Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Nếu Trác Dực Thần trọng sinh - phiên ngoại 1

Khi Trác Dực Thần mang theo Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu trở lại Sùng Võ Doanh, Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi cơ bản đã kết thúc trận chiến, chỉ bị thương nhẹ, nhưng cũng không đáng lo ngại.

Khi Triệu Viễn Chu xuất hiện trước mặt mọi người với mái tóc trắng và quần áo màu trắng, lại dẫn tới mọi người một trận kinh hô. Thật sự là hiện tại bộ dáng của hắn quá mức ấu thái, thời kỳ Triệu Viễn Chu là đại yêu, khí thế mười phần, ánh mắt uy hiếp, người bình thường cũng không dám cùng hắn đối diện.

Nhưng hiện tại, hai mắt tròn xoe, mái tóc bạc trắng chỉ dài đến thắt lưng, bởi vì không có vấn tóc hơi hơi rối tung, thế nhưng nhiều một đáng yêu.

Sự tình kết thúc, mọi người trở lại Tập Yêu Tư.

Bạch Cửu và Anh Lỗi tụ tập xung quanh Triệu Viễn Chu, Anh Lỗi càng là thượng thủ đi sờ tóc của Triệu Viễn Chu, tấm tắc bảo lạ.

Trác Dực Thần đem Anh Lỗi tay xoá sạch, một phen vớt quá Triệu Viễn Chu, khóa ở trong lòng ngực của mình.

Anh Lỗi phiết hạ miệng, mắt trợn trắng, lẩm bẩm nói: "Tiểu Trác đại nhân thật nhỏ mọn, tóc đều không cho sờ."

Bùi Tư Tịnh hỏi: "Tình huống hiện tại của hắn là như thế nào? Như thế nào giống như thu nhỏ?"

Trác Dực Thần chạm vào mái tóc xù của Triệu Viễn Chu, giải thích: "Phượng châu và Hoàng châu bị hắn hấp thu, Thân thể ban đầu của hắn đã hủy. Bây giờ hắn là Chu Yếm mới, không còn là vật chứa lệ khí nữa."

Bạch Cửu cười nói: "Vậy thì tốt quá, đại yêu rốt cuộc sẽ không bị mất khống chế, hơn nữa đại yêu như vậy rất đáng yêu a, một chút cũng không đáng sợ."

Triệu Viễn Chu hé miệng, ác liệt dọa Bạch Cửu, "Oa!" Bạch Cửu bị dọa đến lui ra phía sau một bước.

"Tiểu bạch thỏ, còn nói không sợ, này ngươi liền bị dọa rồi a." Triệu Viễn Chu xem trò đùa dai thành công, vui vẻ cười nói.

Bạch Cửu thấy chính mình thật mất mặt, mạnh miệng nói: "Ta này không gọi là bị dọa đến, ta là nhường ngươi thôi."

Triệu Viễn Chu cười cười không nói lời nào.

Anh Lỗi nhìn tóc của Triệu Viễn Chu, trong lòng phát ngứa, "Triệu Viễn Chu, tóc của ngươi cứ luôn xõa ra cũng không tốt, ta tới cột tóc lại cho ngươi."

Triệu Viễn Chu lắc lắc đầu, y quả thực cảm thấy tóc mình có chút rườm rà, vì thế đáp: "Hảo a, Anh Lỗi, ngươi thắt cho ta kiểu tóc giống ngươi đi, trước kia Anh Chiêu liền thắt cho ta loại kiểu tóc này."

Anh Lỗi cười hì hì nhìn Triệu Viễn Chu ngồi ở trước mặt hắn, bắt đầu cột tóc cho y.

Trác Dực Thần ngồi ở bên cạnh Triệu Viễn Chu, nghiêm túc học tập thủ pháp của Anh Lỗi, nghĩ khi học xong về sau liền từ chính mình tới cột tóc cho y.

Bóng đêm buông xuống, hôm nay đại gia tiêu hao đều rất lớn, sớm liền đi nghỉ ngơi. Ánh trăng mát lạnh chiếu rọi trong sân, Triệu Viễn Chu rúc vào trong lòng ngực  của Trác Dực Thần ngồi ở dưới tàng cây.

Trác Dực Thần ôm lấy người trước mắt mất mà tìm lại, nhất thời có chút nghĩ mà sợ, không tự giác tăng thêm lực đạo, muốn đem người ôm đến càng khẩn.

