Nếu Trác Dực Thần trọng sinh - phiên ngoại 2
Chờ đến khi Triệu Viễn Chu tỉnh ngủ, nhìn thấy chính là Trác Dực Thần mang theo đôi mắt tràn đầy tơ máu, hai quầng thâm lớn dưới mắt, cùng với một bàn tay chói lọi trên mặt.
Triệu Viễn Chu buồn cười xoa xoa khuôn mặt trong một đêm tang thương không ít, nói: "Tiểu Trác, ngươi đây là một đêm không ngủ a! Đây là ai đánh?"
Trác Dực Thần bất đắc dĩ bắt lấy bàn tay đang tác quái của Triệu Viễn Chu, "Này không phải là do kẻ không có lương tâm nào đó đánh sao? Ngươi ngủ ngon thật ngon giấc. Ta đi gọi người, trở về liền nhìn thấy ngươi bất động, hồn đều dọa không có."
Triệu Viễn Chu củng tiến vào trong lòng ngực của Trác Dực Thần, hôn hôn mặt hắn, dỗ dành: "Tiểu Trác, thực xin lỗi. Ngày hôm qua ta sinh xong quá mệt mỏi, quá buồn ngủ nên ta ngủ quên mất."
Trác Dực Thần ôm sát Triệu Viễn Chu vào trong lòng ngực, "Ta không trách ngươi, ta chỉ là nghĩ mà sợ. Nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện gì, ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Không sao, luôn có nhân gian một hai phong, điền ta mười vạn tám ngàn mộng, ngươi chính là một hai phong kia của ta, sao ta nỡ bỏ rời xa ngươi chứ." Triệu Viễn Chu bỗng chốc ngẩng đầu, đứng dậy tìm kiếm, "Trứng của ta đâu?"
Trác Dực Thần kéo y về trong lòng ngực, "Ở chỗ Văn Tiêu! Ngày hôm qua binh hoang mã loạn, Văn Tiêu mang đi nhìn."
Triệu Viễn Chu yên tâm nằm xuống, đáp: "Được rồi, vậy ngươi lại bồi ta ngủ một lát đi, ta vẫn còn buồn ngủ quá a."
Trác Dực Thần sờ sờ đầu y, thấp giọng dỗ dành: "Ngủ đi, ta cùng ngươi." Nói xong chính mình cũng nhắm hai mắt lại. Ngày hôm qua một đêm chưa ngủ liền sợ Triệu Viễn Chu xảy ra chuyện, hiện tại thấy y đã không sao, tinh thần căng chặt đột nhiên lơi lỏng, mệt mỏi tùy theo mà đến, chậm rãi lâm vào ngủ say.
Tất cả mọi người đều biết hôm qua Triệu Viễn Chu tiêu hao thật lớn, cũng không quấy rầy bọn họ. Chờ đến hai người chân chính thanh tỉnh, cũng đã là giờ ăn trưa.
Dù sao Triệu Viễn Chu cũng là đại yêu, không giống như những nữ tử phàm nhân bình thường mất nửa cái mạng vì sinh con. Ngày hôm sau đã cơ bản khôi phục, hai người thu thập thỏa đáng, đi vào trong sảnh.
Triệu Viễn Chu đi tới, liền nhìn thấy Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh một người ôm một quả trứng, Anh Lỗi và Bạch Cửu thì tò mò vây quanh ở bên cạnh, chọc chọc cái này, chọc chọc cái kia, lập tức nhanh hơn bước chân, muốn đi xem trứng mà mình trăm cay ngàn đắng sinh ra rốt cuộc trông như thế nào. Ngày hôm qua quá mệt nhọc, cũng chưa chú ý.
Văn Tiêu đám người chú ý tới Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần, không khỏi hỏi: "Triệu Viễn Chu, thân thể của ngươi vừa mới sinh sản xong, đã không có việc gì sao? Yêu quái các ngươi không cần ở cữ a?"
Triệu Viễn Chu vô ngữ nhìn Văn Tiêu "Văn Tiêu, nói như thế nào ta cũng là chỉ đại yêu, năng lực khôi phục ta vẫn là có."
Văn Tiêu có điểm tiếc hận. Được rồi, những cái như táo đỏ, đường đỏ mà nàng mua xem ra là không được sử dụng.
Trác Dực Thần cũng giống như Triệu Viễn Chu. Ngày hôm qua chỉ lo quan tâm Triệu Viễn Chu, trứng trông như thế nào, hắn là một chút không thấy rõ. Lúc này bước tới nhận lấy quả trứng màu xanh băng trong tay Bùi Tư Tịnh, cảm nhận được sinh mệnh lực trong trứng, một cổ làm cha tự hào cảm đột nhiên sinh ra, không tự giác lộ ra ngây ngô cười. Trứng do Triệu Viễn Chu sinh chính là đẹp.
