Nếu Trác Dực Thần trọng sinh 8
Ta tới, ta quay lại cập nhật, những chuyện gần đây cuối cùng cũng đã kết thúc, hehehe! ! !
Trác Dực Thần nhìn hồ sơ trong tay Bùi Tư Tịnh, trong lòng thầm nghĩ, lần này bởi vì có sự can thiệp của hắn, không biết Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu có tâm ý tương thông hay không. Lỡ như Bạch Trạch lệnh không sử dụng được, khả năng còn phải nghĩ biện pháp khác để chế phục Thừa Hoàng.
Bùi Tư Tịnh cầm bản đồ trong khi những người khác tụ tập xung quanh để xem nó. Bùi Tư Tịnh chỉ ra địa điểm xảy ra hai vụ án mạng: "Hai nơi này chính là địa điểm xảy ra hai vụ án mạng trong hai ngày qua."
Hai vòng tròn màu đỏ trên bản đồ. Triệu Viễn Chu dừng một chút, chỉ vào một nơi khác: "Nếu ta đoán không lầm, chỗ này có thể sẽ xảy ra án mạng thứ ba. Còn thời gian sẽ là hôm nay."
Những người khác hai mặt nhìn nhau.
Văn Tiêu: "Làm sao ngươi biết?"
Ngay khi Triệu Viễn Chu chuẩn bị cắn ngón tay, Trác Dực Thần lập tức rút cây bút trên đầu Văn Tiêu ra đưa cho y.
Triệu Viễn Chu nhìn cây bút, sửng sốt một chút, "Cảm ơn."
Nói xong dùng bút nối ba vị trí thành một đường, giống một cái sừng hươu.
Triệu Viễn Chu: "Chỉ mong là ta đã đoán sai.... Nếu thật sự là như thế, vậy thì con yêu quái này không dễ đối phó nha."
Trời đã gần trưa và mặt trời chói chang.
Một ngôi nhà bình thường. Bùi Tư Tịnh đi ở phía trước, Văn Tiêu đi theo Bùi Tư Tịnh ở phía sau. Trong sân yên tĩnh không một tiếng động, khắp nơi thoạt nhìn cũng không có cái gì dị thường. "Theo hồ sơ vụ án, bắt đầu từ ngày hôm kia, hai hộ dân ở Thiên Đô xảy ra án mạng liên tiếp trong hai ngày, mà đều vào giờ Ngọ. Trong nhà không có dấu vết đánh nhau... Đều không phải là tội phạm cướp bóc hành trộm."
Văn Tiêu nhìn quanh sân một vòng, Bùi Tư Tịnh tiến lên gõ cửa.
Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu đẩy cửa sân ra, thật cẩn thận đi vào. Trong sân không có người.
"Đây là ngôi nhà nơi xảy ra án mạng đầu tiên."
Trong sân của ngôi nhà đều vẫn được duy trì trạng thái sinh hoạt, với những loại rau hái dở nằm trên mặt đất. Triệu Viễn Chu đi tuần tra liếc mắt một cái: "Không có yêu khí."
Trác Dực Thần: "Không có vết máu, cũng không có dấu vết đánh nhau."
Triệu Viễn Chu: "Thoạt nhìn mọi thứ thực bình thường, chỉ là không có người mà thôi."
Trác Dực Thần: "Quá mức bình thường, tức là không bình thường."
Triệu Viễn Chu: "Khiếu hài hước cùa tộc Băng Di các ngươi rất là khó hiểu."
Trác Dực Thần đẩy cửa ra, vừa nhấc đầu nhìn lên trần nhà. Trên trần nhà có một xác chết thập phần quỷ dị của một người phụ nữ thôn dân bị dây thừng lôi kéo, tay chân mở to ra như hình chữ Đại, chính diện nhìn xuống, mở to đôi mắt tròn trịa, tử trạng tựa như đang ở phía trên nhìn xuống người ở phía dưới.
