Nếu Trác Dực Thần trọng sinh 9
Thừa Hoàng vẫn chưa được tìm thấy, vì vậy bọn họ vẫn cần giải quyết vấn đề này trước.
Văn Tiêu hỏi Triệu Viễn Chu: "Chúng ta bây giờ cần đi tìm Thừa Hoàng, ngươi biết hắn ở đâu sao?"
"Trận pháp của Thừa Hoàng lấy người sống làm vật dẫn, hấp thụ năng lượng sinh mệnh mà nơi hội tụ năng lương cuối cùng chính là mắt trận. Thừa Hoàng ở đây." Triệu Viễn Chu lấy ra bản đồ, chỉ vào một chỗ ký hiệu phần đuôi nói.
"Đài quan sát thiên tượng." Văn Tiêu nhìn nơi Triệu Viễn Chu chỉ vào, có điều suy nghĩ.
Ở một góc của Thiên Đô, có một đài quan sát bị bỏ hoang trên tường thành, chính giữa có đài Nhật Thử. Đây đúng là nơi mà Triệu Viễn Chu đã vẽ trên bản đồ, là vị trí của Thừa Hoàng.
Triệu Viễn Chu và một hàng sáu người mã bất đình đề chạy đến đài quan sát. Nhưng giờ phút này, trên đài quan sát không có gì ngoại trừ một chiếc đồng hồ mặt trời với quầng sáng mờ nhạt.
Triệu Viễn Chu nhìn đồng hồ mặt trời, sắc mặt hơi thay đổi. Đồng hồ mặt trời này đối với mà nói thì y rất là quen thuộc.
Văn Tiêu cẩn thận đánh giá đồng hồ mặt trời, sau đó nhìn chung quanh, liền phát hiện có gì đó không ổn.
"Cái đồng hồ mặt trời này có vấn đề... Không phải dùng để tính giờ. Đồng hồ mặt trời có thể dùng để tính thời gian, nhưng nó chỉ có thể sử dụng vào ban ngày khi có ánh mặt trời chiếu vào. Nếu muốn tính giờ ban đêm, cần phối hợp với đồng hồ nước. Nhưng nơi này chỉ có đồng hồ mặt trời, không có đồng hồ nước."
"Chỉ là...... Vừa không phải là tính giờ, vậy đồng hồ mặt trời này dùng để làm gì?" Văn Tiêu còn chưa có kịp nghĩ ra.
Triệu Viễn Chu mở miệng giải đáp nghi hoặc trong lòng Văn Tiêu: "Đây là lối vào. Thừa Hoàng cố thủ trong mắt trận, đồng hồ mặt trời này là dùng để nối liền với mắt trận."
Triệu Viễn Chu nghiêm mặt nói: "Không thể tùy tiện xông vào. Lão gia hỏa Thừa Hoàng này sống quá lâu, tính tình cổ quái, toàn thân đều là oán khí. Hơn nữa hắn giết yêu giết người vô số, vơ vét cướp đoạt rất nhiều pháp bảo. Chúng ta ở trong địa bàn của hắn rất khó lòng phòng bị."
Trác Dực Thần nhìn đại yêu vẫn chưa liếc hắn một cái, vẫn còn tức giận vì chuyện ngày hôm qua, trong lòng đột nhiên nảy ra một kế hoạch, đối với Văn Tiêu nói: "Trong đồng hồ mặt trời không biết có cái gì nguy hiểm hay không. Tốt nhất chúng ta đừng hành động riêng lẻ. Văn Tiêu, ngươi không phải có tơ hồng sao? Phiền toái ngươi buộc cho chúng ta một cái đi."
Triệu Viễn Chu nghe vậy, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng.
Văn Tiêu cũng là cả kinh, chỉ chỉ Trác Dực Thần lại chỉ chỉ Triệu Viễn Chu, xác nhận: "Cho hắn...... Cùng với ngươi?"
Trác Dực Thần giải thích: "Ý ta là dùng dây trói yêu đem đại gia phân thành hai đội, buộc với nhau, phòng ngừa phân tán và đi lạc."
Văn Tiêu nhìn Trác Dực Thần một bộ vô tội thần sắc, tựa hồ không phải hắn cố ý khơi dậy trí tưởng tượng của mọi người. Văn Tiêu vô ngữ mà từ bên hông lấy ra dây trói yêu, sợi dây thừng màu đỏ quấn phù ngữ và tiền đồng đưa cho Trác Dực Thần.
