Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Nếu Trác Dực Thần trọng sinh 7

Trên quan đạo, đoàn người Triệu Viễn Chu vội vàng lên đường. Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu đi ở phía trước, Trác Dực Thần cùng Triệu Viễn Chu sóng vai theo ở phía sau.

Triệu Viễn Chu: "Ta hỏi ngươi một vấn đề."

Trác Dực Thần: "Có vấn đề gì?"

Triệu Viễn Chu: "Lúc ấy ở phòng nhỏ làm sao mà ngươi biết là Ly Luân ở trong người Tề lão gia?"

Trác Dực Thần buông xuống mi mắt, "Ta đoán."

Triệu Viễn Chu quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt mang theo miệt mài theo đuổi, "Tiểu Trác đại nhân đoán thật chuẩn."

Trác Dực Thần nâng mắt lên, "Ngươi còn có chuyện gì muốn hỏi sao?"

Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại: "Không có."

Trác Dực Thần: "Ngươi không muốn biết tại sao ta lại không còn hận ngươi nữa sao?"

Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần, nhìn ánh mắt ý vị không rõ của hắn, lại có chút sợ nghe được câu trả lời của hắn, xoay người bước nhanh đi về phía trước, trong miệng nhắc mãi: "Ta không muốn biết."

Trác Dực Thần có chút ảo não, hắn biết Triệu Viễn Chu cảm nhận được tình cảm của hắn, nhưng không nghĩ tới y sẽ bắt đầu trốn tránh như thế. Bên phòng nhỏ của Nhiễm Di nhìn đến y lại bị thương lần nữa, hắn thật sự có chút không khắc chế được chính mình, hắn vẫn là quá nôn nóng. Đại yêu tuy rằng đã hơn ba vạn tuổi, nhưng thực tế là cái không thông suốt, so với chân thân Ly Luân thì còn đầu gỗ hơn. Bằng không Ly Luân đã sớm xuống tay, cũng không tới phiên hắn, vẫn là từ từ tới a.

"A ~~ cứu mạng a!!" Một bóng người đột nhiên vọt ra, vật ngã ở ven đường, lại là Bạch Cửu.

Mọi người đều ngạc nhiên và dừng lại.

Bùi Tư Tịnh: "Bạch Cửu? Tại sao đệ lại ở chỗ này?"

Bạch Cửu nhìn thấy mọi người, sắc mặt vui vẻ, lập tức chạy tới trốn ở phía sau Bùi Tư Tịnh. Bạch Cửu cảm thấy tủi thân: "Gặp được mọi ngươi thật sự là quá tốt! Làm ta sợ muốn chết! Ta cứ chờ mọi người ở Tập Yêu Tư mãi. Ta lo lắng vạn nhất mọi ngươi bỏ ta chạy trốn, vậy thì chẳng phải là Tập Yêu Tư chỉ có ta một mình phải xui xẻo sao! Cho nên ta liền chuẩn bị chạy ra  nghênh đón mọi ngươi đây. Kết quả không cẩn thận lạc đường, đánh bậy đánh bạ lại vào miếu Sơn Thần này... Bên trong có đại yêu quái!!!" Bạch Cửu thét chói tai chấn xuyên đỉnh đầu mọi người.

Phía trước là một tòa miếu Sơn Thần bị vứt bỏ, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, tuy có rách nát lại một mảnh an tường.

Trác Dực Thần chợt nhớ tới, hình như chính là tại đây gặp được Anh Lỗi.

Trác Dực Thần nắm chặt kiếm, đi tuốt ở đằng trước: "Vào xem xem."

Mọi người chậm rãi đi về phía miếu Sơn Thần, mà cách đó không xa, hắc ảnh xước xước, một đám sát thủ hắc y tập kết mà đến.

Miếu Sơn Thần đã bị bỏ hoang, trong sân có mấy ngôi nhà lấm tấm mạng nhện, hoang tàn, bừa bộn, tượng thần đổ nát.