Triệu Viễn Chu gật đầu, như là hiểu rõ: "Chắc là tình trạng khi chết quá mức quỷ dị, cho nên có vẻ như không phải do con người gây ra."
Một cái phòng khác là Bạch Cửu và Anh Lỗi ngồi xổm trên mặt đất và bịt lỗ tai lại. Bạch Cửu trợn mắt há hốc mồm, liền hét lên đều không được, chỉ có thể ở trong cổ họng phát ra tuyệt vọng tê tê thanh.
Anh Lỗi lắc lục lạc bên tai Bạch Cửu: "Nhìn đi, sự sợ hãi thực sự xưa nay không phải la to gào thét gì hết."
Bạch Cửu run bần bật, tựa hồ sắp bị sốc.
Anh Lỗi: "Nếu ngươi sợ thật, thì ở bên ngoài chờ ta đi."
Bạch Cửu cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua thi thể rồi nhắm mắt lại: "Không được, ta chính là ngỗ tác! Không đúng ta chính là đại phu. Ta cũng đã từng làm ngỗ tác, ta có thể khám nghiệm thi thể...."
Anh Lỗi: "Ngươi xác định?"
Bạch Cửu: "Nhưng ta chỉ có thể nghiệm thi dưới đất, không thể nghiệm thi trên trần nhà. Cáo từ."
"Việc này thì dễ." Anh Lỗi lấy con dao làm bếp từ bên hông ra, huy động một chút, một trận khí lãng cuồn cuộn, thi thể rơi xuống dưới. Anh Lỗi thu đao, cúi đầu, thấy Bạch Cửu bị thi thể đè ở phía dưới.
Bạch Cửu giương miệng, như thể đã rời khỏi thế giới này.
Bạch Cửu tựa người vào góc tường, phun ra chút nước chua cuối cùng trong miệng, đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nói: "Tra xong rồi? Tình trạng co cứng của tử thi đã có giảm bớt, phỏng chừng tử vong đã hơn mười hai canh giờ. Trên thân thể không có vết thương nào khác, nhưng mà bọn họ đều bị moi tim rồi."
Bạch Cửu phát hiện Anh Lỗi không nói một lời, quay đầu lại, nhìn về phía Anh Lỗi: "Ngươi có nghe ta nói chuyện hay không a?"
Chỉ thấy Anh Lỗi ngồi xổm trên mặt đất, mở bàn tay của thi thể ra.
Bạch Cửu đi tới, nhìn thấy trên lòng bàn tay thi thể có một biểu tượng giống như sừng hươu được vẽ bằng máu.
Nằm trên mặt đất là thi thể của một gia đình ba người, với đôi mắt mở to trong trạng thái chết kỳ lạ. Triệu Viễn Chu mở lòng bàn tay của nam thi thể ra, đồng dạng dùng máu vẽ ra một ký hiệu về sừng hươu. Bên cạnh Trác Dực Thần chính ngẩng đầu đánh giá trần nhà, nhìn thấy một ký hiệu hình sừng hươu được vẽ trên trần nhà, giống như ký hiệu trên lòng bàn tay.
Triệu Viễn Chu nhìn ký hiệu trước mắt, sắc mặt trầm trọng: " Ngươi đã từng nghe qua Thừa Hoàng chưa?"
Trác Dực Thần: " Trong ' Hải Ngoại Tây Kinh ' có ghi chép, Thừa Hoàng, là một loại yêu quái trông giống cáo, sau lưng có sừng hươu. Tuổi thọ rất dài, gần như trường sinh bất tử. Nhưng trong truyền thuyết, Thừa Hoàng là cát tường chi thú..."
Triệu Viễn Chu: "Ha hả, cát tường? Gây họa ngàn năm nghe còn hợp lý hơn. Tính ra thì tên gia hỏa này sắp mười vạn tuổi rồi."
"Thế nên bức tranh này vẽ sừng hươu sau lưng là Thừa Hoàng?"