Trác Dực Thần cầm lấy sợi dây trói yêu, vừa muốn đem tay của mình cùng Triệu Viễn Chu trói lại. Triệu Viễn Chu lập tức đổi vị trí với Văn Tiêu, trói tay y với tay Văn Tiêu.
Thấy mưu kế của mình không thành công, Trác Dực Thần có điểm thất vọng líu lưỡi, chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo cũng cùng Văn Tiêu trói cùng nhau.
Văn Tiêu nhìn trái nhìn phải, trong mắt hiện lên một tia giác ngộ.
Mọi người đều bị trói bằng dây thừng màu đỏ, Trác Dực Thần, Văn Tiêu cùng Triệu Viễn Chu cột vào cùng nhau. Bạch Cửu cùng Bùi Tư Tịnh cột vào cùng nhau.
Triệu Viễn Chu lại lệnh cho Anh Lỗi ở tại chỗ canh giữ nơi này, mọi người biến mất trước đồng hồ mặt trời.
Sau khi ba người tiến vào trận pháp, họ đi tới Thiên Hương Các. Nơi đây là chỗ cực ngợp trong vàng son náo nhiệt nhất ở Thiên Đô, rượu ngon mãn chước, tiêu cổ gió nam ấm áp, bọn nữ tử quần áo gợi cảm kết bè kết đội. Phong cách của họ hoặc lạnh lùng như tiên nữ trong ánh trăng, hoặc là diễm lệ như hoa mẫu đơn, hay là mày rậm mắt xanh phong tình dị vực, cái gì cần có đều có.
Lúc này các nàng đem Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu vây quanh ở chính giữa, vẫy chiếc khăn tay mềm mại trong tay, mang theo từng trận làn gió thơm, mi mục hàm tình, thanh âm kiều mềm, mỹ nhân dùng hết cả người thủ đoạn khiêu khích hai người.
Trác Dực Thần mặt không đổi sắc, lôi kéo hai người lui về phía sau một bước, để không bị mùi son phấn dày đặc vây quanh, mừng rỡ thanh tĩnh.
"Xem ra nơi này là Thiên Hương Các." Trác Dực Thần nói.
"A! Tiểu Trác đại nhân vẻ mặt nghiêm túc, nguyên lai cũng tới loại địa phương này, liền Thiên Hương Các đều biết." Triệu Viễn Chu ở bên cạnh trào phúng.
Trác Dực Thần nhìn đại yêu hôm nay cuối cùng cũng nói câu đầu tiên với hắn, trong lòng nảy lên một cổ ác thú vị, hài hước nói: "Như thế nào? Ngươi thực để ý sao?"
Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần, mạc danh sinh ra một cổ tà hỏa chính mình đều nói không rõ, sắc mặt không tốt nói: "Ta để ý cái gì? Cả Thiên Đô ai đều không biết Tiểu Trác nhân anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, có mấy cái hồng nhan tri kỷ thì cũng hết sức bình thường."
Nghe ra ngữ khí của y không đúng, thấy mình trêu chọc đến tàn nhẫn, Trác Dực Thần vội vàng giải thích: "Ta chỉ có đến lúc tra án, hơn nữa ta đã nếm qua đồ ngon rồi, sao còn có thể thích người khác được." Một bên nói một bên nhìn chằm chằm vào môi Triệu Viễn Chu, tựa như đang nhớ lại mùi vị của ngày hôm qua.
Triệu Viễn Chu bị hắn nhìn chằm chằm đến một trận phát mao, nhấp chặt môi, không nói một lời. Nếu không phải cùng Văn Tiêu cột lại, chỉ nghĩ quay đầu liền đi.
Văn Tiêu nghe Trác Dực Thần như đăng đồ tử mà lên tiếng, nhìn sắc mặt Triệu Viễn Chu càng ngày càng đen, còn có cái gì không rõ, chỉ là muốn lập tức cởi dây thừng trên tay, đem không gian để lại cho bọn họ, nề hà hiện tại thân còn ở trong trận pháp của Thừa Hoàng. Án còn không có phá, trong lòng yên lặng thở dài, đem đề tài quay lại quỹ đạo: "Tại sao chúng ta lại đột nhiên đến Thiên Hương Các?"