Triệu Viễn Chu cùng Văn Tiêu một tổ, bước vào một trong những ngôi miếu chứa đầy những cây cột. Bạch Cửu đi theo phía sau Trác Dực Thần vào một căn phòng khác, mà Bùi Tư Tịnh đơn độc một gian, đi vào phát hiện không có gì cả.

Triệu Viễn Chu: "Nào có yêu quái?"

Bùi Tư Tịnh bước vào căn phòng trống, nhìn quanh bốn phía, thấp giọng: "Không có yêu quái........."

Trác Dực Thần nhìn thanh kiếm không phát sáng trong tay, thấp giọng tự nói: "Kỳ quái, Anh Lỗi đi đâu rồi?" Bạch Cửu súc ở phía sau hắn, nắm lấy chiếc chuông trên tóc đuôi ngựa của Trác Dực Thần, run bần bật: "Tiểu Trác đại nhân, huynh nói cái gì? Đệ không nghe rõ, cái gì lỗi?"

"Không có gì, hình như không có yêu quái."

"Thật vậy sao, thật sự không có yêu quái sao?"

Văn Tiêu: "Có a"

Triệu Viễn Chu quay đầu lại, Văn Tiêu chỉ vào y: "Một con to đùng đây này."

Triệu Viễn Chu giả cười: "Ha hả, không buồn cười đâu."

Hắc y sát thủ hắc ảnh lay động, đang muốn lẻn vào trong miếu.

Đột nhiên, một con dao lớn chắn ngang ở phía trước, và người chặn đường phía trước, là một thiếu niên với mái tóc bù xù xuất hiện ở cửa miếu Sơn Thần. Tuổi tác của hắn không lớn, mặt mày anh khí, trong sáng và vô tư, lại lưu trữ vẻ mặt râu xồm.

Trên người hắn trang trí các loại da lông đuôi thú, thoạt nhìn giống cái dã nhân, giờ phút này, hắn đang chĩa một con dao làm bếp cực lớn vào đám sát thủ hắc y đang tiến đến: "Núi này là ta ' trồng ', đường này là ta ' mở '. Nếu muốn đi qua đây...."

Sát thủ Giáp: "Ha hả, tiểu sơn tặc, không biết sống chết."

Anh Lỗi tức giận: "Sơn tặc? Ta phi!"

Theo sau, bùm bùm tiếng người ngã trên mặt đất cùng với kêu thảm thiết vang lên.

Đám người Triệu Viễn Chu nghe được tiếng đánh nhau cùng tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ từ phòng trong chạy ra. Khi chạy ra sân thì nhìn thấy Anh Lỗi, tay cầm con dao làm bếp, đứng ở giữa một đống hắc y sát thủ đã ngã xuống đất rên rỉ không ngừng .

Hiện trường im lặng một lúc, chỉ có Bạch Cửu ôm đầu lay động kêu thảm thiết. 

Bạch Cửu: "A!~~~~~"

Anh Lỗi: "Vị tiểu cô nương này, nơi miếu thờ thanh tịnh, xin đừng gọi bậy."

Bạch Cửu lấy một lọ thuốc từ trong người ra ném về phía hắn: "Ai là cô nương chứ? Mắt ngươi mù rồi, ngươi nên uống thuốc đi!"

Anh Lỗi nghiêng đầu: "Không phải tiểu cô nương, vóc dáng lùn như vậy?"

Bạch Cửu tức giận đến ôm ngực, bị nhồi máu cơ tim.

Triệu Viễn Chu lắc đầu thở dài: "Ai, thẳng đánh yếu hại, giết người tru tâm, vị đệ đệ này."

Anh Lỗi cười lạnh: "Ha hả, ngươi kêu ta là đệ đệ? Ta mà nói số tuổi ra các ngươi sẽ sợ chết khiếp."

Trác Dực Thần: "Người này ba vạn bốn ngàn tuổi."

