Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Nếu Trác Dực Thần trọng sinh 2

Triệu Viễn Chu giơ đôi tay bị xiềng xích khóa lại, cười hỏi: "Tiểu trác đại nhân, hiện tại đã vừa lòng chưa?"

Trác Dực Thần đứng ở ngoài nhà tù, trong tay Tư Đồ Minh cầm một phần công văn mở ra, thì thầm, "Có tên có họ, có thể kiểm tra hộ tịch. Hắn là người Thiên Đô, Triệu Viễn Chu, năm nay 29 tuổi. Ngài xác định y thật sự là yêu ư?"

Trác Dực Thần lắc lắc đầu nói: "Là cực ác chi yêu, hấp thụ thiên địa lệ khí, tu vi thâm hậu, hóa thân thành hình người cũng không phải chuyện khó. Tư Đồ đại nhân trước hết mời về đi. Hiện tại đại yêu đang bị giam giữ, tạm thời sẽ không xảy ra chuyện."

"Ở trong thư Triệu Viễn Chu nói rằng có thể giúp Tập Yêu Tư điều tra vụ án thủy quỷ cướp tân nương đang diễn ra những ngày gần đây của Thiên Đô thành. Trong vòng một tháng, vụ án thủy quỷ cướp tân nương đã đạt đến 81 mạng người, Sùng Võ Doanh điều tra nhiều ngày, cũng không có đầu mối. Nếu Tập Yêu Tư có thể điều tra xong vụ án này trước Sùng Võ Doanh --"

"Tư Đồ đại nhân, ta biết trong đó lợi hại, ta sẽ cho ngài một lời giải thích." Trác Dực Thần nhìn Tư Đồ Minh, trong giọng nói mang theo một tia không được xía vào.

Tư Đồ Minh nhìn Trác Dực Thần hiện tại, trông vô vọng có cảm giác giống như lúc đối mặt với đại yêu, "Được, vậy chuyện còn lại giao cho ngài xử lý."

Sau khi Tư Đồ Minh đi rồi, Trác Dực Thần đi vào trong nhà lao, nhìn Triệu Viễn Chu trước mắt, những vết nứt trong lòng rốt cuộc cũng dần dần được lấp đầy.

Triệu Viễn Chu bị hắn xem một trận mạc danh, nhưng vẫn không quên trêu đùa: "Tiểu Trác đại nhân sao lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ là ta sinh quá đẹp, coi trọng ta."

"Triệu Viễn Chu, ta biết ngươi muốn làm cái gì, ngươi muốn chết có phải không?" Trác Dực Thần nghe Triệu Viễn Chu đùa giỡn, chậm rãi ngồi xổm xuống, rốt cuộc khắc chế không được chính mình, vén lên một sợi tóc bạc trước ngực Triệu Viễn Chu, dùng đầu ngón tay chậm rãi vặn xoắn. Trước kia thứ trân quý nhất của Triệu Viễn Chu chính là tóc của y. Bây giờ khi hắn chạm vào, quả nhiên mềm mại mượt mà.

Nghe được lời nói của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu tức khắc thu hồi biểu tình trêu đùa trên mặt, vừa định mở miệng, nhưng Trác Dực Thần lại nói tiếp: "Ngươi sinh ra chính là vật chứa của lệ khí của thế gian này, mà một cái vốn là cực ác đại yêu ngược lại sinh ra một tâm địa Bồ Tát, chỉ có ba chữ có thể tóm tắt cuộc đời của người, đó chính là không thể chọn."

"Làm sao mà ngươi biết được chuyện này?" Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần trước mắt, trong mắt mang theo không thể tin được. Y không biết tại sao Trác Dực Thần lại biết rõ mọi chuyện về y một cách rõ ràng như vậy.

"Ngươi cứ coi như ta đã làm một giấc mơ lớn đi, ở trong mơ biết được." Trác Dực Thần nhớ tới cuối cùng Triệu Viễn Chu tiêu tán ở trong thiên địa, đáy mắt bi thương rốt cuộc ức chế không được nữa. May mắn ông trời lại cho hắn một cơ hội nữa, lần này hắn nhất định phải làm đại yêu một lòng muốn chết này cải tà quy chánh, "Ngươi cho rằng chết là có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề sao? Không thể, chỉ có tồn tại, mới có thể chuộc tội cho những người đã bị ngươi làm tổn thương."

"Nếu ta không chết, sẽ chỉ có càng thêm nhiều người bị ta làm tổn thương, ta không muốn lại....." Trong giọng nói của Triệu Viễn Chu mang theo tuyệt vọng, bất lực, nước mắt ở trong mắt chậm rãi rơi xuống.

Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu trước mắt, đem y ôm vào trong lòng ngực, dán ở bên tai y hoãn thanh nói: "Tin ta, Vân Quang kiếm có thể đánh tan hết thảy ác sát tà sùng. Ta là chủ nhân của Vân Quang kiếm, cho nên nhất định có biện pháp ức chế được lệ khí trên người của ngươi, để ngươi được làm một đại yêu Chu Yếm bình thường."