Triệu Viễn Chu nhìn hai quả trứng trước mặt, chỉ cảm thấy đau đầu, y nhìn về phía Trác Dực Thần, hỏi: "Tiểu Trác, trứng này muốn ấp như thế nào a? Ta không biết nha. Ta là trời sinh, ta cũng chưa gặp qua yêu là sinh như thế nào?"
Trác Dực Thần hiển nhiên bị câu hỏi của Triệu Viễn Chu làm cho sửng sốt, vô thố nói: "Ta cũng không biết a. Trước kia ta là người a!"
Hai người đồng thời nhìn về phía hiện trường một chỉ yêu khác, Anh Lỗi.
Anh Lỗi tiếp thu đến hai người ánh mắt tẩy lễ, vốn đang vui tươi hớn hở, một chút thu hồi tươi cười, vẻ mặt không thể hiểu được, "Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta dựa theo nhân loại tuổi tác tới tính mới mười tám mà thôi. Ta có thể biết được như thế nào để ấp trứng sao?"
Anh Lỗi vuốt cằm tự hỏi, đề nghị nói: "Nếu không đi hỏi ông nội của ta, người sống lâu, còn đem ta nuôi lớn, khẳng định là người biết."
Triệu Viễn Chu tự hỏi một cái chớp mắt, đáp: "Đúng vậy, vẫn là phải đi hỏi Anh Chiêu."
Trác Dực Thần cảm thấy có chút sợ hãi, Anh Chiêu đối với hắn là không thích, dù sao cũng là hắn củng nhân gia cải trắng, làm không tốt như thế nào đánh hắn đâu! Nhưng vì cục cưng của mình, cùng lắm thì chính là bị đánh, nhẫn nhẫn liền qua, "Chuyện đó không nên chậm trễ, chúng ta về Côn Luân."
Bùi Tư Tịnh bởi vì còn có sự vụ của Tập Yêu Tư, không thể đi cùng. Bạch Cửu hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, phải về nhà cùng người nhà, cũng không đi theo. Cuối cùng chính là Văn Tiêu, Anh Lỗi, Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu bốn người trở về.
Triệu Viễn Chu lấy ra Sơn Hải Thốn Cảnh, sương khói tràn ngập bao phủ mọi người, đảo mắt đã đi vào trước của thần miếu núi Côn Luân.
Anh Lỗi hô to rồi chạy về phía thần miếu, "Gia gia, gia gia, con đã trở về."
Anh Chiêu nghe được tiếng kêu của Anh Lỗi, cũng vội vàng từ phòng trong đi ra. Rất xa liền nhìn đến thân ảnh vui sướng của Anh Lỗi, không tự giác lộ ra tươi cười, bị Anh Lỗi ôm chặt, "Ai u, hôm nay như thế nào có rảnh trở về xem bộ xương già này của ta a!"
Anh Lỗi nép vào trong ngực của Anh Chiêu làm nũng nói: "Gia gia, con rất nhớ người a! Người có nhớ con không?"
Anh Chiêu cười ha hả vuốt đầu Anh Lỗi, "Nhớ, gia gia cũng nhớ con!"
Trong lúc hai người đang ôn lại chuyện, ba người Triệu Viễn Chu cũng đi vào thần miếu đi tới trước mặt Anh Chiêu.
Triệu Viễn Chu đi ở phía sau Văn Tiêu, Anh Chiêu không chú ý tới, nhìn thấy Văn Tiêu liền buông ra Anh Lỗi, hơi hơi hành lễ, "Bạch Trạch thần nữ đại nhân, không biết hôm nay tới đây, là có chuyện gì sao?"
Văn Tiêu cũng khách khí đáp lễ, "Anh Chiêu đại nhân, hôm nay xác thật có việc muốn hỏi. nhưng trước đó ngài có muốn xem đây là ai không?" Nói hơi hơi sườn khai thân mình để lộ Triệu Viễn Chu ở phía sau.
Anh Chiêu khiếp sợ nhìn trước mắt Triệu Viễn Chu, "A Yếm..."
"Anh Chiêu gia gia, đã lâu không thấy. Bây giờ ta đã không phải là vật chứa nữa, chỉ là một con đại yêu bình thường mà thôi." Triệu Viễn Chu mỉm cười cùng Anh Chiêu chào hỏi.