Triệu Viễn Chu trả lời nói: "Nơi này không phải Thiên Hương Các thực sự, mà là ảo cảnh do Thừa Hoàng dùng pháp thuật dựng lên. Nói chính xác, đây là ký ức của ai đó." Ngay sau đó ngón tay lướt qua mấy cái nữ tử trước mặt, chỉ hướng về phía nữ tử đang ở trên đài khiêu vũ, nói tiếp: "Ảo ảnh ở đây hẳn là ký ức của người nữ nhân trên sân khấu kia."
Trên sân khấu, một cái nữ tử phong tư lay động trên đầu cài những cành hoa mai tươi đẹp, đang nhẹ nhàng khởi vũ, âm thanh đàn sáo du dương, vũ bộ uyển chuyển tuyệt đẹp, thu hút sự chú ý của mọi người.
Đột nhiên, cảnh tượng trên sân khấu thay đổi, Chỉ Mai đang khiêu vũ trên đài đã đổi thành một mỹ nhân khác. Mỹ nhân kia mang một bông hoa mẫu đơn càng diễm lệ, ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
"Như thế nào không thấy?" Văn Tiêu hỏi.
Triệu Viễn Chu giơ tay chỉ một góc, "Ở đàng kia đâu."
Ký ức của Chỉ Mai dần hiện ra, ba người cũng hiểu được tiền căn hậu quả. Chỉ Mai không muốn để khuôn mặt mình già đi và mất đi tuổi thanh xuân, nên đã ước một điều ước với Thừa Hoàng, và tất cả những ai thực hiện điều ước, chấp niệm đều sẽ bị biến thành một con rối của Thừa Hoàng, để hắn điều khiển. Chứng tỏ kẻ giết người ở hiện trường quả thực là con rối Chỉ Mai. Mà Bùi Tư Hằng cũng là một trong những con rối của Thừa Hoàng, phụ trách giúp Chỉ Mai giải quyết tốt hậu quả.
Trác Dực Thần biết thời cơ không sai biệt lắm. Tiếp theo quả nhiên gặp được Bùi Tư Hằng tới cầu cứu, Bùi Tư Hằng mang theo bọn họ ba người đi đến chỗ Bùi Tư Tịnh. Thừa Hoàng đang chuẩn bị tấn công Bùi Tư Tịnh.
Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Triệu Viễn Chu dùng yêu lực đem Thừa Hoàng đánh bay.
Triệu Viễn Chu nhìn thấy bộ dáng chật vật của Thừa Hoàng, nhiệt tình chào hỏi: "Bất ngờ không? Tên già chết giẫm."
Thừa Hoàng cười lạnh: "Chu Yếm? Là rất ngoài ý muốn, không nghĩ tới ngươi vẫn là vô lễ như xưa."
"Ta cũng không nghĩ tới, ngươi lại cấu kết với Ly Luân?"
Thừa Hoàng giả ngu nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."
Triệu Viễn Chu vẻ mặt ghét bỏ mà chỉ vào Thừa Hoàng, "Kỹ thuật diễn quá của ngươi quá kém. Đồng hồ mặt trời này chính là bảo bối tâm can của Ly Luân. Với sự hiểu biết của ta về Ly Luân, hắn không thể vô duyên vô cơ đưa cho ngươi được. Nói xem nào, các ngươi đã có giao dịch dơ bẩn gì?"
Thừa Hoàng ngược lại có chút đắc ý: "Nếu ngươi đã hiểu rõ hắn đến vậy, sao không đoán thử xem?"
"Làm ngươi giúp hắn mở ra cửa Côn Luân, đúng không?"
Triệu Viễn Chu đáp đến mau, Thừa Hoàng hơi có sửng sốt, "Ngươi đoán không sai, Ly Luân đáp ứng đem bảo bối này tặng cho ta, yêu cầu chính là mở ra cửa Côn Luân. Rốt cuộc chỉ có loại yêu quái sống mấy vạn năm như ta mới có thể làm được."
Thừa Hoàng lười đến lại ôn chuyện, vung tay lên, một luồng ánh sáng trắng mạnh lao về phía mọi người, nhấc lên một làn sóng mãnh liệt. Trác Dực Thần lập tức dùng cánh tay bảo vệ Bạch Cửu và Bùi Tư Tịnh, Triệu Viễn Chu cùng Văn Tiêu tiến lên tấn công Thừa Hoàng. Hai người phối hợp ăn ý, Thừa Hoàng nhất thời rơi xuống hạ phong, lui về phía sau.