Triệu Viễn Chu cảm nhận được độ ấm trên người Trác Dực Thần. Lần đầu tiên sau tám năm, y cảm giác trái tim của mình lại sống động lên. Y không rõ vì sao chàng thiếu niên trước mắt mới chỉ 24 tuổi mụ sẽ có lực lượng đáng tin cậy như vậy, làm y nhịn không được tin tưởng những lời hắn nói. Có lẽ hắn thật sự có biện pháp có thể cứu vớt y.

Trác Dực Thần cũng không cầu y có thể thay đổi chủ ý ngay lập tức, chỉ hy vọng hắn có thể vô tri vô giác khiến đại yêu trước mắt không hề muốn đòi sống đòi chết nữa, chậm rãi trở lại thời kỳ thiếu niên trương dương cùng nhiệt liệt. Hắn hy vọng Triệu Viễn Chu vĩnh viễn đều là vui sướng, mà không phải giống như hiện tại tử khí trầm trầm. Năm đó khi bọn họ nhìn thấy ký ức của Ly Luân ở trong đồng hồ mặt trời của hắn, nhưng làm hắn không khỏi sinh ra ghen ghét. Hắn không nghĩ tới thời điểm khi Triệu Viễn Chu còn trẻ sẽ đáng yêu như vậy, còn biết làm nũng.

"Tiểu Trác đại nhân, ngài đây là muốn ôm Triệu mỗ đến bao lâu a? Ta cũng không phải là cô nương đến từ Thiên Hương Các." Triệu Viễn Chu tâm tình đã bình phục, lại khôi phục bản tính ác liệt của đại yêu, bắt đầu đùa giỡn Trác Dực Thần.

"Các cô nương ở trong Thiên Hương Các khả năng đều so ra kém dáng người của Triệu đại nhân, thật là làm ta vui đến quên cả trời đất a." Trác Dực Thần tốt xấu cũng sống mấy vạn năm, sớm đã không phải năm đó mao đầu tiểu tử. Nghe Triệu Viễn Chu đùa giỡn, còn có thể đáp lễ y, bất quá trên tay hơi không tha mà buông y ra, chậm rãi đứng dậy.

Triệu Viễn Chu vẻ mặt vô ngữ, cũng đồng dạng đứng dậy, "Ta nhưng thật ra không biết hóa ra da mặt của Tiểu Trác đại nhân lại dày như vậy."

Trác Dực Thần hoàn toàn không thèm để ý tới lời nói công kích của Triệu Viễn Chu. Dù sao hắn không chịu thiệt thòi gì. Ngày thường đại yêu đam mê xuyên cẩm tú trường bào, nhìn có vẻ cực kỳ có khí thế, nhưng lại rất dễ dàng làm người khác bỏ qua dáng người của y. Vừa rồi lúc hắn ôm y, một bàn tay là có thể vòng lấy hết eo đó.

Kế tiếp chính là chính sự, Trác Dực Thần cởi bỏ xiềng xích trên người Triệu Viễn Chu, lôi kéo Triệu Viễn Chu ra địa lao, cười nói: "Nếu Triệu đại nhân tới Tập Yêu Tư của ta là vì giúp chúng ta tra thủy quỷ một án, vậy đừng ở trong lao nữa, cùng ta đi ra ngoài đi."

Triệu Viễn Chu bị hắn kéo một trận lảo đảo, "Tiểu Trác đại nhân, lúc trước chính là ngươi làm ta tiến vào, hiện tại lại làm ta liền như vậy đi ra ngoài?"

"Nhốt ngươi vào chính là đi ngang qua sân khấu, hơn nữa hiện tại Tập Yêu Tư trăm phế đãi hưng, ta cũng không thể bỏ lỡ một nhân tài như Triệu đại nhân được." Trác Dực Thần kéo cổ tay Triệu Viễn Chu, nghĩ thật là Triệu Viễn Chu liền cổ tay đều mảnh mai như vậy, xem ra cần mau chóng tìm được Anh Lỗi, thức ăn của Tập Yêu Tư mới ngon hơn.

Văn Tiêu đi vào đại môn của Tập Yêu Tư, thị vệ ở một bên thấy nàng vội vàng bước tới, thần sắc cuống quít nói: "Văn đại nhân, cuối cùng ngài cũng đã trở về rồi, có yêu quái tiến vào Tập Yêu Tư."

"Yêu quái nào dám vào Tập Yêu Tư?"

"Chu Yếm, đại yêu Chu Yếm."

Văn Tiêu bước nhanh về phía địa lao, vừa lúc bắt gặp Trác Dực Thần kéo Triệu Viễn Chu đi ra. Triệu Viễn Chu vừa nhìn thấy Văn Tiêu, cũng không biết từ nơi nào móc ra một bó hoa, cười nói với Văn Tiêu: "Quà gặp mặt, có thích không?"