Nụ cười đắc ý trên mặt Anh Lỗi cứng đờ lại.

Bạch Cửu: "Tiểu trác ca, chính là con yêu quái này!! Lão yêu ngàn năm!"

Triệu Viễn Chu quay đầu nhìn Bạch Cửu không nói nên lời.

Sau khi Anh Lỗi nghe được, biểu tình rất bất mãn: "Ngươi nói ai là yêu quái hả? Có thể sống được lâu, trừ bỏ yêu quái, còn có thần tiên nhé! Hiểu không hả?"

Anh Lỗi nhăn sống mũi và vung con dao làm bếp đầy đe dọa. Một cơn gió mạnh từ phía sau hắn thổi qua, khiến lá rụng bay đầy trời.

Anh Lỗi: "Nơi này là miếu Sơn Thần miếu, ta, chính là Sơn Thần Anh Lỗi! Ở địa bàn của ta mà dám không khách khí với ta, kết cục sẽ giống như đám người đang kêu la trên mặt đất này!"

Mọi người đều có chút kinh ngạc, Bạch Cửu lập tức nhấp miệng.

Văn Tiêu: "Lai lịch thế nào mà mạnh miệng như thế? Hắn thật sự là thần tiên a?"

Triệu Viễn Chu: "Bán yêu."

Anh Lỗi cùng Bạch Cửu đồng thời "A?" Một tiếng.

Trác Dực Thần nhìn khuôn mặt tươi tắn của Anh Lỗi, nghe hắn và Bạch Cửu đấu võ mồm, nghĩ đến cuối cùng hắn vì Bạch Cửu mà chết. Mà thời điểm hắn chết cũng mới mấy trăm tuổi, dựa theo tuổi tác của nhân loại tính cũng chỉ mới 18 tuổi, vẫn là cái tiểu yêu a. Lần này phải đối xử tử tế với hắn một chút, khen ngợi hắn nhiều hơn.

Sau đó dưới sự dò hỏi của Văn Tiêu, Anh Lỗi đã tiết lộ ước mơ trở thành đầu bếp của mình.

Văn Tiêu lập tức thuận nước đẩy thuyền, đem tiểu Sơn Thần mới vào nhân gian không biết nhân tâm hiểm ác lừa trở về Tập Yêu Tư, mọi người đều vui vẻ.

Dùng Sơn Hải Thốn Chảnh của Sơn Thần, họ lập tức quay trở lại sân trước của Tập Yêu Tư.

Trác Dực Thần mang theo mọi người đi vào phòng nghị sự.

Trác Dực Thần đi lên trước chắp tay hướng Phạm Anh cùng Tư Đồ Minh hội báo: "Bẩm báo Phạm Anh đại nhân, thủy quỷ án đã cáo phá, tiểu đội tiên phong năm người đặc tới phục mệnh."

Phạm Anh không giấu được sự vui mừng khi nhìn thấy tiểu đội bắt yêu trở về, đột nhiên nhìn thấy hoàng mao bên cạnh Trác Dực Thần, nhịn không được hỏi: "Vị này chính là?"

Anh Lỗi lập tức đứng thẳng, thanh âm to lớn vang dội, phi thường có tinh thần mà báo tên mình: "Xin chào hai vị đại nhân, ta là Anh Lỗi, là đầu bếp mới đến của Tập Yêu Tư!"

Hồ nước ba quang nhộn nhạo, những tia nắng cuối cùng của buổi hoàng hôn chiếu xuống mặt nước, mọi nơi một mảnh yên lặng.

Bùi Tư Tịnh ngồi dưới gốc cây thông, nhìn xung quanh, trầm mặc.

Lúc này Văn Tiêu đi tới, nói: "Vụ án thủy quỷ đã kết thúc rồi, đại yêu mời chúng ta cùng đến nhà hắn ở ngoài Thiên Đô Thành uống rượu chúc mừng. Bùi tỷ tỷ, cùng đi chứ?"

