Nếu Trác Dực Thần trọng sinh 4
Các đồng chí ơi, tôi vào đây để cập nhật, tôi yêu các đồng chí ❤❤❤
"Ly Luân, ngươi lại chơi trò ký sinh đó." Triệu Viễn Chu nhìn người thị vệ trước mắt, ánh mắt ngưng trọng, sắc mặt tái nhợt.
"Mới nhìn ra tới sao? Không có Phá Huyễn Chân Nhãn, thực rất không quen, phải không... Chu Yếm", Ly Luân nhìn Trác Dực Thần đang đứng bên cạnh Triệu Viễn Chu, trong ánh mắt mang theo phẫn hận, "Nhiều năm như vậy, ngươi thật là càng sống càng thụt lùi, đã lưu lạc đến cùng loại phàm nhân này làm bạn."
"Vậy còn tốt hơn ngươi. Một kẻ bại hoại ... sống trong bóng tối", Triệu Viễn Chu nhìn Ly Luân, ngữ khí thâm trầm.
Sắc mặt Ly Luân nhất thời trở nên khó coi, lắc lắc trống bỏi. Mỗi khi đong đưa một lần, trống bỏi liền phát ra làn sóng xung kích trong suốt, thổi bay những mảnh vụn chất đống ở hai bên con hẻm. Ly Luân theo tiếng trống bỏi chậm rãi đi về phía trước.
Triệu Viễn Chu nhìn Ly Luân: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Ly Luân dừng lại, cười: "Ta chính là muốn cùng lão bằng hữu ôn chuyện, làm sao vậy?"
Trác Dực Thần nhìn Ly Luân tới gần, đem Triệu Viễn Chu kéo ra phía sau, rút Vân Quang kiếm ra, chỉ vào Ly Luân, "Triệu Viễn Chu không có loại bằng hữu như ngươi, không có gì để ôn chuyện cả."
"A, chủ nhân mới của Vân Quang kiếm. Năm đó Chu Yếm giết phụ huynh của ngươi. Hiện tại ngươi còn giúp hắn, vậy ngươi có từng gặp qua bộ dáng chân chính của hắn chưa?"
Trác Dực Thần chỉ cảm thấy đôi mắt một trận nóng rực, nhịn không được che lại đôi mắt. Hắn biết Ly Luân tạm thời cho hắn cùng dùng chung Phá Huyễn Chân Nhãn.
Triệu Viễn Chu đỡ lấy Trác Dực Thần: "Tiểu Trác, không có việc gì chứ?"
Trác Dực Thần gian nan mà mở to mắt, nhìn về phía trước. Chân thân của Ly Luân bắt đầu hiện ra. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu đứng ở bên cạnh hắn. Y một thân hồng y, mái tóc dài có một mảng trắng bạc, sấn với cặp mắt màu đỏ tươi của y và yêu văn cũng màu đỏ trên mặt, phảng phất như là một ác ma thị huyết.
Ly Luân: "Đúng vậy, ngươi sợ hãi sao? Đây chính là pháp tướng tu luyện ngàn vạn năm của Chu Yếm. Nhưng này còn chưa phải chân thân của hắn đâu. Ngươi có muốn nhìn xem chân thân của hắn không?"
Trác Dực Thần nghe lời uy hiếp trong miệng Ly Luân, kỳ thật là trần trụi khoe ra. Như thế nào, liền ngươi gặp qua chân thân của y, bộ dáng gì của y ta chưa thấy qua.
Giờ phút này bộ dáng trầm mặc của Trác Dực Thần làm Triệu Viễn Chu trong lòng phát khổ. Chính mình xác thật là kẻ thù của hắn, kẻ thù sao có thể trở thành bằng hữu đâu? Biểu tình của y mang theo bi thương và áy náy.
"Triệu Viễn Chu, ta phát hiện tóc trắng rất hợp với ngươi." Trác Dực Thần hơi hơi mỉm cười.
Biểu tình bi thương của Triệu Viễn Chu đều không khỏi cứng lại, trong lòng nảy lên một trận ấm áp, nhưng ngoài miệng vẫn không quên nói móc: "Tiểu Trác đại nhân, đã là giờ phút nào rồi mà ngươi còn có tâm tư trêu đùa ta."
Ly Luân nhìn Trác Dực Thần rõ ràng đã thấy bộ dáng bị lệ khí vờn quanh của Triệu Viễn Chu, nhưng không hề có chút sợ hãi nào với Triệu Viễn Chu. Thậm chí còn cùng y thân mật như thế, lửa giận trong lòng rốt cuộc ức chế không được, hắn lập tức ra tay.