Văn Tiêu nhìn một màn trước mắt, hình ảnh tưởng chừng như mơ hồ trong trí nhớ của nàng lập tức lóe lên.

Sắc mặt Văn Tiêu tái nhợt, giây tiếp theo suy yếu mà ngã xuống. Triệu Viễn Chu kinh ngạc, ném bó hoa đi, trước khi Văn Tiêu sắp ngã xuống đất muốn đem nàng tiếp được. Trác Dực Thần ở bên cạnh lúc Triệu Viễn Chu đưa hoa sớm đã sắc mặt biến thành màu đen, nhìn thấy Văn Tiêu suy yêu té ngã, trước một bước đem nàng đỡ vào trong lòng ngực.

Hắn nhớ tới quá khứ, Triệu Viễn Chu cùng Văn Tiêu đã sớm quen biết. Một mục đích khác khi y tới Tập Yêu Tư cũng là vì Văn Tiêu cùng Bạch Trạch lệnh. Kỳ thật năm đó hắn cũng lầm đem sự ỷ lại dành cho Văn Tiêu coi như là thích, nhưng khi hắn chân chính đối mặt với Triệu Viễn Chu, mới phát hiện cái gì là yêu. Nhưng hắn cũng không có quên rằng Triệu Viễn Chu đã từng có tình cảm với Văn Tiêu. Nếu không phải sau lại chính mình yêu hóa bất đắc dĩ phải đi đến tổ địa Băng Di, hơn nữa ở nơi đó bọn họ cùng nhau đã trải qua cả đời của Băng Di và Ứng Long, đồng sinh cộng tử sau đó sinh ra cảm tình, khả năng đại yêu liền phải cùng Văn Tiêu chạy. Lần này nhất định phải phòng tai nạn lúc chưa xảy ra.

"Văn Tiêu, người không sao chứ?" Trác Dực Thần nhìn Văn Tiêu hỏi.

"Ta không sao, không biết vị đại nhân này là?" Văn Tiêu nhìn Triệu Viễn Chu, mang theo vài phần mỉm cười, "Ngươi thoạt nhìn thực quen mắt, có phải chúng ta ở nơi nào đó gặp qua rồi hay không?"

"Thật là một phương thức cũ kỹ để bắt đầu một cuộc trò chuyện, ngươi nghiêm túc đấy à?"

"Xin chào, ta tên Văn Tiêu."

"Xin chào, ta tên Triệu Viễn Chu. Ta là yêu."

"Ta biết, đại yêu Chu Yếm."

Triệu Viễn Chu nhìn nữ tử trước mắt, không cấm có vài phần ngoài ý muốn.

"Văn Tiêu, Triệu Viễn Chu hiện tại đã gia nhập vào Tập Yêu Tư. Sau này sẽ hỗ trợ chúng ta tra phá thủy quỷ một án." Trác Dực Thần xem bọn họ hai cái mắt đi mày lại, nhịn không được ra tiếng đánh gãy.

Chuyện xảy ra tiếp theo cũng giống như kiếp trước. Triệu Viễn Chu yêu cầu Văn Tiêu gia nhập tiểu đội bắt yêu, Bạch Cửu và Bùi Tư Tịnh cũng ở dưới sự thuyết phục của Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu tới tiểu đội bắt yêu. Trác Dực Thần nhìn những người bạn đồng hành của mình từ kiếp trước lại một lần nữa trở về, trong lòng kích động không thôi. Nghe tiếng thét chói tai của Bạch Cửu, phá lệ hoài niệm. Hắn biết hiện tại Bạch Cửu vẫn là gian tế của Sùng Võ Doanh và bị Ôn Tông Du lừa bịp. Lần này hắn phải lên kế hoạch để vạch trần bộ mặt thật của Ôn Tông Du càng sớm càng tốt.

Sau sự kiện năm đó, chỉ còn lại có hắn và Văn Tiêu. Người ở lại luôn là người thống khổ nhất, mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, tưởng niệm nảy lên trong lòng, hắn chỉ có thể dựa cồn tê mỏi chính mình. Hiện tại nhìn đến các đồng bạn đều mạnh khỏe, lần này hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ để họ rời đi như thế này nữa.

Tiểu đội mới vừa tập kết, người của Sùng Võ Doanh quả nhiên liền tìm tới cửa. Nhìn bọn họ lấy mũi tên chỉ vào Triệu Viễn Chu, phẫn nộ trong lòng Trác Dực Thần dâng lên, một kiếm chặt đứt mũi tên.

Nhìn quyển trục trước mắt, hắn biết trên đó có máu của Mạnh Cực, nhưng hắn không sợ. Trở lại một đời, hắn tự nhiên biết rõ nội tình của vụ án thủy quỷ, cho nên quyết đoán ấn dấu tay, lần này hắn sẽ không lại để mặc người khác bài bố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com