Triệu Viễn Chu cảm nhận được sự bất an của Trác Dực Thần, liền nắm tay hắn an ủi.

Trác Dực Thần đột nhiên mở miệng, "Viễn Chu, chúng ta rời đi Tập Yêu Tư đi!"

Triệu Viễn Chu có chút kinh ngạc, "Cái gì?"

Trác Dực Thần đem người chuyển hướng sang đối diện với mình, cười nói: "Hiện tại Sùng Võ Doanh đã huỷ diệt, Bạch Trạch lệnh cũng hợp hai làm một, Tập Yêu Tư từ Bùi Tư Tịnh tới chưởng quản so với ta càng thích hợp, hơn nữa Bạch Cửu và Anh Lỗi còn có Văn Tiêu bọn họ cũng ở, cơ bản sẽ không có vấn đề. Cả đời này của ngươi bị lệ khí sở khống, không thể chọn, đem bản thân vây với một chỗ. Hiện tại ngươi có thể chọn, ta mang ngươi rời đi Tập Yêu Tư, đi xem sơn xuyên hồ hải, đi nếm nhân gian trăm vị, được không?"

Triệu Viễn Chu có chút cảm động, "Tiểu Trác, cả đời này của ta duy nhất được lựa chọn chính là lựa chọn ngươi, cũng bởi vì ngươi, ta có càng nhiều lựa chọn."

Hai người ăn ý cười, không nói gì.

Ngày hôm sau, hai người hướng mọi người chào từ biệt, dưới ánh mắt lưu luyến không rời của Bạch Cửu, Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu cộng kỵ một con ngựa rời đi Thiên Đô Thành, từ đây trời cao biển rộng, hai người đồng du.

Bùi Tư Tịnh chưởng quản Tập Yêu Tư, Văn Tiêu tắc phụ tá nàng. Mỗi khi một chỗ Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần liền sẽ gửi tới thư từ, sau đó mang thêm một ít đặc sản địa phương, chơi vui và ăn ngon, nhìn hoạt bát đại yêu trong tin, Văn Tiêu cũng là một trận vui mừng. Đại yêu năm đó nội tâm vỡ nát chung quy là bị tình yêu cảm hóa, mọc ra máu thịt mới.

Hôm nay Văn Tiêu cũng nhận được một lá thư của Trác Dực Thần, nàng cầm đi vào trong đình, mở thư ra không tự giác nhíu mày.

Bùi Tư Tịnh nhìn đến dáng vẻ lo lắng của Văn Tiêu, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy? Trong thư viết cái gì?"

Văn Tiêu đem thư đưa cho Bùi Tư Tịnh, nói: "Tiểu Trác nói bọn họ phải trở về, thân thể  đại yêu xảy ra vấn đề, để Tiểu Cửu nhìn xem."

Bạch Cửu kinh hỉ nói: "Tiểu Trác ca trở về, thật tốt quá." Ngay sau đó nghe được thân thể Triệu Viễn Chu xảy ra vấn đề, lại có chút lo lắng, "Không biết đại yêu lại xảy ra chuyện gì? Chờ hắn trở về ta phải tra xét thật ký cho hắn."

Ba ngày sau, Trác Dực Thần lái một chiếc xe ngựa đi tới cửa Tập Yêu Tư, mọi người đều đã sớm biết được tin tức hắn phải trở về, đều ở cửa chờ bọn họ.

Văn Tiêu nhìn thấy Trác Dực Thần lái một chiếc xe ngựa trở về, không khỏi càng thêm lo lắng. Chẳng lẽ Triệu Viễn Chu lại suy yếu đến vậy sao? Liền cưỡi ngựa đều làm không được.

Ngay sau đó liền thấy Trác Dực Thần nhảy xuống xe ngựa muốn đi đỡ người ngồi ở trên xe ngựa xuống. Chỉ nhìn thấy một bóng người tuyết trắng nhanh chóng vén rèm, một phen mở ra bàn tay Trác Dực Thần muốn dìu y, nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, vẫy vẫy tay, "Hải, các bằng hữu của ta, các ngươi có khỏe không? Có nhớ ta không?"

