Các đồng chí, ta bị bí văn nên hôm nay trước viết đến đây
Dãy núi Côn Luân, theo trận pháp Tinh Tú vận chuyển, dần dần khôi phục sức sống của ngày xưa, nhất phái vui sướng hướng vinh.
Trong thần miếu Anh Lỗi đang nướng chỉ gà rừng cho Bạch Cửu. Khi một luồng ánh sáng lóe lên từ bức bích hoạ, bốn người Trác Dực Thần hiện ra thân hình.
Bạch Cửu hưng phấn nhảy dựng lên, chạy về phía Trác Dực Thần, kích động hô to: "Tiểu Trác ca, Tiểu Trác ca các ngươi đã trở lại!"
Trác Dực Thần cười sờ đầu Bạch Cửu.
Bạch Cửu nhìn vào co ngươi của Trác Dực Thần, hỏi "Tiểu Trác ca, tình huống hiện tại của huynh là như thế nào a? Đôi mắt của huynh?"
Trác Dực Thần: "Tiểu Cửu, hiện tại ta là yêu, đệ có sợ không?"
Bạch Cửu lắc đầu: "Đệ không sợ, hiện tại đệ đã không còn sợ yêu, đệ biết không phải yêu quái nào cũng có thể hại người. Huống chi huynh là Tiểu Trác ca mà đệ sùng bái nhất."
Lúc này Anh Chiêu chậm rãi lại đây, sắc mặt nhìn thấy mọi người đều vui vẻ, nhưng mà khi tầm mắt xẹt qua Trác Dực Thần sắc mặt liền cứng lại, cuối cùng nhìn về phía Văn Tiêu, "Thần nữ đại nhân, chuyến đi này còn tính là thuận lợi chứ?"
Trác Dực Thần cảm thấy căng thẳng khi ánh mắt của Anh Chiêu lướt qua mình, liền thân thể đều không khỏi đứng thẳng.
Văn Tiêu hướng Anh Chiêu hành lễ, "Nhờ phúc của Anh Chiêu đại nhân, Tiểu Trác đã ngưng kết ra yêu đan, yêu lực cũng có thể được khống chế."
Anh Chiêu: "Kế tiếp có tính toán gì không?"
Văn Tiêu: "Chúng ta phải về Tập Yêu Tư, sự tình của Sùng Võ Doanh và Ly Luân còn cần mau chóng giải quyết."
Nghe đến Ly Luân, Anh Chiêu không khỏi phát ra một trận thở dài. Ông cũng là nhìn Ly Luân lớn lên, hơn nữa năm đó hắn và Chu Yếm ở trong tháp Bạch Đế cùng thề sẽ bảo vệ Đại Hoang. Làm bạn vạn năm, không nghĩ tới sẽ biến thành cục diện như nước với lửa như ngày hôm nay. Chung quy là vận mệnh trêu người a.
Bạch Cửu sắc mặt khó xử, tay không ngừng nắm lấy góc áo nhào nặn, cuối cùng như đã hạ quyết tâm nói: "Kỳ thật thống lĩnh của Sùng Võ Doanh, chính là sư phụ của đệ, Ôn Tông Du."
Trừ bỏ Trác Dực Thần, mọi người đều cảm thấy khiếp sợ. Văn Tiêu hỏi: "Không ngờ tới là lại ông ta? Ông ta muốn làm cái gì?"
Bạch Cửu tiếp tục nói: "Sư phụ của đệ vẫn luôn muốn Bất Tẫn Mộc trong nội đan của đại yêu, nhưng cụ thể ông ấy muốn làm gì đệ cũng không biết rõ lắm."
Trác Dực Thần vừa định nói gì đó thì đúng lúc này, một nam nhân ăn mặc trang phục binh lính của Sùng Võ Doanh đi đến.
Trác Dực Thần nhìn người xa lạ trước mặt, trong mắt hiện lên một tia hiểu ra, xem ra Ly Luân vẫn là chưa từ bỏ ý định a.
Ly Luân nhìn đám người Triệu Viễn Chu, sắc mặt âm trầm như mực, châm chọc nói: "Như thế nào? Chúng ta mới gặp nhau cách đây không lâu, bây giờ ngươi còn không nhận ra ta?" Phá Huyễn Chân Nhãn sáng lên, thân hình nguyên bản của Ly Luân bắt đầu hiện ra.