Triệu Viễn Chu lấy ô ra ngăn trở công kích của Ly Luân, Trác Dực Thần tấn công từ bên cạnh. Hai người tuy rằng là lần đầu tiên phối hợp, nhưng giống như đã vô cùng thuần thục. Ly Luân bị bức lui lại, phun ra một ngụm máu tươi, nhìn hai người ăn ý, tự biết không thể địch lại.
"Hôm nay trước không cùng các ngươi chơi, chúng ta tương lai còn dài." Vừa dứt lời, Ly Luân đã hóa thành phiến lá bay đi.
Triệu Viễn Chu nhìn Ly Luân rời đi, trong ánh mắt mang theo cô đơn. Chung quy là bạn thân ngày xưa, biến thành cục diện hôm nay, trong lòng tóm lại không dễ chịu.
Trác Dực Thần không hiểu ý muốn chiếm hữu dục Ly Luân đối Triệu Viễn Chu. Giữa bọn họ có hiểu lầm, vòng đi vòng lại, nói không rõ lúc trước là ai đúng ai sai, chung quy bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, bằng không thật đúng là không có chuyện của hắn.
Hai người trở lại Tập Yêu Tư, Văn Tiêu và những người khác đang nóng lòng chờ đợi, thấy hai người quay lại, lập tức hỏi về chuyện vừa xảy ra.
Lo lắng hỏi: "Thế nào, các ngươi đều không sao chứ?"
Bạch Cửu hai mắt đẫm lệ: "Tiểu Trác ca, cuối cùng huynh cũng đã trở về, vừa rồi huynh làm đệ sợ muốn chết. Trên đường trở về chúng ta còn đụng phải người của Sùng Võ Doanh, may mắn Bùi tỷ tỷ lợi hại, mang chúng ta chạy trốn mau."
Khi hai người đến gần, Bùi Tư Tịnh nhỏ giọng nói với Trác Dực Thần: "Ta tin ngươi, nhưng không tin hắn."
Trác Dực Thần hơi giật mình, thấy ánh mắt Bùi Tư Tịnh đang nhìn Triệu Viễn Chu.
Trác Dực Thần biết nàng còn chưa buông lỏng cảnh giác đối với Triệu Viễn Chu. Rốt cuộc kiếp trước chính mình vừa mới bắt đầu cũng là đối với Triệu Viễn Chu có hiểu lầm thâm hậu, vì thế nhỏ giọng trả lời: "Không sao, yên tâm đi."
Triệu Viễn Chu học Bạch Cửu nói: "Theo lời Bạch Cửu tới nói, có ta ở đây, có thể có xảy ra chuyện được sao?"
"Người tập kích cái ngươi là ai?" Văn Tiêu tiếp tục hỏi.
"Là Ly Luân."
"Ly Luân..." Văn Tiêu như suy tư gì, trong đầu một mảnh ký ức hiện lên, đôi mắt tức khắc ướt át, trong giọng nói mang theo không thể tin tưởng, "Là Ly Luân đã giết sư phụ ta."
"Ly Luân là nhắm vào ngươi mà đến? Ngươi cùng Ly Luân rất quen thuộc sao?"
"Khi còn nhỏ liền nhận thức."
"Vậy hắn là yêu quái gì.... Hắn vì sao có thể nhập vào thân thể người khác?"
Triệu Viễn Chu nhìn Văn Tiêu trả lời: "Ly Luân là Hòe yêu, bản thể là một cây hòe thượng cổ thích bóng râm. Tinh phách có thể tồn tại trên bất kỳ chiếc lá hòe nào. Khi lá bay chạm vào cơ thể, tinh phách nhập thể, từ đó ký sinh vào sinh vật còn sống khác, khống chế hành vi của họ."
"Hắn đang tìm ngươi sao?"
"Đúng vậy."
Văn Tiêu lại hỏi: "Ngươi đang trốn hắn à? "
Triệu Viễn Chu ánh mắt trốn tránh một chút, tiếp tục nói: "Năm đó hắn làm nhiều việc ác. Vì trừ gian diệt ác, ta đã dạy dỗ hắn một trận. Lòng dạ hắn hẹp hòi, liền vẫn luôn muốn tìm ta báo thù. Cho nên, ta mới lựa chọn hợp tác với Tập Yêu Tư, nhờ các ngươi giúp ta đối phó hắn. Không nghĩ tới Tập Yêu Tư của các ngươi lại yếu đến vậy, ai."
Văn Tiêu trợn mắt trắng, "Ngươi có biết ở đây có pháp trận không?"
"Cái gì pháp trận?"
"Nếu có người nói dối không chớp mắt thì sẽ lộ đuôi cáo đó." Triệu Viễn Chu quay đầu lại nhìn về phía sau mông, tìm tìm, vô ngữ.