Anh Chiêu thần sắc vui mừng, đi về phía trước, dùng hai tay nắm lấy cánh tay Triệu Viễn Chu, vui vẻ cười nói: "Được, được lắm. A Yếm của ta cuối cùng cũng có thể sống khoái hoạt vui sướng, gia gia vì ngươi mà vui vẻ." Nói hốc mắt lại có chút phiếm hồng.
Triệu Viễn Chu lau đi nước mắt trên khóe mắt Anh Chiêu, nói: "Anh Chiêu gia gia, nhờ có Tiểu Trác giúp đỡ mà ta mới có được như ngày hôm nay!"
Anh Chiêu vốn đang đắm chìm trong niềm vui sướng trước vận mệnh được thoát ly vật chứa của Triệu Viễn Chu, vừa nghe đến tên Trác Dực Thần, lập tức hừ một tiếng, tức giận nói: "Hắn đem ngươi bắt cóc, giúp ngươi là chuyện đương nhiên."
Triệu Viễn Chu buồn cười nhìn Anh Chiêu biến sắc mặt, "Ai nha, Anh Chiêu gia gia, không cần có địch ý lớn như vậy với hắn! Tiểu Trác thật sự rất tốt với ta."
Anh Chiêu ngắt lời y: "Được rồi, thật là khuỷu tay hướng ra phía ngoài. Nói đi hôm nay tới tìm ta làm cái gì?"
Triệu Viễn Chu trở về chính đề, "Là cái dạng này, ta sinh ra hai quả trứng, nhưng mà ta lại không biết nên ấp trứng như thế nào? Cho nên tới hỏi người một chút."
Trác Dực Thần lúc này đứng ở phía sau một cử động nhỏ cũng không dám, xác thật là hắn quải Triệu Viễn Chu, nghe được bọn họ nói đến chính sự, mới nơm nớp lo sợ ôm hai quả trứng đến trước mặt Anh Chiêu.
Anh Chiêu nghe Triệu Viễn Chu nói, nhìn nhìn hai quả trứng bóng loáng trong tay Trác Dực Thần, đã khiếp sợ đến nói không ra lời. Ngón tay chỉ vào Triệu Viễn Chu, lại chỉ vào trứng, cuối cùng nhìn về phía Trác Dực Thần, cầm lấy cành liễu liền đánh về phía Trác Dực Thần. Xuống tay chi tàn nhẫn, căn bản không giống làm bộ đánh Triệu Viễn Chu, cành liễu đều chém ra tàn ảnh.
Trác Dực Thần thấy tình thế không ổn, lập tức đem trứng nhét vào trong lòng ngực của Triệu Viễn Chu, không né không tránh tùy ý Anh Chiêu đánh hắn. Anh Chiêu cũng là cũng vô cùng tức giận, trực tiếp dùng thần lực, cành liễu đánh đến trên người Trác Dực Thần, trực tiếp đem quần áo của hắn xé rách, làn da chảy máu.
Anh Lỗi ở một bên dùng đôi tay che mặt, nhất thời cảm thấy gia gia trước đây đối với mình vẫn là thực nhân từ. Rốt cuộc thì cành liễu kia đánh vào trên người mình cũng liền đau một chút, không giống như hiện tại đều chảy máu.
Triệu Viễn Chu qua tay liền đem trứng đưa cho Văn Tiêu, xông lên bảo vệ Trác Dực Thần, đồng thời hô với Anh Chiêu: "Gia gia, người đừng đánh nữa."
Anh Chiêu nhìn Triệu Viễn Chu thế nhưng còn che chở Trác Dực Thần, liền tức giận liền trực tiếp ném cành liễu đi, đối với Triệu Viễn Chu hận sắt không thành thép nói: "Ngươi ngươi ngươi, đi theo hắn không danh không phận, không rên một tiếng, trứng đều sinh, người này có gì tốt, ngươi thế nhưng còn che chở hắn."
"Hắn rất tốt, ta chính là thích hắn, ta liền phải sinh trứng cho hắn." Triệu Viễn Chu đối với Anh Chiêu hô.
Trác Dực Thần nhìn Anh Chiêu càng ngày càng trầm sắc mặt, ám đạo không tốt, vội vàng đi lên trước quỳ gối trước mặt Anh Chiêu giải thích: "Anh Chiêu đại nhân, ngàn sai vạn sai đều là ta sai, là ta không cẩn thận làm Viễn Chu hoài thai, ngài đánh ta là đúng. Ta biết ngài từ nhỏ đem hắn nuôi lớn, không phải thân sinh càng sâu thân sinh, ngài yêu hắn, nhưng ta yêu cũng không so ngài thiếu, nếu là đánh ta một lát ngài có thể nguôi giận, ngài đánh tiếp là được. Ngài là người thân quan trọng nhất của Viễn Chu, ta không hy vọng hắn khó xử, chỉ hy vọng ngài cho ta một cơ hội. Ta nhất định sẽ dùng hành động chứng minh, ta là người xứng đáng được giao phó".
