Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Nếu Trác Dực Thần trọng sinh 3

Ngượng ngùng, cách hành văn còn nhiều hạn chế, cho nên viết tương đối chậm, cảm ơn mọi người đã thích ❤️❤️❤️

Trong phòng nghị sự của Tập Yêu Tư, mọi người nhìn vào một hàng chữ đột nhiên xuất hiện, Văn Tiêu từng câu từng chữ niệm ra "Tập Yêu Tư bảo đảm sẽ phá được án này trong vòng 5 ngày, nhân đây xin lập quân lệnh trạng. Năm ngày không phá được án coi như không làm tròn trách nhiệm, người điểm chỉ tự vẫn tạ tội."

Bạch Cửu yếu ớt hỏi: "Nếu trong năm ngày không phá được án, có phải... Có phải là...." Giọng hắn càng nói càng nhỏ, thoạt nhìn đều như sắp phải khóc.

Triệu Viễn Chu lúc này cũng nổi lên tâm trêu đùa, "Sẽ rơi đầu đó."

Bạch Cửu bị dọa đến choáng váng.

Bùi Tư Tịnh nhịn không được duỗi tay vỗ vỗ bờ vai đang phát run của hắn.

Trác Dực Thần sờ đầu của Bạch Cửu, an ủi nói: "Không có việc gì, ta sẽ không để cho mọi ngươi xảy ra chuyện."

Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ cùng sủng nịch: "Ngươi đừng dọa đệ ấy, đệ ấy nhát gan."

Triệu Viễn Chu nhún vai cười nói: "Tiểu hài tử thật không dễ trêu nha."

Tiểu đội năm người chính thức xuất phát. Triệu Viễn Chu thân là đại yêu, tự nhận mình là yêu mạnh nhất trong tiểu đội, cho nên thông thường y đều thích đi tuốt ở đằng trước, có nguy hiểm cũng là cái thứ nhất xông lên. Nhưng lần này Trác Dực Thần không nghĩ để chỉ yêu này lại một mình thừa nhận này đó, cùng y sóng vai đi tuốt đàng trước, phía sau còn lại là Văn Tiêu cùng những người khác. Bạch Cửu bởi vì sợ hãi nắm lấy tóc Trác Dực Thần không buông. Trác Dực Thần cảm thụ được da đầu bị lôi kéo, thế nhưng nhất thời có chút hoài niệm loại cảm giác đã lâu này.

Ngoài bìa rừng của núi Thanh Lĩnh, một khe rãnh thật lớn được đào lên từ trên bùn đất, giống như là dấu vết do một con cự mãng bò sát qua mà lưu lại. Đất trong khe rãnh rõ ràng là ẩm ướt và dính hơn những khu vực xung quanh, màu sẫm hơn và ẩn ẩn phát ra mùi vị rất khó ngửi. Bạch Cửu ghé vào chạc cây trên chỗ cao, che lại cái mũi, nôn khan vài lần.

Bùi Tư Tịnh lấy ra một quả quýt, ném cho Bạch Cửu. Bạch Cửu tiếp được, nói: "Khỏi, ta không muốn ăn tí nào, cảm ơn."

Bùi Tư Tịnh lắc lắc đầu nói: "Ngửi một chút, sẽ đỡ buồn nôn hơn đấy." Bạch Cửu bị hành động này của Bùi Tư Tịnh làm cảm động, ngửi quả quýt một hơi thật mạnh.

Văn Tiêu và Trác Dực Thần che lại cái mũi ngồi xổm xuống, Văn Tiêu dùng tay nhéo nhéo một chút bùn đất màu đen, mày hơi hơi nhăn lại.

Văn Tiêu lẩm bẩm tự nói: "Mùi tanh nồng nặc như vậy?"

Triệu Viễn Chu chậm rãi đi đến bên cạnh Văn Tiêu, nhẹ nhàng hạ tay xuống, Trác Dực Thần nhìn đến cái tư thế này của y liền biết y muốn hút lệ khí, khôi phục lại hiện trường sự vụ án, nhưng lệ khí hút nhiều đối thân thể của y trăm hại mà không có lợi, lập tức nắm lấy tay y, nói: "Ngươi đang làm gì vậy? Cái này sạch sẽ sao? Ngươi liền động thủ."

Triệu Viễn Chu bị hắn trảo làm cho chút ngơ ngác, vô ngữ nói: "Tiểu Trác đại nhân, ta chỉ là muốn thông qua lệ khí tìm được hung thủ mà thôi, không cần lúc kinh lúc rống như vậy đi!"

Mà Văn Tiêu ở bên cạnh mới vừa sờ bùn đất xong, vẻ mặt muốn nói 'ngươi lễ phép sao?'

"Mùi tanh nồng nặc như vậy, khẳng định là thủy tộc quấy phá. Ngươi thân là đại yêu cả chuyện này cũng không biết, hơn nữa lệ khí hút nhiều đối với thân thể của ngươi không tốt."