Văn Tiêu lạnh lùng nói: "Thừa Hoàng, lão yêu quái sống mấy vạn tuổi như ngươi, không lo dưỡng lão cho tốt, mà lại cưỡng ép mở ra cửa Côn Luân, tự tiện chạy đến nhân gian làm nhiều việc ác, giết hại người vô tội, ngươi có biết tội không?"
Thừa Hoàng dừng động tác, lộ ra biểu tình hoảng hốt.
"Ngươi là...... thần nữ Bạch Trạch?"
"Đúng vậy, Thừa Hoàng, ngươi tìm những người có ước muốn, mê hoặc tâm trí của họ, biến chấp niệm của họ thành con rối, sau đó điều khiển con rối giết người, hấp thụ sinh mệnh của người khác để thực hiện tâm nguyện của họ. Hôm nay ta tới đây chính là để thu phục ngươi. Theo ta về Tập Yêu Tư đền tội."
Bùi Tư Tịnh nghe vậy, đột nhiên ngơ ngẩn.
Cho nên, là Thừa Hoàng lợi dụng chấp niệm của Bùi Tư Hằng làm một con rối gỗ giống hệt diện mạo của đệ ấy. Sau đó lại thao túng con rối Bùi Tư Hằng đi giết người, lấy làm pháp trận, thực hiện tâm nguyện của Bùi Tư Hằng. Bùi Tư Hằng trở nên mạnh mẽ hơn như mong muốn, nhưng hắn cũng bị yêu pháp của Thừa Hoàng biến thành bộ dáng người không ra người, yêu không ra yêu.
Thừa Hoàng nhìn thấy Bùi Tư Tịnh giờ phút này mới lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, làm càn cười to, "Không sai, ngươi rốt cuộc đã hiểu. Thực ra kẻ giết người từ trước đến nay không phải là đệ đệ của ngươi. Mà là con rối gỗ do ta làm ra."
Nói xong, Thừa Hoàng đem Bùi Tư Hằng kéo qua, che ở trước mặt mình.
Trác Dực Thần nhìn con rối Bùi Tự Hằng bị Thừa Hoàng khống chế. Biết rằng đã đến lúc, lần này sẽ không để Triệu Viễn Chu lại hao phí ngàn năm tu vi tới cứu Bùi Tư Hằng. Ánh mắt đi vào bên cạnh đường phố, hắn tay mắt lanh lẹ cầm lấy con rối Sơ Đại thần nữ trên cùng. Đối với Thừa Hoàng quát: "Thừa Hoàng, giải trừ khống chế đối với Bùi Tư Hằng, nếu không ta sẽ vặn gãy cổ con rối này."
Thừa Hoàng sắc mặt đại biến, nhưng hắn vẫn không có lập tức buông tay, ngược lại tức giận nhìn Trác Dực Thần: "Nhân loại, nếu ngươi dám làm như vậy, ta sẽ bắt mọi người ở đây phải trả giá bằng mạng sống của mình."
Trác Dực Thần nghe uy hiếp của Thừa Hoàng, nghĩ chẳng lẽ còn phải dụng chiêu kia của Triệu Viễn Chu mới được, vì thế mắt một bế tâm một hoành, "Ngươi lại không buông tay, ta sẽ hôn nàng đó."
Tất cả mọi người đều bị kinh hãi trước sự vô liêm sỉ của Trác Dực Thần. Ngay cả Bạch Cửu, người bình thường luôn phi thường sùng bái Tiểu Trác đại nhân cũng cảm thấy bất lực, im lặng che mắt lại.
Quả nhiên, chiêu thức sát thương đã có tác dụng, Thừa Hoàng lập tức phủi tay ném Bùi Tư Hằng ra, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, giận dữ hét: "Hỗn trướng đồ vật! Không đem nàng trả lại cho ta! Các ngươi cũng đừng nghĩ thoát ra ngoài!"
Bùi Tư Tịnh tiến lên lập tức ôm lấy Bùi Tư Hằng, nức nở nói: "A Hằng, tỷ tỷ có lỗi với đệ, tất cả đều là lỗi của tỷ tỷ."