Triệu Viễn Chu cũng đi theo quỳ xuống, ngữ khí khẩn thiết: "Anh Chiêu gia gia, ta biết hiện tại để người tán thành Tiểu Trác rất khó, nhưng ta thật sự yêu rất hắn, người không cần đánh hắn được không?"
Anh Chiêu thở dài, nâng Triệu Viễn Chu dậy, "Được rồi, ta đã biết. Gia gia chỉ là tức giận vì các ngươi không rên một tiếng liền trứng đều sinh, ngươi đi theo hắn không danh không phận, nếu ngươi thích hắn đến vậy, cũng liền tùy ngươi đi," ngay sau đó nhìn về phía Trác Dực Thần, "Tiểu tử thúi, tiện nghi ngươi, A Yếm liền giao cho ngươi."
Triệu Viễn Chu ôm lấy Anh Chiêu, làm nũng nói: "Anh Chiêu gia gia, ta liền biết người tốt nhất, lần sau ta đi nhân gian mua hạch đào cho người."
Anh Chiêu cười vỗ vỗ tay Triệu Viễn Chu: "Được, liền biết dỗ ta."
Văn Tiêu cười nhìn một màn này, nghĩ Tiểu Trác cũng là không dễ dàng a, sau đó nhìn quả trứng trong tay, cảm thấy hai đứa nhỏ này càng không dễ dàng a. Bị hai cái cha đẩy tới đẩy đi, không sợ, về sau cô nãi nãi thương các ngươi.
Văn Tiêu tiến lên một bước, nói với Anh Chiêu: "Anh Chiêu đại nhân, ngài xem hai quả trứng này, ngài có biết cách ấp không?"
Anh Chiêu hồi thần nhìn, nhìn quả trứng trong tay Văn Tiêu, ôm tới tay cảm thụ, quả lửa đỏ kia bên trong là thân Chu Yếm thân máu Phượng Hoàng, mà quả băng lam là xương Ứng Long máu Băng Di, thật đúng là hoàn mỹ kế thừa huyết mạch cường đại của hai vị đại yêu phụ thân a.
Ông trả lại quả trứng vào tay Văn Tiêu, chậm rãi mở miệng, "Hai quả trứng đều là huyết mạch thần thú, hai người các ngươi, mỗi ngày nhỏ một giọt máu lên trứng, đưa vào một tia yêu lực, một tháng sau hài tử liền ra tới. Huyết mạch thần thú, sinh ra là có thể hóa hình."
Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần gật đầu làm theo, hai người dứt khoát ở lại Côn Luân, rốt cuộc yêu cầu thời gian là một tháng, nơi này có Anh Chiêu ở, có chuyện gì còn có thể kịp thời hỗ trợ.
Văn Tiêu phải về Tập Yêu Tư giúp Bùi Tư Tịnh trước, ước định bảo bảo phá xác ngày lại đến. Anh Lỗi bởi vì đã lâu không gặp Anh Chiêu, quyết định một tháng này hảo hảo bồi ở Anh Chiêu bên người, cho nên cũng ở lại Côn Luân.
Trong khoảng thời gian này, Anh Chiêu từ ban đầu đối trợn mắt giận nhìn với Trác Dực Thần đến bây giờ đã có thể thực bình tĩnh đối mặt hắn. Thậm chí có đôi khi đến ông đều cảm thấy Trác Dực Thần quá chiều Triệu Viễn Chu, chiều người đều sinh hư.
Núi Côn Luân hàng năm bị tuyết đọng bao trùm, thảm thực vật thưa thớt. Có đoạn thời gian Triệu Viễn Chu xem thoại bản võ hiệp, đột nhiên nháo nói muốn ở dưới cây đào uống rượu, nhất định thực phong nhã, nhưng lại không thể rời núi Côn Luân. Trác Dực Thần suốt đêm đi Thiên Đô Thành rút cây đào, càng là hao phí yêu lực đem cây đào trồng ở trong thần miếu, ngày ngày nở hoa, để Triệu Viễn Chu ở dưới cây đào uống rượu chơi đùa.
