượn trắng."

Mọi người hi tiếu nộ mạ, rời đi cấm địa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com