Trác Dực Thần bên miệng lộ ra một tia ý cười, đại yêu thật là hảo lừa, nhưng chuyện xưa giữa Triệu Viễn Chu và Ly Luân, hắn thật sự không nghĩ đi tìm hiểu. Ngay sau đó lập tức nói sang chuyện khác, "Hiện tại việc cấp bách vẫn là muốn tìm được Nhiễm Di trước." Ngay sau đó nhìn về phía bên người Triệu Viễn Chu, cười nói: "Triệu Viễn Chu, ngươi đang có chuyện giấu chúng ta? Ngươi biết Nhiễm Di ở đâu, đúng không?"
"Tiểu Trác đại nhân oan uổng a. Ta như thế nào sẽ có chuyện giấu được ngươi, ngươi anh minh thần võ như vậy."
Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu, biết y là sẽ không dễ dàng thừa nhận, đột nhiên tay phải chế trụ eo y, đem y kéo vào trong lòng ngực.
Một loạt động tác này khiến mấy người đột nhiên không kịp phòng ngừa, Bùi Tư Tịnh trực tiếp bưng kín đôi mắt Bạch Cửu. Mà Bạch Cửu phát ra tiếng hét bén nhọn, nhất thời mọi người kinh hoảng không biết là nên che đôi mắt vẫn là bịch lỗ tai trước.
"Tiểu Trác đại nhân, ngươi đây là có ý gì?" Triệu Viễn Chu trừng lớn hai mắt, mang theo kinh ngạc. Hiện tại cả người y đều dựa vào trong lòng ngực của Trác Dực Thần, cảm thụ gông cùm xiềng xích bên hông, cùng với độ ấm từ thân thể đối phương truyền đến. Thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của Trác Dực Thần, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc mang theo cười như không cười, thế nhưng nhất thời làm y cảm giác mặt mình nóng bừng, giống như có thứ gì thoát ly khống chế.
Trác Dực Thần liền nhìn Triệu Viễn Chu, sau đó từ phía hông bên trái của y lấy ra một miếng vẩy cá, hỏi: "Đây là cái gì?" Sau đó hắn buông người trong lòng ngực ra, lặng lẽ đặt tay phải ra sau lưng, che phủ vài cái, như là đang hồi ức xúc cảm mới vừa rồi.
"Vảy của Nhiễm Di." Triệu Viễn Chu còn không kịp nói cái gì, Văn Tiêu đã trước một bước trả lời.
Triệu Viễn Chu thấy bị người vạch trần, cũng không tính toán gạt: "Đươc rồi, được rồi, đúng thật là ta biết Nhiễm Di ở đâu. Dù sao hiện tại Tề tiểu thư đều bị Tiểu Trác đại nhân trộm mang ra ngoài, vậy ta cũng không có gì để che giấu nữa. Nhưng mà sắc trời hiện tại đã tối, sáng mai ta mang các ngươi đến nơi ẩn náu của Nhiễm Di."
Sau khi biết Nhiễm Di đang trốn ở đâu, hơn nữa khoảng cách thời gian đươc cho là năm ngày vẫn còn đủ. Vì thế mọi người đều một trận nhẹ nhàng, ăn qua cơm chiều liền lục tục trở về phòng nghỉ ngơi.
Trác Dực Thần ngồi ở trong đình viện, chà lau Vân Quang kiếm. Văn Tiêu ngồi vào trước mặt hắn, liền như vậy nhìn hắn.
"Tiểu Trác, con đang giấu ta cái gì?" Văn Tiêu mở miệng nói.
Văn Tiêu còn không đợi Trác Dực Thần mở miệng, liền tiếp tục nói: "Ta và con ở bên nhau sinh hoạt tám năm, cái chết của phụ huynh giống như một cây châm đâm vào trong lòng và vẫn luôn tra tấn con. Con liều mạng luyện kiếm, một lòng chỉ muốn báo thù. Nhưng trong khoảng thời gian này, cây châm kia hình như đã ma bình, giống như con đã buông xuống. Thái độ của con đối với Triệu Viễn Chu cũng ái muội không rõ, thậm chí mang theo một tia trân trọng cùng thật cẩn thận, ta cũng không hiểu."
"Ta làm một giấc mơ. Trong giấc mơ đó có mọi người, có Triệu Viễn Chu. Trong mộng ta hận Triệu Viễn Chu, không có lúc nào là không muốn giết y. Nhưng dần dần, ta hiểu y, người đáng giận tất có chỗ thật đáng buồn và đáng thương, cả đời của y đều là không thể chọn, y liền tồn tại đều là xa xỉ." Trong giọng nói của Trác Dực Thần không tự giác mang theo một tia nghẹn ngào, "Ta không muốn gặp lại cơn ác mộng đó nữa."
"Ta đã biết, nhưng mộng tóm lại sẽ tỉnh. Hiện tại hết thảy đều tới kịp." Văn Tiêu ngữ khí ôn nhu.
"Đại mộng quy ly." Trác Dực Thần lẩm bẩm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com