Bùi Tư Tịnh ngẩng đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó và không nói gì.

Văn Tiêu: "Cho dù phải rời đi, thì cũng phải từ biết một cách đàng hoàng chứ!" 

Bùi Tư Tịnh cười: "Ta quyết định ở lại Tập Yêu Tư rồi. "

Văn Tiêu rất ngạc nhiên khi nghe những lời của Bùi Tư Tịnh.

Bùi Tư Tịnh cười: "Sao hả, không muốn sao?"

"Ta quá thích luôn ấy chứ!" Văn Tiêu vừa nói vừa ôm lấy Bùi Tư Tịnh, Bùi Tư Tịnh mặt đỏ đẩy nàng ra.

Trác Dực Thần ở nơi xa nhìn Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh, thầm nghĩ vụ án thủy quỷ đã chấm dứt, chuyện của Bùi Tư Hằng phải nhanh chóng giải quyết.

Bên ngoài Thiên Đô Thành, nhà của Triệu Viễn Chu.

Khu vườn trồng đầy cây đào, cành xum xuê vươn dài qua bức tường, tiểu viện cổ xưa u tĩnh. Ánh mặt trời chiếu xuống, nhánh cây lay động, bóng cửa sổ ám hương di động đẹp không sao tả xiết.

Trên bàn đá bày đầy đồ ăn thức uống, lúc này chỉ có Văn Tiêu, Bạch Cửu cùng Anh Lỗi ngồi vây quanh ở bên bàn đá.

Trác Dực Thần đứng xa xa ở bên cạnh bờ hồ, như suy tư gì.

Triệu Viễn Chu lặng lẽ đi tới phía sau hắn: "Hoa rụng rực rỡ, hương thơm thoang thoảng. Thế nào? Nhà ta không tồi chứ?"

Trác Dực Thần: "Ẩn mình giữa phố chợ, thiên địa đầy thi vị, xác thật không tồi."

Trác Dực Thần đột nhiên hướng tới một bên tiểu viện, trong vườn có cây đào tươi tốt, một chiếc bàn đu dây ở trong viện từ từ mà lắc lư.

"Triệu Viễn Chu, để ta đẩy bàn đu dây cho ngươi!"

Đôi mắt Triệu Viễn Chu sáng lên, trong miệng thực khách khí nói: "Vậy thì ngượng ngùng lắm a." Nhưng thân thể rất thành thật, hưng phấn ngồi ở trên bàn đu dây, chờ đợi người phía sau đẩy cho mình.

"Triệu Viễn Chu, còn có những người khác đã từng đẩy bàn đu dây cho ngươi sao?"

"Đã từng có." Triệu Viễn Chu đôi mắt buông xuống, hiển nhiên là đang nghĩ tới chuyện cũ.

"Là Ly Luân sao?" Trác Dực Thần có chút ăn dấm.

"Ừm."

"Từ giờ trở đi, có ta, ta sẽ vẫn luôn ở đây." Trác Dực Thần phất qua Triệu Viễn Chu tóc mai, ngữ khí kiên định lại ôn nhu.

Trong lòng Triệu Viễn Chu run động một cái chớp mắt, cảm nhận được một cỗ lực lượng truyền đến từ sau lưng, nghĩ liền như vậy trầm luân một lát đi.

Lúc này, Bùi Tư Tịnh đi vào Đào viên, chỉ thấy thần sắc nàng nghiêm túc, bộ dáng thập phần ngưng trọng, mọi người đều có chút khó hiểu.

Bạch Cửu: "Bùi tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy..."

Bùi Tư Tịnh: "Thiên Đô lại có án mạng mới." 

Mọi người kinh ngạc.

Bùi Tư Tịnh nhìn hồ sơ trong tay: "Tiểu Trác đại nhân ở đâu?"

Văn Tiêu khóe miệng nghẹn cười nói: "Ở bên kia cùng Triệu Viễn Chu chơi đánh đu đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com