Triệu Viễn Chu nhất thời lại có chút nghẹn lời, trong mắt đen tối không rõ: "Tiểu Trác đại nhân hiểu được cũng thật nhiều a, xác thật là thủy tộc quấy phá."

Sau khi Văn Tiêu nghe xong, hỏi đến: "Thủy tộc có rất nhiều loại. Rồng, cá, huyền quy, giao nhân...... Ngươi có thể thu hẹp phạm vi lại một chút không?"

Triệu Viễn Chu trả lời nói: "Loài xấu xí ấy."

Văn Tiêu vô ngữ, âm dương quái khí nhìn y, nói: "Thật là thông tin hữu ít, thật sự giúp ích rất nhiều đấy, chúng ta đều có thể trực tiếp phá án rồi."

Triệu Viễn Chu nghe được lời này liền nói: "Xác thật lớn lên xấu, nhưng thẩm mỹ của yêu bọn ta cùng nhân loại các ngươi không quá giống nhau. Tỷ như các ngươi cảm thấy tóc trắng xoá, có phần già nua, không đẹp. Cho nên nhóm phụ nhân thường ăn mè đen, hà đầu điểu, lấy đồ vân đăng như mực. Nhưng trong mắt yêu quái bọn ta, một mái tóc bạc dài quét đất, kia chính là biểu tượng của yêu lực vô song, đẹp đến không tả được."

Triệu Viễn Chu một bên vừa nói một bên quay đầu lại, đột nhiên phát hiện Trác Dực Thần đang cầm cái đuôi bím tóc màu trắng trong tay thưởng thức, "Tiểu Trác đại nhân, ngươi có vẻ thực thích tóc của ta."

"Ân, không tồi, xúc cảm thực hảo." Trác Dực Thần bị phát hiện cũng là mặt không đỏ tim không đập, tóc trong tay cũng không có buông xuống.

Triệu Viễn Chu trầm mặc, không nói gì.

Bạch Cửu từ trên cây đi xuống: "Nhưng không phải tóc của ngươi cũng là màu đen sao?"

"Ta sợ chân thân của ta làm sợ ngươi. Oa ~~~"

Trác Dực Thần nhìn một mặt ấu trĩ của Triệu Viễn Chu, chỉ cảm thấy y đáng yêu muốn chết, yêu hơn ba vạn tuổi lại giống như cái một đứa trẻ con vậy.

Trác Dực Thần nhìn đại gia lâm vào cục diện bế tắc, nhắc nhở: "Thi thể bị ném xuống hồ đều là tân nương, còn thi thể của người đi cùng thì bị vứt bừa bãi tại hiện trường vụ án. Bởi vậy, ta cảm thấy, mục tiêu của hắn là tân nương. Không phải giết người, mà là giết tân nương. Đi nghĩa trang nghiệm thi đi! Tề phủ bên kia cũng thu được hôn thiếp của thủy quỷ, ta đi xem có thể tìm được chút manh mối gì hay không."

Triệu Viễn Chu vui mừng gật gật đầu: "Trẻ nhỏ dễ dạy. Nhưng mà trước mắt còn có một cái phiền toái, ta phải đi trước giải quyết một chút...... Các ngươi đi nghĩa trang chờ ta."

Trác Dực Thần biết y muốn đi tìm Nhiễm Di để làm giao dịch, cũng không ngăn cản y. Hiện tại hắn cũng có chuyện muốn đi làm, hắn phải đến Tề phủ trộn đưa Tề tiểu thư ra ngoài, lần này cá hẳn là có thể giữ được.

Trác Dực Thần lặng yên không một tiếng động lẻn vào Tề phủ, tiến vào khuê phong của Tề tiểu thư. Quả nhiên nhìn đến nàng đang cầm một bức họa ảm đạm thần thương.

Tề tiểu thư nhìn người nam tử đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, hoảng sợ, trong giọng nói mang theo hoảng loạn: "Ngươi là ai? Ngươi muốn làm cái gì?"

"Ta tên Trác Dực Thần, là thống lĩnh của Tập Yêu Tư. Lần này tới là muốn tìm Tề tiểu thư giúp một chút, hỗ trợ cứu một con cá, ngươi nguyện ý đi theo ta sao?"

Tề tiểu thư nhìn người nam tử trước mắt, nửa ngày, mỉm cười nói: "Được."

Trác Dực Thần an trí Tề tiểu thư xong, đi tới trước quán rượu, vừa vặn nghe được bọn họ đang thảo luận về Nhiễm Di. Hắn tiến lên ngồi vào vị trí bên cạnh Triệu Viễn Chu, đặt thanh kiếm trên bàn, "Ta biết như thế nào tìm được Nhiễm Di."

Triệu Viễn Chu cúi đầu uống nước, nhỏ giọng: "Người giỏi hơn chó tới rồi."