"Đúng vậy, đây là trận pháp của Thừa Hoàng. Nhân gian đồn rằng, Thừa Hoàng là thú điềm lành, may nắm, có thể giúp người thực hiện nguyện vọng. Cho dù là mỹ mạo, tài phú cũng hoặc là thọ mệnh, mong cầu đều có thể thực hiện. Chỉ là bọn họ không biết, mộng đẹp trở thành sự thật, được như ước nguyện, là phải hấp thụ tánh mạng của người khác làm cái giá."
Trác Dực Thần: "Ai lại không muốn ước mơ của mình thành hiện thực đâu? Nhưng hy sinh mạng người để đạt được mộng đẹp cuối cùng chỉ là một hồi ác mộng."
Triệu Viễn Chu: "Xem ra trước đây ta phỏng đoán là không sai..."
"Không tốt, Văn Tiêu bọn họ gặp nguy hiểm." Trác Dực Thần cùng Triệu Viễn Chu liếc nhau, xoay người lao ra khỏi phòng.
Khi Trác Dực Thần đi về bên phía Văn Tiêu, vừa vặn nhìn đến Bùi Tư Hằng phá cửa mà ra. Hắn lập tức xông lên phía trước, Vân Quang kiếm ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào mặt Bùi Tư Hằng.
Hắn hiểu rằng Bùi Tư Hằng bây giờ là một con rối và sẽ không dễ dàng chết như vậy. Ra tay cũng là không lưu tình chút nào, tấn công về phía trước không chút do dự bằng một cái ngưng thủy hóa băng. Mắt thấy thời cơ không sai biệt lắm, đem Bùi Tư Hằng bức đến góc tường, hắn thả chạy. Khúc mắc của Bùi Tư Tịnh vẫn là phải dựa chính nàng đi giải quyết.
Ban đêm, mọi người trở lại Tập Yêu Tư.
Trác Dực Thần ngồi một mình trên cây cổ thụ trong sân, trong mắt mang theo hoài niệm. Hôm nay nhìn thấy Bùi Tư Hằng, hắn có chút nhớ ca ca của mình.
Triệu Viễn Chu cầm bình nước trong tay chậm rãi đi về phía hắn.
"Tiểu Trác đại nhân, ta nhớ rõ lần đầu tiên ta tới trong lúc ngươi cùng ta đối chiêu, ngươi không biết bất kỳ chiêu thức nào của Vân Quang kiếm, sao ngươi lại thuần thục ngưng thủy hóa băng thế như thế?" Triệu Viễn Chu ngữ khí ý vị không rõ, mang theo thử.
Trác Dực Thần mặt mang mỉm cười nói: "Triệu Viễn Chu, làm sao ngươi biết lần đầu tiên là ta thật sự không làm được hay là ta chỉ giả vờ không làm được."
"Ngươi là một đại yêu thông minh như vậy, ta không tin ngươi không có phát hiện chút nào." Trác Dực Thần đi tới trước mặt Triệu Viễn Chu, đối mặt với y. Trác Dực Thần vốn đã cao hơn Triệu Viễn Chu, lúc này cúi đầu nhìn thẳng vào y, trong mắt là tàng không được lưu luyến.
Triệu Viễn Chu tựa hồ bị ánh mắt Trác Dực Thần năng đến, tránh né ánh mắt của hắn, "Ta cũng không biết Tiểu Trác đại nhân còn có kỹ năng diễn xuất như vậy, đem ta cũng lừa rồi." Ngay sau đó cảm thấy mình như vậy lại mất đi uy nghiêm của đại yêu, lập tức nhìn lại, nói tiếp: "Vì sao lần đầu tiên ngươi lại trêu chọc ta?"
"Nếu lần đầu tiên ta liền bày ra Băng Di kiếm chiêu, với tính cách muốn chết của ngươi, đã sớm dùng các loại thủ đoạn làm ta giết ngươi, lại như thế nào có thể kiên nhẫn chờ đợi ở Tập Yêu Tư chờ ta trưởng thành."