Bùi Tư Hằng cũng ôm lại Bùi Tư Tịnh, trấn an nói: "Không, tỷ tỷ không cần tự trách, người tuy không phải là đệ giết, nhưng tai họa xảy ra là do đệ. Là đệ đã giết chết nhiều sinh mạng vô tội như vậy, tỷ không có làm sai bất cứ điều gì cả, đệ chỉ mong tỷ tỷ, có thể tha thứ cho đệ, đừng trách đệ..."
Nước mắt của Bùi Tư Tịnh rơi như mưa, khóc không thành tiếng, ôm chặt lấy Bùi Tư Hằng.
Mà bên này, Văn Tiêu nhìn con rối trong tay Trác Dực Thần, nghi hoặc nhíu nhíu mày, "Con rối này... Ta từng đọc trong tranh sách các đời thần nữ mà sư phụ đưa cho ta... Nàng là sơ đại thần nữ."
Triệu Viễn Chu ngữ khí chế nhạo, "Thừa Hoàng, ngươi quan tâm đến con rối của Sơ Đại thần nữ như vậy, xem ra là có câu chuyện gì đó đằng sau a. Bây giờ ta cũng không nóng nảy đi ra ngoài, chỉ muốn nghe một chút giai thoại này mà thôi."
Thừa Hoàng biết bọn họ sẽ không thiện bãi cam hưu. Giơ tay niết quyết, một trận bạch quang lóe lên, "Nếu các ngươi muốn biết, vậy cho các ngươi xem thỏa thích."
Ảo cảnh thay đổi, mọi người đến trước cổng núi Côn Luân. Họ nhìn thấy Thừa Hoàng và Sơ Đại thần nữ cộng đồng chưởng quản Bạch Trạch lệnh, thống trị Đại Hoang. Nhưng ngày vui ngắn chẳng dài, thần nữ bị Phỉ gây thương tích, không sống được bao lâu. Thừa Hoàng lạm sát kẻ vô tội vì để thần nữ tục mệnh, cuối cùng bị thần nữ thu hồi một nửa Bạch Trạch lệnh.
Thừa Hoàng lấy lại tinh thần, biểu tình thống khổ.
"Ý của Thần nữ vốn là muốn phong ấn ta. Nhưng nàng ấy mặc dịch bệnh, pháp lực không đủ cho nên thất bại. Ta nhân lúc nàng ấy suy yếu mà bỏ trốn. Ta ẩn nấp ở bên trong Đại Hoang, nguyên bản còn muốn lén giết trộm yêu quái, để kéo dài tính mạng cho nàng ấy... "
Lời nói của Thừa Hoàng còn chưa nói xong, Bạch Cửu đã kinh ngạc đến ngắt lời hắn: "Vì người mình yêu thương mà giết hại người khác, ngươi điên cuồng quá rồi!"
Thừa Hoàng hừ lạnh một tiếng nói: "Ta chỉ hối hận là ta làm còn chưa đủ, vẫn là không thể cứu được nàng..."
Trác Dực Thần nhìn chấp niệm của Thừa Hoàng trước mắt, chỉ cảm thấy một trận thổn thức. Nếu là chính mình không có lão tổ tông hỗ trợ, hắn có thể sẽ rơi vào trạng thái điên loạn vô tận như Thừa Hoàng, chỉ cần có một chút hy vọng liền sẽ hận không thể khuynh tẫn sở hữu.
Văn Tiêu hỏi: "Ngươi giết người để cứu mạng thần nữ, nhưng thần nữ đã qua đời vì bệnh nhiều năm rồi. Sao bây giờ ngươi lại một lần nữa tàn sát người vô tội?"
"Xoay chuyển thời gian, nhìn lại năm tháng. Pháp khí đồng hồ mặt trời này có thể làm được, chỉ cần ta thõa mãn đủ nhiều nguyện vọng của phàm nhân, pháp khí này liền sẽ dần dần mạnh lên. Rồi sẽ có một ngày nó nhất định có thể xoay chuyển càn khôn, trở về quá khứ. Trở về thời điểm trước khi thần nữ không có bị ôn dịch lây nhiễm, trở lại khi mọi thứ còn chưa quá muộn..."
Triệu Viễn Chu đột nhiên phụt một tiếng, cười ha ha lên.