Triệu Viễn Chu nhìn bạn cũ ngày xưa biến thành dáng vẻ như bây giờ, trong lòng kịch liệt đau đớn: "Ly Luân, ngươi thường xuyên bám vào người khác như vậy, hại người hại mình, ngươi là thật không muốn sống nữa sao?"
"Kia còn không phải đều là do ngươi ban tặng. Ngươi vì một ít phàm nhân râu ria này mà đả thương ta, còn làm Bạch Trạch thần nữ đem cầm tù vĩnh viễn ở nơi sinh ra. Tồn tại trong sự thống khổ như thế còn không bằng chết một cách thống khoái." Hận ý trong mắt Ly Luân cơ hồ hóa thành thực chất.
Trong mắt Triệu Viễn Chu hiện lên một tia hối hận, nước mắt chảy xuống, "Ly Luân, thực xin lỗi, chuyện năm đó là lỗi của. Nhưng ta không muốn làm tổn thương ngươi, ta chỉ là không muốn ngươi lạm sát kẻ vô tội, ta không biết..."
Ly Luân nhìn Triệu Viễn Chu rơi nước mắt, hiện lên một tia đau lòng không dễ phát hiện, nhưng ngay sau đó bị tất cả hận ý trong lòng bao phủ. Là Triệu Viễn Chu vi phạm lời hứa ban đầu của bọn họ, là y một lòng muốn che chở những nhân loại dối trá đó, cũng là vì Triệu Viễn Chu mà hắn vĩnh viễn mất đi tự do, chỉ có thể dựa vào việc không ngừng hao tổn thọ mệnh bám vào người khác. Tiếp theo khóe mắt hắn quét qua Bạch Cửu, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Trác Dực Thần nhìn Ly Luân lâm vào điên cuồng, từ sau lưng tiến lên một bước bảo vệ Triệu Viễn Chu, "Ly Luân, ngươi chán ghét nhân loại đến như vậy. Nhưng hiện tại lại hợp tác với Sùng Võ Doanh, ngươi không cảm thấy rất mâu thuẫn sao?"
Ly Luân nhìn bộ dáng thân mật giữa Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu, thực sự cảm thấy đặc biệt chướng mắt, "Đương nhiên là ta hiểu. Ta và hắn, chỉ là tự lấy thứ mình cần thôi."
Trác Dực Thần không khỏi than nhẹ: "Ly Luân, ngươi có biết mục đích thực sự của hắn không?"
Ly Luân cười: "Ai...... Người trong thiên hạ, rộn ràng nhốn nháo, hám lợi đen lòng. Ôn Tông Du ham mê quyền thế, muốn phá hủy Bạch Trạch lệnh, khiến chúng yêu Đại Hoang đi vào nhân gian làm loạn. Như vậy hắn mới có thể nhân đó tái hiện thời hưng thịnh quyền khuynh thiên hạ của Sùng Võ Doanh. Chỉ có điều Ôn Tông Du vẫn quá ngây thơ. Nếu là bầy yêu thật sự hiện thế, một cái Sùng Võ Doanh nho nhỏ làm sao có thể chống cự..."
Trác Dực Thần cười khinh miệt, ánh mắt mang theo khinh thường: "Người ngây thơ là ngươi, Ly Luân. Ngươi từ nhỏ đã lớn lên ở Đại Hoang, đơn thuần ấu trĩ, chỉ biết cố chấp. Ngươi đã sống mấy vạn năm, lại không bằng một đứa bé mười tuổi ở nhân gian. Ôn Tông Du lòng dạ thâm sâu, sao có thể không biết phàm nhân chi tư khó ngăn được chúng yêu, nhân gian đã biến thành luyện ngục, quyền lực và địa vị còn có tác dụng gì?"
Ly Luân ngây ngẩn cả người, trầm mặc không nói gì.
Trác Dực Thần: "Ôn Tông Du vẫn luôn săn bắt yêu thú, âm thầm nghiên cứu, muốn chế tạo ra người yêu hóa còn mạnh hơn yêu quái. Mượn điều đó tiêu diệt tất cả yêu quái trên thế gian. Triệt để biến Đại Hoang thành chốn hư vô. Đây mới là mục đích thật sự của hắn."
Ly Luân khiếp sợ: "Ngươi nói cái gì?"