"Tề tiểu thư cùng Nhiễm Di có tư tình, muốn tư bôn kết quả bị Tề lão gia phát hiện, tìm bắt yêu sư bổng đánh uyên ương, muốn giết Nhiễm Di. Chẳng qua Nhiễm Di chạy thoát, ta đã mang Tề tiểu thư ra ngoài, có Tề tiểu thư, khẳng định có thể tìm được Nhiễm Di." Trác Dực Thần uống lên nước miếng, chậm rãi nói.

Bạch Cửu sùng bái nhìn Trác Dực Thần, khiếp sợ nói: "Oa, Tiểu Trác đại nhân thật là lợi hại a! So với tên đại yêu cái gì cũng không biết nào đó thì đáng tin cậy hơn nhiều, đầu của ta xem như được bảo vệ rồi."

Trác Dực Thần mỉm cười sờ đầu Bạch Cửu, trong lòng thì nghĩ đến chuyện của mẫu thân Tiểu Cửu cũng phải nhanh chóng giải quyết, bằng không ngũ cảm của Triệu Viễn Chu lại phải bị phong.

"Tiểu Trác đại nhân, ta phát hiện dường như ngươi rất rõ ràng chuyện này, ngươi đã sớm biết là Nhiễm Di phạm án đi." Triệu Viễn Chu hồ nghi nhìn Trác Dực Thần trước mắt, tựa hồ muốn nhìn thấu hắn.

"Nếu ta sớm đã biết, vậy tại sao ta không trực tiếp phá án, còn kéo dài tới hiện tại. Ta cũng là nghe đám người hầu của Tề phủ ở nơi đó bàn tán, mới suy ra chân tướng mà thôi." Trác Dực Thần biết y tưởng nói lời khách sáo, cũng không tiếp lời y.

Triệu Viễn Chu biểu lộ vẻ mặt thì ra là thế, "Nguyên lai Tiểu Trác đại nhân là dựa vào nghe góc tường phá án nha!"

"Kia cũng so với ngươi là đại yêu mà cái gì cũng không biết thì mạnh hơn nhiều." Bạch Cửu nhìn thần tượng của mình bị người giễu cợt, lập tức cãi lại.

Trác Dực Thần cũng mặc kệ lời chế nhạo của y, nhìn đại yêu chỉ một lòng uống nước, sấn y chưa chuẩn bị cầm lấy bình nước trong tay y, "Không cần chỉ luôn uống nước, ăn một chút gì đi."

"Khụ, Tiểu Trác đại nhân, đại yêu chúng ta là không cần ăn gì cả, uống nước chỉ là sở thích." Triệu Viễn Chu bị Trác Dực Thần đột nhiên lấy đi bình nước, không khỏi hoảng sợ, bất quá lập tức duỗi tay muốn lấy bình nước từ trong tay Trác Dực Thần về.

Mà Trác Dực Thần rõ ràng nổi lên tâm tư trêu đùa, duỗi cánh tay ra xa, làm Triệu Viễn Chu phải với tới, lại sợ y ngã xuống, một cái tay khác đỡ hờ eo y. Bởi vì lúc này mọi người đang ở trong tư thế ngồi, mọi người ở bên ngoài xem ra, giống như là Triệu Viễn Chu lao mình vào trong lòng ngực của Trác Dực Thần.

Đột nhiên, một mũi tên từ nơi xa bắn tới, hướng thẳng về phía Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu lập tức nắm lấy mũi tên đó, "Cẩn thận!" Nói liền nhìn về phía hướng nơi mũi tên bắn tới, một người nam nhân mặc đồ thị vệ lạnh nhạt nhìn y. Thấy mũi tên kia chưa thành công, lập tức xoay người chạy đi, Triệu Viễn Chu đứng dậy đuổi theo.

Lúc này Trác Dực Thần cũng phản ứng lại đây, cầm lấy kiếm ở trên bàn, đuổi theo Triệu Viễn Chu, "Văn Tiêu, người cùng Bùi Tư Tịnh bọn họ về Tập Yêu Tư trước, Tề tiểu thư đang ở đó, ta đi trước giúp Triệu Viễn Chu."

"Tiểu Trác..." Văn Tiêu còn chưa nói xong, đã không nhìn thấy bóng dáng của Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu đâu.

Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần đuổi theo thị vệ đi tới một con đường nhỏ. Lúc này thị vệ xoay người lại, đối mặt với Triệu Viễn Chu, thanh âm trầm thấp nói: "Chu Yếm, ngươi còn nhớ rõ người bạn ngày xưa này không."

Trác Dực Thần giờ phút này đã rõ ràng người trước mặt là ai, Ly Luân.

Trong đại chiến năm đó, Ly Luân đem Phá Huyễn Chân Nhãn đưa cho mình, cũng làm hắn cứu Triệu Viễn Chu. Đáng tiếc, cuối cùng bản thân vẫn là không thể cứu được y. Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu hiện tại đứng ở bên cạnh hắn, may mắn hết thảy đều còn kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com