Văn Tiêu nhìn Triệu Viễn Chu tung tăng nhảy nhót trước mắt, nào có nửa phần suy yếu bộ dáng, thậm chí còn có điểm béo, đỡ trán trừng mắt nhìn Trác Dực Thần liếc mắt một cái, hại nàng lo lắng nửa ngày.

Trác Dực Thần lúc này vẻ mặt khẩn trương, đi lên đỡ lấy Triệu Viễn Chu, oán trách nói: "Ngươi cẩn thận một chút, không phải là lúc ngươi cảm thấy khó chịu sao?"

Triệu Viễn Chu nhìn bộ dáng Trác Dực Thần đại kinh tiểu quái, vô ngữ nói: "Tiểu Trác, ngươi xem ta không sao mà, lần trước nhất định là ăn không ngon, mới khó chịu, hiện tại ta không cảm thấy khó chịu chút nào."

Bùi Tư Tịnh khụ một tiếng, "Trác đại nhân, Triệu Viễn Chu, chúng ta vẫn là vào trước đi, ngoài cửa lớn người rất nhiều."

Trải qua Bùi Tư Tịnh nhắc nhở, mọi người mới phát hiện bá tánh qua đường đều dừng lại, từng cái đều duỗi trường cổ muốn nhìn đã xảy ra cái gì, làm Tập Yêu Tư hôm nay trở nên náo nhiệt như vậy.

Đoàn người xấu hổ tiến vào trong Tập Yêu Tư, lúc này đã đến giờ ăn trưa, Anh Lỗi đã chuẩn bị sẵn bữa trưa, liền vì nghênh đón sự xuất hiện của Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu.

Mọi người đang ngồi quanh bàn ăn, vui cười đùa giỡn, phảng phất về tới năm đó mới vừa tề tựu.

Anh Lỗi bưng một nồi đồ ăn đặt tới trước mặt Triệu Viễn Chu, đắc ý nói: "Đại yêu, biết các ngươi sắp về nên sáng nay ta cố ý đi chợ mua đồ ăn. Con cá hồi này chính là mới vừa vớt lên, rất tươi, ngươi mau nếm thử."

Triệu Viễn Chu nhìn con cá hồi trước mặt, một mùi cá tanh đâm vào xoang mũi y, làm y nhịn không được buồn nôn, y che miệng lại nhanh chóng đứng lên, chạy đến bên gốc cây phun ra, nhưng bởi vì trong bụng trống trơn, chỉ phun ra một ít toan thủy.

Trác Dực Thần cũng đứng dậy đi đến bên người vỗ lưng cho y, hy vọng có thể giảm bớt thống khổ của y, thần sắc thập phần lo lắng.

Mọi người bị biến cố này chỉnh sửng sốt, Anh Lỗi hoài nghi nhìn cá hồi, chẳng lẽ cá của hắn không tươi? Không đúng a, ta nhìn người bán cá vớt lên a.

Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng nôn xong, được Trác Dực Thần nâng trở lại chỗ ngồi, cá đã bị Văn Tiêu cầm đi, Trác Dực Thần uy cho y nước miếng, để y súc miệng.

Văn Tiêu hỏi: "Đây là làm sao vậy, Sao lại nôn đến nghiêm trọng như vậy?"

Trác Dực Thần nhíu chặt mi, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết. Một tháng đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, lúc đầu hắn ăn gì cũng nôn ra, may mắn thay hắn là yêu quái, không cần ăn gì. Nhưng cả người cũng luôn uể oải, đại phu của nhân gian không xem được cho yêu, cho nên mới trở về muốn cho Tiểu Cửu nhìn xem."

Bạch Cửu bước tới trước mặt Triệu Viễn Chu, cầm lấy y tay bắt mạch, khiếp sợ mở miệng: "Mạch này ấn chi lưu lợi khéo đưa đẩy, là hỉ mạch a! Không phải, đại yêu ngươi thế nhưng là nữ nhân!"

Triệu Viễn Chu vô ngữ nhìn Bạch Cửu, "Tiểu bạch thỏ, ngươi đang nói bậy gì đó? Ta là nam hay nữ ngươi nhìn không ra tới sao?"

Bạch Cửu vô tội nói: "Nhưng ngươi xác thật mang thai a, đã hơn hai tháng, chuyện ngươi ăn gì cũng nôn là do thai nghén nha!"