Thừa Hoàng cả giận nói: "Ngươi cười cái gì?
Triệu Viễn Chu nhìn Thừa Hoàng, cười nhạo nói: "Trở lại quá khứ? Xoay chuyển càn khôn? Ly Luân nói với ngươi như vậy à?"
Thừa Hoàng kiên định nói: "Không sai."
Triệu Viễn Chu lại hỏi: "Sao hắn lại đưa thứ này cho ngươi?"
Thừa Hoàng nhíu mày không vui: Bởi vì hắn muốn biết bí mật của Bạch Trạch lệnh."
Trác Dực Thần nhìn Thừa Hoàng với ánh mắt mang theo thương hại.
Triệu Viễn Chu lắc đầu nói: "Ngươi thật đáng thương, bị Ly Luân lừa rồi. Chiếc đồng hồ mặt trời này là pháp khí mà năm xưa ta và Ly Luân cùng nhau tìm thấy. Nó chỉ có một công năng, chính là lưu trữ ký ức, cũng không thể đảo ngược thời gian. Thế gian này hai giới người và yêu, núi và biển đến từ cùng một nguồn, tuyệt đối không thể có pháp khí nào che đậy càn khôn, nghịch chuyển số trời. Thừa Hoàng, kết cục đã định, quá khứ chính là quá khứ, không có cách nào xoay chuyển trời đất."
"Không có khả năng... Ha ha ha... Là ngươi lừa ta.... Là ngươi đang lừa ta!"
Thừa Hoàng đột nhiên cười ha ha lên, quanh thân yêu khí tùy theo dao động, trong lúc nhất thời mặt đất cũng rung chuyển dữ dội.
Triệu Viễn Chu mặt không đổi sắc: "Người lừa ngươi chính là Ly Luân."
Bạch Cửu thấy Thừa Hoàng đã đánh mất lý trí, vội vàng chạy tới cùng Bùi Tư Hằng cùng nhau nâng Bùi Tư Tịnh lên, lôi đi, "Bùi tỷ tỷ, Thừa Hoàng hình như bị kích thích nên mất trí rồi. Bây giờ Tiểu Trác ca cộng thêm đại yêu cũng không biết đánh thắng được không a, chúng ta nhanh chống trốn xa một chút."
Trác Dực Thần nhìn Thừa Hoàng điên cuồng, biết hiện tại chính mình khẳng định không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể dựa vào Bạch Trạch lệnh, hắn kéo qua Triệu Viễn Chu, "Triệu Viễn Chu, ở trong trí nhớ của Thừa Hoàng, có nói qua Bạch Trạch lệnh một phân thành hai, phân biệt cấp Bạch Trạch thần nữ cùng đại yêu mạnh nhất Đại Hoang cùng nhau chưởng quản. Ngươi nhớ lại thử xem, một nửa kia của Bạch Trạch lệnh đã đi đâu."
Triệu Viễn Chu trong đầu một trận hoảng hốt, bỗng nhiên một số ký ức vụn vỡ tràn vào đầu y. Lúc ấy Bạch Trạch lệnh của Triệu Uyển Nhi đang trên đường tìm kiếm Văn Tiêu, cảm ứng được sự tồn tại của Triệu Viễn Chu, vì thế một phân thành hai, một nửa rơi vào giữa trán Văn Tiêu, một nửa kia thì theo cánh tay của Triệu Viễn Chu mà đi, du tẩu đến sau tai y. Chỉ là khi đó y đang đứng ở trạng thái mất khống chế cho nên trí nhớ cũng không hoàn chỉnh.
"Nguyên lai... Nguyên lai một nửa kia của Bạch Trạch lệnh là ở chỗ của ta." Triệu Viễn Chu nhìn về phía Văn Tiêu.
Văn Tiêu nhìn vào ánh mắt Triệu Viễn Chu, đầu tiên là ngẩn ra, theo sau liền hiểu ý tứ của y.
Hai người ánh mắt chạm nhau, đôi tay niết quyết, ăn ý niệm ra lời thề: "Ban ơn cho vạn vật. Bách ác bất xâm. Đồng tâm cộng lực, thề bảo vệ Đại Hoang."