"Tại sao ngươi không muốn giết ta? Là ta giết chết phụ huynh của ngươi, cũng là ta giết Văn Tiêu... " Triệu Viễn Chu có chút nghẹn lời, hốc mắt phiếm hồng, ngay sau đó nói tiếp "Khổ hải xa thuyền, vô nhai chi tù, chỉ có tử vong mới là kết thúc của mọi chuyện."
"Ngươi muốn biết tại sao? Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết tại sao." Trác Dực Thần ôm lấy eo Triệu Viễn Chu kéo y về phía trước, cúi người hôn y.
Triệu Viễn Chu cảm giác được nhiệt độ cơ thể không phải của mình trên môi, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng. Một lát sau mới phản ứng lại, lập tức đẩy Trác Dực Thần ra, quát to: "Trác Dực Thần, ngươi điên rồi!"
"Đúng vậy, ta đã sớm điên rồi, thời khắc khi ngươi chết ở trong lòng ngực ta, đó là lúc ta liền điên rồi." Trác Dực Thần trong ánh mắt mang theo điên cuồng, "Ta chán ghét ngày mưa, bởi vì lúc ngươi chết thiên hạ liền đổ một ngày mưa, ta thậm chí không dám ngủ, trong mộng của ta tất cả đều là bộ dáng khi ngươi tiêu tán. Lần này nói cái gì ngươi đều không thể lại làm ta giết ngươi, không có Vân Quang kiếm của ta, lệ khí liền không thể tinh lọc. Lấy tâm địa Bồ Tát này của ngươi, ngươi không bao giờ có thể tự sát được."
Ỷ vào Triệu Viễn Chu sẽ không động hắn, Trác Dực Thần lại một lần hôn y, khóe mắt bởi vì cảm xúc kích động, phiếm lệ quang.
Triệu Viễn Chu đã bị sốc bởi lời nói của Trác Dực Thần. Hiện tại trong đầu y một mảnh hỗn loạn, chờ đến lại lần nữa bị Trác Dực Thần sấn hư mà nhập, trực tiếp một cái tát đánh vào trên mặt Trác Dực Thần.
"Trác Dực Thần, ngươi bình tĩnh một chút, ta không biết ngươi đang nói cái gì. Ta sẽ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra." Nói xong dùng tay áo hung hăng mà cọ qua môi rồi bỏ đi như thể đang chạy trốn.
Trác Dực Thần bị Triệu Viễn Chu đánh xong cũng bình tĩnh lại, hiện tại Triệu Viễn Chu còn chưa cùng hắn tâm ý tương thông, là hắn nóng nảy, nhưng hắn không hối hận. Trở về lâu như vậy, nhìn đại yêu ở phía dưới mí mắt của mình mỗi ngày đi tới đi lui, đòi chết đòi sống, hắn đã đủ khắc chế, dù sao hiện tại chiếm tiện nghi chính là chính mình, bị đánh một cái tát cũng không lỗ.
Ngày hôm sau, mọi người nhìn vết tát chói lọi trên mặt Trác Dực Thần. Họ sửng sốt trong giây lát, kẻ nào táo bạo như vậy, dám đánh thẳng vào mặt Tiểu Trác đại nhân, hơn nữa vẫn là vả mặt.
Bạch Cửu thậm chí kinh hoảng thất thố, từ trong túi móc ra một đống dược phải bôi thuốc cho Trác Dực Thần.
Nhưng Trác Dực Thần rõ ràng tâm tình rất tốt, Văn Tiêu tiến lên quan tâm hắn cũng chỉ là cười cười nói không có việc gì, chỉ là không cẩn thận đụng phải.
Triệu Viễn Chu sắc mặt lạnh lùng, ngồi ở bên cạnh không nói một lời. Áp suất không khí xung quanh thấp đến mức người ta không dám thở.
Mọi người nhìn hai người trước mặt, hai mặt nhìn nhau, tự hỏi đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com