Trác Dực Thần đã bị cả kinh nói không ra lời, trong đầu nhất thời đình chỉ tự hỏi, mãn đầu óc đều là Triệu Viễn Chu thế nhưng mang thai.

Văn Tiêu đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng nói: "Trước kia trong sách ta từng thấy qua, hùng Phượng thư Hoàng, sau đó Phượng cùng Hoàng hòa hợp nhất thể, gọi chung Phượng Hoàng, lưỡng tính đồng thể. Triệu Viễn Chu, ngươi hiện tại là nửa chỉ Phượng Hoàng, cho nên hẳn là có thể mang thai, chẳng qua hai ngươi sinh ra tới hài tử sẽ là chủng loại gì a!"

Triệu Viễn Chu không thể tin tưởng sờ bụng nhỏ của mình, nơi này thế nhưng có cái hài tử, là hài tử của y và Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần tựa hồ đã kịp phản ứng, kinh hỉ thật lớn bao phủ hắn, làm hắn không tự giác lộ ra cười ngây ngô, tay bao trùm ở trên tay Triệu Viễn Chu, vuốt bụng nhỏ của y.

Văn Tiêu đã bắt đầu lẩm bẩm nói: "Tiểu y phục, giày nhỏ, tã... Ai u, những thứ này ta phải chuẩn bị trước." Nói xong liền kéo Bùi Tư Tịnh đi ra ngoài mua sắm.

Anh Lỗi đã vào phòng bếp nghiên cứu thực đơn trong thời gian mang thai, trước khi rời đi còn đem Bạch Cửu đi, mỹ kỳ danh rằng yêu cầu cái này đại phu chỉ đạo dựng phu có cái gì ăn kiêng.

Triệu Viễn Chu nhìn trước bàn ăn liền thừa y cùng Trác Dực Thần, vô ngữ nói: "Đến mức này sao? Không phải chỉ là mang thai thôi sao? Bọn họ ngay cả cơm cũng không ăn."

Trác Dực Thần sủng nịch nhìn Triệu Viễn Chu, cười nói: "Bọn họ không ăn, chúng ta ăn có được hay không?"

Triệu Viễn Chu nhìn bàn ăn đều đầy đủ sắc hương vị đồ ăn, không hề muốn ăn, phiết miệng nói: "Ta không muốn ăn, ta muốn ăn quả đào."

Trác Dực Thần đối Triệu Viễn Chu luôn luôn là muốn ngôi sao không cho ánh trăng, huống chi là đại yêu đang mang thai, "Được được được, ta đi mua đào cho ngươi ăn."

Triệu Viễn Chu mang thai mấy tháng, Tập Yêu Tư trông gà hoá cuốc. Cung Liệt Ảnh của Bùi Tư Tịnh bị Văn Tiêu tịch thu, chỉ có ra Tập Yêu Tư mới trả lại cho nàng. Vân Quang kiếm của Trác Dực Thần càng là bị phóng tới trong kho binh khí, phỏng chừng một chốc là sẽ không trở lại bên người chủ nhân.

Trác Dực Thần một tấc cũng không rời đi theo Triệu Viễn Chu, ước gì có thể dùng dây trói lại.

Tính tình Triệu Viễn Chu đã sớm bị Trác Dực Thần dưỡng vô pháp vô thiên, trước mấy tháng còn thành thành thật thật ở Tập Yêu Tư đại môn không ra nhị môn không mại, mặt sau thật sự là ngốc nị một lòng chỉ nghĩ đi ra ngoài chơi.

Trác Dực Thần không hề có biện pháp, chỉ có thể lo lắng đề phòng đi theo ra cửa, sợ y va phải đập phải, coi y như một con búp bê sứ.

Triệu Viễn Chu lúc này đã hơn sáu tháng, nhưng bởi vì y thường xuyên áo choàng, hơn nữa dáng người thon gầy, bụng chỉ lộ ra một chút đường cong, không nhìn kỹ sẽ không thể biết bên trong có một hài tử. Y bất đắc dĩ nhìn Trác Dực Thần bộ dáng thật cẩn thận, nhịn không được mở miệng nói: "Tiểu Trác, ngươi không cần cẩn thận đến như vậy. Tiểu Cửu nói, hiện tại mọi chuyện đều bình thường, sức khỏe của ta rất tốt."