Vừa dứt lời, kim quang bùng lên, nhưng ký tự tiểu triện văn màu vàng lần lượt bay ra từ trên người của Triệu Viễn Chu cùng Văn Tiêu, lơ lửng trên đầu bọn họ. Văn Tiêu nhắm mắt lại, lần đầu tiên nàng cuối cùng cũng cảm nhận được sức mạnh thần lực của Bạch Trạch thần, đó là một cổ lực lượng bàng bạc hồn hậu, cường đại mà thuần khiết, cuồn cuộn không ngừng.
Kể từ khi khai thiên lập địa, tên của tất cả yêu quái sinh ra đều xuất hiện dưới dạng kim sắc tiểu triện văn tụ lớn lớn nhỏ nhỏ, giờ phút này xoay quanh và bay múa, dần dần hòa nhập vào nhau. Cuối cùng, trên bầu trời chỉ còn lại bốn chữ: "Bạch Trạch sắc lệnh."
Kim sắc tiểu triện văn bay xung quanh Triệu Viễn Chu cùng Văn Tiêu một lát, cuối cùng một phân thành hai, "Bạch Trạch" ngưng tụ thành một phen đoản tiêu, từ từ rơi vào tay Văn Tiêu, "Sắc lệnh" tắc hóa thành một lá bùa vàng, quấn quanh ở trên cổ tay Triệu Viễn Chu. Khi Văn Tiêu lại mở mắt ra, trong mắt đột nhiên biến thành màu vàng bắt mắt.
Theo tiếng tiêu vang lên, lá bùa vàng trên cổ tay Thừa Hoàng đi theo tiếng tiêu triệu hoán, từ từ mở rộng và lan rộng ra từ cổ tay. Đầy trời kim sắc tiểu triện biến mất, quang mang rút đi, nhưng Văn Tiêu cùng Triệu Viễn Chu giật mình phát hiện, Thừa Hoàng thế nhưng không có bị phong ấn, còn lưu lại tại chỗ.
Vẻ mặt hắn đầy bi thương, đôi mắt dường như đã chết.
Văn Tiêu hoang mang nói: "Sao có thể như vậy được? Không phải hắn nên bị phong ấn đưa đến nơi hắn sinh ra sao? Chẳng lẽ hắn sống quá lâu rồi, Bạch Trạch lệnh đã không còn tác dụng với hắn nữa?"
Trác Dực Thần đi lên trước, cầm lấy bàn tay đã biến thành gỗ của Thừa Hoàng nói: "Hắn cũng là con rối gỗ, hai chữ chấp niệm, không chỉ vây khốn phàm nhân, cũng vây khốn cả thần tiên a."
Bạch Cửu thở dài một hơi, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn bốn phía, cả kinh nói: "Không đúng? Đã giải quyết Thừa Hoàng rồi, nhưng tại sao ảo ảnh trong đồng hồ mặt trời này vẫn chưa tiêu tan?"
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Viễn Chu.
Triệu Viễn Chu lập tức chỉ vào Văn Tiêu: "Ta không có cách nào nhưng thần nữ đại nhân có."
Văn Tiêu chỉ chỉ chính mình, nghi hoặc nói: "Ta á?"
"Lối ra của đồng hồ mặt trời thực ra không khó tìm. Đôi mắt vàng của Bạch Trạch có thể phá hết thảy mọi ảo cảnh, có thể giải hết thảy ảo ảnh dối trá, kỳ thật là càng lợi hại hơn Phá Huyễn Chân Nhãn nhiều........ Ngươi mang sực mạnh của Bạch Trạch thần nữ, điều động sức mạnh trong huyết mạch của ngươi, theo ý mà tới là có thể nhìn thấy sự thật."
"Theo ý mà tới, nhìn thấy sự thật......." Văn Tiêu lẩm bẩm và lặp lại, như thể cảm thấy điều gì đó, nàng nhắm mắt lại và mở chúng ra, con ngươi vàng của nàng lóe lên, và lối ra xuất hiện.
Ánh trăng như nước, ngân hà treo cao, sau khi giải quyết xong chuyện của Thừa Hoàng, mọi người trở lại Tập Yêu Tư.
Trác Dực Thần đi vào bên hồ nước, thả người nhảy vào trong nước, đi vào đáy ao, quả nhiên nhìn thấy một viên đá Ngũ Sắc, hắn đem đã Ngũ Sắc vớt ra, để vào trong túi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com