Trác Dực Thần chậm rãi nói: "Ngươi còn nhớ rõ tám năm trước sao? Ngươi và Triệu Viễn Chu cùng đi nhân gian, trùng hợp tiến vào một nhà y quán, cũng là ở nhà y quán kia, hai người các ngươi trở mặt thành thù."
Ly Luân không thể tin nhìn về phía Triệu Viễn Chu: "Ngươi thật đúng là cái gì cũng đều nói cho hắn?"
Trác Dực Thần nhìn Ly Luân đã phá vỡ phòng ngự, không khỏi nổi lên một chút thói hư tật xấu, cố ý duỗi tay vòng qua eo Triệu Viễn Chu, đem y ôm vào trong lòng ngực. Triệu Viễn Chu nhìn chung quanh nhiều người như vậy, có chút kháng cự, nhưng cũng không đành lòng đẩy hắn ra, ỡm ờ để Trác Dực Thần thực hiện được.
Ly Luân nhìn động tác của hai người, đôi tay gắt gao nắm chặt, run nhè nhẹ, lồng ngực kịch liệt phập phồng, rống giận: "Trác Dực Thần, ngươi dám chạm vào hắn, ta muốn giết ngươi."
Trác Dực Thần nghe hắn rống giận cũng không thèm để ý, nói tiếp: "Năm đó những tiểu yêu bị nhốt ở địa lao chịu đủ giày vò, chính là do Ôn Tông Du phái người săn bắt giam nhốt. Nhưng bây giờ ngươi lại ở trợ giúp kẻ đầu sỏ gây tội kia."
Ly Luân hô to: "Ta không tin, ngươi lại lừa ta."
Trác Dực Thần: "Nếu ngươi không tin, thì đến mật thất của Sùng Võ Doanh xem xem. Ở đó có đáp án ngươi muốn."
Ly Luân đồng tử rung động, đã bị phẫn nộ làm đầu óc mù quáng, hắn biết nơi này nhiều người như vậy hắn không chiếm được cái gì tiện nghi. Nhưng giờ phút này hắn chỉ muốn giết Trác Dực Thần. Trong tay nắm chặt trống bỏi, yêu lực chấn động như sóng lớn đánh úp về phía mọi người. Trác Dực Thần tiến lên một bước, mở vân cánh tay ra, hình thành cái chắn bảo vệ mọi người.
Anh Chiêu nhân cơ hội bày ra kết giới vây khốn Ly Luân, "Ly Luân, không cần lại chấp mê bất ngộ."
"Chấp mê bất ngộ? A, Anh Chiêu, người cho rằng cái kết giời nho nhỏ này có thể vây khốn được ta sao?" Ly Luân tà ác cười không ngừng gõ vào trống bỏi trong tay, kết giới bắt đầu nứt toạc.
Anh Chiêu đã chịu kết giới phản phệ, phun ra một búng máu, Anh Lỗi vội vàng đỡ lấy Anh Chiêu, lo lắng hô: "Gia gia."
Chỉ chốc lát sau, kết giới bị phá vỡ, Ly Luân lao ra, Trác Dực Thần cầm kiếm tiến tới. Triệu Viễn Chu cũng là tế ra pháp khí, rút đoản đao trong ô ra, phối hợp Trác Dực Thần công kích Ly Luân.
Dưới sự giáp công của hai người Ly Luân liên tiếp bại lui, khóe miệng rỉ máu, "Triệu Viễn Chu, ngươi lại đả thương ta lần nữa."
Triệu Viễn Chu nhìn Ly Luân vào giờ phút này, cũng là một trận đau lòng. Thu hồi pháp khí muốn đi dìu hắn, nhưng lại nghĩ đến tình thế của hai người lúc này, liền dừng lại bất động. Đứng trước mặt Ly Luân, vẻ mặt không đành lòng.
"Ly Luân, ta thật sự không muốn đả thương ngươi. Năm đó làm Uyển Nhi phong ấn ngươi, cũng là vì vết thương do Bất Tẫn Mộc gây ra không thể loại trừ, chỉ có phong ấn ngươi tại nơi giáng sinh mới có thể giữ được tánh mạng của ngươi. Ta chỉ là không muốn mất đi ngươi." Triệu Viễn Chu hốc mắt đỏ lên, khóe mắt xẹt qua nước mắt, ngữ khí chứa đầy tự trách.