Trác Dực Thần căn bản không dám thả lỏng, "Bên ngoài hôm nay nhiều người như vậy, đụng vào ngươi làm sao bây giờ, vẫn là phải cẩn thận điểm."

Triệu Viễn Chu thấy khuyên bảo không có hiệu quả, nội tâm thở dài một tiếng, cũng tùy hắn. Hiện tại mỗi người  của Tập Yêu Tư đều đem y thành búp bê sứ, phỏng chừng chỉ có sinh mới có thể thái bình.

Đảo mắt thời gian bay nhanh, Triệu Viễn Chu đã hoài thai mười tháng, lập tức liền phải lâm bồn, cùng thế gian nữ tử bất đồng, Bụng của Triệu Viễn Chu chỉ phồng lên một cái nho nhỏ độ cung, dường như ăn no căng. Nhưng Bạch Cửu bắt mạch sau nói là hết thảy bình thường, rốt cuộc bọn họ cũng chưa gặp qua yêu là sinh dục như thế nào, ngay cả Triệu Viễn Chu đều là thiên sinh địa dưỡng, căn bản không có cha mẹ nói cho biết, cho nên cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Hôm nay trong lúc Triệu Viễn Chu ngủ mơ, cảm thấy bụng quặn thắt, có rất nhỏ đau đớn. Mới đầu y cũng không đi để ý tới, lúc sau càng ngày càng đau, y nhịn không được rên rỉ ra tiếng, đánh thức Trác Dực Thần bên cạnh.

Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu đau đớn, hoảng loạn hỏi: "Viễn Chu, ngươi sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"

Triệu Viễn Chu gắt gao nắm chặt chăn, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, miễn cưỡng mở miệng nói: "Tiểu Trác, ta cảm thấy ta hẳn là muốn sinh."

"Cái gì? Ngươi đừng sợ, ta đi kêu Tiểu Cửu cùng Văn Tiêu bọn họ." Trác Dực Thần tùy ý khoác kiện áo khoác, giày đều đi nhầm, lao ra phòng đi gọi người.

Mà Triệu Viễn Chu cảm giác như có thứ gì đó từ dưới thân chảy ra, y nâng chân lên dùng lực, một quả trứng bị bài xuất ra bên ngoài cơ thể, dừng ở trên giường.

Nhưng vẫn chưa kết thúc, Triệu Viễn Chu vẫn cảm giác trong bụng đau đớn, theo lực đạo, hạ thân lại bài xuất một quả trứng, Triệu Viễn Chu phảng phất hư thoát, nằm ở trên giường, há mồm thở dốc, chậm rãi nhắm mắt khôi phục thể lực.

Trác Dực Thần đem mọi người gọi tới liền nhìn đến Triệu Viễn Chu vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó, trong lòng trào ra một trận hoảng loạn, không ngừng kêu gọi: "Triệu Viễn Chu, Triệu Viễn Chu, ngươi nhìn ta đi. Triệu Viễn Chu ngươi không được có việc gì a, ta không cần hài tử, ta chỉ cần ngươi, Triệu Viễn Chu, ngươi nhìn ta đi..."

Triệu Viễn Chu vốn dĩ đã muốn ngủ rồi, bị Trác Dực Thần kêu một trận phiền lòng, một cái tát chụp tới trên mặt Trác Dực Thần, không kiên nhẫn nói: "Ồn muốn chết, nhanh chóng đem hai quả trứng ở cuối giường đi rửa sạch, ta buồn ngủ muốn chết."

Trác Dực Thần tuy rằng bị đánh một cái tát, nhưng biết Triệu Viễn Chu không có việc gì, trái tim cũng là thả lại trong bụng, lúc này mới quay đầu nhìn về phía cuối giường, có hai quả trứng tròn, một quả lửa đỏ, mơ hồ tản ra sóng nhiệt, một quả băng lam, tản ra vô tận hàn khí.

Văn Tiêu tiến lên bọc hai quả trứng vào tiểu áo bông đã chuẩn bị sẵn, trong mắt ngăn không được vui mừng, không ngờ tuổi còn trẻ như vậy nàng đã trở thành cô nãi nãi.

Trác Dực Thần thu thập thoải mái thanh tân cho Triệu Viễn Chu, để y tiếp tục ngủ, còn mình thì lại ngủ không được, liền nhìn chằm chằm y cho đến rạng sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com