Anh Chiêu nhìn thấy mà đau đầu, cành liễu lại nắm tới tay, nhưng mà lần này không chỉ là muốn đánh Trác Dực Thần, còn muốn đánh Triệu Viễn Chu một đốn. Một cái thông minh lanh lợi, thiện giải nhân ý tiểu Chu Yếm ngạnh sinh sinh biến thành cái hùng hài tử.
Cuối cùng, một tháng đã trôi qua. Bây giờ hai quả trứng đã lớn hơn hai vòng so với lúc mới sinh ra, gần nhất đong đưa lợi hại, hẳn là mau xuất thế.
Văn Tiêu đoàn người đã đi tới trong thần miếu Côn Luân, chờ đợi trứng phá xác.
Hôm nay Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần theo thường lệ tới lấy máu và truyền yêu lực. Chẳng qua sau khi máu hôm nay nhỏ vào, vỏ trứng màu xanh băng phát ra một tiếng giòn vang, trên quả trứng xuất hiện một vết nứt, chậm rãi vết rạn càng lúc càng lớn, rốt cuộc một cái bàn tay oa oa từ trứng trung vươn. Bàn tay nhỏ nhắn non mịn lung tung bắt lấy, tiếp theo dùng một chút lực, đỉnh phá vỏ trứng, lộ ra hai chiếc sừng rồng màu xanh lam. Khi vỏ trứng rơi ra, rốt cuộc lộ ra béo oa oa bên trong có kích thước bằng một đứa trẻ loài người trong hai tháng. Tóc là màu đen, khuôn mặt nhỏ tuyết trắng, tròn tròn đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm song thân trước mắt, tiếp theo vươn đôi tay hướng tới Triệu Viễn Chu, trong miệng a a kêu lên.
Triệu Viễn Chu kích động đem đứa bé ôm vào trong lòng ngực, "Đại bảo, ta là cha của con."
Trác Dực Thần cũng là vẻ mặt kích động, mềm nhẹ vuốt ve đầu đại bảo.
Ngay sau đó, một quả trứng khác cũng bắt đầu phát lực, làm như cảm giác mình lạc hậu, đột nhiên đỉnh phá vỏ trứng, tự mình bò ra tới. Chỉ thấy tóc của đứa bé có màu ngân bạch, phía sau còn mang theo một chiếc đuôi nhỏ, lông xù xù, rất là đáng yêu, thấy không ai ôm mình nhấp miệng liền phải khóc.
Trác Dực Thần vội vàng đem hài tử bế lên, trong miệng dỗ dành: "Nhị bảo ngoan, không khóc a, phụ thân ở."
Văn Tiêu nhìn hai cái bảo bảo đáng yêu, tức khắc tình thương của mẹ tràn lan, sờ sờ tay nhỏ khuôn mặt nhỏ của bọn trẻ, cười nói: "Xem ra hai đứa bé này là tiểu long và tiểu Chu Yếm, thật dễ thương nha. Triệu Viễn Chu ngươi quá sẽ sinh, mau để ta ôm một cái."
Triệu Viễn Chu đắc ý nhìn Văn Tiêu, "Bổn đại yêu lớn lên đẹp như vậy, sinh hài tử có thể không đáng yêu sao? Cho ngươi ôm."
Văn Tiêu tiếp nhận đại bảo, mềm mại, thơm thơm, trực tiếp đem Văn Tiêu bắt được.
Bùi Tư Tịnh ở một bên nhìn, trong lòng cũng có chút phát ngứa, không giỏi ăn nói nên chỉ nhìn chằm chằm đứa trẻ trong tay Trác Dực Thần, ánh mắt mang theo mong chờ.
Trác Dực Thần nháy mắt lĩnh ngộ, đem nhị bảo đưa cho Bùi Tư Tịnh, "Bùi đại nhân, ngươi muốn ôm đứa bé sao?"
Bùi Tư Tịnh nhanh chóng ôm đứa bé vào lòng, cảm giác hài tử trong lòng ngực rõ ràng không có nặng bằng Liệt Ảnh cung. Nhưng nàng cảm thấy hình như mình cầm không được, cả người đều căng chặt, nhưng mà nhìn khuôn mặt nhỏ của đứa bé, trong lòng lại vui vẻ, còn đáng yêu hơn so với đệ đệ nàng khi còn nhỏ.
Anh Lỗi và Bạch Cửu nghe Triệu Viễn Chu tự luyến lên tiếng, trực tiếp cho Triệu Viễn Chu một cái xem thường, nhưng lại mắt lấp lánh nhìn Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh, bọn họ cũng muốn ôm ôm bảo bảo.
Hai hài tử đã bị ôm qua ôm lại như vậy, cuối cùng thể lực chống đỡ hết nổi ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com