Ly Luân nhìn nước mắt của Triệu Viễn Chu, hắn cũng cảm thấy đau lòng. Hắn và Triệu Viễn Chu làm sao sẽ lưu lạc đến này bước đường này.
Trác Dực Thần nhìn hai đại yêu đang nhìn nhau, tuy rằng biết Triệu Viễn Chu đối với Ly Luân là bạn thân chi tình, nhưng rõ ràng là Ly Luân có tâm tư không thuần với Triệu Viễn Chu. Hắn đi đến bên cạnh Triệu Viễn Chu mỉm cười nói với Ly Luân: "Ly Luân, hiện tại ngươi không thể tiêu diệt được Bạch Trạch lệnh, cho nên ngươi vĩnh viễn cũng không phá được phong ấn, nhưng mà ta có thể cho ngươi một cơ hội."
Ly Luân trào phúng nhìn Trác Dực Thần, "Cơ hội? Ta không cần, Trác Dực Thần, hiện tại ta giết không thể giết ngươi. Nhưng rồi sẽ có một ngày ta nhất định sẽ giết ngươi."
Đột nhiên xảy ra biến hóa, không biết lúc nào, sương mù dày đặc nổi lên, bóng dáng Ly Luân bao phủ ở trong sương mù, mọi người đều hoảng loạn.
"Tiểu Trác ca, Anh Lỗi, Văn tỷ tỷ, Bùi tỷ tỷ, đại yêu, các ngươi ở đâu a?" Bạch Cửu sợ hãi kêu lên, đột nhiên có người bắt lấy tay hắn, hắn sợ tới mức la lên một tiếng. Tập trung nhìn kỹ hóa ra là Bùi Tư Tịnh, "Bùi tỷ tỷ, tỷ làm đệ sợ đến nhảy dựng! Thật tốt quá, vừa rồi đệ cố gắng tìm mọi người đến như thế nào cũng đều tìm không thấy."
Bộ dáng Bùi Tư Tịnh trông rất kỳ lạ, trên mặt ngày thường ít khi nói cười thế nhưng nở nụ cười quỷ dị, "Theo ta đi. Ta biết cách tìm thấy Văn Tiêu và những người khác."
Bạch Cửu bởi vì sợ hãi vẫn chưa chú ý tới này đó, chỉ là nắm chặt tay Bùi Tư Tịnh, như là bắt được sợi dây cứu mạng, đi theo nàng.
Bạch Cửu nhìn khung cảnh xung quanh ngày càng xa lạ, bất an hỏi "Bùi tỷ tỷ, ngươi muốn mang ta đi đâu?"
Bùi Tư Tịnh quay đầu lại, một chưởng đánh xuống, Bạch Cửu lập tức hôn mê bất tỉnh.
Đợi cho sương mù tan đi, Anh Lỗi hô lớn: "Không thấy Tiểu Cửu đâu?"
Văn Tiêu kinh ngạc nói: "Là Ly Luân, là hắn mang Tiểu Cửu đi, nhưng hắn mang Tiểu Cửu đi để làm cái gì?"
Trác Dực Thần vẻ mặt hối hận, giải thích: "Tiểu Cửu là hậu duệ của thần thụ Kiến Mộc. Thân thể của đệ ấy có thể chứa đựng thần thức và nội đan của Ly Luân. Hẳn là Ly Luân muốn dựa vào Tiểu Cửu để thoát ly phong ấn." Hắn hẳn là sớm phản ứng một chút. Chắc là Ly Luân đã để mắt đến Bạch Cửu từ lâu. Lần này Bạch Trạch lệnh không có bị phá hủy, Ly Luân chỉ có thông qua cách dời đi nội đan, vứt bỏ thân thể ban đầu, mới có thể thoát khỏi phong ấn cùng tổn thương của Bất Tẫn Mộc. Là do gần nhất quá mức thuận đã lợi tê mỏi hắn.
Triệu Viễn Chu lúc này cũng ý thức được, hóa ra hôm nay Ly Luân chính là hướng về phía Bạch Cửu mà tới, "Nếu là như vậy, thì tiểu bạch thỏ sẽ gặp nguy hiểm. Hiện tại Ly Luân hẳn là đem hắn mang về Hòe Giang cốc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com